← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Không chỉ Tam Tỉnh Thái hiểu rõ, rất nhiều người xung quanh cũng rõ.
Bạch Minh lặng lẽ chỉ tay về phía Lý Dương, y là người hiểu rõ mục đích của Lý Dương trước nhất.
Các chuyên gia Trung Quốc đều nhìn Lý Dương mỉm cười, Lâm Lang nhìn Lý Dương với ánh mắt thích thú, trong lòng của y còn có chút cảm thán, người ta không chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện bên ngoài, Lý Dương là một cao thủ rất lợi hại.
- Lý Dương, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ đến tìm anh.
Tam Tỉnh Thái nhìn chằm chằm vào Lý Dương, sau đó chào tạm biệt Lâm Lang bên cạnh rồi bỏ đi.
Tam Tỉnh Thái đi rất dứt khoát, y biết rõ ý của Lý Dương, lúc này tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng trở về chuẩn bị những thứ đó.
- Lý tiên sinh, Lâm tiên sinh, thật ngại, tôi cũng phải đi đây!
Thanh Mộc Vị Ương sớm đã đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, rất khó nhìn, sau khi Tam Tỉnh Thái thua không mất đi ý chí chiến đấu, vẫn muốn tìm Lý Dương cược lại, nhưng Thanh Mộc Vị Ương hoàn toàn không như vậy.
Mà ba lần thua Lý Dương, có thể nói đã cướp mất hết lòng tin của y.
- Thanh Mộc tiên sinh, xin chờ một chút.
Lý Dương đột nhiên gọi, Thanh Mộc Vị Ương chưa kịp xoay người đi, quay đầu lại nhìn Lý Dương kinh ngạc.
Nhìn thấy Thanh Mộc Vị Ương, Lý Dương cười nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, bản chép tay mà lần trước ngài nói tôi rất có hứng thú, không biết chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi không?
- Bản chép tay, bản chép tay gì?
Thanh Mộc Vị Ương mở to mắt, trái tim cũng nhảy dựng lên không thua kém gì.
Lý Dương cười nhạt nói:
- Hoạt động buổi trưa ngày thứ nhất, cái bản chép tay mà ngài nói với tôi!
Cái bản chép tay mà hắn nói, chính là Khẩu Môn Chuyên khi lần đầu tiên Thanh Mộc Vị Ương chủ động tìm gặp Lý Dương, ghi chép những thư tín cổ đại, sau khi Thanh Mộc Vị Ương nói qua, Lý Dương vẫn còn nhớ tới chuyện này.
- Tôi nhớ rồi, cái bản ghi chép đó vẫn còn, ngài muốn đổi cái gì?
Thanh Mộc Vị Ương có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập nhanh kịch liệt, trao đổi, lo lắng nhất của y lúc này, là rất muốn có lại kiếm Thiên Tùng Vân, Lý Dương sẽ không phải lấy thần kiếm đổi lấy quyển sổ ghi chép đó chứ?
Mặc dù biết chuyện này là không thể, Thanh Mộc Vị Ương nhịn không nổi vẫn cứ nghĩ tới chuyện này, nghĩ ngợi một hồi, giống như người chết đuối tuyệt vọng vớ được khúc củi khô.
Lý Dương bật cười, nói:
- Thanh Mộc tiên sinh, ngài đừng kích động, tôi còn có một câu hỏi, Thanh Mộc Long Nhất có liên hệ gì với ngài?
Dáng vẻ kích động của Thanh Mộc Vị Ương, mọi người xung quanh chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn thấy, người hơi thông minh một chút, đều có thể đoán được tại sao y kích động, Lý Dương không phải ngốc, tất nhiên cũng có thể hiểu được.
.
Lấy sổ ghi chép đổi kiếm thần, e rằng chỉ có Thanh Mộc Vị Ương dám nghĩ như vậy, cũng quá không thực tế chút nào.
- Thanh Mộc Long Nhất?
Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên mở to mắt, vội vàng hỏi:
- Đó là bác cả của tôi, trước đây rất nhiều năm ông ấy đã thất lạc ở Trung Quốc, lúc đó tôi vẫn chưa sinh ra, sao ngài biết ông ta?
