Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0687

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0687: Danh đao Quỷ Thiết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Trên thực tế cũng đúng là như thế, Hoàng lão đem thanh đao này ra, quả thật có suy nghĩ giảm bớt chút áp lực cho Lý Dương, Hoàng lão lớn tuổi, uy vọng lại cao, người bình thường muốn mua được đồ từ trong tay ông ta, căn bản không thể.

Hoàng lão nhàn nhã đứng ở trên đài triển lãm, phía dưới khi rất nhiều chuyên gia thưởng thức bảo bối, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc.

Mục đích của Hoàng lão, rất nhiều người thông minh cũng đoán được, cũng đoán ra mục đích Hoàng lão mang thanh đao này tới tham gia hoạt động, điều này làm cho những chuyên gia quen biết Hoàng lão, càng thêm tôn kính và bội phục đối với ông.

Khi nhìn Hoàng lão, rất nhiều người còn nghĩ đến Hoàng viện trưởng.

Hoàng lão, Hoàng viện trưởng, hai anh em họ, đều là danh nhân trong giới sưu tầm quốc tế.

Hoàng viện trưởng cai quản cố cung, đường đường là cán bộ cấp cao ở Trung Quốc, kiêm nhiệm Phó bộ trưởng Bộ văn hóa.

Nhưng bàn về danh tiếng mà nói, ông ta vẫn chưa bằng anh trai của ông ta, Hoàng lão là người hào phóng, tứ hải đều có bạn tốt, ở Hongkong nhiều năm như vậy, trở thành Hương Cảng một ngọn cờ soi đường.

Lần này Hoàng lão làm những chuyện như vậy, cũng hoàn toàn phù hợp tính cách của ông.

Nếu không có những chuyện Lý Dương làm khi bắt đầu, Hoàng lão tất nhiên cũng có thể cho người Nhật Bản một đòn phản kích, có Lý Dương rồi, bây giờ việc làm của Hoàng lão cũng là thêm gấm thêm hoa, lại có thể giảm bớt phần nào áp lực cho Lý Dương.

Mấy ngày nay người Nhật đang hành động, rất nhiều người cũng nhìn thấy được, bọn họ một mặt khinh thường, một mặt cũng bội phục Lý Dương hơn.

Người chủ trì lên tiếng, sau đó cũng bắt đầu giám định, hai món bảo bối của Hoàng lão, không ngừng lóe sáng đèn đỏ.

Lần này, là toàn trường hội đèn đỏ, không ai cho rằng là giả.

Khi Hoàng lão từ trên đài đi xuống, nụ cười trên khóe miệng vẫn rất nồng hậu, phía dưới các vị chuyên gia Trung Quốc cũng đưa ngón tay cái về phía ông.

Không hổ là Hoàng lão, bảo bối của ông cũng làm cho mọi người kính nể nhất.

Sau khi Hoàng lão xuống, người kế tiếp lên đài chính là Tống Học Dân, sau khi thấy hai món bảo bối của Hoàng lão, trên mặt Tống Học Dân lại lộ vẻ chua xót, bảo bối của Hoàng lão, cuối cùng khiến cho ông ta không còn một chút tự tin.

Ông ta chỉ mang đến một món bảo bối, giá trị cũng không thấp, nhưng lại không sánh bằng hai món bảo bối của Hoàng lão.

Khẽ lắc đầu, Tống Học Dân lại từ từ đi lên trên đài.

Hoạt động lần này, cũng làm cho ông ta được mở rộng nhãn giới, có thể biết nhiều người hơn, mặc dù lòng tin chưa đủ, nhưng ông cũng không hối hận tới tham gia hoạt động lần này.

ngược lại, hắn còn rất may mắn mình tới, đây tuyệt đối là đáng giá tham dự đích một lần hoạt động.

Tống Học Dân xách theo cái hộp đứng ở trước đài triển lãm bảo bối, tiếng nói của các vị chuyên gia dưới đài nhỏ đi rất nhiều, ai cũng biết, vị này là một vị chuyên gia cuối cùng của đoàn đại biểu Trung Quốc.

