← Ch.0694 | Ch.0696 → |
- Lý tiên sinh, tới phiên cậu!
Tam Tỉnh Thái lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói rõ ràng mang theo đắc ý, lần này vận may tốt, ngay cả chính hắn cũng rất là kinh ngạc, lúc này thậm chí hắn đã thấy được thắng lợi.
Thanh Mộc Vị Ương cố hết sức, Kimura chuẩn bị đầy đủ, cũng không thể thu hồi Thiên Tùng Vân kiếm, sẽ được thu hồi trên tay hắn.
Đây không chỉ là niềm kiêu hãnh của hắn, còn là kiêu hãnh của cả gia tộc Tam Tỉnh.
Gia tộc Tam Tỉnh là gia tộc xa xưa nhất Nhật Bản, nổi tiếng sớm nhất, cũng là gia tộc điển hình của Nhật Bản, trước thế chiến II, đây là gia tộc khổng lồ nhất Nhật Bản, ở thời kỳ đó chính là gia tộc lớn nhất, có một không hai.
Ban đầu, gia tộc Tam Tỉnh Thái lũng đoạn quân đội Nhật Bản, lĩnh vực công nghiệp nặng trọng yếu... Trong thế chiến II, cũng là người ủng hộ đắc lực nhất, cả chiến tranh thế giới II bọnn họ đã vì Nhật Bản chế tạo vô số vũ khí cùng quân hạm.
Sau thất bại thế chiến II, với cương vị cáh tay ohải của Thiên Hoàng, gia tộc Tam Tỉnh bị đả kích trầm trọng, nhưng lạc đà gầy chết vẫn lớn hơn ngựa, sau chiến tranh, tuy nói Nhật Bản có vài gia tộc mới xuất đầu lộ diện, nhưng gia tộc Tam Tỉnh vẫn là một trong những gia tộc mạnh nhất.
Hơn nữa bây giờ tập đoàn Tam Tỉnh càng thành thục hơn so với trước kia, áp dụng biện pháp quản lý riêng, kéo dài huy hoàng của gia tộc.
Điểm này từ Tam Tỉnh Khang là có thể nhìn ra, hắn là một thành viên thứ hệ không quan trọng yếu, đã có thể quản lý công ty có vốn trăm triệu đô la Mỹ, từ điểm đó đủ để tưởng tượng ra, tập đoàn này có bao nhiêu tiền.
Hoặc giả Tam Tỉnh Khang là người quản lý công ty cũng không nổi danh, nhưng các công ty như Sony, Toyota, Toshiba ... nhất định là có rất nhiều người đã nghe qua, những công ty này, cũng là những doanh nghiệp chịu sự khống chế của tập ffoàn Tam Tỉnh.
Còn tập đoàn Tam Tỉnh, trên thực tế cũng vẫn luôn là người ủng hộ hoàng thất Nhật Bản, có thể mang về Thiên Tùng Vân kiếm, cũng sẽ mang đến cho gia tộc Tam Tỉnh danh dự cực lớn.
Lúc này, trong lòng Tam Tỉnh Thái cũng không ngừng hoang tưởng.
Lý Dương mỉm cười gật đầu một cái, trong lòng còn có chút cảm khái.
Tên Tam Tỉnh Thái này quả rất may mắn, cũng may hắn kiên trì không nhường cơ hội cho hắn bốc bài trước, nếu không ngay cả cơ hội lấy lại thế công bằng cũng bị mất, khi cùng rút một bộ bài, bây giờ người thua không thể nghi ngờ chính là Lý Dương.
Bây giờ, mặc dù Tam Tỉnh Thái rút trúng lá bài lớn nhất, nhưng hắn cũng có cơ hội tương tự, cũng không thể thất bại.
Lý Dương nhanh chóng đưa tay ra, nhưng khi nhìn đống bài trên bàn của Tam Tỉnh Thái, Lý Dương đột nhiên ngừng lại, những lá bài bài chỉ có thể dùng từ "chất đống" để hình dung, muốn rút ra một lá bài, thậm chí phải bới vẹt bài ra một chút.
