← Ch.0017 | Ch.0019 → |
Sau khi cẩn thận quan sát khối đá đang cắt, Lý Dương lặng lẽ từng bước đi về phía trước, hắn muốn một lần nữa quan sát hai khối đá đã cắt lúc trước, số tiền từ đổ thạch mà Lý Dương kiếm được lần đầu tiên cũng chính từ những khối đá đã cắt như thế này.
Hai khối đá kia bị đặt hơi xa, nó nằm ngay ranh giới của hình ảnh lập thể, Lý Dương phải bước lên vài bước mới có thể nhìn thấy toàn bộ kết cấu bên trong.
Quan sát nữa phút, Lý Dương không khỏi thở dài, hai khối kia quả thật là không có gì bên trong, bên trong tuy có vài khối Phỉ Thúy nhưng chúng rất nhỏ và phân tán không đồng đều, trên cơ bản là không thể dùng để làm món trang sức nào được.
Thu hồi năng lực đặc thù, Lý Dương và Trương Vĩ cùng nhau tiếp tục nhìn Tư Mã lâm cắt đá, khối đá cuối cùng này đã bị hắn cắt hơn một nữa, hai người bên cạnh thì liên tục gật đầu.
"Trương tổng, tên này coi như là không bị trắng tay, khối đá có biểu hiện không tốt lại có thể đổ tăng!"
Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi tiến lên nói vào tai Trương Vĩ, lúc thay nước vào máy thì họ đã thấy được bên trong, khối đá này quả thật là sẽ có Phỉ Thúy.
"Một lát nữa sẽ biết hắn lấy được bao nhiêu, nói không chừng tên này còn có thể kiếm được tiền lời nữa!" Trương Vĩ cười gật gật đầu sau đó nhìn thoáng qua Lý Dương.
Tuy là tăng giá, nhưng mà sự chênh lệch giữa hai lần liên tiếp thường rất lớn, tăng ít và tăng mạnh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, việc giống như Lý Dương hễ cắt là tăng giá mạnh thì rất nhiều người cả đời cũng chưa từng trải qua.
Giống như Tư Mã Lâm lần này vậy, cho dù giá cả khối đá này có tăng cao thì cũng chỉ tăng khoàng năm sáu lần so với lúc mua, Tư Mã Lâm mua khối đá này hai vạn, khối Phỉ Thúy có giá cao nhất cũng chỉ là mười vạn, một chút tiền lời ra này căn bãn không thể như Lý Dương tùy tiện dùng ba trăm mua một khối đá lại đổ ra một khối Phỉ Thúy trị giá ba mươi vạn được.
Khối đá cuối cùng cũng bị Tư Mã Lâm cắt xong, lau khô mặt tiếp xúc, Tư Mã Lâm và những người xung quanh đều nở nụ cười, khối đá này cuối cùng cũng không làm họ thất vọng.
Nhìn về phía bề mặt khối đá, trên đó màu xanh cũng có không ít, căn cứ vào biểu hiện của nó thì lần này Tư Mã Lâm sẽ không lỗ vốn, nếu vận khí tốt một chút thì có thể lời được một ít.
"Tư Mã, cậu nghỉ ngơi một chút đi, khối đá này để tôi cắt tiếp cho!"
Trương Vĩ cười tiến lên giúp Tư Mã Lâm lau mồ hôi, Tư Mã Lâm nói:
"Cũng tốt, làm phiền cậu!"
"Tiểu tử cậu còn khách khí nữa, cậu không thấy hai người kia đều đã xắn tay áo lên chuẩn bị giúp cậu rồi ư, tôi chỉ là chủ động sớm một tí mà thôi!"
Trương Vĩ cười cười vỗ vai Tư Mã Lâm, vài người khác đều cười khẽ, đối với khối đá như thế này thì phần lớn mọi người đều muốn tiến lên xem thử, họ muốn tiến lên xem mình có được chút vận may nào hay không, đương nhiên, cũng có thể là không có gì bên trong, nhưng tình huống bây giờ thì không có gì là việc rất khó.
Trương Vĩ có kỹ thuật cắt rất tốt, hắn cắt so với Tư Mã Lâm còn mau hơn một chút, chỉ một lát sau là khối đá đã một lần nữa bị cắt ra, lần này Trương Vĩ cắt chủ yếu là khối đá xuất hiện màu xanh, như vậy thì tỉ lệ xuất hiện Phỉ Thúy sẽ nhiều hơn.
