← Ch.0969 | Ch.0971 → |
Giá một nghìn hai trăm vạn đã xuất hiện trên màn hình.
Cao Tổng lo lắng cầm chặt chiếc cốc, dựa vào tài sản của ông, thêm hai nghìn vạn cũng không thành vấn đề, nhưng tranh đấu giá không phải là một cuộc đọ sức tài sản đơn thuần.
Có thể lấy được món đồ về tay mình với giá thấp nhất đương nhiên là tốt rồi, chỉ biết dùng giá cao để đè người khác xuống đều là Khải Tử, lúc về cũng bị người ta cười chê thôi.
Một nghìn hai trăm vạn tạm thời vẫn cố định ở đó, Lâm Lang lại bắt đầu nói rồi.
Lời ông ta nói đầy tính kích thích, chỉ vài giây sau, con số trên màn hình lớn lại thay đổi, lần này là một nghìn hai trăm năm mươi vạn.
Cao Tổng hơi thất vọng, nhưng ông ta vẫn không dừng lại, lập tức thêm hai mươi vạnro nữa.
Trên màn hình, giá mới nhất liên tục hai mươi vạn, ba mươi vạn mà tăng lên, tăng cho đến một nghìn năm trăm tám mươi vạn mới dừng lại.
Một nghìn năm trăm tám mươi vạn, giá này cuối cùng cũng coi như là cố định ở đó, cuối cùng thành giá chính thức.
- Cao Tổng, chúc mừng ông!
Mao Lão là người chúc mừng đầu tiên, giá này là Cao Tổng điên quá đã từ một nghìn bốn trăm tám mươi vạn trực tiếp tăng thêm một trăm vạn nữa, nếu không thì không biết sẽ tranh nhau cho đến bao giờ.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Cao Tổng cười lớn, ông còn đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, áp lực cạnh tranh trong buổi đấu giá, nếu là người chưa tham gia lần nào chắc chắn sẽ không tưởng tượng được, cho dù Cao Tổng là tỉ phú, thì lúc này cũng lo lắng đến toát mồ hôi.
Mỗi lần tăng giá đều là hai ba mươi vạn, đây làro, nếu đổi thành Nhân dân tệ thì là hai ba trăm vạn rồi.
Mỗi lần tăng mấy trăm vạn như thế, ở trong nước cũng rất hiếm gặp.
Bức tranh cuối cùng cũng về tay rồi, Cao Tổng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần đấu giá này cũng không uổng công ông đã đến, chỉ cần bức tranh này cũng đã làm cho ông thấy mãn nguyện vô cùng rồi.
Nếu ở trong nước, bức tranh như thế này muốn mua cũng không mua được.
Buổi bán đấu giá vẫn tiếp tục, trợ thủ bên cạnh Cách Lang mang một trục cuốn tranh dài bước đến, theo hắn có thêm một cái ghế đẩy rất dài nữa, nhìn cảnh này, Viện trưởng Hoàng, và cả Lâm Lang đều ngồi thẳng người dậy.
Một cái ghế dài như thế, thì bức tranh triển lãm chắc chắn cũng rất dài, bức tranh thế này rất hiếm gặp.
Trong lòng hai người có một cảm giác.
Lý Dương cũng ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt ba người trở nên nghiêm túc, làm Bạch Minh vốn định nói già đó cũng lập tức im lặng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Trong buổi đấu giá này, đây là lần đầu tiên thấy ba người đều thận trọng như vậy, làm Bạch Minh không nói lời nào nữa.
Xe đẩy đến bên cạnh Cách Lang, Cách Lang mỉm cười rồi bắt đầu nói:
- Tiếp theo là một tác phẩm vĩ đại, một tác phẩm làm kinh động cả thế giới, đó là Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan thời Bắc Tống Trung Quốc...
Người trợ thủ bên cạnh cũng bắt đầu mở bức tranh ra.
Còn Bạch Minh, Cao Tổng, Mao Lão cùng với thầy Thái lúc này đều há hốc miệng ngơ ngác nhìn màn hình lớn.
Đặc biệt là Bạch Minh, còn gõ liên tục vào đầu mình nhìn Viện trưởng Hoàng.
Ông muốn biết là mình có nghe nhầm hay không, Thanh Minh Thượng Hà Đồ, bức tranh này không phải đang được cất giữ trong cố cung sao, sao nó lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào cố cung nghèo quá bắt đầu mang đồ ra bán rồi.
Nhìn thần sắc Viện trưởng Hoàng vẫn rất nghiêm túc, ông ta lại quay đầu lạ, cố cung bán trộm tranh là không thể nào, ông ta cũng chỉ là suy nghĩ chút thôi.
Lúc này trên màn hình lớn đã bắt đầu đặc tả về bức tranh.
Cuộn tranh được mở ra, một khung cảnh non nước hiện lên, Viện Trưởng Hoàng nhếch lông mày một cái, tuy nhiên ông ta không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi nhìn sự thay đổi của bức tranh.
