← Ch.0912 | Ch.0914 → |
- Lý Dương, em cho rằng ý kiến của Lâm tiên sinh rất hay.
Vương Giai Giai quay đầu lại, cũng nhìn Lý Dương, dù sao cô cũng là nhà báo chuyên nghiệp, mấy năm nay xem qua không ít tin tức về Hàn Quốc, cô rất đồng ý câu nói của Lâm Lang.
Người Hàn Quốc, lòng tự tôn dân tộc của họ rất cao không ai sánh bằng.
Không kém chút nào so với người Nhật Bản, thậm chí còn mạnh hơn người Nhật Bản một chút.
Có thể tưởng tượng được, nếu Lý Dương mang theo kiếm Thiên Tùng Vân tới Nhật Bản kết quả sẽ như thế nào, người bên đó sẽ phát điên để giữ lại kiếm Thiên Tùng Vân, còn ở Hàn Quốc, cũng sẽ xảy ra chuyện giống như vậy.
Dù sao bảo bối cổ đại Hàn Quốc lưu lại rất ít, càng không cần nói, đây còn là chí bảo quan trọng trong lịch sử Hàn Quốc.
- Anh Lý, tôi cũng đồng ý với ý kiến này.
Lưu Cương cũng khuyên một câu, bốn người trong phòng, ý kiến của ba người đã thống nhất rồi.
- Tôi cũng không nói là không đồng ý đâu, mọi người làm sao vậy?
Lần này tới phiên Lý Dương kinh ngạc, lời khuyên của Lâm Lang y đã có suy nghĩ, không ngờ Lưu Cương và Vương Giai Giai cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút cảm động, mấy người bọn họ khuyên mình thế này, đề là vì tốt cho mình, điểm này Lý Dương rất rõ.
- Lưu Cương, anh đi gọi Hải Đông đi!
Đã có quyết định rồi, Lý Dương không chần chờ, Lưu Cương lập tức đi ra cửa, dẫn Hải Đông vào phòng.
Đối với người bình thường mà nói, mang một thanh bảo kiếm là rất khó, cục bảo an sẽ làm khó bọn họ, nhưng đối với bộ đội đặc chủng như Hải Đông mà nói, đây là một vấn đề nhỏ.
Bọn họ ra nước ngoài, luôn có bảo vệ hùng hậu, người sống có thể mang về, đừng nói là một thanh kiếm.
Nghe xong lời dặn dò của Lý Dương, Hải Đông liền tỏ ra không thành vấn đề, y sẽ nhanh nhất đem món đồ này về nước, sau đó để ông cụ tuyên bố sự xuất hiện của thanh kiếm này.
Lúc đầu Lý Dương còn nghĩ đặt ở hiệu đồ cổ, hoặc để bọn Lý Xán tuyên bố tin tức này, sau đó ngẫm nghĩ lại thôi.
Nếu đem thanh kiếm đối với người Hàn Quốc quan trong như vậy, ai cũng không thể bảo đảm có thể xảy ra phần tử cực đoan hay không, Lý Dương không thể để bọn họ mạo hiểm như vậy.
Ông cụ tuyên bố lại không thành vấn đề, người Hàn Quốc thêm điên cuồng, cũng không dám làm gì ông cụ, càng không thể làm ra chuyện gì, ai dám làm người đầu tiên không tha bọn họ chính là chính phủ Hàn Quốc.
Thân phận của ông cụ ở đó, là vấn đề khiến hai nước lớn tranh cãi.
Hải Đông chuẩn bị rất nhanh, không lâu thì xuất phát, đợi Hải Đông mang bảo bối đi, Lâm Lang tỏ ra có chút không nỡ.
Phát hiện lần này, chính là một bảo bối, thậm chí có thể nói là một chí bảo, cảm giác của Lý Dương thật là rất nhạy cảm, với cái giá thấp như vậy mua được món bảo bối thế này, Lý Dương lời một khoảng rất to.
Đây tuyệt đối là một đại lậu siêu cấp.