Một lát sau, trừ Lý Dương thì mọi người đều ghé đầu vào xem kết quả, thương lượng một lát họ quyết định đặt khối đá này sang một bên, nếu tiếp tục cắt tiếp thì không bảo đảm, cần phải mài một cách an toàn để lấy ra khối Phỉ Thúy nguyên vẹn thì mới có thể bán giá cao được.
Âm thanh mài đá nhanh chóng vang lên, dựa theo cách này thì sẽ không phá hủy kết cấu của viên Phỉ Thúy ở bên trong, Lý Dương nhìn một chút liền đi sang nhìn những khối đá còn lại, cẩn thận quan sát những khối nguyên thạch.
Theo phẩm chất càng ngày càng tăng lên, những khối nguyên thạch trong Thúy Ngọc Hiên phần lớn đều là hàng có chất lượng cao, nguyên thạch mới lấy và đã lấy ra từ lâu Lý Dương ngày hôm qua đã nghiên cứu rất kỹ, những khối mới lấy ra thì phần bên ngoài và bên trong không có sự khác nhau quá lớn, tính chất cũng không tốt, giá trị không cao.
Đống đá trước mặt Lý Dương có chừng bốn năm mươi khối, lớn nhỏ không giống nhau, khối lớn nhất cũng chỉ nặng hai ba mươi kg, đây có thể xem là những khối nguyên thạch loại nhỏ, Minh Dương dù sao thì cũng không phải là một thành phố lớn nên người ham đổ thạch cũng không nhiều, nếu như ở Bắc Kinh hay Thượng Hải thì tùy tiện một khối nguyên thạch cũng lớn hơn khối này vài lần.
"Khó trách hội viên của bọn họ đều đi ra bên ngoài mau nguyên thạch mà không mua ở đây!"
Nhìn kỹ một hồi, Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, cho dù không dùng năng lực đặc thù thì Lý Dương cũng biết những khối đá này có giá trị không cao, ngay cả hắn cũng biết thì những hội viên lại càng biết rõ.
Tuy vậy nhưng loại đổ thạch trước mắt này làm Lý Dương có được không ít lợi ích, những thứ mới học hôm qua ngày hôm nay đã có thể nghiệm chứng được rồi, tri thức lý luận dù sao thì cũng chỉ là phiến diện, học tập thực tế mới là chính xác nhất.
"Tư Mã, chúc mừng, khối đá này không tệ, không chừng lần này cậu còn kiếm được một chút nữa đó!"
Khi Lý Dương đang quan sát từng khối từng khối đá nằm trên mặt đất thì giọng của Trương Vĩ truyền tới, khối đã kia đã bị Trương Vĩ cắt gần như toàn bộ rồi, viên Phỉ Thúy bên trong cũng đã bị lấy ra.
"Còn may, tôi đã nghĩ lần này phải lỗ vốn rồi chứ, cũng may khối đá cuối cùng cũng không làm tôi thất vọng, hắc hắc!"
Tư Mã Lâm có chút hưng phần nói, không chỉ mình hắn mà bất cứ ai mà đổ thạch có lời đều có chút hưng phấn như vậy.
"Tư Mã, khối này tôi muốn, sáu vạn thế nào, khối còn lại thì tặng cho lão Trương, cậu xem thế nào?" Người trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng cạnh Tư Mã Lâm nói, lúc nói ánh mắt của hắn cũng liếc qua nhìn Trương Vĩ.
"Hạo Dân, cậu chủ yếu là kinh doanh châu báu, cậu cần gì tranh giành với tôi và lão Cố? Cậu xem như thế này được không, lần sau Tư Mã ở đây cắt ra khối ngọc tốt thì ưu tiên cho cậu, Phỉ Thúy ở nơi này sắp hết rồi!"
Trương Vĩ cười khổ vuốt bụng, hai người kia thì cười cười, việc này hai người họ đã sớm quen thuộc, hơn nữa hai người tranh chấp không phải là lần một lần hai, hai người họ đã tranh chấp rất nhiều lần rồi.
"Đi chết đi, cậu mà hết hàng à, cái đống này nếu cậu cắt ra thì cũng đủ để duy trì vài năm, còn nữa, tuy rằng tôi bán chủ yếu là châu báu nhưng mà khách quý phần lớn đều thích Phỉ Thúy, không có Phỉ thúy thì tôi làm sao giữ khách lại được, lão Trương cậu định làm tôi phá sản à, nếu tôi mà phá sản thì mỗi ngày tôi sẽ tới đây an chực cậu!" Người trung niên kia bày ra bộ dáng khốn khó rồi nhìn Trương Vĩ nói.