Kỳ hoạt động này, tổng hợp mà nói, vang dội nhất chính là đoàn chuyên gia Trung Quốc, bây giờ trong lòng mọi người cũng đều có một cảm giác mong đợi đối với bảo bối mà Tống Học Dân mang đến.

Tống Học Dân từ từ mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một món tác phẩm điêu khắc ngọc.

Đây là món làm từ Phỉ Thúy, hơn nữa còn là loại Phỉ Thúy sơn thủy rất hiếm thấy, một màu xanh biếc toát ra từ khối ngọc, tạo thành con sông thiên nhiên.

Hai bên bờ sông, có sự hiển hiện của đất vàng, còn có những ngọn núi xanh mơn mởn, ở hai bên con sông, còn có cánh cò trắng, cả khối ngọc có vẻ rất có sức sống, tựa như một bức tranh xinh đẹp.

- Sơn Hà tuyệt diệu!

Đại biểu của Đông Nam Á bên kia, Lương lão đột nhiên khen một tiếng, trên mặt còn mang theo vẻ hâm mộ.

Sơn Hà, chính là cái tên của món điêu khắc Phỉ Thúy này, đây là khối Phỉ Thúy ba màu hiếm thấy, tạo thành từ màu vàng, màu lục xanh biếc và màu trắng.

Khối Phỉ Thúy này ban đầu là thuộc về Từ Hi thái hậu, Từ Hi yêu Phỉ Thúy, điểm này người trên toàn thế giới cũng biết, khối Phỉ Thúy nguyên liệu này bà đã giao cho một sư phụ điêu khắc ngọc trong cung.

Đáng tiếc nhìn thấy khối Phỉ Thúy nhiều màu sắc này, rất nhiều sư phụ điêu khắc ngọc cũng không biết nên làm như thế nào.

Phỉ Thúy ba màu hiếm thấy như vậy, hơn nữa khối này còn rất lớn, điêu khắc đồ thông thường khẳng định không được, nếu là điêu khắc ra mà Thái hậu không hài lòng vậy thì bọn họ cũng rơi đầu.

Mấy sư phụ điêu khắc ngọc cùng thương lượng, cuối cùng ai cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, trong lòng bọn họ, căn bản không biết khối Phỉ Thúy này điêu khắc thành cái gì thì thích hợp nhất, trong tình huống này bọn họ không dám tùy tiện hạ đao.

Không biết nên điêu khắc thành cái gì, mù quáng hạ đao rất có thể phá hủy khối Phỉ Thúy này, nếu vậy bọn họ có bao nhiêu đầu cũng không đủ chém.

Cuối cùng là vị sư phụ điêu khắc ngọc họ Chu nghĩ ra chủ ý, quan sát kỹ khối Phỉ Thúy này, rồi lợi dụng màu sắc phía trên, tiến hành phân chia hợp lý, điêu khắc ra được hình ảnh sơn hà đẹp như non nước Quế Lâm.

Thành phẩm điêu khắc, đưa đến chỗ Từ Hi lão phật gia, quả nhiên là được duyệt, mấy sư phụ điêu khắc ngọc cũng được đến lãnh thưởng, sư phụ họ Chu được thưởng nhiều nhất.

Khối Sơn Hà này, sau lại được Từ Hi thưởng cho đại thần Vinh Lộc, sau khi Vinh Lộc chết, nghe nói món bảo bối này lại vào hoàng cung, sau bị Phổ Nghi mang đi đông bắc, sau nữa không có tin tức.

Rất nhiều người cũng cho là món bảo bối này rơi vào tay người Nhật Bản, không ngờ hôm nay xuất hiện trên tay Tống Học Dân, vậy cũng là một niềm vui ngoài mong đợi.

Chất lượng khối ngọc này không tính là quá tốt, chỉ là Kim Ti Chủng Phỉ Thúy bình thường, nhưng ý nghĩa lịch sử của nó lại không bình thường, hơn nữa điêu khắc vô cùng tinh mỹ, món này chỉ thua bảo bối điêu khắc từ ngọc có tên là Trân Quán của Cố cung Đài Bắc, về giá trị, tuyệt đối không thua kém bội kiếm của Napoléon.

