← Ch.0745 | Ch.0747 → |
Lý Tiểu Tùng nhìn thấy Lý Dương, khiến hắn cảm thấy điềm tĩnh hơn nhiều.
Chuyện hôm nay khiến hắn vừa cảm thấy mới lạ vừa thấy sợ hãi, sống cùng ông một thời gian, cậu ta chưa bao giờ nghĩ có thể đến một nơi như thế này, điều này đối với hắn mà nói, giống như một giấc mơ không thực tế.
Cuộc sống sa hoa của các tiểu thư, công tử nhà giàu, đối với cậu như là cảnh tượng trong mơ vậy.
Khi vừa bước vào, cậu ta vô cùng bàng hoàng, bất đắc dĩ, Lý Dương chỉ có thể nhờ Hải Đông chú ý đến cậu, đưa cậu ra hoa viên cho khuây khỏa, đến khi phiên đấu giá bắt đầu mới dẫn vào.
Cũng chính vì như thế, ngoài Tô Hữu Bằng và Hoa Khiếu Thiên, không ai biết quan hệ giữa họ.
Hoa Khiếu Thiên bước lên khán đài, các tiểu thư công tử phía dưới dần trật tự, tất cả đều mỉm cười nhìn cậu. Ở đây, Hoa Khiếu Thiên được xem như là một người có tên tuổi, Hoa công tử luôn có tiếng là thích làm việc thiện.
Quỹ từ thiện Hoa Vũ thực chất là do nhà họ Hoa sáng lập.
Đứng trước khán đài, Hoa Khiếu Thiên hơi khom người, cười nói:
-Cảm ơn mọi người đã đến đây, cuộc đấu giá từ thiện này, bất luận là quyên góp được bao nhiêu, thì Hoa Khiếu Thiên tôi cũng xin bảo đảm, tất cả số tiền này sẽ hoàn toàn được chuyển đến cho những đứa trẻ kia. Và số tiền này, quỹ từ thiện Hoa Vũ sẽ trực tiếp phó thác cho quỹ đầu tư của Lý Dương, dùng vào kế hoạch " trăm vạn bữa ăn trưa tình thương"
Lý Dương đang ngồi phía trên bỗng ngẩn người. Nét mặt Giai Giai cũng có chút kì lạ.
Hai người họ đều không nghĩ rằng, số tiền quyên được từ cuộc đấu giá lần này cuối cùng lại đưa cho ngân quỹ từ thiện của Lý Dương, như quỹ từ thiện của Lý Dương bây giờ, trong nước cũng có không ít tiếng tăm..
Đặc biệt là kế hoạch trăm vạn bữa ăn trưa tình thương mới được lập ra gần đây, được lên rất nhiều mặt báo và kênh truyền hình, nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía quốc gia.
Đó là một kế hoạch khá lớn. Ý nghĩa của " Trăm vạn bữa trưa tình thương" là chuẩn bị bữa trưa tình thương cho trăm vạn các em nhỏ, giảm cho bọn trẻ buổi trưa không phải chạy tới chạy lui, gia đình cũng tiết kiệm được một khoản chi phí.
Kế hoạch này rất lớn, ít nhất cũng phải mất thời gian vài năm mới có thể thực hiện được, đây là quỹ mới được thành lập, người chịu trách nhiệm của quỹ trước đây đã đặc biệt tìm Lý Dương, đàm phán qua việc này.
Lý Dương không hề phản đối kế hoạch này, lúc đó còn ủng hộ cho quỹ số tiền lên đến năm triệu nhân dân tệ, để bảo đảm cho kế hoạch được tiến hành thuận lợi.
Cấp bữa trưa tình thương cho hàng nghìn đứa trẻ, cần một số tiền không nhỏ, cứ cho là một khẩu phần ăn của một đứa trẻ là ba tệ, một ngày cũng tiêu tốn hơn ba trăm vạn, một năm ít nhất cũng cần hơn trăm triệu.
Huống chi trong quá trình hoạt động còn cần phải tiêu vào nhiều việc nữa, số vốn cần càng phải nhiều hơn.
