Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0743

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0743: Thân ảnh quen thuộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Lý, Lý tiên sinh.... .

Người đàn ông đó có chút bối rối, hai tay giơ lên, mất tự nhiên nắm tay, sắc mặt còn có chút đỏ lên, đồng thời còn rất kích động.

Ông chủ Lưu kinh ngạc nhìn hắn, người này tên là Hạ Kế Hải, bốn mươi sáu tuổi, tuổi không lớn, nhưng là người có tư chất trong lĩnh vực giám định đồ cổ, quan hệ của hắn không tồi, bình thường không ít người muốn hắn giúp xem xét bảo bối. Có rất nhiều người mua đồ không tốt, đều là tìm hạ kế hải. nhưng thái độ của hắn thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, bình thường Hạ Kế Hải rất thoải mái, nhìn hắn vừa rồi sau khi vào cửa là biết.

- Lão Hạ, anh làm sao vậy?

Hạ Kế Hải còn đang sững sờ, ông chủ Lưu không biết ra sao, chỉ có thể gọi hắn một tiếng, lúc này Hạ Kế Hải con lạ hơn so với bình hồ lô kia.

Hạ Kế Hải đột nhiên tỉnh người, lập tức lắc đầu, lại cung kính nói với Lý Dương:

- Lý tiên sinh, cậu đến nơi đây khi nào?

- Anh biết tôi?

Lý Dương hơi kinh ngạc, người này hắn thấy rất xa lạ.

Hạ Kế Hải gật gật đầu, nói:

- Lần trước cậu ở đây xem xét cổ ngọc, tôi đã thấy cậu một lần!

Lần trước xem xét cổ ngọc, hiện trường không ít người, người nhiều như vậy, sự chú ý của Lý Dương lại đang đặt vào ngọc, hiện trường có bao nhiêu người chỉ e hắn đều không quen, lại càng không cần phải nói đến nhớ được.

Người này gặp hắn rồi, cũng là có thể.

- Lão Hạ, rốt cuộc sao lại thế này, tôi càng ngày càng không hiểu?

Ông chủ Lưu lại kêu một tiếng, lần này thanh âm không nhỏ, hắn thật sự không hiểu, trong mắt hắn Lý Dương chỉ là thanh niên có tiền, có thể khiến Hạ Kế Hải thấy Lý Dương, mà có thái độ như đối đãi tiền bối vậy, hắn cũng không rõ.

Cuối cùng Hạ Kế Hải tỉnh hồn lại, lại nghĩ tới vấn đề của ông chủ Lưu, nhẹ giọng hỏi:

- Ông chủ Lưu, ông ... ông không biết Lý tiên sinh là ai?

- Ông chủ Lý là người phương bắc, cũng là người kinh doanh đồ cổ mà?

Ông chủ Lưu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, lúc này hắn coi như tiếp tục ngu ngốc, cũng hiểu được người trẻ tuổi này không đơn giản, nhưng rốt cuộc là như thế nào, hắn còn không rõ, hắn chỉ biết là Lý Dương họ Lý, cũng không biết tên đầy đủ của Lý Dương.

- Kinh doanh đồ cổ?

Hạ Kế Hải hơi sửng sờ, bất đắc dĩ cúi đầu, tiếp tục nói:

- Lý tiên sinh không chỉ có kinh doanh đồ cổ đơn giản như vậy, cậu ta là thiên tài ngàn năm khó có được trong giới sưu tầm chúng ta, trên tay cậu ta có Ngọc tỷ truyền quốc, Trạm Lô thần kiếm ... ở đại hội giám định quốc tế tại Canada, đã làm chúng ta tăng không ít thể diện!

- Ngọc tỷ truyền quốc, Trạm Lô thần kiếm?

Nghe hai cái danh từ này, ông chủ Lưu sửng sốt, câu nói kế tiếp với hắn mà nói không quan trọng.

Người trong giới sưu tầm, hiện tại không ai không biết chuyện tại Toronto, đây chính là đại sự trong giới sưu tầm đồ cổ, chuyện Lý Dương nổi danh ở đại hội thế giới tự nhiên đều biết rất rõ ràng.

