← Ch.0918 | Ch.0920 → |
- Bọn Mã Lương tới rồi chưa?
Sau khi nghe Lưu Cương thuật lại. Qua rất lâu, Lý Dương nhẹ giọng hỏi một câu.
Lưu Cương gật đầu:
- Bọn họ đã tới rồi, đang nghỉ chỗ đội trưởng Triệu.
Lần này Lý Dương đến Hàn Quốc, dẫn theo bốn bảo vệ và Lưu Cương. Trong nhà còn có hai người, lần này xảy ra chuyện, ông cụ liền bảo hai người ở trong nhà này cũng vội chạy tới.
Mà lần này, cũng triệt để thể nghiệm ra tính quan trọng của ám toán.
Không phải Triệu Vĩnh vẫn đang âm thầm bảo vệ, cũng không thể kịp thời phát hiện nguy hiểm xung quanh Lý Dương, càng không thể giải quyết sạch sẽ nguy hiểm của lần này, Lý Dương luôn cảm giác ám toán không quan trọng, lần này cuối cùng cũng triệt để thay đổi cách nhìn.
- Được, bảo bọn họ chuẩn bị trước, ngày mai chúng ta đến viếng thăm Cụ Đông Thành!
Trong mắt Lý Dương bỗng nhiên lộ ra tia hàn quang, Lưu Cương nhẹ gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Lý Dương không chủ động gây sự, nhưng tuyệt đối không thể im lặng khi người khác chọc tới mình, lần này Cụ Đông Thành có thể nói đã chạm tới mấu chốt cua hắn rồi.
Cụ Đông Thành không chỉ muốn bắt cóc một mình hắn, còn có Giai Giai bên cạnh hắn.
Thật khó để tưởng tượng, nếu âm mưu của Cụ Đông Thành thành công, hai người bọn họ sẽ chịu thống khổ như thế nào, e rằng sẽ trở thành ác mộng mà suốt cả đời không quên được.
Người khác muốn đối phó với mình như thế này, tất nhiên Lý Dương cũng không thể tha cho y.
Nhưng trước khi đối phó với người này, Lý Dương phải lấy lại muốn đồ mà mình cần trước, đây chính là cái giá mà Cụ Đông Thành phải trả.
Triệu Vĩnh, Lý Nhị, Mã Lương, Hồ Lỗi, bốn tinh anh bộ đội đặc chủng, tùy tiện xuất động mấy người, đều là người chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật. Sau khi nhận được thông báo của Lưu Cương, Triệu Vĩnh đích thân dẫn đội, bốn người âm thầm xuất hiện xung quanh biệt thự của Cụ Đông Thành.
Còn Lý Dương trong thời gian này vẫn ở trong đại sứ quán, hắn sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Ngày thứ hai, truyền thông của Hàn Quốc bắt đầu đưa tin chuyện Lý Dương gặp tập kích, chính phủ muốn kìm lại, nhưng trên thực tế kìm không nỗi, tin tức này, nước ngoài sớm đã đăng tin rồi.
Lý Dương chủ nhân của bảo kiếm Tân La, chuyên gia giám định, chuyên gia sưu tầm đồ cổ nỗi tiếng Trung Quốc. Lúc rời khỏi Hàn Quốc gặp một nhóm người tật kích. Tuy nói là không sao, nhưng cũng làm chuyên gia trẻ tuổi đến từ Trung Quốc này hoảng sợ.
Tin tức này, không hề làm cho người Hàn Quốc mắng chưởi những kẻ tập kích đó mà ngược lại rất nhiều người tiếc hận.
Phải dạy cho tên Lý Dương này một trận, ai bảo hắn lấy quốc bảo của Hàn Quốc còn không chủ động đem trả lại cho bọn họ, nên có càng nhiều người Hàn Quốc đứng ra để làm cho cái tên người Trung Quốc cảm thấy sợ mới đúng.
Những ngôn luận này cũng được đăng tải trên inte.
Lý Dương biết tiếng Hàn, sau khi đọc được những ngôn luận này trên máy tính của đại sứ quán, mỉm cười lắc đầu.
Trong lòng Lý Dương, đã có ý lấy thanh kiếm Tân La đổi lấy một số bảo bối từ Hàn Quốc, thanh kiếm này là rất tốt, nhưng đối với Lý Dương luôn thích sưu tầm đồ cổ Trung Quốc mà nói, thì không đáng là gì.
Đọc những ngôn luận này, ngược lại làm Lý Dương càng thêm hạ quyết tâm.
Thanh kiếm này, cho dù hủy bỏ, hắn cũng sẽ không giao cho Hàn Quốc, Lý Dương muốn đem nó và kiếm Thiên Tùng Vân đặt cùng một chỗ, sau đó ngày ngày triễn lãm ở nhà bảo tàng của mình.
Để mỗi lần người Hàn Quốc đến Trung Quốc đều có một cảm giác sỉ nhục.
