← Ch.0705 | Ch.0707 → |
Trước là tội ác của Phác Nguyên Sinh phơi bài ánh sáng, sau là chuyện cha con Tam Tỉnh Khang âm mưu cướp bóc.
Hai chuyện này làm cho đại hội giám bảo vốn hoàn mỹ bị phủ một tầng tro bụi, chuyện này làm cho Lâm Lang tức giận tới mức muốn hộc máu.
Có điều hai chuyện này cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Sáng ngày hôm sau, Toronto, các thành phố lớn của Canada thậm chí là từ những thành phố lớn ở nước ngoài đều có rất nhiều người tiến vào trung tâm.
Triển lãm vừa mới bắt đầu không lâu liền bởi vì nhân số quá nhiều nên bắt đầu hạn chế số lượng và thời giant ham quan của từng người.
Tình trạng nóng nảy lúc này làm cho tâm trạng của Lâm Lang tốt hơn một chút, tuy nói là có hai tên bai hoại tới tham gia, nhưng dù sao thì tình huống vẫn còn tốt, tới tham dự còn có hơn 500 vị chueyn6 gia, tuy nhiên không ai dám cam đan bọn họ đều xứng chức cả.
-Lý tiên sinh, Vật sưu tầm của ngài quả thật rất được hoang nghênh nha!
Đại sảnh khu triển lãm, Lâm Bà Văn cười nói với Lý Dương một câu, cha con Tam Tỉnh Khan bây giờ con đang trong ngục, cho dù là có tìm được kim cương hay không thì hai cha con nhà này cũng xong rồi.
Khối kim cương kia không phải của Thanh Mộc mà là của Tam Tỉnh Thái, nó là tiền đánh cược vói Lý Dương, Tam Tỉnh Khang chỉ là một chi thứ mà cũng dám cướp đồ của hắn, cho dù cảnh sát lo liệu không được thì Tam Tỉnh Thái củng không tha cho hắn.
Nhìn đám người đông dúc trước mặt, Lý Dương cười nói: "Cũng là do anh bài trí tốt, các người nhường vị trí tốt nhất cho tôi, chỗ này mà không có ai xem mới là kỳ quái đó!"
Vật của Lý Dương được trưng bài ở trung tâm, chỉ cần là người vừa tiến vào là có thể thấy ngay, ở chỗ này mà ít người xem mới là việc lạ.
Lâm Bá Văn cười khẽ một tiếng rồi nói:
-Lý tiên sinh quá khiêm tốn, những món thần khí này tôi cũng có nghe nói, có không ít người tới đây là vì những món thần khí này của ngài đó!
Lời nói này quả thật đúng sự thật, chỉ cần nhìn làn da của những người tới hôm nay là có thể biết.
Lúc này trong khu triển lãm có hơn một nữa là người Trung Quốc, hơn nữa đa phần đều là người trẻ tuổi.
Canada là đích đến của những người Trung Quốc di dân hoặc du học nên người Trung Quốc ở đây rất nhiều, rất nhiều người đều muốn đến đây để nhìn Truyền Quốc Ngọc Tỷ và những món thần khí của quê hương.
Cũng có vài người tới xem Tiên Tùng Vân Kiếm, đây chính là thần khí của Thiên Hoàng Nhật Bản, hiện tại lại ở trong tay ngưới Trung Quốc, hơn nữa còn đem nó đi triển lãm, chỉ nghĩ thôi thì bọn họ cũng cảm thấy thư thái rồi.
Trong số bọn họ có người tới sớm một ngày, cũng có người tới trước hai ngày, tới vào sáng hôm nay cũng có.
Bọn họ dùng chính hành động của mình để biểu đạt tình cảm của mình với đất nước.
Kết quả không làm cho bọn họ thất vọng, sự xinh đẹp của Ngọc Tỷ làm cho mọi người không ngừng trầm trồ khen ngợi, 3 thanh thần kiếm tuy rằng không thể rút ra cho mọi người xem nhưng phong cách hình dáng của nó đều được mọi người ghi tạc trong lòng.
Xem bảo bối của Lý Dương rất nhiều, xem những thứ khác cũng có không ít người.
Gần 700 món bảo bối tinh phẩm, mỗi món giá trị đều không thấp, quan trọng nhất là những bảo bối này đều là tác phẩm tiêu biểu trên thế giới, nhiều bảo bối trên thế giới như vậy tụ tập lại một nơi cùng triển lãm cũng là lần đầu tiên thấy được.
Trong hội trường rộng lớn, không chỉ có lượng người đến xem khổng lồ mà những chuyên gia được mời đến cũng đang từ từ chậm rãi tham quan, thưởng thức những món bảo bối trong hội trường.
Cơ hội thế này rất khó có được, bọn họ tất nhiên là không thể bỏ qua.
