Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0690

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0690: Đây là chiến lợi phẩm của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Vóc dáng Kimura không cao, nhưng cũng không coi là lùn, chừng 1. 72 m.

Khi nhìn Lý Dương, Kimura phải hơi ngẩng đầu, trên nét mặt mang theo một tia tự hào, mười hai món bảo bối này không thua kém chút nào những quốc bảo nổi tiếng trong đại hội giám định, người có được số lượng bảo bối lớn như vậy cũng không nhiều.

Bất luận kẻ nào, nhìn thấy mười hai món bảo bối này, e rằng cũng không thể bình tĩnh, biểu hiện của Hoàng lão bọn họ đã chứng minh điều này.

Lâm Lang cũng nhìn mười hai món bảo bối này, trong lòng cũng hết sức cảm khái.

Những bảo bối này, mạnh hơn so với tất cả đồ mà hắn sưu tầm được, mấy món tốt nhất trên tay hắn, cũng chỉ có thể so sánh với món bình thường nhất trong mười hai món này, hơn nữa không phải là món nào cũng có thể so sánh được.

Lúc này, cuối cùng Lâm Lang cũng hiểu hiểu được tâm trạng của Lý Dương.

Nếu Lâm Lang có Thiên Tùng Vân kiếm, lại không muốn từ bỏ, chắc chắn cũng sẽ đáp ứng đánh cược một cuộc, những bảo bối này thật sự có sức hút quá lớn.

Mười hai món bảo bối, tất cả đều đã được Lý Dương dùn g lực đặc thù quan sát một lượt.

Mười hai món bảo bối này, ngoài bức tranh tấm thiệp chết chóc ra, tất cả đều là thật, Thiên Hoàng Nhật Bản không hề có ý lừa gạt, thật sự đưa những bảo bối này tới.

Ngoài những bảo bối này, Lý Dương còn phát hiện trên người Kimura còn có mười hai lá bài, mười hai lá bài này có hai loại hoa văn phía sau, mỗi loại hoa văn có sáu lá bài, hai loại bài này thường được sử dụng nhiều nhất ở các sòng bạc của Toronto.

Nếu như hôm nay Lâm Lang cầm tới là những bộ bài sòng bạc thường dùng, những lá bài kia căn bản chính là một trong hai loại bài này.

Mười hai lá bài, Lý Dương liền nghĩ tới hai lá bài trên người Shan-ben-tai-lang, Lý Dương đã nghe Chu Văn giải thích, nghệ thuật đánh bài thường dùng nhất chính là tráo bài, tốc độ tráo bài càng nhanh, tỷ lệ thành công lại càng cao.

Người tráo bài, chắc chắn là cao thủ sòng bạc.

Còn cốt lõi của tráo bài chính là tàng trữ bài, không phải là tùy ý tàng trữ bài, muốn tráo được lá bài thích hợp nhất, còn phải chú ý khi tráo bài không bị người khác phát hiện, điểm này tính khó khăn rất cao, không giống trên ti vi, có thể thoải mái tráo bài trên người.

Có thể giữ được mấy lá bài, cũng cho thấy tài nghệ của người đó.

Người bình thường, có thể tàng trữ được hai ba lá bài cũng đã không tệ, cao thủ lợi hại hơn tàng trữ bài nhiều hơn, tàng trữ bài vượt qua mười lá bài, cũng là cao thủ hàng đầu.

Kimura có thể tàng trữ mười hai lá bài, từ điểm đó cũng có thể thấy được tài nghệ của hắn mạnh hơn nhiều Shan-ben-tai-lang.

- Lý tiên sinh, bảo bối tôi mang đến ngài đã nhìn thấy, thần kiếm có thể để cho chúng tôi nhìn một chút được hay không?

Kimura nhẹ giọng cười nói với Lý Dương, lúc này hắn không biết rằng, tất cả bí mật trên người mình cũng đã bị Lý Dương phát hiện, những là bài hắn tàng trữ, cũng bị Lý Dương nhìn rõ mồn một.

- được!

Khóe miệng Lý Dương lại giãn rộng không ít, lúc hắn nói, sau lưng Triệu Vĩnh và Triệu Khuê mang theo một cái rương đi tới, Kimura nhìn hai người bọn họ, trên mặt lộ ra chút nghi ngờ.

Thiên Tùng Vân kiếm cũng chỉ là một món đồ, mang hai cái rương tới làm gì?

