← Ch.0801 | Ch.0803 → |
- Trương, Trương cục!
Một người bên cạnh Trương cục ghé vào tai ông, rất khẩn trương gọi ông rất nhỏ.
Người này rất trẻ chỉ khoảng 22, 23 tuổi, là nhân viên vừa được phân vào ban quản lý không lâu, tốt nghiệp đại học vẫn chưa lâu nhưng hiểu về giải thạch không ít, bố mẹ chính là làm buôn bán nguyên thạch.
Người trẻ như anh mà am hiểu đổ thạch như vậy trong cục không nhiều.
- Làm sao vậy? Trương cục cau mày, bố mẹ của người trẻ tuổi này với ông có chút quan hệ, bình thường ông cũng quan tâm tới người trẻ tuổi này, đáng tiếc lúc này ông căn bản không quan tâm đến người trẻ tuổi này.
Ông đang suy nghĩ làm thế nào có thể để vua Phỉ Thúy nhớ mình, quen mình.
- Người, người đang giải thạch là Lý Dương. người trẻ tuổi hít một hơi thật sâu lại nói nhỏ.
- Ồ, hóa ra là người cậu quen? Bạn học của cậu à? Trương cục ngẩng đầu kinh ngạc hỏi một câu, ông lúc này căn bản không muốn nghĩ tới ý nghĩa của hai chữ Lý Dương, ông vẫn đang nghĩ quan hệ của Lý Dương và vua Phỉ Thúy, thuộc hạ nếu là quen người bên cạnh vua Phỉ Thúy đối với ông cũng có lợi.
Người trẻ tuổi lắc đầu cười, ông lại nghĩ anh là bạn học của Lý Dương đáng tiếc không có cơ hội này, nếu có bạn học như vậy thì là một niềm tự hào của anh.
- Không phải là bạn học của tôi, hắn là Lý Dương, thánh ngọc Lý Dương. - Ồ, Trương cục ngẩng đầu định nói lại thôi, mắt nhìn trừng trừng, đầu nghiêng về một bên cả người ngây ra đó.
Một lát sau ông mới cúi đầu xuống vội vàng quay đầu hỏi nhỏ: - Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem nào.
- Hắn, hắn là thánh ngọc Lý Dương, tôi gặp anh ta rồi, lần này đi Bình Châu, một ngày đại hội giao dịch, anh bái tôn sư điêu khắc ngọc Trần Vô Cực làm thầy, chính tôi ở đó tôi nhìn thấy thực sự là anh ta.
Người trẻ tuổi lúc này không khẩn trương như ban nãy, không nói lắp mà từ từ nói.
Bố mẹ anh cũng làm buôn bán nguyên thạch, lần này cũng tham gia đại hội giao dịch nguyên thạch vì bên kia cần người giúp nên anh xin nghỉ đi cùng, sau bốn ngày đại hội giao dịc tiến hành mới quay về.
Ngày đầu tiên đại hội giao dịch anh đi rất sớm đứng vô vị ở trên quảng trường đợi khai mạc.
Chính vì điều này anh mới nhìn thấy Lý Dương cũng nhìn thấy vua Phỉ Thúy, ban nãy khi Lý Dương đổi kính cũng được anh nhận ra.
Lúc sau Trương cục và Mã Tuấn Đào nói gì anh đều nghe thấy nhưng lúc đó anh hoàn toàn kinh ngạc không phản ứng lại được.
Sau khi phản ứng lại anh mới lập tức nhắc nhở lãnh đạo người nhà mình, mặt khác người trẻ tuổi giải thạch cũng không đơn giản, là thánh ngọc nổi tiếng như vua Phỉ Thúy.
Thánh ngọc Lý Dương, vua Phỉ THúy.
Trong đầu Trương cục đều là hai cái tên này, Thánh ngọc và vua Phí Thúy đều trên địa bàn của ông điều này làm ông không dám tin, đồng thời trong lòng vô cùng kích động.
Anh biết tính cách của người trẻ tuổi này không nắm rõ anh tuyệt đối không thể đối với bản thân như vậy.
Hơn nữa sự nghi ngờ của ông ban nãy lúc này ông đã tin tưởng, trước mắt người trẻ tuổi này chính là thánh ngọc Lý Dương.
Nam Vương Bắc Thánh, hai vị đại sư đỉnh cao của giới ngọc thạch, lúc này đều xuất hiện cùng một nơi, tin này nếu truyền đi chợ của ông sẽ lập tức nổi tiếng.
