← Ch.1104 | Ch.1106 → |
Bên phía Myanmar rất coi trọng sự có mặt lần này của Lý Dương.
Tộc trưởng của năm gia tộc lớn đều đích thân đến sân bay đón Lý Dương, gia tộc Cuba thì không cần phải nói nữa, có việc cầu người tất nhiên thái độ phải nghiêm chỉnh rồi.
Hai vị tướng quân Sang Dun và Ka Longsha cũng phải tiếp tục duy trì mối quan hệ với Lý Dương nên mới cùng nhau xuất hiện ở đây.
Vì trong lòng vẫn lo cho người nhà nên Lý Dương không nghỉ ngơi gì cả, trực tiếp để Cuba dẫn đến khu mạch khoáng, bên này kết thúc sớm thì hắn mới có thể sớm về với vợ, và còn đứa con trong bụng vợ nữa.
Lần đổ quặng này không được may mắn như lần trước, tuy nhiên cũng rất thuận lợi.
Ba ngày sau, Lý Dương liền phát hiện một khu mạch khoáng lớn, sản lượng của khu mạch khoáng này không bằng với khu đổ trước đây, tuy nhiên chất lượng vô cùng tốt, trong đó có rất nhiều nguyên thạch thượng hạng, cũng có vài nguyên thạch có thể đổ được Phỉ Thúy cao cấp.
Khu mạch khoáng này, có thể cứu vãn tình hình trước mắt của ba gia tộc.
Tuy nhiên cũng chỉ là duy trì mà thôi, nếu chỉ dựa vào nó thì không thể làm cho ba gia tộc có đủ tiền để cạnh tranh với Sang Dun, dù sao thì một nửa thu nhập của khu mạch khoáng này là thuộc về Lý Dương.
Sau khi xác định được khu mạch khoáng, Lý Dương lại ở lại đây thêm mấy ngày nữa.
Trong thời gian này xảy ra một chuyện rất thú vị, Lý Dương đã gặp Thiệu Ngọc Cường trong một khu mạch khoáng.
Thiệu Ngọc Cường ở đây đã được hai năm rồi, người đã thay đổi hoàn toàn, da đen nhiều hơn, người cũng trở nên giản dị chất phác hơn.
Điều quan trọng nhất là trong thời gian dài như vậy, những người cùng làm việc với hắn đều không biết hắn là Thiệu Ngọc Cường, là cháu đích tôn của Thiệu Thị, cũng không ai biết hắn là đồ đệ của Phỉ Thúy Vương, hắn chưa từng công khai thân phận của mình.
Thiệu Ngọc Cường có thể dùng thái độ bình thường để đối diện với tất cả đúng là không dễ dàng.
Tiếc là Thiệu Ngọc Cường lần này gặp Lý Dương, ngoài cười khổ ra là sự bất đắc dĩ.
Tuy hắn ở khu mạch khoáng, nhưng vẫn biết những chuyện bên ngoài, chuyện Lý Dương đã làm nên được đột phá, trở thành Tông sư trong ngành điêu khắc ngọc hắn biết rất sớm.
Tin này đã đả kích hắn rất lớn.
Hắn có thể đến khu mạch khoáng, chấp nhận khổ cực, để học hỏi thêm nhiều kiến thức mục đích là để đánh bại Lý Dương, vượt xa Lý Dương.
Nhưng Lý Dương đã trở thành Tông sư, cũng đồng nghĩa với việc hắn không còn hi vọng nào nữa, cho dù hắn có đuổi kịp thành tích của Lý Dương trên phương diện đổ thạch, nhưng người khác khi nhắc đến hai người hắn, đầu tiên đều sẽ nói Lý Dương là một vị Tông sư mà không nói đến những cái khác.
Đây chính là sức ảnh hưởng của Tông sư.
Cũng may mà Thiệu Ngọc Cường đã ở đây hai năm, hai năm này hắn đã học tập được rất nhiều thứ, cũng đã thay đổi tâm thái của hắn.
Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường nói chuyện với nhau suốt cả một buổi tối, còn uống không ít rượu, ngày hôm sau mới chia tay.
Trong tối đó cũng làm Lý Dương phát hiện Thiệu Ngọc Cường đúng là đã thay đổi rất nhiều, cũng đã tiến bộ rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy Thiệu Ngọc Cường sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến trình độ của Phỉ Thúy Vương mà thôi.
Phỉ Thúy Vương cũng coi như có người nối nghiệp rồi.
Tiếc là thế giới này đã có một Lý Dương rồi, trong ngành cũng đã công nhận rồi, Ngọc Thánh Lý Dương còn lợi hại hơn cả Phỉ Thúy Vương, cho dù Thiệu Ngọc Cường có thể trở thành một Phỉ Thúy Vương thực thụ đi nữa thì phải núp dưới bóng của Lý Dương mà thôi.
Cho dù thế nào, gặp được một người quen ở khu mạch khoáng buồn tẻ này là một chuyện đáng mừng.
Việc này cũng không ảnh hưởng gì đến Lý Dương, thời gian tiếp theo, Lý Dương vẫn tiếp tục tìm kiếm tại khu mạch khoáng, sự tiến hóa của năng lực đặc biệt thực sự đã giúp đỡ Lý Dương rất lớn.
Phạm vi hai nghìn met, làm cả ngọn núi hầu như đều nằm gọn trong hình lập thể của Lý Dương, điều mà hắn cần làm chỉ là đi lại từ từ tìm mạch khoáng mà thôi.
Một tuần sau, Lý Dương trở về Ngõa Thành, kết thúc hành trình đổ quặng lần này.
Lý Dương ở khu mạch khoáng coi như cũng được nửa tháng, thời gian này nếu là đại sư đổ thạch bình thường hoàn toàn không thể đổ được, họ còn phải phân tích rất nhiều thứ nữa.
Lý Dương hầu như không đụng vào đội đổ quặng của hắn, trong nửa tháng ngắn ngủi đó đã đổ ra được ba khu mạch khoáng lớn và hai khu mạch khoáng loại trung, tính ra thì ba ngày hắn đổ được một khu.
Năm khu mạch khoáng này hầu như có thể sánh được với một khu mạch khoáng khổng lồ.
Có số quặng này, những ngày khổ cực của gia tộc Cuba coi như cũng đến hạn, đặc biệt là khu đầu tiên đã đổ trúng, sau khi đào được những nguyên thạch bên trong, Cuba xúc động đến trào nước mắt.
Không trải qua khoảng thời gian khốn khó đó sẽ không thể biết được những ngày tốt đẹp đến khó khăn như thế nào.
Năm khu mạch khoáng, đến cả tướng quân Sang Dun sau khi biết tin này cũng thèm khát rất nhiều.
Ông coi như cũng đã hiểu được, Lý Dương phải duy trì tình hình, nếu không sẽ không bỏ ra nhiều sức lực như vậy, chỉ có như vậy, mới phù hợp lợi ích lớn nhất của Lý Dương, năm khu mạch khoáng này, cộng thêm một phần ba cổ phần của khu mạch khoáng khổng lồ nữa, năm gia tộc Myanmar không có gia tộc nào có thể sánh bằng Lý Dương.
Điều này giống như Myanmar trở thành hậu hoa viên của Lý Dương, trở thành nguồn cung cấp tài sản cho Lý Dương.
Điều này Sang Dun cũng không biết làm thế nào, nhưng ông cũng không giám nói gì, một khu mạch khoáng nhiều lắm cũng chỉ đảm bảo cuộc sống của họ trong khoảng mười năm, muốn gia tộc phát triển bền vững thì không thể tách rời với sự giúp đỡ của Lý Dương được.
Năm khu mạch khoáng, ba vị tướng quân Cuba đều cảm kích Lý Dương vô cùng.
