← Ch.0763 | Ch.0765 → |
- Chu... Chu lão tiên sinh, ngài... ngài nói không nhầm chứ?
Người béo kia là người đầu tiên đặt câu hỏi, còn có vẻ vô cùng kinh ngạc, hành vi của Chu Kế Tiên lúc này, tựa như có người tặng tiền cho hắn, hắn lại đẩy đi nói không cần, hành vi như vậy, ở trong mắt bọn họ chính là một kẻ ngu.
Đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, hai ba ngàn vạn kia, nếu là theo cái giá Chu Kế Tiên đưa ra, chỉ khoảng ba ngàn vạn.
Chu Kế Tiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có vẻ có chút không vui, nói:
- Tôi nói sai được sao? Hơn nữa đây là chuyện làm ăn giữa tôi cùng Lý tiên sinh!
Một câu này khiến hắn không há miệng được nữa, nhưng tất cả mọi người hiểu được ý tứ của hắn, đây là việc buôn bán của chúng tôi, anh là cái gì mà chen miệng?
Người béo kia đành thối lui qua một bên, trong lòng thì thầm mắng, mắng Chu Kế Tiên đầu không có não, chết cũng xứng đáng. Đồng thời hắn còn ở ảo tưởng, lúc này Chu Kế Tiên sắp mê sảng, cũng sẽ bán giá thấp cho mình một vài bảo bối.
Chu Kế Tiên lại xoay người, nói với Lý Dương:
- Lý tiên sinh, tôi nói thật, ý tứ của Chu Hiểu cũng là như thế, ngọc bài Tử Cương năm ngàn vạn, nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ tính giá thực của Mao Sứ, nếu cậu không muốn, chỉ cần tiền mặt cũng được!
Tiếng nghị luận của người chung quanh càng lớn, rất nhiều người đều nhìn Chu Kế Tiên một cách cổ quái, hâm mộ nhìn Lý Dương.
Chỉ có ánh mắt mấy vị lão tiền bối hơi sáng lên, bọn họ cũng đều biết thân thế Lý Dương, thầm than Chu Kế Tiên không hổ là Lão Hồ Ly, chỉ cần biết được thành tựu tương lai của Lý Dương cùng thân phận của hắn, sau này liền có cơ hội, hiện tại mất chút tiền, tương lai nhất định có hồi báo ngoài mong đợi.
Nếu thật đồng ý kiếm thêm số tiền này, đó mới là thằng ngốc.
Ở trong mắt mọi người, năm ngàn vạn là giá trị thực của ngọc bài Tử Cương, bày tám ngàn vạn cũng quá cao, các ngươi mượn cơ hội này há to miệng cắn người, bất luận kẻ nào mua, chỉ sợ cũng không thoải mái, cũng tương đương chặt đứt sợi dây kết nối.
Đương nhiên, đây đều là do mọi người không biết suy nghĩ của Lý Dương mới đi nghĩ như vậy, đây đều là điều thường tình. Nhưng người đối mặt hai ba ngàn vạn còn có thể cự tuyệt, tuyệt đối là nguời có tư cách tham gia đại biểu nhân dân toàn quốc, Chu Kế Tiên vẫn khiến một vài người bội phục.
Chu Hiểu không biết vì cái gì mà cha mình như thế, nhưng hắn vẫn không dám nói ra dị nghị, hắn biết cha rất nghiêm túc trong những chuyện lớn, làm như vậy, khẳng định có lý của hắn. Hơn nữa vừa rồi Chu Kế Tiên có nói "Chúng tôi", hắn lại nói khác sẽ chỉ làm mọi người thấy chuyện buồn cười, tạo thành cha con đối khẩu.
Đường quản lí đầu càng lúc càng choáng, hắn biết Lý Dương khẳng định có tiền, đối với chuỵên Lý Dương ra giá thật không ngoài dự liệu, thật không ngờ Chu Kế Tiên lại cự tuyệt đối phương tăng giá.
Không chỉ là hắn, toàn bộ những người không hiểu thân phận Lý Dương đều có ý tưởng này.
Lý Dương cũng ngây ngẩn cả người, ra giá cao đối phương lại cự tuyệt, chuyện này hắn cũng là lần đầu tiên gặp được.
Vương Giai Giai đột nhiên kéo tay Lý Dương, thầm lắc đầu ra hiệu với Lý Dương.
Lý Dương không hiểu, nhưng Vương Giai Giai lại rất rõ ràng, hôm nay trước mọi người mà đồng ý, nợ nhân tình hai ba ngàn vạn này tương đương ghi lại, Lý Dương cũng thuộc loại thái tử gia điển hình, chuyện nợ tình người như vậy cũng không có chỗ tốt gì đối với hắn.
Tương lai không biết làm sao trả người ta.
Từ nhỏ liền sống trong hoàn cảnh này, Vương Giai Giai càng thêm hiểu rõ kiểu như lợi dụng này, kỳ thật cũng không nhất định tốt, đặc biệt là chuyện này xảy ra trước mặt mọi người.
Lý Dương suy nghĩ một chút, lúc này mới nhẹ nói nói:
- Chu lão tiên sinh, đa tạ ý tốt của ngài, nhưng trong mắt tôi, ngọc bài Tử Cương này giá trị tuyệt đối đáng như vậy, tôi ra giá này vẫn là dựa giá theo giao dịch!
Xôn xao!
Mọi người lại ồ lên, hôm nay làm sao vậy, cần bán đồ ngây ngô đem tiền đẩy đi, người mua đồ, lại ngây ngô đem tiền tặng lại, hôm nay hình như lại không phải ngày Cá tháng Tư?
Tại hiện trường, cũng chỉ có mấy người là thực sự hiểu.
Trong những người này có Bạch Minh, Mao lão bọn họ, bọn họ biết thân thế và gia đình Lý Dương, không thiếu chút tiền ấy, không cần phải vì chút ấy thiếu nhân tình người khác, chuyện thế này, sau này không trả, Lý Dương cũng khó xử.
- Ôi, mình ngất đi cho rồi!
Đường quản lí mãnh liệt vỗ đầu mình, âm thầm cảm thán, không phải hắn không hiểu là thế giới này thật sự biến hóa quá nhanh, việc hôm nay rõ ràng vượt ra sự tưởng tượng của hắn.
Chu Kế Tiên lặng cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, hối hận vừa rồi không thể nói rõ ràng, bây giờ hắn không thể tiếp tục yêu cầu giá thấp.
Nói vậy thật sự cũng thái quá, rất lộ liễu, sẽ nhận được hiệu quả ngược lại.
Tiểu xảo của hắn, khiến người chung quanh chú ý, hắn càng thêm buồn bực, bán giá thấp không được còn chịu buồn bực, người như thế thật hiếm thấy.
Chu Kế Tiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Nếu Lý tiên sinh kiên trì như vậy, tôi đây cũng không phản đối, khối ngọc bài Tử Cương này bán theo giá năm ngàn vạn nhân dân tệ cộng thêm món Mao Sứ này để trao đổi, Chu Hiểu, đi viết hai bản hợp đồng!
Đồng ý rồi, trong lòng Lý Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra, mục đích lớn nhất của hắn đúng là ngọc bài Tử Cương, ngọc bài này đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn, hơn nữa khẳng định không đơn giản giống mặt ngoài, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng chưa rõ ràng.
