Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 1057

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 1057: Người được thăng cấp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong thời gian mười phút, đơn giản mà nói cũng chỉ là thời gian uống ly trà.

Thời gian này, nếu đơn giản xem qua một món đồ chắc chắn đủ. Nhưng muốn thưởng thức cho tốt, tìm ra ưu khuyết điểm của tác phẩm chạm ngọc nghệ thuật, thời gian này chắc chắn không đủ.

Nếu là người bình thường, trong mười phút có thể thưởng thức một tác phẩm chạm ngọc cũng không xong.

Tất cả các đại sư chạm ngọc đều căng thẳng tinh thần. Bọn họ hiểu cửa thứ nhất của thi đấu đại sư sẽ đến đây, có thể qua nổi cửa này hay không, phải dùng đến thực lực.

Nhãn lực, đối với các đại sư mà nói giống như công phu trên tay.

Công phu trên tay có được, nhãn lực kia tự nhiên cũng sinh ra.

Không ai còn nói chuyện, mọi người không phải đang ghi nhớ gì, cho dù dùng bút viết, cũng không viết xong. Bốn tác phẩm chạm ngọc này liền được đẩy ra.

Bốn tác phẩm Phỉ Thúy này không lớn, bị cột trên một cái giá, để nhóm đại sư thưởng thức.

Những vật này vừa xuất hiện, tinh thần các đại sư liền nâng lên.

Mấy vật này không lớn nhưng không có nghĩa là dễ dàng quan sát, vật càng nhỏ, tính bí mật càng lớn. Bọn họ càng cần quan sát tỉ mỉ. Lúc này trong lòng mỗi người ngay cả lòng mắng Hiệp hội tổ chức cũng không có. Đây là một nan đề thực sự.

Tuy nhiên nói lại, cũng chỉ có phương pháp như vậy mới có thể thi và phân ra sự chênh lệch của các đại sư.

Bọn họ đều là đại sư chạm ngọc. Đều là nhân vật đại diện đứng đầu các tỉnh. Nếu dùng Thế vận hội Olympic để so sánh. Những người này đều là á quân của các quốc gia, phương thức bình thường tất nhiên không so ra được thực lực của bọn họ.

Trên ghế giám khảo, Trần Vô Cực, Hồng Lão bọn họ nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ý cười.

Phương pháp tỷ thí cửa thứ nhất, chính là do bốn vị tiền bối này cùng đề nghị ra, thật ra là các ông không phục phương pháp tỉ thí của mình năm đó. Chính là không chính thức như vậy thôi.

Tuy nhiên, thời gian triển lãm tác phẩm của bọn họ, so với hiện nay ngắn hơn một chút. Dù sao bốn người bọn họ, không giống năm người hiện nay.

Lúc này, bọn họ đưa ra yêu cầu chậm lại, áp dụng phương pháp này ở cửa thứ nhất. Hiện nay xem ra hiệu quả không tồi, có thể thông qua cửa này, để phân biệt đại sư với đại sư.

tác phẩm thứ năm, thứ sáu đều đi ra.

Đây là các tác phẩm đặc biệt, nhưng nguyên liệu khác nhau. Ngọc khí không chỉ có Phỉ Thúy, cũng không chỉ có Hoà điền ngọc, tác phẩm chạm ngọc thứ sáu này chính là tác phẩm độc nhất.

Sáu món đồ này ra ngoài, trên mặt vài đại sự bắt đầu lộ thần sắc đau khổ.

Chính là sáu tác phẩm chạm ngọc. Bọn họ cũng không nhớ rõ, thậm chí có người đã muốn quên đặc điểm của hai tác phẩm chạm ngọc. Nếu quên hai tác phẩm, nói cách khác các tác phẩm chạm ngọc tiếp theo đều phải nhớ. Còn phải nhận ra ưu khuyết điểm mới có thể khả quan.

Đây đối với bọn họ mà nói là cuộc thi ác liệt nhất, người có thể qua cuộc thi này cũng không nhiều.

Còn chưa nghĩ ra phương pháp đối phó lại, tác phẩm chạm ngọc thứ bảy lại được đẩy ra. Tác phẩm thứ bảy vừa ra khỏi, tác phẩm thứ tám lại đi ra. Lúc này các đại sư chạm ngọc vội vàng nhìn món đồ này. Có người còn vừa nhìn vừa viết, chỉ có vài người thần sắc xem như tự nhiên.