Thanh Mộc Long Nhất, là bác ruột của Thanh Mộc Vị Ương, làm nhiệm vụ ở Trung Quốc rất bí mật, cho dù cuối cùng chết ở Trung Quốc, cũng là bí mật lớn của gia tộc, người ngoài ít ai biết.
Nhưng mối quan hệ của bọn họ trước đây Lý Dương đã điều tra rõ, bằng không thì cũng không đề nghị trao đổi cái này, lúc Thanh Mộc Vị Ương tìm đến mua kiếm thần, Lý Dương đã bảo Lưu Cương đi điều tra gia tộc Thanh Mộc Vị Ương.
Lý Dương mỉm cười nói:
- Tôi tình cờ có một phần nhật ký của ông ấy, tôi muốn lấy cuốn nhật ký này, để đổi lấy quyển sổ ghi chép của ngài, ngài thấy thế nào?
Con mắt của Thanh Mộc Vị Ương vẫn chưa hết lồi ra, bỗng chợt tỉnh nhìn Lý Dương.
Cuối cùng y cũng hiểu, kiếm Thiên Tùng Vân tại sao loạt vào tay Lý Dương, thì ra hắn có được kết quả điều tra năm đó của Thanh Mộc Long Nhất, đó là cách gần nhất để hắn tiếp cận kiếm Thiên Tùng Vân.
Nhật ký mà Lý Dương nói, y rất rõ là món đồ gì.
- Lý tiên sinh, bác cả Long Nhất đã thất lạc nhiều năm, rất cảm tạ ngài có thể đem di vật của ông ấy trở về.
Thanh Mộc Vị Ương chầm chậm cuối thấp đầu, hơi khom người, nụ cười trên khóe miệng của Lý Dương ngày càng sâu thêm, Thanh Mộc Vị Ương đã nhận lời trao đổi.
Sắp văn kiện của Thanh Mộc Long Nhất để lại, sau khi lấy bảo bối ra thì không có tác dụng gì, về phần sơn động đó, cũng bị người của quân đội triệt để niêm phong cất vào kho, ở chỗ đó là khu vực biên giới, khá mẫn cảm.
Sắp văn kiện này đối với Lý Dương cũng vô dụng, nhưng đối với Thanh Mộc Vị Ương thì không giống như vậy, y muốn biết kết quả đều tra năm đó của Thanh Mộc Long Nhất, rất cần sắp văn kiện này, để có cái mà ăn nói với thiên hoàng.
Ngược lại, sắp văn kiện này đối với bọn họ mà nói mới là đồ vô dụng, tin tức ghi chép không rõ ràng, lại là đồ vật của mấy trăm năm trước, giá trị văn vật cũng không cao, Thanh Mộc Vị Ương thậm chí cũng chưa từng xem qua chuyện này.
Thanh Mộc Vị Ương bỏ đi, nhưng lúc đi trong lòng rất không vui, gia tộc mấy thể hệ, còn có ủng hộ của thiên hoàng, kết quả nỗ lực cuối cùng lại để cho người khác lấy mất.
Lâm Lang vẫn đứng bên cạnh êm lặng, hai người không nói, làm y có chút mơ hồ.
Nhưng Lâm Lang không mở miệng hỏi, y là người thông minh, Lý Dương và Thanh Mộc Vị Ương đều không nói rõ chuyện này, cái này chứng mình hai người bọn họ có chuyện bí mật cần che dấu, lúc này tùy tiện hỏi, nhất định sẽ làm cho người ta không vui.
Sau khi Thanh Mộc Vị Ương bỏ đi, mấy người Nhật còn lại cũng bỏ đi theo Tam Tỉnh Khang, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào ở lại.
Nói chuyện với Lâm Lang, Lý Dương cũng dẫn theo người bên cạnh rời khỏi trang viện Lâm thị, Lâm Lang còn cố ý phái hơn hai mươi bảo vệ bảo hộ tống bọn họ, hôm nay bảo bối Lý Dương mang về giá trị không thấp.
- Lý lão đệ, cậu phát tài to rồi, lần này quả thật là giàu to, khi trở về phải mở tiệc ăn mừng!
