Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0159

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0159: Người tốt có báo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Lý Dương đang định đưa cái bát bị bao bọc bởi một tầng dầu đưa cho Hà Lão nhìn một chút. Nhưng mà nghĩ tới Tuyên Đức Lô cùng cổ họa, cái bát này tạm thời để đó đã. Vận khí tốt quá có đôi khi cũng là một vấn đề.

Phương thức xử lý cổ ngọc của Lý Dương ở Thượng Hải Hà lão rất vừa ý. Quảng Châu cùng Thượng Hải không có xuất hiện Chu phảng(đồ giả của Chu Diệp) cũng làm cho Hà lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chu phảng cổ ngọc hiện chỉ xuất hiện năm sáu khối, đây không phải vừa mới bắt đầu phỏng chế, hay dùng giá cả cao mà chảy vào thị trường. Hiện tại Hà lão đã khống chế được cục diện, chu phảng muốn lưu thông đã không còn cơ hội rồi.

Trên phương diện lưu thông của thành phố đã phát ra giấy chứng thứ giám định rồi, những cái cao cấp cổ ngọc không có giấy chứng nhận đều cất dấu trong tay người chơi từ lâu. Cho dù có chu phảng, chỉ cần không lưu thông cũng sẽ không tạo thành nguy hại lớn.

Bữa cơm tối rất vui vẻ, Hà lão ăn nhiều hơn một chén cơm, đồng thời nói cho Lý Dương biết thời gian đi Minh Dương năm nay sẽ chậm lại. Có lẽ là không đi, nguyên nhân cụ thể Hà lão cũng không nói, Lý Dương cũng không hỏi.

Hà lão không trở về Minh Dương làm Lý Dương cũng có chút cảm giác tiếc nuối. Nhưng mà nghĩ tới thời gian mình ở Minh Dương cũng không nhiều lắm. Cảm giác không thể nói được, sau đó muốn gặp Hà lão phải tới Bắc Kinh. Trịnh Châu cách Bắc Kinh cũng không xa, bằng đường về nhà mình vậy.

Ăn cơm xong, Hà lão liền để Lý Dương đi nghỉ ngơi cho sớm. Ngồi mấy giờ máy bay, Lý Dương đúng là có chút uể oải, nằm trên giường một hồi liền phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Ngày thứ hai mãi cho tới hơn tám giờ Lý Dương mới rời khỏi giường. Lúc đứng lên thì Hà lão đã đi rồi, xe ô tô đã bị Hà lão dùng mất rồi, nhưng mà Hà lão để lại cho Lý Dương một cái xe bình thường khác, Lý Dương nghĩ lúc nào cũng có thể sử dụng được.

Ăn sáng xong, Lý Dương kêu Lưu Cương cùng Ngô Hiểu Ly trực tiếp ra cửa, chiếc xe mà Hà lão lưu lại cũng không có tài xế, Lưu Cương tự mình lái xe.

Nhưng mà cửa ra khỏi "tiểu khu" lại không có thuận lợi như vậy. Không chỉ bị kiểm tra chứng minh thư của Lưu Cương, còn có người chuyên môn đi nhìn qua Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly trong xe, cuối cùng mới cho bọn họ rời đi.

Nhìn thấy một màn này Lý Dương có chút kinh ngạc, bảo an của tiểu khu khi nào thì nghiêm ngặt như vậy. Nhưng mà nghĩ tới thân phận của Hà lão, Lý Dương cũng không suy nghĩ nhiều. lúc này Lý Dương mơ hồ có loại cảm giác, ở đây cũng không phải nghiêm ngặt như thế này. Chắc là có liên quan tới cái xe này.

Đối với việc này Lý Dương cũng không có hỏi nhiều, Lý Dương cũng biết, có một số việc cũng không phải là hắn có thể hỏi ra được.