Sớm một chút mua được khối ngọc này bài, có thể sớm một chút tìm ra đáp án.
Chu Hiểu bước nhanh đi ra ngoài, cửa hàng đồ cổ của bọn họ ở tầng dưới, hợp đồng kiểu này, bọn họ đã làm rất nhiều lần, rất thuần thục.
Không lâu sau, Chu Hiểu đi trở lại, phía sau hắn còn hai người đi theo, một người trong đó là luật sư, một người khác là người công chứng, loại giao dịch này đối với Bác Cổ Đường mà nói cũng là giao dịch thật lớn, bao năm qua cũng chưa có giao dịch lớn đến vậy, đáng giá coi trọng như thế.
Người chung quanh cũng tiếp tục nghị luận, lúc này tiêu điểm mọi người nghị luận chính là Lý Dương.
Còn trẻ như vậy, lại nhiều tiền như vậy, bỏ ra bảy tám chục vạn mà mắt cũng không chớp một cái, người như vậy kỳ thật không nhiều lắm, tất cả mọi người đang suy đoán hắn là công tử nhà ai.
Còn có một vài tiểu cô nương ánh mắt đều sáng lên, nếu không phải Vương Giai Giai luôn luôn khóac cánh tay Lý Dương, các cô đều muốn chạy tới chủ động liếc mắt đưa tình.
Hợp đồng đưa đến, kí tên, yêu cầu ngân hàng chuyển khoản, ngọc bài Tử Cương chính thức thuộc về Lý Dương.
Mà những Mao Sứ này, cũng rơi vào tay cha con Chu Kế Tiên, Chu Hiểu có chút vui sướng nhìn những Mao Sứ này, trong lòng còn lên kế hoạch, nên sử dụng Mao Sứ như thế nào để việc buôn bán của bọn họ trở thành náo nhiệt hơn.
Tiêu Nham thì rất kính nể nhìn Lý Dương, bảy tám ngàn vạn, không chớp mắt liền chi ra, không hổ là thần tượng của hắn.
Ký tên xong, Chu Kế Tiên lại đi tới, cười ha hả nói:
- Lý tiên sinh, buổi trưa hôm nay để tôi mời cơm, để chúc mừng việc buôn bán của chúng ta thành công, mặt khác, Bác Cổ Đường chúng tôi chuẩn bị quyên cho quỹ của Lý Dương ba ngàn vạn tiền mặt, dùng để trợ giúp trẻ em nghèo khổ!
Lý Dương đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Kế Tiên.
Chung quanh rất nhiều người cũng đều ngây ngẩn cả người, giao dịch thành công, Chu Kế Tiên kiếm thêm ba ngàn vạn, có thể số tiền kia còn chưa vào tài khoản, đã muốn để cho đi ra.
- Lão Hồ Ly!
Bạch Minh, Mao lão cùng với Thiệu Chí Hiên bọn họ đều khẽ thở dài một tiếng, thủ đoạn của Chu Kế Tiên rất tuyệt, Lý Dương không nợ nhân tình của hắn, nhưng tất sẽ có thiện cảm tốt đối với bọn họ, tương lai thực sự có lúc cầu tới cửa cũng sẽ có tác dụng.
Lý Dương vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng nói:
- Chu lão tiên sinh, tôi thay mặt quỹ từ thiện Lý Dương cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, cũng thay mặt những đứa trẻ kia cám ơn ngài!
Mặc kệ Chu Kế Tiên có ý gì, hắn như vậy đều là trợ giúp người, đây là trợ giúp người chân chính.
"Trăm vạn bữa cơm trưa tình thương" hàng năm cần tài chính cao tới hơn một tỷ, chỉ trông vào một mình Lý Dương quả thật rất mệt, ba ngàn vạn không nhiều lắm, nhưng là không ít, có nhiều người bỏ ra như vậy, khả năng kế hoạch này thành công sẽ rất cao.
Chu Kế Tiên cười lớn, không ngừng xua tay:
- Lý tiên sinh cậu quá khách khí, so sánh với cậu một tay tạo nên quỹ từ thiện lớn như vậy, tạo phúc cho dân, tôi làm chút ấy đáng gì. Hơn nữa số tiền kia vẫn là cậu trả nhiều, tôi cũng không tính là thiệt thòi, sau này hàng năm Bác Cổ Đường chúng tôi còn có thể hiến cho quỹ tiền vật nhất định, đến ủng hộ việc thiện!
Hàng năm đều quyên tiền, đây là quyết định mà Chu Kế Tiên vừa mới nghĩ ra, hội từ thiện tuy rằng Lý Dương cũng không quản, nhưng họat động dưới tên của hắn, sẽ có thể đẩy quan hệ với hắn sâu sắc hơn.
Có cảm tình rồi, so với chuyện Lý Dương nợ bọn họ một nhân tình càng mạnh hơn.
- Hội từ thiện Lý Dương là của hắn? Hội từ thiện Lý Dương không phải là do ngọc thánh Lý Dương sáng lập sao?
- Đúng vậy, tôi nhớ lần này người mang ngọc truyền quốc tỷ đến triển lãm chính là vị Lý Dương đại sư đó, chính là người sáng lập Hội từ thiện Lý Dương?
Người chung quanh lại không ngừng nghị luận, nhưng lần này bọn họ nghị luận không phải thủ tục mua bán, mà là thân phận Lý Dương, Hội từ thiện Lý Dương hiện tại rất nổi tiếng, thân phận người sáng lập cũng không phải là cái gì bí mật.
Bởi vì ảnh hưởng của ngọc tỷ truyền quốc, gần đây cũng không có ít người quyên tiền cho Quý từ thiện Lý Dương, khiến kế hoạch "Trăm vạn bữa cơm trưa tình thương" có thể tiếp tực thực hiện thuận lợi, mà Hội từ thiện Lý Dương được quản lý rất minh bạch, cũng làm cho mọi người càng thêm tin tưởng đối với cái quỹ này.
- Thiệu tiên sinh, anh ta... anh ta chính là Lý Dương, Lý đại sư?
Người béo run rẩy đứng trước mặt Thiệu Chí Hiên, kinh ngạc hỏi, Chu Kế Tiên vừa nói như thế, bọn họ tiếp tục đoán không ra thân phận thật của Lý Dương, thì chính là đồ ngốc.
Thiệu Chí Hiên mỉm cười gật gật đầu:
- Lý tiên sinh chính là vị đại sư đó, vừa rồi ở Toronto, anh ta đã dùng ngọc tỷ truyền quốc và Trạm Lô thần kiếm, thể hiện thần uy Trung Hoa chúng ta!
Tiếng của Thiệu Chí Hiên không nhỏ, rất nhiều người cũng nghe được.
Đường quản lí chỉ cảm thấy mắt mình biến thành màu đen, hắn cảm giác mình đang nằm mộng, nhất định là đang nằm mộng, người bị hắn khinh thường, coi là công tử có tiền, không ngờ là chủ nhân ngọc tỷ truyền quốc.
Chuyện về Lý Dương hắn nghe không nhiều lắm, nhưng những chuyện ở Toronto hắn có nghe nói qua một ít, hắn cực kỳ bội phục đối với Lý Dương.
Người được hắn bội phục như vậy, mới vừa rồi còn bị hắn nghĩ là một kẻ ngốc, là một kẻ ngốc có tiền dễ bị lừa. Người có thể được quốc tế công nhận là chuyên gia đứng đầu, một người có được nhiều thần khí, có thể là kẻ ngốc sao?