Vừa lên xe, Bạch Minh nói lớn, lúc bọn họ đến là hai chiếc xe, Bạch Minh và Lý Dương đi cùng một chiếc, lúc trở về là năm chiếc, bảo vệ của Lâm Lang mang theo súng, trên đường đi bảo vệ rất nghiêm mật.
Hơn nữa Lâm Phong chờ cục an ninh quốc gia âm thầm bảo vệ, quân đội không có mấy trăm người đừng nghĩ tới chuyện công kích Lý Dương.
Lực lượng vũ trang mấy trăm người, ở khu vực phức tạp cũng không xảy ra vấn đề gì, nhiều như vậy hầu như là không thể, mức độ an toàn của Lý Dương cũng có thể nói là đạt đến trình độ nghiêm mật nhất.
- Anh Bạch anh yên tâm, đợi sau khi về nước, tôi sẽ mua một một nhà hằng, anh có thể mỗi này ở đó, ăn uống đến khi nào chán mới thôi.
Lý Dương cười ha hả, có thể thấy tâm trạng của hắn quả thật rất tốt, bọn Hoàng lão, Chu lão ngồi cùng xe với hắn cũng đang mỉm cười.
- Lý Dương, thanh đồng khí cuối cùng mà cậu nói, có phải là cái này không?
Chu Lão cười ha hả hỏi một câu, mấy người của lão Hoàng cũng đều sáng mắt lên, tất cả đều quay qua nhìn Lý Dương, hai chiếc xe tổng cộng có mười mấy người, nhất thời Lý Dương trở thành tâm điểm.
Lý Dương mỉm cười gật đầu:
- Cứ xem là vậy đi, chúng ta không thể tự mình, nếu Tam Tỉnh Thái có thể giúp thu về vậy thì tốt nhất!
Hắn không giấu diếm mục đích của mình, câu nói cuối cùng đó, chính là vạc Chu Công, đại hội kiểm định lần này, thần khí tốt nhất xuất hiện trong tay người nước ngoài, ngoại trừ thần khí ra thì chính là cái vạc này.
Vạc bị kẻ trộm lấy đi, bất luận là Lý Dương hay là người nào khác, đều không thích hợp trực tiếp mua đem về, như vậy sẽ bị cho là kẻ trộm mộ, mua bán đồ trộm, trộm vật sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Hơn nữa, bảo bối của mình bị trộm rồi, lấy tiền mua về, trong lòng cũng có chút không vui.
Bọn Lý Dương không thích hợp, Tam Tỉnh Thái ra mặt thì không có vấn đề gì.
Mặc kệ Phác Nguyên Sinh có muốn bán hay không, đó là chuyện giữa y và Tam Tỉnh Thái, Tam Tỉnh Thái mua không được, trong lòng sẽ rất hận Phác Nguyên Sinh, nếu giữa người Nhật và người Hàn Quốc xảy ra mâu thuẫn, bất cứ chuyên gia Trung Quốc nào e rằng cũng rất vui.
Tam Tỉnh Thái mua được, Tam Tỉnh Thái sẽ bị mất tiền, Lý Dương rất muốn đem cái vạc đó trở về, trên canh bạc này, cho dù Tam Tỉnh Thái có may mắn, cũng không thể thắng được khả năng đặc biệt của hắn.
Điểm này Lý Dương rất tự tin.
Đơn giản mà nói, chính là để Tam Tỉnh Thái và Phác Nguyên Sinh cắn xé lẫn nhau, bất luận kết quả như thế nào đối với Lý Dương cũng không tổn thất gì, mấy người Chu lão, Bạch Minh, đều nghĩ tới điều này, mới ủng hộ Lý Dương làm như vậy.
Tam Tỉnh Thái cũng nghĩ ra, nhưng y cũng không còn cách nào, chỉ có thể làm theo ý của Lý Dương, trừ phi y không muốn cược vơi Lý Dương, không muốn báo thù lần này.
Cái này rõ ràng là không thể, Tam Tỉnh Thái so với bất cứ ai đều tỏ ra rất kiêu ngạo, y nhất định sẽ tìm đến Lý Dương,
Xe chạy an toàn cho đến một khách sạn, Lâm Bá Văn ở cùng trên xe, hơn hai mươi bảo vệ đi theo cũng không về, mấy người này hôm nay sẽ ở lại đây bảo vệ.