Người trung niên này gọi là Vương Hạo Dân, ông chủ của tiệm châu báu Tử Kim, ngành châu báu có không ít nhu cầu với Phỉ Thúy nên hai người sau khi cắt thạch ra Phỉ Thúy xong đều tranh cãi như vậy.
Kỳ thật những người ở đây đều biết Trương Vĩ và Vương Hạo Dân là bạn từ nhỏ, hai người còn là bạn học, Vương Hạo Dân sở dĩ mở công ty châu báu chính là vì chịu ảnh hưởng của Trương Vĩ, trong cuộc tranh cãi của hai người thì lần nào Trương Vĩ cùng là người thua cuộc, nhưng mà mọi người đều biết đây là vì Trương Vĩ nhường cho Vương Hạo Dân, Trương Vĩ còn có con đường cung cấp hàng khác nên hắn cũng không quá coi trọng một vài viên Phỉ Thúy, hắn tranh giành cũng chỉ là thói quen mà thôi.
"Tốt, tốt, tôi không tranh với cậu nữa, khối Phỉ Thúy này cho cậu nhưng mà nếu khối đá kia cắt ra được khối Phỉ Thúy khác thì cậu không được tranh giành!" Trương Vĩ cười khẽ lắc lắc đầu, trên khuôn mặt của Vương Hạo Dân cũng xuất hiện nụ cười.
Vài người khác căn bản không thèm dể ý tới sự tranh giành của hai người, Tư Mã Lâm đã nghỉ ngơi rất tốt rồi, máy cắt cũng đã được mở lên chuẩn bị tiếp tục cắt, nhưng thật ra, ở bên kia vẫn có một người đang kinh ngạc nhìn hai người tranh giành, người đó chính là Lý Dương.
-o0o-
*****
"Một lát nữa hãy cắt tiếp, bây giờ tôi giới thiệu cho cậu một người!"
Trương Vĩ khoát tay rồi đi tới bên người Lý Dương:
"Lý tiên sinh, thấy thế nào? Có nhìn trúng khối nào không? Tôi đưa cậu một khối để chơi đùa nhé!"
"Trương tổng, ngài quá khách khí, nếu có hứng thú thì tôi sẽ mua!"
Lý Dương vội vàng đứng dậy, tuy những khối đá này có giá không cao nhưng dù sao thì giá của nó cũng dao động từ mấy trăm tới mấy nghìn, Trương Vĩ và Lý Dương coi như vừa mới quen biết vậy mà lại ra tay hào phòng như vậy nên Lý Dương rất có hảo cảm.
"Ha ha, mua cái gì mà mua, mấy khối này đều để trưng cho có, chúng chỉ có thể lừa gạt người mới mà thôi, đến đây nào Lý lão đệ, tôi giới thiệu vài chuyên gia cho cậu quen!" Trương Vĩ cười nói, hắn lôi kéo Lý Dương đi về phía máy cắt thạch.
"Cố lão, Tư Mã, Hạo Dân, đây là Lý Dương Lý tiên sinh mà tôi đã từng đề cập tới, Lý tiên sinh, vị này là Cố lão, là người lớn tuổi nhất trong hiệp hội cũng là ngôi sao sáng trong giới ngọc thạch ở Minh Dương chúng ta!"
Trương Vĩ lôi kéo Lý Dương tới trước mặt một người hơn năm mươi tuổi rồi bắt đầu giới thiệu, Lý Dương vội vàng tiến lên bắt tay, so với tuổi của Cố lão thì Lý Dương quả thật còn rất trẻ.
"Quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chuyện của Lý tiên sinh chúng tôi đã được nghe kể, cậu có thể đến đây quả thật là đã nể mặt hiệp hội chúng tôi!"
Cố lão cười ha hả gật đầu, Lý Dương thì bị bọn họ nói tới mức hồ đồ nên chỉ có thể ngây ngô cười.
Trương Vĩ chỉ về phía Tư Mã Lâm đang đứng bên cạnh máy cắt, nói:
"Tư Mã Lâm, người quản lý công việc ở hiệp hội, có nghiên cứu rất nhiều trong việc đổ thạch, ngày hôm qua mới từ Bình Châu trở về, hắn mang về ba khối nguyên thạch, hôm nay quả nhiêu là đã tăng giá!"