Đại lậu này tuy không phải là Lâm Lang kiểm được, nhưng y tham gia suốt cả quá trình, quá trình này làm cho y rất kích động và kích thích, chẳng trách rất nhiều người đều muốn theo Lý Dương như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thiếu kích động lòng người như vậy.
- Dưới lầu, trong phòng khách buổi tiệc rượu.
Quản lý Ngô đang giao lưu với rất nhiều quan khách, bên cạnh Cụ Đông Thành có không ít người vây quanh, nhưng tâm tư y không có ở đây.
Lúc nãy quản lý Ngô tới tìm Lý Dương, kỳ thực là ý của Cụ Đông Thành, quản lý Ngô không phải viện trưởng Hoàng, đối với người như Cụ Đông Thành hoàn toàn không dám đắc tội.
Lý Dương đi trước làm Cụ Đông Thành rất kinh ngạc, bảo bối triển lãm lần này chính là có kiếm Truy Tinh, căn cứ theo điều tra trước kia của y, Lý Dương phải có hứng thú đối với kiếm Truy Tinh mới đúng.
Thậm chí lần này Lý Dương đến Hàn Quốc, chính là vì thanh kiếm này.
Cụ Đông Thành rất thông minh, sớm biết Lý Dương và Lâm Lang đều tham gia hoạt động lần này, chính y có một cảm giác.
Y không phải là quản lý Ngô. Người nhà hiểu chuyện nhà, hoạt động Hàn Quốc tổ chức lần này sức ảnh hưởng kỳ thực rất nhỏ, đặc biệt người như Lý Dương và Lâm Lang là tai to mặt lớn, chính một số chuyên gia Trung Quốc cũng không chắc mời bọn họ tới.
Nhiều nhất, đến là một số chuyên gia không thường tham gia hoạt động.
Dù sau phía tổ chức hoạt động lần này chỉ là nhà bảo tàng quốc lập, quản lý Ngô của nhà bảo tàng quốc lập là người gì, trong này rất nhiều người đều rõ.
Ngày thứ hai Lâm Lang đến chỉ là đến một mình, cái này làm Cụ Đông Thành càng thêm quả định cách nghĩ trong lòng.
Đợi sau khi Lâm Lang nói ra kiếm Truy Tinh, Cụ Đông Thành tỏ ra rất khoái trá, trong lòng lại thầm tính toán, cái này là nguyên nhân làm Lâm Lang nhảy cảm, sau khi Lâm Lang nói ra người muốn mua kiếm Truy Tinh là Lý Dương, Cụ Đông Thành liền hiểu tất cả.
Sở dĩ Lý Dương và Lâm Lang đến tham gia hoạt động lần này, chính là vì thanh kiếm này.
Mà nhân vật quan trọng lần này chính là Lý Dương, Lâm Lang e là người đi theo, sau khi có cách nghĩ này, Cụ Đông Thành liền há to cái mồm sự tử.
Y dám mở to cái mồm này, là vì y có chút danh tiếng.
Y tin Lý Dương nhanh chạy tới, kiếm Truy Tinh đối với Lý Dương rất quan trọng.
Đây mới là cách nghĩ thật của y.
Không thể không nói, Cụ Đông Thành là người rất thông minh, y đoán gần như chính xác, chỉ là không biết Lý Dương đã có được kiếm Bôn Nguyệt rồi, bằng không y còn dám lớn gan hơn.
Nhưng lúc này y lại rất nghi ngờ, rõ ràng biết hôm nay kiếm Truy Tinh xuất hiện, Lý Dương lại bỏ đi, cái này làm cho y có chút khó hiểu.
Nhưng y đối với suy đoán của mình không có nghi ngờ, chỉ là cho rằng Lý Dương "vờ giả để bắt thật" để mình cho rằng hắn không xem trọng thanh kiếm này, do đó trả giá càng tốt.
Cho nên y mới để quản lý Ngô hỏi thử, chỉ là kết quả không làm y như ý.
