Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0144

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0144: Choáng váng đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Âu Dương Lượng nói giống như là đang làm việc rất khổ cực, hơn nữa việc cực khổ này không phải ai cũng có thể làm, nghênh đón chuyên gia Bắc kinh vào những chuyên gia địa phương đối với một công ty bán đấu giá thì đây là việc rất quan trọng. Công ty bán đấu giá Hộ Hoa ũng không dễ dàng để có được công việc này, Âu Dương Lượng lại được phái tới chủ trì công việc, việc này càng nói lên sự coi trọng của công ty đối với hắn.

Nhìn Âu Dương Lượng đang mặt mày hớn hở, Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên có cảm giác không nói ra lời.

Làm công tác quét dọn nghênh đón chuyên gia mà còn đắc ý như vậy, không biết khi hắn biết mình đang làm việc hàng ngày vói vị chuyên gia kia thì sẽ nghĩ sao nhỉ.

Ngô Hiểu Lỵ lại nghĩ tới Lý Dương, Lý Dương không chỉ mỗi ngày ở cùng một chỗ với chuyên gia mà còn biến thành một chuyên gia, hơn nữa đây còn là chuyên gia cao cấp nhất. Nhưng cô chưa từng phát hiện ra Lý Dương có biểu hiện đắc ý, hơn nữa khi trở thành ông chủ, trở thành chuyên gia thì vẫn đối xữ với mình như củ.

Người với người quả thật là quá khác nhau rồi, người từng được Ngô Hiểu Lỵ sùng bái, Âu Dương đại tài tử hiện nay không hể có cht1 khác biệt nào với người thường.

Nhìn bộ dáng ngây người của Ngô Hiểu Lỵ, Âu Dương Lượng còn tưởng rằng cô bị những lời của mình là cho sợ hãi nên hưng phấn nói:

-Hiểu Lỵ, cô biết không, Liễu lão và Chu lão ở bắc Kinh đã đến. Bọn họ hiện đang ở trên lầu tám, nếu cô muốn gặp thì tôi có thể hỏi xin thử một lần, có thể nhìn thấy hai lão tiền bối là phúc của chúng ta

Ngô Hiểu Lỵ có chút chất phác gật gật đầu, hai người này cô đã sớm gặp qua, người ta còn thiếu chút nữa thì đã nhận cô làm cháu gái rồi, không biết còn có phúc gì nữa đây.

Âu Dương Lượng trong hiện thực và trong trí nhớ của cô hoàn toàn khác nhau, tâm trạng của Ngô Hiểu ỵ cũng không còn hưng phấn như lúc đầu nữa, hiện tại cô cũng chỉ xem hắn là bạn học bình thường mà thôi.

Quay đầu lại cô thấy Lý Dương đã đến chỗ của Lưu Cương lên cô vội vàng chạy qua.

-Âu Dương học trưởng, thực xin lỗi, chúng tôi đến đây còn có việc, sau này chúng ta sẽ nói chuyện sau

Ngô Hiểu Lỵ uyển chuyển từ chối.

-Không có việc gì, Hiểu Lỵ, cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy vài món rồi dẫn cô đi gặp hai vị tiền bối. Hiểu Lỵ, hai người này rất khó lường, một vị là chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung, một vị là Phó hội trưởng hiệp hội sưu tầm đồ cổ, bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, cơ hội như vậy ngàn vạn lần không được bỏ qua

Đáng tiếc là Âu Dương Lượng không có nghe ra ý của Ngô Hiểu Lỵ, hắn còn tưởng rà cô sợ hắn khó xử. Âu Dương Lượng nói xong liền mang hai người kia chạy xuống lầu rồi chạy vào một trong những cửa hàng ở phía dưới.

Ngô Hiểu Lỵ ngơ ngác đứng ở bên cạnh Lý Dương, cô cười khổ lắc đầu rồi nhìn Lý Dương bằng ánh mắt xin lỗi, chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy, việc này cũng chẳng đáng gì.

-Bạn học củ của cô thật nhiệt tình, hay là chúng ta chờ một chút đi

Lý Dương thở dài, Ngô Hiểu Lỵ thì cảm kích nhìn hắn, cô biết Lý Dương đang giữ gìn mặt mũi cho mình, đó là ban học củ của cô, người ta lại có ý tốt như vậy nếu từ chối thì cũng không tốt.

Vài phút sau Âu Dương Lượng cầm hai cầm hòm trở về, khi thấy Ngô Hiểu Lỵ vẫn đứng đó chờ thì hắn cười một cách sáng lạn.

