Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0181

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0181: Không có Lý Dương thật thảm hại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


- Đáng tiếc bây giờ tôi già rồi, không đi nổi rồi, cũng không kiếm được tiền, ngay cả cháu trai cũng sắp không nuôi được.

Ông lão đột nhiên nặng nề thở dài, ngồi xuống đối diện bọn Lý Dương, nhẹ nhàng đặt bình Tử Sa xuống, cũng không cầm bất kỳ đồ nào, chỉ không ngừng quan sát các món đồ trên giá, trong ánh mắt có kèm theo sự thương tiếc, thống khổ và mâu thuẫn hết sức phức tạp.

Trong lòng Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều có chút rung động, tình cảm của ông lão này đối với vật phẩm mà ông sưu tầm, bọn họ chưa từng thấy bất cứ người nào như vậy. Ngay cả Hà lão và Lưu Tuyết Tùng cũng không sánh bằng ông lão này, Hà lão và Lưu Tuyết Tùng rất yêu quý đồ cổ, còn ông lão này thì đã đến mức mê mẩn.

Cùng ông lão hàn huyên thật lâu, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ mới đi, ở trong nhà ông lão, cuối cùng đã hiểu vì sao ngày hôm qua ông phải đem cái bình đi chợ đêm đồ cổ.

Đúng như lời của ông lão, vì sưu tầm những bảo bối này ông đã dùng hết tất cả số tiền để dành, bây giờ lớn tuổi, không thể kiếm tiền, mà bất kỳ món đồ nào cũng không muốn bán, cuộc sống chỉ có thể tạm bạc nghèo túng, cuối cùng đến ngay cả học phí của cháu trai cũng không có đủ.

Ông lão cùng một họ với Lý Dương, tên là gọi Lý Kiến Nghĩa, cháu của ông ta tên Lý Tùng, tùng năm nay mới chỉ có mười bốn tuổi, cũng là một đứa bé đáng thương.

Bốn năm trước bố mẹ Lý Tùng mất, trong một đêm Lý Tùng mười tuổi liền biến thành trẻ mồ côi, sau đó đi theo ông sinh sống.

Mặc dù cha mẹ Lý Tùng ra đi, còn để lại cho Lý Tùng một chút tài sản, dựa vào những tài sản này hai bọn họ sống nương tựa lẫn nhau cũng được khá nhiều năm. Chỉ tiếc ông lão về hưu, tiền lương quá thấp, bình thường lại hay sưu tầm đồ cổ, đến khi tiền cha mẹ Lý Tùng để lại tiêu hết, cuộc sống hai người cũng xuất hiện nhiều khó khăn, ngay cả học phí cũng không đóng nổi.

Tình huống bất đắc dĩ, Lý Kiến Nghĩa mới đem một chiếc bình Hoa Mai đi đổi chút tiền mặt, cái bình này cũng là một trong những đồ Lý Kiến Nghĩa sưu tầm, chọn cả một tháng mới chọn được chiếc bình đó.

Cả đời ông lão đều đi sưu tầm, nhưng không giao lưu nhiều cùng ngoại giới, hơn nữa ông cũng không muốn người quen thân biết ông muốn bán đồ, cho nên chỉ đi một mình đến phố đồ cổ.

Đến phố đồ cổ, những cửa hàng kia cho giá tiền rất thấp, có nơi đưa giá ba ngàn, có nơi cho năm ngàn, nhiều nhất cũng chỉ đưa giá một vạn. Lý Kiến Nghĩa tuy si mê sưu tầm đồ cổ, nhưng cũng không phải là không hiểu giá cả, chiếc bình giá thấp nhất là ba vạn bọn họ trả nhiều nhất chỉ có một vạn, Lý Kiến Nghĩa đương nhiên sẽ không bán.

Hai ngày đi bán không có kết quả, Lý Kiến Nghĩa liền nghĩ tới chợ đêm đồ cổ, đi xem đồ chợ đêm đồ cổ có không ít nhà sưu tầm chân chính, bán cho những nhà sưu tầm này cũng tốt, ít nhất bọn họ sẽ không xấu xa giống như mấy tiệm bán đồ cổ, hơn nữa sẽ bảo vệ thật tốt các đồ sưu tầm như thế này.