"Lão Trương cậu không phải là làm xấu mặt tôi sao, trước mặt Cố lão và cậu thì tôi làm gì có phần!"
Tư Mã Lâm cố ý hạ thấp mình, nhưng mà ngay lập tức hắn liền nở nụ cười, vừa mới đổ tăng nên tâm trạng hắn rất tốt vì vậy nói dối cũng không giống thật.
"Chào Tư Mã tiên sinh, sau này xin ngài chỉ dạy nhiều hơn!" Lý Dương gật đầu chào, Trương Vĩ lại duỗi tay chỉ về phía người cuối cùng-Vương Hạo Dạn.
Vương Hạo Dân không dợi Trương Vĩ giới thiệu mà chủ động đi tới bắt tay Lý Dương:
"Tử Kim châu báu-Vương Hạo Dân, rất vui được làm quen với cậu!"
"Chào Vương tổng, thật vui khi được làm quen với ngài, tên của ngài tôi đã nghe rất nhiều lần!"
Lý Dương vội vàng bắt tay, lời mà hắn nói kỳ thật cũng không phải là khách khí, cái tên Tử Kim châu báu và Vương Hạo Dân hắn nghe qua không ít lần, Tử Kim châu báu là lão đại của ngành kinh doanh châu báu ở Minh Dương, tuy rằng không thể so với công ty An Thị và Lão Phượng Tường nhưng Ở Minh Dương thì cũng coi như là đứng đầu.
"Tôi lớn hợn cậu vài tuổi, nếu không ngại thì tôi sẽ gọi cậu là Lý lão đệ!" Vương Hạo Dân mĩm cười lắc đầu, Lý Dương phát hiện Vương Hạo Dân thì ra cũng là một người hào sảng.
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Lý Dương vội vàng trả lời
Vương Hạo Dân nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
"Tốt, Lý lão đệ cậu tiền đồ vô lượng, tôi tin là không tới vài năm thì người trong Minh Dương không ai là không biết tới tên của cậu!"
"Hai người đừng vội nói chuyện, tôi mời Lý tiên sinh tới đây chính là vì muốn mời cậu ta gia nhập hiệp hội của chúng ta, mọi người thấy thế nào?"
Trương Vĩ cười ha hả đi tới, Lý Dương có chút sững sốt rồi nở nụ cười.
"Cậu là hội trưởng, cậu quyết định là được rồi, chúng tôi không có ý kiến!"
Vương Hạo Dân là người đầu tiên đưa ra ý kiến, Tư Mã Lâm thì đang chứ ý tới khối nguyên thạch, khi nghe Trương Vĩ nói vậy thì hắn xua tay nói:
"Không cần hỏi tôi!"
"Cố lão, ngày thấy thế nào?" Thái độ của Tư Mã Lâm dường như Trương Vĩ đã đoán được nên khi Tư Mã Lâm vừa trả lời thì hắn đã quay qua hỏi Cố lão.
Cố lảo cúi đầu suy nghĩ một hồi sau đó cảm thán nói:
"Tôi đồng ý, ngọc thạch hiệp hội quả thật là nên hấp dẫn thêm một số người trẻ tuổi gia nhập!"
"Mấy vị đều đồng ý thì tôi thấy không có vấn đề gì nữa, Lý tiên sinh, cậu thấy thế nào?"
Trương Vĩ cười cười nhìn Lý Dương hỏi, Lý Dương lúc này vẫn còn chưa hiểu xảy ra việc gì, hắn quả thật hứng thú với hiệp hội ngọc thạch, nhưng việc này không có nghĩa là hắn sẽ tùy tiện tham gia một hội mà hắn không hề quen thuộc.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
"Trương tổng, xin lỗi, tới bây giờ thì tôi vẫn chưa hiểu là ngài đang nói gì, hiệp hội ngọc thạch Minh Dương rốt cuộc là đang làm gì?"
Trương Vĩ đột nhiên vỗ ót mình một cái, hắn nói:
"Tôi quả thật là hồ đồ, tôi vậy mà quên nói việc này, là như thế này, hiệp hội ngọc thạch Minh Dương không phải là tổ chức của chính phủ, trên thực tế đây chính là một liên minh của những người đam mê ngọc thạch, tôi được mọi người tin cậy nên đảm nhiệm chức hội trưởng, bởi vì do nguyên nhân ở tôi nên trụ sở chính của hiệp hội tạm thời đặt ở nơi này!"