Đáp án là phủ định, lúc này Đường quản lí đột nhiên lại nhớ lại một sự chuyện.
Vừa rồi Lý Dương bọn họ nói... cái bình Nguyên Thanh Hoa - Quỷ Cốc tử xuống núi đồ ở trong tay của bọn họ, ngay từ đầu hắn chỉ cho là chuyện cười, nhưng trước mắt người trẻ tuổi này thật sự là vị đại sư kia, chuyện này hoàn toàn không phải là chuỵên cười.
Hắn lại nghĩ tới, bình Nguyên Thanh Hoa này ... một thời gian trước không phải xuất hiện ở Toronto sao?
*****
Đường quản lí không ngừng nghĩ trong đầu, một lúc sau, hắn vô tri vô giác đi theo Lý Dương trở về phòng nghỉ.
Sau khi thân phận Lý Dương bị Chu Kế Tiên vạch trần, cơ hồ mỗi người đều ở đến chào hỏi Lý Dương, trong nháy mắt Lý Dương liền trở thành tiêu điểm trong sảnh triển lãm, thậm chí những bảo bối kia cũng không được thưởng thức nữa.
Điều này làm cho Bạch Minh, Mao lão và Thái lão bọn họ không biết làm sao.
Lý Dương hoàn toàn đoạt đi sự nổi bật của bọn họ, luận thực lực mà nói, bọn họ coi như không sánh bằng Lý Dương, có thể cũng là chuyên gia nhất lưu, nhưng lúc này tất cả đều bị bỏ rơi, so với lúc trước mỗi người đều vây quanh vài người bên cạnh, cung kính nói chuyện, đãi ngộ đã tuyệt đối cách biệt một trời một vực.
- Đi, chúng ta cũng qua đó!
Bạch Minh nói một câu, Mao lão cùng Thái lão bọn họ đều gật đầu, buổi sáng triển lãm đã gần kết thúc, hơn nữa trong lòng Bạch Minh còn dâng lên một sự hưng phấn.
Phòng nghỉ lúc này cũng không yên tĩnh, Lý Dương vừa vào, người lại đây cũng không ít.
Cuối cùng Thiệu Chí Hiên đành đưa họ về khách sạn trước, dù sao cũng tới giờ ăn cơm trưa rồi, sớm một chút đi về khách sạn cũng không có gì.
Ngọc bài Tử Cương được Lý Dương đồng ý tạm thời lưu giữ trong triển lãm, sảnh triển lãm có lực lượng bảo vệ mà Thiệu Chí Hiên tốn khá nhiều tiền thuê, phương diện an toàn không cần lo lắng.
Lần này vì bảo hộ bảo bối của triển lãm giá trị đến cả tỷ đồng, Thiệu Chí Hiên phải đầu tư mấy trăm vạn thuê bảo vệ, ngoài ra còn mua bảo hiểm lớn.
Lần hoạt động này, Thiệu Chí Hiên coi như là đánh bạc.
Lúc này, Mao Sứ vẫn ở vị trí cũ, nhưng chủ nhân đã biến thành Chu Kế Tiên.
Khi ăn cơm trưa, Thiệu Chí Hiên và Chu Kế Tiên lại tranh chấp.
Nói cũng thật buồn cười, hai người tranh chấp không ngờ lại là vấn đề ai mời cơm trưa, Chu Kế Tiên bởi vì đã có giao dịch với Lý Dương, phải mời mọi người cùng ăn cơm trưa, Thiệu Chí Hiên lại không đồng ý, cho rằng đều là khách của hắn, về lý, nên là hắn mời.
Một bữa cơm không tốn bao nhiêu, Chu Kế Tiên không nhiều tiền nhe Thiệu Chí Hiên, nhưng dù sao tài sản cũng có trên ức, một bữa cơm cùng lắm là vạn đồng, số tiền này với hắn mà nói vẫn không thành vấn đề.
Hai người tranh chấp mười mấy phút, cuối cùng vẫn là Tiêu Nham đứng ra giải quyết vấn đề này.
Com trưa trước hết để cho Thiệu Chí Hiên mời, buổi tối ở để Chu Kế Tiên mời, chúc mừng giao dịch của bọn họ, dù sao đồ cũng chưa về tay, chúc mừng cũng không có ý nghĩa gì.
Cuối cùng Chu Kế Tiên đồng ý chủ ý này, Thiệu Chí Hiên cũng không còn phản đối.
Khách của Thiệu Chí Hiên rất nhiều, cho dù là cơm trưa hắn cũng không thể hoàn toàn ngồi ăn cùng Lý Dương, buổi tối sẽ càng bận rộn, buổi tối để cho Chu Kế Tiên mời mà nói, hoàn toàn không vấn đề gì.
Buổi chiều triển lãm vẫn rất thu hút, Lý Dương xuất hiện khi triển lãm sắp kết thúc, lần này thật không gây ra xôn xao.
Hôm nay người tới xem triển lãm khá đông, lại có thân phận địa vị nhất định, người bình thường căn bản sẽ không được Thiệu Chí Hiên đưa thư mời.
Những người này rất nhiều người từng thấy Lý Dương, Lý Dương tuổi còn trẻ nhưng đã là đại sư nổi danh cả nước, người giới sưu tầm, lại từng xem truyền hình về đại hội giám định quốc tế, hơn nữa Lý Dương rất ít khi công khai lộ diện, lần này vì chuyện triển lãm ngọc tỷ truyền quốc mà đến, khiến mọi người có cảm giác Lý Dương rất thần bí.
Trong tình huống này, đột nhiên biết Lý Dương thân phận, thấy hắn thật sự còn trẻ như vậy, khó tránh đều có chút thất thố, khi sự tình đã qua đi thì cũng không để tâm.
Triển lãm kết thúc rất nhanh, lần này Lý Dương không để ngọc bài Tử Cương tiếp tục lưu lại sảnh triển lãm, hắn muốn mang về nghiên cứu.
Khối ngọc bài Tử Cương này, có thể nói làm mất một ngày của hắn, nếu không phải một thứ bày ở triển lãm, hắn đã sớm lấy về, ngày mai còn có một ngày triển lãm, đến lúc đó lại mang đến cũng được.
Chu Kế Tiên cũng đem Mao Sứ về xem trước, hắn cũng muốn thưởng thức Mao Sứ này kỹ hơn.
Cả mấy người, đều đi theo Chu Kế Tiên về Bác Cổ Đường, phòng nghỉ của triển lãm rất đông người, còn phòng nghỉ ở Bác Cổ Đường thực yên tĩnh, mặc dù khá nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói, là rất thích hợp.
Nơi này không được Chu Kế Tiên đồng ý, người khác không thể vào được.
- Lý lão đệ, nói một chút đi!
Mới vừa ngồi xuống, Lý Dương đang cẩn thận vuốt ve họa tiết trên ngọc bài, Bạch Minh liền đĩnh đạc ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi một câu.
Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu, nói:
- Nói cái gì?
Không chỉ Lý Dương, những người khác chung quanh cũng đều nhìn Bạch Minh, lúc này người bên cạnh Lý Dương đều là người thân cận, Bạch Minh, Mao lão, Thái lão, cha con Chu Kế Tiên, cùng với Tiêu Nham và Đường quản lí.
