← Ch.0943 | Ch.0945 → |
- Vâng, cháu lập tức bố trí người!
Lý Dương ngây người vài giây, lập tức hứa, ông cụ rất ít nói chuyện cẩn trọng như vậy đối với hắn.
Cho dù là lúc ở Hàn Quốc tìm kiếm tinh kiếm cũng không có như vậy.
Điện thoại rất đơn giản, Lý Dương gác máy sau đó liền bắt đầu sắp xếp người chuyển bức tranh sơn dầu này, tranh sơn dầu lần nữa được gấp lại, còn được đặt vào trong bức tranh trước đây, toàn bộ đều khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
Chuyển lô công cụ này về nước đối với Lý Dương mà nói thật không khó, đây đều là các công cụ hắn vừa mới mua được, có thủ tục hợp pháp hoàn toàn có thể xuất cảnh.
Huống hồ Lý Dương mua được lô đồ gốm giá trị rất cao, lúc này cùng đưa về, bất kỳ ai sẽ không nghi ngờ điều gì.
Trong sự kinh ngạc của Vương Giai Giai và Lưu Cương, Lý Dương phái Hải Đông đi, lô công cụ này có thể đường hoàng đưa trở về, cũng không cần có bất kỳ lo lắng gì
.......
Bắc Kinh và Milan chênh lệch nhau khoảng 6 h.
Lúc Lý Dương gửi thư cho ông cụ, Bắc Kinh bên đó khoảng 8h sáng, nhận được thư của Lý Dương, trong nhà ông cụ lập tức trở nên bận rộn.
Hơn nửa giờ sau, Viện trưởng Hoàng người đầu tiên chạy đến đây, ngồi trong phòng khách xem mấy bức ảnh, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
20' sau, Phương Lão của Lưu ly xưởng cũng chạy lại đó.
Trông thấy các hình ảnh trong máy tính, ông đầu tiên kinh ngạc, sau đó nhíu mày, thỉnh thoảng vuốt cằm lắc đầu, ông cũng không nói thêm gì.
Khoảng 10h, bên ngoài khu biệt thự mới lại đến hai chiếc xe, bước xuống là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, ông cụ đích thân ra cửa, đón vị lão nhân này vào trong phòng khách.
Phòng khách lúc này, đã bố trí và cắm máy chiếu rồi, Lý Dương gửi đến các tấm ảnh, được phóng to trên màn hình, triển thị ở đó.
Sau khi vị lão nhân này đến, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn đứng ở đó, động cũng không động đậy.
- Từ Lão, ông thấy thế nào?
Qua mấy phút, Hà Lão mới khẽ nói một câu, Viện trưởng Hoàng, Phương Lão cùng ngẩng đầu, ánh mắt của họ đều tập trung vào vị lão nhân cuối cùng này.
Từ Lão, tên là Từ Hoãn, là họa sĩ lớn nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng nhân vật dẫn quân được giới họa sĩ cử sang phương Tây.
Ngoại trừ điều đó ra, ông còn có một thân phận, ông là con cháu của đại sư nổi tiếng trong nước Từ Bi Hồng.
Từ Lão từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của bác Từ Bi Hồng, đối với mỹ thuật phương Tây cực kỳ hứng thú, từ nhỏ chuyên nghiên cứu về các trường phái họa của Phương Tây, từ từ, trở thành quyền uy về phương diện này trong nước.
Từ Lão đã 79 tuổi, lớn hơn ông cụ một chút, ở trong nước, đối với mỹ thuật phương Tây nghiên cứu sâu nhất, ông nói hai, không ai dám nói một.
Đây mới là nguyên nhân ông cụ mời ông đến, phương diện hội họa phương Tây, ông cụ cũng không bằng ông, đây cũng là một trong nguyên nhân Phương Lão và Viện trưởng Hoàng không đưa ra ý kiến, đều đợi nghe ý kiến của ông trước.
- Chưa tiện nói, tranh ở đâu?
Từ Lão lại nhìn một phút, cuối cùng mới lắc đầu.
- Bức tranh còn đang ở Milan, là Lý Dương phát hiện được ngoài ý muốn, tôi đã bảo cậu ta mang tranh về trước rồi.
Ông cụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Viện trưởng Hoàng, Phương Lão đều đứng lên, bốn vị lão nhân cùng đứng dưới màn hình, cẩn thận nhìn bức tranh phóng to trên màn hình.
Bức tranh phóng to " bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ" rõ ràng có vẻ máy móc, mấy vị lão nhân này xem càng cẩn thận hơn.
- Tôi có dự cảm, tiểu tử đó lần này chắc lần này gặp được vận may lớn rồi.