Ngày hôm nay cũng không phải là cuối tuần, Phan Gia Viên cũng không có tràng cảnh náo nhiệt người người tấp nập. Nhưng mà người đi dạo trong Phan Gia Viên này cũng không ít. Đại để số người cũng như bình thường, thanh âm náo nhiệt thỉnh thoảng cũng truyền tới.

Lý Dương ở bên này dừng lại một chút, sau đó trực tiếp đi sang bên kia đường. Ngày hôm qua Lý Dương biết được chuyện của Nhị Căn đã xử lý xong. Nhưng là tình huống hiện giờ của Nhị Căn Lý Dương cũng hoàn toàn không biết lắm. Đối với hài tử đáng thương cảm này, Lý Dương rất nhớ, đơn giản muốn chạy tới xem một chút thế nào.

Cửa hàng của ông chủ Ngưu đã mở cửa, trông cửa hàng chính là cô bé lần trước. Nhìn thấy Lý Dương cô bé sửng sốt một chút sau đó vội vàng đứng dậy đi ra mời Lý Dương vào nhà.

-Ba ba, Lý tiên sinh tới.

Chờ Lý Dương tiến vào trong cửa hàng, cô bé mới chạy ra sau nhà hét to một tiếng. Tiếng bước chân lập tức truyền tới, ông chủ Ngưu cuống quýt chạy ra.

-Lý tiên sinh, ngài đã trở lại.

Ông chủ Ngưu mở to cái miệng rộng của mình cười nói với Lý Dương. Bên cạnh ông chủ Ngưu còn có vài người hiếu kỳ đánh giá Lý Dương. Vài người này Lý Dương nhìn thấy khá lạ mặt.

-Ngày hôm qua mới trở về, Nhĩ Căn không ở đây sao?

Lý Dương cười cười, thấy hình dạng của ông chủ Ngưu hình như đang giải thạch, nhưng là không thấy Nhị Căn.

-Nhị Căn nó ở với mẹ của nó, thực sự cảm tạ ngài, làm cho cuộc sống của Nhị Căn có thể ổn định được.

Ông chủ Ngưu cuống quít trả lời, trong mắt còn mang theo chút kính nể cùng cảm kích. Nhị Căn là lão nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, đối với Nhị Căn ông chủ Ngưu cũng có cảm tình đặc biệt, nếu không cũng sẽ không suy nghĩ thay cho Nhị Căn.

Hiện giờ khó khăn của Nhị Căn đã được giải trừ rồi, hơn nữa cuộc sống còn được ổn định. Đối với Lý Dương người đã bang trợ Nhị Căn ông chủ Ngưu cảm kích thật lòng.

-Nó đã trở về rồi sao?

Lý Dương cười cười hài lòng, có Hà lão hỗ trợ thật tốt, Nhị Căn nhanh như vậy đã được đoàn tụ với mẹ của mình. Nếu như mình tự xử lý việc này, sợ rằng chỉ có thể bị động chờ mẹ của Nhị Căn cùng ông chủ Ngưu liên hệ.

-Đúng vậy, người của ngài đã thuê cho bọn họ một căn nhà nhỏ ở phía nam còn đóng tiền phòng mười năm một lần, ngài không biết sao?

Ông chủ Ngưu trên mặt có một chút nghi hoặc, người trả nợ cho Nhị Căn nói được Lý Dương phái tới, nhưng nhìn hình dạng của Lý Dương thì dường như không biết chuyện này.

-Tôi là ủy thác cho một người bạn tới hỗ trợ chuyện này, tôi vừa mới trở về, tình hình cụ thể thế nào cũng thật không rõ.

Lý Dương vội vàng giải thích một câu, ông chủ Ngưu lập tức hiện ra vẻ mặt hiểu rõ, càng kính nể với Lý Dương hơn.

-Người bạn của ngài thật là lợi hại, có mấy chủ nợ cho vay nặng lãi, kết quả bị bạn của ngài nói cho vài câu để cho bọn họ thành thật. Cuối cùng phải dựa theo lợi tức ngân hàng mà tính toán.