Nếu không phải quỹ hoạt động bây giờ khá tốt, họ cũng không dám đưa ra kế hoạch này. Có điều kế hoạch này được rất nhiều người ủng hộ, còn có một vài tổ chức từ thiện giống như vậy quyên tiền cho họ, quỹ từ thiện Hoa Vũ là một trong số đó.
-Bộp, bộp bộp...!
Mọi người phía dưới cho một tràng pháo tay, tiếng tăm qũy của Lý Dương rất lớn, giao số tiền này cho bọn họ, những vị tiểu thư, công tử kia rất yên tâm, chỉ có điều lúc đó không ai ngờ được rằng, chủ quỹ từ thiện đó lại là người đang có mặt ở đây.
Hoa Khiếu Thiên vui mừng bước xuống, buổi đấu giá từ thiện hôm nay chính thức bắt đầu.
Ánh đèn phía trên khán đài sáng rực rỡ hơn, chủ trì phiên đấu giá mỉm cười đứng ở phía trước bàn, trên mặt bàn đặt vật đấu giá đầu tiên trong ngày hôm nay.
-Vật được đấu giá đầu tiên hôm nay là ống đựng bút Thanh Hoa thời Gia Khánh. Ống đựng bút này cao 30cm, đường kính 7. 3cm, được giữ gìn nguyên vẹn, là một vật quý khó có được.
Người chủ trì nhẹ giọng nói, ông ta không giới thiệu tỉ mỉ chỗ quý giá của ống đựng bút này, mà chỉ giới thiệu sơ qua.
Ông ta hiểu rõ, những người ngồi phía dưới kia tham gia đấu giá không phải là thật lòng muốn có được những bảo vật này, đừng nói là một cái ống đựng bút, kể cả một đống gạch vụn, bọn họ cũng sẽ đấu giá. Điều mà họ cần là làm thế nào cho có không khí.
Điều đương nhiên là gạch vụn không thể mang đến đấu giá được, như vậy thì Hoa Khiếu Thiên thật mất mặt quá.
Tất cả mọi người trong hội trường, người thực sự có hứng thú, có thể xem hiểu được giá trị của những món đồ này e rằng chỉ có mình Lý Dương, trình độ của An Văn Bình cũng tốt nhưng còn kém xa Lý Dương.
-Người bán đồ cổ, cậu cảm thấy ống đựng bút này thế nào?
Cô gái mặc đồ vàng đột nhiên quay sang hỏi nhỏ Lý Dương, mấy người Tô Hữu Bằng đều quay đầu nhìn Lý Dương, trên mặt Tô Hữu Bằng còn nén lại nụ cười ngụ ý. Lý Dương nói mình tự mở cửa hàng đồ cổ, người bán đồ cổ dường như đã trở thành tên gọi của hắn.
Lý Dương ngẩng đầu nhìn cô gái mặc đồ vàng, lắc đầu nói nhỏ một tiếng:
-Ống đựng bút này rất tốt, hoa văn trên ống là một người tri thức. Hắn cầm mũ đứng chỗ Tiểu Tùng, đưa tay chỉ vào mặt trời trên bầu trời, phong thái uy nghiêm, khí vũ hiên ngang, miêu tả nét phi thường.
Lý Dương cười cười rồi nói tiếp:
-Đưa tay chỉ mặt trời, mặt trời dần dần mọc, có ý nghĩa là "chỉ nhật cao thăng", chiếc ống đựng bút này là một món quà tuyệt vời dành tặng cho bạn bè ở thời cổ đại, vì lễ quà tặng nên được làm rất tinh xảo. Tuy là món đồ của dân gian nhưng lại là tinh phẩm trong dân gian, chứa đựng giá trị to lớn.
Lý Dương nói rất nhỏ, nhưng vẫn có người nghe thấy, nghe thấy lời bình của hắn, cô gái mặc đồ vàng và Bạch Triển Đào đều hết sức ngạc nhiên.
Những lời hắn nói rất có lí, hắn nói mình tự mở cửa hàng đồ cổ, thực sự là cũng có khả năng này.