Món bảo bối này, cũng là một trong những món sưu tầm mà Tống Học Dân yêu mến nhất.

Tống Học Dân yêu ngọc, lại yêu Phỉ Thúy, ban đầu có được món bảo bối này ông ta vui mừng mấy ngày cũng không ngủ ngon, lần này tới tham gia hoạt động, ông ta chọn trong số đông đảo món sưu tầm ở nhà ra món này, đủ để nhìn ra sự coi trọng của ông đối với mòn bảo bối này.

Bốn màn ảnh lớn, bắt đầu không ngừng đưa hình ảnh cho khối ngọc này.

Sau khi phóng đại, khối ngọc ở trên màn ảnh thoạt nhìn mê người hơn, trên mặt sông xanh biếc, có hai con thuyền nhỏ, hai bên sông, còn có cánh cò sáng trong, và hai bên sông còn có vách đá, và núi non với thông xanh mơn mởn.

Cả món ngọc, là do một khối Phỉ Thúy điêu khắc mà thành, thủ pháp điêu khắc càng thêm thuần thục tự nhiên, rất nhiều chỗ cũng chỉ là đơn giản chấm phá, nhưng lại có cảm giác thiên nhiên rất có hồn.

- Món Phỉ Thúy này được mang tên là "Sơn Hà tuyệt diệu", mời các vị thưởng thức, giám định!

Tống Học Dân ở trên đài chắp tăy, nhẹ giọng nói một câu, các vị chuyên gia dưới đài cũng nhỏ giọng trò chuyện với nhau, rất nhiều người trong khi nói chuyện còn không ngừng gật đầu.

Hai vi chuyên gia cuối cùng của đoàn Trung Quốc không để cho bọn họ thất vọng, bảo bối mang đến cũng rất tốt, món Phỉ Thúy này không sánh bằng ngọc tỷ Càn Long, nhưng cũng là trân bảo khó tìm, rất nhiều người khi còn đang nói chuyện, đều đã ấn đèn đỏ.

Đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc bên này, đương nhiên toàn bộ sáng đèn đỏ, Tống Học Dân lên đài, cũng có nghĩa lần này tất cả chuyên gia Trung Quốc đều đã lên đài biểu diễn bảo bối của mình.

Toàn hội trường đèn đỏ, Tống Học Dân hơi trùng khẩu khí, mỉm cười đi xuống đài.

Toàn hội trường thông qua, bảo bối phải không cần trải qua giám định lần nữa, đây là đồ thật được tất cả chuyên gia công nhận, là bảo bối được đông đảo chuyên gia quyền uy trên thế giới nhất trí công nhận.

Đi một chuyến như vậy, cũng tương đương để bảo bối tăng thêm một bậc, bất kỳ chứng nhận nào cũng không thể so sánh với quyền uy giám định này.

Sau khi Tống Học Dân trở về, Hoàng lão lập tức chúc mừng ông ta, Liễu lão, Chu lão cũng đều nhỏ giọng nói chúc mừng.

Trong lòng Lý Dương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hoạt động lần này, hắn là đội trưởng trong mười hai vị chuyên gia, bây giờ tất cả các vị chuyên gia đều lên đài thuận lợi, công việc lần này của hắn cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa.

Sau khi giám định xong món Sơn Hà tuyệt diệu, hoạt động vẫn còn tiếp tục.

Đại biểu của Đông Nam Á - Lương lão lên đài, hắn triển lãm chính là món binh khí đồ đồng thời nhà Chu, món này không nhỏ, giá trị cũng không thấp.

Món đồ đồng này cũng gây được sự chú ý của rất nhiều người, cũng làm cho đông đảo chuyên gia cổ động và cảm thán.

Càng gần đến mức cuối, bảo bối tốt càng nhiều, món binh khí này, giá trị không thấp hơn với món Phỉ Thúy vừa rồi, binh khí bằng đồng cổ quý như vậy, hoạt động lần này trừ cái vạc Chu Công người Hàn mang đến ra, đã không có món nào so sánh được.

