Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0013

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0013: Lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Áp chế hưng phấn, Lý Dương từ từ bình tĩnh lại, việc mình có năng lực đặc thù không thể nói cha cha mẹ được, nếu nói ra thì chỉ làm cho hai người họ lo lắng thêm mà thôi.

Lý Dương đã có quyết định trong lòng, hắn sẽ đem thứ này ra, khi cha mẹ hỏi thi hắn nói tình cờ thấy được nên lấy ra nên tình cờ đi tì Trương Ung dò hỏi giá tiền, thấy có giá nên hắn bán đi, một phần là giữ lại dùng, phần còn lại dùng để xây nhà và đưa một ít cho anh làm tiền vốn để làm ăn.

Nhìn về phía mặt đất cement, Lý Dương cảm thấy may mắn vì mình trong lúc lười biếng đã dùng năng lực đặc thù của mình dò xét xung quanh, nếu không như vậy thì mình cũng không thể nào phát hiện ra cái lọ Phỉ Thúy, nếu để tới lúc xây nhà thì không bị lấy mất thì cũng phải nộp lên cho quốc gia.

Lý Dương lặng lẽ rời giường, khi không thấy cha mẹ thì hắn len lén đi lấy cái dùi và cái đục rồi trở về phòng mình, nhẹ nhàng đẩy chiếc giường ra rồi hắn bắt đầu đục trên nên cement.

Năng lực đặc thù đã giúp Lý Dương nhiều việc, lần này cũng vậy, nền cement này đã có hơn mười năm, tuy lả đã lâu nhưng chất lượng vẫn còn rất tốt nên hắn muốn lấy chiếc hộp ra mà không kinh động tới cha mẹ không phải là không được, Lý Dương dựa vào hình ảnh lập thể có thể nhìn thấy chiếc hộp đã ở rất gần rồi, chỉ một lát sau là có thể lấy nó ra.

Sau khi nền cement đã được đục xong thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn, nhà của Lý Dương nằm ở khu quy hoạch củ nên nền nhà đều là đất nên việc đào bới thuận tiện hơn, hơn hai giờ sau Lý Dương đã đào sâu xuống được nữa thước.

Tuy là nền đất nhưng xuống càng sâu thì lại càng khó, xuống càng sâu thì mặt đất càng cứng lại, hơn nựa bên dưới lại có rất nhiều đá vụng, sau khi Lý Dương một lần nữa sử dụng năng lực đặt thù để tìm đường dào xuống mới có thể tiếp tục, hắn cứ như vậy liên tục đào mãi cho tới hơn năm giờ sáng hắn mới có thể lấy chiếc rương ra.

Nếu không phải có thể thấy được toàn bộ cấu tạo và vật chất bên trong nền đất thì cho dù là dùng hết ngày hôm nay thì hắn cũng không thể nào lấy được cái rương này ra, cho dù bây gờ đã lấy được cái rương thì lúc này Lý Dương cũng đã mệt tới mức thở hồng hộc, ngay cả sức lực nhúc nhích một ngón tay cũng không còn.

Nghỉ ngơi khoảng một giờ rồi Lý Dương bắt đầu lắp cái hố lại, nền cement không thể phục hồi lại như cũ nên hắn chỉ có thể để tạm ở chổ cũ chờ sau này mua cement trám lại, những thứ còn thừa lại thì hắn đem đi đổ.

Khi hắn thu thập xong mọi thứ thì trời đã sắp sáng, mẹ hắn đã làm xong điểm tâm, cha hắn thì đang ngồi trên ghế đọc sách, hai người không hề biết là con mình đã bận rộn suốt cả đêm.

"Thật là đẹp!"

Mở nắp ra Lý Dương liền trừng mắt hô lên, hắn chăm chù nhìn vào lọ thuôc hít.

Tuy rằng lọ thuốc hít này đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu Lý Dương nhưng dù sao nó cũng chỉ là ảo chứ không chân thật như lần này.

