Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0862

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0862: Công lao lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Bức tranh chữ này, xem mãi không chán, nhưng sức khỏe ông ta không cho phép, xem lâu, lĩnh hội nhiều thực ra lại tiêu hao nhiều tâm trí, lúc này ông phải nghỉ ngơi một hồi, Hà lão cũng là vì điểm ấy mà dừng lại.

Chậm rãi, tất cả mọi người ngừng lại, Lý Dương thì cẩn thận thu vào cuốn tranh trước mặt.

Bức tranh vẫn bày ở chỗ này, mọi người muốn nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không yên.

Khi Lý Dương thu bức tranh lại, Hoàng viện trưởng giơ tay lên, cuối cùng lại suy sụp thả xuống, ông không muốn để cho Lý Dương thu sớm như vậy, nhưng ông cũng hiểu được, hiện tại ông đã không còn đủ tinh lực mà tiếp tục thưởng thức.

Không biết tự lượng sức mình, chỉ tổ làm tổn hại thương thân thể của mình.

Chỉ tổn hại sức khỏe của chính mình còn chưa nói, mà nơi này không chỉ mình ông ta, còn có vài người nữa, bức tranh này bày ở đây, mọi người khẳng định còn muốn nhìn thêm, không tốt đối với tất cả mọi người, Lý Dương thu lại, cũng là có trách nhiện đối với mọi người.

Cho nên, hắn mới không nói ra lời trong lòng.

- Lan Đình Tự, tác phẩm thiên cổ, rốt cục đã tái hiện nhân gian!

Lão đột nhiên cảm khái một tiếng, hắn cũng nghĩ thật may mắn, lần này nếu không phải Bạch Minh kiên trì, nói không chừng bọn họ đã cùng Mã lão về Vân Nam trước, vậy sẽ không thấy bức tranh này.

Bảo bối như vậy, vô luận ở trong tay ai đều phải bảo quản thật kỹ lưỡng, ai biết lần sau nhìn thấy nó sẽ là lúc nào.

Hơn nữa, tranh chữ như vậy, có thể thấy trước khi trở về nước, cũng là một sự kiêu ngạo.

- Đúng vậy, Lý Dương, cậu đem Lan Đình Tự và Tùy Hầu Châu tìm trở về, đây chính là công lao lớn!

Hoàng viện trưởng gật đầu, uống chút nước, lúc này cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay muốn tiếp tục xem bức tranh chỉ sợ không dễ dàng, nhanh nhất cũng phải đợi đến tối.

- Đúng vậy, là đại công lao ngàn đời!

Bạch Minh gật đầu, nói theo một câu.

Đem bảo bối như vậy trở về, đúng là công lao lớn, bảo bối như vậy liền không nên bị vùi lấp dưới đất, lấy nó ra, sau này những thứ trong sách kia còn được tận mắt thưởng thức, còn có tác dụng rất lớn đối với bọn họ.

Nói không chừng, tương lai còn có thể lại xuất hiện một vị thư pháp tông sư.

Đương nhiên, tông sư không phải dễ dàng mà được như vậy, vài thập niên có thể xuất hiện, nhưng cũng có thể mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm cũng không có một vị.

Nhưng nhiều người thưởng thức, có thể nâng cao trình độ của người đó, tác phẩm thần kỳ như vậy, có thể bồi dưỡng ra được thư pháp đại sư.

- Thời gian cũng đã hơi muộn, chuẩn bị một chút đi, rồi chúng ta đi ăn một chút gì!

Hà lão chậm rãi nói một câu, xuống máy bay, quay về biệt thự, lại thưởng thức hai món bảo bối, lúc này thời gian cũng tới lúc ăn bữa tối, phòng bếp có người chuyên nấu cơm, một lát sau mọi người có thể ăn cơm ở đây.

Hoàng viện trưởng, Hawes, và cả Lâm Lang bọn họ đều không từ chối.

Không lâu sau, bàn ăn đã chuẩn bị xong, đêm nay Hoàng viện trưởng sẽ không đi, ở lại nhà Hà lão, còn Bạch Minh bọn họ sẽ về nhà Lý Dương, nhà Lý Dương bên đó rất lớn, luôn để không, vài người đến nữa cũng có thể ở lại.

- Lý Dương, trong thùng này, là cái gì?

Còn chưa ăn cơm, Hoàng viện trưởng đột nhiên lại hỏi một câu, lời của ông ta, cũng làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dương.