Kimura còn chưa nghĩ ra, sắc mặt Thanh Mộc Vị Ương chợt biến đổi, bước dài về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, ánh mắt của hắn còn có vẻ có chút sợ hãi.

- Lý ... Lý tiên sinh, trong khoảng thời gian này tôi cũng không quấy rầy cậu, cũng không ai tới phiền cậu, cậu... làm cái gì vậy?

Thanh Mộc Vị Ương lớn tiếng hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự hốt hoảng, khiến cho Lý Dương cũng hơi sửng sốt một chút, Kimura càng thêm khó hiểu.

Lý Dương nhíu mày một cái, nói:

- Thanh Mộc tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh?

- Lý tiên sinh, có phải cậu không tuân theo ước định hay không, đã làm hỏng Thiên Tùng Vân kiếm?

Thanh Mộc Vị Ương hít sâu một cái, không hề dùng kính ngữ khi nói chuyện với Lý Dương.

Phá hủy Thiên Tùng Vân kiếm?

Lời của Thanh Mộc Vị Ương khiến cho người chung quanh cũng sửng sốt một chút, mặt Kimura càng thêm biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Lý Dương kinh ngạc nhìn Thanh Mộc Vị Ương, đột nhiên nở nụ cười lớn, cười rất sảng khoái, còn khom người xuống ra sức ôm bụng.

Thì ra Thanh Mộc Vị Ương còn tưởng rằng hắn đã phá hủy Thiên Tùng Vân kiếm, chia làm hai nửa, cố ý đặt ở trong hai rương, sức tưởng tượng của hắn thật đúng là rất phong phú.

Nhưng điều này làm cho Lý Dương cũng rất hài lòng, ban đầu uy hiếp Thanh Mộc Vị Ương, hiệu quả thoạt nhìn rất tốt, mấy ngày nay Lý Dương quả thật rất yên bình.

- Thanh Mộc tiên sinh hiểu lầm rồi, Triệu đại ca, mở cái rương ra để cho Thanh Mộc tiên sinh xem một chút!

Lý Dương khẽ cười, lúc này mới nói một câu, khi nói chuyện trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, Triệu Vĩnh đã mở cái rương trong tay hắn ra, bên cạnh Triệu Khuê cũng mở cái rương trước mặt hắn ra.

Trong rương của Triệu Khuê có sáu bức họa, trong rương của Triệu Vĩnh chỉ có một bức.

Hơn nữa, bức tranh trong rương của Triệu Vĩnh rất cổ quái, phía sau bức tranh còn có màu sắc, Thanh Mộc Vị Ương thấy rõ bảo bối trong rương rồi, tâm trạng mới trùng xuống, ngay sau đó lại nghi nghi hoặc nhìn Lý Dương.

Chân mày Hoàng lão, Chu lão và cả Tống Học Dân bọn họ lại nhíu lại thật chặt.

Đây rõ ràng là bức tranh hai mặt Lý Dương mới có được hôm trước, sáu bức tranh còn lại, bọn họ không hiểu Lý Dương đem những thứ này ra làm gì.

Để cho bọn họ lựa chọn, phải tình nguyện để cho Lý Dương cầm Thiên Tùng Vân kiếm đi đánh cuộc với mấy người Nhật Bản này, thì họ cũng không đồng ý để cho Lý Dương cầm bức tranh hai mặt mà có khả năng trên thế giới chỉ còn duy nhất một bức đi đánh cuộc, bức tranh này, ý nghĩa của nó còn mạnh hơn so với Thiên Tùng Vân kiếm.

Chu lão nhìn Lý Dương, cuối cùng lại lắc đầu, lúc này không thích hợp cho ông ta đặt câu hỏi, chỉ có thể chờ một lát xem có cơ hội hay không, rồi hỏi Lý Dương.

Kimura nhỏ giọng hỏi Thanh Mộc Vị Ương, Thanh Mộc Vị Ương nói ra chuyện xảy ra lần trước khi Thanh Mộc Vị Ương thấy Lý Dương.

Mặc dù vậy, hắn còn là thay Lý Dương bày tỏ thái độ.

Chỉ cần có người dám làm cho Lý Dương thấy không hài lòng, Lý Dương thà hủy đi, cũng sẽ không để cho người Nhật lấy được thanh thần kiếm này.

