← Ch.0717 | Ch.0719 → |
Trình Tự Lập bỗng dừng lại, quay đầu nhăn mặt nhìn rồi nói:
- Bí Thư Đỗ, có gì cần dặn dò sao?
Đỗ Vũ Phàm cười lắc đầu nói:
- Không có gì, ông chủ Trình, khách quý sắp đến rồi, đừng để dây cà ra dây muống nữa!
Trình Tự Lập tròn mắt, còn Hoa Tranh thì vô cùng kinh ngạc nhìn người thanh niên, mối làm ăn đã đến tận cửa mà hắn lại muốn làm cản trở.
- Đỗ công tử, thế này hình như không thích hợp cho lắm?
Trình Tự Lập nhẹ nhàng nói, cách xưng hô cũng thay đổi, mối làm ăn sắp xong cũng không cho phép, điều này làm ông vô cùng tức giận, hành vi này của Đổ Vũ Phàm chẳng khác gì cướp lấy bát cơm của người khác.
Lý Dương ở đằng xa hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra, hắn vẫn đang chọn nguyên thạch.
Trong kho này, giữa hơn hai ngàn nguyên thạch vẫn còn có mấy khối Phỉ Thúy cao cấp.
Trong đó có một khối Thủy Tinh Chủng biến dạng, vỏ ngoài biểu hiện không tốt lắm, vết thâm làm cho Phỉ Thúy bên trong bị phá hỏng.
Cũng may là Phỉ Thúy không bị hư hết toàn bộ, còn lại một phần Phỉ Thúy có giá trị rất cao, tuy nhiên cho dù biết như vậy Lý Dương cũng thấy đau lòng, số Phỉ Thúy bị phá hư chiếm một nửa, đó là cả tài sản trăm triệu đó.
Ngoài khối Phỉ Thúy biến dị này ra, ở đây không còn xuất hiện Thủy Tinh Chủng nữa.
Tuy nhiên Băng Chủng thì có đến mấy khối, nơi này vốn đều là những nguyên thạch giá cao, có thể xuất hiện băng chủng cũng là điều bình thường. Tất cả có năm khối Băng Chủng tốt, ngoài một khối có thể trực tiếp cắt được Phỉ Thúy, giá cực cao ra thì bốn khối còn lại đều nằm trong xe của Lý Dương.
Lý Dương lại chọn thêm hai khối Phù Dung Chủng nữa cộng thêm một khối Băng Nhũ Chủng, sau đó thì hắn dừng lại.
Ở cửa, khuôn mặt Hoa Tranh đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Đỗ Vũ Phàm.
Đỗ Vũ Phàm lại lạnh lùng nhìn Trình Tự Lập, Trình Tự Lập mặt biến sắc, lúc nãy ông vừa nói vài câu dễ nghe và nói cứng, không ngờ cái tên Đỗ Vũ Phàm này vẫn cứng đầu, muốn ông lập tức mời hết khách đi.
Nói mời còn lịch sự, thực ra là đuổi khách đi, bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Lý Dương đẩy xe đến, Hoa Tranh nhìn thấy liền vội vàng chạy lại.
Lý Dương là khách cậu ta giới thiệu đến, nên cậu ta phải có trách nhiệm với hắn.
- Lão thoa...
Vừa gọi một tiếng thì Hoa Tranh chợt sửng sốt, xe của Lý Dương chất khoảng bảy tám khối nguyên thạch, cậu ta cũng không ngờ Lý Dương trong thời gian ngắn lại chọn được nhiều nguyên thạch như vậy.
Sững người ra một lúc, Hoa Tranh liền vội vàng nói:
- Nhiều, nhiều như vậy sao, ông muốn mua hết tất cả số này sao?
Bảy tám khối nguyên thạch, hơn nữa đều là nguyên thạch tốt, có mấy khối giá đạt đến mấy mươi vạn, nếu số này được mua thì giá cũng lên đến trên trăm vạn, thậm chí là nhiều hơn, theo lệ cũ thì cậu ta cũng có thể có được một khoản kha khá.
Khoản tiền này thậm chí còn nhiều hơn số tiền anh cậu vất vả kiếm cả tháng.
Lý Dương cười nói:
- Đúng vậy, cũng cảm ơn mấy người rất nhiều vì đã dẫn chúng tôi đến đây.
Tâm trạng Lý Dương rất tốt, số nguyên thạch này không rẻ nhưng số tiền chúng mang lại càng lớn, bây giờ Lý Dương không thiếu tiền, nhưng ai thấy tiền mà không thích chứ.