Từ trên máy bay hạ xuống nhiều thùng như vậy, tất cả mọi người đều thấy được, những thùng đó, lúc trước Lâm Lang còn nghĩ lầm là cất nguyên liệu, hiện tại ngẫm lại, rất có thể không đúng.

Lý Dương nao nao, lập tức cười nói:

- Đều là những đồ lấy từ trong huyệt ra, không sánh bằng Tùy Hầu Châu và Lan Đình Tự!

Hoàng viện trưởng cũng sửng sốt, lập tức cười mắng:

- Không sánh bằng Tùy Hầu Châu và Lan Đình Tự? Cậu nghĩ hai bảo bối đó là cái gì? Chính là mộ Tần Thủy Hoàng, cũng không có nhiều bảo bối như vậy, hoàng đế Đại Lý có thể cất giấu hai bảo bối đó, đã không phải chuyện dễ dàng!

Tất cả mọi người nở nụ cười, lời của Lý Dương có chút tham lam, trong nước cũng không có nhiều bảo bối có thể sánh với hai bảo bối như vậy, có thể có được hai món này, đã là cơ duyên lớn lao.

Lý Dương cũng cười cười, hắn vốn là cố ý nói như vậy, cho không khí sinh động.

Bữa tối rất vui vẻ, lão gia cũng ăn được hơn hai chén cơm, sau khi ăn xong mọi người lại thưởng thức những bảo bối khác mà Lý Dương mang về, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Những bảo bối này đương nhiên không sánh bằng hai món chí bảo kia, nhưng cũng không tệ, giá trị cũng không thấp.

Có vài món, có giá trị hơn một ngàn vạn, Hoàng viện trưởng một mực nói Lý Dương lần này giàu to rồi, nhất định bắt Lý Dương mời cơm khách, Bạch Minh bọn họ cũng hùa theo, mãi đến khi Lý Dương đồng ý, mới tính bỏ qua.

Kỳ thật mời mọi người ăn một bữa, không tốn bao nhiêu tiền, cho dù ở Bắc Kinh, tìm nhà hàng đắt nhất, Lý Dương cũng có thể thoải mái chi tiền, nhưng là mọi người đang phát tác tính đố kỵ, mới cố ý nói như vậy.

Thấy Lý Dương có được nhiều bảo bối như vậy, nếu nói trong lòng không suy nghĩ gì, nhất định là gạt người, cho dù là Bạch Minh cũng đều có một chút, đây cũng là tâm trạng thường tình.

Đối với mấy chuyện này, Hoàng viện trưởng đúng là bất đắc dĩ, những bảo bối này, là Lý Dương mang về từ nước ngoài, đây cũng là một công lớn.

Nếu là trong nước, ông ta có thể không chút khách khí mà ghen ghét Lý Dương, dựa theo quy định trong nước, bảo bối khai quật được trong nước, đều thuộc về quốc gia, Hà lão cũng không thể ngăn trở.

Sáng sớm hôm sau, mọi người rời khỏi giường sớm.

Lý Dương đánh xong bài quyền, ăn xong bữa sáng, liền dẫn Lâm Lang và Lâm Bá Văn đi thư phòng, Bạch Minh bọn họ thì đã đến chỗ Hà lão, cẩn thận thưởng thức bảo bối nơi đó.

Phòng sưu tầm đồ cổ của Hà Lão gia, có rất nhiều đều là đồ cổ mà Lý Dương sưu tầm, bao gồm cả ngọc bài Tử Cương Huyến và bảo kiếm Mạc Tà, hai thanh thần kiếm.

Nơi này lại tăng thêm hai món khác, Tùy Hầu Châu cùng Lan Đình Tự, khi Lý Dương chưa quay về Bắc Kinh, những bảo bối này đều tạm đặt ở chỗ Hà lão.

Bên trong thư phòng của Lý Dương, Lâm Lang đang mỉm cười nhìn hắn.

Ở trên mặt Lý Dương còn một tia bất đắc dĩ, hắn tiếc nuối lấy ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi đặt ở trên bàn trước ghế sô pha.

- Lâm tiên sinh, đây là ngọc bội hình rồng, anh nhất định phải bảo quản tốt!

Lý Dương đẩy cấi hộp đến trước mặt Lâm Lang, lại nhẹ nhàng thở dài.

