← Ch.0851 | Ch.0853 → |
Lý Dương đang ở giữa, vào này đây chậm hơn bọn Triệu Vĩnh một chút.
Lý Dương đang đứng phía sau lưng bọn Triệu Vĩnh, cho dù là hắn trước đây đã thấy qua tình hình trong này, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng hoàn toàn sửng sốt.
Nơi trước mắt là một không gian rất lớn, so với bên ngoài bức tường phải lớn hơn nhiều.
Sang Dala, Lưu Cương đi sau tất cả mọi người, cùng đi vào với Lý Dương, sau khi nhìn thấy tất cả xung quanh, phản ứng không khác gì nới người trước mặt, rất nhiều chiến sĩ theo Sang Dala đi vào, trong mắt còn lóe lên nguồn tham vọng không tự nhiên.
Huyệt động dưới đất trước mắt, tường xung quanh toàn bộ được mạ vàng.
Không chỉ như vậy, trong cái phòng khách này còn phát ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, ánh sáng không mãnh liệt, cũng có thể nói có chút hơi tối, nhưng chiếu sáng cả căn phòng.
Dưới sự chiếu rọi của bạch quang, những hoàng kim trên bức tường phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, tạo ra sức hấp dẫn mê người không nói nên lời.
-Vàng, vàng, đều là vàng.
Một chiến sĩ đứng bên cạnh Sang Dala há hốc miệng nói, không chỉ bọn họ, chính cả Sang Dala sau khi bước vào đây cũng bị những thứ trước mặt làm cho kinh ngạc, thất thần đứng ở một góc,
-Vàng, Sang Dala lay mạnh đầu nói:
-Không sai ở đây quả thật có rất nhiều vàng, ngoại trừ vàng ra còn có không ít bảo bối khác, trong phòng khách lớn không chỉ có vàng ở trên tường, ở giữa còn có chiếc quan tài thủy tinh.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Sang Dala cũng hiểu được, thứ mà Lý Dương muốn tìm chính là một ngôi mộ, ngôi mộ có rất nhiều bảo bối.
Ở đây có rất nhiều tài sản phong phú, chính y cũng có chút động lòng.
Triệu Vĩnh Triệu Khuê lặng lẽ tách ra, tất cả ở trong này cũng có sức hấp dẫn đối với bọn họ nhưng sức hấp dẫn này cũng không ảnh hưởng đến bọn họ, mấy người bọn họ xem tiền không trọng bằng xem người.
Nếu nói bọn họ muốn tiền sau khi xuất ngũ dựa vào bản thân mình có thể kiếm ra rất nhiều tiền rồi.
Nói khác đi, bọn họ có thể làm được những việc kiếm ra không ít tiền, nếu vậy tiền tài của họ so với bây giờ còn nhiều hơn gấp bội, cả đời ăn cũng không hết.
Mấy người bọn Triệu Vĩnh lúc này còn nhớ nhiệm vụ của mình.
Bọn họ muốn bảo vệ Lý Dương, bảo vệ bảo bối trên tay Lý Dương, đồ trong này rất quan trọng đối với Lý Dương, nằm trong phạm vi bảo vệ của bọn họ, nếu bọn Sang Dala nổi lòng tham bọn họ sẽ hạ thủ không chút do dự.
Lúc đầu Triệu Vĩnh đề nghị kiểm soát hai mươi người Sang Dala dẫn theo, chính là lo lắng về chuyện này.
Gương mặt của Sang Dala bất động thanh sắc, bức tường của căn phòng khách này ít nhất cũng hơn ba trăm mét vuông có dát vàng, hai bên tường đều khắc hội họa tinh mỹ.
Bây giờ đến xem chính là một ngôi mộ, một ngôi mộ vừa xa hoa lại lớn thế này chứa đựng một khối tài sản làm cho người ta kinh hãi, chỉ những miếng vàng trên tường e rằng cũng phải mấy tỷ rồi.
Đáng tiếc chỉ là vàng khối, không phải là vàng miếng, tài sản như vậy làm cho người ta kinh hãi.
Mười mấy tỷ, cộng thêm những bảo bối khác ở đây, e rằng cũng phải mười mấy tỷ, cũng có thể nhiều hơn mười mấy tỉ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Sang Dala như lửa đốt, quay đầu nhìn Lý Dương.
Chỉ liếc mắt nhìn, y lập tức tỉnh, hô to:
-Tất cả bỏ xuống, các chiến sĩ nhìn nhau, thoáng chút do dự, nhưng đều bỏ xuống.
Các chiến sĩ lần này Sang Dala dẫn đến đều là người trung thành của gia tộc, Sang Dala có khả năng khống chế bọn họ tuyệt đối, tài sản trước mắt là kinh người, nhưng cũng không đến mức làm cho bọn họ phải phát điên, không nghe lời của Sang Dala.