Nhưng chuyện thật khó liệu trước, tối ngày hôm qua đến chợ đêm liền gặp chuyện như vậy, đồ không bán được, còn bị rơi vỡ.

Khi chiếc bình kia bị vỡ, trong lòng Lý Kiến Nghĩa có cảm giác như cũng tan vỡ ra, còn tự trách mình thật lâu, nếu không phải bị cuộc sống o ép đến giờ không có cách nào, ông cũng sẽ không đi bán đồ, nếu không đi bán đồ, cũng sẽ không có chuyện bị vỡ đồ.

Khi ra về, tâm trạng của Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cùng trầm lắng. Lý Dương đưa cho Lý Kiến Nghĩa chút tiền bị ông cự tuyệt, ông lão nói ngày hôm qua có bọn họ giúp một tay mới được một vạn năm ngàn tiền bôig thường, đã đủ hai ông cháu sống một khoảng thời gian, còn chuyện sau này, ông đang nghĩ cách.

- Thật không nghĩ tới, bây giờ mà thật sự có tồn tại người si mê sưu tầm đồ cổ như vậy.

Trên xe, Ngô Hiểu Lỵ nặng nề thở dài, trước đây rất lâu Lưu Tuyết Tùng từng nói với cô, trên thế giới này có vài người vì sưu tầm mà có thể không tiếc mạng của mình, người như vậy mới xứng là người sưu tầm chân chính.

- Đúng vậy, nhưng phương pháp không đúng, Hà lão từng nói với ta, " hiểu đồ cổ bất túng, mê đồ cổ tất nghèo", ông lão vì quá mê, ngay cả cuộc sống của mình cũng không chăm lo được.

Lý Dương than nhẹ một tiếng, khi Hà lão nói với hắn những lời này còn lấy một ví dụ ở Bắc Kinh, Bắc Kinh có một vị sưu tầm cũng giống hệt Lý Kiến Nghĩa, quá si mê sưu tầm, tới cuối cùng khám bệnh cũng không có tiền, bị một cơn bệnh mà từ một thân thể đầy sức sống mà chết, kết quả là sau khi chết tất cả đồ sưu tầm trong nhà cũng bị con gái đem bán mất.

Hà lão từng nói với Lý Dương, văn hóa cổ là dùng để trao đổi, cần trao đổi mới có thể phát triển gia tăng văn hóa, chính Hà lão cũng không muốn giữ mỗi món trong tay quá lâu, thỉnh thoảng hắn cũng lấy ra vài món đưa đến công ty bán đấu giá tiến hành bán đấu giá, lấy được tiền lại sưu tầm những thứ khác.

Sau khi nhìn thấy Lý Kiến Nghĩa, Lý Dương đã hoàn toàn hiểu những lời ban đầu Hà lão nói. Đối với Lý Kiến Nghĩa, ngoài sự kính nể ông lão đồng thời còn mang có một chút thương cảm, ông lão này đã trở thành một loại si mê bệnh tật đối với đồ cổ.

Từ trong nhà Lý Kiến Nghĩa đi ra đã gần mười hai giờ trưa, ba người Lý Dương dừng tiệm cơm ven đường ăn chút gì rồi trở về khách sạn, thời gian này bọn họ cũng không có tâm trạng đi Phố đồ ngọc nữa.

Sau ngày khai mạc lễ hội Bình Châu, Lý Dương đã đúng hẹn với An Văn Quân, ngày hôm đó hắn xuất hiện đúng lúc khai mạc lễ hội, lấy thân phận Cố vấn cược thạch của công ty An Thị gặp mặt mọi người.

Trước khi lễ hội bắt đầu, Lý Dương cũng không cần thiết phải một mình đến công ty An Thị.

