← Ch.0873 | Ch.0875 → |
- Lão đại, lão đại!
Hơn 2h chiều ngoài cửa nhà Lý Dương có tiếng gọi, Lý Dương và Lưu Chấn Hoa đang ngồi trong phòng khách bỗng giật mình, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười.
Giọng của lão Ngũ, vẫn to như thế.
Lưu Chấn Hoa cười nhìn ra ngoài cửa, âm thanh này anh đã nghe, là giọng lớn nhất của lão ngũ Trần Lỗi.
Trần Lỗi nhận điện thoại của Lý Dương liền xin nghỉ sau đó dẫn vợ trực tiếp tới, từ Trịnh Châu tới Lật thành cũng không xa, 3 tiếng đồng hồ có thể chạy tới anh thật sự là người đầu tiên chạy về.
Nhà của Lý Dương Trần Lỗi đã từng đến nhưng lâu rồi không nhớ rõ là cửa nào cũng không gọi điện mà lớn giọng gọi ở ngoài.
Nhưng phải nói gọi như này rất có hiệu quả, trong chốc lát Lý Dương và Lưu Chấn Hoa liền đi ra.
- Tam ca
Nhìn thấy Lưu Chấn Hoa khuôn mặt có chút đen của Trần Lỗi ngây ra đó, mấy giây sau anh lại nhanh chóng chạy lại ôm lấy Lưu Chấn Hoa.
- Tam ca mấy năm nay anh đi đâu làm tôi nhớ muốn chết.
Lưu Chấn Hoa bị Trần Lỗi ôm chặt không thở được cứ kêu kêu, Lý Dương đứng bên cười thầm, Trần Lỗi làm vậy là cố ý, những việc như thế này Trần Lỗi không ít làm, bản thân anh cũng đã từng bị như vậy.
- Khụ khụ, lão ngũ anh không buông tôi ra tôi nói chuyện lần trước ra đấy.
Lưu Chấn Hoa dùng sức nói cuối cùng cũng nói ra một câu, anh vừa nói xong Trần Lỗi liền bỏ tay ra cười nói: - tam ca, anh xem tôi nhớ anh sắp phát điên, đi, chúng ta vào trước đi.
Nói xong Trần Lỗi không đợi Lưu Chấn Hoa có phản ứng liền kéo anh vào trong nhà Lý Dương.
Điều này làm Ngưu Linh đứng phía sau anh có chút hiếu kỳ chỉ có thể kìm chế, mà trong lòng Lý Dương lại cười vui như nở hoa, chuyện Trần Lỗi nói chỉ có anh biết ngay cả bọn Lý Xán cũng không biết, thực sự là việc rất buồn cười.
Việc này cũng trở thành đòn sát thủ của Trần Lỗi nên không nhìn thấy anh mấy năm nay.
Trần Lỗi đến làm trong nhà náo nhiệt hẳn lên, Vương Giai Giai và Ngưu Linh ngồi cùng nhau nói chuyện, ba an hem họ trần thuật phân tích một số chuyện sau đó.
Lúc này đều là Trần Lỗi nói.
Mà những gì Trần Lỗi nói lại có liên quan rất nhiều tới Lý Dương, Trần Lỗi hiểu Lý Dương hơn Lưu Chấn Hoa nhiều, một lúc anh suýt nữa thổi Lý Dương lên trên trời.
Lưu Chấn Hoa cứ ngồi yên nghe, càng nghe anh càng ngạc nhiên.
Lúc này cuối cùng anh cũng hiểu, trước đó không lâu vụ Lý Dương kia ở Canada làm huyên náo trong nước chính là lão đại của mình, hồi đó anh cũng nghe qua chuyện này nghe qua đến tên Lý Dương nhưng lúc đó anh không liên tưởng hai người với nhau cứ tưởng chỉ là trùng tên, ai ngờ Lý Dương nổi tiếng như vậy.
Mà anh đối với Lý Dương cũng hiểu được đôi chút căn bản không tin người kia ở Canada lại là người quen của mình.
Dần dần Trần Lỗi kể hết những thành tựu của Lý Dương mấy năm nay ra.
Mối lần Trần Lỗi nói là Lưu Chấn Hoa lại chau mày cuối cùng hắn cũng chết lặng.
Ngắn ngủi vài năm Lý Dương đã trở thành ông chủ, không chỉ ở Bắc Kinh có một tiệm đồ cổ đáng giá chục triệu mà ở Trịnh Châu cũng có 1/3 cổ phần trong công ty đấu giá.
Công ty đấu giá này Lưu Chấn Hoa cũng đã nghe qua, là công ty đấu giá phát triển nhanh nhất Trung Nguyên, cho đến nay cả công ty chỉnh thể có ít nhất 1 tỷ, cũng có nghĩa là tài sản Lý Dương có ít nhất hơn 3 trăm triệu.
Còn không tính chỗ bảo bối và Phỉ Thúy trên tay Lý Dương.
Giá trị của chỗ bảo bối này không thể dùng tiền mà đánh giá được, vòng tay Hắc Long hôm nay anh đã thấy anh rời khách sạn mà vẫn rung động.
Chỗ bảo bối Phỉ Thúy này thêm quặng mỏ ở Myanma nữa.
Tài sản của Lý Dương bây giờ căn bản không dám nghĩ tới, cũng khó trách Lý Dương đối với bọn Vương Vĩnh không hề hạ phong thậm chí khí thế còn hơn bọn họ.
Ngoài tài sản ra danh vọng của Lý Dương mới là thứ làm Lưu Chấn Hoa coi trọng nhất.
Đại sư đứng đầu giới sưu tầm, đại sư đứng đầu giới giải thạch, còn là sư phụ của một vị tôn sư, một chuỗi danh hiệu này làm Lý Dương có sức ảnh hưởng rất lớn.
Mà hiện tại Lưu Chấn Hoa cũng yên tâm hoàn toàn.
Lý Dương có sức ảnh hưởng này Vương Cương một bí thư huyện ủy căn bản không dám làm gì anh, điều này cũng làm anh tiêu tan hết những lo lắng.
Anh cũng hiểu Lý Thành tại sao không lo Vương Trác trả thù, nếu đối phương biết thân phận này của họ chỉ có tên ngốc mới trả thù bọn họ.
- Lão đại, so với anh chúng tôi mấy năm nay như toàn bơi trong khe nước thôi.
Bỏ lo lắng trong lòng xuống nhưng Lưu Chấn Hoa cũng bị đả kích không ít, thành tựu của Lý Dương bây giờ anh không chỉ ngưỡng mộ mà còn theo không kịp.
Thậm chí có thể không bằng, hai người bọn họ bây giờ hoàn toàn một trời một vực.
Điều này làm nhân viên công vụ trở thành Lưu Chấn Hoa lãnh đạo nhỏ đều có chút nản lòng.
- Lão Tam, cậu nói vậy không đúng rồi, cậu bây giờ cũng không tồi, là người duy nhất làm quan trong anh em chúng ta, sống tốt, anh em đều ủng hộ cậu sau này chưa biết chừng chúng ta cũng có thể có một đại quan.
Lão ngũ Trần Lỗi đập mạnh Lưu Chấn Hoa một cái, Lưu Chấn Hoa ngạc nhiên lập tức cười.
Trần Lỗi nói cũng không sai, anh căn bản không cần phải so sánh với Lý Dương, thành tựu của Lý Dương càng nhiều đối với anh lại càng tốt, tương lai sự phát triển của bản thân chưa biết chừng còn có thể nhờ vào sức ảnh hưởng của Lý Dương.
Còn điểm nữa, sáu anh em họ thực sự có một người trong quan trường phát triển tốt tương lai chưa biết chừng cũng có thành tựu cao hơn, bây giờ anh còn trẻ, tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất.
Lý Dương cũng cười trong mắt có chút khác thường.
Lời của Trần Lỗi là đang an ủi Lưu Chấn Hoa nhưng nói thực rất có lý, sáu anh em họ, những người khác rất khó vào được chốn quan trường, chỉ có lão tam Lưu Chấn Hoa có điều kiện đó.
Anh đã không có hoặc chỉ là quan hệ, chú anh đã giúp anh rất nhiều nhưng nhiều nhất chỉ là có thể đỡ lên cấp chính khoa, lên trên phải dựa vào bản thân anh.
Nhưng quan hệ này Lý Dương có mà còn là quan hệ rất lớn, giúp Lưu Chấn Hoa tăng cấp không có vấn đề gì.
Đương nhiên rồi, tất cả điều này còn cần sự nỗ lực của bản thân Lưu Chấn Hoa, anh không có năng lực không thể có thành tích, có sự giúp đỡ của Lý Dương cũng chỉ là có hạn giống như Hà Kiệt và Vương Phong có lão gia tử nhưng không có năng lực cũng không thể có địa vị.
Lưu Chấn Hoa lúc này còn không biết anh đã ôm một cây đại thụ lớn còn là một cây đại thụ cao.
Lý Dương bên này vui mừng anh em gặp nhau ôn chuyện cũ, bên kia khách sạn lại là một cảnh bi thảm, Vương Trác đã bị Vương Cường mắng té tát cho một trận, ngay cả Vương Vĩnh Phương cũng bị Vương Cường quở trách vài câu.
