← Ch.1074 | Ch.1076 → |
An ủi con mấy câu, Trưởng phòng Ngô liền tắt máy, nghĩ một lúc rồi lại gọi cho một số khác.
-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Giọng của Trưởng phòng Ngô lần này rất cứng, Cục công an thành phố Yết Dương, Cục trưởng Quách đang vừa cầm điện thoại vừa khóc, ông không ngừng giải thích, Trưởng phòng Ngô đang gọi điện cho ông.
Nói một lúc Cục trưởng Ngô coi như cũng hiểu ra được vấn đề.
Có người đánh con trai ông, sau đó còn cưỡng ép nó tại Cục công an, Trưởng phòng Ngô lúc này nổi giận lôi đình, ông từ Yết Dương mà thăng chức lên, nơi đó là gốc rễ của ông, là địa bàn của ông, có người đang trị con trai ông ở đó, đúng là đang làm mất mặt ông.
-Tiểu Từ, đi, về Yết Dương!
Dặn dò với Cục trưởng Quách vài câu, nói với ông ta là phải trừng trị nghiêm khắc hung thủ, Trưởng phòng Ngô liền xuất phát, ông lúc này vẫn không biết, còn có rất nhiều chiếc xe vì một chuyện mà đang chạy đến Yết Dương.
-Các người, các người tuyệt đối không được làm bậy!
Cục trưởng Quách tắt máy, rồi vội vã hét lớn với mấy người trong phòng, có một vài cảnh sát hình sự đã mang súng đến đứng một bên.
Ngoài ra còn có những tay súng bắn tỉa đang tìm vị trí cho mình.
Hải Đông thông báo lại tất cả những điều này cho Lý Dương, những tay súng bắn tỉa bên ngoài thì hắn không lo, mấy người Triệu Vĩnh vẫn đang đứng ở bên ngoài, tuyệt đối không để cho mấy tên này thực hiện được mục đích.
Bọn họ lúc này đang lo những cảnh sát bên ngoài sẽ tấn công mạnh.
Nếu tấn công, bọn họ vẫn có thể ngăn lại, nhưng không thể tránh khỏi những thương tích, Triệu Khuê và Hải Đông đều có mang súng theo người, nếu xảy ra đối kháng, bọn họ không đảm bảo được sự sống chết của những người này đâu.
Những người này dù sao cũng chỉ là những cảnh sát bình thường, Triệu Khuê và Hải Đông cũng không muốn vì mâu thuẫn giữa họ và Cục cảnh sát mà gây thương tổn cho những người này.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lo lắng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ đặt an toàn của Lý Dương lên hàng đầu.
Nhìn khung cảnh có vẻ hỗn loạn, Lý Dương lại thở dài rồi rút điện thoại ra.
-Anh Kiệt, đang làm cái gì vậy, sao vẫn chưa có ai đến?
Lý Dương than trách một hồi trong điện thoại, gọi điện cho anh Kiệt lâu rồi mà vẫn chưa thấy ai đến Cục cảnh sát, điều này đúng là khó hiểu.
-Không có ai, không thể nào, tôi đã nói Hoàng Thiên Kiệt gọi điện rồi mà!
Đầu dây bên kia, Hà Kiệt nhảy dựng lên, tài xế và thư ký quay đầu lại nhìn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chủ tịch thành phố phản ứng như vậy.
-Bây giờ ở đây hơi hỗn loạn, tôi không biết là có thể rút lui an toàn không nữa!
Lý Dương thở dài, Hà Kiệt nghe thấy những âm thanh lộn xộn ở hiện trường.
-Cậu cố gắng chờ thêm một lúc, tôi đang trên đường đến đây, lát nữa sẽ đến thôi!
Hà Kiệt vội nói một câu, Lý Dương tắt máy rồi, trán Hà Kiệt cũng toát mồ hôi.
-Thật đáng chết, vậy mà không có ai đến, không phải là chơi tôi sao?
Hà Kiệt tức giận kêu lên một tiếng, hắn liền lấy điện thoại ra gọi.
Lần này hắn trực tiếp gọi cho chủ tịch thành phố Yết Dương Hồ Hân.
Hồ Hân là một đồng chí nữ, bốn mươi hai tuổi, hà Kiệt từng là bạn học trường trung ương Đảng với em gái bà, kể ra thì hắn và em gái bà cũng đã từng yêu nhau, sau đó không biết sao lại chia tay.
Nếu không phải vì sự việc cấp bách, thì hắn sẽ không trực tiếp liên lạc với Hồ Hân đâu.
Nói hết mọi việc xong, hắn lại gọi một cuộc điện thoại nữa, hắn la lớn trong điện thoại, nhờ người giúp một việc nhỏ mà cũng không xong, còn là cho sự việc phát triển theo chiều hướng xấu nữa.