Ông chủ Ngưu rất cảm thán, hắn nghĩ tới tràng cảnh trả nợ cho Nhị Căn. Cái tên Vương Kim Minh kia không chỉ muốn đòi hơn mười vạn tiền lãi, còn liên hợp mấy chủ nợ cho vay nặng lãi khác tăng lãi buộc bạn của Lý Dương phải trả tiền hết cho bọn chúng.

Trên mặt Lý Dương lộ ra một tia cổ quái, "người bạn" kia là ai, Lý Dương cũng không rõ. Nhưng mà người do Hà lão phái đi khẳng định sẽ không kém. Những người này muốn tới thu vay nặng lãi trước mặt hắn, chẳng phải tự chuốc lấy khổ vào thân sao.

Quá trình cụ thể thế nào Lý Dương cũng không có hỏi thêm, sự tình được giải quyết là tốt rồi. Hà lão phái người mạnh mẽ tới xử lý việc này, so với tự hắn xử lý còn tốt hơn nhiều. Thứ nhất có thể trấn áp những người có dụng tâm kín đáo ở đây, đồng thời để cho bọn họ không dám khi dễ cô nhi quả phụ Nhị Căn nữa, kết quả này đối với Lý Dương rất là thỏa mãn.

Ông chủ Ngưu đích xác đang giải thạch, từ khi Lý Dương ở đây giải ra ninh mộng hoàng loại pha lê. Không ít người mua đổ thạch muốn tới nơi này giải thạch mong cũng được lây nhiễm một chút vận khí. Trong khoảng thời gian này máy giải thạch của ông chủ Ngưu không lúc nào là không hoạt động, ngay cả buôn bán của hắn cũng vì thế mà tốt hơn nhiều.

Ông chủ Ngưu hiểu, tất cả đều là Lý Dương mang tới cho mình, nhìn thấy Lý Dương liền giao chuyện giải thạch cho mấy người kia. Chính lão tự mang theo Lý Dương đi tới cửa hàng nhỏ của mẹ con Nhị Căn.

Lý Dương rất nhanh thấy được cửa hàng bán thức ăn vặt của mẹ con Nhị Căn. Phụ thân Nhị Căn trước đây bán ngọc khí, cuộc sống cũng không tồi. Thế nhưng hiện giờ cha của Nhị Căn đã mất, chỉ bằng hai mẹ con họ không thể buôn bán nổi việc này, chỉ có thể làm ăn buôn bán nhỏ mà thôi. Quán ăn vặt rất thích hợp với bọn họ, buôn bán ổn định, thu nhập cũng không tồi.

Nhị Căn đang chơi đùa ở cửa, mẹ hắn nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười đang chỉnh lí hàng hóa. Hiện giờ là buổi sáng, còn chưa có khách nhân tới quán.

-Lý tiên sinh, sao ngài lại ngừng lại?

Ông chủ Ngưu nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Dương, bọn họ cách quán của Nhị Căn không xa, đã có thể nhìn thấy hai mẹ con họ rồi.

Lý Dương cười khẽ lắc đầu nói:

-Tôi sẽ không qua đó, sau này nếu Nhị Căn gặp phải khó khăn gì, lúc nào ông cũng có thể gọi điện cho tôi.

Lý Dương suy nghĩ một chút, để lại số điện thoại của Trịnh Khải Đạt cho ông chủ Ngưu. Sau này có chuyện gì, có thể đi tìm chủ tịch tập đoàn đấu giá Trịnh Châu Trịnh Khải Đạt. Có cái này đảm bảo, Lý Dương mới yên tâm rời khỏi đây.

Nhìn bóng lưng Lý Dương đi xa, ông chủ Ngưu cảm thán lắc đầu, liếc mắt nhìn mẹ con Nhi Căn ở xa xa, rồi ông chủ Ngưu cũng trở về cửa hàng của mình.