Trở lại quán rượu, còn chưa xuống xe, Lý Dương đã nhìn thấy bọn Trịnh Khải Đạt ủ rũ cúi đầu ngồi trong phòng ăn uống trà, ngoài Cố lão, sắc mặt bốn người còn lại cũng không được tốt.

Chỉ động não chút xíu là Lý Dương liền hiểu chuyện gì xảy ra, chắc chắn hôm nay bọn họ đem cược thạch ngày hôm qua còn dư lại giải nốt, tốt đã giải hết rồi, còn dư lại cược thạch không tốt không thua mới là lạ. Theo trí nhớ của Lý Dương thì cược thạch còn dư lại đều không tốt lắm.

- Lý lão đệ, cuối cùng cậu đã trở lại, chuyện thế nào?

Vương Hạo Dân tiến tới phía Lý Dương trước tiên, vội vàng vẫy vẫy tay, Trương Vĩ và Trịnh Khải Đạt cũng đều đứng lên.

- Chúng ta vào nhà thong thả nói chuyện.

Nhìn cái bàn phía ngoài, Lý Dương cười khẽ lắc đầu, Tư Mã lâm lập tức dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị phòng cho họ, sau đó lại rót mấy bình trà và đem điểm tâm lên.

- Lý lão đệ, buổi sáng cậu không đi theo chúng ta khiến chúng ta mất may mắn.

Vừa vào phòng, Vương Hạo Dân mặt buồn rười rượi kêu lên. Trương Vĩ và Tư Mã Lâm gật đầu đồng cảm, suy nghĩ một chút chuyện sáng hôm nay, trên mặt còn cảm giác có chút nóng.

Buổi sáng Lý Dương vừa đi, Vương Hạo Dân liền bảo thừa dịp vận may hôm trước tiếp tục giải thạch, có ảnh hưởng của cược thắng ngày hôm qua, mấy người không có để ý với chuyện Lý Dương đi, liền tìm người mang cược thạch dư của ngày hôm qua đi đến khu giải thạch.

Trước khi đi, mấy người lại tới chỗ Lão Cát mua không ít cược thạch, muốn thừa dịp may ngày hôm qua lại thắng thêm một lần.

Lần này ngay cả ông chủ Trương ở Bình Châu Thúy Ngọc Hiên cũng đi cùng bọn họ, bất quá ông chủ Trương lão chỉ giải cược thạch mình tới, không có mua ở chỗ Lão Cát.

Vừa đến khu giải thạch, bọn họ liền phát hiện hai máy giải thạch ngày hôm qua giải thắng đã bị người ta chiếm dụng, hơn nữa người bên cạnh vây quanh cũng nhiều nhất, mấy người cũng không có để ý, lại tìm hai máy giải thạch mới bắt đầu chuẩn bị giải thạch.

Ngày hôm qua bọn họ đều giải thạch ở đây rất nổi tiếng, hôm nay vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, một hồi, chung quanh liền vây đầy người, khiến cho mấy người cũng rất thích thú.

Hôm nay Vương Hạo Dân lại mua ba khối cược thạch, hơn nữa lại là người thứ nhất đi giải thạch, muốn lột hết nhục ngày hôm qua, chính là Vương Hạo Dân không nghĩ tới khối cược thạch thứ nhất này lại hoàn toàn thua, lúc ấy bị đả kích thiếu chút nữa không kìm được nước mắt.

Sau đó, Trương Vĩ, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt thay nhau giải, Trương Vĩ thua, Tư Mã Lâm cũng thua, Trịnh Khải Đạt lại càng thua lớn, ngay đến cả cược thạch của Cố lão mang lên cũng chỉ có một khối thắng, liên tiếp cược thua khiến cho mấy người lúc ấy cũng thiếu chút nữa mặt không có khí săc nữa.

Lại lui về phía sau, mọi người đem cược thạch mua hôm nay ra giải, trừ Tư Mã Lâm may mắn hơn một chút có lần thắng ra, còn dư lại tất cả đều là thua, năm người cộng thêm mười bốn khối cược thạch của ông chủ Trương đem đến từ Bình Châu Thúy Ngọc Hiên, cả thảy mười hai khối thua, mọi người xấu hổ cũng không kêu liền lục tục chạy trở về, đến bây giờ cũng còn chưa ăn cơm trưa.