Sau khi biết được, trong mắt Kimura lại thoáng qua tia sắc lạnh, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Lý tiên sinh, chúng tôi muốn xem chính là thần kiếm, không phải là những thứ này, ngài có ý gì đây?

Lý Dương lại cười lớn một tiếng, khoát tay một cái, nói:

- Đừng nóng vội, thần kiếm nhất định có thể để cho mọi người thấy, đây là chiến lợi phẩm mấy ngày trước tôi mới thắng được, Kimura tiên sinh chẳng lẽ không muốn nhìn một chút sao?

Lời của Lý Dương vừa nói xong, Hải Đông cầm mấy cái ghế tới, xếp thành một hàng, Triệu Khuê đem mấy bức họa trong rương ra, đặt lên đó.

Mấy bức tranh nổi tiếng vừa được mở ra, sắc mặt mấy người Nhật cũng thay đổi.

Nụ cười trên mặt Kimura cũng dần dần biến mất. Khiêu khích, đây là sự khiêu khích của Lý Dương, ý của Lý Dương hắn biết rất rõ ràng, đây là đang nói cho hắn biết, mấy ngày trước hắn có thể thắng mấy món chiến lợi phẩm này, hôm nay cũng có thể thắng được đồ của hắn.

Việc hắn đem bảo bối bày ra có dụng ý giống Kimura, chính là đánh loạn tâm lý đối phương.

Lửa giận trong lòng Kimura vừa lên, ánh mắt lập tức lại sáng ngời, cảnh giác nhìn Lý Dương.

Lý Dương khó đối phó hơn so với hắn tưởng tượng, đối phương căn bản không giống như là một tay mới chưa bao giờ đánh cuộc, ngược lại giống như là đã trải qua khảo nghiệm nơi sòng bạc, điều này làm cho Kimura coi trọng Lý Dương hơn.

Nhìn này sáu bức họa, ánh mắt Shan-ben-tai-lang dần dần đỏ lên, tim của hắn đang rỉ máu.

Sau khi Triệu Khuê mở hết các bức tranh ra, lại cùng Triệu Vĩnh lấy ra bức tranh hai mặt kia, Hoàng lão, Tống Học Dân và những chuyên gia khác cũng đi tới, lại nhìn một cách căng thẳng.

Bức tranh này chưa được phục chế lại, không thích hợp lấy ra trưng bày lắm, sau khi phục chế thì không có vấn đề gì.

- Kimura tiên sinh, đây là một trong những bức tranh lần trước tôi thắng trở về, nhưng bức tranh này có chút cổ quái, tôi cũng mới phát hiện chuyện lạ về bức tranh này sau khi mang về, anh cũng thưởng thức chút đi!

Lý Dương đưa tay ra mời Kimura, Kimura nhìn Lý Dương thật sâu, đi theo Lý Dương tới trước bức tranh hai mặt, lúc này bức tranh hai mặt đã được dựng đứng thẳng ở đó.

Hải Đông, Lưu Cương và mấy hộ vệ chú ý nghiêm mật phản ứng mấy người Nhật Bản này, đặc biệt là Shan-ben-tai-lang, liền không để cho hắn tiến vào quá gần.

Lâm Lang cũng đi theo tới đây, khi bức tranh này vừa mở ra, cho thấy một mặt bức tranh là tranh của Cừu Anh.

- Không tệ, là bút tích thật của Cừu Anh, Lý tiên sinh thật may mắn!

Kimura liếc mắt nhìn, lập tức gật đầu một cái, lời của hắn khiến cho người bên cạnh là Lâm Lang hết sức tán đồng, vận may của Lý Dương quá tốt, Shan-ben-tai-lang đau khổ nhìn lại bức tranh này, cuối cùng nó đã trở thành đồ của người khác.

- Kimura tiên sinh, sau khi xem xong hãy nói!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, Triệu Vĩnh và Triệu Khuê lập tức xoay tròn bức tranh một trăm tám mươi độ, khiến cho bức tranh của Đường Bá Hổ phía sau hiện ra ở trước mặt của mọi người.

Vừa lật lại, sắc mặt Lâm Lang và Thanh Mộc Vị Ương liền thay đổi.

Kimura là cao thủ cá cược, tài nghệ về sưu tầm cũng rất bình thường, tranh của Cừu Anh, hắn đã nghe nói, mới cố ý nói như vậy, thật ra nếu cho hắn phân biệt, hắn cũng nhìn không ra thật giả.