Bạch Triển Đào lại nghĩ xa hơn một chút. Hắn biết cha mẹ Tô Hữu Bằng là giám đốc của viện bảo tàng ở Thượng Hải, quen biết nhiều người trong giới sưu tầm. Tô Hữu Bằng nói Lý Dương là bạn thế giao, có khả năng là một người sưu tầm mà ông Tô Dương- cha cậu ta quen biết, hơn nữa hắn còn hiểu rõ gia tộc Tô Thị.
Nghĩ như vậy, đã dễ dàng giải thích cái khí thế làm cho hắn có chút mơ hồ mà Lý Dương có.
Từ nãy đến giờ, hắn chỉ biết Lý Dương họ Lý, mà không biết tên đầy đủ là gì. Đó là do Tô Hữu Bằng cố ý không muốn cho người khác biết, Lý Dương là người trẻ tuổi, thêm vào đó là có mối quan hệ với cậu ta, nói danh tính của hắn cho mọi người biết, những vị công tử này khó tránh khỏi việc đoán xem thân phận của Lý Dương là gì.
Cũng giống như Lý Dương, cậu ta cũng không muốn chia sẻ với mọi người.
Bạch Triển Đào nghi ngờ, chứ người khác cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cao Cường đúng lúc đó cũng nghe được lời nói của Lý Dương, phẫn nộ nhìn hắn. Lý Dương thực sự là người làm đồ cổ. Hắn lại bị tên bán đồ cổ nhãi nhép này coi thường, giáo huấn một trận, điều này khiến hắn tức muốn chết, thề là sẽ phải báo mối thù này.
-Năm vạn!
-Năm vạn tám!
-Sáu vạn!
Lời giải thích lúc nãy của Lý Dương đã đưa giá của ống đựng bút dân gian này từ ba vạn lên sáu vạn, tăng gấp đôi. Không khí ở đây còn náo nhiệt hơn nhiều so với cuộc bán đấu giá chính quy.
Chiếc ống đựng bút này cũng không phải là mục tiêu của Lý Dương. Lý Dương chỉ cười mà không ra giá.
Cao Cường bây giờ không thể tránh né Lý Dương, nhưng cũng không chứng minh rằng hắn chấp nhận chờ như thế, con mắt hắn đảo qua đảo lại, lập tức quay đầu lại nói với Lý Dương:
-Tên tiểu tử kia, nghe ngươi nói tốt như vậy, sao không thấy ngươi phản ứng gì thế? Có phải là không có tiền không, không có thì ta có thể cho ngươi vay tạm một ít!
Tiếng Cao Cường nói không hề nhỏ, rất nhiều người quanh đấy đều nghe thấy. Hoa Khiếu Thiên ngồi ở bàn bên cạnh cũng nhíu mày.
Triệu Khuê quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn. Phiên đấu giá này cũng bắt đầu rồi, tên Cao Cường này cũng cứng đầu cứng cổ rồi, ước gì Triệu Khuê đến gây chuyện với hắn, tới lúc đó, không cần vệ sĩ của hắn ra tay, Hoa Khiếu Thiên cũng không thể tha cho bọn họ được.
Người khác đều nhìn Lý Dương, có kẻ nhìn rồi cười, có kẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
Trong mắt họ vẫn mang chút gì đó xem thường, lúc này, trong tiềm thức cũng đề cao mình hơn, một kẻ buôn bán đồ cổ thông thường, căn bản không thể sánh với họ được.
Đến những kẻ tùy tùng đi cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước Lý Dương.
Họ là những người đi cùng, nhưng lại là những người giỏi, là cánh tay đắc lực nhất, là những công tử con nhà giàu có với số tài sản lên đến trăm triệu thậm chí là nhiều hơn thế, chứ không phải là kẻ bình thường. Điều kiện gia đình cũng rất tốt, tài sản ít nhất cũng vài trăm triệu.
Người đang ra giá cũng không ra giá nữa, tất cả đều nhìn Lý Dương.
Lý Dương thản nhiên quay đầu lại nhìn Cao Cường, cảm thấy hơi bực bội, vừa rồi bị dạy cho bài học như thế vẫn chưa đủ, giờ còn làm cho người khác phải thấy ghét.
-Ta ra mười vạn!
