Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0704

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0704: Mưu kế của Tam Tỉnh Khang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Lúc Lâm Bá Văn lên tiếng, sắc mặt cũng đột nhiên thay dổi, người xung quanh cũng không ai để ý đến sắc mặt của Lý Dương. Hoàn toàn chú ý tập trung vào người Lâm Bá Văn.

Lâm Bá Văn không nói gì, lẳng lặng nghe đầu bên kia báo cáo.

- Cướp bóc?

Chu Lão, Lý Dương cùng nhìn nhau. Lâm Phong, đảm nhiệm chức Bí thư đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc khẽ ra hiệu, để các chiến sĩ công an đặc công quốc gia đang ẩn núp tăng cường cảnh giác.

Hôm nay là thời điểm triển lãm tại hội trường, để bảo đảm an toàn, Lâm Lang đã mời không ít cảnh sát, không ngờ còn xuất hiện tình trạng cướp bóc, đây chính là cái bạt tai nghiêm trọng vào mặt hắn.

Trước đó có chuyên gia tồi như Phác Nguyên Sinh, sau lại có chuyện cướp bóc, quả thật Lâm Lang sắp nổi điên.

Thời gian cuộc gọi của Lâm Bá Văn không dài, không lâu sau liền gác máy, vẻ mặt có chút nghiêm trang.

Không đợi Lý Dương hỏi, Lâm Bá Văn chủ động nói:

- Lý tiên sinh, tôi vừa biết được tin, trên đường chuyên gia Nhật Bản đến gặp tập kích, vật báu của Thanh Mộc Vị Ương bị cướp rồi.

- Kim Kê Toản Thạch?

Lâm Bá Văn vừa dứt lời, vài người liền kêu lên, vật báu của Thanh Mộc Vị Ương không nhiều, chỉ đem có hai thứ, một là bức tượng bằng đồng thau bị coca phá hủy rồi, còn cái còn lại chính là Kim Kê Toản Thạch.

- Đúng, chính là thứ đó.

Lâm Bá Văn nặng nề gật đầu, trên mặt cũng có chút căm tức, phòng vệ nghiêm ngặt như vậy còn có người dám tác quái gây án, thật đáng giận, còn để cho chúng thực hiện được.

Vì cảnh sát kịp thời đến, khiến cho bọn cướp chỉ lấy được vật báu của Thanh Mộc Vị Ương rồi chạy mất, tuy đồ đạc bị cướp không nhiều nhưng bọn cướp xem như cũng thực hiện được, lúc này, Lâm Bá Văn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Lang bộc phát cơn thịnh nộ.

- Thật đáng tiếc!

Bạch Minh gật mạnh đầu, trên mặt có chút tiếc nuối, có chút phẫn nộ, nhưng hoàn toàn không có chút đau khổ.

Đồ của người Nhật Bản bị cướp cũng đáng, chẳng phải Kim Kê Toản Thạch này vốn là vật báu thuộc về Trung Quốc sao, lần sau xuất hiện, không biết là khi nào.

Một số chuyên gia khác cũng rất phẫn nộ đối với sự việc xảy ra, nhưng trong lòng lại có cảm giác vui sướng khi họ gặp họa.

Các lão tiền bối thế hệ cha chú đều trải qua kháng chiến chống Nhật, chiến tranh vô cùng đau đớn với quần chúng, đặc biệt là có rất nhiều người chết trong chiến tranh, khiến lòng họ càng thêm đau khổ hận thù.

Lại thêm sau chiến tranh Nhật Bản không thừa nhận việc xâm lược, dẫn đến trong lòng người dân Trung Quốc hiện nay vẫn có rất nhiều người căm thù Nhật Bản, thù ghét bọn họ.

Cho nên, nhóm chuyên gia này mới có suy nghĩ này, Nếu chuyên gia của các nước khác bị cướp, trong lòng họ cũng rất lo lắng và tức giận rồi.

- Hiện nay thế nào rồi?

Lý Dương gật đầu, khẽ hỏi một câu.

Lâm Bá Văn thở dài, nói:

- Các cảnh sát đang vây bắt bọn cướp, chú của tôi đã thông báo các tin tức, treo thưởng truy nã bọn cướp này.

Truy nã, treo giải thưởng, đều chứng minh nhóm cướp kia đều đã chạy mất, e rằng sau này tóm được bọn chúng cũng khó thay đổi việc chúng cướp bóc thành công, Lâm Lang là thành viên quan trọng của ban tổ chức, khó khăn càng lớn.

Xe từ từ chạy, vì chuyện cướp bóc, khiến mọi người đều rất cẩn thận, cảnh sát bên đường cũng tăng thêm không ít.

Vừa bắt đầu, hộ vệ và cảnh sát đều trọng điểm bảo vệ đều là các bảo bối trong kho, đó là nơi rất nhiều chuyên gia tạm thời cất giữ bảo bối, có hơn hai trăm bảo vệ và một trăm cảnh sát bảo vệ, số lượng bảo bối ở đây nhiều nhất, đã chiếm một nửa bảo bối được triển lãm.