Ngày mai Lý Dương sẽ đem những món bảo bối cất vào kim khố của Lâm thị, sẽ an toàn hơn ở khách sạn này nhiều.
Trở về khách sạn, thời gian vẫn không muộn mới chín giờ, từ lúc đi đến lúc về, tổng cộng chỉ có hai tiếng, hai tiếng này Lý Dương có được thu hoạch lớn, làm cho người ta không thể ngờ.
- Cái này, Lý lão đệ...!
Cửa thang máy khách sạn, đột nhiên Bạch Minh gọi Lý Dương lại, lão Hoàng đang muốn nói, thấy thế lập tức im lặng, đem chuyện định nói ra tạm thời giữ lại trong lòng.
Lý Dương quay đầu lại, nói:
- Anh Bạch, anh yên tâm, chuyện mời khách tôi nhất định sẽ không quên, không nuôi béo anh sẽ không thôi.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, lập tức cười phá lên.
Tiếng cười này, làm Bạch Minh có chút xấu hổ cười phá lên, Bạch Minh cười quát:
- Xem thằng nhóc mày, hình như anh chỉ biết ăn thôi, anh muốn hỏi chuyện khác.
- Chờ đã, Mao lão, ngài nói, giáo sư Bạch nói không phải chỉ ăn sao?
Lý Dương đột nhiên khoát tay, đối với câu hỏi của lão Mao.
Lão Mao lập tức cười nói:
- Đúng, thằng nhãi này chính là như vậy.
Người xung quanh đều cười lớn, lão Mao vốn nghiêm nghị cũng nói đùa chuyện của Bạch Minh, mấy chuyên gia Lý Bồi, Chu Văn cũng chịu không nỗi ôm bụng cười.
- Lão Mao nói rất đúng, ấy, anh Bạch, anh đừng giận, anh sẽ ăn đồ ăn ngon, anh chỉ cần đi theo tôi, không cần phiền phức.
Lý Dương lắc đầu, vỗ vay, giống như đang minh oan cho Bạch Minh.
- Xin các vị tiền bối, nếu các vị không sao, cũng tới giờ ăn khuya rồi, xem là cùng với thầy bạch, đừng để ngài ấy ái ngại.
Bạch Minh vừa muốn nói, Lý Dương lại quay đầu lại nói với các chuyên gia của hắn, những người bên Hoàng lão hơi sửng sốt một chút, qua một hồi sau mới chậm rãi gật đầu.
*****
Kỳ thực ý của Bạch Minh lúc nãy chính là muốn ở lại chỗ của Lý Dương, Hoàng lão cũng có mục đích này, nhưng Hoàng lão lại ngại ngùng không nói ra.
Hôm nay Lý Dương thắng lớn thu được những món bảo bối này, đều gây sự hấp dẫn của bọn họ, ai cũng muốn thừa dịp này để xem kỹ một chút, qua hôm nay, không biết lần sau khi nào mới có cơ hội tốt như thế này.
Lý Dương cũng nhìn ra ý của bọn họ, không đợi Bạch Minh mở miệng nói, chủ động đưa ra lời mời.
Mười hai chuyên gia, không thiếu một ai đều xuất hiện trong căn phòng của Lý Dương.
Còn có Lý Xán, Liễu Tuấn, Chu Văn và Lý Bồi, Lâm Bá Văn, Lưu Cương và Triệu Vĩnh cũng chạy theo vào, phòng khách này của Lý Dương cũng không lớn lại vô cùng náo nhiệt.
- Lý tiên sinh, Ngài đợi một chút, tôi sẽ cho người chuẩn bị!
Lâm Bá Văn vội vàng nói, phòng khách chỉ có hai cái bàn, mấy cái ghế sô pha, cũng rất nhỏ, không thích hợp để chưng bài những món bảo bối này.
Những món bảo bối này, tuyệt đối không thể xảy ra chút sơ xuất gì, nếu xảy ra sự tổn hại này, những người trong này sẽ trở thành tội nhân, đối với chủ động của Lâm Bá Văn, Lý Dương cũng không cự tuyệt.
Bọn Hoàng lão cũng hiểu, đều đứng ở đó chờ.