Lý Dương chậm rãi giơ tay lên, giá trị thực của ống đựng bút này chỉ đáng năm sáu vạn, mười vạn là cái giá quá cao rồi, hơn nữa tất cả số tiền trong cuộc đấu giá này đều dùng vào mục đích từ thiện, lại là cho quỹ tình thương của hắn ta, đưa giá cao một chút cũng không sao.
Mười vạn, ai ai cũng cười.
Người bán đồ cổ trẻ tuổi này, thật là dễ kích động quá, Cao Cường vừa mới nói như vậy mà đã ra giá như thế rồi, đồ cần đấu giá hôm này không hề ít, lát nữa lại có cậu ta ra giá cạnh tranh rồi.
Lý Dương vừa đưa giá đó ra, liền quay lại nhìn Cao Cường nói:
-Tôi không có tiền cũng đưa ra cái giá mười vạn, cậu thì vắt chày ra nước, có phải là còn không có tiền bằng tôi không?
-Xôn xao!
Rất nhiều người cười ồ lên, còn có vài tiếng tranh luận nhỏ nhỏ, người chủ trì trên khán đài sững sờ, trường hợp này hắn chưa gặp bao giờ.
Cao Cường nghĩ một lúc rồi đứng bật dậy, lớn tiếng thét:
-Hai mươi vạn, tôi ra giá hai mươi vạn, anh còn dám theo không?
-Năm mươi vạn!
Lý Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, còn đưa ra năm đầu ngón tay. Lưu Cương cười đầy ẩn ý, tên Cao Cường này cố tình chọc giận Lý Dương, có điều đã bị phản tác dụng, giờ người bị chọc giận lại là hắn mới đúng.
-Một trăm vạn!
Cao Cường lớn tiếng hô. Hoa Khiếu Thiên nhíu mày, do dự không biết có nên hòa giải một chút, không nên làm mọi chuyện gay gắt quá.
Xung quanh mọi người bắt đầu tranh luận lớn tiếng hơn, cười cợt nhiều hơn, họ càng ngày càng cảm thấy hưng phấn.
Những cuộc đấu giá thông thường làm gì có sự tranh đua kịch liệt như vậy, một vài người bắt đầu kích Lý Dương để hắn đưa ra giá cao hơn.
-Năm mươi vạn!
Lý Dương lại đưa bàn tay ra, tất mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Nét mặt Cao Cường còn lộ rõ vẻ sung sướng, hắn vốn nghĩ Lý Dương không thể theo kịp hắn, thật không ngờ, hắn còn theo nhanh hơn tưởng tượng.
-Ý tôi là USD.
Lý Dương bổ sung.
Đây không phải là cuộc bán đấu giá chính quy, nên loại tiền tệ đem mua vật đấu giá không có giới hạn. Muốn dùng USD để mua cũng không vấn đề gì, Lý Dương khiến mọi người không thể nói gì được.
Năm mươi vạn USD, là hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, hơn một trăm vạn tệ của Cao Cường rất nhiều.
Mọi người thi nhau bàn tán, Cao Cường mặt lúc xanh lét, lúc trắng bệch, hiểu ra rằng bị Lý Dương đùa giỡn rồi, may là những lời giỡn cợt vừa rồi chưa nói ra, nếu không bây giờ càng mất mặt hơn nữa.
Thế nhưng điều này càng khiến hắn tức giận hơn.
-Một trăm vạn USD, ta đưa ra giá một trăm vạn USD, tiểu tử, thế nào, ngươi còn dám theo ta không?
Cao Cường lớn tiếng kêu. Một trăm vạn USD, hơn sáu trăm vạn nhân dân tệ, nhiều người càng thấy có hứng thú hơn, sự việc đang xảy ra này đối với họ thực sự là thú vị hơn cuộc bán đấu giá nhiều.
-Không theo nữa!
Lý Dương lắc lắc đầu, Cao Cường ngoạc miệng cười lớn.
-Tôi nghĩ, những đứa trẻ kia sẽ rất cảm ơn cậu đấy!
Lý Dương đột nhiên cười rồi nói, Cao Cường mỉm cười, rồi hừ một tiếng, nói:
-Không có tiền để theo thì đừng tỏ vẻ anh hùng, những đứa trẻ đó có cảm ơn tôi hay không không cần anh phải hỏi, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng không cảm ơn anh!