Lọ thuốc này chỉ cao có sáu bảy, rộng ba centimet, do được chôn dưới đất hơn nữa còn được gói cẩn thận nên nhựng hoa văn trên thân lọ không có hư hao gì, mặt khác dường như nó có linh tính nên mỗi lần Lý Dương sờ nó liền không nhịn được phải vuốt ve.

"Cao cấp Băng Chủng Phỉ Thúy, trạm trổ tỉ mỉ, lọ này ít nhất cũng có giá hai trăm vạn chứ không chơi!"

Lý Dương mỉm cười, chất liệu của cái lọ này và khối Phỉ Thúy của hắn lần trước không khác nhau nhiều lắm, những kết cấu bên trong nó và viên Phỉ Thúy lần trước khá giống nhau nên Lý Dương tin tưởng hai thứ này là cùng một loại.

"Dương Dương, ăn cơm!"

Mẫu thân ở bên ngoài đột nhiên kêu Lý Dương một tiếng, Lý Dương vội vàng thu hồi lọ thuốc hít, chỉnh sửa căn phòng lại như cũ rồi mở cửa bước ra ngoài.

Bửa ăn sáng rất phong phú hơn nữa Lý Dương mệt mỏi cà đêm nên ăn hơi nhiều, sau vụ cướp lần trước thì đây là bửa cơm mà Lý Dương cảm thấy ngon nhất, những khúc mắt trong lòng từ vụ bị bọn cướp bắt đã hoàn toàn biến mất.

Lý Dương thậm chí còn không thèm nghỉ tới, tên Hầu Tử kia hắn cũng không thèm để ý, chuyện bắt cướp là của cảnh sát, hơn nữa mình và hắn cũng không co liên quan gì, hắn không hề có lý do để tìm mình gây chuyện.

Ăn xong bửa sáng Lý Dương đi vào phòng chứa đồ, hắn đang nghĩ một lý do thích hợp để lấy cái lọ Phỉ Thúy này ra, suy nghĩ một hồi lâu hắn cũng chỉ có thể nói dối là vật này tình cờ có được, nếu không thì cha mẹ hắn sẽ nghi ngờ.

Một lát sau Lý Dương lấy cái rương ra, tuy rằng bùn đất đã bị Lý Dương xóa bớt nhưng mà dấu vết của việt bị chôn vùi thì không thể xóa được, Lý Dương cũng không thèm suy nghĩ nữa, có được vật báo thì ai lại suy nghĩ nhiều bao giờ.

"Mẹ, mẹ tới đây đi, đây là cái gì?"

Lấy ra lọ thuốc hít, Lý Dương quang minh chính đại nhìn ngắm một hồi rồi la lên, dưới ánh mặt trời, lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy càng thêm xinh đẹp.

"Gọi cái gì? Có việc gì thế!"

Mẹ hắn thu dọn một chút rồi đi tới, ngay lúc đi ra thì bà thấy Lý Dương đang nhìn cái gì đó.

"Lấy lại đây cho mẹ xem một chút nào, a, đây là cái gì? Ngọc sao?" Bà nhận lấy lọ thuốc hít từ tay Lý Dương rồi lật qua lật lại xem một tí sau đó kinh ngạc hỏi Lý Dương.

"Rất có thể là Phỉ Thúy, mẹ cũng biết con đang làm gì mà, hơn nữa mấy ngày hôm trước con còn buôn bán lời không ít nên con sẽ không nhìn nhầm đâu, đây chắc chắn là Phỉ Thúy!" Lý Dương cười ha hả trả lời, một lát nữa khi mẹ biết giá trị của thứ này không biết sẽ ra sao nhỉ.

"Phỉ Thúy? Có giá bao nhiêu, đưa cho cha con xem thử đi, nhà chúng ta từ khi nào lại có thứ này thế?"

Mẫu thân tiện tay đưa lọ thuốc trở lại tay Lý Dương rồi quay người đi vào phòng, Lý Dương cười khổ một tiếng, mẹ không biết đây là thứ gì nên đã xem đây là một vật bình thường rồi.