Đường quản lí là bởi vì phải phục vụ Lý Dương, mới đặc biệt theo tới.
Lúc chiều, thái độ của Đường quản lí đối với Lý Dương quay một trăm tám mươi độ, lúc trước hắn có chút khinh thường Lý Dương, cho rằng Lý Dương chỉ là công tử có tiền. Nhưng lúc chiều thì hoàn toàn biến thành sùng bái, hắn còn nhỏ giọng hỏi mấy vấn đề mà lúc trước không biết rõ, Lý Dương đều giải thích cho hắn, khiến hắn hiểu ra nhiều.
Điều này làm cho hắn càng thêm kính nể Lý Dương, vì suy nghĩ lúc sáng mà hắn thấy xấu hổ.
- Nói về ngọc bài này!
Bạch Minh khẽ cười nói, nói xong còn đưa mắt nhìn Chu Kế Tiên, Bạch Minh cảm giác được gì đó, Lý Dương vừa ý thứ gì đó tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, lại càng không cần phải nói chuyện Lý Dương nguyện ý bỏ nhiều tiền đi mua.
Huống hồ, thái độ của Lý Dương đối với ngọc bài này thực không bình thường, Bạch Minh ở bên Lý Dương thời gian dài nhất, ngoài Vương Giai Giai và Lưu Cương ra, xem như một người hiểu rõ Lý Dương nhất.
Theo hắn thấy, từ khi Lý Dương cạnh tranh với người kia mua ngọc bài, hắn đã có cảm giác này.
- Ngọc bài có cái gì đâu chứ?
Lý Dương khẽ cười một tiếng, nói xong lại bưng chén trà lên uống vài ngụm, trong lòng lại thầm giật mình, hắn không biết tại sao Bạch Minh nhìn ra vấn đề.
Bạch Minh châu đầu lại, nhìn kỹ ngọc bài Tử Cương, lại lắc đầu nói:
- Lý lão đệ, tôi không biết có phải cậu nhìn ra cái gì thật hay không? Nhưng tôi có cảm giác, ngọc bài Tử Cương này thực không tầm thường, hơn nữa cậu nhất định biết bí mật mà chúng ta không biết!
Bạch Minh nói vậy, khiến Mao lão cùng Thái lão cũng đều nhích lại gần.
Ngay cả cha con Chu Kế Tiên cũng rất nghi hoặc nhìn bọn họ, ngọc bài Tử Cương ở trên tay bọn họ đã hơn mười năm, Chu Kế Tiên đã nhìn không biết bao nhiêu lần, muốn nói còn có cái gì khác, hắn là người thứ nhất không tin.
Lý Dương cũng mở to hai mắt nhìn, Bạch Minh cũng cảm thấy khối ngọc bài Tử Cương này không bình thường. Còn hắn, chính là dưới năng lực đặc thù mới phát hiện ra, chỉ trông vào mắt thường mà nói, căn bản nhìn không ra vấn đề gì cả.
Suy nghĩ, Lý Dương cũng đành chịu, trực giác thường nói không rõ được, có đôi khi thật đúng, Bạch Minh mặc dù là đoán, nhưng tiếp cận sự thật, khối ngọc bài Tử Cương này rốt cuộc có cái gì bất đồng, Lý Dương không biết, nhưng nhất định sẽ có phát hiện gì khác lạ.
Do dự một chút, Lý Dương chậm rãi mở miệng, nói:
- Khối ngọc bài Tử Cương này, tôi thấy có chút giống khối ngọc bài mà tôi nhìn thấy trong 1 quyển sách, nếu thật là như thế, hẳn là sẽ có đó khác biệt!
Bạch Minh hơi sửng sờ, bật thốt lên kêu lên:
- Thật sao, Lý lão đệ, vậy cậu còn không mau nói, sốt ruột chết được!
Lúc trước chính là Bạch Minh chỉ đoán, nói phải khẳng định, kỳ thật trong lòng cũng không nắm chắc, hiện tại có Lý Dương xác thực, khiến cho hắn có vẻ càng sốt ruột.
Tính nôn nóng này, thật là khó sửa đổi được.
- Lý Dương, ngọc bài Tử Cương này thực có cái gì chỗ đặc biệt sao?
Mao lão thấy tai ù ù, Lý Dương hỏi Bạch Minh một câu, Thái lão và hắn đều mang vẻ mặt nghi hoặc, một bên Chu Kế Tiên cũng đồng dạng.
Đối với lời này của Lý Dương, Chu Kế Tiên thấy có chút không tin được.
Lần này Lý Dương không do dự, nói thẳng:
- Tôi xem trong một bản cổ tịch giới thiệu qua, nói Lục Tử Cương từng làm ra một khối Ngọc bài Tử Cương Huyễn, phi thường thần kỳ, tôi xem khối ngọc bài này, cùng ngọc bài trong sách cổ ghi lại rất giống, mới có thể liên tưởng đây chính là ngọc bài Tử Cương Huyễn trong truyền thuyết!
Thời gian có một ngày, Lý Dương tiếp xúc ngọc bài tuy rằng không nhiều lắm, lại dùng năng lực đặc thù cẩn thận phân tích rất lâu.
Những lỗ kim thật nhỏ này sắp hàng ra thành chữ Lý Dương chưa thể xem hết, nhưng là nhìn được một phần, trong đó còn có chữ Ngọc bài Tử Cương Huyễn, còn lại là những con chữ nhằng nhịt.
Lý Dương nói như vậy, cũng là vì che dấu, tránh chuyện sau này thực phát hiện ra bí mật trong đó lại không có lý do mà giải thích, nói ra trước tiên, còn không khiến cho mọi người hoài nghi.
*****
- Ngọc bài Tử Cương Huyễn?
Bạch Minh, Mao lão, Thái lão và cha con Chu Kế Tiên đều ngẩng đầu lên, đều có vẻ có chút mờ mịt.
Cái từ này có thể là lần đầu tiên bọn họ nghe nói, ngọc Tử Cương truyền lưu không nhiều, nhưng chưa từng nghe nói có sự tồn tại của Ngọc bài Tử Cương Huyễn.
- Lý Dương, cậu xem sách đó ở chỗ nào?
Thái lão nhịn không được hỏi một câu, hắn bình thường có nghiên cứu đối với sách cổ cũng nhiều, nhưng chưa thấy qua có sách cổ ghi lại thứ này.
Lý Dương mỉm cười, nói:
- Hình như là ở Cố Cung, là ngẫu nhiên tôi nhìn thấy, lúc ấy không để ý, lúc này cũng không nhớ nổi là quyển sách nào!
Thái lão gật đầu, không tiếp tục đặt câu hỏi.
Muốn nói sách cổ ở đâu nhiều nhất, thật phải nhắc đến Cố Cung, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu sách cổ, chỉ sợ ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không nắm rõ.
Lý Dương nói nhìn thấy ở nơi đó, thật là có khả năng, Lý Dương cũng chính là chuyên gia ở Cố Cung.
Hắn lại không nghĩ rằng, đây là Lý Dương cố ý nói như thế, chính là bởi vì sách cổ ở Cố Cung nhiều lắm, hắn bịa ra lý do này cũng không có cách nào đi khảo chứng, đương nhiên trở thành lý do chính đáng.
- Lý tiên sinh, sách cổ kia nói như thế nào?