Ngọc tỷ truyền quốc, kiếm Trạm Lô, còn có bát Trường Sinh thần kỳ kia, hiện tại đều là của Lý Dương.

- Cậu ... cậu chính là Lý Dương?

Ông chủ Lưu có chút lắp bắp, hỏi một câu, hỏi xong sau chính hắn liền hối hận, câu hỏi này thật sự rất ngốc.

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, thân phận thật không có gì cần phải che dấu.

- Thật là cậu, sao cậu không nói sớm đây?

Ông chủ Lưu đứng lên, còn hưng phấn hơn Hạ Kế Hải vừa rồi, hơn một năm nay, danh tiếng Lý Dương càng lúc càng lớn, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã thành danh và là chuyên gia hàng đầu.

Đặc biệt là trong đại hội quốc tế giám định bảo bối lần này, càng khiến nhiều là người nhớ hắn.

- Lão Lưu, cái bình này là sao?

Cuối cùng Hạ Kế Hải nhớ ra mục đích mình tới, sau khi ngồi xuống, chỉ vào cái bình rồi hỏi ông chủ Lưu một câu.

- Cái bình này ...

Ông chủ Lưu thoáng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười:

- Bây giờ tôi đã tin, bình này nhất định là thời Đạo Quang, Lý tiên sinh, cái bình này cùng số hàng kia, cậu đưa thêm hai mươi vạn, tôi lập tức cho cậu!

Ông chủ Lưu cũng phản ứng được, hắn là người thông minh, thân phận biết Lý Dương rồi, không còn hoài nghi nữa.

Những người khác có thể là hắn không tin, nhưng Hạ Kế Hải tuyệt đối không thể lừa hắn, Hạ Kế Hải là bạn tốt của hắn, đừng nói cái bình như vậy, chính là bảo bối giá trị trên trăm vạn cũng giúp hắn xem qua, chưa từng xảy ra vấn đề.

Hắn cũng biết chuyện Lý Dương đã tới xem đồ cổ Vân Châu, Hạ Kế Hải là chuyên gia giám định đồ cổ Vân Châu, quả thật đã thấy Lý Dương tận mắt.

Bất kỳ một người nào từng gặp Lý Dương, chỉ sợ đều cũng có ấn tượng rất sâu, người còn trẻ như vậy, trình độ lại cao như vậy, cả nước chỉ có một.

Ông chủ Lưu hài lòng, Hạ Kế Hải lại không hiểu.

Khi Hạ Kế Hải hỏi ra, cuối cùng ông chủ Lưu đã giải thích toàn bộ câu chuyện. Cầm bình hồ lô, nhìn thấy trên dưới không một chút dấu đồ sứ làm giả thời Dân Quốc, ánh mắt Hạ Kế Hải cũng trừng lớn, hắn thực hồ nghi nhìn lên Lý Dương, hắn cũng hoài nghi, có phải Lý Dương dùng phép thuật hay không, biến một món đồ Dân Quốc thành đồ sứ Đạo Quang quan.

- Đúng rồi, Lý tiên sinh, thế này là sao, cậu mới sờ vào một chút, một món đồ làm giả thời Dân Quốc làm sao lại biến thành đồ sứ trong cung thời Đạo Quang?

Ông chủ Lưu trừng mắt, lại hỏi, đây là câu hỏi hắn vừa rồi đã muốn hỏi, kết quả Hạ Kế Hải đi vào, để cho hắn chưa thể hỏi được.

Lý Dương cười cười, chậm rãi nói:

- Tôi mới nói, món đồ sứ này bị người ta làm gì đó!

Dừng một chút, Lý Dương nói tiếp:

- Đầu thập niên 90, Hà Nam có một thương nhân đồ cổ, tên là Hoàng Tứ Hải, anh ta thường xuyên xuống nông thôn thu đồ cổ, nhưng khi đó việc buôn bán của anh ta chỉ là quy mô nhỏ, tài chính thiếu thốn, có nhiều thứ thấy tốt lại không mua được, rất buồn rầu!