Tư Mã Lâm bên kia đã sắp cắt xong khối nguyên thạch còn lại, Trương Vĩ ở bên này thì không ngừng giời thiệu cho Lý Dương, sau khi Trương Vĩ giới thiệu xong thì Lý Dương cuối cũng cũng hiểu ra một chút.
Hiệp hội ngọc thạch Minh Dương là một tổ chức tư nhân, cụ thể hơn thì đây là một liên minh của những người ham mê ngọc thạch, điều lệ tham gia hoạt động không phức tạp, cũng không có cứ điệm cụ thể, lúc bình thường thì mọi người thường hay tới Thúy Ngọc Hiên tụ hội thôi.
Cơ cấu như thế bình thường đều rất nhỏ, ngọc thạch hiệp hội cũng không ngoại lệ, thành viên trong hiệp hội tổng cộng chỉ mới hơn hai mươi, Trương Vĩ là hội trưởng, ngoại trừ hắn còn có bốn người tham gia xữ lý công việc là Cố lão, Vương Hạo Dân, Tư Mã Lâm và một người khác là Trịnh Khải Đạt hôm nay không có tới, mọi việc trong hiệp hội đều do bốn người Cố lão và Trương Vĩ xử lý cho nên lúc nãy Trương Vĩ mới hỏi ý kiến của ba người.
Trương Vĩ sở dĩ mời Lý Dương chủ yếu là vì chiến tích của Lý Dương ở Thanh Đảo, đầu năm nay, đổ ra Phỉ Thúy không khó nhưng mà đổ ra cao cấp Phỉ Thúy thì không phải vậy. Đầu năm trước Minh Dương xuất hiện một chuyên gia đổ thạch, hắn đổ bảy khối thì có hai khối tăng giá mạnh, việc này làm cho mọi người bàn tán trong một thời gian dài, cho nên vừa mới nghe chiến tích của Lý Dương thì Trương Vĩ lập tức có ý định mời Lý Dương gia nhập, nếu được thì danh tiếng của hiệp hội sẽ gia tăng rất nhiều.
Sau khi hiểu được việc này Lý Dương không nhịn được có chút lắc đầu, hắn thật sự có chút hết chỗ nói, những thành thị xung quanh đều có hiệp hội ngọc thạch, ngoại trừ buôn bán ngọc thạch thì thứ kích thích nhất với những người này chính là đổ thạch, thành viên của các hiệp hội tụ tập hàng năm ở một chỗ cũng chính vì đổ thạch, người nào đổ tăng nhiều, tăng mạnh thì lúc tụ hội sẽ có mặt mũi, Minh Dương đã ba năm liên tiếp đứng vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên nên cũng khó trách Trương Vĩ lại sốt ruột như vậy.
Hiểu được điểm này nên Lý Dương cũng không có thành kiến gì với hiệp hội ngọc thạch nhưng hắn cũng không định gia nhập, trình độ của mình như thế nào hắn rất rõ ràng, đổ tăng thì hắn không sợ bất cứ kẽ nào nhưng nói về trụ cột tri thức thì quả thật là đang làm khó hắn.
-o0o-
*****
"Trương tổng, thật không dám giấu diếm, tôi đổ tăng hai lần ở Thanh Đảo hoàn toàn là nhờ vào vận may chứ hiểu biết của tôi về đổ thạch chỉ là nữa vời mà thôi!"
Lý Dương suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói, trình độ của hắn quả thật là không có ai biết, nhưng mà thành tích đổ thạch ba lần thắng hai cộng thêm sự trầm ổn của Lý Dương đã làm cho bọn người Trương Vĩ tưởng rằng hắn đang khiêm tốn.
Đương nhiên, nói trình độ của Lý Dương hơn bọn hắn thì bọn hắn cũng không phục, trong giới đổ thạch thì tuổi không phải là vấn đề quan trọng nhưng nó là một điều kiện không thể bỏ qua, Lý Dương còn rất trẻ, nếu như không có thành tích ở Thanh Đảo thì Trương Vĩ cũng không tự mình đi tới cửa mời chào.