- Trần Lão, Lý Dương không đơn giản!

Trên ghế giám khảo, Hồng Lão và Trần Vô Cực đang ngồi cùng nhau, Hồng Lão đột nhiên cảm thán một câu.

Bọn họ đều là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Lúc này các đại sư chạm ngọc, ngay cả Lý Dương, Tề Hải Dương, Chu Diệp, Hoàng Hạo, La Thuỵ Hoa cũng một số người tự nhiên một chút. Bọn Tề Hải Dương hoàn hảo. Nhưng Lý Dương cũng như vậy, khiến cho Hồng Lão có chút ngạc nhiên.

- Lý Dương vốn không đơn giản!

Trần Vô Cực không nói gì, lần này nói chuyện chính là Tống lão, Tống lão có chút đắc ý nhìn Hồng Lão, Ông ở bên cạnh Hồng Lão.

Hồng Lão thoáng sửng sốt lập tức cười mắng:

- Ông lão già này, ta thật sự quên mất, Lý Dương có hai quốc tịch, coi như là người Bắc Kinh các người.

- Cậu ta vốn là người Bắc Kinh!

Tống lão cười một tiếng.

- Lần sau, ta nhất định đưa ra yêu cầu, người dự thi không thể đại diện hai vùng, xem hai lão già các người làm thế nào!

Hồng Lão có chút đắc ý nhìn Tống lão, không kìm được đả kích ông một chút.

- Nếu lần sau, ảnh hưởng của một mình ông không lớn như vậy!

Tống lão hơi chột dạ, cười hì hì một tiếng. Biểu hiện của Lý Dương thực khiến ông vừa lòng. Tuy nói Lý Dương đại diện hai vùng, nhưng luôn là đại diện Bắc Kinh, chỉ cần Lý Dương tạo ra thành tích, chính là niềm tự hào của bọn họ.

Hồng Lão khẽ cười lắc đầu, đột nhiên sửng sốt một chút.

Lý Dương dường như cảm giác có người đang bàn luận về mình, quay đầu nhìn bọn họ một cái, Vừa lúc chạm mắt Hồng Lão, Lý Dương còn cười cười với Hồng Lão.

- Tiểu tử này, sẽ không

Chờ Lý Dương quay đầu, Hồng Lão mới nhìn hai bạn già hỏi một câu. Lần này bọn Hải Dương có thể thoải mái một chút, nhưng không có nghĩa bọn họ có thể phân thần.

Bất kể Tề Hải Dương hay Chu Diệp, hay là Hoàng Hạo, lúc này tinh thần đều tập trung cao độ, căn bản không nhìn sang nơi khác.

- Ông cho rằng như thế nào?

Trần Vô Cực cười to một tiếng, ông cùng nhìn thấy Lý Dương quay đầu trong lòng có chút giật mình, nhưng không nghĩ nhiều.

Ông tin tưởng thực lực của Lý Dương. Hơn nữa chính Lý Dương cũng rất coi trọng lần thi đại sư này. Lý Dương có thể phân thần, chỉ có thể nói hắn nắm chắc tuyệt đối.

- Ta nhận không ra, cậu ta là đồ đệ của ông mà!

Hồng Lão cúi đầu, có chút nghi hoặc, ông không tin Lý Dương mạnh hơn Hoàng Hạo. Tuy nhiên biểu hiện của Lý Dương thật sự kỳ quái. Ông đều hoài nghi, Lý Dương căn bản không toàn lực ứng phó, Cửa thứ nhất không xem như qua, đơn thuần là qua đi.

Tuy nhiên, như vậy cũng không hợp lý, ngay cả cửa thứ nhất Lý Dương đều không qua. Nếu như vậu, Tống lão và Trần Vô Cực còn tư cách gì tranh với ông.

- Bây giơ không cần phải nói điều đó, lát nữa sẽ biết!

Trần Vô Cực cười thần bí, ông còn tiếp tục đề tài này.

Thời gian bọn họ nói chuyện trôi quan, mười tác phẩm chạm ngọc đã sắp đẩy ra ngoài, tất cả thời gian triển lãm mười tác phẩm chạm ngọc cũng là nửa tiếng.