Ánh mắt của ông chủ Lưu và Hạ Kế Hải đều chậm rãi trừng lớn, hai người đều không nói gì, bọn họ đều hiểu được, Lý Dương nói chuyện này khẳng định có quan hệ cùng bình hồ lô trước mắt này.

Nhìn thấy hai người như vậy, Lý Dương lại cười, tiếp tục nói:

- Hoàng Tứ Hải là một người rất thông minh, khi anh ta đi học, thích nhất chính là hoá học, vì thế anh ta liền nghĩ tới một cách!

- Cách gì?

Ông chủ Lưu nhịn không được hỏi một câu, sau khi hỏi xong lại cúi đầu.

Khi người khác nói chuyện, thực kiêng kị chuyện nói leo, hắn nghe như nhập thần, không tự chủ được mà hỏi, sau khi hỏi xong liền hối hận.

Lý Dương cũng không có để ý, cười nói:

- Hắn nhờ người, làm thành ấn, giống với chữ trên bình này, hắn lại tìm ra một chất, có thể bôi lên trên lớp men trên đồ sứ, khiến men của đồ sứ biến thành thô khó coi, mượn cách này, sau này gặp được đồ sứ vừa ý, tạm thời không mua được, lặng lẽ giở trò, sau này lại đến thu mua!

Lý Dương nói xong, mỉm cười xem mặt ông chủ Lưu và Hạ Kế Hải.

Ông chủ Lưu dường như hiểu, lập tức nói:

- Tôi hiểu rồi, anh ta sửa đề khoản, lại sửa men đồ sứ, làm mọi người tưởng lầm là chế phẩm, cứ như vậy cho dù có những người khác thấy, nhìn thấy n đồ sứhư vậy, cũng sẽ không mua!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, nói:

- Đúng vậy, đó là mục đích của anh ta, chờ anh ta đi rồi, cũng có mặt người khác đến xem bảo bối, nhưng vừa thấy đồ vật này, cho dù có đẹp nữa cũng sẽ không mua!

Đầu thập niên 90, sưu tầm mới manh nha, khi đó cũng không giống như hiện tại, khi đó người mua đồ cổ, chỉ lấy tinh phẩm.

Đừng nói mấy thứ này là chế phẩm Dân Quốc, ngay cả chế phẩm hậu kỳ nhà Thanh, cũng có rất ít người muốn mua.

Khi đó, cái gọi là chế phẩm thời Dân Quốc, không thể được như đồ của Trấn Cảnh Đức bây giờ, với người sưu tầm khi đó mà nói, Dân Quốc chính là đồ hiện đại.

- Gian thương, thật sự là gian thương!

Hạ Kế Hải nhịn không được cảm thán nói, gian lận đem thứ tốt biến thành đồ chế phẩm Dân Quốc, đoạn tuyệt người ta, dùng chiêu để mua, khi mình đi mua, bởi vì rất nhiều người cũng không mua, giá tiền chắc chắn rẻ đi, chủ ý này thật sự rất tuyệt!.

Nhưng muốn làm được điều này cũng không dễ dàng, riêng chuyện chế tạo hại cái kia cũng rất khó khăn, lại càng không cần phải nói giở trò truớc mắt chủ nhân món đồ.

Hai điểm thay đổi, quả thật đều có vấn đề, chính là cần phải có thời gian, khắc lên đồ cổ, dù sao cũng là ấn, không thể thật sự giống như thật, cần ít nhất thời gian một ngày mới khô. Hoàng Tứ Hải giở trò xong, cũng nói giá với chủ nhân, chờ hai ngày nữa sẽ đến, để cho bọn họ cẩn thận cất giữ.

Bởi vì biết vật phẩm quý, chủ nhân phần lớn sẽ khóa lại, đủ thời gian cho hắn.

Còn rất nhiều người không coi trọng bảo bối nhà mình, bình thường căn bản không để ý, chẳsẽ không thấy được, đều không biết bảo bối nhà mình đã phát sinh biến hóa.

Đến hai ngày sau, Hoàng Tứ Hải nhất định là sẽ không xuất hiện, hắn đang đợi, đợi đến đúng lúc, khi đó, có thể dùng giá cực thấp mua được bảo bối này, mua hời hết thứ này đến thứ khác.