Lần này người đặt câu hỏi chính là Chu Kế Tiên, hắn cũng bắt đầu có chút tin lời Lý Dương nói, cho nên mới hỏi như vậy. Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chỉ thêm một chữ, nhưng nghe cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Ngọc bài Tử Cương Huyễn, nhiều thêm một từ, lại cảm giác mờ ảo.
- Như vậy đi, tôi làm thí nghiệm nhỏ, ngọc bài này có phải là ngọc bài Tử Cương Huyễn thật hay không, hoặc là sách cổ nói đúng hay không, rất nhanh liền có thể biết!
Lý Dương mỉm cười ngẩng đầu, rồi nhỏ giọng nói vài câu cùng Triệu Khuê, Triệu Khuê rất nhanh đi khỏi.
Khi Triệu Khuê đi ra ngoài, Lý Dương lại nhớ lại những con chữ trong đầu dưới năng lực đặc thù, trong đó còn có một câu như vậy: ngọc bài Tử Cương Huyễn, khẽ động là kinh ngạc!
- Còn có thí nghiệm?
Bạch Minh cẩn thận tiếp nhận ngọc bài từ trong tay Lý Dương, nhìn kỹ một lúc, sau đó lại hỏi một câu, người khác chung quanh cũng đều vây quanh bên cạnh Lý Dương.
Lý Dương nói:
- Được rồi, sách ghi lại thế nào, tôi thử một chút sẽ biết!
Thấy tất cả mọi người đang nhìn ngọc bài Tử Cương, Lý Dương cầm ngọc bài đặt ở trên bàn, để tất cả mọi người có thể xem rõ ràng hơn, kĩ càng hơn, chứ đừng châu đầu vào một chỗ, khó chịu mà cũng không an toàn.
Mấy người đều ngồi vây quanh bàn, cả Tiêu Nham cũng giống như vậy, tất cả mọi người tò mò nhìn ngọc bài trước mặt, mỗi người đều muốn nhìn được chút gì đó, cuối cùng tất cả đều thất bại.
Ngoài cảm giác ngọc bài làm rất tinh xảo, chạm trổ kỹ càng, mỗi người đều không có cảm giác khác.
Đặc biệt là Chu Kế Tiên, ngọc bài này ở trên tay hắn đã mười mấy năm, bình thường thời gian thưởng thức không nhiều nhưng có cơ hội hắn cũng sẽ lấy ra thưởng thức, còn tiến hành lau chùi, chưa bao giờ phát hiện có cái gì khác thường.
Lúc này nhìn lại, cảm giác vẫn giống nhau, căn bản cũng không thấy được gì.
Nhưng còn Lưu Cương và Vương Giai Giai thì lại không tỏ thái độ gì ra ngoài, bọn họ cũng không cần cẩn thận nhìn, ngọc bài này Lý Dương nói có điều lạ, bọn họ tin tưởng khẳng định sẽ có khác biệt, câu đố còn chưa công bố đáp án, đợi khi công bố tự nhiên sẽ biết.
Sự tín nhiệm của hai người bọn họ đối với Lý Dương tuyệt đối là mù quáng.
- Sư phụ, con nhìn như thế nào cũng nhìn không ra?
Tiêu Nham gí mặt nhìn thật lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi Bạch Minh một câu, Bạch Minh quay đầu lại nhìn hắn, lặng lẽ gõ đầu của hắn, nói:
- Ngươi mới học vài ngày, liền muốn nhìn được cái gì? Nếu vậy chúng ta đây đã không cần học rồi!
Gặp tai bay vạ gió Tiêu Nham cười khổ sờ sờ đầu, không nói thêm.
Bạch Minh cũng quay đầu lại, trong lòng của hắn còn đang suy nghĩ, đừng nói ngươi không thấy, chính là sư phụ của ngươi cũng vậy, thật là không nhìn ra, đương nhiên, những lời này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Triệu Khuê đi ra ngoài rất nhanh đã trở về.
Không bao lâu, Triệu Khuê liền quay trở lại phòng khách quý, trên tay của hắn cầm một bình rượu còn có một cái bàn chải nhỏ, ngoài ra không còn những vật khác.
Rượu thực bình thường, bàn chải cũng nhìn không ra có cái gì thần kỳ, Bạch Minh mấy người đều nghi hoặc nhìn Lý Dương.
Lý Dương nhận hai đồ vật kia, cũng không giải thích, trực tiếp tìm ra một cái cốc trà lớn, mở bình rượu ra trực tiếp đổ vào, lại đặt bàn chải ngâm vào trong chén rượu.
Làm xong tất cả chuyện này Lý Dương mới lấy ngọc bài tới, còn có chút thận trọng.
Một phút sau, Lý Dương cầm lấy bàn chải, đặt ở phía trước ngọc bài, xem bộ dáng có lẽ đang chuẩn bị tẩm rượu chà ngọc bài, hoặc là rửa ngọc bài.
- Lý tiên sinh, đây là thí nghiệm sao?
Chu Kế Tiên vội vàng kêu một tiếng, trên mặt còn mang theo kinh ngạc Chu Hiểu cũng như thế, so với cha còn có vẻ kinh ngạc hơn.
Người biết thưởng thức ngọc cũng biết, cần giữ gìn cẩn thận, đặc biệt là cổ ngọc truyền lại đời sau, bảo dưỡng càng không thể qua loa.
Nói như vậy, ngọc đều là dùng nước trắng để ngâm, tốt nhất là nước suối không bị ô nhiễm, rửa sạch, không thể dùng thứ có chứa tính ăn mòn để ngâm ngọc.
Trong rượu chứa cồn, độ ăn mòn của cồn không cao, nhưng cũng không tốt, ngọc bình thường gặp phải cồn còn không tốt, loại cổ ngọc truyền nhiều đời này, thật là phải kiêng kị cồn.
Cồn không chỉ có gây thương tổn đối với ngọc, đối với hình dáng cũng vậy, cồn có thể làm hư hao khối ngọc, tạo thành tổn thương không đáng có.
Cho nên thấy Lý Dương muốn dùng rượu và bàn chải để chà ngọc bài, Chu Kế Tiên mới nhịn không được, lại hỏi một câu.
Lý Dương cầm bàn chải, xoay người, chậm rãi gật đầu, nói:
- Đựa theo trí nhớ của tôi, có phải Ngọc bài Tử Cương Huyễn hay không, chính là dùng phương pháp này để làm thí nghiệm!
Chà rượu khẳng định là đúng rồi, nhưng Lý Dương cũng không nắm chắc, phương pháp hắn thấy, thật ra là phát hiện từ ngọc bài, nếu là lý giải sai lầm, thực tạo thành tổn thương đối với ngọc bài, hắn cũng sẽ vô cùng đau lòng.
Suy nghĩ chút, Lý Dương lại nói:
- Mạo hiểm vậy, để tôi thử chà một chút, xem cuối cùng có phải như vậy hay không!
Bàn chải không lớn, chỉ chà một chút thì không vấn đề.
- Được, vậy đợi chút, tôi chuẩn bị chút nước trong!
Chu Kế Tiên đồng ý, chính mình đi lấy nước trắng sạch, nếu là thí nghiệm không đúng, cần nhanh chóng rửa đi hết cồn, tránh tổn thất lớn nhất có thể.
Ngọc bài Tử Cương lớn như vậy, bảo tồn hoàn thiện thực không dễ dàng, thực bị hư, hắn sẽ cho là mình cũng có trách nhiệm, sẽ vì chuyện này mà đau lòng.