Chợ nổi tiếng rồi chẳng khác nào là thành tích của ông, tương lai muốn nâng lên một bước cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ tới đây trong lòng ông lại hứng khởi vô cùng, đáng tiếc nhìn thấy Tuấn Đào như dội gáo nước lạnh vào ông, Mã Tuấn không cho ông chụp ảnh càng không muốn cho ông biết thân phận của hai người trước mặt.
Không tiết lộ thân phận của bọn họ, hai vị đại sư này đến và không đến căn bản không có gì khác nhau.
Ông lại bắt đầu buồn bực và oán trách, chỉ là bản thân vua Phỉ Thúy ông còn có thể bảo đảm bí mật mượn cơ hội này tạo mối quan hệ tốt. Nhưng là vua Phỉ Thúy và Lý Dương đồng thời xuất hiện ở một nơi, sức ảnh hưởng này không phải chỉ đơn giản là 1 thêm 1, hấp dẫn mang lại đủ để thu hút ông đi mạo hiểm.
Trên mặt của ông có chút trầm mặc lại có chút do dự.
Ông còn đang suy nghĩ, tính toán làm thế nào mới có thể không đắc tội với Mã Tuấn Đào lại có thể làm cho mình có lợi ích lớn nhất, ông đã bốn mươi tuổi rồi không muốn khổ cả đời trong cái chợ nhỏ này, có thể thăng chức tương lai còn có tiền đồ rất tốt.
- Rầm
Ông vẫn chưa nghĩ ra thì nhát dao của Lý Dương đã xong rồi, những người xung quanh đều chụm đầu lại.
Đây là một khối nguyên thạch vỏ ngoài xấu xí còn bị mở cửa sổ, cửa sổ cũng là tầng thạch có thể nói rất nhiều người đều không hi vọng vào khối nguyên thạch này, nhưng máy giải thạch này lại vừa mới giải tăng siêu cấp năm mươi triệu, họ lại hi vọng có thể nhìn thấy một lần nữa quá trình đổ tăng.
Lúc này trong lòng những người xung quanh vô cùng mâu thuẫn.
- Xuống à? Biết ngay mà không nên đổ khối nguyên thạch như vậy, thật lãng phí. – Đúng thế thật đáng tiếc.
Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận, Sang Dala rửa sạch mặt cắt lộ ra vẫn là tầng thạch, nhìn thấy tầng thạch mọi người đều lắc đầu, tiếc cho máy giải thạch.
Người thích giải thạch có lúc cũng mê tín, đối với bất kỳ điểm gì xung quanh đều để ý, máy giải thạch, thời tiết, thậm chí cái ống nước có lúc cũng quay đầu để ý.
Vua Phỉ Thúy cau mày Mã Tuấn Đào đang nhìn ông trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.
Tinh thần vua Phỉ Thúy lúc này có chút nghiêm trọng, anh rất ít nhìn thấy ông như vậy, Mã Tuấn Đào là người làm ăn bình thường rất biết nhìn người, đối với bố mình lại càng hiểu rõ hơn.
Vua Phỉ Thúy xuất hiện tâm trạng này chứng tỏ có gì làm ông xem trọng.
- Bố, khối nguyên thạch này có thể đổ tăng không? Mã Tuấn Đào hỏi nhỏ vua Phỉ THúy một câu, anh cũng có chút hiếu kỳ, rất muốn biết khối thạch xấu xí này kết quả cuối cùng là gì.
- Hiện tại bố cũng không rõ nhưng chắc chắn là một khối khác thường có khả năng còn ra Phỉ Thúy khác thường.
Vua Phỉ Thúy lắc đầu sắc mặt có chút nghiêm trọng.
- Nguyên thạch khác thường, Phỉ Thúy khác thường, Mã Tuấn Đào hà miệng kinh ngạc, anh là ông chủ của xưởng ngọc khí tự nhiên biết hai từ này là khái niệm gì.
- Con không chú ý, tầng thạch này màu gì?
Vua Phỉ THúy nhìn con trai một cái bất đắc dĩ thở dài, ba đứa con trai lại không ai thừa kế được tài năng của ông làm ông thực sự nản lòng.
Nhưng may ông có một đồ đệ tốt, ông rất xem trọng Thiệu Ngọc Cường, vì THiệu Ngọc Cường một ngày nào đó có thể đạt được trình độ như ông.
Nhưng Lý Dương xuất thế cũng làm ông bất ngờ, tuổi trẻ có thực lực như vậy không thể không khâm phục.
- Màu sắc?
Mã Tuấn Đào nghi ngờ nhìn khối nguyên thạch lại trợn tròn mắt.