Nhưng Lâm Lang không giống Kimura mà giống Thanh Mộc Vị Ương.

Hai người bọn họ đều là người có kiến thức, bức tranh vừa xuất hiện, hai người cũng cảm giác được có gì đó không đúng, ngay sau đó lại bị bức tranh này hấp dẫn.

- Bách điểu triều phượng đồ!

Lâm Lang rên rỉ một câu, phản ứng của hắn cùng Tống Học Dân và Hoàng lão ban đầu không khác lắm. Thanh Mộc Vị Ương vẫn còn đang sững sờ, thoong thường phía sau bức tranh phải là trống không mới đúng, phía sau bức tranh này, lại có một bức tranh khác, biến chuyển này khiến cho hắn nhất thời không phản ứng kịp.

Đột nhiên, ánh mắt Thanh Mộc Vị Ương lộ ra sự hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Vừa rồi khi thấy bức tranh này bọn họ vẫn còn thấy kỳ quái, tại sao khi được cuốn lại mà mặt sau tranh vẫn có màu sắc, lúc này cuối cùng hắn đã hiểu, phía sau bức tranh cũng không phải là vô tình, mà còn có một bức tranh khác.

Hơn nữa còn là một bức tranh tốt hơn, đây chính là " Bách điểu triều phượng đồ", với nhãn lực của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận ra được.

- Lý tiên sinh, ý của cậu là gì?

Kimura hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi một câu.

- Không có gì, chỉ là lấy được món chiến lợi phẩm thật tốt, để cho mọi người cùng thưởng thức, Kimura tiên sinh, Thanh Mộc tiên sinh, Lâm tiên sinh, mọi người nhìn một chút, bức tranh này, so sánh với mười hai món bảo bối kia thì thế nào?

Lý Dương cười lớn lắc đầu, lại nhìn mắt Shan-ben-tai-lang.

Lúc này Shan-ben-tai-lang đang ngơ ngác nhìn bức tranh trước mặt, không nhúc nhích chút nào, ánh mắt của hắn có vẻ có chút ngây dại, lại có vẻ không dám tin, trong hai mắt của hắn, còn mang theo vẻ hối hận sâu đậm.

Nhìn dáng vẻ Shan-ben-tai-lang, Lý Dương lại thở dài.

Hôm nay, nếu người đánh bài với Lý Dương vẫn là Shan-ben-tai-lang, Lý Dương căn bản không càn quá nhiều thủ đoạn là có thể thắng hắn, bởi vì lúc này tâm thần Shan-ben-tai-lang đã rối loạn.

Một người đang rối loạn tâm trí, không thể giành chiến thắng được.

Đây là đại kỵ trong cá cược.

*****

Đáng tiếc hôm nay đối thủ của Lý Dương lại là Kimura, Lý Dương liếc nhìn Kimura, lại cười to và nói:

- Nói thật, về bức tranh này tôi còn phải cảm tạ Shan-ben tiên sinh, không phải là anh ấy, tôi cũng không thể có được bức tranh này, lại càng không thể phát hiện điều bí mật này, để cho " Bách điểu triều phượng đồ" nổi tiếng của Đường Bá Hổ tái hiện nhân gian, Kimura tiên sinh, anh nói xem, có đúng như vậy hay không?

Độc, thật rất thâm độc.

Nghe những lời của Lý Dương, cơ hồ tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, đây là Lý Dương đang xát muối trên vết thương của người ta đây mà.

Nhưng hành động của Lý Dương, ngoài những người Nhật Bản thấy không ưa thì không ai ghét, lần này thay vì nói là lần đánh cuộc, còn không bằng nói là một cuộc chiến tranh, Lý Dương vẫn duy trì tỉnh táo, còn có thể tìm cơ hội đả kích đối phương.

Người khác thì không nói, nhưng lúc này Shan-ben-tai-lang có chút không bình thường.

Hắn hít thở dồn dập, ánh mắt cũng đỏ ngầu, Hải Đông bọn họ cũng lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cần hắn có bất kỳ hành động gì thì sẽ bắt hắn lại, hắn muốn tiền đến gần Lý Dương càng không thể nào.

- Lý tiên sinh, quả nhiên rất may mắn!

Kimura nhàn nhạt nói, liếc nhìn Lý Dương, lại nói:

- Nhưng may mắn vĩnh viễn sẽ không ở một người, nói không chừng hôm nay người có may mắn này sẽ là tôi!