Nói xong Cao Cường ngoảnh đầu bước đi, cảm thấy buồn bực.
Lúc này hắn không hề thấy vui sướng vì đã thắng, vì giờ hắn mới nghĩ ra, ban đầu hắn chỉ là muốn chọc giận đối phương, không ngờ rằng cuối cùng hắn lại bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua thứ đồ này.
-cộp!
Người chủ trì cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhanh chóng đập chùy xuống, vật đấu giá đầu tiên, ống đựng bút thanh hoa có giá ban đầu đưa ra chỉ có ba vạn, được ông ta bán ra với giá hơn sáu trăm vạn, cũng coi như là đã tạo ra được kỉ lục cho riêng mình.
Cô gái mặc áo vàng luôn chú ý đến Lý Dương, cảm thấy rất tò mò về con người này.
Nhìn Lý Dương từ bỏ, không dám tiếp tục ra giá, nhưng cô hiểu là Lý Dương đã cố tình làm như vậy. Từ lúc bắt đầu, Cao Cường đã bị Lý Dương thôn tính rồi, từng bước từng bước rơi vào kế sách của hắn, cuối cùng dùng mức giá cao nhất để mua lại một ống đựng bút.
*****
Điều này, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Lý Dương là đủ biết.
Cô chưa nghĩ xong thì vật đấu giá thứ hai đã được đem ra bán. Đó là miếng ngọc cổ thời nhà Minh, giá khởi điểm cũng là ba vạn, trong chốc lát đã lên đến tám vạn tệ.
Lần này Cao Cường không tiếp tục khiêu khích nữa, nên cuối cùng miếng ngọc cổ này được bán với giá mười vạn tệ.
Do ống đựng bút lúc nãy nên mọi người không có hứng thú mấy với miếng ngọc cổ này, họ vẫn đang bàn tán về chuyện lúc nãy.
Vật đấu giá tiếp theo cũng không kém miếng ngọc cổ lúc nãy, bán ra cũng rất nhanh, chỉ vài lần ra giá là có thể định giá bán đi. Đây không phải là cuộc bán đấu giá chính quy, được tiến hành không lâu lắm. Những người bán đấu giá vốn dĩ không để ý đến món đồ, mà chỉ là đem tiền ra quyên góp mà thôi.
Cao Cường không đấu đá với Lý Dương, hắn vừa nhận được tin vệ sĩ của mình đã đến, ước chừng phải có mười người, đang đứng đợi ở ngoài.
Có mười người này, hắn tin rằng sẽ đạp gẫy nát được chân Lý Dương, từ từ trút được giận.
Năm bảo vật của Lý Kiến Nghĩa đều được xuất hiện hết, Lý Dương đều mua lại hết.
Để mua năm món bảo vật này, Lý Dương đã tốn mất bảy mươi vạn. Những vị tiểu thư công tử này đúng là những người có tiền, tùy hứng thì nâng giá lên, mỗi món đồ đều có giá cao hơn so với giá trị thực của nó.
Kỳ thực nói là bán đấu giá, nhưng cũng không khác gì cuộc quyên góp.
Mua được năm món đồ, là Lý Dương đã hoàn thành được nhiệm vụ lần này, hắn quay đầu nhìn Lý Tiểu Tùng, lúc này Lý Tiểu Tùng đang xúc động nhìn hắn.
Năm món bảo vật này, giá trị cao thấp khác nhau, là bảo vậy mà bình thường ông nội hay đem ra thưởng thức nhiều hơn, khi vừa được đưa ra, Tiểu Tùng đã chú ý ngay rồi.
-Đây là vật đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay, là tháp ngọc thời Minh do Hoa thiếu gia quyên. Giá khởi điểm là một trăm vạn nhân dân tệ, bây giờ bắt đầu ra giá!
Âm thanh của người chủ trì vang lên, vật đem đấu giá ngày hôm nay không ít, tổng cộng có hơn ba mươi món đồ, nhưng ngoài sự việc xảy ra ngoài ý muốn khi bán món đồ đầu tiên, còn lại tốc độ phát giá rất nhanh, chỉ hơn một tiếng đồng hồ đã đấu giá đến món đồ cuối cùng.