Còn lại đều là các bảo bối trong tay các chuyên gia, có một bộ phận bảo bối là của tư nhân muốn tiến hành trao đổi hoặc giao dịch, và các nguyên nhân khác, mới không đưa vào kho.

Thanh Mộc Vị Ương đang cầm vật báu của mình và các chuyên gia Nhật Bản khác cùng tiến vào hội trường.

Ai cũng không ngờ, Lý Dương biểu hiện huy hoàng nhất thì không có việc gì, người Nhật Bản lại gặp phải họa, bảo bối của Thanh Mộc Vị Ương bị cướp, tương đương với hắn ta không có vật báu tham gia triển lãm.

Xe chầm chậm dừng ở bãi đỗ xe, cảnh sát của trung tâm triển lãm càng nhiều.

Vừa bước xuống xe, Lý Dương nhìn Thanh Mộc Vị Ương cách đó không xa rõ ràng có chút ngạc nhiên, bên cạnh hắn có mấy cảnh sát theo cùng, Lâm Lang cũng ở đó.

Trên mặt Thanh Mộc Vị Ương có chút đau xót, trong đầu hắn trống rỗng kể từ khi xảy ra vụ cướp.

Sở dĩ nhóm cướp này có thể thành công là vì trong có nội ứng phối hợp bên ngoài, Thanh Mộc Vị Ương cũng không ngờ, lái xe đưa hắn đến lại là một tên cướp.

Lái xe cũng là cướp, kết quả không cần nghĩ cũng biết, cũng may bảo bối của các chuyên gia Nhật Bản khác vẫn đang giữ trong kho, bọn cướp cướp được bảo bối này liền bỏ đi, đó cũng xem như là trong cái rủi có cái may.

Người lái xe này không phải người của ban tổ chức ngay từ đầu chỉ định cho bọn họ, tối qua mới thay đổi, tối qua lúc hắn đến còn giải thích một lúc, do lái xe cũ bị ốm, nên để hắn lái thay.

Hôm qua không có việc gì quan trọng, các chuyên gia đều không nghi ngờ, thậm chí không kiểm tra lại nên mới dẫn đến lỗ hỗng lớn như vậy.

Hôm nay, lúc lái xe này mới xuất hiện ở đây, mọi người vô cùng yên tâm lên xe, xe đi không xa thì lạc đường, tiếp đó liền xảy ra cướp bóc.

Lâm Lang ở bên không ngừng an ủi Thanh Mộc Vị Ương, đồng thời bảo đảm, nhất định sẽ tóm được bọn cướp, vật báu sẽ tìm lại được cho ông ta.

Trên mặt Thanh Mộc Vị Ương chỉ có đau xót, trong lòng ông ta, còn hối hận vô cùng.

Thật ra hắn đã bán Kim Kê Toản Thạch cho Tam Tỉnh Khang, là thứ để Tam Tỉnh Khang tìm Lý Dương đánh bạc, chẳng qua hắn muốn giữ lại chút thể diện, yêu cầu dùng Kim Kê Toản Thạch tham gia triển lãm một lần cuối cùng, đợi sau triển lãm, giao trả Tam Tỉnh Khang.

Điều này Tam Tỉnh Khang không phản đối, viên Kim cương này chỉ cần là của y là được, sau thời gian triển lãm, có thể dùng để đánh với Lý Dương, nên định sau khi kết thúc triển lãm sẽ lấy đi.

Nào ngờ, sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn này, vật báu bị cướp, Thanh Mộc Vị Ương không thể trao lại cho Tam Tỉnh Khang, thậm có thể ảnh hưởng đến vụ cá cược của y với Lý Dương, dù sao Kim Kê Toản Thạch cũng là vật báu nổi tiếng của Trung Quốc.

Đó mới là lo lắng lớn nhất của hắn, lúc này hắn vô cùng hối hận, cần gì vì chút thể diện như vậy, đến nỗi bị động như thế này.

Cách đó không xa, cha con Tam Tỉnh Khang vội vàng tiến lại, Thanh Mộc Vị Ương cũng ở trên xe, vừa rồi là tay trắng, trong tay y hoàn toàn không có bảo bối, cũng không sợ bị cướp, cũng không xảy ra chuyện gì.

Tam Tỉnh Khang đi lại, không ngừng an ủi Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Kết Y theo sau y, trong mắt lại bất giác lóe lên đắc ý.

Tam Tỉnh Kết Y vẫn lặng lẽ nhìn túi của Tam Tỉnh Khang, ai cũng không ngờ, viên kim cương mà mọi người đang tìm kiếm lại ở trên người Tam Tỉnh Khang, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đối với sự dũng cảm của cha mình, Tam Tỉnh Kết Y khâm phục vô cùng.

Án cướp này thực ra chính là kế hoạch của hai cha cọn họ.

Ngay từ đầu Tam Tỉnh Kết Y còn phản đối, nếu muốn cướp, không bằng trực tiếp cướp của Lý Dương, vật báu của Lý Dương nhiều, lại đáng giá, so với cướp của người mình còn đáng cướp hơn.