-Lý tiên sinh, chúc mừng ngài
Tập họp tất cả mọi người lại, Sang Dala thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nói với Lý Dương một câu.
Lúc y vừa quay đầu lại nhìn Lý Dương, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lý Dương, ánh mắt của Lý Dương vô cùng trong suốt, cơ hồ đang mong ngóng điều gì.
Trong ánh mắt trong suốt này, không có bất cứ tham vọng gì.
Điểm này, cũng làm cho Sang Dang chợt tỉnh hoàn toàn, tài sản ở trong này là rất kinh người, nhưng so với một người như Lý Dương thì không có gì đáng nói, tầm quan trọng của Lý Dương đối với bọn họ, mãi vượt xa những thứ trước mắt.
Mười mấy tỷ hai mấy chục tỷ, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng Lý Dương còn quan trọng hơn những thứ này.
Phải biết, cuộc thi đổ vừa rồi giữa Lý Dương và Phỉ Thúy Vương, lão Trác, Lý Dương thu được tài sản gần hai mươi tỷ, những tài sản trước mắt này, so với tài sản thu được từ cuộc thi đổ đó của Lý Dương không khac gì mấy.
Phỉ Thúy của thi đổ đó Sang Dala đã nhìn quen mắt rồi, nhưng tuyệt đối không có lòng tham, bây giờ trước mắt số vàng này làm y có chút thất thần, quả thật là không nên lắm.
Nhìn thấy hành động của Sang Dala, Lý Dương gật đầu im lặng.
Sang Dala không biết, quyết định kịp thời của y, thật sự nhận được sự tán thành của Lý Dương.
Kỳ thực Sang Dala và các chiến sĩ của y có phản ứng như vậy đơn thuần là chuyện của người bình thường, vàng không giống Phỉ Thúy, Phỉ Thúy là rất tốt, nhưng dù sao cũng nhỏ, hôm đó lại thi đổ công khai.
Một ngôi mộ xa hoa, bức tường toàn là vàng, trong tình huống không biết, nhìn thấy kim quang trước mắt này, một loại xúc động lớn khó mà tưởng tượng được, cho dù số vàng này cộng lại không bằng giá trị của một Phỉ Thúy cấp đỉnh.
Lý Dương là chính mình đã sớm nhìn thấy tất cả ở chỗ này, không có kinh ngạc như vậy, bằng không phản ứng của hắn không chừng cũng không thua gì Sang Dala.
Chính cả bọn Triệu Vĩnh, lúc nhìn thấy những cái này cũng thất thần.
-Cảm ơn, không có sự giúp đỡ của bọn họ, tôi nhất định sẽ không tìm được những thứ này.
Lý Dương gật đầu mỉm cười với Sang Dala, Sang Dala có thể phản ứng nhanh như vậy, làm hắn rất bất ngờ, cũng có chút cảm động nho nhỏ.
Những bảo bối trước mắt, làm mê hoặc lòng người không ít, bọn người Sang Dala phải nhiều hơn mình, thật chợt nỗi lòng tham, nhất định sẽ có phiền phức.
Bọn Triệu Vĩnh có thể đối phó được với những người này, nhưng trong tình huống bảo vệ chính mình, ở trong này xung đột với những người này nhất định sẽ bị tổn thương.
Cũng may những chuyện này không xảy ra, đồng thời Lý Dương yên tâm có chút cảm kích Sang Dala.
-Nơi này là của ngài phát hiện được, chúng tôi có chỉ là giúp đỡ không đáng là gì, Sang Dala cười lớn nói, lúc y nói lại liếc nhìn xung quanh, quang kim chói mắt thật làm mê hoặc người ta hơn, vàng thật không hổ là vật mà nam nữ đều thích.
Lý Dương khoát tay, lại nói:
-Sang Dala sau khi trở về, mỗi anh em đều sẽ được thưởng thêm năm trăm ngàn đô la Mỹ.
Đối với Sang Dala hắn cũng có tỏ ý, nhưng không thích hợp nói ra ở đây, thậm chí bọn Triệu Vĩnh, Lý Dương sớm đã có sắp xếp.
Cùng một chỗ, hai mươi chiến sĩ không có bất cứ hành động xem thường gì, anh nhiều tôi, tôi nhìn anh trên mặt đều hoan hỉ.
Chấn động bước đầu đã qua, lúc này mọi người hồi phục lại rất nhiều, lòng tham trước ánh mắt tuy còn, nhưng mọi người đều khống chế được mình.
Vàng dù tốt, phải có mệnh lệnh mới được, bọn họ đều là tinh anh gia tộc Sang Dala nuôi dưỡng, hình như tất cả mọi người đều ảnh hưởng đến gia tộc sinh tồn, số mệnh như thế nào mỗi người bọn họ đều rõ.