Nửa tiếng đối với nhiều người thưởng thức tường tận một tác phẩm tốt cũng không đủ thời gian.

Ghế giám khảo, ghế cố vấn, ghế khách mời, ghế phóng viên cùng tất cả người trong hội trường lúc này đều bắt đầu bàn luân. Kết quả bọn họ không biết, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người có thể nhận ra một chút.

Có vài người đã muốn lộ ra tuyệt vọng, còn có vài người không biết mình đang nói gì.

Hoặc là thời gian oán giận của bọn họ không đủ. Phương thức oán giận như vậy, cụ thể nói gì, chỉ có chính bọn họ mới hiểu rõ.

- Phù!

Hoàng Hạo thở dài, bọn họ đều có bàn và ghế dựa. Tuy nhiên, ít người ngồi trên ghế, khi vừa nãy các tác phẩm chạm ngọc đẩy qua. Mọi người đều đứng dậy.

Hoàng Hạo ngồi xuống, cầm lấy bút, viết rất nhanh.

Mười tác phẩm chạm ngọc thật là tốt. Dần dần đều được anh ta viết lại trên giấy. Trang giấy này chính là bài thi của bọn họ, lúc này rất nhiều người đều ngồi xuống viết đáp án.

Sau khi hầu hết mọi người ngồi xuống, Lý Dương mới ngồi xuống, cầm lấy bút, từ từ viết ra.

Thật ra, lúc tác phẩm chạm ngọc xuất hiện hắn đã muốn ngồi xuống, . Nhưng cả hiện trường không có ai ngồi xuống, hắn liền đứng lên theo. Mọi người đứng một mình hắn ngồi, vậy không được.

Lý Dương viết rất nhanh, dưới năng lực đặc biệt. tất cả các tác phẩm chạm ngọc này hắn đều nhìn rất rõ. Còn ghi nhớ, Lý Dương đọc sách chỉ đọc qua là không quên được, mấy thứ này tất nhiên rất dễ dàng.

Đây cũng là cũng điều khiến hắn có thời gian phân thần nhìn bọn Hồng Lão.

Đừng nói phân thần, cho dù cho hắn máy tính, tại đây chơi trò chơi cũng không sao cả. Cửa này đối với Lý Dương rất dễ dàng.

Lúc viết, các đại sư chạm ngọc biểu hiện không giống nhau.

Có người vắt hết óc, có người không ngừng nhíu mày, còn có vài người ngồi ở đó thở ngắn than dài. Nhưng thật ra, Lý Dương và bọn Tề Hải Dương những người này đều vô cùng bình tĩnh. Ngồi ở đó không ngừng viết.

Sau nhiều giờ, có nhân viên công tác đến thu lời bình của bọn họ. Đấy vừa là thời gian buổi sáng, cũng không khác biệt lắm.

Những lời bình nời, lúc này giao cho mười hai giám khảo. Để bọn họ tiến hành tổng hợp lời bình.

Còn kết quả, phải ba giờ buổi chiều mới có thể biết được.

Khán giả dần dần ra về. Ngày đầu tiên thi đấu không phấn khích lắm. Trên thực tế bản thân thi đấu chạm ngọc lại không thể có nhiều phấn khích, càng nhiều người xem đều là nội hàm.

Rất nhiều người đều nhìn thấy mười tác phẩm chạm ngọc này.

Bọn họ không thể ở gần xem. Nhưng màn hình lớn vẫn dõi theo. Hơn nữa, thời gian bọn họ xem còn lâu hơn các đại sư trong sân thi đấu.

Rất nhiều người đều trong lòng mâu thuẫn. Hôm nay người có thể đến, tám phần đều thích chạm ngọc hoặc là người trong ngành sản xuất chạm ngọc.

Rất nhanh, những người này uể oải phát hiện. Nếu để cho bọn họ bình, có thể bình ra ưu khuyết điểm của một nửa tác phẩm chạm ngọc cũng không rồi rồi. Căn bản bọn họ không có khả năng thể hiện ra ngoài.

Cho dù một nửa này, cũng không nhất định là toàn bộ.

Đây cũng khiến cho bọn cảm nhận được yêu cầu cao độ của đại sư chạm ngọc. không hổ là trận đấu chỉ có đại sư mới tham dự được. Rất nhiều người đều chờ mong kết quả buổi chiều. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu vị đại sư, có thể qua được cửa thi này.