Người tốt sẽ có báo đáp, hài tử đáng thương Nhị Căn này rốt cuộc cũng gặp được quý nhân. Có quý nhân phù trợ, tin tưởng cuộc sống sau này của Nhị Căn sẽ được cải biến hoàn toàn.

-Lý ca, chúng ta bây giờ đi đâu?

Rời khỏi cửa hàng kia, Lưu Cương hỏi.

-Nếu đã tới, đi tới nơi nào đó dạo chơi đi.

Lý Dương suy nghĩ một chút đưa ra quyết định.

Phan gia viên rất lớn, lần trước Lý Dương mới chỉ đi tới sát biên giới mà thôi. Bởi vì chuyện giải thạch mà không có đi sâu vào trong. Lần này Lý Dương chuẩn bị đi tới một khu chợ đồ cổ nổi tiếng toàn quốc. Ba lần tới Phan gia viên còn chưa có đi dạo qua đó một lần nào, thực sự cũng không nên.

Trịnh Khải Đạt đã về Trịnh Châu, nhưng mà bọn họ còn có Ngô Hiểu Ly làm hướng dẫn viên du lịch. Thời gian còn học ở Bắc Kinh nàng tới nơi này cũng không ít để tìm bảo khố, đúng là cũng chọn được một vài thứ tốt ở đây.

Phan gia viên được phân ra mấy khu vực, Lý Dương trước đây đi tới chỉ là những khu hàng hóa vỉa hè ở sát biên giới mà thôi. Dưới sự dẫn dắt của Ngô Hiểu Ly, mấy người đã rất nhanh đi tới khu vực kiến trúc cổ buôn bán nhiều đồ cổ nhất.

Nếu như nói hàng vỉa hè là nơi tiêu thụ hàng hóa bình dân, thì nơi đây thuộc về khu xa hoa đi. Nơi này những cửa hàng đều có mặt tiền rất lớn, bên trong thoạt nhìn tất cả đều không tồi. So với hàng hóa vỉa hè đúng là hai đẳng cấp khác nhau.

-Năm đó lần đầu tiên tới nơi này em cũng lấy được một kiện Bút Tẩy cuối thời Thanh, mua ba trăm, qua tay bán được một nghìn năm, kiếm được gấp 5 lần.

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Ngô Hiểu Ly cười khoái trá một tiếng, dường như nhớ lại thời còn đi học.

-Lúc học đại học mà còn có thể kiếm được tiền nhờ mua đồ cổ, em quá lợi hại rồi.

Lý Dương đưa ngón tay cái lên, trên mặt Ngô Hiểu Ly cười đắc ý. Hiện giờ Lý Dương lợi hại hơn nàng, nhưng mà lúc còn đi học thì nàng còn lợi hại hơn Lý Dương nhiều. Bốn năm học đại học của Ngô Hiểu Ly nàng không đòi hỏi một phân tiền sinh hoạt phí nào cả. Tất cả đều là của nàng tự mình kiếm ra, cuối cùng còn mua được cả một chiếc xe nữa.

Đi dạo mấy cửa hàng đồ cổ, Lý Dương thoáng có chút thất vọng, những thứ ở đây so với xưởng ngọc lưu ly còn ít hơn. Có mấy nhà có đồ quả thực cũng không tồi, đáng tiếc là giá cả cao quá, cho dù mang đi đấu giá cũng không có tới cái giá như vậy, hiển nhiên bọn họ không dự định bán mấy thứ này.

Nhưng mà Lý Dương đã mua được vài món nhỏ, tiêu cũng hơn mười vạn động. Đây đều là một vài đồ chơi thuộc thời kì Minh Thanh, mua lấy để làm phong phú thêm kho lưu trữ của Lý Dương. Hiện giờ Lý Dương đã cất trữ được một vài thứ tốt rồi, có thể điếm được số lượng quá ít, đặt lên trên tủ thì mới chưa chiếm được một nửa diện tích.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)