Lý Quân Sơn ẩn thận nhìn một lần, ông là một giáo sư cho nên kiến thức nhiều hơn mẹ Lý Dương một chút, nhìn một hồi thì ông đã nhìn ra thứ này là vật không tầm thường.

"Dương Dương, con nói thứ này là lấy từ trong phòng chứa đồ ra?" Nhìn một hồi, Lý Quân Sơn quay đầu lại hỏi một câu.

"Đúng vậy, nhà chúng ta cũng sắp xây mới nên con nghĩ muốn tìm xem có đồ kỷ niệm gì đó hay không nên vào đó tìm thử, không nghĩ là thấy được thứ này!" Lý Dương mỉm cười gật đầu, hắn hưng phấn nói:

"Ba, ba đừng xem thứ này nhỏ, cái lọ này được làm bằng Phỉ Thúy loại tốt nhất, giá ít nhất cũng một trăm vạn, ba nói cho con biết là từ khi nào nhà mình lại có một món đồ quý như thế?"

Lý Dương cuối cùng không quên hỏi lại một câu, một câu này của hắn đều àm cho người khác hiểu lầm đây chính là đồ vật có sẳn trong nhà.

"Trăm vạn, có khoa tương như vậy không? Con chỉ mới làm có vài tháng mà cũng tự nhận mình là chuyên gia ư?" Lý Quân Sơn lắc đầu, khuôn mặt có chút nghiêm túc nhìn lọ thuốc một lần nữa.

Nhìn một hồi, Lý Quân Sơn ngẩn đầu hỏi Lý Dương:

"Thứ này con tìm được ở đâu?"

"Ở trong một cái hộp sắc, cái hộp kia cũng đã cũ lắm rồi!" Lý Dương nhỏ giọng trả lời, Lý Quân Sơn đứng dậy đi tới phòng chứa đồ vật, Lý Dương vội vàng đi theo, một lát sau Lý Quân Sơn từ trong phòng chứa đồ lấy ra một cái hộp sắc.

Nhìn cái hộp sắc, Lý Quân Sơn nhíu mày.

-o0o-

*****

Lý Dương lúc này cũng có chút khẩn trương, cha hắn rất tinh mắt, nếu như bị ông nhìn ra đây không phải là đồ trong nhà thì cần phải tốn thêm một phen giải thích nữa.

"Chẳng lẽ là của ông cố con lưu lại?" Một lát sau Lý Quân Sơn đột nhiên nói, nói xong hắn lại lắc đầu:

"Mình trước giờ chưa từng nhìn thấy cái rương này, hơn nữa ông cố đã qua đời trước khi dọn vào nhà này, vậy thì tại sao nó lạ có mặt ở đây?"

Tâm trạng của Lý Dương đã tốt hơn không ít, lão cha quả thật là biết tưởng tượng, mặc kệ thế nào thì bây giờ cũng đã có một lý do chính đáng, Lý Dương vội tiến lên nói:

"Ba, nếu ba đã gặp qua thì có lẽ cái rương này là do ông nội đem tới!"

Nhà cũ của gia đính ý Dương nằm ở trấn Tam Thập Lý, hiện tại tuy ít khi về đó nhưng Lý Dương vẫn còn nhớ trước đây mình thường về đóa thăm ông bà.

Lý Quân Sơn đột nhiên gật gật đầu, nói:

"Hẳn là như thế, cha nhớ ông cố của con đã từng nói với ta là cha ông ấy đã từng làm quan lớn trong Bắc Dương quân, thứ này có thể là do ông cố lưu lại!" Nói xong ông cẩn thận nhìn chiếc hộp sắc.

Lý Dương chảy mồ hôi hột, hắn không ngờ là sức tưởng tượng của cha hắn lại mạnh như vậy, ngay cả ông của ông cũng đem ra nói, nhưng mà như vậy cũng tốt, thứ này cuối cùng cũng có xuất xứ.

Nhìn về phía Lý Quân Sơn, Lý Dương nhỏ giọng nói: "Ba, người xem như vậy được không, hôm nay con và anh đi tới công ty tìm Trương quản lý để hắn giám định xem đây là thứ gì rồi bán nó luôn?"