Đây chính là kỹ thuật trộn bài và xếp bài dở tệ của Tam Tỉnh Thái.
Dĩ nhiên, thế này cũng không làm khó Lý Dương được.
Tay Lý Dương ngừng trên bộ bài một chút, ngay sau đó rút ra một lá bài, Bạch Minh không nhịn được nhắm hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn cảnh phía trước mặt.
Có mấy người cũng nhắm mắt lại như Bạch Minh, bọn họ không muốn thấy Lý Dương thất bại, trong lòng bọn họ, hy vọng chiến thắng của Lý Dương cơ hồ không có.
Ánh mắt Chu Văn híp lại, Lâm Lang cũng nhìn Lý Dương một cách căng thẳng.
Tam Tỉnh Thái lại nhìn chằm chằm vào tay Lý Dương, lúc này, theo bản năng Chu Văn lại nhìn vẻ mặt Lý Dương, trên mặt Lý Dương, vẻ tự tin khổng lồ vẫn luôn tồn tại.
Lý Dương nhẹ nhàng nhấc tay lên, lật lá bài lại.
Một lá bài, nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn, lá bài lộ ra trước mặt mọi người, khiến cho mỗi người đều ngẩn ngơ cả hồn.
Yên tĩnh, cả căn phòng yên tĩnh dị thường, lúc này thậm chí có thể nghe được tiếng thở dồn dập của mấy người.
A bích, lá bài Lý Dương rút ra, rõ ràng cũng là lá A bích, lá bài lớn nhất, hai lá bài giống nhau lẳng lặng nằm ở trên bàn đánh cuộc, lại có vẻ chói mắt người xem.
Chu Văn đứng rất gần, nhìn thấy lá bài của Lý Dương sớm nhất, sau khi thấy lá bài này, hắn đột nhiên có một cảm giác không hít thở được, cảm giác rất mãnh liệt.
A bích, lại cũng là A bích, hai người rõ ràng không hiểu chút nào về đánh cuộc, rút ra hai lá bài cũng là lớn nhất, cái tỷ lệ này cũng là quá thấp, thấp đến nỗi còn khó hơn gấp mấy lần so với việc trúng thưởng khi mua vé số.
Đối mặt tình huống như thế, ngay cả chính Chu Văn cũng không biết nên đánh giá thế nào, chỉ có thể nói, hai người này có vận may quá tốt, tốt đến không thể tin.
Xôn xao...
Sau khoảng thời gian thất thần và yên tĩnh ngắn ngủi, mọi người chung quanh cuối cùng cũng phản ứng được, cả gian phòng trong nháy mắt như sôi trào lên, rất nhiều người kêu to, thậm chí nhảy lên.
Biểu hiện điên cuồng nhất dĩ nhiên là mấy người Bạch Minh bọn họ, Lý Xán và Bạch Minh cùng nhảy lên trên ghế, huơ tay múa chân, nếu không phải là Liễu Tuấn bên cạnh nhanh tay, Bạch Minh ắt sẽ từ trên ghế rơi xuống.
Bạch Minh suýt đặt mông xuống đất một lần, nhưng căn bản không để ý chuyện vừa rồi thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Ngược lại hoàn toàn với bọn họ chính là phản ứng của người Nhật Bản, sắc mặt Thanh Mộc Vị Ương đừo đẫn, dường như không dám tin. Vừa rồi hắn còn tràn đầy tự tin sẽ chiến thắng, thậm chí khi Lý Dương rút bài, hắn còn đi về phía trước mấy bước, muốn thời khắc đầu tiên khi Tam Tỉnh Thái chiến thắng hắn sẽ là người đầu tiên ôm thần kiếm.
Đáng tiếc hy vọng tới nhanh, thất vọng tới cũng mau, hắn vừa đi một nửa đường, liền ngây ngô đứng ở đó.
- Tuyệt, tôi biết mà, tôi đã biết mà, Lý tiên sinh tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta thất vọng!