Cầu thang từ lầu bảy lên lầu tám cũng không cao, Âu Dương Lượng không biết là vô tình hay cố ý nữa mà đi ở giữa hai người Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, thỉnh thoảng hắn còn bắt chuyện với cô.

Lầu tám còn tinh xảo hơn so với lầu bảy, ở giữa có một hội trường rộng hơn một nghìn mét vuông, noi này là nơi mà những người ưa thích đồ cổ thường tới đây để tụ hội. Có đôi khi noi này được công ty bán đấu giá thuê làm nơi đấu giá, việc xem xét trong ngày mai sẽ được tổ chức ở nơi này.

Ngoại trừ hội trường và phòng hội nghị còn có phòng nghỉ ngơi, Liễu lão và Chu lão hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc tới cửa, Âu Dương Lượng nhẹ nhàng gõ cửa, chờ khi có người cho phép hắn mới đi vào.

Lý Dương đang muốn đi theo thì Âu Dương Lượng đột nhiên trừng mắt nhìn Lý Dương một cái rồi nói:

-Mọi người ở ngoài chờ, tôi vào hỏi ý kiến một chút rồi nói sau

Âu Dương Lượng nói xong cũng không để ý tới Lý Dương nữa mà tự mình đi vào, hơn nữa hắn còn thuận tay đóng cửa lại.

Lý Dương ở bên ngoài ngơ ngác há miệng, ngay cả Lưu Cương đều là bộ dáng không thể tin được, Ngô Hiểu Lỵ thì đứng một bên cười khổ.

-Quên đi, vào đi thôi, bọn ngươi Liễu lão đã chờ rất lâu rồi

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu rồi bước tới mở cửa, vừa rồi Liễu lão đã gọi điện thoại nói cho hắn biết nơi này hắn có thể trực tiếp đi vào, Liễu lão và Chu lão cố ý đến phòng nghỉ chờ hắn.

Phòng nghỉ rất lớn và sáng, hơn nữa không khí bên trong rất tươi mát, Liễu lão và Chu lão lúc đang ngồi uống trà, hai người nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười cười.

Âu Dương Lượng thì đang đứng trước mặt bọn họ, bộ dáng rất là cung kính, chỉ là cái gì cũng chưa nói, cũng không có xin phép gặp như hắn đã nói.

Sau khi Liễu lão buôn chén trà xuống, Âu Dương Lượng vừa muốn nói gì thì đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Lý Dương, khuôn mặt còn mang theo một tia tức giận.

Tên Lý Dương này không ngờ lại tự mình đi vào, một chút lễ phép cũng không có, một lát nữa nếu để hai vị tiền bối biết người không lễ phép này là do hắn mang đến thì không tốt.

Âu Dương Lượng đang muốn đi lên ngăn lại Lý Dương và giải thích quan hệ thì Liễu lão và Chu lão đột nhiên đứng lên rồi cười kéo tay Lý Dương.

-Tiểu Lý, tiểu Ngô, hai người đến đây, nói đi, đã đào được món bảo bối gì rồi? Nói ra để hai ông lão này mừng nào

Liễu lão cười đón Lý Dương, Âu Dương Lượng thì đứng đờ ở đó, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lý Dương.

-Liễu lão, Chu lão, hai ông nhìn kỹ món đồ này nhé

Lý Dương cười khẽ đem cái lò lấy ra, đồ mói làm giả thành đồ cũ là chuyện thường, nhưng đồ cũ làm thành đồ mới thì đây là lần đầu tiên, đào được một món bảo bối như vậy hắn quả thật là rất vui vẻ.

- Nhanh, lấy ra đi, nhưng mà nếu không thể làm cho hai ông lão này bất ngờ thì cậu sẽ bị phạt đó

Chu lão cười ha hả vuốt vuốt râu, hai vị lão tiền bối rất hòa ái với Lý Dương, thái độ giống như là đối với bạn cũ vậy, hơn nữa hai người dường như không có chút phản cảm nào đối với việc Lý Dương ngồi bên cạnh họ.

Càng làm cho Âu Dương Lượng không thể tin là Ngô Hiểu Lỵ không ngờ cũng ngồi xuống, hơn nữa là ngồi bên cạnh Chu lão, chỉ có người thanh niên kia là vẫn còn đứng bên cạnh Lý Dương thôi.

-Lò Tuyên Đức, hàng phản Thanh, không tệ

Lý Dương mở hộp, cái lò xuất hiện, Liễu lão gật gật đầu rồi nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Dương, tuy cái lò này không tệ nhưng cũng không đáng để Lý Dương xem nó là một sự ngạc nhiên. Lý Dương chính là người chiếm tiện nghi của Quang Vinh Bảo Trai, nếu nói đây là một kiện bình thường thì Liễu lão cũng không tin.

