← Ch.0756 | Ch.0758 → |
Chênh lệch gần năm trăm lần, huống hồ đây còn không phải toàn bộ, chỉ là một phần nhỏ, dựa theo giá cả này, toàn bộ Mao Sứ này cộng lại sẽ không dưới bảy tám trăm ngàn giá.
Bảy tám trăm ngàn, sẽ mua được bao nhiêu cỗ xe BMW, Tiêu Nham bắt đầu có chút choáng váng.
Thiệu Chí Hiên nhìn Lý Dương, trong lòng của hắn còn có chút kích động.
Thiệu Chí Hiên yêu thích sưu tầm, yêu thích sưu tầm đồ sứ, đồ sứ Thanh Hoa thời Khang Hy, Càn Long, Vĩnh Tuyên hắn đều sưu tầm được nhiều qua đấu giá, đồ sứ ngũ đại quan Tống đại hắn cũng có, nhưng lại không có tinh phẩm sau kiến quốc.
Thời sau kiến quốc, Trấn Cảnh Đức đốt chế không ít đồ sứ, hiện tại thời thế nóng, làm cho bọn họ đốt ra nhiều đồ sứ hơn xưa nhiều, nhưng chân chính có thể được cho là tinh phẩm trong tinh phẩm, chỉ có nhóm Mao Sứ.
Chỉ có đồ sứ này, có thể so sánh với Ngũ đại quan Tống đại, và với thời kì Vĩnh Tuyên, Khang Hy, Càn Long.
Đây mới thực là tinh phẩm, tinh phẩm chân chính, đối với người thích sưu tầm như Thiệu Chí Hiên mà nói, lực hấp dẫn căn bản không thể tưởng tượng được, cho nên hắn vừa thấy liền muốn mua, thậm chí là giá trên trời cũng muốn mua.
- Thiệu tiên sinh, anh không biết tính tình Lý lão đệ, muốn dùng tiền mua được bảo bối ở trên tay hắn, không thể!
Bạch Minh rốt cục hoàn toàn hồi tỉnh lại, thở dài, chủ động khuyên bảo Thiệu Chí Hiên một câu, hắn rất hiểu Lý Dương, đừng nói một ngàn năm trăm vạn, cho dù một triệu năm trăm ngàn, Lý Dương không muốn bán, người đó cũng không mua được.
- Giáo sư Bạch nói không sai, Thiệu Chí Hiên, có nhiều thứ không mua được!
Mao lão vội vàng bổ sung một câu, tính khí Lý Dương bọn hắn hiểu khá rõ, Lý Dương không quan tâm tiền tài đến như vậy.
Thiệu Chí Hiên nhìn bọn họ một cái, lại quay đầu, nhìn Lý Dương, nhẹ giọng nói:
- Lý tiên sinh!
- Thiệu tiên sinh! Thực ngại!
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Trong mắt Thiệu Chí Hiên lập tức hiện lên chút ảm đạm, hắn là một ngừơi yêu thích sưu tầm, người chung tình với sưu tầm, tự nhiên biết, có những bảo bối với người sưu tầm mà nói, không thể dùng tiền tài để cân nhắc.
Tựa như một số vật phẩm mà hắn sưu tầm, người khác đưa nhiều tiền hơn nữa hắn cũng sẽ không bán.
Thiệu Chí Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói:
- Lý tiên sinh, nói phải ngại hẳn là tôi, kỳ thật những đồ sứ này nếu trên tay của tôi, tôi cũng sẽ không bán.
Lời của hắn, khiến cảm giác của Lý Dương đối với hắn lập tức thay đổi rất nhiều, rất nhiều người nhìn thấy thứ mình thích, đều cũng nghĩ cách mua cho kỳ được, không đến thời khắc cuối cùng đều không buông tha.
Giống như Thiệu Chí Hiên, có thể hiểu được, không tiếp tực tranh giành cũng không có nhiều người.