- Lý Dương, hôm nay nhìn dáng vẻ của cậu, thực sự rất thoải mái!

Đại sư dự thi đều không dời sân vận động, có khách sạn riêng đưa cơm cho bọn họ. Các giám khảo đều tập trung trong phòng giám khảo. Buổi chiều mới có thể đi ra ngoài. Đến lúc đó bọn họ còn có thể mang ra kết quả trận đấu hôm nay.

- Ông cũng không khác!

Lý Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi cách đó không xa. Hôm nay hắn viết lời bình của mình. Lúc rảnh rỗi thuận mắt nhìn mọi người giải bài thi.

Hoàng Hạo thật sự lợi hại, thật sự có thể giống như Trần Vô Cực nói. thật sự đạt đến cấp độ đại sư đỉnh cấp. Mười tác phẩm chạm ngọc này anh ta đều bình rất chính xác.

Còn có bốn người giống anh ta, lần lượt là Tề Hải Dương, Chu Diệp, mình, và một đại sư chạm ngọc Vân Nam Hành Khải, Hành Khải là một vị đại sư chạm ngọc lần nữa xuất núi. Người Vân Nam, ở đó địa vị luôn giống như Trần Vô Cực ở Yết Dương.

Sau khi thấy Hành Khải viết lời bình, sự chú ý của Lý Dương đối với người này liền tăng lên. Hắn coi trọng người này, chính là Hành Khải.

*****

Mười tác phẩm chạm ngọc, cho dù hoàn toàn bình đúng. , Lời bình này cũng khác nhau. Ưu khuyết điểm rất nhiều. Theo yêu cầu nói ra ưu khuyết điểm là được, chi tiết nhiều ít không cần để ý.

Tất cả ưu khuyết điểm Hành Khải viết lời bình, phương diện chi tiết nhiều hơn người khác rất nhiều.

- Đó là anh ta ngoài mặt như vậy thôi. Trong lòng rất lo lắng!

Hoàng Hạo nói một câu, lập tức bị một đại sư chạm ngọc khác của Tô Châu phản biện. Bọn họ đều âm thầm so sánh, xem đáp án lần này có viết hay không.

Hoàng Hạo một đại sư chạm ngọc Tô Châu rất có thực lực. , rất nhiều người đều muốn nghe đáp án của anh ta một chút.

Đương nhiên, Chu Diệp cũng nhìn qua một cái. Tuy nhiên, các đại sư chạm ngọc Tô Châu này rõ ràng đều coi thường Chu Diệp. Lúc này Chu Diệp chính là một người đơn độc đứng ở đó.

- Lý Dương, hôm nay cậu thế nào?

Hoàng Hạo vừa mới đi ra. Bên cạnh Lý Dương lại đi đến một người, lần này đến chính là La Thuỵ Hoa, trong mắt anh ta còn có chút mất tự nhiên.

Lý Dương nói:

- Hoàn thành xong, cố gắng làm hết sức thôi.

La Thuỵ Hoa gật đầu nói:

- Hết sức là được, lần ta ta có một ít đồ vật không chắn chắn tốt lắm. Có thể xảy ra vấn đề.

- Cho dù sai lầm một chút cũng không sao, đều có thể thăng cấp giống nhau.

Lý Dương cười cười, hắn hiểu La Thuỵ Hoa vì sao có biểu hiện như vậy. Tuy nhiên, lần này La Thuỵ Hoa chính xác không viết đúng tất cả. Sai mất một cái, viết đúng chín cái.

Chín cái có thể thăng cấp. Tuy nhiên, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, anh so với Hoàng Hạo kém hơn một chút.

- Lý tiên sinh, La tiên sinh, hai vị lần này bình như thế nào?

Bên cạnh Lý Dương lại đi đến vài người, đều là đại diện của bản địa Yết Dương. Bọn họ thấy Lý Dương và La Thuỵ Hoa tụ lại, liền tiến lại.

Bọn họ cũng muốn điều tra so sánh một chút mình có đúng hay không? Tuy nhiên, người bọn họ muốn tìm là La Thuỵ Hoa. La Thuỵ Hoa Yết Dương được công nhận là người có thực lực cực mạnh.

Hỏi Lý Dương, chỉ là vì tôn trọng thôi. Lúc này ai cũng không cho rằng Lý Dương mạnh hơn La Thuỵ Hoa.