Dùng phương pháp này, thật đúng là để cho hắn mua rẻ được không ít bảo bối, đáng tiếc Hoàng Tứ Hải không thể lừa dối mãi, cuối cùng trò của hắn bị người ta phát hiện.

Người phát hiện hắn dùng những thủ đoạn này chính là Hà lão, Hà lão lên lớp Hoàng Tứ Hải một bài, sau này Hoàng Tứ Hải cũng không dám làm như vậy nữa, hai cách này cũng bị hắn hủy.

Nhưng hắn đã dùng phương pháp kia nhiều năm, thời gian dài như vậy, đồ bị hắn đã làm thành giả nhiều lắm, có nhiều thứ không thể mua trở về, hoặc là do chủ nhân chuyển nhà chẳng hạn, dần dần liền truyền lưu lại.

Từ khi đồ chế phẩm Dân Quốc biến thành đồ "nóng", mấy thứ này lại bắt đầu chảy vào thị trường, vài năm trước Hà lão thấy một món đồ, đặc biệt giảng cho Lý Dương chuyện này, cho nên Lý Dương mới biết được.

Hôm nay, Lý Dương cũng gặp phải đồ sứ như vậy, cùng cái mà Hà lão nói thật đúng là giống nhau như đúc.

Hoàng Tứ Hải này, làm đồ thành giả quả thật không tệ, đã hai mươi năm, con dấu giả không có bất kỳ biến hóa, không dùng cồn, cho dù dùng nước thì cũng rửa không sạch, còn chất men, lại càng giống như đồ sứ Dân Quốc.

*****

Chính là bởi vì hai điểm này, khiến rất nhiều chuyên gia đều có thể nhìn lầm, coi món đồ sứ này trở thành chế phẩm Dân Quốc.

Dù sao các nhà giám định, đều rất cẩn thận, có một chút là không ổn, bọn họ cũng sẽ không coi là thật, lại càng không cần phải nói đồ sứ này có chứa hai điển hình đặc thù thời Dân Quốc.

- Trời cao đất rộng, có đủ những điều lạ!

Ông chủ Lưu lại cảm khái một câu, lúc này, hắn không còn có gì hoài nghi cái bình này.

Chẳng qua một món bảo bối tốt, để cho hắn bán rẻ, chớp mắt lại dùng nhiều tiền mua về, trong lòng đều có một chút không thăng bằng, nhưng nghĩ tới bảo bối này là Lý Dương phát hiện, hắn thấy không thăng bằng liền tiêu thất.

Lý Dương chính là quảng cáo sống, chuyện này truyền đi, đối việc buôn bán của hắn tuyệt đối sẽ có trợ giúp rất lớn.

Hạ Kế Hải có chút hâm mộ nhìn ông chủ Lưu một cái.

Thi truờng đồ sứ Thận Đức Đường rất tốt, giá trị cao nhất, cái bình hồ lô này lại lớn như vậy, tuyệt đối là tinh phẩm hiếm có.

Sáu mươi vạn, không tính cao, huống chi sáu mươi vạn này cũng không phải ông chủ Lưu bỏ tiền mặt, có bốn mươi vạn là dùng đồ vật này nọ để làm trao đổi, bốn mươi vạn kia, khi ông chủ Lưu mua thì chỉ mất hơn hai mươi vạn, như vậy tính ra, tương đương hắn mất bốn mươi mua được cái bình này.

Hạ Kế Hải sở dĩ biết được rõ ràng như thế, là bởi vì khi mua số đồ này hắn cũng ở đó, được ông chủ Lưu nhờ đi hỗ trợ.

Nhưng trong tiềm thức của hắn, cũng không ngờ đến chuyện Lý Dương kiểm lậu, đây là khả năng của Lý Dương, năng lực này, bọn họ lại nghĩ là dựa vào nhãn lực mà có.

Cầm bình hồ lô, ông chủ Lưu lại nở nụ cười.