" Ở đây chúng tôi quan tâm nhất chính là vận may, ngay cả thần tiên cũng không thể nào biết được bên trong có gì thì nói chi là chúng ta, vận may của Lý lão đệ chính là tiền vốn rất lớn đó!" Vương Hạo Dân nói, Lý Dương vẫn còn có ấn tượng rất tốt với Vương Hạo Dân lên trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Do dự một chút, Lý Dương mới nói:
"Trương tổng có thể cho tôi thời gian vài ngày để suy nghĩ hay không, nói thật là hôm nay tôi vẫn chưa chuẫn bị tốt tâm lý!"
Trương Vĩ nhìn Lý Dương rồi chậm rãi gật đầu:
"Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà tôi vẫn hy vọng Lý tiên sinh nhanh chóng quyết định, tháng hai năm sau là lúc tổ chức cuộc gặp mặt giữa các hiệp hội ngọc thạch, nếu như cậu gia nhập thì tới lúc đó có thể cùng chúng tôi đi Hà Nam tham gia tụ hội!"
Cuộc tụ hội giữa các tỉnh làm cho mi mắt Lý Dương có chút giật giật, lần tụ hội này khi nãy Trương Vĩ cũng đã nói qua, ngoại trừ triển lãm một số ngọc thạch thì việc chính chính là đổ thạch, đến lúc đó người tụ hội cũng không phải là ít, hơn nữa lúc đó sẽ có một ít nguyên thạch được buôn lậu tới, việc này đối với Lý Dương quả là một cơ hội kiếm tiền rất tốt.
"Tốt, tôi sẽ nhanh chóng có câu trả lời!" Lý Dương gật mạnh đầu, hắn định trở về hỏi Trương Ưng một chút xme nếu không có vấn đề gì thì gia nhập hiệp hội này cũng không tệ.
Máy cắt đá vẫn tiếp tục hoạt động, torng khi mọi người còn đang nói chuyện thì khối nguyên thạch sắp bị cắt xong, Trương Vĩ vội vàng quay đầu lại cẩn thận nhìn, khối Phỉ Thúy lần này chính là của hắn nên hắn quan tâm cũng là chuyện bình thường
Vương Hạo Dân và Cố lão đi tới giúp đỡ, còn Lý Dương thì tiếp tục xem xét các khối đá khác, khối Phỉ Thúy trong khối nguyên thạch của Tư Mã Lâm hắn đã xem rất rõ ràng không cần đi lại nhìn nữa, hắn đi khắp nơi xem từng khối từng khối đá một để nghiệm chứng với những điều mà mình đã biết trong sách vỡ, lúc này hắn đang xem xét những khối đà đã bị Trương Vĩ cắt xong.
Nữa giờ sau khối Phỉ Thúy này cuồi cùng cũng đã lấy ra, khối đá này giống với khối đá trước nhưng nhỏ hơn một chút, Vương Hạo Dân đứng một bên nhìn khối Phỉ Thúy này mỉm cười.
"Tư Mã, bán khối này cho ta giá năm vạn nhé?"
Suy nghĩ một chút, Trương Vĩ trực tiếp ra giá, bọn họ đều là người quen nên không cần trả giá gì hơn nữa năm vạn cũng đúng giá rồi.
"Được rồi, cậu nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, dù sao thì chỉ cần không lỗ là được!"
Tư Mã sảng khoái gật đầu, trên mặt nờ nụ cười sáng lạn, Tư Mã Lâm cũng không ham mê ngọc thạch, hắn tham gia hiệp hội thuần túy cỉ vì tìm kích thích khi đổ thạch mà thôi, khi đổ ra Phỉ Thúy thì phần lớn hắn đều bán đi chỉ khi nào ra cao cấp Phỉ Thúy thì hắn mới giữ lại có điều cơ hội ra cao cấp Phỉ Thúy thì không nhiều.
"Tư Mã, cậu mua ba khối nguyên thạch tổng cộng tám vạn, bây giờ bán được mười một vạn, cậu kiếm được ba vạn tiền lời, hôm nay cậu phải mời khách!"
Vương Hạo Dân một chút cũng không đỏ mắt, hắn cười cười tiếng lên vỗ bả vai Tư Mã Lâm, hắn mua khối kia năm vạn, khối này sáu vạn, tổng cộng là mười một vạn mà không nộp thuế. Trên thực tế thì vòng luẩn quẩn của đổ thạch chính là như vậy, có rất nhiều nguyên liệu khi giao dịch thì không hề nộp thuế, Lý Dương cũng như vậy, khi hắn trên Thanh Đảo đổ lời một trăm năm mươi vạn hắn cũng không hề nộp một xu thuế nào.