Viện trưởng Hoàng đột nhiên nói một câu, lúc nói cùng nhìn Hà Lão, cả khuôn mặt cùng một sắc mặt, ghen tỵ, trắng trợn ghen tỵ, tức giận ghen tỵ.
- Tôi cũng có cảm giác này, vận may của Tiểu Lý luôn không thể nói được.
Phương Lão cũng nói một câu, lúc nói chuyện cũng nhìn Hà Lão.
Trên mặt của ông cũng mang theo chút ghen tỵ, nhưng không mạnh liệt như Viện trưởng Hoàng, con trai ông sớm đã kế thừa tay nghề của ông, tuy còn không bằng ông, nhưng cũng là đại sư nổi tiếng trong nghề trong nước rồi.
Còn có đồ đệ của ông, cũng như thế có không ít thành tích không tồi, đây luôn là việc vui mừng nhất của Phương Lão.
ở phương diện nay, ông bình tĩnh hơn Viện trưởng Hoàng rất nhiều, không như Viện trưởng Hoàng đến bây giờ vẫn đơn độc, ngay cả truyền nhân cũng không có.
- Nếu là thật, vậy toàn bộ giới thi họa trên thế giới sẽ dậy sóng một lần.
Từ Lão thong thả nói, lúc nói chuyện, mắt của ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, cẩn thận quan sát mỗi một khối trên màn hình.
Xác thực mà nói, ông nhìn là mỗi một nét vẽ.
Rất nhanh ông cụ nhận được tin của Lý Dương, Hải Đông đã mang theo công cụ lên máy bay rồi, không bao lâu có thể đáp xuống Bắc Kinh.
Phương Lão, Từ Lão và Viện trưởng Hoàng đều ở trong nhà Hà Lão, ba vị lão nhân đều không đi, ở đó nói chuyện nhỏ với nhau.
Quá trình mấy vị lão nhân nói chuyện, đề cập nhiều nhất chính là Lý Dương.
Cố nhiên, lúc này Lý Dương căn bản không biết mấy vị tiền bối vì hắn đã tập trung lại, đợi bức tranh của hắn chuyển đến.
Lý Dương lấy bức tranh ra, nhưng kết quả không được xem hài lòng lắm.
Trước khi ông cụ chưa tận mắt thấy bức tranh, căn bản không tiện bình luận đánh giá bức tranh này, điều này làm cho Lý Dương rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi trong nước nhận được tranh, tiếp tục thăm hỏi rốt cuộc xem như thế nào.
Chuyển lô đồ gốm màu đi cũng làm cho Bạch Minh có chút tiếc nuối, anh ta lần này không thể thưởng thức tường tận.
Tuy nhiên, Lý Dương đã hứa với anh ta rồi, đợi sau khi về nước, lô đồ gốm này có thể bày ra để anh ta tận hưởng cho thỏa, nói chung là làm cho trong lòng Bạch Minh không có chút tiếc nuối.
Thời gian Bắc Kinh, hơn 10: Pm, phòng khách của ông cụ vẫn sáng đèn, bốn vị lão nhân chưa đi ngủ, đều ngồi ở đó, Phương Lão còn không ngừng đi tới đi lui.
Máy bay đã đáp xuống sân bay, Ông cụ cử nhân viên cảnh vệ của mình đi đón, hiện nay còn chưa quay về.
11h vừa mới qua, bên ngoài cuối cùng truyền đến thanh âm của ô tô, Từ Lão, Viện trưởng Hoàng đều đứng lên, cùng vội vàng đi ra ngoài.
Mấy vị lão nhân đều chờ cả ngày, thời khắc cuối cùng đã không kìm chế được.
- Hà Lão, chào ông!
Hải Đông tiến vào phòng khách, trên tay anh ta chỉ cầm một bức tranh sơn dầu, các công cụ khác đều do cảnh vệ phụ giúp tháo dỡ xuống, các công cụ tạm thời để ở chỗ của Hà Lão.
- Mang trở về rồi?
Trông thấy Hải Đông, trên mặt Ông cụ lộ ra nụ cười, tuy nhiên còn hỏi một câu.
Hải Đông trực tiếp đưa bức tranh trên tay cho ông cụ, Viện trưởng Hoàng, Phương Lão còn có Từ Lão đều vội vàng vây lại, nghi hoặc nhìn bức tranh sơn dầu cảnh biển.
Ông cụ không nói quá trình Lý Dương nhận được bức tranh này ra.
- Công cụ còn ở bên trong là họ ngẫu nhiên phát hiện ra, đây mới là ảnh chụp.
Ông cụ cười cười, trước tiên dặn dò cảnh vệ dẫn Hải Đông đi nghỉ ngơi, lúc này mới lấy bức tranh sơn dầu ra một bên bàn, chuẩn bị lấy bức tranh giấu ở bên trong ra, luôn lấy bức tranh trong lòng mọi người ra.