Anh ban nãy chỉ mới nhìn cắt lớp tầng thạch và đa phần mọi người đều nghĩ như vậy, không cắt ra Phỉ Thúy vẫn là lớp tầng thạch có khả năng đổ xuống rồi, lại không chú ý tới lớp tầng thạch cắt ra màu vàng đậm, khác rất nhiều với màu của lớp vỏ ngoài.
Mặc dù nói màu sắc tầng thạch và vỏ ngoài không giống nhau hoàn toàn nhưng hoàn toàn thay đổi màu sắc lại rất không bình thường.
Nguyên thạch khác thường cách nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Mã Tuấn Đào.
Lúc này không ít người xung quanh thở dài còn có nhiều người than Lý Dương, một số người đang vô cùng đau khổ, máy giải thạch phải nhường cho họ mới đúng, cho dù không tăng lớn cũng có thể tăng nhỏ chí ít không xuống.
Đối với tất cả những điều xung quanh Lý Dương căn bản không để ý anh trực tiếp đem máy mài lại.
Thấy động tác này của Lý Dương những người xung quanh càng giận dữ, xuống rồi còn dùng máy mài làm gì nữa thật lãng phí thời gian.
Một lúc những người xung quanh bỏ đi một nửa, họ đến xem đổ tăng, tăng lớn ai cũng thích nhìn thấy đổ xuống họ cảm thấy xui xẻo tự bỏ đi.
Người ít đi
Anh vẫn chưa đưa ra quyết định hoặc không biết làm thế nào mới có thể nghĩ ra cách thắng làm cho mọi người biết vua Phỉ Thúy và anh cùng giải thạch ở chợ này lại không làm Mã Tuấn Đào tức giận.
- Rè rè
Tiếng chà thạch vang lên, chỗ Lý Dương chà là mặt cắt tầng thạch vừa cắt màu vàng, nhìn thấy động tác của Lý Dương những người xung quanh lại bỏ đi không ít, họ cho rằng Lý Dương đang lãng phí thời gian, họ cũng lãng phí thời gian ở lại xem anh ta.
Những người xung quanh dần tản đi, cuối cùng ngoài bọn họ ra chỉ còn lại mười mấy người xem.
Trong mười mấy người này còn có bốn người quản lý chợ và Trương cục chưa đi.
Đổi thành người khác giải thạch chắc còn ảo não, ủ rũ hơn nhưng điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến Lý Dương, anh sớm biết tình hình trong khối nguyên thạch này nên không bị tác động bên ngoài ảnh hưởng.
Vua Phỉ Thúy đột nhiên bước về phía trước đứng sau Lý Dương.
Lông mày ông cau lại, Lý Dương đang không ngừng chà thạch, Sang Dala lại cầm ống nước đứng ở bên không ngừng tưới nước.
Mã Tuấn Đào cũng chen vào Trương cục do dự một chút cũng tiến lên trước mấy bước.
Vị trí của họ càng nhìn rõ mặt cắt hơn.
- Xanh, xanh, Sang Dala đột nhiên kêu lên, ông đứng gần nhất dưới lớp tầng thạch lộ ra màu xanh ông liền kêu lên, trong âm thanh có chút kích động.
Lý Dương không có bất kỳ áp lực nào nhưng những người xung quanh lại đều có không ít áp lực.
Đặc biệt là Sang Dala, lần này Lý Dương và vua Phỉ Thúy không phải so tài chính thức nhưng cũng là một lần hai người đọ sức Lý Dương nếu có thể tiếp tục chiến thắng vua Phỉ Thúy thì danh tiếng sẽ còn nổi hơn nữa, tiếp tục giữ danh vị đệ nhất trong giới giải thạch.
Nếu là vua Phỉ Thúy thắng rồi danh tiếng của anh chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định, một số người thậm chí sẽ nghĩ lần trước anh thắng là do may mắn, tất cả những gì của ngày hôm nay sẽ có liên quan mật thiết, hoặc sẽ nổi tiếng thêm hoặc sẽ mất danh tiếng.
Trong tình huống này anh tự nhiên không đồng ý nhìn thấy Lý Dương thua cuộc, ban nãy nãy khi Lý Dương cắt xuống trong lòng anh rất lo lắng, cảm giác nặng nề, bây giờ nhìn thấy màu xanh anh là người vui nhất, tiếng reo mừng thật to.
- Thực sự có màu xanh rồi, Mã Tuấn Đào ngẩng đầu kinh ngạc, trong mắt vua Phỉ Thúy sáng lên có chút hoảng sợ.
- Đây không phải xanh bình thường, vua Phỉ Thúy nói nhỏ một câu, lúc này màu xanh Lý Dương chà ra càng nhiều cũng càng rõ hơn.
← Ch. 0801 | Ch. 0803 → |