Y không hề biết, lần này y đoán hoàn toàn trái ngược lại, Lý Dương có được một bảo bối rất quan trọng, hơn nữa sớm đã xác định tính chân thực của kiếm Truy Tinh rồi mới bỏ đi.
Nói chuyện với Lâm Lang một hồi, Lâm Lang mới cảm khái bỏ đi, trở về chuẩn bị một chút.
Lâm Lang đã đoán biết được, sau khi kiếm Tân La xuất hiện ở Trung Quốc, sẽ xảy ảnh hưởng rất lớn đối với Hàn Quốc, cũng có thể tưởng tượng được ảnh hưởng của chuyện này đối với Lý Dương.
Lúc này, y chỉ cần bắt tay vào tiến hành bố trí, bảo đảm tất cả lợi ích của Lý Dương ở Hàn Quốc.
Lần này ông cụ bảo Lý Dương đi cũng nên mời Lâm Lang đi theo, quả thật là việc làm đúng đắn. Lâm Lang kinh nghiệm phong phú và có quan hệ lớn mạnh, ngay cả Lý Dương cũng không thể tưởng được. Ở Hàn Quốc, cũng giúp Lý Dương giải quyết không ít phiền phức.
Ngày thứ hai, quản lý Ngô lại đến thăm Lý Dương và Lâm Lang.
Lần này Lý Dương không có từ chối gặp mặt quản lý Ngô. Hơn nữa còn biểu đạt cảm ơn của mình, còn tỏ ý, nhất định sẽ tham gia khai mạc của hoạt động.
Cách hoạt động, chỉ còn thời gian hai ngày.
Hai ngày thoáng chốc trôi qua, hoạt động giao lưu Hàn Quốc tổ chức lần này đúng hạn cử hành, hiện trường đã có hơn hai trăm chuyên gia, trong đó có một nữa là bạn bè quốc tế, cái này làm quản lý Ngô kích động lạ thường.
Đáng tiếc trong mắt Lâm Lang chẳng đáng là gì.
Hơn một trăm bạn bè quốc tế này, ngoài trừ bọn họ ra, chỉ có hai người tham gia đại hội giám ngọc ở Canada, đều là chuyên gia rất bình thường, trong đó có một người trẻ tuổi, càng chính là ba mình dẫn đến, người quen cũ.
Hoạt động trong này, so với lần trước, quả thật kém xa, có thể nói là hoàn toàn không bằng một gốc.
Hoàn toàn không thể so sánh được.
- Cảm ơn mọi người đến dự, lời thừa tôi không nói nhiều, lập tức bước hoạt động lần này của chút tôi, chủ yếu là để mọi người vui, thật giả tôi làm chủ.
Đầu tiên là một đoạn diễn văn mang tính quốc tế, sau đó quản lý Ngô nói lớn, tỏ ra rất kích động.
Lúc này Lý Dương cũng không nói gì, một hoạt động rất tốt, một người làm giống như quản lý Ngô, không chỉ làm nổi cái gì "thật giả tôi làm chủ" còn có đài truyền hình trực tiếp.
Lại không phải là phát sóng trực tiếp của đài truyền hình nhỏ, mà là đài truyền hình có sức ảnh hưởng rất lớn của Hàn Quốc phát sóng, nước ngoài cũng không thể thu được.
Càng làm Lý Dương không thể nói là những bảo bối cung cấp giám định, nữa thật nữa giả, thật thì tốt rồi, tuy không phải là tinh phẩm gì, nhưng cũng có niên kỷ nhất định, hơn nữa có rất nhiều bảo bối của nước ngoài.
Những đồ dỏm đó làm người ta bực bội, có những đồ dỏm, chính là hàng mỹ nghệ được mua trên chợ về, cái này cũng để các chuyên gia hiện trường giám định sao?
Đồ này nếu xuất hiện ở đại hội giám ngọc Canada, Lâm Lang không chừng sẽ bị chưởi cho một trận.
Nghiêm trọng sỉ nhục người ta, lấy những món đồ này ra làm khảo nghiệm, chỉ có thể làm các chuyên gia cảm giác mình bị xem thường.
