← Ch.0820 | Ch.0822 → |
Một mùi hương thần bí phảng phất trong cơn gió buổi sáng đầu mùa hạ.
Buổi sáng mùa hè trời mát mẻ, khoan khoái, phía sai trang viên gia tộc Sang Dala là hậu hoa viên do Kinh Tâm xây dựng nên, nó không rộng lắm, nhưng rất tinh xảo và mang phong cách riêng.
Sáng sớm, hậu hoa viên đã có vài người đến, bước đi trước là hai ông lão, hai ông vừa tươi cười vừa nói chuyện.
Phía sau họ là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau dạo bộ, trong có vẻ rất hạnh phúc.
Phía xa hơn một chút còn có thêm mấy người nữa, bọn họ chỉ quan sát xung quanh chứ không có ý định đến làm phiền người khác.
- Lý Dương, đây là hoa gì vậy?
Người con gái đang đi chợt dừng lại, chỉ tay vào một bồn hoa hỏi nhỏ, đó là một đóa hoa màu đen.
- Đây là hoa cà độc dược!
Một âm thanh trầm vang lên, không phải là Lý Dương trả lời cô mà là Phỉ Thúy Vương đang đi phía trước.
Sáng nay bốn người xuất hiện ở hoa viên là Trác Lão, Phỉ Thúy Vương, Lý Dương và Vương Giai Giai.
Hôm nay là ngày thứ tư Lý Dương đến Myanmar, mấy ngày nay bọn họ đều ở cùng nhau, rãnh lại đến hoa viên này nói chuyện, ngày nào cũng như vậy, nhưng hôm nay có đến sớm hơn một chút.
Lý Dương hiểu ý Trác Lão, trong những cuộc nói chuyện như thế này, hắn học được rất nhiều điều từ Trác Lão và Phỉ Thúy Vương, những thứ vô tình nói ra trong cuộc trò chyện luôn mang lại rất nhiều kiến thức.
Thực ra Phỉ Thúy Vương cũng hiểu ý Trác Lão, ông ấy cũng rất vui.
Đối với ông, thành tựu của Lý Dương sau này càng lớn càng tốt, bây giờ tạo dựng quan hệ thì con cháu của ông sau này cũng hưởng được chút phúc.
- Hoa cà độc dược màu đen?
Vương Giai Giai kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong bồn hoa phía trước đang nở vài bông hoa, lại là những bông hoa màu đen.
- Đúng vậy, cà độc dược màu đen, là màu hoa cao quý và hiếm nhất trong các loại hoa cà độc dược, hoa này rất đẹp, nhưng chỉ được nhìn từ xa, mùi hoa của nó mang khí độc, ngửi nhiều sẽ làm cho người ta bị ảo giác. Nó có vẻ đẹp thanh cao, chỉ tiếc là mang độc tính cao, mà còn là độc tính không giải được, hoa này còn có một tên gọi nữa là Tình Hoa!
Phỉ Thúy Vương chậm rãi nói, nói xong ông còn thở dài một cái rồi quay lại nhìn Trác Lão.
Cà độc dược màu đen này chắc chắn là Trác Lão yêu cầu đưa vào trồng trong hoa viên, sự cố của Trác Lão năm đó là do độc dược của hoa này mà nên.
Trác Lão bị trúng độc năm đó là do độc dược của hoa cà độc dược màu đen này, trên thực tế thì nó là một loại độc tình cảm, nếu không có sự đồng ý của Trác Lão thì cũng sẽ không trồng loại hoa này ở đây.
- Hoa mang chất độc không giải được thì vì sao lại gọi là Tình Hoa?
Vương Giai Giai mở to mắt thắc mắc hỏi, cười không nói gì, hắn quay lại nhìn Phỉ Thúy Vương, Phỉ Thúy Vương cũng không nói gì, chỉ cười với Lý Dương, hoàn toàn không thấy sắc mặt ông có gì thay đổi.
- Nó giống như trúng chất độc của tình yêu không thể giải được vậy, vì vậy nó mới có tên gọi là Tình Hoa!
Lý Dương ôm lấy vai Vương Giai Giai, thở nhẹ một cái, Vương Giai Giai ngẩng đầu lên hơi giật mình, Trác Lão và Phỉ Thúy Vương thì lại lắc đầu.
Trác Lão sở dĩ không có con cái, thực ra có liên quan đến những chuyện xảy ra với ông lúc còn trẻ.
Lúc còn trẻ Trác Lão cũng có thích một người, nhưng ông không được may mắn như Phỉ Thúy Vương, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, làm ông yêu người không nên yêu.