Đây mới chính là mục đích của Lý Dương, món đồ này cho dù có tốt thế nào đi nữa thì cũng không thuận lợi bằng việc cầm tiền mặt torng tay.

"Cũng đúng, thứ này con tìm ra thì do con làm chủ!" Lý Quân Sơn gật gật đầu rồi mang cái hộp sắc trở vào phòng khách.

"oh yes!"

Lý Dương hưng phấn hô thầm một tiếng, mọi thứ đều do hắn một tai dàn diễn, không ngờ là hắn lại có tài làm đạo diễn tới như vậy.

Gọi điện thoại cho Lý Thành để cho hắn mượn một chiếc xe rồi hai anh em lên đường đi tới nội ô Minh Dương, cái vật này ít nhất có giá là hai trăm vạn nên không thể ngồi xe công cộng được.

Gần giữa trưa, Lý Thành mang một chiếc xe củ nát về tới, Lý Dương gọi điện quá gấp hơn nữa đồng nghiệp đều có việc bận nên chỉ có thể đi xa một chút để mượn xe nên bây giờ mới tới đây.

Nhìn chiếc xe mà Lý Thành mượn về Lý Dương càng thêm quyết tâm mua xe, có xe thì cũng thuận tiện hơn nhiều, lúc rãnh rồi còn có thể mang hai ông bà ra ngoài du lịch, tự đi xe mình thoải mái hơn so đi với đoàn người nhiều.

Mở cửa xe ra rồi bước vào, hai người Lý Dương đi tới cửa hàng xa hoa của chi nhánh châu báu An Thị ở Minh Dương, mang theo lọ thuốc hít, Lý Dương trực tiếp mang Lý Thành lên lầu hai để lại một đám đồng sự không hiểu có chuyện gì ở dưới.

"Lý Dương, sao cậu lại trở về? Hiện tại cậu không cần đi làm, một thời gian nữa đến làm cũng không muộn mà!" Nhìn thấy Lý Dương, Trương Ưng có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng Lý Dương trở về đi làm.

Lý Dương có chút sững sốt, sau đó lắc đầu cười nói:

"Đi làm? Không phải, tôi không phải đến để đi làm, tôi ở nhà phát hiện một món đồ tốt nên cố ý mang tới cho ngài xem!"

"Là thứ gì tốt?"

Trương Ưng cười nói, hắn thấy Lý Dương đã khôi phục rất tốt, đối với việc đề bạt Lý Dương làm trợ lý hắn càng ngày càng hài lòng.

"Chính là vật này, ngài xem thử đi!" Lý Dương lấy ra lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy rồi đưa tới.

"Lọ thuốc hít làm bằng Cao Cấp Băng Chủng Phỉ Thúy!" Trương Ưng đột nhiên đứng lên, ở nơi này hắn chính là chuyên gia, hắn mạnh hơn nhiều so với tên gà mờ ăn may Lý Dương.

"Quả thật là Cao Cấp Băng Chủng, lọ thuốc hít có hoa văn hình rồng, đính Hồng Bảo Thạch, những trạm trổ này không phải là hoa văn hiện đại, Lý Dương, thứ này ở đâu ra thế?"

Trương Ưng nhìn kỹ một hồi, hắn càng xem càng kinh ngạc, ngoài giá trị xa xỉ của chất liệu làm lọ thuốc hít, Trương Ưng còn nhìn ra cái gì đó.

"Lấy từ trong kho chứa đồ của nhà tôi, ta thấy thứ này làm bằng Phỉ Thúy nên đem tới cho ngài xem, thứ này và viên lần trước giống nhau phải không?"

Lý Dương cười cười, trong lòng thì đang suy nghĩ tới những gì mà Trương Ưng vừa nói, mặt khác cái câu"Không phải là đồ hiện đại" làm cho Lý Dương có chút buồn bực, thứ này không phải là do ông cố lưu lại thật đó chứ.

Nghĩ đến đây Lý Dương lại cười, trong nhà cho dù có lư lại thứ gì thì cùng lắm chỉ là những món đồ mà cha hắn khi còn trẻ để lại, còn về phần ông nội hay ông cố của hắn thì không thể nào.