Làm Lý Dương không ngờ nhất là, một số chuyên gia Hàn Quốc và các chuyên gia nước ngoài, cư nhiên lại hăng hái sôi nổi suy đoán bình luận, dường như nhận ra những món đồ dỏm này là chuyện rất kiêu ngạo.
Lúc này, Lý Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao phần lớn các chuyên gia đều không muốn tham gia hoạt động thế này.
Tại sao Lâm Lang đến, còn tỏ ra rất bực bội, tham gia hoạt động thế này, đơn thuần là chuyện ở giá trị con người, sau này Lâm Lang và hắn đều sẽ trở thành trò cười của những người trong nghề.
Bây giờ, Lý Dương càng cảm kích Lâm Lang, rõ ràng biết đây là hoạt động không tốt, chỉ vì một câu nói của mình mà chạy đến, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm.
Chỉ có bạn bè thật sự, mới có thể làm được điều này.
- Quản lý Ngô, quản lý Ngô!
Một nhân viên công tác cuống quýt chạy lại trước mặt quản lý Ngô, dáng vẻ của y làm quản lý Ngô không vui.
Bên kia, đạo diễn hiện trường phát sóng trực tiếp một tiết mục đồng thời cũng nhận được điện thoại của đài truyền hình, bọn họ đều nhận được một tin tức kinh người.
- Chuyện gì, đây là trực tiếp phát sóng!
Quản lý Ngô trừng mắt liếc nhìn nhân viên công tác này, nhưng nói rất nhỏ, không để cho người khác nghe thấy.
- Là, là Tân La, bảo kiếm Tân La, bảo kiếm Tân La của chúng ta tìm được rồi!
Nhân viên công tác nít thở nói dài ra một hơi, quản lý Ngô đang muốn phát hỏa, sửng sốt mạnh khi nghe món đồ mà y nhắc tới.
- Cậu nói cái gì, bảo kiếm Tân La!
Quản lý Ngô nắm vai của nhân viên công tác, lúc này ông cũng có chút thất thố.
- Đúng vậy, là lúc nãy, mấy đài truyền hình Trung Quốc đồng lượt cùng phát thanh một chương trình nhỏ, chính là một món bảo bối mà trước đây không lâu Lý Dương tiên sinh phát hiện được, bảo bối này chính là bảo kiếm Tân La.
Nhân viên công tác nói lắp bắp, nói xong quay đầu lại nhìn. Lý Dương đang ở đây, trong nước lại triển lãm bảo kiếm Tân La của hắn, làm nhân viên công tác này có chút hồ đồ.
Nhưng rất nhiều người đều nghe rõ lời nói của y, phần lớn người đều liếc nhìn Lý Dương vô thức, Lý Dương đang nói chuyện nỏi với Lâm Lang, hoàn toàn không để ý đén hoạt động này.
Ánh mắt của nhiều người đều nhìn qua, cũng làm Lý Dương chú ý. Rất nhiều người, nhìn Lý Dương với ánh mắt làm lạ.
Hôm qua ông cụ đã nhận được bảo kiếm Tân La, Lý Dương nói chuyện điện thoại với ông, nhưng lúc này công khai không có nói với Lý Dương, lúc này Lý Dương cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bên lãnh đạo của đài truyền hình cũng đang bận việc.
Bảo kiếm Tân La tuyệt đối là một chuyện rất quan trọng, tuy Hàn Quốc đã lâu không còn là đế quốc, nhưng đây là lịch sử Hàn Quốc, thậm chí còn một chí bảo cực kỳ quan trọng trong lịch sử của toàn bộ bán đảo Triều Tiên.
Đây còn là tượng trưng cho tinh thần.
Đặc biệt là sau khi ngọc tỷ Tân La bị phá hủy, bảo kiếm Tân La càng trở nên quan trọng. Trước đó, rất nhiều người đều cho rằng thanh kiếm này sớm đã bị phá hủy, ai cũng không ngờ, hôm nay lại nghe được tin tức của thanh kiếm này, thanh kiếm này lại xuất hiện ở Trung Quốc.