-Đúng vậy, tiểu Lý, có phải là cậu còn thứ khác nên cố ý lấy thừ này ra để lừa chúng tôi phải không

Chu lão cũng nghi hoặc hỏi một câu, Ngô Hiểu Lỵ cũng kỳ quái nhìn Lý Dương, vừa rồi cô đã hỏi có lài này có gì kỳ lạ nhưng Lý Dương vẫn giữ bí mật mà không nói.

-Chu lão, tôi nào dám lừa hai vị, hai người cẩn thận nhìn một lần đi

Lý Dương cười ha hả lắc lắc đầu, khó trách cái lò này vẫn bị người khác xem là hàng phản Thanh tới tận lúc này, ngay cả Liễu lão và Chu lão liếc mắt một cái cũng không nhìn ra, xem ra lúc trước người làm giả này rất cao minh, không ngờ là có thể làm cho một hàng thật thời Minh biến thành hàng giả thời Thanh.

-Tôi đến xem

Liễu lão nghi ngờ nhìn thoáng qua Lý Dương nhưng ông vẫn cẩn thận cầm lên nhìn, đây là một cái lò có ba chân hai tay vịn, bên trên có khắc năm chữ "Đại Minh Tuyên Đức Lô", chữ rất có lực nhưng nhìn có chút không thoải mái.

Thân lò có màu đồng xanh, miệng lò có màu than nâu, quan trọng là bên trong lò có những đốm xám trắng, đây chính là những dấu hiệu rõ ràng của đồ được là giả thời Thanh.

Liễu lão nhìn kỹ một vòng nhưng không nhận ra cái gì rồi ngẩn đầu nhìn thoáng qua Lý Dương.

-Tôi cũng nhìn một lần

Chu lão đột nhiên lấy cái lò từ trên tay Liễu lão, hơn nữa còn mang kính mắt cẩn thận nhìn, Liễu lão am hiểu nhất chính là ngọc cổ, mà Chu lão am hiểu nhất chính là những thứ hỗn tạp và đồ đồng cổ. Tuyên Đức Lô Chu lão cũng có sưu tập vài cái nên có nghiêm cứu khá sâu về thứ này.

Chu lão càng xem xét thì càng nghiêm túc, cuối cùng còn cầm kính lúp lên nhìn, vừa nhìn vừa lắc đầu.

Âu Dương Lượng ở một bên có chút choáng vàng đầu, hắn cảm giác đang nằm mơ, hai vị tiền bối mà mình phải cẩn thận chiếu cố không ngờ lại quen thuộc với Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ như vậy.

Sắc mặt Âu Dương Lượng đột nhiên biến đổi, hắn nhớ tới tên Lý Dương rồi lại lắc lắc đầu, hắn tuyệt đối không tin vị chuyên gia kia lại là Lý Dương này. Dựa vào tin tức mà Bắc Kinh truyền tới thì vị Lý Dương Lý chuyên gia kia rất lợi hại, trên phương diện Cổ Ngọc thậm chí còn lợi hại hơn Liễu lão và Chu lão, là người làm chủ trong hoạt động xem xét lần này. Lý Dương cho dù là nghiên cứu cổ ngọc từ trong bụng mẹ thì cũng không thể đạt được trình độ như thế.

-Tiểu Lý, cái lò này là mới mua?

Khoảng mười phút sau Chu lão nhẹ nhàng đặt cái lò xuống rồi nghiêm túc hỏi Lý Dương.

-Mới mua ở dưới, Chu lão, ngài có nhìn ra cái gì không?

Lý Dương lúc này có một tia kích động trong lòng, cái lò này Liễu lão cũng không nhìn ra vân đề, không ngờ Chu lão lại nhìn ra, chỉ là phải dùng hơn mười phút mà thôi.

-Đúng vậy, tôi thấy một ít vấn đề, nếu tôi không nhầm thì cái lò này đã bị người dùng Hiện Ẩn Pháp để thay đổi, bây giờ tôi chưa nhìn ra nó thuộc niên đại nào nhưng chắc chắn nó không phải là hàng phỏng chế thời Thanh.

Chu lão yên lặng gật gật đầu, Lý Dương rât bội phục nhì thoáng qua Chu lão, hắn phải dùng năng lực dặc thù mới có thể nhìn ra còn Chu lão thì lại dùng ánh mắt của mình là có thể nhìn ra, lão tiền bối quả thật là không thể khinh thường, người nào cũng đều có kiến thức uyên bác cà.

-Hiện Ẩn Pháp

Liễu lão sửng sốt một chút rồi vội vàng cầm lên nhìn, khuôn mặt lúc này của ông đã lộ ra một tia sợ hãi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)