"Không giống!" Trương Ưng lắc lắc đầu, hắn cẩn thận cầm lọ thuốc hít rồi nói tiếp:

"Chất lượng không khác nhau nhiều nhưng ý nghĩa thì lại khác!"

"Ý nghĩa không giống nhau? Trương quản Lý, ngài trực tiếp nói cho tôi biết thứ này có giá bao nhiêu tiền là được rồi!"

Lý Dương có chút sững sốt, cái gì ý nghĩa thì hắn không hểu được, đến hắn tới nơi này chỉ là để Trương Ưng đánh giá giúp hắn, nếu được giá thì hắn trực tiếp bán luôn.

Trương Ưng đặt lọ thuốc hít xuống rồi lắc đầu cười nói: "Thứ này có chút khó nói, chỉ dựa vào chất lượng Phỉ Thúy thì thứ này có giá hơn một trăm vạn, nhưng mà nó lại có thêm những hoa vặn chạm trổ kia nên giá cả sẽ tăng thêm rất nhiều!"

"Chạm trổ, ý nghĩa của nó?" Lý Dương cau mày, hắn không ngờ là giá của nó lại thấp hơn so với tưởng tượng.

"Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu đi gặp một người, có lẽ hắn sẽ biết giá trị thật sự của thứ này!"

Trương Ưng kéo Lý Dương ra khỏi văn phòng, phân phó môt tiếng rồi hắn và Lý Dương lên xe chạy ra ngoài.

Hơn mười phút sau, Trương Ưng lái xe một tiểu khu xa hoa, lái xe tới trước cửa một căn biệt thự rồi hắn dừng lại.

"Trương quản Lý, chúng ta rốt cuộc là đi đâu? Đây là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe nói Minh Dương có một tiểu khu xa hoa như thế này?"

Xuống xe, Lý Dương nhìn xung quanh mấy vòng rồi liên tục hỏi mấy vấn đề.

"Đi vào sẽ biết, về phần nơi này, không phải có tiền là có thể mua được đâu!" Trương Ưng cười cười, hắn bước lên ấn chuông cửa, một lát sau, cửa tự động mở ra.

Phía sau cánh cửa là một cái sân rộng, cái sân này rộng hơn sân nhà Lý Dương rất nhiều, bên trong có hai cái vườn hoa nhỏ, còn có hai cây cổ thụ, dưới tàng cây là một bộ bàn đá và một cái ghế nằm, tên ghế có một ông lão tóc bạc đang nằm, phía sau hắn còn có một người phụ nữ trung niên đang đứng.

"Tiểu Trương, cậu đã lâu chưa tới đây, lần này tới đây là có việc gì thế?"

Ông lão tóc bạc cười nói.

"Hà lão nói oan cho tôi, không phải tháng trước tôi đã tới thăm ngài hay sao, lần này quả thật là tôi có việc khác nên mới đến đây, tôi có đồ tốt muốn ngài giám định đây!" Trương Ưng cười bước nhanh tới, hai người dường như là rất quen thuộc.

"Là cái gì? Nếu không phải là đồ tốt thì tôi sẽ gõ đầu cậu!" Ông lão giơ cây gậy lên rồi quơ quơ, khi nói xong khuôn mặt của ông đầy tươi cười.

"Không phải thứ tốt thì ngài có đánh vỡ đầu tôi cũng không sao!"

Trương Ưng đứng ở trước mặt ông lão cười nói, nói xong hắn kéo Lý Dương ở phía sau lên:

"Hà lão, đây là đồng sự ở công ty của tôi, hắn gọi là Lý Dương, vận may của hắn rất tốt!"

Trương Ưng nói với Lý Dương:

"Vị này là Hà lão, Hà lão chính là chuyên gia trong ngành đồ cổ, đi theo Hà lão có thể học được rất nhiều thứ, món đồ của cậu phải được Hà lão giám định mới được, khi Hà lão giám định xong thì sẽ có trò hay để xem!"

-o0o-

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)