Thời gian từ từ trôi, đèn đỏ cũng không ngừng sáng lên, trong đó mấy lần đèn đen xuất hiện, không khí hoạt động của hội trường hết lần nầy đến lần khác được sôi lên, thời gian càng về sau, trong lòng các vị chuyên gia ngược lại càng có cảm giác nuối tiếc.

Ai cũng biết, phần giám định bảo bối và thưởng thức, cũng chỉ còn lại có một buổi chiều hôm nay nữa.

Bên ngoài trung tâm triển lãm, lúc này một chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ đang đỗ, Thanh Mộc Vị Ương, Shan-ben-tai-lang, Tam Tỉnh Khang và hai người trung niên lạ mặt đang ngồi ở bên trong xe.

Trong đó có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ vuông, lông mày rậm, thoạt nhìn rất tinh thần, nhắm mắt lại tĩnh tọa ở ghế phía sau.

Mấy người Thanh Mộc Vị Ương cũng chăm chú nhìn hắn, người này chính là người tối hôm qua mới đến Toronto – Kimura, cũng là đặc sứ của Thiên Hoàng, nhiệm vụ lần này chính là phụ trách việc lấy lại Thiên Tùng Vân kiếm.

Kimura cũng không nổi tiếng ở Nhật Bản cho lắm, nhưng trong giới cá cược, bài bạc, danh tiếng của hắn cũng không thường.

Đây là một vị cao thủ cờ bạc, đồng thời còn là trung thần của Thiên Hoàng, lần này người nói ra điều kiện cá cược chính là hắn, trong lòng hắn muốn ngăn không cho một đại biểu nào mang Thiên Tùng Vân kiếm về, như vậy mới có thể thể hiện được năng lực của hắn.

Về phần trao đổi, đó là ý của Thiên Hoàng.

Nếu có thể mang Thiên Tùng Vân kiếm về thuận lợi, Thiên Hoàng cũng không muốn gây nhiều phiền toái đến như vậy.

Bên canh Kimura trung, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi khá gầy, dáng vẻ của hắn có vẻ cực kỳ cao ngạo, Tam Tỉnh Khang nhìn hắn, trong mắt thỉnh thoảng có chút hâm mộ cùng ghen tỵ, bất quá thái độ cũng vẫn cực kỳ nịnh hót.

Người này tên là Tam Tỉnh Thái, là thành viên trực hệ gia tộc Tam Tỉnh.

Thành viên trực hệ gia tộc Tam Tỉnh, thân phận đương nhiên quan trọng hơn thứ hệ như Tam Tỉnh Khang, hơn nữa lần này Tam Tỉnh Thái còn mang đến món chí bảo, đây cũng là điều khiến hắn cao ngạo.

Mấy người bọn họ, ở cửa chính đợi Lý Dương.

Tối nay sẽ bắt đầu cá cược, mười hai món bảo bối trong danh sách cũng được Kimura đem tới Toronto, bây giờ đang ở trên xe bọn họ, chờ hoạt động hôm nay kết thúc, bọn họ sẽ đón Lý Dương, cùng nhau đến địa điểm mà Lý Dương lựa chọn, bắt đầu buổi cá cược kinh động thế giới này.

Nhiều bảo bối giá trị cao như vậy, nói là kinh động thế giới một chút cũng không quá.

- Thái thiếu gia, Kimura tiên sinh, hắn đi ra kìa!

Tam Tỉnh Khang đột nhiên kêu một tiếng, hơn nữa lấy tay chỉ chỉ ra bên ngoài, ở cửa trung tâm triển lãm, Lý Dương dưới sự bảo vệ của Triệu Vĩnh bọn họ đang cùng Hoàng lão và mọi người cùng nhau cười cười nói nói đi ra.

Kimura vẫn đang nhắm mắt ngồi yên lặng đột nhiên mở to mắt, trong mắt hắn còn thoáng qua tia sắc lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)