Kimura phản kích.

Nụ cười trên khóe miệng Lý Dương càng đậm, trong lòng Kimura có để tâm, hắn phản kích chứng minh những thứ này còn ảnh hưởng đến hắn, bất kể có cần thiết hay không, đối với Lý Dương mà nói, cũng không có gì xấu.

Lý Dương cười lớn một tiếng, tiếp tục nói:

- Kimura tiên sinh, con người của tôi rất mê tín, tôi tin may mắn vĩnh viễn sẽ không rời tôi đi, anh muốn lấy may mắn từ tôi đi cũng không dễ dàng đâu, nói không chừng, mười hai món bảo bối kia cũng sẽ giống như mấy bức tranh, đến lúc đó Kimura tiên sinh, đừng quá đau lòng nhé!

Miệng lưỡi giết người!

Còn chưa bắt đầu cá cược, chiến tranh cũng đã vang dội, nhìn vẻ cứng cỏi của Lý Dương, lo lắng của Hoàng lão bọn họ có chút nhẹ đi, Lý Dương đã không quên đả kích đối phương, chứng minh Lý Dương vẫn còn tỉnh táo tuyệt đối, đối với bọn họ mà nói, đây là tin tức tốt.

- Điều này cũng không cần nói nhiều, Lý tiên sinh, đồ tôi đã thấy, Thiên Tùng Vân kiếm có thể lấy ra một chút hay không?

Kimura khẽ mỉm cười, cố đè ép lửa giận trong lòng, lúc này vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, thật ra thì thâm tâm cũng không yên tĩnh, ít nhất mục đích của Lý Dương cũng đạt được một phần.

- Không thành vấn đề!

Lý Dương cười gật đầu, Lưu Cương đi tới, trên tay hắn không biết lúc nào đã có thêm một cái rương, khi Lưu Cương lấy cái cái rương này ra, liền thu hút sự chú ý của Kimura và Thanh Mộc Vị Ương.

Thanh Mộc Vị Ương vừa nhìn liền nhận ra, đây chính là Thiên Tùng Vân kiếm mà Lý Dương triển lãm trong ngày thứ nhất của hoạt động, điều này làm cho trái tim của hắn không ngừng đập nhanh, toàn bộ sự chú ý cũng tập trung vào cái cái rương này.

- Lý tiên sinh, tôi nhớ cậu nói qua, có bảo bối, lúc nào cũng có thể tìm cậu đánh cược, có phải như vậy hay không?

Shan-ben-tai-lang đột nhiên hét to một tiếng, tất cả người trong gian phòng cũng sửng sốt một chút, tất cả đều nhìn về phía hắn.

Lúc này ánh mắt Shan-ben-tai-lang vẫn đỏ như cũ, nhưng chưa đánh mất lý trí, không ngừng nhìn Lý Dương và bức tranh hai mặt, lúc hắn nói, tựa hồ vẫn đang nghiến răng.

- Đúng, tôi đã nói như vậy, nhưng thời gian tôi ở Toronto không lâu!

Lý Dương gật đầu một cái, ban đầu lúc rời đi Lý Dương đã nói với Shan-ben-tai-lang, có bảo bối còn có thể tìm hắn, lúc ấy có vẻ như một câu châm chọc, nhưng cũng là câu nói thật.

Trong tay người Nhật Bản co không ít bảo bối lấy đi từ Trung Quốc, ngoài những thứ ở viện bảo tàng, những bảo bối trong dân gian còn nhiều hơn, bọn họ nguyện ý cầm tới đưa cho mình, Lý Dương tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Lần này Lý Dương tự tin tuyệt đối, hắn có thể thắng Shan-ben-tai-lang một lần, sau này có thể vẫn thắng hắn.

- Được!

Shan-ben-tai-lang hít sâu một cái, rồi khom lưng trước Kimura, nói:

- Kimura, thật ngượng ngùng, tôi phải đi trước, chúc ngài hôm nay đắc thắng!

Nói xong, Shan-ben-tai-lang liếc nhìn Lý Dương, sãi bước đi ra ngoài, tim của hắn đã rối loạn từ lâu, lúc này ở lại chỗ này cũng không trợ giúp được gì.

Cho nên, việc hắn bỏ đi, cả Thanh Mộc Vị Ương và Kimura cũng không có phản ứng nào.