La xong, trút được giận, hắn mới nói tài xế lái xe nhanh một chút để sớm đến Yết Dương.
Tuy nhiên, đợi sau khi bình tĩnh, Hà Kiệt lại gọi điện cho Ông, bây giờ Lý Dương có phần nguy hiểm, chuyện này không thể giấu Ông được, nếu không thì hắn cũng gánh không nổi.
Bí thư thành phố Yết Dương Hoàng Thiên Kiệt, bây giờ đang ngồi đợi trong phòng làm việc.
Điện thoại ông chợt reo lên, nhìn thấy số ông sững người lại một cái, sau đó chợt gõ gõ đầu, bây giờ ông mới nhớ chuyện người ta nhờ, trước đó ông nhận được tin hai sếp lớn đến làm quên mất việc bạn nhờ.
Đầu dây bên kia, người bạn này không khách sáo la lên mấy câu, sau đó còn nói với ông, đây không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải chú ý, còn bắt đi giải quyết ngay lập tức.
Nếu làm không tốt thì đến ông cũng sẽ bị liên lụy.
Hoàng Thiên Kiệt lại thấy quái lạ, không phải là một tranh chấp nhỏ, người bị công an bắt rồi sao, tại sao lại còn liên lụy đến ông chứ?
Điều này làm Hoàng Thiên Kiệt rất không vui, cũng may ông là người biết đại thể, sau khi nhận điện thoại liền quyết định để thư ký đích thân đến đó, ông phải ở đây chờ đớn hai vị quan lớn.
Thư ký sau khi nhận được lệnh liền do dự một lúc sau đó mới nói nhỏ:
-Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin, Chủ tịch thành phố Hồ cũng đã xuất phát, là đi đến Cục công an!
-Thị trưởng Hồ đến Cục công an rồi?
Hoàng Thiên Kiệt chau mày lại, điều đầu tiên ông ta nghĩ đến là người mà bạn mình nhờ giúp lúc nãy, không biết là có quan hệ gì với Thị trưởng Hồ hay không.
Nhờ hai người giúp cùng một việc, đây là một điều rất kiêng kị trong chốn quan trường, Hoàng Thiên Kiệt vốn đã không vui, bây giờ lại càng không vui nữa.
-Đúng vậy, ông xem tôi có cần đi hay không?
Thư ký cúi người nói nhỏ, Hoàng Thiên Kiệt suy nghĩ một lúc cuối cùng thì gật đầu:
-Cậu vẫn cứ đi đi, dẫn người có tên là Lý Dương về trước, nếu Thị trưởng Hồ cũng đến vì hắn thì cậu trực tiếp quay về!
-Tôi hiểu rồi, tôi đi ngay đây!
Người thư ký gật đầu, nhắc thầm tên Lý Dương trong bụng.
Thư ký là một người rất yêu thích điêu khắc ngọc, hắn biết cuộc thi đại sư điêu khắc ngọc lần này, đại diện thi cho Yết Dương có một người tên là Lý Dương, là đồ đệ của Trần Vô Cực, trong hai ngày liên tiếp giành được giải nhất, làm nở mày nở mặt cho Yết Dương.
Chỉ là hắn không liên tưởng hai người này lại với nhau, theo hắn đại sư điêu khắc ngọc Lý Dương chắc chắn đang ở nhà nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai, chứ không thể chạy ra ngoài gây chuyện được.
Thư ký đi rồi, Hoàng Thiên Kiệt lại sửa soạn lại đầu tóc, chuẩn bị đón hai sếp.
-Reng reng reng!
Trong lúc ông đang khổ não suy nghĩ xem mục đích của hai ông sếp lớn đến là gì thì chuông điện thoại lại reo, Hoàng Thiên Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc điện thoại bàn lên nghe.
-Gì, được, được, tôi hiểu rồi!
Dập máy, trán Hoàng Thiên Kiệt chợt toát mồ hôi.
Là thư ký của Bí thư tỉnh gọi đến, nói ông đến Cục công an ngay lập tức để đưa Lý Dương ra. Trong Cục công an hiện tại đang rất hỗn loạn.
Hoàng Thiên Kiệt lúc này cũng coi như là biết được mục đích đến của Bí thư tỉnh. Hắn không thể tin nổi, Bí thư tỉnh đích thân đến Yết Dương cũng là vì chuyện này.
Chuông điện thoại lại kêu, Hoàng Thiên Kiệt giật mình một cái rồi nhấc máy ngay.
Hắn liên tục vâng vâng dạ dạ trong điện thoại, đợi dập máy rồi, toàn thân hắn mềm nhũn, thậm chí như muốn ngất đi.
Lần này là thư ký Chủ tịch tỉnh gọi đến, cũng nói giống như bên Bí thư tỉnh, đều là vì một người, bảo hắn lập tức kiểm soát tình hình ở Cục công an.