- Anh Lý tất cả chuẩn bị xong rồi!
Lưu Cương vào phòng, lúc này vừa đúng buổi trưa, bọn Triệu Vĩnh trở về nghỉ ngơi, đã làm xong tất cả mọi chuyện bên đó.
- Được chúng ta sẽ đi gặp ông chủ lớn Cụ!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, hắn và Cụ Đông Thành chỉ gặp qua ở hiện trường hoạt động, chưa bao giờ gặp riêng, lần này là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng.
Lý Dương muốn ra ngoài, võ quan của đại sứ quán lại là một trận khẩn trương, hôm nay thân phận của Lý Dương ở Hàn Quốc là một mẫn cảm cách lệ.
Cuối cùng biết được Lý Dương là đến thăm một người bạn, không chạy lung tung, võ quan mới có chút yên tâm, nhưng y còn phái một đội binh sĩ đi theo Lý Dương, bảo vệ sự an toàn của Lý Dương.
Đội xe của Lý Dương, không có ngoài ý muốn gì, trực tiếp chạy thẳng tới biệt thực của Cụ Đông Thành.
Nhìn thấy căn biệt thự xa hoa tráng lệ này, Lý Dương lại lắc đầu. Hắn cũng không ngờ, mình sẽ lấy tình hình này mà tới đây.
- Ông chủ, Lý Dương tới rồi!
Cụ Đông Thành đang ở trong phòng ăn dùng cơm trưa, tin tức nhận được làm cho y ăn không ngon.
- Cậu nói là ai đến?
Cụ Đông Thành ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, trong mắt y cũng lộ ra sự kinh khủng không tự nhiên, vừa làm xong chuyện xấu, gia đình khổ chủ tìm ngay tới cửa, bất cứ ai cũng hoảng sợ.
Càng huống hồ, y đang phạm tội chột dạ, nhưng còn biết đối phương lớn mạnh hơn nhiều.
- Lý Dương, Lý Dương ở Trung Quốc
Đến truyền lời là bảo vệ của y, lúc này cũng đang cười khổ, nghe thấy tên của Lý Dương, tên bảo vệ này liền có dự cảm không tốt.
- Nói tôi không có ở đây!
Cụ Đông Thành lập tức lắc đầu, lựa chọn bản năng của y là chạy trốn, lúc này y không muốn nhìn thấy Lý Dương, đặc biệt là Lý Dương vẫn đang ở đại sứ quán, đột nhiên chạy đến tìm y.
- Ông chủ Cụ, hình như đây không phải là đạo đãi khách của ông chứ?
Ngoài cửa, đột nhiên một âm thanh vang lên, Cụ Đông Thành kinh ngạc đứng lên, thức ăn trong miệng rơi xuống đất lúc này không hay.
Lý Dương dẫn theo Lưu Cương và Triệu Khuê đã đứng ngoài cửa của phòng ăn.
- Lý, Lý tiên sinh, thật ngại, hôm nay tôi có chút không khỏe, cho nên không muốn tiếp khách, nhưng các anh không mời mà tự đến, hình như đã xâm phạm vào chỗ ở của người khác!
Cụ Đông Thành cố nén hoảng loạn trong lòng, trên mặt cố nở nụ cười, nói một câu cứng nhắc.
Y lúc này, đúng là không muốn gặp Lý Dương, hơn nữa y có chút nghi ngờ, Lý Dương có phải là biết chuyện gì rồi, mới cố ý chạy đến tìm y.
- Xông vào sao? Nhưng tôi biết không phải là như vậy. Có một người bạn gọi là lão Thất nói cho tôi biết, cửa ở chỗ này của ông có thể trực tiếp vào không cần phải chào hỏi!
Lý Dương mỉm cười, cũng không quản Cụ Đông Thành, còn Triệu Khuê lại tới bên cạnh tên bảo vệ của Cụ Đông Thành, nhìn y tràn đầy uy hiếp.
Về phần Lưu Cương, vẫn đứng sau lưng Cụ Đông Thành, nếu Cụ Đông Thành có bất cứ hành động khác thường gì, y có thể nhanh chóng thu dọn đối phương.
Nghe thấy cái tên lão Thất, cơ thể của Cụ Đông Thành cứng đờ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Lúc này y hoàn toàn hiểu rõ, Lý Dương đã biết tất cả, lão Thất đã lọt vào tay của Lý Dương, y đã đánh giá thấp người thanh niên này.
Chính là đánh giá thấp nghiêm trọng.
- Lý tiên sinh, ta không biết ý ngài nói gì, nhưng khách đường xa đến, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi nhé!
Thời gian ngắn này, Cụ Đông Thành đã nghĩ ngợi rất nhiều.
Vẻ mặt của y hồi phục lại không ít, chí ít Lý Dương đến tìm y, thì không phải đem lão Thất đưa cho cục cảnh sát, chứng tỏ giữa bọn họ còn có thể thương lượng.