Ba vị tướng quân hầu như ngày nào cũng đi cùng Lý Dương, chỉ cần Lý Dương có nhu cầu, bọn họ đều hết lòng giải quyết, Lý Dương bây giờ chính là vị cứu tinh của họ.
Bọn họ cũng giống như tướng quân Sang Dun, đó là phải dùng lợi ích để trói Lý Dương lại, sự phát triển bây giờ không đại diện cho sau này vẫn vậy, cả gia tộc không thể chỉ nhìn những cái trước mắt, bảo vệ mối quan hệ với Lý Dương cũng là một đảm bảo về sự phát triển của năm gia tộc sau này.
Năm khu mạch khoáng này cũng đã thuyết phục được tất cả mọi người, Lý Dương lần này chỉ đổ năm lần ở khu mạch khoáng, cả năm lần đều đổ trúng, tỉ lệ đổ trúng khủng bố này, đến cả Phỉ Thúy Vương cũng không theo kịp.
Ở Myanmar khoảng hai mươi ngày, Lý Dương cuối cùng đã trở về Bắc Kinh.
Cuộc hành trình đến Myanmar lần này không dài, nhưng thu hoạch lại rất lớn, Lý Dương ngoài tìm được ba khu mạch khoáng lớn trong năm khu ra còn phát hiện một khu mạch khoáng khổng lồ, sáu khu mạch khoáng lớn và mười lăm khu mạch khoáng cỡ trung.
Những thứ này chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
Tài nguyên Phỉ Thúy Miến Điện bây giờ đúng là không còn nhiều nữa, những khu mạch khoáng này nằm rất sâu, Lý Dương tin rằng cho dù là Phỉ Thúy Vương cũng không thể tìm ra được chúng.
Những thứ này đều trở thành chỗ dự trữ của hắn. Lý Dương cũng phải chuẩn bị cho tương lai của mình.
Sau khi trở về Bắc Kinh, cuộc sống lại yên ả trở lại, sau khi Tống Lão dẫn một tốp đại sư điêu khắc ngọc đến nhà tìm Lý Dương, bất kể hắn có muốn hay không thì cũng đã trở thành người đứng đầu ngành điêu khắc ngọc Bắc Kinh rồi.
Về việc Lý Dương trở thành người đứng đầu phương Bắc, người phương Bắc không ai nói gì cả, ngược lại còn thấy vinh dự nữa.
Tông sư, đây chính là Tông sư, bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ, có vị thủ lĩnh này, ít nhất thì bọn họ đều có cơ hội nhìn thấy Tông sư, thậm chí có cơ hội thỉnh giáo Tông sư nữa.
Nếu có được sự chỉ dạy của Tông sư, thì bản thân người đó cũng thấy phát triển thêm rất nhiều, thậm chí có thể thay đổi được vận mệnh của mình.
Thấm thoắt đã tám tháng trôi qua.
Sau mười tháng mang thai, Vương Giai Giai cuối cùng cũng đã sinh được một cậu con trai, đây cũng là đứa con đầu lòng của Lý Dương, việc đặt tên cho đứa con này đúng là rất khó khắn.
Người đặt tên đầu tiên là Lý Dương, tuy nhiên tên đó hai ông bà Lý Quân Sơn không vừa ý, đến cả vợ chồng Vương Toàn Minh cũng không đồng ý, cuối cùng thì Ông phải ra tay, và đặt tên cho cậu bé này là Lý Diệu Tông.
Diệu Tông, vừa có nghĩa là nghiệp Lý Dương, làm rạng rỡ tổ tông, lại vừa có nghĩa là thấy vinh dự vị Tông sư là Lý Dương. Cái tên này nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Đứa trẻ được ôm chìa khóa vàng sinh ra này, may mắn cũng có thể sẽ có được may mắn làm người ta phải khiếp sợ.