Dù sao, Lý Dương cũng là đệ tử của Tông sư Trần Vô Cực. Cũng là một thiên tài chạm ngọc.

- Ta nắm chắc không lớn lắm. Ta viết như thế này...

La Thuỵ Hoa chậm rãi nói ra. Anh ta biết mục đích của những người này. Lúc này anh ta không giấu diếm. Thật sự giống như lúc thi đại học so sánh đáp án. Người khác coi đáp án của anh ta là chuẩn. Đây cũng là một loại tín nhiệm.

Lúc La Thuỵ Hoa nói, Lý Dương quay đầu nhìn Hành Khải.

Hành Khải không cùng nhóm đại sư chạm ngọc Vân Nam. Anh ta một mình đứng ở góc kia. Theo hiểu biết của Lý Dương, vị Hành đại sư này nghỉ ngơi nhiều năm. Lần này nhận lời rời núi.

Lý Dương đột nhiên đi đến bên Hành Khải. La Thuỵ Hoa kinh ngạc nhìn hắn một cái. Nhưng không để ý, sau đó tiếp tục nó lời bình mà hôm nay anh ta viết.

- Hành lão tiên sinh, chào ông, sao lại một mình đứng ở đây?

Hành Khải sáu mươi tuổi. Trong số đai sư dự thi tuổi tác xem như lớn hơn một chút. Nhưng cũng không phải lớn nhất. Tuy nhiên Lý Dương chắc chắn trẻ hơn một chút. Hành Khải và Lý Dương trẻ tuổi cũng giật mình.

- Ta bình thường cũng đều là mình mình, Ngọc thánh Lý Dương, ta nghe nói qua về cậu!

Hành Khải cũng cười, tóc của ông có điểm bạc, nhưng cũng không có vẻ già lắm, cười rộ lên hoà ái.

Lý Dương cười nói:

- Đó đều là người khác tuỳ tiện thổi phồng lên, gánh không nổi!

Hành Khải nói:

- Không có thực lực, người khác sẽ không thổi phồng cậu. Lão Mã thực sự rất giỏi, cậu có thắng được lão Mã, chắc chắn không phải do may mắn!

- Ngài cũng quen biết Mã tiên sinh!

Lý Dương có chút kinh ngạc, tuy nhiên, nghĩ lại liền bình thường lại. Hành Khải cũng là người Vân Nam. Ông là đại sư chạm ngọc nổi tiếng, tất nhiên biết Vua Phỉ Thúy.

- Ông ấy chính là đại ca của ta!

Hành Khải cười, ông và Vua Phỉ Thúy tuổi chỉ hơn kém nhau mười tuổi. Tuy nhiên, việc bọn họ nối tiếp nhau, rất ít người biết.

Không ai biết, lúc Hành Khải trẻ tuổi, cũng có nghiên cứu đổ thạch. Cũng coi như có danh tiếng là một chuyên gia đổ thạch. Ông từng tìm Vua Phỉ Thúy khiêu chiến, cuối cùng thất bại thảm hại.

Sau khi thất bại, Hành Khải không nản lòng thoái chí. Âm thịnh dương suy lại nổi lên trong chạm ngọc.. không ngờ ông ở trong chạm ngọc rất có thiên phú. Tuy gia nhập muộn, nhưng thành tựu cũng rất cao.

Sau này lại trở thành một đại sư chạm ngọc nổi tiếng.

Sau khi trở thành đại sư chạm ngọc, chuyện ông ở trong đổ thạch, ngược lại không ai biết. Sau này ông thường xuyên đến thăm Vua Phỉ Thúy, hai người liền trở thành bạn tốt.

Hơn nữa, ông có chút giống Lý Dương. Trong chạm ngọc đều thay đổi giữa chừng, không giống người khác đều bắt đầu học từ nhỏ.

- Mã là tiên sinh, người tốt lắm, đáng tiếc lần này ông ấy không đến!

Lý Dương khẽ nói, lần này Hiệp hội chạm ngọc cũng mời Vua Phỉ Thúy. Nhưng ông có chút việc nên chưa đến. Trong chuyện chạm ngọc, và đổ thạch liên quan cũng không nhiều lắm.

- Hành tiên sinh, có thời gian hay không?