Một hồi không lâu, nhân viên phục vụ bên ngoài mang hai cái bàn hình chữ nhật đi vào, đồng thời chỉnh sửa cái ghế sô pha một chút, lại mang thêm mười mấy cái ghế, cách bố trí của phòng khách đơn giản giờ trở thành hội trường đơn giản.
Vừa sắp xếp xong, bọn Hoàng lão nhanh chóng ngồi xuống,
Trong mắt của bọn họ đang chứa một khát khao mãnh liệt.
Lý Dương hơi lắc đầu nhẹ, bảo Lưu Cương đem mười hai món bảo bối vào, mười một vị chuyên gia, mỗi người thưởng thức một món, còn một món có thể để mọi người đổi nhau xem, để mọi người đều có thể xem qua hết.
Mười hai món bảo bối vừa được mang đến, Tống Học Dân chỉ vào một tấm thiệp, y thích nhất chính là ngọc thạch và tranh chữ, so giữa hai món này, tranh chữ càng hấp dẫn y hơn, tác phẩm của Thư Thánh Vương Hi, y đã nóng lòng chờ đợi.
Hoàng Lão dành lấy cái bát trà Thiên Mục, sở trường của lão Hoàng chính là đồ sứ, cũng là đại gia sưu tầm đồ sứ.
Đồ sứ có biến hóa lão cũng có, hơn nữa có không ít, đồ sứ Cố Cung và Đại Hang Vạn Lịch trên tay Lý Dương, chính là lão quyên tặng.
Nhưng đồ sứ men Thiên Mục này, lão lại không có một chiếc, loại đồ sứ này rất hiếm, nếu nói không quá, còn ít hơn so với Nguyên Thanh Hoa.
Cầm cái bát này, lão Hoàng rất cẩn thận, buổi trưa không người lấy ra xem, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ khoái cảm.
Cái bát này, lão không phải là lần đầu thấy qua, mười mấy năm trước đã thấy qua ở hội triển lãm Nhật, Hoàng lão còn nhớ, lúc lão ở Nhật, đối tác ở đó giới thiệu đây là vua trong các loại đồ sứ.
Hơn nữa lần đó, cái bát này chỉ đặt trong tủ triển lãm, Hoàng lão chỉ có thể nhìn qua kính thủy tinh, không thể cầm trên tay.
Lúc này lại có thể nhìn thấy cái bát này lần nữa, lão không chỉ có thể quan sát ở cự ly gần, cái bát này còn có thể đem về nước, lúc này trong lòng lão dâng lên một niềm tự hào, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Sau khi nhìn cái bát, Hoàng lão lại ngẩng đầu nhìn Lý Dương.
Trong mắt lão có chút phiền muộn, nhưng phần vui mừng lại nhiều hơn
Hình như lão nhìn thấy tương lai đồ cổ Trung Hoa dưới sự dẫn dắt của Lý Dương đang bước vào thời kỳ huy hoàng, nhìn thấy lớp lớp thiên tài không ngừng xuất hiện những quốc bảo lưu truyền ở nước ngoài đã không ngừng trở về nước.
Lý Dương tựa hồ có linh cảm, nhìn qua phía Hoàng lão.
Hoàng Lão mỉm cười gật đầu với Lý Dương, lại tiếp lấy món đồ sứ cấp quốc bảo thưởng thức, thời gian của lão không nhiều, còn có nhiều chuyên gia đang đợi thưởng thức nữa, nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt qua.
Trên tay Lý Dương, bây giờ đang cầm một thanh kiếm, một thanh kiếm thần.
Thanh kiếm trên tay Lý Dương chính là kiếm Thừa Ảnh, Lý Dương nắm lấy chuôi kiếm, cẩn thận quan sát món thần khí này.
Dưới ngọn đèn sáng chói sáng rực rỡ, một phần của thanh kiếm này mất đi một nữa, hắn chỉ thấy chuôi kiếm, mà không nhìn thấy được thân kiếm, Liễu Tuấn, Chu Văn và Lý Xán đều đứng bên cạnh Lý Dương, đang nhìn cẩn thận không gian trước mặt.