Trong hộp này, chính là ngọc bội hình rồng mà Trần Vô Cực tự mình làm ra từ nguyên liệu Long Thạch Chủng, cả khối nguyên liệu Long Thạch Chủng, làm ra một đôi ngọc bài, ba miếng ngọc bội, cùng một chiếc vòng tay.

Vòng tay hiện giờ đã rất nổi tiếng, là tác phẩm mà Trần Vô Cực trở thành tông sư, vòng tay Hắc Long.

Ban đầu ở Canada có được khối nguyên liệu Long Thạch Chủng, Lý Dương đã đồng ý với Lâm Lang, làm ra thành phẩm sẽ nhượng cho hắn một món, hôm nay là ngày thực hiện lời hứa hẹn đó.

Long Thạch Chủng hiếm có như vậy, làm thành đồ trang sức cũng chỉ được vài món, bây giờ thực phải nhượng lại một món đồ, Lý Dương cũng có chút không muốn.

Vẻ mặt Lâm Lang thoáng trở nên nghiêm trang, chậm rãi mở hộp trước mặt.

Lần này đến Trung Quốc tìm Lý Dương, hắn cũng có mang theo ý tưởng này, từ lúc gia công xong những đồ trang sức ấy, hắn cùng với Lý Dương từng có liên lạc, Lý Dương đã đồng ý cho hắn khối Long bội.

Mặc dù rất tiếc, Lý Dương vẫn đem Long bội ra.

Đây là lời hứa của hắn lúc trước, nếu không làm được, Lý Dương đã không hứa hẹn, nhưng đã hứa hẹn thì chưa bao giờ đổi ý.

- Thật là đẹp!

Vừa mở hộp ra, khuôn mặt Lâm Lang liền bất động, ánh mắt Lâm Bá Văn cũng trừng lớn.

Trang sức từ Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, so với trang sức làm từ Phỉ Thúy bình thường toát ra sự mê hoặc và cao quý hơn nhiều, thành phẩm không giồng như Phỉ Thúy nguyên liệu, khối ngọc bội hình rồng này, nhìn qua cũng khiến người ta cảm giác vô cùng khác lạ.

- Được, Lý Dương, lời khách khí tôi cũng không muốn nói nhiều, khối ngọc bội này, ba triệu được không?

Lâm Lang nhẹ giọng kêu lên một câu, còn nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội.

Ngọc bội tốt như vậy, cho dù có người ra giá cao tới đâu để mua hắn cũng sẽ không bán, lúc này hắn không cần nhắc đến điều liện của Lý Dương lúc đầu, nhìn thấy khối ngọc bội này lần đầu tiên, hắn đã thích khối ngọc bội này.

Hắn muốn đem khối ngọc bội này làm tín vật của Lâm gia, trở thành vật gia truyền.

Đây tuyệt đối là độc nhất vô nhị, không nói về chuyện nguyên liệu Long Thạch Chủng đã tuyệt tích, cho dù còn có thể tìm được nguyên liệu tốt như vậy, cũng không thể lại nhờ Trần Vô Cực điêu khắc ra một khối ngọc bội tốt như vậy.

- Được!

Lý Dương gật đầu, ba triệu, khối ngọc bội rồng này giá trị tuyệt đối tương xứng ba triệu, nếu không phải đã đồng ý với Lâm Lang, thì có ra giá nào hắn cũng sẽ không bán.

Khối ngọc bội, chính là tác phẩm đắc ý của tông sư mới ra đời - Trần Vô Cực, chỉ điểm này thì giá trị đã gia tăng không ít.

- Bá Văn, lập tức cho người đi chuyển khoản!

Lâm Lang quay đầu lại nhắc Lâm Bá Văn một câu, Lâm Bá Văn lập tức rời khỏi thư phòng, ba triệu không phải con số nhỏ, từ Canada chuyển về nước, cũng cần thời gian nhất định.

Nhẹ nhàng nắm lấy ngọc bội này, Lâm Lang yêu thích không nỡ rời tay, một lát sau, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Lý Dương, những nguyên liệu lần này cậu mang từ Myanmar về, toàn bộ bán cho tôi được không, giá cả tôi sẽ để cho cậu vừa lòng!

Ngoài Long Thạch Chủng này, mục đích lớn nhất của Lâm Lang chính là những nguyên liệu khác trong tay Lý Dương đó.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)