Nghe Vương Hạo Dânhưng vừa sụt sịt nước mũi vừa rơi nước mắt tự thuật, Lý Dương dở khóc dở cười lắc đầu, ngày hôm qua tăng mạnh, hôm nay thua lớn, những người này hai ngày nay cũng coi như là quay một vòng từ thiên đường xuống địa ngục.

- Các anh lại đi mua cược thạch chỗ Lão Cát à?

Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, trên mặt còn có chút kỳ quái, những cược thạch tốt nhất chỗ Lão Cát trên căn bản bị bọn họ chọn không còn nữa rồi, bọn họ còn đi, không phải là tìm cược thạch xấu hay sao.

- Đúng vậy, chúng ta cảm thấy chỗ Lão Cát có nhiều cược thạch thắng lớn hơn, liền lại đó đi mua mấy khối, ngươi không có ở đây chúng ta mua ít đi chút, nhưng hôm nay cả đoàn ít nhất phải lỗ hơn bốn trăm vạn.

Trương Vĩ gật đầu, lại lộ ra nét phàn nàn trên mặt, hôm nay bọn họ tổng cộng mua gần năm trăm vạn tiền cược thạch, có một nửa là hắn mua, còn lại Vương Hạo Dân chiếm phần lớn, Tư Mã Lâm chỉ mua hai khối. Cố lão cùng Trịnh Khải Đạt không có mua khối cược thạch nào, Cố lão không có tham vọng đánh cược thạch lớn như vậy, Trịnh Khải Đạt thì không có Lý Dương đi theo kiên quyết không mua.

- Được rồi, thua chút không coi là nhiều, so với hôm qua tới chúng ta vẫn là kiếm, đáng tiếc chính là thể diện của ông chủ Trương ta đây, hôm nay coi như là mất hết.

Trịnh Khải Đạt cười khổ phất tay, hôm nay hắn cũng không mua một khối cược thạch nào, nhưng cũng là có giải thạch. Cộng thêm hào ngôn tráng ngữ ngày hôm qua đã nói, làm hôm nay còn có người cố ý hỏi hắn, buổi đấu giá còn cử hành nữa hay không. Nếu như việc liên tiếp thua ảnh hưởng đến buổi đấu giá, Trịnh Khải Đạt thật muốn khóc chết mất.

- Các anh đều kiếm được chút, nhưng tôi toàn thua, thua nặng.

Vương Hạo Dân sịt mũi hai cái, cuối cùng kêu lên thất thanh, so sánh với bọn Trương Vĩ ngày hôm qua kiếm chút ít mà nói, hôm nay chính xác không coi là mất tiền. Còn Vương Hạo Dân thì khác, hắn ngày hôm qua kiếm ít nhất, chỉ kiếm mười mấy vạn, hôm nay lại mua hơn một trăm vạn tiền cược thạch, hai ngày cộng vào một thể, thì ngược lại lại thua mười mấy vạn.

- Ai bảo cậu tham như vậy, mua ít chút không phải không thua sao?

Tư Mã Lâm lắc đầu, cũng may hôm nay vì không có Lý Dương, lòng tin không đủ nên hắn mua ít, nếu không hôm nay cũng sẽ thua không ít, thậm chí có thể mất hết số tiền ngày hôm qua kiếm được.

- Hài, nếu là Lý lão đệ đi theo thì tốt, Lý lão đệ không có ở đây, thật là khổ.

Trương Vĩ nặng nề thở dài, mọi người gật đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, sự tự tin của bọn họ bây giờ không giống như sáng sớm hôm nay, lúc này bọn họ hoàn toàn hiểu, ngày hôm qua có thể liên tiếp thắng lớn tất cả đều là công lao của Lý Dương. Lý Dương không có ở đây, bọn họ lập tức đã bị đánh trở về nguyên hình, ngay cả so với lúc bình thường cũng bi thảm hơn.

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)