Hai vị sếp lớn không hẹn mà gặp cùng nhau đến Yết Dương, chính là vì chuyện mà lúc nãy hắn quên mất.
Hoàng Thiên Kiệt liền cuống cả lên, thư ký đã đi rồi, ông gọi chủ nhiệm văn phòng đến rồi trực tiếp lên xe chạy như bay đến sở cảnh sát.
Lúc này ông rất hối hận, hối hận vì lúc nãy không coi trọng việc của bạn nhờ, kết quả làm Hồ Tư giành đi trước.
Lúc này ông có thể khẳng định chắc chắn là vì chuyện này, chuyện này ông có cơ hội để giải quyết trước.
Hoàng Thiên Kiệt vô cùng hối hận, ông chợt nhớ đến người tên là Lý Dương, cả người ông lại run lên.
Rốt cuộc là ai mà có thể làm kinh động đến hai vị đại nhân làm hai vị phải đích thân ra mặt, những cái khác không nói, sức ảnh hưởng này ông không thể sánh được, người bạn kia của ông đã nói đúng, nếu làm không tốt có thể liên lụy đến mình.
Phía bên kia, Bí thư tỉnh Liếu Quốc Sinh cũng đang vò đầu.
Hà Chấn Giang đã gọi điện đến, ông không ngờ Hà Lão lại đích thân gọi cho ông, còn nói với ông rằng, cục diện có phần mất kiểm soát, nhờ ông giúp đồ đệ của mình.
Lúc này Liễu Quốc Sinh coi như cũng đã hiểu, vì sao hai nhà Hà Vương lại lo lắng như vậy, người xảy ra chuyện chính là vị công tử ca này.
ở Bắc Kinh, Vương Giai Giai đang nước mắt đầm đìa nhìn mẹ.
Lúc này cô lén bảo mẹ gọi điện cho cậu, cô cũng vì quan tâm quá mà rối cả lên, chỉ sợ Lý Dương gặp chuyện gì.
Lý Dương lúc này vẫn chưa biết, bên ngoài vì hắn mà càng trở nên náo nhiệt hơn.
-Người bên trong nghe rõ đây, các người đã bị bao vây cả rồi...
Một cảnh sát đang nói lớn, Cục trưởng Quách hổn hển chạy đến trước mặt đánh vào đầu hắn:
-Ai bảo cậu nói vậy, không biết Ngô Thiếu và Cục trưởng Thường đang ở bên trong hay sao?
Dạy tên cảnh sát đó xong, Cục trưởng Quách lại bước đến trước cửa, ông không dám tiến lại gần hơn.
-Ông chủ Trầm, ông khuyên bọn họ đi, có thể thả Ngô Thiếu và Cục trưởng Thường ra trước được không, bọn họ làm như vậy không có lợi gì cả, mà chỉ làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn thôi.
Tên Cục trưởng Quách này vẫn còn thông minh, biết người tiện liên lạc nhất lúc này là Trầm Chính Đức.
-Cục trưởng Quách, cái này thực sự là tôi không nói được!
Nhìn hai người đang bị Triệu Khuê nhìn chằm chằm, Trầm Chính Đức cười khổ lắc đầu, còn thầm chửi trong bụng, lúc này thì nhớ đến ông rồi đấy, lúc này ông khuyên đâu có ai thèm nhìn ông.
-Ông chủ Trầm, ông cố gắng đi, ông cần biết là bây giờ ông đang ở cùng họ, làm không tốt là ông cũng bị liên lụy đó!
Cục trưởng Quách lại tiếp tục nói lớn, mục đích là muốn cứu Ngô Thiếu và Cục trưởng ra.
Chỉ có thể mang bọn họ ra thì bên ông mới có thể yên ổn.
-Cục trưởng Quách, tôi chỉ là một nhân chứng, bây giờ tôi đang bị người của các ông nhốt vào bên trong, cho dù là liên lụy cũng là do các ông!
Lời Cục trưởng Quách làm Trầm Chính Đức không vui, thứ gì vậy, lại còn uy hiếp ông, ý uy hiếp trong lời của vị Cục trưởng này ông hiểu rất rõ.
Liên lụy, Cục trưởng Quách vẫn không biết, Trầm Chính Đức chỉ mong được liên lụy, kết thân với Lý Dương còn quan trọng hơn tất thảy bọn họ.
-Cục, Cục trưởng Quách, Thị trưởng Hồ đến!
Một tên cảnh sát chợt chạy đến trước mặt Quách Thế Đồ nói nhỏ, Quách Thế Đồ hơi sững người, trong lòng không hiểu, sao chuyện này lại lôi được cả Thị trưởng Hồ đến?
← Ch. 1074 | Ch. 1076 → |