Tư Mã Lâm hiện ra một nụ cười khổ trên mặt, hắn nói:
"Tôi nói này lão Vương, sao lần nào tôi đổ lời cậu cũng bắt mời khách vậy, lúc tôi thua lỗ tôi có thấy cậu mời khách tôi đâu, hơn nữa phí vận chuyển về tới nơi này đã hơn một vạn, tính ra thì tôi chỉ kiếm lại vốn mà thôi, muốn nói tới người mời khách thì phải là ông chủ như cậu mới đúng chứ!"
" Ngừng, cậu là một tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi!" Vương Hạo Dân ngửa đầu lên tức giận nói, Trương Vĩ và Cố lão thì cười phá lên, có thêm Vương Hạo Dân ở đây nên bầu không khí cũng đã náo nhiệt hơn.
Trương Vĩ đi tới bên cạnh Lý Dương rồi ngồi xuống nhìn những khối nguyên thạch cười nói:
"Lý tiên sinh, chọn một khối đi, thừa dịp Tư Mã Lâm đa may mắn chúng ta hãy đổ tăng một khối nữa đi!"
"Này!"
Lý Dương có chút do dự, quả thật là hắn có ý đổ thử một khối, những người tiếp xuc với đổ thạch đều biết có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, đặc biệt là sau khi thấy người khác đổ tăng thì mình lại càng muốn đổ, đây cũng là nguyên nhân vì sau mà lần trước ở Thanh Đảo Lý Dương đổ tăng thì không khí nơi đó lại náo nhiệt như vậy.
"Lý lão đệ có điều không biết, khi hai người Vương Hạo Dân và Tư Mã âm gia nhập hội thì Cố lão đều đưa một khối nguyên thạch cho họ cắt, không bằng bây giờ cậu gia nhập rồi chọn một khối nguyên thạch cắt ra Phỉ Thúy cho lão Trương tức chết luôn!"
Vương Hạo Dân cũng đi tới ngồi xuống rồi vỗ vai Lý Dương, dường như Vương Hạo Dân có thói quen vỗ vai người khác.
"Vậy thì tôi mua một khối cắt thử, về phần tặng một khới thì thôi đi, dù sao tôi cũng chưa gia nhập vào hiệp hội!" Lý Dương gật gật đầu, nếu đã đến đây thì cũng nên đổ một lần hơn nữa đây cũng là một cơ hội học tập rất tốt và giá của những khối đá này củng không mắt lắm.
"Vậy được rồi, Lý tiên sinh, cậu chọn một khối, chúng tôi sẽ cắt!"
Trương Vĩ bất đắc dĩ cười cười, tặng không mà cũng không nhận, xem ra tên Lý Dương này là người rất có nguyên tắc.
Trương Vĩ tặng không một khối thoạt nhìn đang chịu thiệt rất lớn nhưng thật ra không phải vậy, đổ thạch có tính may rủi rất lớn, hơn nữa người tiếp xúc với nó rồi thì gần như là không thể rút ra được, tặng một khối hắn có thể tìm lại được tám mười khối, cho dù không có thì bọn họ cũng sẽ nhớ nhân tình của Trương Vĩ, sau này nếu có mua ngọc thạch thì họ sẽ ưu tiên tới Thúy Ngọc Hiên, bán một cái nhân tình nhỏ lại tìm về một khách hàng, vụ mua bán này của hắn cũng không tính là thiệt thòi.
Huống hồ những khối đá này phần lớn đều là hàng mới, giá trị cũng không cao, nếu trừ ra phí vận chuyển tương đối đắt thì những khối đá này căn bản là không chiếm bao nhiêu tiền vốn của Trương Vĩ cả.
Bên kia, Lý Dương bắt đầu chà xát tay, vừa rồi hắn luôn nghiệm chứng với những gì đã học nên không có sử dụng đặc thù năng lực, hiện tại đã quyết định đổ một lần nên phải dùng tới năng lực đặc thù để xem khối nào có Phỉ Thúy, dụa vào nhãn lực bây giờ của hắn căn bản là không thể nhìn ra khối nào có tỉ lệ ra Phỉ Thúy cao cả.
-o0o-
← Ch. 0017 | Ch. 0019 → |