Lý Dương muốn gì y rất rõ, chuyện quan trọng trước mắt đối với y mà nói chính là che dấu, giải quyết sạch sẽ chuyện này.
Chỉ tiếc, kiếm Truy Tinh y sẽ không còn nữa.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Cụ Đông Thành có chút mơ hồ, quanh năm bắt nhạn, lần này lại bị mất trắng, sóng vỗ lật thuyền, quả thật là không nên.
- Được!
Lý Dương đứng phắc dậy, cũng không quan tâm đến phản ứng của Cụ Đông Thành, tự mình đi ra ngoài, ngoài vào phòng khách.
Cụ Đông Thành hình như đã hồi phục trở lại, mấy năm nay y dốc sức làm việc, cũng làm qua không ít chuyện xấu, khả năng chịu đựng hơn hẳn người bình thường rất nhiều.
Nếu lần này Lý Dương tìm đến y, chuyện này có thể xoay sở được, đây không phải là kết quả xấu nhất.
- Lý tiên sinh, không biết lần này ngài đến đây, là vì cái gì?
Cụ Đông Thành đi thẳng vào vấn đề, mỉm cười nói một câu, y còn đích thân pha một bình trà Long Đỉnh thượng hạng, trà này chính là y mua từ Trung Quốc.
- Ông chủ Cụ, xem thử cái này trước đi!
Cái túi Lý Dương cầm trên tay, lúc vào hắn có mang theo một cái túi, chỉ là Cụ Đông Thành không có đặc biệt để ý tới.
Lúc này y mới phát hiện, Lý Dương mang đến là một cái máy tính, một bản ghị chép điện tử.
Không lâu, nụ cười trên mặt y biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng cứng nhắc.
Trong máy tính của Lý Dương, phát một đoạn video, trong đoạn video, sắc mặt lão Thất có chút trắng bệch đang khai ra tất cả. Vừa mới bắt đầu, y bảo mình bắt cóc Lý Dương, là chủ ý của Cụ Đông Thành.
- Lý tiên sinh, đây là ý gì, người này tôi hoàn toàn không quen.
Cụ Đông Thành lớn tiếng nói một câu, trên mặt còn tỏ ra rất phẫn nộ.
Lý Dương mỉm cười nhìn y không nói, mở ra một thứ khác trong máy tính, lúc này làm Cụ Đông Thành không nói ra lời.
Cụ Đông Thành không ngờ, lão Thất mà y bồi dưỡng vẫn luôn phòng bị với y, mỗi lần có chuyện gì, đều lưu lại chứng cứ, lần này lão Thất lấy ra, chính là ghi âm lời y ra lệnh.
Trong đoạn video có lời nói của mình, sắc mặt của Cụ Đông Thành từ xanh chuyển sang trắng.
Sau đoạn video, còn có thứ càng làm cho Cụ Đông Thành thêm suy sụp, dáng vẻ của Cụ Đông Thành lén quan sát Lý Dương từ xa, đều bị Triệu Vĩnh chụp lại, lúc này tất cả đều được mở ra.
- Lý tiên sinh, đây chỉ là một hiểu lầm, tôi biết hiểu lầm này mang đến cho ngài một thương tổn nhất định, ngài nói đi, làm sao mới có thể giải quyết được hiểu cái lầm này?
Vài phút sau, Cụ Đông Thành mới chậm rãi nói một câu.
Lúc này y cũng hoàn toàn hiểu rõ, Lý Dương nắm được chứng cứ tuyệt đối, muốn không chế là không thể, bây giờ y đang nghĩ, làm sao mới có thể giải quyết được chuyện này.
Đương nhiên, nếu có thể giải quyết vĩnh viễn thì tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Cụ Đông Thành lại lẵng lẽ cuối đầu, trong mắt hiện ra tia hung tợn.
- Tôi biết là hiểu lầm, kỳ thực giải quyết hiểu lầm này rất đơn giản, ông chủ Cụ, xin ngài xem thử cái này rồi hãy nói!
Lý Dương khẽ cười một tiếng, Lưu Cương đưa thẳng cho Cụ Đông Thành một túi văn kiện.
Trên mặt Cụ Đông Thành có chút nghi ngờ, nhận lấy túi văn kiện, lấy ra đồ trong đó, rồi ngước lên nhìn Lý Dương.
Chỉ là liếc nhìn, sắc mắt của Cụ Đông Thành trở nên trắng bệch. Sau đó, Cụ Đông Thành đứng phắc dậy, đặt văn kiện trên tay lên bàn.
-Lý Dương, cậu quá đáng rồi đấy, cái này không thể, tôi không thể nhận lời.
Cụ Đông Thành lớn tiếng hét lên, giống như con sư tử nổi giận, văn kiện rơi lả tả trên bàn, trong đó có một tấm hiện rõ bên ngoài, bên trên viết giá của một vật phẩm.
← Ch. 0918 | Ch. 0920 → |