Hắn phản đối, bị lên lớp 1 bài.

Tam Tỉnh Khang giỏi hơn so với con trai của y nhiều, ánh mắt cũng rất tàn ác, cướp của Lý Dương rất khó, vật báu của Lý Dương nhiều ai cũng biết, phòng vệ cũng rất chặt, dựa vào chục người của y đó, căn bản không phải là đối thủ của người ta.

Hơn nữa, vật báu của Lý Dương rất khiến người khác chú ý, trong thời gian ngắn không thể ra tay, bị người khác phát hiện còn phiền phức hơn.

Nhưng cướp của người mình không giống nhau, thứ nhất người khác sẽ không nghi ngờ bọn họ, bọn họ an toàn, thứ hai, chính là vật báu của Thanh Mộc Vị Ương đối với họ rất có lợi, có thể khiến họ trong thời gian ngắn không lo về tiền.

Bảo bối của Thanh Mộc Vị Ương là khối kim cương, quan trọng nhất chính là kim cương nguyên chất, sau khi vào tay bọn họ có thể gia công, biến thành khối kim cương nhỏ, tuy có thể ảnh hưởng đến một phần giá trị, nhưng rủi ro dù sao nhỏ hơn nhiều, giá trị của khối kim cương như thế, sau khi bán được, đủ để bù vào lỗ hổng lần này của y.

Một điểm cuối cùng, cướp của người mình rất thuận lợi, dễ dàng ra tay, càng dễ bố trí, sự thực chứng minh Tam Tỉnh Khang đúng, bọn cướp căn bản không đem khối kim cương đi, mà trao cho nội ứng này - y, cướp như thế có thể che giấu càng tốt hơn.

Thanh Mộc Vị Ương đáng thương, hoàn toàn không biết bảo bối của hắn ở gần trong gang tấc, ở ngay bên cạnh, trên người người bạn xem ra rất chân thành, đang khuyên nhủ hắn.

Lý Dương, Chu Lão bọn họ nhìn về bên này, hai người đều có chút phân vân.

- Chúng ta xuống dưới thôi.

Lý Dương thở dài, khẽ nói, bỏ qua các cái khác, hiện nay bọn họ dù sao đều là chuyên gia cùng đồng hành tham gia triển lãm, lúc này lấy tình lấy lý cũng nên đi an ủi một câu, hoặc chào một cái.

- Được, đi thôi.

Sau khi Lý Dương nói, Chu Lão lập tức gật đầu tán đồng, các Chuyên gia Trung Quốc khác không nói chuyện, cùng đi đến chỗ Thanh Mộc Vị Ương.

Lúc hướng về phía trước, tim Lý Dương không ngừng đập mạnh, thậm chí có cảm giác lo lắng.

Loại cảm giác này rất lạ, chân mày của Lý Dương từ từ nhíu lại, nhưng bước chân không dừng lại tiếp tục tiến về phía trước.

Càng tiến lên trước, con tim lại đập nhanh hơn, hơn nữa, càng không chịu điều khiển càng nhanh hơn, cuối cùng Lý Dương dừng bước lại, nhìn xung quanh.

Không phát hiện bất kì khác thường, người bên cạnh cũng tò mò nhìn hắn, khiến hắn chỉ có thể trước hết nén con tim này, tiếp tục tiến lên trước.

Lúc cách Thanh Mộc Vị Ương 10m, con tim của Lý Dương càng nhanh hơn, vừa bước một bước, năng lực đặc biệt của hắn đột nhiên tự động triển khai, hình ảnh lập thể trong nháy mắt xuất hiện trong đầu hắn.

Hình ảnh lập thể lớn nhất, trong phạm vi khoảng 10m, toàn bộ xung quanh hiện ra.

Lý Dương đứng ở đó, con tim của hắn lúc này càng đập nhanh không ít, nhưng trái tim này không át được sự kinh hãi của hắn, trong hình ảnh lập thể, càng khiến Lý Dương chú ý, là khối kim cương óng ánh, hình nhân đào kia.

Khối kim cương này, chính là Kim Kê Toản Thạch mà hôm nay bị cướp mất, chính là khối kim cương trên người Tam Tỉnh Khang.

Cổ họng Lý Dương không kìm nổi nuốt ừng ừng, dưới chân bất giác tiến về phía trước thêm vài bước.

Mấy bước này, khiến hắn tiến lại bên cạnh Tam Tỉnh Khang, Tam Tỉnh Khang ở cách hắn không đầy một mét, đang mỉm cười chào hắn.

Hình ảnh lập thể càng rõ, trong đầu Lý Dương không có suy nghĩ khác, càng gần khối kim cương, khối kim cương càng sinh ra lực hấp dẫn, không ngừng kích thích Lý Dương.

Hiện giờ Lý Dương không có bất kì các động tác khác, trên mặt chỉ cố gượng cười, ý thức của hắn có chút mơ hồ, cũng có thể nói, Lý Dương lúc này đơn thuần dựa vào ý chí chống đỡ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)