- Không, không thể, đây nhất định là giả, là Trung Quốc cố ý tung quả mù.
Có một chuyên gia Hàn Quốc đột nhiên la lên, rất nhanh, người Hàn Quốc bên cạnh y lần lượt hưởng ứng theo, đều nói người Trung Quốc rất đê tiện, cố ý làm ra tin tức giả để gây sự chú ý
Tiếng của bọn họ nói rất lớn lớn, chính Vương Giai Giai biết tiếng Hàn Quốc thiếu chút nữa là bị tức phải nổ tung.
Một đám người tự đại, thự cho mình là đúng, Trung Quốc cần phải tạo ra những tin tức giả nhàm chán để thu hút sự chú ý sao? Hình như bọn họ mời là trung tâm của thế giới, tiêu điểm của thế giới, người khác đều muốn dựa vào bọn họ.
Một nước phải dựa vào sự ủng hộ của một nước khác mới được. Thật khó tưởng tượng, bọn họ lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy.
Lý Dương cũng hiểu tiếng Hàn một chút, lúc đầu có học qua không ít ngoại ngữ, khả năng gặp qua là không quên làm hắn học được rất nhiều thứ, nhưng chỉ là học qua, hiểu một chút, người khác nói nhanh, hắn không hiểu.
Nhiều người thế này, họ chỉ có thể dùng một số từ đơn giản, nhưng cũng không cảm nhận được ý của bọn họ
Lý Dương không giống Vương Giai Giai, trong lòng Lý Dương càng thêm buồn cười, người có thể tự đại đến trình độ này, cũng là một cực phẩm.
Lâm Lang không nói gì, sắc mặt của y lại biểu lộ tất cả.
Những người Hàn Quốc này tự đại rất lớn, đúng là tự an ủi mình, cơ hồ tất cả đều nói bảo kiếm Tân La xuất hiện ở Trung Quốc là giả, chính quản lý Ngô lúc này cũng có chút dao động.
Cụ Đông Thành lại cuối đầu, con mắt nhỏ không ngừng dao động.
Trong đầu y đang nhanh chóng phân tích tính chân thật của tin tức này, sau cùng lại đưa ra kết luận, là Lý Dương có ý tung quả mù, mục đích chính là kiếm Truy Tinh trong tay của y.
Hắn muốn dùng bảo kiếm Tân La giả, để đổi lấy kiếm Truy Tinh của mình, đây chính là mục đích của Lý Dương.
Nguyên nhân chính là như vậy, hai ngày trước y không có để ý tới.
Nghĩ tới đây, trong lòng y càng thêm ổn định.
Kỳ thực Cụ Đông Thành là người thông minh, không phải gặp chuyện này, y nhất định có thể phân tích ra, kiếm Tân La xuất hiện ở Trung Quốc là thật, dù sao người trưng bày bảo kiếm này là lão Hà.
Một vị lão tiền bối thế này, thân phận cũng quan trọng như vậy, không phải là người hồ đồ lấy ra món đồ giả.
Đáng tiếc lòng tự tôn dân tộc quá lớn của bọn họ làm hại, không muốn tin điều này, trong lòng thầm cho rằng đây là giả, mới tạo thành cách nghĩ này.
Điều này, trên bản thân rất nhiều người Hàn Quốc đều có, là hiện tượng rất phổ biến.
- Mọi người yên lặng, đạo diễn phải tạm thời phát sóng đoạn băng ghi hình của Trung Quốc phát sóng để chúng ta giám định một chút, mọi người phải xem cho rõ.
Quản lý Ngô đột nhiên la lên, đây là người của đài truyền hình lúc nãy liên lạc với y.
Trung Quốc phát sóng trực tiếp, không chỉ làm kinh động bọn họ, kinh động đài truyền hình, còn kinh động chính phủ Hàn Quốc, kinh động vô số người Hàn Quốc.