Trong lòng hắn âm thầm tự giễu, gần đây vì muốn kiếm thêm nhiều bảo bối về cửa hàng, hắn đã mất nhiêuhảo trấn trụ mặt tiền cửa hàng, luô công sức và tiền của. Nhưng hắn lại không biết, bảo bối vẫn ở trong cửa hàng của mình, đáng tiếc chính hắn không nhìn ra, có bảo bối mà không nhìn được, mãi cho tới hôm nay Lý Dương đến, mới khiến cho món bảo bối này không bị long đong nữa.

Nghỉ ngơi một chút, tin về Kính Đường Trai đã được truyền đi, những bảo bối của Lý Kiến Nghĩa đã được thu hồi khá đủ.

Lý Dương từ chối nhiệt tình của ông chủ Lưu, không ở lại dùng cơm, mang theo mấy món đồ quay trở về khách sạn.

Giúp đỡ Lý Dương xếp đồ, mấy người kia thấy Lý Dương đi xe Cayenne, đều tặc lưỡi, lúc trước họ hiểu lầm Lý Dương, người này không chỉ còn trẻ có tiền, mà còn thực sự có bản lĩnh.

Lý Tiểu Tùng luôn luôn im lặng nhưng nó rất kính nể Lý Dương, dần dần biến thành sùng bái.

Trước đây Tiểu Tùng thường xuyên cùng ông nội đi mua đồ cổ, nhưng mỗi lần nó chỉ thấy ông nội mất tiền, không thấy ông được tiền, hôm nay Lý Dương cũng là đi ra ngoài mua đồ, nhưng hắn không tốn một phân tiền, còn buôn bán lời hơn mười vạn, đây là sự chênh lệch.

Tiểu Tùng tuổi cũng không nhỏ, thấy chuyện này, tâm trí dần dần cũng quen, trong lòng âm thầm coi Lý Dương trở thành tấm gương, tương lai, nhất định phải làm người giống Lý Dương.

Chín mươi bảy món đồ được thu về, tạm thời đặt ở trong cửa hàng nhỏ, buổi trưa ăn đơn giản chút gì đó, buổi chiều Lý Dương lại bắt đầu hành trình.

Lý Kiến Nghĩa sưu tầm được chừng hơn ba trăm món, đây chỉ là phần nhỏ trong đó, còn có hơn hai trăm món cần thu hồi lại, thời gian Lý Dương ở Thượng Hải có hạn, không thể lãng phí.

Còn lại hơn hai trăm món, phần lớn là rải rác, Lý Dương bảo Triệu Khuê cùng Hải Đông đi ra ngoài, tìm Tô Hữu Bằng, nhờ hắn hỗ trợ, quảng lưới rộng, thu đồ về càng mau chóng.

Một buổi chiều, Lý Dương lại thu hồi hơn năm mươi món, nhưng mất không ít tiền, số tiền kia Lý Dương tạm thời ứng trước, sau này sẽ bảo cô của Tiểu Tùng trả.

Những bảo bối này, có một nửa đều phải mua về với giá gấp rưỡi. Vốn là bán đấu giá, giá gấp đôi, tuyệt đối có thể nói là giá rất cao.

- Hữu Bằng, hôm nay phải cảm ơn anh nhiều!

Lý Dương bưng chén rượu, mỉm cười nói với Tô Hữu Bằng một câu, hôm nay thiên có Tô Hữu Bằng hỗ trợ, bằng không chỉ dựa vào vài người Lý Dương bọn họ, đâu có thể thu hồi nhiều như vậy.

- Lý Dương, anh vẫn khách khí, thực khách khí thì hãy kiếm cho tôi chút rượu ngon Đại Nội, ông già tôi, từng khen không dứt miệng!

Tô Hữu Bằng cười hắc hắc, tuổi hắn không lớn, nhưng thích uống rượu, các loại rượu đều thích, hắn còn bỏ năm mươi vạn đồngro mua xưởng rượu ở nước Pháp, còn rượu ngon lấy được trong đại thọ Hà lão, khi về Tô Dương thật sự không ít lần đề cập qua, đã sớm để cho hắn ngứa ngáy.

- Không thành vấn đề!

Lý Dương đáp ứng vô cùng sảng khoái, Tô Hữu Bằng lại sửng sốt, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ đối với Lý Dương.