Triển lão tổ chức phi thường thành công, đài truyền hình của Canada thậm chí là những đài truyền hình trên thế giới đều sẽ có ghi hình, CCTV cũng tổ chức một nhóm tới làm tiết mục.
Hai ngày triển lãm rất nhanh chấm dứt, rất nhiều người đều cảm thấy mình xem chưa đã, còn có rất nhiều người mãnh liệt yêu cầu kéo dài thời gian triển lãm.
Đáng tiếc yêu cầu này cuối cùng không được thông qua, những chuyên gia đến tham dự phần lớn đều đã mua vé máy bay về nước, trong nước còn có chuyện phải làm, bọn họ cũng không thể tiếp tục chậm trễ.
Nhưng cuối cùng mọi người củng nhau xác định, việc triển lãm này sẽ được tiếp tục thực hiện vào năm sau. Loại đại hội giám bảo này tạm qui định là một năm một lần, năm nay không có xem đủ, có thể sang năm lại đến, bảo bối sang năm khẳng định sẽ càng nhiều hơn, xem cũng sẽ thích thú hơn.
Sân bay Bắc Kinh, một đoàn người từ từ đi ra.
Máy bay này rất lớn, nhưng người cũng không nhiều, đây là máy bay đã được thuê, nó mang không tới một trăm người mới từ Toronto trở về.
"Về nhà, rốt cục về nhà!"
Vừa mới xuống máy bay, Lý Bồi liền lớn tiếng gầm rú, rời nhà gần bốn năm, chưa tính tới cuộc sống bên ngoài thế nào, nhưng ở ngoài càng lâu thì mọi người sẽ càng cảm thấy nhớ nhà, thời gian càng lâu, lại càng mãnh liệt, lúc này, hắn rốt cục cũng đã đứng trên mảnh đất quê hương.
Chu Văn không có rống lên, nhưng trên cơ mặt hắn đang khẽ giật cho thấy hắn cũng đang rất kích động.
"Nhị ca, tứ ca, sau này chúng ta cùng nhau cạnh trannh!"
Lý Xán cười nói rồi vương tay ôm cổ hai người, tình cảm của ba người đang thể hiện làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy hâm mộ.
Chu Văn, Lý bồi đều đáp ứng đến chỗ Lý Dương công tác, gần đây Lợi Đạt phát triển không tệ, Trịnh Khải Đạt có ý định mở công ty ở Bắc Kinh, Trịnh Châu tuy không tệ nhưng so với Bắc Kinh thì còn kém xa.
Hiện tại có Thiên Nhai cổ thành hợp tác, giúp cho công ty có cơ hội tiến quân Bắc Kinh, Trịnh Khải Đạt lòng tham lớn, hắn còn muốn sau này mở thêm chi nhánh ở HongKong và ở nước ngoài nữa.
Bên phía Bắc Kinh dựa theo ý của Trịnh Khải Đạt thì sẽ do Lý Xán và Liễu Tuấn phụ trách, hai người tuy rằng còn trẻ nhưng rất quyết đoán, lại rèn luyện lâu như vậy, hai người cũng là lão công thần thành lập công ty, giao nơi này cho bọn họ cũng yên tâm.
Còn có một điều khác là Liễu Tuấn ở Bắc Kinh còn có Liễu lão giúp đỡ, hắn lại là người Bắc Kinh, giao cho hắn phụ trách thì công ty càng dễ phát triển hơn.
Có điều hai người dù sao cũng còn trẻ, Lý Xán sẽ đảm nhiệm chức phó quản lý phụ trác mọi mặt công tác, Liễu Tuấn thì chủ quản bộ chuyên gia, quản lí giao cho Tư Mã Lâm đến đảm nhiệm.
Tư Mã Lâm kỳ thật là tọa trấn nơi này giúp bọn hắn củng cố mọi mặt, nếu không có chuyện gì đặt biệt thì đều giao cho hai người phụ trách, dung việc này để rèn luyện bọn họ.
Lý Xán và Liễu Tuấn có thể xem là đã thăng quan tiến chức, tiền lương đều tăng gấp đôi, trở thành người có mức lương cao.
Chu Văn và Lý Bồi sẽ công tác trong chi nhánh ở Bắc Kinh, bọn họ không hiểu đồ cổ, nhưng có thể làm công tác hành chính, hai người ngay từ đầu không có chức vụ rất cao, nhưng tiền lương còn cao hơn làm ở Toronto, thêm nữa là không gian thăng chức còn rất lớn.
Đây cũng không phải là Lý Dương không xem trọng bọn họ mà do bọn họ yêu cầu thế, chức vụ dựa vào quan hệ đạt được thì chỉ làm cho công ty thêm phiền, huống hồ bọn họ cũng không biết chính mình có thể đảm nhiệm nổi hay không nữa.
Nhìn 3 người, Lý Dương cũng nở nụ cười.