Đang nối, một vị đại sư chạm ngọc của Vân Nam đi tới, anh ta còn lễ phép cười cười với Lý Dương.

Tuy rằng Lý Dương tuổi trẻ, nhưng không ai dám coi thường hắn. Ai cũng đều biết được, Lý Dương tuổi trẻ như vậy có được thành tích tốt như vậy. Tương lai chắc chắn không thể không rộng mở.

Càng không cần phải nói, Lý Dương ở trong đổ thạch đã sắp đứng đầu.

- Lý tiên sinh, xin lỗi, ta xin xuống trước!

Nhóm đại sư chạm ngọc Vân Nam đang tụ lại bàn bạc. Hành Khải tuy thích hành động một mình, nhưng người khác đều biết thực lực của ông. Lúc này cử một người đặc biệt đến mời ông.

Điều này Hành Khải biết, Chào Lý Dương một cái liền rời đi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thời điểm các đại sư bàn bạc các loại thanh âm đều có, có vài người còn kêu to tiếc hận. Có vài người còn vô cùng đau đớn, đánh mình.

Còn có vài người, nghi ngờ trận đấu không công bằng, cho rằng tỷ thí như vậy không cần phải...... hoặc nói trí nhớ mình không tốt....

Tất cả đều nhìn Lý Dương. Thi đấu đại sư chạm ngọc lần đầu tiên, lại hoàn toàn là phương pháp thi đấu mới, nhất định sẽ đưa ra. Chẳng qua bọn họ thất bại tự tìm cớ cho chính mình.

Ba giờ chiều, sân vận động rất nhanh tụ kín người.

Rất nhiều người đều nhìn về phía ban giám khảo. Ở đây các giám khảo không tuyên bố trước, chính lãnh đạo của Hiệp hội ngọc thạch cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào.

- Nội dung thi đấu buổi chiều, bây giờ xin mời Trần lão Trần Vô Cực tuyên bố kết quả trận đấu buổi sáng!

Người chủ trì đi ra, trong lời nói của anh ta tuy rất đơn giản, nhưng rất đầy đủ, hơn một trăm vị đại sư chạm ngọc đều duỗi thẳng người. Cho dù kết quả lúc trước bọn họ tìm hiểu so sánh thế nào, bọn họ đều muốn biết lần này có qua hay không.

Đây chính là thi đấu đại sư chạm ngọc toàn quốc. Đây cũng tương tương các đại sư chạm ngọc cấp cả nước một lần thành danh.

Trần Vô Cực đang đứng lên trong hàng vạn người chăm chú nhìn ông. Trên màn hình lớn cũng là hình ảnh của ông.

- Nhiều người như vậy nhìn ta, thật có chút áp lực!

Trần Vô Cực cười cười. Lời nói của ông làm cho một số người phát ra tiếng cười rất nhỏ. Trần Vô Cực quay đầu nhìn ghế dự thi không xa. Lại lộ ra tia tươi cười.

- Ngày đầu tiên thi đấu hôm nay, tổng cộng có ba mươi ba người được thăng cấp!

Trần Vô Cực nói đến đây tạm dừng lại. , Ông biết phản ứng nhất định sẽ rất lớn. Để mọi người có chút thời gian phản ứng.

- Chỉ có ba mươi ba người, sao ít như vậy?

- Ngày đầu tiên đã loại gần bảy phần!

- Ba mươi ba tác phẩm. Trận đấu lần này thật đúng là nghiêm túc, đây đều là đại sư!

Thanh âm bàn luận trong sân vận động lập tức vang lên. Hơn một trăm vị đại sư chạm ngọc dự thi đều trở nên lo lắng. Ai cũng không ngờ ngày đầu tiên đã bị loại.

- Yên tĩnh một chút, Bây giờ tôi tuyên bố danh sách!

Trần Vô Cực nói trước microphone, sân thi đấu rất nhanh yên tĩnh lại. Các đại sư chạm ngọc dự thi cũng bắt đầu chờ mong nhìn Trần Vô Cực. Hi vọng có thể nghe được tên mình từ miệng của ông.

- Người được thăng cấp đầu tiên chính là Lý Dương!

Trần Vô Cực chậm rãi nói xong, nói xong còn nhìn Lý Dương một cái. Tán thưởng trong mắt liền biểu lộ không thể nghi ngờ.