Lý Dương cảm kích nhìn hắn một cái, trước dụng ý của hắn, Vương Giai Giai đã muốn giải thích cho hắn, bất kể mục đích của Chu Kế Tiên là gì, cảm tình của hắn đối với đồ cổ là thật, là vị tiền bối đáng tôn kính.
Hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Lý Dương mới cầm bàn chải, nhẹ nhàng trám chút rượu, quyết đoán chà lên ngọc bài.
Vị trí mà hắn chà, chính là chỗ nhìn thấy chữ dưới hình ảnh lập thể, nhưng những chữ này là do hắn sắp hàng lỗ châm mà đoán được, cũng không biết có phải là làm như vậy hay không.
Vừa chà xuống, Lý Dương lập tức dừng tay, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bài, lúc này trong lòng của hắn cũng có chút căng thẳng.
Kết quả có phải là giống như hắn phát hiện, dự đoán hay không, liền thấy ngay, nếu không phải, hắn còn phải đi về tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục tìm hiểu cho ra bí mật của ngọc bài.
Mấy người Bạch Minh, Chu Kế Tiên cũng đều trợn tròn mắt, không chớp, nhìn vào ngọc bài.
Chỗ bị rượu chà qua, mang theo chút ướt át, nhưng không có biến hóa gì, Chu Kế Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lên khăn ướt chuẩn bị trước đó, chuẩn bị lau rượu trên ngọc bài.
Tay hắn mới vừa vươn ra, cả người thân đột nhiên rung động, hắn đưa cánh tay, cũng hoàn toàn cứng ngắc tại đó.
Bạch Minh, Mao lão, Thái lão cũng trợn to mắt, không thể tin được.
Ánh mắt Lý Dương cũng trừng lớn, tim đập nhanh, quả là giống như đúc những gì hắn phân tích.
Nơi bị hắn chà qua cồn, chầm chậm hiển hiện ra một chữ, một con chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Cái chữ này là màu bạc, trắng hơn bạc một chút, nhưng rất sáng, chữ đầu tiên hiển hiện ra chính là "Tử".
Tựa như mặt trăng trong nước chi, cái chữ này mang theo cảm giác phiêu đãng, ngay sau đó chữ thứ hai lại xuất hiện.
Chữ thứ hai là "Cương".
Hai chữ cùng phiêu đãng, có vẻ thần bí dị thường, người chung quanh đều ngừng thở, trừng mắt, ngơ ngác nhìn hết thảy xảy ra, không ai suy nghĩ cái khác.
Chữ thứ ba, cũng xuất hiện ngay và giống hai chữ truớc, chữ " Huyễn" này cũng đung đưa trong nước, chữ thứ tư và thứ năm, hiện ra gần mặt ngoài ngọc bài, hai chữ cuối cùng, là " Ngọc bài".
Ngọc bài Tử Cương Huyễn.
Năm chữ màu bạc phiêu đãng, không cần Lý Dương tiếp tục giải thích, người khác đều hiểu được thân phận ngọc bài này, đây thật sự là ngọc bài Tử Cương Huyễn, chẳng ai ngờ rằng, ngọc bài Tử Cương Huyễn lại thần kỳ như vậy.
Năm chữ hiện ra một hồi, lại chậm chậm nhạt dần.
- Lý... Lý tiên sinh, rượu, tiếp tục chà chút rượu!
Không đợi Lý Dương phản ứng, Chu Kế Tiên kêu lên đầu tiên, lúc này tất cả mọi người hiểu được Lý Dương đã đúng, còn về chuyện cồn có thể ảnh hưởng đối với ngọc bài hay không, tất cả mọi người đã quên.
Một bảo bối cần rượu mới có thể phát huy hiệu quả thần kỳ, rượu thực sẽ có ảnh hưởng đối với nó sao?
Lý Dương cầm bàn chải, lần này ngấm rượu càng nhiều, chà cũng càng mạnh, một góc nhỏ đã bị Lý Dương dùng rượu chà lên.
Những chũ giống như viết ở trên mặt nước, không ngừng ánh lên màu bạc lại xuất hiện, nhưng lần này không chỉ xuất hiện năm chữ, số lượng chữ xuất hiện càng nhiều.
Gần trên nhất, từ trên tới dưới chỉ có mười chữ, mười chữ này xếp liên tiếp, chính là một câu.
- Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chà vào là kinh ngạc!
Tiêu Nham há hốc mồm, chậm rãi đọc lên mấy chữ này, mấy chữ có vẻ vô cùng phiêu diêu, còn mang theo chút khí phách, cùng với cảm giác phong lưu phóng đãng không kềm chế được của lãng tử.
Cho dù người không hiểu thư pháp, cũng đều cảm giác như thế.
Mấy chữ này, giống như là một người hiệp khách du đãng, hoặc là một ẩn sĩ có cái nhìn thấu sự, không thực trên thế gian viết.
Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chà vào là kinh ngạc, đây là ý gì?
Mao lão nhẹ nhàng nỉ non, cha con Chu Kế Tiên hoàn toàn mắt choáng váng, Thái lão trừng mắt tròn xoe, vẻ mặt nói không nên lời.
- Có chữ viết, còn có chữ viết sao?
Đường quản lí đột nhiên kêu một tiếng, vươn đầu ngón tay ra, kích động chỉ vào ngọc bài, tay hắn còn đang run rẩy, từ lúc thấy sự thần kỳ của Ngọc bài biểu hiện ra, tim của hắn liền tăng nhịp không ngừng.
Mấy người, tất cả đều cẩn thận nhìn vào ngọc bài.
Chính là Lý Dương cũng không ngoại lệ, hắn dùng năng lực đặc thù đã phát hiện một vài chữ, nhưng sự chắp vá này, không phải tổng thể, hơn nữa tuyệt đối không có cảm giác phiêu dật như những chữ trước mắt.
Lần này chữ xuất hiện nhỏ hơn, nhưng giống như mười chữ kia, đều có vẻ vô cùng phiêu du.
Chữ không xuất hiện cùng lúc, hai hoặc là ba chữ hiện ra trước, càng mang theo vẻ thần bí, nhìn thấy mấy chữ này, Bạch Minh nhịn không được liền đọc ra.
- Ta Lục Tử Cương, cả đời có 3 thứ đắc ý, nghĩ ra kỹ thuật khắc chữ này, mượn khí thiên địa làm thành thần ngọc, hứng thú, hoan lạc...
Trong câu chữ không có dấu chấm câu, Bạch Minh thuần túy là đọc nhấn giọng bằng cảm giác, hắn đọc, người khác thì đều trừng mắt thật to, vô cùng rung động.
Đây càng giống một câu nói, là câu tự thuật của Lục Tử Cương, có thể khắc bên trong đồ vật. Phương pháp khắc và khí thiên địa là cái gì không ai biết, trong dòng chữ của Lục Tử Cương vốn không đề cập phương pháp khắc.
Mọi người thấy rung động, đồng thời, tâm tình lại càng kích động.
Ai cũng hiểu, phát hiện ở khối ngọc bài này sẽ làm mọi người có nhiều hiểu biết hơn về Lục Tử Cương, còn những chữ xuất hiện trước mắt giống như thần tích, lại khiến khối ngọc bài này toát lên thần khí.