Dừng một chút, Thiệu Chí Hiên lại ngẩng đầu lên, tràn đầy kỳ vọng nhìn lên Lý Dương, nhẹ giọng nói:
- Lý tiên sinh, tôi không muốn tiếp tục nài nỉ cậu bán những Mao Sứ này nữa, nhưng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, còn hi vọng cậu có thể đáp ứng!
Thiệu Chí Hiên nhìn Lý Dương, không đợi Lý Dương nói tiếp, tiếp tục nói:
- Tôi hi vọng câu có thể cho tôi mượn vài món Mao Sứ trong vài ngày, lần triển lãm "Phẩm chất bảo" này, phần nhiều là người xem tinh phẩm đồ sứ hiện đại của chúng ta, chỉ cần vài ngày là được, phí thuê, tôi trả cho cậu năm mươi vạn!
Nói xong, Thiệu Chí Hiên còn nhìn Lý Dương, Bạch Minh và Mao lão đều há hốc mồm, lúc này bọn họ cũng không biết nên nói cái gì.
Thiệu Chí Hiên không mua nữa, nhưng lại thuê, hơn nữa là thuê cho triển lãm, đây là một loại đi thuê có ích với những người sưu tầm.
Lúc này không chỉ Thiệu Chí Hiên, mấy người kia, cũng đều trơ mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương đột nhiên cười cười, lập tức lắc đầu, nói:
- Thiệu tiên sinh, năm mươi vạn tiền thuê thì thôi, tôi đồng ý những thứ giống nhau, sẽ lấy cho ngài để ủng hộ ngài triển lãm!
Không phải mua, chính là thuê, điều này làm cho Lý Dương có thêm ấn tượng đối với Thiệu Chí Hiên.
Ít nhất trong lòng Thiệu Chí Hiên quả thật đang nghĩ mở rộng văn hóa Trung Hoa, chứ không phải đơn thuần là tư lợi, cái này rất giống chuyện nhà bảo tàng mời hắn.
Ngọc tỷ Truyền quốc có thể cho mượn, những Mao Sứ này đương nhiên cũng có thể cho mượn.
Để cho càng nhiều người biết đến loại đồ sứ tinh mỹ này, cũng là ước nguyện ban đầu của Lý Dương, cũng chính là bởi vì như thế, hắn không cần kia năm mươi vạn kia. Nhưng nói trở lại, hiện tại năm mươi vạn đối với Lý Dương thật sự không coi vào đâu, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì năm mươi vạn mà thay đổi ý nghĩ của mình.
- Thật sự, cám ơn, thật cám ơn cậu!
Thiệu Chí Hiên sửng sốt, lập tức kêu lên, triển lãm lần này, hắn mời không ít đồng nghiệp trong nước, bảo bối của hắn thật là nhiều, nhưng đồ sứ lại hơi ít.
Đồ sứ của hắn, đại bộ phận đều là đồ sứ cổ, hơn nữa lúc trước cũng đã có triển lãm, lần này thuê được Mao Sứ của Lý Dương, về trình độ nhất định cũng có thể nâng cao uy tín của hắn, đồng thời cũng có thể để cho càng nhiều người nhìn thấy những đồ sứ tinh mỹ nhất sau kiến quốc này.
- Thiệu tiên sinh, quá khách khí!
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, Thiệu Chí Hiên còn nhìn mấy người bên cạnh, trên mặt đều lộ ra vui sướng, mấy chuyên gia Bạch Minh bọn họ cũng đều lộ ra tươi cười, hoạt động của Thiệu Chí Hiên có thêm Mao Sứ, nhất định có thể làm cho rất nhiều người đồng nghiệp giật mình.
- Lý đại ca!
Tiêu Nham đột nhiên lặng lẽ lôi cánh tay Lý Dương, lại quay đầu lại nhìn Bạch Minh, Lý Dương gọi Bạch Minh tới, chính là giới thiệu sư phụ với hắnhưng, kết quả mọi người đang nghị luận Mao Sứ, không để ý hắn.