Càng huống chi thị trường Phỉ Thúy vốn đang cần hàng, số Phỉ Thúy này còn khó kiếm hơn tiền bạc nữa, ít nhất thì sau khi Lý Dương có một vài thành tựu trong lĩnh vực chạm ngọc thì tuyệt đối sẽ không chọn những Phỉ Thúy kém chất lượng để đi điêu khắc.
Những thứ này đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất của hắn.
- Không, không có gì, ông chủ Trình, ông chủ Trình!
Hoa Tranh sững người một lúc rồi mới cười lớn, sự lo lắng lúc nãy giờ cũng không còn nữa, một mối làm ăn lớn như thế, Trình Tự Lập không thể bỏ qua được, cho dù cái con người kiêu ngạo kia nói thế nào thì lần mua bán này đều thành công.
Hoa Tranh vừa chạy vừa gọi lớn, Lý Dương theo sau một lúc cũng đến nơi.
Trình Tự Lập nhìn xe đẩy của Lý Dương, cũng ngạc nhiên không kém gì Hoa Tranh.
Người thanh niên này chỉ xem một lúc đã chọn được nhiều nguyên thạch như vậy đã làm cho ông ta rất ngạc nhiên rồi, không ngờ nguyên thạch mà anh ta chọn lại toàn là những nguyên thạch tốt, đây không không phải là kinh ngạc mà là kinh hãi.
Những người như thế này không phải là những chuyên gia lợi hại thì là những người có tiền nhưng không biết tiêu đâu cho hết, chỉ là muốn tìm cảm giác mạnh thôi.
Trình Tự Lập ngẩng đầu nhìn Lý Dương, cứ có cảm giác hắn không phải là đại gia, nếu so sánh với Đỗ Vũ Phàm thì Lý Dương chững chạc hơn hắn nhiều. Tiếc là Lý Dương mang kính râm nên ông ta không nhìn ra được tướng mạo gì của chuyên gia cả.
- Ông chủ Trình, khách đến rồi, số nguyên thạch này đều mua hết, ông, ông tính rẻ một chút nhé!
Hoa Tranh vui vẻ nói, Đỗ Vũ Phàm giờ bị bỏ qua một bên, Trình Tự Lập cũng mỉm cười, cho dù lòng hoài nghi nhưng dù sao trước mắt vẫn là một vị khách xộp, có lợi cho việc làm ăn của ông ta
- Ông chủ, đây toàn là những nguyên thạch giá cao, chúng tôi ở đây yêu cầu phải trả tiền mặt.
Trình Tự Lập nhìn Lý Dương, ông tin tưởng Hoa Thiên, nhưng điều cần nói đều phải nói, quy tắc giao dịch đổ thạch từ trước đến giờ đều tiền trao cháo múc cả.
Vì tính đặc trưng của đổ thạch bắt buộc người ta phải như vậy, nếu không thì sẽ xảy ra rất nhiều tranh chấp, Lý Dương cười gật đầu:
- Tôi hiểu, trả bằng chi phiếu được không? Nếu không được thì tôi có thể trực tiếp chuyển khoản!
Quy tắc này hắn đã biết từ lâu, số nguyên thạch này cùng lắm cũng chỉ hơn hai trăm vạn, bây giờ hai trăm vạn đối với Lý Dương chỉ là chuyện nhỏ.
Dần dần Lý Dương cũng quen với cách sống của những người có tiền, hắn không còn coi trọng đồng tiền như trước nữa.
- Chuyển khoản hả, không thành vấn đề!
Trình Tự Lập cười lớn, ông cũng yên tâm hơn, chi phiếu cũng đáng tin tưởng nhưng cần phải đến ngân hàng, nó không tiện bằng chuyển khoản, ở đây ông có thể trực tiếp kiểm tra tài khoản của mình.
Những người khác trong phòng cũng kinh ngạc nhìn về hướng cửa ra vào.
Người thanh niên mang kính râm vừa bước vào lại chọn xong nguyên thạch, hình như không chỉ chọn một khối, điều này làm họ rất ngạc nhiên, có vài người đặt nguyên thạch trên tay xuống rồi tiến về phía cửa.
Sau khi đến nơi, bọn họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy Lý Dương mua cả xe nguyên thạch.
Mọi người bắt đầu nhỏ to bàn tán, mấy người khác cũng bước đến, một lúc sau mọi người đứng một bên nói chuyện, chủ đề tất nhiên là về Lý Dương, trong khoảng thời gian ngắn mà mua được nhiều nguyên thạch như vậy làm ai cũng cho rằng Lý Dương là thằng điên.
Là một thằng điên rất có tiền, nếu không thì sẽ không làm những chuyện điên rồ như vậy.
Đây là đổ thạch chứ không phải trò chơi nhà chòi, đỏ thạch rất tàn khốc, lên voi xuống chó mấy hồi, người không hiểu mà chơi bậy thì bao nhiêu tiền cũng không đủ, rất nhiều người đều lộ vẻ cười trên nổi đau của người khác.