Hôm đầy tháng, Tiểu Diệu Tông nhận được rất nhiều lời chúc mừng, có những lời chúc mừng Lý Dương cũng không biết là do ai gửi đến, điều làm Lý Dương không ngờ đến là trong những lời chúc mừng này lại có cả một Thần khí Quốc bảo.
Đó chính là một kiệt tác Tông sư khác của Vương hi "Tang Loạn Thiếp".
Cái này là Tiểu Diệu Tông lúc nghịch phá đã phát hiện ra nó, lúc trước Lý Dương chưa từng nghĩ là sẽ dùng năng lực đặc biệt của mình để kiểm tra những tặng phẩm này, dù sao thì quà tặng người ta gửi đến đều là chút thành ý của họ.
"Tang Loạn Thiếp" và "Lan Đình Tự" có chút khác nhau, tác phẩm này thể hiện một phong cách khách của Vương Hi, cũng thể hiện được trình độ Tông Sư thành thục của Vương Hi.
Bức tự này xuất hiện đã chứng minh được bức mà Lý Dương sưu tầm được lúc trước là đồ giả.
Thực thực ra bức tự đó Lý Dương đã phát hiện nó có vấn đề từ lâu, chỉ là không nói ra thôi.
Bức tự đó, thời đại của giấy mực đều thuộc thời của Vương Hi, chỉ là nét chữ có chút khác biệt, lúc đó thành tích của Lý Dương về thư họa cũng không cao nên không nói ra những điều này, nếu không thì không biết giải thích như thế nào.
Theo dự đoán của Lý Dương, bức "Tang Loạn Thiếp" lúc trước có thể là tác phẩm Vương Hiến phỏng theo tranh của cha mình, lúc mà Vương Hiến chưa có được phong cách riêng của mình.
Bản thân là cha con, lại là phỏng theo, bị người ta cho là tác phẩm của Vương Hi cũng là điều bình thường.
Tuy là trước đây sưu tầm đồ giả, nhưng đồ thật cũng đã đến tay Lý Dương, người gửi tác phẩm này đến là một cấp dưới của Vương Toàn Minh, bản thân ông ta không biết, món đồ mua được từ tiệm đồ cổ này lại là một bảo bối.
Đồ đã tặng đi thì sẽ không lấy lại nữa, để cảm ơn, Lý Dương đã tặng lại một món đồ trang sức nhỏ Thủy Tinh Chủng Tổ Mẫu Lục.
Đây là tác phẩm của Lý Dương, mà còn là một tác phẩm ra đời sau khi hắn thành Tông sư, giá của nó không thể tính được, người đó sau khi nhận được quà đã cảm động suốt cả mấy ngày.
Sự may mắn của Tiểu Diệu Tông không chỉ có từng đó.
Nó giường như đã kế thừa được may mắn của Lý Dương, hình như là có không ít chuyện tốt đang đợi nó, còn việc nhặt được tiền hay trang sức trên sức trên đường thì nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Có một lần, Tiểu Diệu Tông còn nhặt được một tờ ngân phiếu hơn năm trăm vạn, sau đó thì Vương Giai Giai gửi ngân phiếu lại cho đồn công an, và cuối cùng cũng đã tìm được người mất.
Người đó sau khi tìm lại được ngân phiếu suýt nữa thì quỳ xuống để cảm ơn, hắn chỉ là một kế toán, đây là tiền hàng quan trọng mà công ty hắn vừa thu về được, tờ ngân phiếu này ai cũng có thể mang đi đổi tiền mặt được, nếu bị người ta nhặt được chắc hắn nhảy lầu tự tử mất.
Người mất muốn tỏ lòng biết ơn nhưng đều bị Vương Giai Giai từ chối, sau khi Lý Dương lại đổ được khu mạch khoáng ở Myanmar đã trở thành một người không thiếu tiền nữa.
Chuyện này Bạch Minh sau khi biết còn chọc Lý Dương, Lý Dương sau này không cần phải lo kiểm lậu, con trai chính là người kế nghiệp tốt nhất của hắn.
← Ch. 1104 | Ch. 1106 → |