Hà lão đối với hắn thật sự rất tốt, nên Lý Dương mới nói có thể có rượu ngon, đủ để nhìn ra sự cưng chiều.

Đến bây giờ, Tô Dương và rất nhiều chuyên gia đều nghĩ đến hôm đó được uống loại rượu Đại Nội đặc biệt gì, Tô Hữu Bằng cũng nghĩ vậy, bọn họ căn bản không biết, rượu Đại Nội đó, muốn uống phải tìm Lý Dương, rượu này khắp thiên hạ chỉ có chén dạ quang của Lý Dương mới có thể tạo ra.

- Đến rồi!

Tô Hữu Bằng đột nhiên nói một câu, bọn hắn cùng tới tham gia tiệc rượu từ thiện, nơi này có 5 món đồ Lý Dương cần mua về.

- Tập hợp xe xịn!

Vương Giai Giai cong môi, bãi đỗ xe chỗ bọn họ dừng xe, chung quanh tất cả đều là các loại xe xịn, Lamborghini cũng có bảy tám chiếc, ở trong này, không thấy xe nào dưới một trăm vạn.

Triệu Khuê bọn họ lái xe Cayenne, ngược lại biến thành chiếc xe cực kỳ bình thường, nếu không phải trên người có thư mời, xe của bọn họ còn không được dừng ở đây đâu.

- Hôm nay không ít người tới, không phải công tử giàu có thì cũng người nổi tiếng!

Tô Hữu Bằng nhún vai, Vương Giai Giai thực không ưa những người này, cô học nghề đưa tin tức, phản cảm nhất chính là loại công tử nhà giàu ăn chơi sa đọa, nhưng cô cũng không có cách nào.

- Tô đại công tử, không phải anh cũng như vậy sao?

Lý Dương cười ha hả, nói tiếp một câu, Tô Hữu Bằng thoáng sửng sốt, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, nhà hắn cũng có xe xịn hơn, nhưng tiện xe của Lý Dương, Tô Dương mới sử dụng chiếc xe này.

Điểm ấy hắn cũng không để ý.

Mà Lý Dương có trêu, Tô Hữu Bằng cũng không để tam, trong lòng ngược lại còn có chút thích thú, Lý Dương vui đùa với hắn chứng minh không coi hắn là người ngoài.

Phía sau Lý Dương có bao nhiêu nhân vật khổng lồ, hắn rất rõ ràng, tính cách của hắn thoải mái không kềm chế được, nhưng vì gia tộc, có đôi khi cũng sẽ nghĩ nhiều một chút. Hà lão dù sao cũng lớn tuổi, có thể kéo được Lý Dương về mình, hơn nữa, xây dựng củng cố quan hệ, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi.

Lý Dương bọn họ đến một khu biệt thự, tiệc rượu tổ chức ở một tòa biệt thự lớn nhất nơi này.

Cửa chính cũng rất xa hoa, cửa còn trải thảm đỏ thật dài, phục vụ đứng tiếp khách, còn có hai thanh niên mặc lễ phục.

- Tô thiếu gia đã nể mặt, lần này tới sớm như vậy?

Trong đó, một người nhìn thấy Tô Hữu Bằng, lập tức đi tới, cười lớn đi lên định ôm Tô Hữu Bằng, kết quả bị Tô Hữu Bằng trực tiếp vươn tay chắn lại.

- Hoa thiếu gia, tôi không muốn là đồng tính nam, anh thích, hãy tìm đi tìm tiểu tử họ Ngưu đó!

Người thanh niên trẻ tuổi kia sắc mặt căng thẳng tiến đến bên tai Tô Hữu Bằng, nhỏ giọng nói:

- Cậu đừng xua đuổi tôi được không? Nếu không tôi đem chuyện lần trước công bố ra!

Tô Hữu Bằng lập tức xua tay:

- Tiểu tử, chỉ biết dùng chiêu này đe dọa người ta, tôi giới thiệu cho anh một chút!