Nếu theo cách nói của bây giờ thì đó là một câu chuyện tình yêu không nên có.
Kết cục là mắt Trác Lão bị mù, cà độc dược màu đen mà ông coi như sự mong đợi của tình yêu đã không mang lại hạnh phúc cho ông, ngược lại còn làm bắt đầu một thảm kịch, một thảm kịch rất đau đớn.
Đấy chỉ là lúc đó, sau này khi Trác Lão đứng dậy được, tất cả đã trở thành quá khứ, trở thành bi kịch.
Cũng chính vì vậy mà Trác Lão đã có tình cảm với cà độc dược màu đen, yêu cầu trồng loài hoa quý hiếm này trong vườn hoa của gia tộc Sang Dala.
- Thì ra là như vậy, vậy hoa này không có còn hơn!
Vương Giai Giai rúc vào ngực Lý Dương nói nhỏ môt câu, loài hoa này cũng đã mang đến sự kích động cho cô, đặc biệt là sau khi nghe xong lời giải thích.
- Loài hoa nào cũng có sự tồn tại tất yếu của nó!
Trác Lão chợt lên tiếng, Vương Giai Giai hơi giật mình, rồi lại dựa vào ngực Lý Dương.
Trác Lão nói xong liền cười rồi nói tiếp:
- Phật nói rằng, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất chi lai, câu này chính là nói về cà độc dược màu đen này, tương truyền cà độc dược màu đen là một tinh linh, chỉ cần mình có nguyện vọng, thì nó đều đáp ứng!
- Thật vậy sao?
Vương Giai Giai chợt hỏi một câu, cô không biết nhiều về những câu chuyện này, hôm nay tự nhiên hỏi mới nghe mọi người nói như thế.
- Thật!
Trác Lão lại cười, nhưng nụ cười mang chút đau khổ, ông chậm rãi nói:
- Cà độc dược màu đen, cần phải tưới bằng máu tươi, cái ngày mình nuôi nó lớn mới là ngày nguyện vọng của mình được thực hiện.
Ông nói rất rất nhỏ, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Còn Vương Giai Giai thì đang mở to mắt ngơ ngác, hoa được tưới bằng máu tươi, điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
- Lý Dương, tôi có một khối nguyên thạch, cậu có dám đổ với tôi một lần không?
Trác Lão chợt gọi một tiếng, khối nguyên thạch mà ông nói chính là khối hôm trước Cao Bá mang đến, Trác Lão vẫn đang còn bảo quản chưa giải.
Khối nguyên thạch này Trác Lão đã từng đoán là rất có khả năng cho ra Phỉ Thúy cao cấp Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục.
- Lý Dương, tôi cũng muốn đổ với cậu một lần, tôi sẽ đi chọn một nguyên thạch.
Phỉ Thúy Vương đứng bên cạnh chợt nói, Trác Lão ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Phỉ Thúy Vương, Phỉ Thúy Vương chỉ gật đầu không nói gì.
- Mã Lão Tiên Sinh, ý ông là?
Lý Dương hỏi một câu, Trác Lão đã chọn sẵn nguyên thạch rồi, cho dù là không thể thắng Trác Lão, thì đối với Lý Dương cũng không sao, nhưng hắn không ngờ là lúc này Phỉ Thúy Vương cũng muốn nhúng tay vào.
Bây giờ không còn là chuyện giữa hắn và Trác Lão nữa rồi.
- Tôi và Trác Lão mỗi người sẽ chọn một nguyên thạch, cậu cùng đổ với chúng tôi, chỉ cần cậu thắng, thì số Phỉ Thúy có được đều là của cậu!
Phỉ Thúy Vương chậm rãi nói, lúc nói còn mỉm cười, thậm chí còn nhìn sang Trác Lão, cuộc đấu lần này đã kéo cả Trác Lão vào nữa.
- Rất tốt, tôi đồng ý với ý kiến của Mã Lão, hai người chúng tôi mỗi người sẽ chọn một nguyên thạch, cậu sẽ đổ thi với chúng tôi, thắng được cả hai chún tôi mới được tính là cậu thắng, nếu không thì cậu sẽ thua, Phỉ Thúy đổ được sẽ dành cho người thắng cuộc.
Trác Lão chợt cười ha ha rồi nói, nói xong còn nhìn sang Phỉ Thúy Vương, Phỉ Thúy Vương cũng gật đầu cười.
← Ch. 0820 | Ch. 0822 → |