- Ha ha, Tiêu Nham cậu đừng giận!
Lý Dương nhìn thấy Tiêu Nham thật tội nghiệp, lập tức cười to một tiếng, lúc này mới nhìn Bạch Minh, chậm rãi nói:
- Giáo sư Bạch lão sư, kỳ thật hôm nay tôi gọi anh, là có chuyện khác, anh thấy Tiêu Nham thế nào?
Lý Dương vừa dứt lời, Tiêu Nham liền mất tự nhiên ưỡn ngực, tràn đầy khát vọng nhìn Bạch Minh.
- Tiểu Tiêu à, rất không tồi!
Bạch Minh thuận miệng đáp một câu, lại có chút nghi hoặc nhìn Lý Dương, Lý Dương nói là kiểm lậu hắn mới đến, người tên Tiêu Nham này vừa rồi nói không tồi, nhưng hắn thật sự không có ấn tượng gì quá lớn.
Tiêu Nham lại quay đầu lại, mắt nhìn Lý Dương, trong mắt còn mang theo chút khẩn cầu.
Lý Dương mỉm cười, tiếp tục nói:
- Tiêu Nham rất cố gắng, cũng muốn nghiên cứu, càng khó được chính là cậu ấy thích tác phẩm nghệ thuật cổ, anh Bạch, tôi nhớ hiện tại anh luôn luôn lẻ loi một mình, thu người đệ tử này thì thế nào?
Lý Dương vừa nói xong, tay Bạch Minh đang cầm liền cứng ngắc ở đó, còn Tiêu Nham, lại đầy khát vọng nhìn Bạch Minh, chỉ còn chờ Bạch Minh đáp ứng, bên này liền bưng rượu qua, cử hành lễ bái sư.
- Lý lão đệ, hôm nay sao cậu cũng thích đùa thế nhỉ?
Tiêu Nham đang muốn đứng lên, một câu của Bạch Minh lập tức đả kích hắn, nhìn Bạch Minh, cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, Tiêu Nham vội vàng nói:
- Giáo sư Bạch, tôi thật sự vô cùng sùng bái ngài, sau khi xem sách của ngài tôi mới yêu thích sưu tầm hơn, đặc biệt hi vọng, thiệt tình hy vọng có thể bái ngài làm sư phụ, hi vọng ngài có thể thu nhận tôi!
Tiêu Nham nói xong, bưng chén rượu, thẳng đến trước mặt Bạch Minh, còn thiếu không quỳ gối nữa thôi.
- Cậu, cậu...
Bạch Minh nhìn hắn chằm chằm, liên tục nói hai từ, lời nói sau lại không nói ra được, chung quanh những người khác cũng đều hâm mộ nhìn hắn.
Bất kể nói thế nào, có một người sùng bái, có một người muốn bái sư như thế luôn là một sự kiêu ngạo, huống chi người này lại là Lý Dương giới thiệu.
- Sư phó, ngài hạy thu nhận tôi đi!
Tiêu nham bưng chén rượu, quỳ gối xuống, Lưu Lợi đứng cạnh đều ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ Tiêu Nham vì sưu tầm, thật sự muốn bái sư.
Nhưng cô cũng không có gì phản đối hành vi của Tiêu Nham.
Bạch Minh là danh nhân trong giới sưu tầm quốc nội, người thường xuyên xuất hiện trên TV, còn có bảo tàng của mình tại Bắc Kinh, đây là vị danh sư chân chính, Tiêu Nham thực yêu thích sưu tầm, bái người này làm sư phụ, Lưu Lợi rất ủng hộ.
Lưu Lợi cũng thường xuyên xem " sưu tầm bảo bối thế giới", cô đã thấy qua Bạch Minh, ít nhất cô biết Bạch Minh là một vị chuyên gia chân chính có trình độ.