Lâm Lang phái người đi tiễn Shan-ben-tai-lang, lúc này Thanh Mộc Vị Ương và Kimura đã không thèm để ý đến hắn, mắt của hai người cũng trợn to không ít, nhìn thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt này.

Lưu Cương đem Thiên Tùng Vân kiếm từ trong rương ra, hơn nữa còn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ở khoảng cách gần, nhìn Thiên Tùng Vân kiếm rõ ràng hơn, thân kiếm vẫn luôn bao phủ ở một tầng sương trắng, kiếm này huyền ảo giống như là tiên cảnh vậy.

- Thần kiếm, là thần kiếm thật!

Kimura hơi lộ vẻ kích động, Thanh Mộc Vị Ương gật đầu thật mạnh, đây là lần thứ hai hắn thấy Thiên Tùng Vân kiếm, nhưng vẫn không khống chế được tâm trạng của mình.

Lúc này những người bên ngoài cũng ngó đầu nhìn vào bên trong, Lâm Bá Vũ và Lâm Uyển Doanh còn muốn cầm cái ghế tới, đứng lên trên, thấy Thần kiếm không ngừng tản ra đám sương mù, miệng hai người cũng há rộng ra.

Bảo bối thần kỳ như vậy, còn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Vừa rồi những bảo bối kia đã rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy thanh thần kiếm này bọn họ mới phát hiện, những thứ đó cũng là tầm thường, chỉ có thanh kiếm này mới có thể xưng được là thần khí, này rõ ràng chính là một thanh kiếm tiên.

Lý Dương vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, điểm thần kỳ nhất của thanh kiếm nầy chính là tầng sương tồn tại vĩnh viễn kia.

Tính sắc bén của thanh kiếm này chỉ có thể coi là bình thường, thậm chí có thể không sánh bằng đao Muramasa, nghiêm khắc mà nói, thanh kiếm này quan trọng nhất chính là bởi ý nghĩa tượng trưng, nó là một trong ba thần khí cuả Thiên hoàng Nhật Bản, cũng là vũ khí duy nhất trong tam đại thần khí.

- Kimura tiên sinh, đồ anh đã nhìn thấy, có thể bắt đầu chưa?

Lý Dương cười khoát tay một cái, Lưu Cương cầm kiếm dựng thẳng lên, đặt ở một bên, cũng không thu lại, nguời có tên Tam Tỉnh Thái, hừng hực nhìn vào thần kiếm.

Ở chỗ khác, Chu Văn đã thay xong y phục, ra hiệu cho Lý Dương, ý bảo hắn đã chuẩn bị xong.

Lúc này, nhịp tim cũng không ngừng tăng nhanh ở, hắn là một người cố gắng hiếu học, tiến bộ cũng mau lẹ, học về cá cược nửa năm liền trở thành người phát bài, đây chính là minh chứng tốt nhất.

Nhưng dù sao, hắn cũng chưa từng chủ trì vụ cá cược quá lớn như vậy, bình thường cá cựơc lên đến mấy ngàn mấy vạn cũng đã không nhiều, mười mấy vạn trở lên thậm chí còn trên trăm vạn, bọn họ chưa từng được cho tham dự qua.

Cũng có thể nói, đây là một lần hắn chủ trì vụ cá cược cao nhất.

Vô luận là địa điểm, hay là giá trị đồ vật cá cược, cũng là Chu Văn chưa bao giờ thấy qua, tổng thể giá trị những bảo bối này tính toán ra, đủ để xếp vào mười vụ cá cược nổi tiếng thế giới.

Đây đối với Chu Văn mà nói cũng là một kiêu hãnh.

Nào sợ sau này hắn cũng không làm ở sòng bạc nữa, có thể đích thân tham gia vụ cá cược lớn như thế này, đã làm cho hắn vô cùng hài lòng, càng thêm cảm kích trước Lý Dương.

Đứng ở trước bàn, trên mặt Chu Văn lộ ra nụ cười, đưa tay ra mời Lý Dương và Kimura.

Hai người ngồi hai bên bàn, Chu Văn lại hỏi thăm một chút, chủ yếu hỏi thăm hai người chuẩn bị xong hay chưa.

Nếu là chuẩn bị xong, có thể chính thức bắt đầu.

Bên cạnh, những trợ thủ khác cũng cầm thẻ đánh bài tới, bày cả đống trước mặt hai người.