Ông trực tiếp tuyên bố danh sách, có một câu ông không nói ra. Thứ tự của danh sách hôm nay chính là thứ tự thành tích. Lý Dương viết bình luận tốt nhất trong số người dự thi. Cũng là tác phẩm tốt nhất.

Lý Dương không chỉ viết mỗi ưu khuyết điểm của mỗi tác phẩm chạm ngọc. Còn viết rất nhiều chi tiết nhỏ người khác không chú ý. Viết bình của Lý Dương lúc mười hai vị giám khảo truyền đọc, còn mang tới một trận huyên náo.

Ai cũng bất ngờ, Lý Dương sẽ viết toàn bộ như vậy, Hồng Lão thậm chí trực tiếp đưa ra nghi ngờ, có phải Trần Vô Cực tiết lộ trước phương thức thi hôm nay không?

Kết quả, Trần Vô Cực và Hồng Lão tranh cãi nhau một trận, Trần Vô Cực có thể thề với trời, ông có có hành vi nào làm bừa.

Tất cả đó là thành tích thực sự của Lý Dương.

Đương nhiên, điều này Lý Dương không biết, Trần Vô Cực trở thành tông sư, sau đó ảnh hưởng cao hơn Hồng Lão, tranh luận của bọn họ tuy không có kết quả, nhưng, cuối cùng tất cả mọi người công nhận thành tích của Lý Dương.

Dù sao đây là cửa thứ nhất, sau này còn phải xem bản lãnh thật sự.

Lý Dương đứng dậy, khom người đáp tạ sau đó lại ngồi xuống, rất nhiều người đều chỉ vào Lý Dương bàn luận.

Lý Dương thăng cấp cũng không đưa tới quá nhiều bàn luận. Tuy rằng tuổi trẻ nhưng danh tiếng của hắn sớm đã vang danh bên ngoài. Hôm nay đến đều là những người có liên quan đến ngành ngọc thạch.

Đứng đầu ngọc thánh sớm vang vọng đại giang nam bắc.

- Lý Dương, chúc mừng cậu!

Hoàng Hạo phản ứng nhanh nhất, anh ta và Lý Dương cũng ngồi gần nhau, các đại sư chạm ngọc khác đều nhìn Lý Dương, ánh mắt có chút phức tạp.

Trần Vô Cực vừa xong đã nói, hôm nay thăng cấp chỉ có ba mươi ba người. Lý Dương chiếm được một danh sách, nói cách khác hơn một trăm người bọn họ chỉ có ba mươi ba ngươi có thể thăng cấp.

Còn có một điểm, Lý Dương dù sao rất trẻ, ai cũng không ngờ hắn chính là người được thăng cấp đầu tiên.

Rất nhiều người cũng bắt đầu hoài nghi có phải Trần Vô Cực cố ý mở đường cho Lý Dương hay không. Người có suy nghĩ này không ít, chẳng qua không ai dám công khai nói ra mà thôi.

- Người được thăng cấp thứ hai là Hành Khải!

Thanh âm của Trần Vô Cực lại vang lên. Hành Khải cũng đứng dậy, vẻ mặt của anh ta không có thay đổi gì, không một gợn sợ hãi. Thăng cấp là chuyện anh ta đoán được trước.

- Người thứ ba được thăng cấp là Tề Hải Dương!

Trần Vô Cực tiếp tục tuyên bố kết quả, Tề Hải Dương cũng đứng lên, còn nhìn Hành Khải và Lý Dương một cái.

Đã tuyên bố danh sách ba thứ tự, các đại sư chạm ngọc còn lại rõ ràng có chút sốt ruột, rất nhiều người đều lo lắng nhìn Trần Vô Cực. Tỉ lệ bị loại bảy phần. Lúc này rất nhiều đại sư chạm ngọc cũng không tự tin.

- Người được thăng cấp thứ tư là Chu Diệp!

Chu Diệp đứng lên, Hoàng Hạo nhíu nhíu mày, Chu Diệp thăng cấp anh ta không bất ngờ. Chỉ là đối với người này không có ấn tượng tốt. Cho rằng là bôi đen chạm ngọc Tô Châu.

Anh ta đang nghĩ ngợi, vội vàng đứng lên theo, Trần Vô Cực đã sắp hô tên anh ta. Anh ta là người được thăng cấp thứ năm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)