Ngọc tháp đặt trên mặt bàn, nét mặt Hoa Khiếu Thiên không khỏi lộ ra một chút vẻ đắc ý.
Chiếc tháp ngọc này rất được, là tháp ngọc có bảy tầng, độ cao gần mười phân, toàn thân làm bằng Bạch Ngọc, được trạm trổ tinh sảo, giá khởi điểm một trăm vạn cũng không có gì là cao cả.
Chiếc tháp ngọc này và những vật đem ra đấu giá trước đó không thể cùng một cấp bậc, vật lần này đích thực là một tinh phẩm.
Chiếc tháp ngọc này cũng thu hút sự chú ý của Lý Dương, lúc trước chỉ là một vài món đồ sứ có tranh chữ, giá trị thực sự cũng chỉ vài vạn tệ, cao nhât cũng chỉ đến mười vạn, còn chiếc tháp ngọc này, còn giá trị của chiếc bảo bối tháp ngọc này thực sự vượt quá trăm vạn tệ
-Một trăm mười vạn.
-Một trăm hai mươi vạn.
-Một trăm hai mươi tám vạn.
Âm thanh ra giá phía dưới không ngừng vang lên. Bất luận là có biết được giá trị của tháp ngọc hay không, rất nhiều người vẫn phát giá khiến hội trường trở nên rất sôi nổi. Đây là bảo vật mà Hoa Khiếu Thiên đem ra quyên.
-Một trăm năm mươi vạn.
Tô Hữu Bằng ra giá, cậu ta ít nhiều cũng biết về món đồ này, dù sao thì cũng là người có danh tiếng, chiếc tháp ngọc này vừa nhìn đã cảm thấy không tồi chút nào, đúng lúc cũng muốn khiến cho hội trường của người bạn tốt sôi động thêm chút nữa.
-Hai trăm vạn.
Tô Hữu Bằng vừa mới hô qua, tiếng Cao Cường lại vang lên, hắn rõ ràng là cố ý chọc tức Tô Hữu Bằng, Tô Hữu Bằng đảo đảo cặp mắt trắng dã, lúc đó thật giống như ăn tươi nuốt sống con mồi.
-Người bán đồ cổ, chiếc tháp ngọc này thế nào?
Cô gái mặc đồ vàng tiến về phía trước, đập vai Lý Dương hỏi nhỏ, hắn quay đầu nhìn cô ta, mỉm cười, rồi quay đầu đi, lần này không hề phản ứng lại cô ta.
Một cô gái xinh đẹp thì ai chẳng thích, nhưng không biết phép tắc lại khiến người ta thấy ghét.
Giá của tháp ngọc vẫn tiếp tục tăng, sau khi Cao Cường ra giá thì Tô Hữu Bằng cũng không tiếp tục ra giá nữa, nên hắn cũng im hơi lặng tiếng, những người khác thì tăng giá lên thêm mấy vạn mấy vạn một.
Bây giờ người thích chiếc tháp ngọc như thế này phần lớn là những người già, vậy nên mang về làm quà xem ra vừa có thể khiến họ vui mừng, vừa làm cho Hoa Khiếu Thiên nở mày nở mặt, còn đóng góp được cho quỹ từ thiện, đúng là một công đôi đường.
Lý Dương nhìn kĩ lại tháp ngọc, lặng lẽ gật gật đầu.
Chiếc tháp ngọc này là sản vật điêu khắc của Tô Châu, cuối thời Minh, được trạm trổ rất đẹp, đạt đến cấp đại sư, nhưng còn kém đại sư đứng đầu một chút.
Giữa Lý Dương và chiếc bàn trước mặt có khoảng cách nhất định, tháp ngọc thì nhỏ, Lý Dương định trực tiếp sử dụng năng lực đặc biệt.
Những đồ vật bán đấu giá trước đó, có những đồ nhỏ nhưng thoạt nhìn lại rất tinh xảo, Lý Dương cũng dùng năng lực đặc biệt quan sát qua, dưới hình ảnh lập thể càng hiện ra trực quan, rõ ràng hơn.