Lâm Bá Vũ hung hăng giơ giơ quả đấm, có vẻ kích động dị thường, những người khác của Lâm gia bên cạnh hắn cũng đều kinh ngạc nghị luận, rút được hai lá bài lớn nhất giống nhau, rất nhiều cao thủ đánh cuộc lợi hại cũng không dễ dàng làm được, chớ đừng nói là hai không hiểu đánh cuộc thế này.
Chỉ có thể nói, hai người này quả là quá may mắn.
May đến mức làm cho người ta ghen tỵ, làm cho người ta nổi điên.
Rất nhiều người cũng đều nhìn một chút hai món thần khí, lần nữa lắc đầu, hai người này vận khí quả thật tốt không thể tả, hai món thần khí này, vốn không phải là người bình thường có thể có được.
Mà hai người có thể lấy ra thần khí như vậy để đánh cuộc, đã là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng.
- Tam Tỉnh tiên sinh và Lý tiên sinh rút ra được lá bài giống nhau, ván này, tôi tuyên bố là hòa!
Thanh âm nhàn nhạt của Lâm Lang vang lên, tuyên bố kết quả ván bài, ván bài này kết thúc, nhưng đánh cuộc còn chưa kết thúc, sau khi hòa, sẽ tiếp tục rút bài.
Chu Văn lần nữa lấy ra hai bộ bài mới, giao cho Lý Dương và Tam Tỉnh Thái.
Dáng vẻ trộn bài của 2 người này thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, nhưng không ai dám coi thường họ, chỉ dựa vào vận may là có thể rút ra lá bài lớn nhất, người như vậy còn không chỉ có một, không phải tận mắt chứng kiến, không ai dám tin.
Lý Dương trộn xong bài, trải ra trên bàn đánh cuộc.
Tam Tỉnh Thái đứng ở đối diện hắn, cũng trải bài trên mặt bàn, trên mặt Tam Tỉnh Thái, ngoài vẻ tự tin, còn lộ ra một phần kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ, trên thế giới này thật là có người may mắn như hắn.
Lý Dương rút ra lá bài giống của hắn, trong mắt hắn chính là may mắn, nhưng hắn tin tưởng, thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ là hắn, hắn may mắn vốn là đương nhiên.
Tam Tỉnh Thái ngước đầu, nhẹ giọng nói:
- Lý tiên sinh, anh rút trước đi!
Lần này Tam Tỉnh Thái không rút trước, hai bộ bài, người nào trước người nào sau cũng không sao, vừa rồi là hắn rút trước, lần này hào phóng một chút cũng không sao.
- Được!
Lý Dương không do dự, vươn tay, đợi khi Tam Tỉnh Thái trải hết bài ra mặt bài, cuối cùng rút ra một lá bài.
Lá bài này, Lý Dương lập tức lật ra, đến khi lật bài xong, khóe môi Lý Dương nở ra nụ cười vui vẻ.
A bích, khi tất cả các lá bài cũng dều như đã lật thì nếu là hắn chọn sai không bằng đi nhảy lầu, cũng chỉ có việc lựa chọn lá bài này, hắn mới có thể biến mình thành kẻ bất bại.
Trừ phi Tam Tỉnh Thái cũng có năng lực đặc thù như hắn, có thể nhìn thấu những lá bài này, nếu không người thắng cuối cùng nhất định là Lý Dương, chỉ dựa vào may mắn tất có lần thất bại, một lần sai lầm chính là trí mạng.
Nhìn thấy lá A bích này, tiếng nghị luận chung quanh lại tăng lên không ít.
Cặp mắt Thanh Mộc Vị Ương tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống, lúc này Lý Dương vẫn rất may mắn, hắn vừa rút được một lá bài lớn nhất, lần này lại vậy, may mắn còn có thể liên tục như vậy, cũng thật khó tin.
Rất nhiều người còn có vẻ hoảng sợ trên mặt, trong đó có những chuyên gia của Trung Quốc kia.