Hình phạt cho kẻ phản bội gia tộc vô cùng tàn khóc.
Đây là nguyên nhân không ai dám xung động, nhưng nếu Sang Dala cũng nỗi lòng tham, số mệnh tất nhiên lại không giống như vậy.
Sau khi Sang Dala ra chỉ thị, nhưng chỉ thị lại là giây khắc đó, những chiến sĩ này cũng không rõ, Sang Dala đưa ra quyết định lựa chọn lý trí nhất, cũng không vì những tài sản này mà trở mặt với Lý Dương.
Đối với Sang Dala mà nói, quyết định đó là lựa chọn chính xác nhất, bảo bối trước mặt là đáng giá, nhưng không thể so với toàn thể gia tộc.
Tồn tại của Lý Dương, chính là sự kéo dài của gia tộc, làm gia tộc càng thêm huy hoàng, bao nhiêu tiền mua cũng không được.
Tuy mỗi người đều biết, nhưng trong lòng mỗi người đều có chút tiếc nối, vàng chói mắt, lại bọn họ không có một chút, nếu nói trong lòng không nghĩ nhất định là lừa người.
Nhưng bây giờ cách nghỉ này là đương nhiên không có.
Năm trăm ngàn đô, đôi với bọn họ mà nói là một khối tài sản cực lớn, đủ để bọn họ sống cả đời ở Myanmar, có số tiền này, số phận của người nhà và của bọn họ cũng có thể nói là thay đổi hoàn toàn.
Phải biết, nếu bọn họ cùng với Sang Dala cùng tranh giành khối tài sản này, mỗi người bọn họ e rằng cũng chỉ có thể có nhiều tiền như thế này.
-Vậy tôi thay bọn họ cảm ơn ngài!
Sang Dala lần này không có làm, cười lớn nói, y hiểu tính khí của Lý Dương.
Bây giờ cũng không phải là lúc từ chối, nếu y thật muốn nói không cần, những chiến sĩ này đối với y có cách rồi, người ác thế này y cũng sẽ không làm.
Càng huống hồ nếu y cự tuyệt không biết Lý Dương có nghĩ cách khác không, thế nào hại cũng nhiều hơn lợi.
Triệu Vĩnh Triệu Khuê nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Có lời hứa của Lý Dương, trong lòng những chiến sĩ này sẽ không có cách nghĩ khác, hai bên cũng có mâu thuẫn gì, thậm chí người trong nhà cũng không cực khổ.
Tiếp theo tìm cách nên làm thế nào để mang cái bảo tàng này ra ngoài, làm thế nào man về nước.
Tới lúc đó, những chuyện này không tránh lại phải tìm đến Sang Dala giúp đỡ.
Sự việc giải quyết xong rồi, hai bên hợp thành một thể, mỗi một nguy hiểm có thể xảy ra biến mất hoàn toàn, cái này cũng làm tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Sang Dala, lo lắng và nghi ngờ lúc nãy, trong lòng y giờ có chút hối hận.
Nếu thật vì những thứ trước mặt mà trở mặt với Lý Dương, vậy thì y thật là một tên đại ngốc số một, đừng nói người thừa kế gia tộc, không bị chú đuổi ra khỏi gia tộc là tốt rồi.
Đổi lại, Sang Dala cũng là cảm khái vô hạn.
Chỉ có thể nói có suy nghĩ lớn như vậy, bức tường đập vào mắt toàn là vàng, ánh sáng của vàng phát ra làm chói mắt, không ai phát hiện, đây là một cảnh tượng không thể tưởng tượng làm có bao nhiêu người chấn động.
-Trải qua trên ngàn năm, số vàng này không có dấu vết của oxy hóa, là một kỳ tích.
Lý Dương đi tới bức tường, gõ nhẹ lên một khối vàng trên bức tường, rồi khen ngợi.
Trên khối vàng này cơ hồi có lớp dầu trơn nhờn nhợt phủ lên, so với lớp dầu Lý Dương thấy có chút giống nhau, nhưng thành phần không giống nhau, không chừng đây là nguyên nhân giữ cho vàng có hình dạng thế này
-Anh Lý, vàng thật đẹp, nhưng ánh sáng này từ đâu mà có?
Lưu Cương hỏi theo một câu, lời của y, cũng làm tất cả mọi người đều nhìn về Lý Dương.
Ánh sáng này không phải là bọn họ mang vào, một ngôi mộ, có tường vàng không có gì là kỳ quái, nhưng ở trong này không có đền dầu, còn có ánh sáng màu trắng xung quanh lớn thế này, thật làm người ta nghĩ không ra.
← Ch. 0851 | Ch. 0853 → |