Bức tranh rất dài, người trợ thủ từ từ lật bức tranh ra, máy quay vẫn tiếp tục theo nó, Cách Lang lúc này cũng không nói gì, ông ta đã thông báo trước rồi, để mọi người cùng từ từ thưởng thức bức tranh.
Sau cảnh non nước là một con suối nhỏ, bên bờ suối có một đội xe lạc đà, nhìn có vẻ như là ngoại ô thành phố vậy, đội xe này đang chuẩn bị đi vào thành phố.
Phía trước còn có một vài căn nhà nhỏ của nông dân nằm giữa rừng cây, trong rừng còn có vài cây có chim làm tổ, nhìn rất chân thực.
Bên khu rừng còn có một ruộng lúa mạch, mấy cái máy bóc vỏ được bố trí ở đó, phái xa xa còn có một chuồng dê, sát bên chuồng dê hình như còn có chuồng nuôi gà vịt.
Chỉ xem những cái này thôi cũng đủ biết đây là phong cảnh điền viên, tươi đẹp vô cùng.
Tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này giống như là mình đang trở về vùng đất yên bình của mấy trăm năm trước vậy.
Bức tranh vẫn tiếp tục được mở ra, trên đường chợt nhộn nhịp hẵn lên, một đoàn rước dâu đang đi phía trước, chú rễ đang cưỡi trên một con ngựa lớn, hớn hở nhìn xung quanh.
Anh ta giống như là đang muốn nói, hôm nay là ngày vui của mình, mời mọi người cùng đến ăn kẹo mừng.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người chợt mỉm cười, giống như bị nhiễm niềm vui từ anh ta vậy.
Bức tranh vẫn đang được lật, cảnh tiếp theo xuất hiện là một cái kiệu hoa, phía sau kiệu hoa là một người gánh cá, đây là món quà nhà gái mang đến, chúc con rể luôn luôn được vui vẻ.
Đoàn rước dâu đi vào trong thành, phía sau càng trở nên nhộn nhịp hơn nữa, người từ các quán trà cửa hiều hai bên đường đều ngước mắt nhìn ngưỡng mộ.
Đến những nghệ nhân đang ca hát tạp kỹ trên đường cũng ngây người ra nhìn đoàn rước dâu, không biết là họ đang nghĩ gì.
Bức tranh vừa mới được mở đến đây, đây mới chỉ là một phần nhỏ nhưng đã là chấn động tất cả mọi người.
Cách Lang dường như cảm thấy thời gian trôi chậm hơn một chút, ông gật đầu với người trợ thủ bên cạnh, người trợ thủ mở bức tranh ra càng nhanh hơn, Viện trưởng Hoàng chợt đứng dậy, ngây người ra nhìn màn hình lớn.
Bức tranh rất dài, nếu lúc mở ra không chú ý sẽ rất dễ làm hư nó.
- Ông nội Hoàng!
Động tác của Viện trưởng Hoàng là Vương Giai Giai giật mình, hôm qua ông vừa mới bị bệnh, lúc này Vương Giai Giai cũng không thèm nhìn lên màn hình nữa, mà lo lắng nhìn ông.
- Ông không sao!
Viện trưởng Hoàng cố gắng nuốt nước bọt, Lâm Lang nhìn ông một cái rồi lại tiếp tục nhìn lên màn hình.
Trong lòng Lâm Lang đã rõ, Mạc Lạp Đế không lừa ông, bức tranh này rất có khả năng là thật, chỉ cần nhìn biểu hiện của Viện trưởng Hoàng là biết.
Lý Dương vẫn ngồi bất động ở đó.
Bức tranh này vẫn đang được mở ra, tuy nhiên trước khi ở đây, tất cả bức tranh đã được hắn xem qua một lượt, lúc bức tranh vừa được mang đến thf hắn đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình rồi.
Dưới hình lập thể, Lý Dương càng nhìn rõ và trực quan hơn.
Tất cả hình ảnh trong bức tranh dài đều được hiện lên trên hình lập thể, bức tranh vẫn chưa mở ra hết thì hắn đã nhìn thấy hết toàn bộ bên trong rồi.
Cảnh non nước mở đầu, sau đó là song long tiểu ấn, còn có đề khoản của Tống Huy Tông, đặc biệt là năm chữ lớn Thanh Minh Thượng Hà Đồ, nổi bật vô cùng.
Độ mở và cả tranh lụa của bức tranh, tính theo thời gian đều phù hợp với thời kỳ Bắc Tống.
Điều quan trọng nhất là sự giản dị mà bức tranh mang lại, một cảm giác rất tự nhiên, trong hình lập thể thì cảm giác này càng tăng thêm, thậm chí Lý Dương còn cảm thấy mình như quay về lại Triều Tống, đến Đông Kinh.
Hắn dường như cảm nhận được rằng mình đang ở đô thành phồn hoa.
Bức tranh này, không cần đi xem biểu hiện của Viện trưởng Hoàng, thì Lý Dương cũng đã biết được tất cả, đây chính là bản gốc.