Bọn họ không nhìn thấy kiếm, nhưng lại biết thanh kiếm đang trên tay Lý Dương, chu dù kiếm Thừa Ảnh không phải là có tiếng sắc bén, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện chạm vào, một trong mười đại thần khí, cái này đủ để cho bọn họ sống cả đời.
Huống hồ, Lý Xán và Liễu Tuấn sớm đã biết được sự lợi hại của Trạm lô kiếm, trình độ sắc bén của kiếm này, cho dù chỉ có một phần mười của trạm lô kiếm, cũng không làm bọn họ bị thương.
Lý Dương đang nhìn vào thanh kiếm dài trước mặt, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Dưới ánh mắt của hắn, một hình lập thể đang phủ toàn diện thanh kiếm này, chỗ mắt không nhìn thấy rõ, dưới hình lập thể lại nhìn thấy rất rõ.
Bọn Lý Xán lo lắng thanh thần kiếm này, đang nhìn chằm vào Lý Dương
Thanh kiếm này không sắc bén như vậy.
Độ sắc bén của thanh kiếm này, so với kiếm Trạm Lô và kiếm Trường Ngư kém hơn rất nhiều, thậm chí so với những binh khí hiện đại cũng không sắc bằng, vẫn không bằng côn thiết để đi đánh người.
Chẳng trách trong lịch sử có nói, đây không phải là kiếm để giết người, nó không phải không giết người, mà là rất khó giết người, trừ phi có một kẻ ngu su đứng đó, để bạn cầm kiếm chém vào, mới chết được.
Cho dù như vậy, cũng không giết được người, mũi của kiếm Thừa Ảnh không phải loại sắc nhọn, mà có hình hơi tròn, xem ra rất kỳ quái, nếu không phải xem kỹ, kiếm như vậy hoàn toàn giết không chết người.
Trên thân của thanh kiếm thần này, có hàn khí đặc biệt, lại không có chút sát khí, đặc điểm lớn nhất của nó chính là vô hình, nhưng mục đích của vô hình không phải là để giết người, có lẽ trong mười đại kiếm thần, không giết người duy nhất chỉ có thần kiếm này mà thôi.
Lúc này, Lý Dương lại nghĩ đến một cái tên khác của nó.
Kiếm Ưu Nhã, cái tên này quả thật rất chuẩn xác, đây quả thật là kiếm Ưu Nhã, dưới ảnh sáng rực rỡ hoặc tối đen sẽ phát hiện ra đều này, càng có vẽ tao nhã, càng có vẻ thần kỳ.
Lý Dương chú ý tới, phần thân của thanh kiếm này quả thật không bình thường, có ba hình thoi không giống nhau.
Hình dạng này, trong trạng thái cố định người khác sẽ không phát hiện, chỉ là hắn vừa phát hiện dưới ánh sáng rực rỡ có một vật gì không rõ ẩn chứa trong đó, điểm này làm cho người ta rất khó hiểu.
Ba cái hình thoi này, hẳn là nguyên nhân để ẩn chứa một thanh kiếm, cụ thể chuyện như thế nào, Lý Dương tạm thời không khẳng định, còn phải nghiên cứu kỹ.
Bỗng nhiên Lý Dương hít lấy một hơi thật sâu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.
Thanh kiếm này, lúc ở trang viên Lâm thị Lý Dương đã phát hiện ra một bí mật to lớn, nhưng ở đó không phải là địa điểm tốt để quan sát bí mật này, hơn nữa đánh cược với Tam Tỉnh Thái vẫn chưa kết thúc, để Lý Dương chuyên tâm đối phó đánh cược này, không nên suy nghĩ nhiều.
Đợi sau khi trở về lại dùng năng lực đặc biệt xem xét kỹ lại, Lý Dương hoàn toàn có thể khẳng định, thanh kiếm Thừa Ảnh này, quả thật có một bí mật lớn.
Trong thanh kiếm thần này, vẫn còn cất chứa một thanh kiếm.
Trong kiếm có kiếm, cùng loại với kiếm mẫu, nhưng lại không giống, đều này làm cho Lý Dương bắt đầu nhớ tới một câu chuyện truyền thuyết.