Những người này, trước kia đã nghe nói qua Lý Dương có may mắn khác người, biết Lý Dương mua được rất nhiều bảo bối, thậm chí có mấy món thần khí tốt.
Nhưng bọn họ cũng không khái niệm về may mắn của Lý Dương, lần này, cuối cùng để cho bọn họ được thấy tận mắt may mắn này là thế nào, rút bài mà còn có thể liên tiếp rút được lá bài lớn nhất, loại may mắn này, thật không cách nào dùng lời nói mà hình dung được
Có may mắn như vậy, chẳng trách có thể thắng Shan-ben-tai-lang và Kimura, thậm chí ngay cả lá bài cũng không thèm nhìn, bất luận kẻ nào có may mắn như vậy, có tự tin lớn như vậy, có lật bài hay không thật sự không quan trọng.
Lúc này mọi người cũng đều hiểu, tại sao sau khi Lý Dương tới Toronto, có thể liên tiếp mua được đồ cổ tốt, mà bọn họ lại không có thu hoạch gì, đi cùng người may mắn như vậy, không thể so sánh được.
Vào giờ khắc này, bất luận kẻ nào cũng nghĩ thành công thuộc về may mắn.
- Tam Tỉnh tiên sinh, tới phiên anh!
Lý Dương cười nhẹ, nói một câu, Tam Tỉnh Thái ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lý Dương một cái, rất muốn nhanh chóng rút bài.
- Tam Tỉnh tiên sinh!
Tay của Tam Tỉnh Thái vừa đưa đến mặt bài, còn chưa lấy được lá bài, Lý Dương đột nhiên kêu một tiếng, trong nháy mắt tay của Tam Tỉnh Thái dừng ở đó, có vẻ có chút tức giận.
- Tam Tỉnh tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi đột nhiên nghĩ, nếu như ván nào chúng ta cũng đều hòa như vậy nên làm sao bây giờ, có chút khó khăn nhỉ?
Lý Dương ra sức xua tay, trong mắt lại thoáng qua tia giảo hoạt, trong đáy mắt, còn ẩn chứa sự kinh hãi.
Lần này phương hướng mà Tam Tỉnh Thái đưa tay rõ ràng là nơi có lá bài A bích, nếu Lý Dương không chặn hắn lại, hắn chắc chắn lại có thể rút được lá bài này, may mắn thật đã lên tới cực điểm.
Đây mới thật sự là may mắn, đối mặt may mắn như vậy, ngay cả Lý Dương cũng có chút bất lực.
Cho nên Lý Dương cố ý lên tiếng cắt đứt hành động của hắn, xem có thể kông tạo thành ảnh hưởng đối với hắn hay không, lúc này nếu không thể không dùng chút thủ đoạn, sòng bạc như chiến trường, lúc này đối với Lý Dương mà nói, quan trọng nhất là thắng lợi.
Thừa Ảnh kiếm, cái thanh thần kiếm bị long đong lưu lạc ở hải ngoại này, Lý Dương nhất định phải đem nó về nhà.
- Anh yên tâm, sẽ không có tình huống như vậy mãi đâu!
Tam Tỉnh Thái hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay đặt vào một lá bài, sau đó chần chừ mới rút ra, liền lật ngay lên đặt ở trên mặt bàn.
Khi Tam Tỉnh Thái chọn trúng lá bài này, trong lòng đột nhiên thở phào một cái, thủ đoạn nhỏ của hắn đã có tác dụng, cuối cùng Tam Tỉnh Thái rút ra lá bài cũng không phải là phía lá bài lúc trước.
Lá bài này cũng không nhỏ, nhưng lại không phải lá bài lớn nhất ở đây.
Khi Tam Tỉnh Thái chọn trúng lá bài này, Lý Dương cũng biết, ván đánh cuộc này, hắn lại đạt được thắng lợi, đến khi Tam Tỉnh Thái lật lá bài ra, cũng là lúc mọi chuyện kết thúc, kiếm lưu lạc trở về.
← Ch. 0694 | Ch. 0696 → |