Nói xong, Tô Hữu Bằng chỉ chỉ Lý Dương, nhẹ nói nói:

- Đây là Lý lão đệ và em gái tôi, bọn họ vừa đến Thượng Hải, tôi liền mang bọn họ đến chơi đùa!

Tô Hữu Bằng lại giới thiệu cho Lý Dương, chỉ vào người thanh niên kia:

- Đại thiếu gia tập đoàn Hoa thị, Hoa Khiếu Thiên, đừng nhìn dạng chó hình người của hắn, kỳ thật chính là Công Tử ăn chơi.

Khi hắn giới thiệu, may mắn Tô Dương không ở bên cạnh, nếu là Tô Dương ở đây, hắn khẳng định không dám nói như vậy, Tô Dương sẽ làm ầm lên, lại loạn vai vế.

- Lý tiên sinh, chào, anh là bạn của Tô thiếu gia, hắn là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tại Thượng Hải, có chuyện gì cứ việc tới tìm ta!

Hoa Khiếu Thiên cười ha hả chào hỏi cùng Lý Dương, Tô Hữu Bằng cũng không có giới thiệu tỉ mỉ về thân phận Lý Dương, Hoa Khiếu Thiên chỉ coi bọn họ là công tử nơi khác tới.

Đám người như bọn họ không ít, công tử đất Thượng Hải - Hoa Khiếu Thiên còn chưa quen hết, lại càng không cần phải nói người nơi khác. Lý Dương cùng Vương Giai Giai khí chất bất phàm, đặc biệt là Vương Giai Giai, mang theo sự cao quý như Phượng Hoàng, loại khí chất này không phải gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng được.

- Cám ơn!

Lý Dương vươn tay, bắt tay Hoa Khiếu Thiên, người đi theo bầy, Hoa Khiếu Thiên này tính cách có chút giống Tô Hữu Bằng, đều rất hào phóng, hơn nữa quan hệ của hai người thoạt nhìn cũng rất tốt.

- Tốt lắm, anh cứ tự nhiên, chúng tôi đi vào trước!

Tô Hữu Bằng phất phất tay, mang theo Lý Dương vào bên trong, khi đi qua cửa, ném thư mời lên trên bàn, kỳ thật bọn họ không xuất ra thư mời, cũng sẽ không có người ngăn bọn họ.

Tiệc rượu lần này chính là Hoa Khiếu Thiên chịu trách nhiệm chính, khu biệt thự xa hoa này, chính là tài sản nhà họ Hoa.

Biệt thự rất lớn, chỉ nói diện tích cũng tương đương biệt thự của Lý Dương ở Bắc Kinh, nhưng nơi này không có sân Golf, sân bóng, có một hoa viên lớn, kiến trúc khác cũng tương đối nhiều, biệt thự chính lớn hơn rất nhiều so với chỗ Lý Dương.

Đại sảnh phía trước biệt thự có một bể bơi ngoài trời, chung quanh đã bầy rất nhiều đồ, tiệc rượu lần này, nội thất ngoại thất đều bố trí cẩn thận, bên trong làm đấu giá, bên ngoài là chỗ mọi người trao đổi.

Rất nhiều người đều thích cảnh bên ngoài này, rộng rãi, tự nhiên, bên cạnh còn có hoa viên lớn, ngoài trò chuyện còn có thể làm một số chuyện không muốn người khác biết.

Tô Hữu Bằng mang theo Lý Dương đến ngồi xuống bên một cái bàn, nhỏ giọng nói chuyện.

Nơi này thực khuất, cũng không ai quấy rầy bọn họ, sắc trời chậm chậm biến thành đen, người vào cũng càng ngày càng nhiều, không bao lâu, trong sân có thêm hơn một trăm vị tuấn nam mỹ nữ.

Lý Dương đang nói chuyện với Tô Hữu Bằng một vài chuyện ở Hồng Kông, khóe mắt nhìn thoáng qua đám người, cái nhìn này khiến cho hắn thoáng ngẩn ra, trong đám người, hắn đã phát hiện một thân ảnh quen thuộc.

Lý Dương quay đầu lại, cái thân ảnh kia đột nhiên cũng xoay người, trừng mắt to, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, tựa hồ còn có chút không tin.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)