Thần khí mà một đại tông sư như Lục Tử Cương làm ra, ảnh hưởng khi nó xuất hiện đối với giới chạm ngọc, thậm chí cả giới Ngọc Thạch đều rất sâu đậm, rất lớn.
*****
Chữ trên ngọc bài còn đang gia tăng, toàn bộ những chỗ Lý Dương chà qua rượu, đều xuất hiện chữ.
Phía trước là miêu tả, mặt sau lại là giải thích đối với ngọc bài, ngọc bài Tử Cương Huyễn, lấy rượu làm xúc tác, chà ở trên ngọc bài, sẽ xuất hiện biến hóa cực kỳ thần kỳ.
Điểm này, tất cả mọi người đã thấy được.
Lý Dương cầm lấy bàn chải, không chút do dự, trực tiếp đem trọn khối ngọc bài chà vào rượu.
Chữ màu bạc rõ ràng hơn, ở bên trái hàng chữ, chậm rãi xuất hiện một người mặc quần áo triều Minh, hắn nhìn lên trời giơ chén rượu, tựa hồ đang mời ông trời, như là trời xanh đang cùng hắn uống rượu.
Người này, tuy rằng chỉ có hình dạng, nhưng động tác nhẹ nhàng, giống như người sống thực.
- Đây có thể là Tử Cương hay không?
Tiêu Nham đột nhiên nói một câu, tất cả mọi người hơi sửng sờ, lập tức vài người cũng không nhịn được gật đầu.
Đây có phải là Tử Cương hay không không ai biết, nhưng nhìn thần ý giơ chén rượu lên, thật là có thể nghĩ đến chính là Tử Cương, Lục Tử Cương trong truyền thuyết chính là có tính cách như vậy, phóng đãng không kềm chế được.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, hình ảnh chậm rãi biến mất, Lý Dương chà rượu cũng gần khô.
- Lý lão đệ, tiếp tục chà một lần nữa, chúng tôi còn chưa thấy rõ ràng mà!
Hình ảnh không còn, Bạch Minh lập tức nóng lòng, ôm đầu kêu một tiếng, những người khác không nói gì, nhưng trong mắt cũng đều mang theo khát vọng, hy vọng có thể tiếp tục xem được một màn thần kỳ vừa rồi.
Lý Dương không để cho mọi người thất vọng, cầm lấy bàn chải, lại chà xuống.
Lần này chà nhanh hơn, trên ngọc bài lại thể hiện ra hình ảnh màu bạc.
- Đây... đây là gì?
Ánh mắt mọi người chớp chớp rồi trừng tròn, Thái lão còn vươn tay, kinh ngạc hỏi một câu, hình ảnh bọn họ đang chờ mong vừa rồi kia cũng không xuất hiện nữa, lần này xuất hiện chính là một bức tranh người ngắm trăng.
Có ba người, ngồi ở cạnh bàn đá, trên bàn bày mấy chén rượu, một người trong đó giơ ngón tay lên không trung, bầu trời còn có một mặt trăng bán nguyệt, hình tượng nhân vật rất đơn giản, thoạt nhìn tựa như phim hoạt hình những năm sáu bảy mươi, nhưng thứ này là ở thời cổ đại, đây tuyệt đối là làm cho người ta chấn kinh.
Cho dù ở hiện đại, vài người thấy như vậy, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
- Tôi... tôi không biết!
Lý Dương lắc đầu, miệng lắp bắp, từ điểm đó có thể nhìn ra trong lòng hắn cũng khiếp sợ, hắn thật sự không biết, dưới hình ảnh lập thể cũng không thấy hình ảnh này.
Rượu đang khô đi chậm rãi, không lâu sau, hình ảnh này cũng đã biến mất.
Không đợi mọi người nói, Lý Dương cầm bàn chải lại chà tới, trong ánh mắt mọi người lại xuất hiện rung động, lúc này hình ẳnh hiện ra sau khi chà rượu lại có thay đổi.
Lần này không phải người, mà là một bức Sơn Thủy đồ, còn có chim nhỏ bay trên Thiên Không.
Thật giống anime (nhân vật hoạt hình), đặt ở trong TV sẽ có vẻ thực sơ sài, không ai muốn nhìn, nhưng ở trên ngọc bài này thì bất đồng, chính là mấy biến hóa đơn giản này, khối ngọc bài này hoàn toàn xứng đáng với tên Huyễn Ngọc Bài.
Những mẫu tự Huyễn hoặc, hình ảnh thực vô cùng chuẩn xác.
Cảnh tượng giống như mộng ảo, chỉ xuất hịên trong mơ, lúc này rành rành hiện ra trước mặt mọi người.
Ngọc bài Tử Cương Huyễn, danh xứng với thực.
Cảnh tượng chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, lần nữa lại biến mất.
Lý Dương lại chà bàn chải lên, mọi người chế ngự nhịp tim của mình, cùng đợi cảnh tượng mới xuất hiện.
Quả nhiên, ngọc bài không để cho mọi người thất vọng, lần này xuất hiện không ngờ là cảnh sắc thành thị, ngã tư đường thành thị, nhà lầu thành thị, còn có người đi lại ở ngã tư đường.
- Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chà vào là kinh ngạc, rốt cục tôi hiểu được ý tứ rồi!
Thái lão đột nhiên kêu một tiếng, trên mặt còn tràn đầy vẻ rung động, chung quanh vài người đều quay đầu lại nhìn hắn, lại tiếp tục xoay đầu lại nhìn ngọc bài.
Thái lão cũng không còn để ý phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:
- Huyễn, chính là đặc thù ngọc bài, chà, là giải thích phương pháp, chà là kinh ngạc, là ý của Lục Tử Cương, chà vào nó, ngay lập tức sẽ bị kinh sợ, thật khí phách, không hổ là một đại tông sư, ngọc thần chân chính!
Thần Ngọc, là một cái danh của Lục Tử Cương.
Mọi người không ai nói lại, nhưng trong lòng cũng đồng ý thuyết pháp của Thái lão.
Tôi làm ra thứ gì đó, bất cứ ai nhìn thấy đều kinh ngạc, khí phách nhường nào, hào khí nhường nào, một chữ đơn giản, lại mang theo khí phách hào hùng, người dám nói như vậy nói, cũng chỉ có Lục Tử Cương.
Chà một lần là đủ kinh ngạc, muốn cho ngươi kinh ngạc một lần, ông trời, đều phải khiếp sợ tay nghề của ta.
Thượng Thiên cũng sẽ giật mình, càng khỏi nói người bình thường.
Trên thực tế, thứ này xuất hiện ở cổ đại, hiệu quả như vậy tuyệt đối có thể thu hút mọi người, sẽ coi ngọc bài này trở thành đồ thần thánh và kính ngưỡng.
Cho dù ở hiện đại, rất nhiều người biết đến, cũng sẽ bị sự thần kỳ của ngọc bài này làm kinh sợ.
Đây không phải TV, không phải phim hoạt hình, cũng không phải gương, chỉ là ngọc bài, chà một cái, có thể xuất hiện hiệu quả thần kỳ.
Hình ảnh tiêu biến, Lý Dương lại chà ở trên ngọc bài, lại xuất hiện biến hóa.
Lần này xuất hiện chính là Tiên Cung lầu các, còn có thiên nga và mây mù gì đó, bức họa này, thoạt nhìn càng giống là Tiên Cung, ngay cả cảnh tượng Tiên Cung, Lục Tử Cương cũng làm được, cái vẻ Thượng Thiên cúi đầu trước hào khí lại càng hiển lộ không thể nghi ngờ.