Đặc biệt là họ thấy nguyên thạch mà Lý Dương chọn có một khối có vết thâm, điều này càng làm cho họ tin rằng Lý Dương sẽ thua, thua một cách thảm hại, nó sẽ làm cho người thanh niên không biết trời cao đất dày này nhận được một bài học xứng đáng.
Mọi người đều đang bàn tán về Lý Dương còn Trình Tự Lập thì đang tính tiền tất cả số nguyên thạch này, lòng vui như mở hội.
Món làm ăn lớn, đúng là món làm ăn lớn, đơn hàng này của Lý Dương đã vượt xa mấy ngày buôn bán của ông ta cộng lại, đến nơi này đều là khách quen, rất nhiều người đều suy nghĩ kĩ càng rồi mới mua, nhưng mua lại không nhiều, không giống như Lý Dương mua một lúc mấy khối như vậy.
Đương nhiên, nếu ông ta biết Lý Dương đã chọn hết những nguyên thạch có thể cho ra Phỉ Thúy tốt ở đây thì không biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Đỗ Vũ Phàm đứng bên cạnh càng lúc càng thấy khó chịu.
Lúc này Đỗ Vũ Phàm hoàn toàn bị vứt qua một bên, điều này làm cho một người luôn tự cho là mình nhất như hắn không thể chịu đựng được.
Bậy giờ thứ bị bỏ qua không chỉ hắn mà còn là quyền uy của hắn.
Điều này làm cho hắn khó mà chấp nhận được, hắn mới là người có quyền đứng trên những người này, nhưng lúc này vị trí đầu lại bị biến thành không khí, Đỗ Vũ Phàm không làm loạn luôn ở đây là may rồi.
- Ông chủ Trình!
Hít một hơi sâu, Đỗ Vũ Phàm chợt gọi một tiếng, khuôn mặt lại nở nụ cười.
Giận không ra mặt, điều này hắn học được từ cha mình, bất kể lúc nào đều không thể cho người khác thấy tâm trạng thực sự của mình, ít nhất thì không thể nhận ra từ bên ngoài.
- Bí thư Đỗ, xin lỗi, tôi xong ngay đây!
Trình Tự Lập quay lại cười tươi rói rồi quay sang Lý Dương:
- Ông chủ, tất cả tám khối có giá lần lượt là... cuối cùng tổng giá trị là 216 vạn, lần đầu tiên ông đến nên tôi lấy ông 210 vạn là được rồi!
Trình Tự Lập vô cùng vui mừng.
Lý Dương chọn rất nhiều nguyên thạch đều là những nguyên thạch tốt ở đây, bình thường cũng có người xem qua nhưng vì giá cao quá nên không mua.
Bây giờ chúng được mua đi cùng một lúc, ông ta thu được một món tiền lớn, có thể mua thêm hàng mà người ta càng thích, càng dễ bán hơn rồi.
Cần phải biết là hơn hai nghìn nguyên thạch ở đây có tổng giá trị không quá ba nghìn vạn, tám khối nguyên thạch của Lý Dương mua đã trên hai trăm vạn, đã bằng 1/10 giá trị rồi
- 210 vạn, không thành vấn đề!
Lý Dương cười, Trình Tự Lập cho người đi làm hợp đồng, đối với những món làm ăn lớn bọn họ đều ký hợp đồng, 210 vạn đối với bọn họ mà nó là một món làm ăn vô cùng lớn rồi.
Lý Dương không từ chối ký hợp đồng, hắn trực tiếp ký tên lên, Trình Tự Lập nhìn hợp đồng vừa được ký xong mà mặt vui như hoa nở. Hoa Tranh đứng bên cạnh cũng vô cùng vui mừng, cậu ta lén đi gọi điện cho anh trai, món làm ăn lớn này cũng đã vượt quá mức tưởng tượng của cậu ta.
Đỗ Vũ Phàm bị bỏ qua lần nữa làm hắn tức giận như muốn nổ tung.
Lần này hắn không nhịn được nữa liền gọi lớn:
- Ông chủ Trình, ông phải suy nghĩ cho rõ, làm vụ này xong phía sau có bán được hàng hay không thì không ai dám bảo đảm đâu!
Trình Tự Lập chợt chùng mặt lại, ông quay lại nhìn Đỗ Vũ Phàm.
Cái tên Đỗ Vũ Phàm này hôm nay muốn đến đây đối đầu với ông đây, việc làm ăn sắp xong rồi, đến hợp đồng cũng ký rồi, hắn lại có thể nói những lời uy hiếp đó ra được.
← Ch. 0717 | Ch. 0719 → |