Huynh đệ bọn họ cuối cùng cũng tụ hội lại với nhau.
Dưới phi cơ, Lâm Phong mang theo những đặc công khác sửa sang lại những món bảo bối.
Lúc đi thì những bảo bối này được tách ra, nhưng khi về thì không có, mọi người cùng nhau trở lại, máy bay chỉ cần trở lại vùng trời quốc gia thì không có nguy hiểm gì.
Lý Dương quay đầu lại nhìn nhìn đám người Triệu Vĩnh, nụ cười trên mặt lại càng tăng thêm.
Đám người Triệu Vĩnh đang ôm từng cái thùng đặt vào xe chống đạn, những bảo bối này trước hết vận chuyển tới nhà Hà lão để cho ông thưởng thức, sau đó mới mang về nhà cũng không muộn.
Chuyện vận chuyển mấy thứ này Lý Dương không cần quan tâm, những bảo tiêu của Lý Dương cộng thêm những người Hà lão phái tới đã đủ đảm bảo an toàn của những thứ này rồi.
-Chúng ta đi thôi!
Lý Dương vung tay lên, mọi người đều đi ra ngoài, những chuyên gia đều xuống máy bay, lần hành trình Toronto này nhất định là một lần hành trình khó quên với bọn họ.
Nhìn về phía Lý Dương, Chu lão, Liễu lão nhìn nhau, hai người đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Lý Dương, cái tên này đã bắt đầu nổi tiếng, tưng lai rốt cuộc hắn sẽ phát triển thế nào những lão tiền bối như hai người không thể nào biết được.
Ngoài cửa sân bay có không ít người đang đứng, những người này phần lớn đều mang theo hoa tươi đang ở hai bên lo lắng chờ đợi.
Điều này làm cho những người vừa rời khỏi chẳng biết tại sao, một ít người ở lại định nhìn xem rốt cuộc là ai đến mà lại có nhiều người hoan nghênh như thế.
-Đến rồi, đến rồi!
Đám người đột nhiên xôn xao, những người này cũng không ít, chừng hai trăm người, ngay cả bảo an sân bay đều đã được điều dộng tới, cẩn thận chú ý bọn họ.
Đám người cũng không hỗn loạn, chỉ có điều rất nhiều người đều giơ băng gôn lên, còn có người cầm hình ảnh giơ lên khỏi đầu rồi quơ quơ.
Những người xung quanh nhìn những băng gôn và hình ảnh rồi chẵng biết tại sao, hình ảnh này cũng không phải ảnh minh tinh, mà là một cái Ngọc Tỷ rất lớnmột cái Ngọc Tỷ mạ vàng.
Ngoại trừ Ngọc Tỷ còn có mấy thanh kiếm, cuối cùng mới có hình người.
Đám người Lý Dương rốt cuộc cũng đi ra, vừa mới ra tới thì ngay lập tức có những tiếng hô động trời không ngừng vang lên làm cho mọi người không nhịn được nhìn về phía này.
Hơi hai trăm người cả nam lẫn nữ đều giơ băng gơn hình ảnh lên, miệng thì không ngừng kêu to tên Lý Dương.
Trên một băng gơn có biết 6 chũ lớn "Hoan nghênh anh hùng về nước"
Trong long bọn họ, Lý Dương chính là anh hùng, là anh hừng đã thể hiện hiết bản sắc của Trung Hoa, là anh hùng đã tìm về Ngọc Tỷ cho đất nước.
Những người này đều là nhóm người từng trên Inte chú ý lý Dương, bọn họ cảm tạ Lý Dương ngày đó đã mang đến sự vui mừng vui vẻ cho bọn họ.
Chuyên đã qua nhiều ngày nhưng những người đều không hết nhiệt tình, rất nhiều lần bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ đàm luận này chuyện đã khiến cho máu bọn họ sôi trào, kích động không thôi
Nhiều người lực lượng lớn, những người này không ngờ có thể biết được thời gian Lý Dương trở về nước, thế là bọn họ tổ chức lại, muốn tới sân bay tới đón tiếp anh hung trong long họ, đến để tặng cho Lý Dương một bó hoa tươi mà họ đã chuẩn bị từ trước.
Với bọn họ mà nói, Lý Dương so với những minh tinh kia càng đáng giá được tặng hoa hơn.
-Lý Dương, anh là thần tượng của em, hoan nghênh anh trở về!
Một cô gái chạy tới, đưa cho Lý Dương một bó hoa tươi, lại ôm LÝ Dương một cái rồi mới hét lên sau đó rời khỏi.
-Lý Dương, cho xin chữ ký đi!
-Tôi cũng muốn!
Rất nhanh, những người ở phía sau cũng xông tới, Lý Dương nhìn bọn họ, trong lòng xuất hiện một cảm giác mang tên cảm động.
← Ch. 0705 | Ch. 0707 → |