Chà vào là kinh ngạc!
Mặc kệ Thượng Thiên có bị kinh sợ hay không, dù sao Lý Dương bọn họ đều bị kinh hãi, lên trời nếu là có tư tưởng, e rằng cũng sẽ bị kinh sợ.
Hình ảnh biến mất, Lý Dương tiếp tục chà, cảnh tượng mới lại xuất hiện.
Chà chín lần, liên tục xuất hiện chín lần cảnh tượng bất đồng, đến cuối cùng tất cả mọi người chết lặng, rất khó tưởng tượng, một khối ngọc bài như vậy lại mang hiệu quả thần kỳ như thế.
Lần thứ mười, hình ảnh không phải là mới, mà là hình xuất hiện thứ nhất, có chữ của Lục Tử Cương.
Lúc sau tiếp tục chà, vẫn là lặp lại mấy hình phía trước, lặp lại liên hồi, sau chín lần, lại xuất hiện những dòng chữ của Lục Tử Cương, cái này cũng chứng minh, khối ngọc bài này chỉ có chín kiểu biến hóa.
Chín kiểu biến hóa, cũng là phi thường kinh người, người bình thường một kiểu biến hóa đều làm không được.
- Thần khí, đây hoàn toàn xứng đáng là quốc bảo thần khí!
Mao lão thở dài, có chút hâm mộ, lại có ánh mắt phức tạp nhìn Lý Dương, Lý Dương thật có duyên phận cùng thần khí, ngọc bài này ở trên tay Chu Kế Tiên mười mấy năm, người ta chỉ coi như ngọc bài bình thường, đến tay hắn, mới thể hiện ra sự thần kỳ.
Chu Kế Tiên yên lặng gật đầu, trong lòng còn có chút hối hận cùng chua sót.
Nếu là hắn biết ngọc bài này thần kỳ như thế, căn bản không thể lấy ra triển lãm, cũng không thể bán cho Lý Dương, có hiệu quả thần kỳ này, có thể coi có được tinh phẩm đứng đầu, có thể trở thành quốc bảo thần khí chân chính, vật báu vô giá.
Có hiệu quả này mà đi bán, năm ức hắn cũng sẽ không đồng ý.
Đáng tiếc bây giờ nói điều này đều đã muộn, đồ đã không còn là của hắn, là ở trong tay người khác hịên ra sự thần kỳ, lúc này trong lòng hắn còn sản sinh suy nghĩ oán hận Lý Dương.
Lý Dương biết rõ ngọc bài này không đơn giản, có hiệu quả thần kỳ, lại không nói cho bọn họ biết, ngược lại mua mất bảo bối của bọn họ, đổi thành kẻ khác, trong lòng cũng có chút oán hận.
Nhưng nói trở lại, nếu mình biết bảo bối của người khác có năng lực thần kỳ như thế, cũng sẽ không nói, thầm nghĩ cách mua cho được đồ vật đó trước, mỗi người cũng đều giống nhau điểm này, trừ phi mua không được.
Đây đều chuyện thường tình.
Lý Dương không phủ nhận hắn có tư lợi, nhưng khi mua ngọc, hắn thật sự không biết ngọc bài có chứa hiệu quả thần kỳ như thế, hắn chỉ biết là trong đó có điều kỳ lạ, không bình thường, cụ thể là cái gì cũng không rõ ràng.
Dưới tình huống như vậy, lúc ấy Lý Dương cũng đã ra một cái giá thích hợp.
Bây giờ nói điều này đều không cần thiết, Chu Kế Tiên thở dài, hắn không phải người không biết điều.
Món bảo bối này, mười mấy năm hắn đều không phát hiện bí mật trong đó, chỉ có thể nói hắn và bảo bối này không có duyên, mười mấy năm này, hắn chỉ cần dùng rượu chà lau ngọc bài một lần, ngọc bài liền trở thành bí mật của hắn vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, Chu Kế Tiên lại tự giễu lắc đầu.
Đây là bảo bối mà hắn quý trọng, bình thường vô cùng giữ gìn, làm sao có thể đi dùng rượu để chà lau ngọc bài, đồi với hắn mà nói căn bản là chuyện không thể nào, cũng chính là bởi vì sự giữ gìn này, để cho hắn mất đi cơ hội phát hiện một món đồ thần khí.
Thái lão đứng dậy, đột nhiên nói:
- Tôi cũng xem được ở trong một sách cổ ghi lại, Tử Cương tổng cộng có 3 tác phẩm tông sư, đáng tiếc sau đó toàn bộ thất truyền, hiện tại mà nói, ngọc bài Tử Cương Huyễn này hẳn chính là một món đồ tông sư của ông ấy!
Là một người tông sư, nhất định sẽ có tác phẩm tông sư của mình.
Quốc bảo thần khí không nhất định đều là tác phẩm của tông sư, nhưng tác phẩm của tông sư khẳng định chính là thần khí, đặc điểm lớn nhất của tác phẩm tông sư chính là không thể phục chế, không thể tưởng tượng, mang theo thần hiệu mà người thường không thể làm được.
Huyễn Ngọc bài như vậy, cho dù là Trần Vô Cực cũng không thể làm ra, hiện đại, bất kỳ một vị đại sư chạm ngọc đều khó có khả năng phục chế ra.
Tác phẩm của Lục Tử Cương tông sư, thần khí chân chính, Lý Dương lần này lại kiểm lậu.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mấy người đều có suy nghĩ bất đồng, mặc kệ nghĩ cái gì, lúc này mọi người đối với Lý Dương đều có một sự hâm mộ và ghen tị, ngay cả Bạch Minh cũng không ngoại lệ.
Không có suy nghĩ này, cũng chỉ có Vương Giai Giai và Lưu Cương mà thôi.
Chu Kế Tiên gật đầu, nói theo:
- Đúng vậy, ban đầu Lục Tử Cương có nói qua, hắn tổng cộng có ba tác phẩm đắc ý, ngọc bài Tử Cương Huyễn này chính là một trong số đó!
Hắn nói ra những lời này, cũng là đã hoàn toàn nghĩ thông.
Hắn làm kinh doanh đồ cổ cả đời, cũng không phải không bán hớ qua, lần này cũng vậy mà thôi, đi hối hận cũng vô dụng, luẩn quẩn trong lòng thì chỉ khổ bản thân.
Trong mắt Chu Hiểu mang theo vẻ không cam tâm sâu sắc, nhưng hắn không nói gì.
Bán hớ, chỉ có thể nói rằng bọn họ nhãn lực thua kém, không nói cái gì không thể nhận ra, chính là lần này bán đi một thần khí, còn là tác phẩm của một đại tông sư, để cho hắn nhất thời có chút không thể chấp nhận.
Đường quản lí lúc này vẫn há hốc mồm, ngơ ngác ngồi ở đó.
Từ khi Ngọc bài Tử Cương Huyễn vừa mới bắt đầu biểu hiện ra hiệu quả thần kỳ, hắn đã mang cái bộ dạng này, hắn đời này cũng chưa nghĩ tới còn có bảo vật thần kỳ như thế, càng không nghĩ tới, chính mình sẽ tận mắt thấy một bảo vật như vậy một lần nữa xuất thế.
← Ch. 0763 | Ch. 0765 → |