- Đợi một chút, cậu đừng vội, trình độ cậu ta mạnh hơn nhiều so với tôi, sao cậu không bái cậu ta nhỉ?
Bạch Minh ra sức kéo Tiêu Nham dậy, trên mặt của hắn còn mang theo sự nghi hoặc, Tiêu Nham tránh không được tay của Bạch Minh, đành phải đứng lên.
Tiêu Nham quay đầu lại nhìn Lý Dương, lại nhìn sang Bạch Minh, rồi mới lên tiếng:
- Lý đại ca là rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy được, vẫn là ngài mạnh hơn, sách của ngài chính là bài vỡ lòng của tôi, nói thật, tôi cảm giác ngài mạnh hơn so với Lý đại ca?
- Tôi mạnh hơn so với cậu ta?
Thần sắc Bạch Minh đột nhiên biến thành cực kỳ cổ quái, nhìn Tiêu Nham, lại nhìn nhìn Lý Dương, lớn tiếng kêu lên nói:
- Mười năm trước, nếu nói tôi mạnh hơn so với cậu ta thì tôi tin, nhưng hiện tại cả nước có mấy người có thể so sánh với cậu ta? Ngọc tỷ Truyền quốc, kiếm Trạm Lô, kiếm Thiên Tùng Vân, bát Trường Sinh, những thần khí đó đều là thứ chúng ta căn bản không với tới!
Tạm dừng chút, Bạch Minh lại lộ ra thần sắc kính nể, tiếp tục nói:
- Lại càng không cần phải nói, trong đại hội giám định bảo bối quốc tế Lý lão đệ được thế giới công nhận là chuyên gia đứng đầu, có thể nói nhất thế giới, danh sư như vậy xưng không tìm, lại tới tìm tôi?
Nói xong, Bạch Minh lại lắc đầu.
Trong đại hội Quốc tế giám định bảo bối, Lý Dương cùng Hawes tiên sinh và anh em Jose được xưng là chuyên gia đỉnh cấp, vinh quang này đã sớm vang vọng toàn cầu.
- Giáo sư Bạch, ngài nói cái gì cơ?
Tiêu Nham trợn mắt nhìn Bạch Minh, trên mặt tràn đầy mơ hồ, ngọc tỷ truyền quốc, kiếm Trạm Lô ... hắn đều nghe nói qua, không rõ tại sao Bạch Minh nói ra những cái này.
Mới vừa hỏi xong, Tiêu Nham lại lặng đi một chút.
Ngọc tỷ Truyền quốc đang triển lãm ở Nam Kinh, là một người yêu thích sưu tầm, hắn đã sớm nghe nói, còn tính ngày mai đưa vợ đi xem, kết quả bởi vì chuyện miếng ngọc bội làm chậm trễ.
Ngọc tỷ Truyền quốc, đây chính là bảo bối của Lý Dương, chuyện Lý Dương nổi tiếng ở triển lãm bảo bối quốc tế Trung Quốc, ngay cả sinh viên mới tốt nghiệp cũng đều nghe nói qua, hắn còn từng nói qua, làm người nên làm người như Lý Dương vậy, trở thành anh hùng dân tộc thời đại mới.
- Đợi một chút!
Tiêu Nham lại mở to hai mắt nhìn Lý Dương, vừa rồi Lý đại ca không phải là nói hắn tên Lý Dương sao, còn giới thiệu cho hắn một công ty đấu giá, chỉ là vừa rồi hắn, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này được Bạch Minh nhắc nhở, cuối cùng Tiêu Nham phản ứng lại, hắn ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Lý Dương, tất cả trong mắt đều là kinh ngạc và rung động. Hắn không ngờ, giảng hòa vợ chồng hắn cãi nhau, hơn nữa từ nãy đến giờ ở cùng hắn, lại chính là vị chuyên gia danh khí vang dội nhất quốc nội ấy, Lý Dương thật đúng là giống lời đồn, còn trẻ như vậy.
← Ch. 0756 | Ch. 0758 → |