Người của đài truyền hình rất thông minh, phát hiện ra nhạy cảm của tiêu điểm này, liền có phản ứng.
Những chuyên gia này đều nghi ngờ kiếm là giả, đồng thời cũng có rất nhiều người Hàn Quốc nghi ngờ kiếm này là giả, nhưng trước khi chưa có kết luận, tất cả những cái này đều là nghi ngờ, không phải là sự thật.
Muốn biết rõ rốt cuộc là thật hay là giả, chỉ có tìm chuyên gia đến giám định.
Bây giờ Hàn Quốc chuyên gia ở đâu nhiều nhất, cũng chỉ có thể là ở đây!
Tuy trình độ đều rất bình thường, nhưng dù sao số lượng đông đảo, còn có rất nhiều chuyên gia quốc tế, thủ đoạn là có, đài truyền hình coi trọng nhất chính là thủ đoạn, có điểm này là đủ rồi.
Tin rằng như vậy, còn có thể tăng thêm tỉ suất xem đài.
Quyết định của đài truyền hình, được rất nhiều người ủng hộ, lúc này mới có liên lạc với quản lý Ngô, đối với quyết định lần này, quản lý Ngô cũng rất ủng hộ, lập tức có phản ứng.
Rất nhiều người đều không nói ra, mọi người đều nhìn vào màn hình lớn.
Hiện trường của hoạt động, chính là cái màn hình lớn.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn vào hình hiện ra trên màn hình, bên cạnh lão Hà còn có viện trưởng Hoàng và Đường tổng của Vinh Bảo Trai, ba người cùng ở trong phòng khách của Vinh Bảo Trai cười tủm tỉm.
Bảo kiếm Tân La là ông cụ mang ra, còn cho bảo kiếm không ít đặc biệt, bảo kiếm xuất hiện lần này, người của đài truyền hình đều tạm ngừng, để mọi người xem rõ một chút.
Thanh kiếm này, đặt Vinh Bảo Trai, đồng thời còn tiến hành biểu diễn ở Vinh Bảo Trai ba ngày.
Tin rằng ba ngày này, sẽ thu hút không ít người Hàn Quốc đích thân chạy đến.
Tất cả chuyên gia, đều nín thở nhìn thanh kiếm này, truyền hình trực tiếp rất rõ, mọi người đều nhìn thấy thanh kiếm cổ này màu nâu, đều có một cảm giác rất không bình thường.
Các chuyên gia nước ngoài còn giỏi một chút, lúc này bọn họ đều hiểu, thanh kiếm này mươi phần có tám chín phần là thật.
Kiếm bình thường, không thể cho người ta cảm giác giống như vậy.
Các chuyên gia Hàn Quốc đó lại há to miệng, nhìn vào màn hình lớn ngơ ngẩn.
- Giả, nhất định là giả, kiếm này có dấu vết làm cũ rất rõ, xem màu sắc, chính là thành phần hóa học làm ra.
Một chuyên gia bỗng nhiên hô lên, màn ảnh trên đài truyền hình lập tức quay về y.
Đây là một người nghiên cứu của nhà bảo tàng Busan, hơn bốn mươi tuổi, nhưng không biết y làm sao đậu nghiên cứu viên, biểu hiện rõ ràng rất cổ xưa, nhưng được y nói là thành phần hóa học làm ra.
Nhưng người này nổi tiếng nhất, lời nói của y cũng là kết quả chờ đợi của tất cả người Hàn Quốc.
Người này không nói, lại có mấy vị chuyên gia đồng ý, Cụ Đông Thành lại quay đầu lại, nhìn Lý Dương kinh hãi.
Y không phải là những chuyên gia này, y có chút năng lực, thậm chí chính y, không nhìn ra vấn đề gì trên thanh kiếm này, một điểm quan trọng nhất, y có mấy cuốn sách cổ quý, có miêu tả nhất định về kiếm Tân La, kiếm này và sách cổ có liên quan với nhau.
← Ch. 0912 | Ch. 0914 → |