Bức tranh được mở ra rất nhanh, một lúc sau, toàn bộ khung cảnh trong bức tranh đã hiện ra, Mao Lão, thầy Thái, và cả Bạch Minh đều đứng dậy, còn Cao Tổng thì đã bước đến trước màn hình lớn, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Sao chỉ có lời tựa của Lý Đông Dương, những cái sau đó thì không còn nữa, ấn trang của Lục Phí Trì và Gia Khánh đâu?
Thầy Thái chợt kêu lên một tiếng, ông đã từng đến cố cung, đã nhìn thấy bức tranh này ở đó, bức tranh bây giờ có rất nhiều điểm tương đồng so với bức tranh lúc đó, nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau.
Đầu tiên bức tranh này rất hoàn chỉnh, có non nước mở đầu, có Song long tiểu ấn và tên của Tống Huy Tông.
Điểm khác nhau là, Từ Lý Đông Dương trở đi, những lời tựa và ấn chương của những nhà thu tàng sau đều không có nữa, Nghiêm Tung, Gia Khánh và cả những người khác nữa, tất cả đều đã biến mất.
- Không có những cái này, chẳng lẻ đây là bức tranh giả?
Cao Tổng bước về lại, kinh ngạc nói một câu, nói xong ông lại đứng ở chỗ đó.
Không ai tiếp lời ông cả, Bạch Minh, Mao Lão và thầy Thái đều quay lại nhìn Viện trưởng Hoàng, bức tranh này có phải là giả hay không, người có quyền uy nhất, nói thuyết phục nhất vẫn là Viện trưởng Hoàng.
Sự thực về phương diện thư họa thì người có quyền uy nhất trong nước là Phương Lão và Từ Lão, tuy nhiên Viện trưởng Hoàng về phương diện này cũng không kém, cho dù không hơn hai người kia, nhưng cũng không thua họ bao nhiêu.
Còn ở đây, Viện trưởng Hoàng chính là quyền uy, đặc biệt Thanh Minh Thượng Hà Đồ còn là bảo bối của cố cung.
- Không phải là đồ giả, đây mới là bức tranh thật sự!
Viện trưởng Hoàng không nói gì, còn Lâm Lang lại quay lại nói một câu, lúc này mọi người đều hướng mắt nhìn về phái ông.
- Đề tựa của Nghiêm Tung, ấn chương của Gia Khánh không còn nữa, là vì bức tranh trong cố cung là bức tranh giả mà Nghiêm Tung có được, bức tranh thật bị giấu đi, cho đến hôm nay mới bắt đầu xuất hiện.
Lâm Lang chậm rãi nói, Bạch Minh, Mao Lão đều mở to mắt, nhưng khuôn mặt như bừng tỉnh.
Tương truyền, năm ba Minh Gia Tịnh, Thanh Minh Thượng Hà Đồ được chuyển đến tay Lục Hoàn, Lục Hoàn là Thái Tử Thiểu Bảo, Binh Bộ Thượng Thư, cũng là một quan rất nổi tiếng.
Vợ của Lục Hoàn vô cùng thích bức tranh này, thậm chí sau khi Lục Hoàn qua đoqì, vợ của ông đã cất giữ bức tranh rất cẩn thận, đến con trai của mình cũng không cho xem.
Vợ Lục Hoàn có một người cháu trai, biết được sự tồn tại của bức tranh này liền lấy lòng bà, cầu khẩn lần này đến lần khác, vợ của Lục Hoàn cuối cùng cũng bất đắc dĩ, mới đồng ý cho cậu ta vào phòng mình đóng cửa lại xem, nhưng không cho phép cậu ta mang theo bút mực, càng không được phép nói cho người ngoài biết.
Cháu trai của bà là một người tài hoa, sau khi xem vài lần đã nhớ lại tất cả đặc điểm của bức tranh, hơn nữa còn vẽ một bức rất giống nó.
Sau này, Nghiêm Tung biết được chuyện này, liền nghĩ cách chiếm bức tranh về tay mình, theo sách lịch sử viết thì lúc đó bức tranh mà Nghiêm Tung lấy được là thật, tuy nhiên bây giờ xem lại thì bức tranh trong tay ông ta là giả.
Chỉ là tất cả những điều này đều là lịch sử, còn có người nói bức tranh vì con trai của Lục Hoàn thiếu tiền mà bán đi mất, sau đó rơi vào tay Nghiêm Tung, tuy nhiên bất kể là lời đồn nào thì bức tranh đều đã từng qua tay Nghiêm Tung.
Sau đó Nghiêm Tung mới viết lên lời tựa của mình.
Lời đồn này rất nhiều người đều biết, Bạch Minh, Mao Lão cũng vậy, nếu bức tranh này là thật như lời Lâm Lang nói, vậy thì bức tranh Nghiêm Tung có được chắc chắn là giả.
Điều đó cũng có thể giả thích vì sao lời tựa của Nghiêm Tung và ấn chương của những người khác sau này đều không còn nữa.
← Ch. 0969 | Ch. 0971 → |