Trong truyền thuyết, kiếm Thừa Ảnh có một huynh đệ song sinh, một tên là kiếm Hàm Quang, một tên là kiếm Thừa Ảnh, vào thời Xuân Thu, đều là vật phẩm của Khổng Chu, nhưng người sau chỉ thấy kiếm Thừa Ảnh, không có ai thấy kiếm Hàm Quang.
Sau đó lại có người tiết lộ ra, Hàm Quang và Thừa Ảnh vốn là một, Hàm Quang vốn ẩn trong Thừa Ảnh, đáng tiếc lúc truyền ra những lời này, bất luận là Hàm Quang hay là Thừa Ảnh đều không thấy đâu, không có ai chứng minh câu nói này là thật.
Dần dần, chuyện này đã trở thành một truyền thuyết, rất nhiều người đều tin truyền thuyến này.
- Lão đại, anh sao vậy?
Chu Văn cẩn trọng nhất, phát hiện cái sai của Lý Dương, vội vàng hỏi, Lý Xán, Liễu Tuấn và Liễu Tuấn đều lần lượt kéo đến, Lâm Bá Văn cũng giống như bọn họ ngẩng đầu sang nhìn Lý Dương.
Vương Giai Giai siết chặc cánh tay của Lý Dương, khác lạ của Lý Dương, cô đã sớm đã phát hiện ra trước Chu Văn, nhưng cô biết Lý Dương nhất định là đang suy nghĩ chuyện này, nên không hỏi gì.
- Tôi không sao, các người đi theo tôi vào phòng!
Lý Dương khẽ thở dài, lắc đầu nói, nói xong kéo Vương Giai Giai đi thẳng vào phòng ngủ.
Bọn Lý Xán liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ ý khó hiểu, sau cùng vẫn đi theo.
Lý Dương vào phòng có lý do của mình, người bên ngoài quá đông, trong này hắn có thể dùng khả năng đặc biệt để nhìn thanh kiếm này, nhưng xảy ra chuyện gì, hắn lại không rõ, ở bên ngoài hắn không dám tùy tiện thực hiện bước tiếp theo, chỉ có thể dẫn bọn họ vào trong phòng.
Phòng ngủ nhỏ hơn một chút so với phòng khách, nhưng người lại ít hơn, nên an toàn hơn một chút.
- Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì?
Vừa chạy đến, Lý Xán vội hỏi một câu, trong những người này, y là người đi theo Lý Dương lâu nhất, cũng hiểu Lý Dương rõ nhất, khi gọi bọn họ vào nhất định sẽ có chuyện gì khác.
- Đừng hỏi, bây giờ ta không dám khẳng định, một chút nữa mọi người sẽ biết!
Lý Dương ngẩng đầu khoát tay, ngồi xuống bên cạnh cái bàn trà, những người bọn Lý Xán, những người bị hắn bỏ lại phía sau đều chạy đến sau lưng hắn
Lý Xán không hỏi ra nguyên nhân, chỉ có thể đứng đó hiếu kỳ, mở to mắt nhìn Lý Dương.
Liễu Tuấn, Đồng Văn cũng giống như Lý Bồi, không mở được cái đèn lớn của phòng ngủ, chỉ mở được đèn nhỏ, đèn sáng nhưng hơi tối, phần lớn thân kiếm Thừa Ảnh đã được hiện ra.
Đèn sáng nếu nói có chút tối, thân kiếm trên kiếm Thừa Ảnh sẽ không còn, sáng rực và tối đen, đều là điều kiện của kiếm Thừa Ảnh ẩn thân, chỉ dựa vào điểm này thì không thể không bội phục tổ tông của chúng ta.
Mấy nghìn năm trước thì không có tay nghề như vậy, quả thật đáng để chúng ta kiêu ngạo.
Lý Dương đặt thanh kiếm lên bàn trà, đối với sự sắc bén của kiếm Thừa Ảnh hắn không lo lắng gì, tay đặt trên lưỡi kiếm cũng không có vấn đề gì, hắn không yên tâm, chính là thanh kiếm ẩn chứa trong kiếm Thừa Ảnh,
Nhìn thấy chữ khắc trên kiếm Thừa Ảnh, Lý Dương hít một hơi thật sâu, lấy ngón tay ấn nhẹ lên chữ "ảnh".
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |