← Ch.0903 | Ch.0905 → |
- Cháu đừng có mừng vội. kiếm Trục Nhật cho dù là cháu biết ở đâu thì cũng không thể nào mà dễ dàng có nó được!
ông cười lắc đầu.
Ông không phải là đang dội gáo nước lạnh vào Lý Dương, thực ra trong ngành có rất nhiều người lớn tuổi biết được nơi cất giữ kiếm Trục Nhật, đây cũng không phải là bí mật gì to tát lắm.
Chỉ là thời gian Lý Dương bước vào nghề quá ngắn, tuy là thành tích hiện tại rất cao, nhưng có một vài tin tức thời trước thì lại chưa được nghe đến.
- Ông, ông đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nói cho cháu biết đi!
Lý Dương vội vàng nói một câu, hắn không biết dụng ý của ông, tuy nhiên thanh kiếm Thái A lúc này chỉ còn lại kiếm Trục Nhật là không có manh mối, ông có tin tức về nó thì sao hắn có thể không nôn nóng được chứ.
- Kiếm Trục Nhật, đã bị thất lạc ra nước ngoài từ rất lâu rồi, bây giờ đang ở trong tay anh em Jose!
Ông nhẹ thở dài, liên quân tám nước khi vào xâm phạm Trung Quốc đã mang kiếm Trục Nhật đi, đây là nỗi đau của cả nhân dân Trung Quốc, ông nhắc đến chuyện này tự nhiên có chút gì đó đau xót.
- Trong tay anh em Jose!
Lý Dương hơi ngây người ra, tự mình nói một câu, lúc này hắn cũng đã hiểu được ý của ông.
Kiếm Trục Nhật nếu là ở trong nước, dựa vào thân thế của hắn và ông thì bất kể là ở trong tay ai bọn họ cũng có thể lấy lại, nếu không thì cũng có thể mượn về một thời gian.
Nhưng giờ ở nước ngoài thì lại khác, mà lại là ở trong tay anh em Jose.
Trước đây, Lý Dương vẫn chưa biết được khả năng của an hem Ước Sắt, còn bây giờ thì hắn đã hiểu rất rõ, anh em Jose là những thành viên trong một tổ chức rất huyền bí. Những cái khác không nói, tổ chức này đã gây dựng được hơn 500 năm nay, đã từng cho ra đời ít nhất là năm vị Tông sư, hơn nữa lại thần bí như thế, chỉ điểm này thôi cũng đã khó nuốt rồi.
- Cháu cũng không cần phải lo lắng, bất kể cái gì cũng có giá của nó, kiếm Trục Nhật ở trong tay anh em Jose không sai, nhưng bọn họ lại không xem trọng thanh kiếm này lắm, nếu cháu có cơ hội thì có thể lấy được nó về!
Ông lại nói tiếp.
Lý Dương gật đầu, ông nói không sai, kiếm Trục Nhật dù sao cũng không phải là một trong mười thanh kiếm thần, chỉ là một phần ba của kiếm Thái A, nó kém xa so với những thanh kiếm thần kia.
Nhìn kiếm Bôn Nguyệt là biết, tuy nó không phải là thanh kiếm bình thường, nhưng sơ với Trạm Lô, Ngư Trường, Thừa Ảnh và Can Tương Mạc Tà thì vẫn còn có khoảng cách, Lý Dương chỉ cần cố gắng thì cũng không hẳn là không có hi vọng lấy thanh kiếm này về.
- Ông, thực ra cháu cũng đã có tung tích của kiếm Truy Tinh!
Sau khi Lý Dương lấy lại bình tĩnh, liền chậm rãi kể chuyện Lưu Cương cho ông nghe, ba kiếm Thái A, Trục Nhật, Bôn Nguyệt, Truy Tinh đều đã có tin tức, dù sao thì đây cũng đều là chuyện đáng mừng.
Cho dù việc lấy lại kiếm Trục Nhật hơi khó khăn, nhưng dù sao cũng có được manh mối, có manh mối là có hi vọng.
Nghe Lý Dương nói, ông liền mở to miệng. Lưu Cương biết được tung tích của kiếm Truy Tinh là khi còn ở trong quân đội, lúc đó hắn vẫn chưa vào đội cảnh vệ trung ương, sau này đi cùng ông thì tất nhiên không nói đến những chuyện này.
Lúc này ông mới biết, Lý Dương không chỉ có được Bôn Nguyệt, mà còn có được tin tức của kiếm Truy Tinh, cộng thêm hành tung của Kiếm Trục Nhật, ba thanh kiếm Thái A ít nhất cũng đã có manh mối.
Điều này làm cho ông nhìn Lý Dương với ánh mắt là lạ, ông lúc này cũng bắt đầu tin ba thanh kiếm Thái A có thể hội tụ nhờ tay Lý Dương, hơn nữa có thể làm cho kiếm Thái A lại lần nữa xuất hiện.
- Tung tích của kiếm Truy Tinh không cần phải để Lưu Cương đi điều tra nữa, để ông tìm giúp cháu, nếu cháu có thời gian thì tìm cách lấy lại thanh Trục Nhật đi!
Ông lại nói một câu, để Lưu Cương đi điều tra thì cũng sẽ có được kết quả, nhưng không thể bảo mật được.
Ông thì lại khác, không chỉ có thể điều tra ra được chi tiết mà còn có thể làm cho những người biết chuyện giữ bí mật, dù sao thì tin này càng để ít người biết càng tốt.
- Cháu sẽ nghe theo lời ông!
Lý Dương ngoác miệng cười, sự sắp đặt của ông chỉ có tốt cho hắn mà thôi, được ông giúp đỡ, kiếm Truy Tinh sẽ dễ dàng tìm được hơn, cái hắn cần nghĩ bây giờ phải là kiếm Trục Nhật.
anh em Jose rất nổi tiếng trong ngành, bảo bối trong tay họ rất nhiều, nhưng bọn họ không thiếu tiền, rất nhiều bảo bối có vào mà không có ra, kiếm Trục Nhật cho dù không phải là kiếm thần thì cũng là một trong ba phần của kiếm Thái A, muốn lấy lại nó từ tay bọn họ thật không dễ dàng gì.
Cũng may là Lý Dương có quen với họ, còn suýt nữa trở thành người trong cùng một tổ chức, nghĩ cách cũng không phải là không có hi vọng.
Lý Dương nói chuyện với ông trong phòng đọc sách một chút rồi cũng đến bữa cơm chiều.
Lý Dương hôm nay tâm trạng rất vui nên ăn được rất nhiều cơm.
Kiếm Bôn Nguyệt tạm thời để ở chỗ ông, tuy nhiên chuyện bản đồ da cừu trong kiếm Bôn Nguyệt thì Lý Dương không nói ra, ông cấn thận quan sát một hồi, cuối cùng thì cũng từ bỏ.
Lý Dương rất yên tâm về tấm bản đồ da cừu bên trong, cái vị Âu Dã Công đó không biết dùng cách gì, bên trong có chứa chất tự hủy, nếu cố tình mở bảo kiếm, thì bản đồ bên trong sẽ lập tức bị phá hủy, chỉ khi ba thanh kiếm hợp nhất, dùng biện pháp chính xác mới có thể lấy được tấm bản đồ ra.
Điều này cũng làm cho Lý Dương nghĩ không nên mở thanh kiếm để lấy bản đồ ra, tuy nhiên như vậy cũng tốt, chỉ cần Trục Nhật và Truy Tinh được hoàn chỉnh là có thể đảm bảo tấm bản đồ bên trong vẫn còn, nó sẽ không bị bất cứ tổn thất gì.
Ăn tối xong Lý Dương vẫn không đi mà ở lại chỗ ông.
Lần này Vương Giai Giai cũng không đi, tuy nhiên cô ở cùng Hà San San, nha đầu đó thật đáng thương, sống chết gì cũng không để cô đi, Vương Giai Giai cũng thương người chị em của mình nên tạm thời ở lại đây.
Sáng hôm sau, Lý Dương và Lưu Cương trực tiếp đến Viện bảo tàng.
Hôm nay là buổi triển lãm thứ tư, người đến tham dự càng đông, có rất nhiều còn còn để biển hiện đưa giá cao bên cạnh Viện Bảo Tàng, bất cứ người nào vào xem cũng khen bảo bối không ngớt lời.
Rất nhiều người xem một lần chưa đủ, còn muốn xem thêm lần thứ hai, Bạch Minh kịp thời đưa ra một cách, những vé phía sau đều đang ký số chứng minh nhân dân, để càng nhiều người được thưởng thức hơn.
- Cậu Lý, cậu đến rồi!
Nhìn thấy Lý Dương, Bạch Minh liền cười lớn, mấy ngày nay là mấy ngày ông rất vui, cũng là những ngày bận rộn nhất trong cuộc đời ông.
Những người có quan hệ bình thường với ông đều lần lượt tìm cách gần gũi, đi cửa sau để có vé. Thậm chí có một vài lãnh đạo các đơn vị cũng tìm đến Bạch Minh vì mấy tấm vé.
Còn có rất nhiều đài truyền hình, tạp chí liên tục đến phỏng vấn, những Viện bảo tàng tư nhân rất ít có được cơ hội này.
Nhiều nhất là những bạn bè trong ngành, những chuyên gia từng xem qua những bảo bối này, vì người thân hoặc bạn bè của mình, không đến được, không thể nhìn thấy những bảo bối đó đều kêu gào hối hận, miễn phí tham quan đã hết rồi, bọn họ chỉ có thể tìm Bạch Minh để mua vé, xem trong một thời gian nhất định cùng nhiều người khác.
Ngày nào điện thoại Bạch Minh cũng reo liên hồi, sau cùng ông giao điện thoại cho một nhân viên khác, để mình được thảnh thơi hơn.
Lúc Lý Dương đến thì ông đang trốn trong phòng nghỉ ngơi.
- Có một tin tốt, có muốn nghe không?
Lý Dương cười nhìn Bạch Minh, Bạch Minh hơi ngạc nhiên chợt nói:
- Tin tốt, đương nhiên là muốn rồi!
Bạch minh tính hay nôn nóng, nghe Lý Dương nói có tin tốt thì đã ngồi không yên rồi, ông chạy đến trước mặt Lý Dương, giương mắt nhìn hắn, làm cho cả người Lý Dương nổi cả da gà.
- Đừng có nhìn tôi như thế, nếu không tôi sẽ không nói đâu!
Lý Dương vội vàng lùi mấy bước, Lưu Cương thì đứng bên cạnh cười trộm, lúc nãy Bạch Minh suýt nữa thì đưa đầu mình áp sát vào mặt Lý Dương, nhìn có vẻ rất ấm áp.
- Được được, tôi không như thế nữa, cậu nói đi!
Bạch Minh cũng bước lùi mấy bước rồi vội vàng nói.
- Tin tốt là lần triển lãm này tôi quyết định kéo dài thêm mười ngày nữa, tổng cộng là 15 ngày, để cho nhiều người đến thưởng thức bảo bối hơn!
Lý Dương cười, hắn cuối cùng cũng nói tin tốt này ra.
Cái này thực ra là quyết định giữa hắn với ông tối hôm qua, hiệu quả của triển lãm làn này đúng là rất tốt, một buổi triển lãm công khai như vậy không nên kết thúc quá sớm.
Hơn nữa Cục Văn vật của Hiệp hội thu tàng và những đơn vị khác đều tìm cách liên hệ với ông và Lý Dương, hi vọng cuộc triển lãm có thể kéo dài, đến ngay cả chỗ Bạch Minh cũng nhận được không ít lời thỉnh cầu.
Việc này Bạch Minh vốn định tìm Lý Dương thương lượng, nhưng cuối cùng thì từ bỏ, Lý Dương mang bảo bổi đến buổi triển lãm của ông đối với ông mà nói đã là một sự giúp đỡ rất lớn rồi, ông không thể tham lam hơn được.
Cần phải biết là mỗi ngày triển lãm ở đây, thì Lý Dương cũng phải bỏ ra không ít, sáu bảo vệ lớn của Lý Dương đều phải chôn chân ở đây, ngày đêm canh giữ bảo vật.
- Cậu Lý, cám ơn cậu!
Bạch Minh sững người một lúc lâu sau đó mới gật đầu, ông cũng không thể nói quá nhiều lời cảm ơn với Lý Dương, mà cũng không biết nói gì nữa.
Buổi triển lãm kéo dài ngày nào thì uy vọng của Bạch Minh trong ngành càng tăng thêm chừng đó, có thể kéo dài thêm mười ngày cũng bằng với việc uy vọng của ông tăng lên không ít.
Có thể tưởng tượng được là sau khi tiếp tục thì số người tìm Bạch Minh càng tăng thêm, bây giờ cũng đã có vài tạp chí mời ông làm cố vấn rồi, còn có một vài tổ chức của Viện bảo tàng quốc gia mời ông gia nhập vào.
Trước đây, đây đều là những chuyện Bạch Minh không giám nghĩ đến.
- Cậu Lý, tôi quyết định, số vé của tôi trong mười ngày này đều quyên góp vào quỹ của cậu hết!
Bạch Minh chợt nói một câu, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Lần này là đến lượt Lý Dương thấy kinh ngạc.
Vé của Viện bảo tàng đến thời điểm này rất hiếm hoi, ngày nào cũng bán hết từ rất sớm, chỉ tính khoản này thôi đã là một món tiền rất lớn rồi.
Lý Dương kéo dài thêm 10 ngày cũng có nghĩa là tặng không cho Bạch Minh một khoản tiền lớn, khoản tiền này không nhỏ, tính ra một ngày cũng thu được mấy trăm vạn tiền bán vé.
Mười ngày là mấy nghìn vạn.
Bạch Minh không phải là Lý Dương, tổng tài sản của ông cũng không nhiều, ông có thể đưa ra quyết định nhanh như vậy thật không dễ dàng.
- Vậy tôi thay mặt mấy đứa trẻ đó cảm ơn ông!
Lý Dương gật đầu, hắn hiểu tính khí Bạch Minh, ông đã nói như vậy, nếu Lý Dương từ chối sẽ rất tức giận, hơn nữa tiền sẽ không lấy về nữa.
- Thực ra số tiền này đều là của cậu, tôi quyên góp tiền cảu cậu, còn được tiếng tăm, là tôi cũng kiếm được nhiều rồi đó chứ!
Bạch Minh cười lớn, nét mắt lộ vẻ đắc ý, Bạch Minh trong lòng hiểu rất rõ, mọi người đến xem bảo bối chứ không phải xem Viện bảo tàng của ông, số tiền này ông không thể nhận được.
← Ch. 0903 | Ch. 0905 → |