Vương Trác vô cùng hối hận, người con gái kia rõ ràng có ý anh lúc đó nghĩ thật đáng tiếc vì bị lừa, căn bản không muốn nghĩ tới điều này.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, anh không muốn báo thù chỉ nghĩ làm thế nào để vượt qua khó khăn lần này.
Nghĩ tới đây chân tay anh lại rụng rời, anh còn nhớ khi bố và chú nói thân phận thực sự của Hà lão trong đầu anh đã có cảm giác nào đó.
Nhân vật lớn như vậy bình thường ngay cả nhìn thấy cũng khó chứ đừng nói gặp mặt, đắc tội với người như vậy, thực sự là chữ chết cũng không biết viết thế nào.
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết như thế này, chúng ta hay chia nhau đi, đại ca nhờ mấy mối quan hệ của mình nghĩ cách liên lạc với bí thư Vương, bất luận dùng thái độ thế nào cũng phải thực lòng xin lỗi để đem chuyện này khỏi đầu tôi.
Vương Vĩnh Phương chầm chậm nói một câu, sắc mặt của Vương Trác lại trắng bệch, anh và chú đã cùng nhau thực sự là lựa chọn tốt nhất, chỉ là như vậy kết quả tốt nhất cho anh cũng là kết thúc con đường làm quan, cuối cùng là làm chức vụ ở cấp chính khoa.
Điều này đối với anh mà nói là một sự trừng phạt lớn, nhưng vì bảo vệ cả nhà anh chỉ có thể làm như vậy.
Vương Vĩnh Phương tiếp tục nói: - tôi và tiểu Trác tự thân đến cửa xin lỗi, bất luận thế nào phải được sự tha thứ của họ, Trần Đan cũng đi theo, cô ấy và Lý Dương là bạn học, không có bất kỳ mâu thuẫn gì có thể giải quyết được việc..
Vương Cường lẳng lặng gật đầu, bây giờ cũng chỉ có cách này.
Lúc này mấy người họ đều hoang mang nghĩ tới một câu, một câu rất nổi tiếng của Trung Quốc: sớm biết thế này đã không làm chuyện lúc trước.
Trên thế giới không có thuốc hối hận, Vương Vĩnh Phương chỉ có thể hi vọng bản thân không làm hành vi gì quá kích, lần này cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh anh, nếu trong nước cũng không ở được vậy anh thực sự không biết sau này đi đâu nữa.
Australia chắc chắn không thể quay về, chật vật bỏ chạy khỏi đó, có hai chị thân thiết ở đây chí ít còn có hi vọng.
Bọn Vương Cường đều lo lắng, cho đến bây giờ Trần Đan mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết tất cả những chuyện này cảm giác đầu tiên của Trần Đan là không thể nào, Lý Dương ngày xưa là không ra gì, bố cũng chỉ là giáo viên cấp ba, hiện tại lại làm cả nhà Vương gia hết hồn như vậy.
Đặc biệt là sự khẩn cầu trong mắt Vương Trác là điều cô chưa từng thấy.
Không dám tin đây là sự thật, cô làm dâu nhà Vương Trác là người của Vương gia rồi, những ngày tháng của Vương gia sau này khổ cực đồng nghĩa với cô cũng sẽ khổ cực.
Bất luận là vì ai, cô cũng toàn lực ứng phó, đến giúp Vương Trác.
Trần Đan đồng ý với Vương Trác đồng ý cùng anh tới tìm Lý Dương, cầu xin Lý Dương tha thứ, điều này làm Vương Trác và Vương Vĩnh Phương thở nhẹ, đây chỉ là bước đầu, mấu chốt nhất là Lý Dương có đồng ý nhận lời xin lỗi của họ không.
Để bù đắp sai lầm lần này Vương VĨnh Phương chuẩn bị món quà lớn.
Đáng tiếc món quà của anh cũng không giải quyết được, luận về bảo bối Lý Dương còn nhiều hơn anh nhiều, cũng tốt hơn nhiều, luận về tài sản cũng không ít hơn mình, còn không biết cái gì có thể làm đối phương cảm kích.
Vương Cường xuất phát tới Minh Dương, anh phải tự mình đi tìm bí thư Vương, Vương Trác cũng đi tìm hiểu địa chỉ nhà Lý Dương, không còn cách nào khác, anh bình thường là lãnh đạo căn bản không chú ý đến nơi người khác đã ở.
Mà ở Lật Thành, việc này cũng bắt đầu được truyền bá, một số người có điều kiện đều biết Vương gia vô cùng nổi tiếng, Vương gia vừa có việc hỷ lại đối mặt với tai họa ngập đầu.
← Ch. 0873 | Ch. 0875 → |