Thẻ đánh bài đặt ở trước mặt mỗi người chính là những thẻ đánh bài tương đương một trăm triệu, có ba loại màu sắc hồng - vàng - lam, theo thứ tự trị giá là năm mươi vạn, mười vạn và năm vạn, người nào thua sạch thẻ bài trước, chính là người thua trong trận đấu ngày hôm nay, bảo bối của người đó đương nhiên phải thuộc về với đối thủ.

Những thẻ bài này chỉ có tính tượng trưng, cũng không có giá trị thực.

Đây không phải là trận đấu chính quy, cũng không phải là ở sìng bạc, cho nên trận đấu này cũng không hạn chế thời gian, mỗi lần hạ ít nhất năm vạn, thua sạch mới thôi.

Không có quy tắc gì đặc biệt, Chu Văn nói đơn giản mấy câu, ván bài sẽ bắt đầu.

Ngồi thẳng người, khóe miệng Lý Dương lại nở ra một nụ cười thản nhiên, đây là nụ cười của người nắm chắc phần thắng, cũng là nụ cười cực kỳ tự tin.

Phía đối diện Lý Dương, Kimura rốt cục cảm nhận được cảm giác mà Shan-ben-tai-lang từng cảm thụ, đối với nụ cười này của Lý Dương, hắn cũng rất không thoải mái, nhìn là rất tức giận.

Cười đi, cố mà cười, đến lúc ta lấy bảo bối của ngươi đi, xem ngươi còn cười được không.

Trong lòng Kimura thầm suy nghĩ, lại quay lạnh lùng nói với Chu Văn:

- Tôi đã xong!

- Tôi cũng không có vấn đề!

Lý Dương nhẹ giọng nói, khóe miệng vẫn vui vẻ như cũ.

Chu Văn gật đầu một cái, lấy ra một bộ bài mới tinh, sau khi lấy ra và kiểm tra xong, lúc đó bắt đầu xáo bài, bộ bài này có hoa văn phía sau giống với một trong hai loại lá bài mà Kimura giấu giếm trên người.

Điều này làm cho Kimura thấy trong lòng yên tâm rất nhiều, lại đưa ánh mắt không tự nhiên nhìn máy quay bốn chung quanh.

Lâm Lang đáng chết, lắp nhiều máy quay như vậy, lát nữa tráo bài phải cẩn thận một chút mới được, chỉ cần không bị bắt được tại chỗ, hắn liền có thể nắm chặc phần thắng, cho dù chuyện này có bị người ta phát hiện sau đó, cũng không vấn đề. Hắn đã đưa ra quyết định, có được thần kiếm về tay, lập tức mang theo thần kiếm đến sân bay, bao một chiếc máy bay bay thẳng về, hắn cũng đã nói qua với phía sân bay.

Mang thanh thần kiếm đi khỏi Canada, chông dù có bị Lâm Lang phát hiện hắn giở trò, cũng không thể làm gì đối với hắn.

Bộ bài rất nhanh được kiểm xong, Chu Văn hỏi Lý Dương có muốn kiểm tra lại hay không, Lý Dương lắc đầu, tỏ vẻ không cần thiết, Kimura nhìn một chút máy chia bài, do dự chút nhưng cũng không kiểm lại bài.

Quy định lần này vô cùng chánh quy, Chu Văn phát bài, nhưng bài còn phải đặt vào máy phát bài đếao lại một lần, như vậy người phát bài cũng không khống chế được thứ tự các lá bài, càng không thể làm trò qua mắt.

Đây chính là ván cá cược lớn của thế kỷ, Lâm Lang cũng tính toán tất cả tình huống bên trong, cần phải bảo đảm công bình.

Trong tình huống này, Kimura kiểm lại bài đã không có ý nghĩa nữa.

Máy tráo bài nhả ra hai lá bài, Chu Văn thuần thục phát cho mỗi người một lá, sau đó lại phát thêm một lá, lúc này hắn đã hoàn toàn nhập vai, giống như hắn đang phát bài ở một sòng bạc vậy.

Chu Văn và Lý Dương đều có một ưu điểm, làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, không để sơ suất.

Vương Giai Giai, Lý Xán bọn họ cũng ngồi ở hai bên, cái ghế của bọn họ hơi cao một chút, cũng có thể thấy rõ ràng hết thảy trên bàn, Lưu Cương đứng ở sau lưng Lý Dương, cách khoảng 2m, sau lưng Kimura cũng có 1 người trẻ tuổi, người này là hộ vệ của hắn


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)