Hình ảnh lập thể xuất hiện, tháp ngọc có nhiều lỗ ống kính ở với nhiều tầng, nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa hình ảnh lập thể,
Rất nhiều chi tiết tỉ mỉ của tháp ngọc được hiện ra rõ ràng phía dưới hình ảnh lập thể, con mắt Lý Dương từ từ mở to ra trông thấy, lần này không phải là vì bề mặt ngoài của tháp ngọc mà là phía bên trong, xoay vòng bên trong là một khối kim loại.
Bên trong tháp ngọc này vẫn ẩn giấu một vật khác nữa.
Khối kim loại này xem chừng là một lưỡi dao, toàn thân xoay vòng quanh thân tháp, trên lưỡi dao còn có chữ, chỉ có điều là uốn lượn nên không nhìn rõ là chữ gì, Lý Dương từ từ nhớ lại phía dưới hình lập thể, cố gắng khôi phục lại nguyên trạng của những chữ đó, mới chắc chắn nhận ra được.
Chữ trên đó rất đơn giản, chỉ là hai chữ " Triện" được viết bằng hán tự cổ, hơn nữa là còn được viết ở mặt trên lưỡi dao.
Nhìn kĩ hai chữ này, nét mặt Lý Dương đột nhiên biến sắc, trong mắt ánh rõ sự kinh ngạc, hai chữ không hề phức tạp, một chữ đọc là "ngô", chữ kia đọc là "côn", đọc liền lại là "ngô côn"
Đao Ngô Côn?
Lý Dương vẫn đem theo nét kinh ngạc trên khuôn mặt, điều này mang đến cho hắn sự chấn động ghê gớm.
Đao Ngô Côn, đây có thể là binh khí độc môn của nhất đại tông sư Lục Tử Cương mà được lưu truyền trong giới chạm khắc ngọc, đã bị thất truyền sau khi Lục Tử Cương qua đời, là một bảo đao có giá trị không gì sánh được, nếu không có nó thì cũng không có vị nhất đại tông sư Lưu Tử Cương.
Cũng có người cho rằng, đao Ngô Côn của Lục Tử Cương chính là cây đao Côn Ngô.
Đao Côn Ngô được lưu truyền từ xa xưa, nghe đồn rằng ở Tây Hải có một hòn đảo, trên đảo có một loại kỳ thạch, gọi là đá Côn Ngô, dùng đá này để luyện thiếc, thiếc tạo ra có ánh sáng rực rỡ, như nước tinh khiết, cắt ngọc thạch ngọt như cắt bùn đất.
Vì vậy, đao Côn Ngô còn được gọi là bảo đao Côn Ngô, được ghi chép vài lần trong sử sách. Tương truyền Hòa Thị Bích đầu tiên không thể làm ra được ngọc tỉ truyền quốc, khiến Lý Tư lo lắng đến bạc tóc, cuối cùng đưa ra được sáng kiến, dùng bảo đao Côn Ngô Cát mới có thể tạo ra được ngọc tỉ truyền quốc một cách tốt nhất.
Sự thật thế nào, cây đao Ngô Côn của Lục Tử Cương có phải là bảo đao Côn Ngô Cát được lưu truyền hay không, do sự biến mất của đao Ngô Côn, cũng trở thành bí ẩn thiên cổ, đến tận ngày nay vẫn không một ai có thể biết được.
-Hai trăm sáu mươi hai vạn!
Cuối cùng, cuộc cạnh tranh giành lấy chiếc tháp ngọc này càng lúc càng kịch liệt, đến bây giờ, vẫn có người ra giá, tăng hơn ba lần so với giá khởi điểm một trăm vạn.
-Hai trăm sáu lăm vạn!
Lại có người ra giá mới, Hoa Khiếu Thiên gật đầu hài lòng.
Chiếc tháp ngọc này, ngay từ đầu cậu ra chỉ đoán là sẽ có giá hai trăm hai mươi vạn, có thể đấu giá được đến giá này là đã hài lòng lắm rồi, bây giờ lên đến hơn hai trăm sáu mươi vạn, có thể coi là vượt quá mục tiêu đặt ra ban đầu rồi.
-Hai trăm bảy mươi vạn!