Vị trí lấy tranh Lý Dương sớm đã nói cho ông cụ biết rồi.
Được sự giúp đỡ của cảnh vệ ở Milan từng lấy ra một lần, lại bị đóng kín lại một lần nữa, cuối cùng lại bày ra trước mặt mọi người.
ảnh mở ra, mắt Từ Lão căng lên, đầu ngón tay không kìm nổi run run.
Bức tranh "Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ" này Jesu ngồi chính giữa, 12 môn đồ phân thành bốn tổ đứng ở bên cạnh, tranh như thế trên thế giới cũng có rất nhiều.
Tuy nhiên, người thứ nhất lấy loại thể lệ này vẽ ra tranh này là De Vinci.
Ông cụ không ngừng đánh giá bức tranh trước mặt, Phương Lão, Viện trưởng Hoàng cũng nhìn cẩn thận, mấy vị lão nhân đều tập trung tinh thần nhìn trước mặt, bức tranh này khiến người ta có chút máy móc.
- Từ Lão thế nào?
Lần này hỏi ra là Viện trưởng Hoàng, trên mặt ông cũng có chút hồi hộp.
- Ta nắm chắc năm phần, đây chính là bức tranh trong truyền thuyết!
Môi Từ Lão run run, lúc nói chuyện thanh âm rất khác thường, tuy nhiên, lúc này không có ai cười ông, mấy vị lão nhân đều sững sỡ đứng ở đó.
Nắm chắc năm phần, nắm chắc này đã rất lớn rồi, Từ Lão là người rất cẩn thận, nói năm phần, chắc phải nắm chắc bảy phần.
- Là thật, phong thái truyền thuyết là thật?
Phương Lão cũng ngẩng đầu, ông không so được với Từ Lão, cơ thịt trên mặt thỉnh thoảng nhảy lên.
- Không biết, chúng ta còn phải thông qua giám định cuối cùng!
Từ Lão vuốt cằm.
- Giám định cuối cùng, được, được, Từ Lão, mau chóng xác định.
Ông cụ lên tiếng nói, ngữ khí có tự hào và hưng phấn, ông và Viện trưởng Hoàng cùng liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự kích động của đối phương.
- Tôi cần phải về, đem một phần bác ta giữ lại ra, bác am hiểu hơn ta rất nhiều.
Từ Lão nhẹ nhàng lắc đầu, Ông cụ và Viện trưởng Hoàng đều thầm ủng hộ, tuy nhiên, thời gian hôm nay quá muộn rồi, không để Từ Lão về được.
Bác của Từ Lão, đó là Từ Bi Hồng, có một việc Lý Dương thực sự không biết, trước đây Từ Bi Hồng cũng từng giống hắn được tổ chức này mời qua, đồng thời suýt thì gia nhập vào trong đó.
Tuy rằng hắn không gia nhập, tuy nhiên quan hệ của hắn và mấy người trong tổ chức rất tốt, biết một số bí mật người khác không biết.
Đáng tiếc các bí mật này hắn không nói ra ngoài, chỉ giữ lại cho chính mình, đều là các bí mật người hiện nay không tìm được manh mối.
Đã không có manh mối, bất kỳ bí mật nào đều trở thành truyền thuyết, Ông cụ họ nói cũng chính là việc này.
Tương truyền, De Vinci trước khi vẽ bích họa "Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ" từng vẽ một bức tranh sơn dầu như thế, bức tranh sơn dầu này mới là ông dự tính là công cụ cho tu viện. /
Có thể sau khi bức tranh vẽ xong ông lại đổi ý, đối với bức tranh này ngay cả ông cũng vô cùng yêu thích, không định tặng cho người khác.
Sau đó, ông mới dùng một bức bích họa lớn để đền, bất kỳ ai đều biết, Da Vinci rất ít vẽ bích họa, tu viện đó và ông hoàn toàn không có quan hệ đặc biệt, có thể mời được ông vẽ bích họa này chính là duyên cớ này.
Đáng tiếc chính là, bức tranh "Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ" mà De Vinci vẽ, khi ông qua đời lại biệt tăm, lúc đó còn có rất nhiều người tìm kiếm, cuối cùng đều thất bại.
Nhưng người biết việc này rất nhiều, dần dần cũng lắng xuống.
Đặc biệt De Vinci sáng lập nên tổ chức đồng minh, bên trong coi việc này là thật tiến hành truyền tụng, mỗi một thành viên mỗi đời đều biết việc này, .
Tuy nhiên, bọn họ không đặc biệt chú trọng việc này, sau đó cũng được Từ Bi Hồng biết được, viết lại trong sách của mình, Ông cụ và Viện trưởng Hoàng, họ đều biết được việc này ở Từ Lão.
← Ch. 0943 | Ch. 0945 → |