-Hai trăm bảy mươi lăm vạn!
Còn ba bốn người tiếp tục tham gia đấu giá, cho thấy giá chiếc tháp ngọc này vẫn còn tăng nữa, thậm chí có khả năng tăng lên ba trăm vạn.
-Ba trăm vạn!
Hoa Khiếu Thiên vừa nghĩ đến con số ba trăm vạn, bên này đã có người ra cái giá đấy rồi. Mọi người đều nhìn người vừa ra giá, rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
Người ra giá lần này là Lý Dương.
Với năng lực đặc biệt, Lý Dương phân tích kĩ lưỡi đao mang hai chữ Ngô Côn. Chất liệu làm lưỡi đao trong tháp ngọc so với đao thông thường không giống nhau, bất luận đây có phải là cây đao Ngô Côn thật không, thì Lý Dương cũng không thể tuột mất nó.
Nếu là Ngô Côn đao thật, thì hắn có thể buôn bán đại phát rồi.
-Ba trăm năm mươi vạn!
Lý Dương vừa dứt lời, đã có một người đứng dậy, Cao Cường không thể nhịn được liền tiếp tục đấu lại Lý Dương. Có điều lần này hắn không nâng giá lên cao một phát luôn mà nâng từ từ, để một lúc là có thể dọa chạy Lý Dương.
Lý Dương khẽ cau mày, con ruồi nhặng này thật đáng ghét, lần này, Lý Dương thực sự muốn đấu giá được đồ vật này, nhất định không thể để người khác cướp mất.
Bên ngoài đột nhiên có người bước nhanh tới, đi đến chỗ Hoa Khiếu Thiên, cúi đầu nói nhỏ vài câu.
Nét mặt Hoa Khiếu Thiên chợt biến sắc, lập tức đứng dậy, lộ rõ nụ cười rực rỡ trên môi.
-Các vị, thành thật xin lỗi, cuộc đấu giá của chúng ta xin ngừng tại đây một lát, có vị khách quý vì có việc nên đến muộn, có điều anh ta đã đến rồi, tôi muốn ra ngoài nghênh đón một chút.
Hoa Khiếu Thiên nói xong quay bước đi, vài vị công tử ngồi cạnh cậu ta cũng đi ra ngoài, còn Lý Dương đang muốn đưa ra giá nên đành ngồi lại, hình ảnh lập thể vẫn đang mở, vẫn đang nghiên cứu cẩn thận lưỡi đao đang xuay quanh bên trong tháp ngọc
Chiếc tháp ngọc không lớn lắm, nên xem ra lưỡi đao này cũng không lớn, rất mỏng, thực sự có nét tương đồng với đao Ngô Côn trong tin đồn.
-Là Lý Chí Minh!
-Anh ta cũng đến rồi. sức ảnh hưởng của Hoa Khiếu Thiên thật lớn đấy.
-Hóa ra là anh ấy, hẳn nào Hoa Khiếu Thiên gấp gáp như vậy.
Hoa Khiếu Thiên quay lại cùng một người con trai chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn người con trai này đi tuốt về đằng trước, đứng ở vị trí trung tâm nhất, mọi người đều thì thào tranh luận, âm thanh của bọn họ đều rất nhỏ.
Mọi người đều có thái độ hâm mộ đối với người thanh niên vừa bước vào. Cao Cường đứng lên, nét mặt lộ rõ nụ cười nịnh nọt.
Lý Chí Minh năm nay ba mươi ba tuổi, không phải là công tử con nhà giàu, nhưng lại có thân thế lừng lẫy hơn nhiều những vị công tử con nhà quyền qúy ngồi đây, cậu ra là con trai của thị trưởng thành phố Thượng Hải, con cháu của quan gia.
Ở trong nước, có quyền vẫn hơn có tiền.
Lý Chí Minh mỉm cười tiến về phía trước, vị trí của cậu ta chắc chắn là ở phía trên cùng, khi đi qua bàn mấy người Lý Dương đang ngồi, Lý Chí Minh đột nhiên quay người, kinh ngạc nhìn Vương Giai Giai và Lý Dương.
← Ch. 0745 | Ch. 0747 → |