← Ch.0190 | Ch.0192 → |
Ở nơi xa, Thiệu Ngọc Cường còn chưa giải quyết xong toàn bộ chỗ Phỉ Thúy tự nhiên ngẩng đầu lên.
Trước khi đốt pháo, y còn nghe thấy tin Phỉ Thúy trong suốt ở bên kia, Vương Hạo Dân thổi phồng tin tức, muốn không biết cũng khó.
Cúi đầu nhìn một nửa Phỉ Thúy trong suốt trên tay, khóe miệng Thiệu Ngọc Cường hơi nhếch cười đau khổ.
Chỗ y vừa xuất hiện Phỉ Thúy trong suốt thì bên Lý Dương cũng xuất hiện Phỉ Thúy, tốc độ quá nhanh, nếu nói là Lý Dương cố ý thì y căn bản không tin được, chỉ có thể nói, tất cả đây đều là sự trùng hợp.
Nhìn Phỉ Thúy trong suốt không màu không mấy to trước mặt, Thiệu Ngọc Cường lắc đầu cười đau khổ. Khối Phỉ Thúy trong suốt nhỏ xíu này của y, không cả to bằng hai cổ tay, lại thêm không màu sắc gì, Thiệu Ngọc Cường còn không biết khối Phỉ Thúy trong suốt bên Lý Dương như thế nào, nhưng lúc này y đã dự cảm được rằng lần này người thua là mình.
Tiếng pháo nổ bên Lý Dương càng to, Trịnh Khải Đạt mua hết sạch số pháo của hai quầy trên vỉa hè, tổng cộng 18 dây, cộng thêm An Văn Quân Và Trương Vĩ mua nữa, đủ để bọn họ đốt liên tiếp 3, 4 lượt. Còn có pháo của những nhà sưu tầm đồ cổ ở xung quanh mua đến chúc mừng nữa. Sau khi pháo ở bên Lý Dương vang lên, căn bản không có lúc nào ngừng lại.
Hàng trăm người tập trung quanh Thiệu Ngọc Cường lúc đầu giờ chỉ còn lại mười mấy người, còn lại đa số đều chạy đến chỗ Lý Dương, cho dù mười mấy người đó ở lại xem nhưng lúc đó đều nhìn ra nơi xa đang có khói bốc lên, tiếng pháo liên tục vang lên. Bên Lý Dương đã thay thế bên Thiệu Ngọc Cường, biến thành nơi thu hút người nhất.
Một người vội vàng chạy tới, ghé tai Thiệu Ngọc Cường khẽ nói:
- Tam công tử, bên kia đích thực là Lý Dương đã tìm ra được Phỉ Thúy trong suốt, còn có loại ngọc lục bảo trong suốt.
- Ngọc Lục Bảo!
Thiệu Ngọc Cường trong lòng tâm động, ngẩn người ra nhìn khối Phỉ Thúy không màu, nghe thấy ba từ này liền biết rằng, có lẽ Phỉ Thúy Lý Dương tìm được còn nhỏ hơn của mình, không bằng cổ tay, người thua vẫn là y.
Không màu và ngọc lục bảo, khoảng cách quá lớn.
- Vâng, tam công tử, người của An Thị cũng ở bên đó, bây giờ rất hung hăng, một nửa số pháo của cửa hàng đã được mua đến đó!
Người đưa tin gật đầu, trên mặt có chút bất đắc dĩ, An Thị và Thiệu Thị bây giờ đối đầu, nhìn thấy người An Thị chơi trội, e rằng mỗi người bên Thiệu Thì trong lòng đều không dễ chịu gì.
Khó chịu nhất là Lý Thanh, y đứng một bên nhìn Phỉ Thúy của Lý Dương, đứng bên cạnh hắn, Lưu Khiêm không ngừng nhếch miệng cười, còn đắc ý nhìn y.
Lúc này Lý Thanh rốt cuộc cũng hiểu thấu được tâm trạng Lưu Khiêm lúc nãy, nên nói rằng tâm trạng Lý Thanh bây giờ còn khổ hơn Lưu Khiêm vừa rồi, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục thật sự không dễ chịu gì.
Tiếng pháo nổ còn vang lên, việc Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường tìm ra Phỉ Thúy trong suốt đã kinh động ban quản lý Bình Châu, người hiệp hội ngọc thạch Quảng Châu và hiệp hội ngọc thạch Bình Châu đều lần lượt kéo nhau đến, khu giao dịch tự do trong một buổi chiều xuất hiện hai khối Thủy Tinh Chủng, có thể nói là việc chưa từng có trong lịch sử.
Hơn nữa hai khối Phỉ Thúy này được tìm thấy cùng lúc, một trước một sau, cách nhau có mấy phút, việc này càng hiếm thấy.
Sau khi Thiệu Ngọc Cường tìm thấy Phỉ Thúy trong suốt nhỏ xíu trước tiên liền rời khỏi, những người sưu tầm đồ cổ lúc đầu ở chỗ y liền như ong vỡ tổ chạy đến chỗ Lý Dương.
Trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, 6, 7 trăm người chen chúc nhau, nơi xa còn không ngừng có người chạy tới, ước tính tụ tập 1 nghìn người cũng không vấn đề.
Người đứng bên ngoài đã không thể nhìn thấy Phỉ Thúy bên trong, chỉ có thể nghe người bên trong giới thiệu, bên ngoài còn có người không cam tâm nhanh trí trèo lên vai bạn mình nhìn vào bên trong, sau khi nhìn được một lúc lại đổi cho bạn trèo lên vai mình.
Còn phải nói, đứng ở chỗ cao còn có thể nhìn thấy tình hình bên trong, do khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ Phỉ Thúy nhưng có thể nhìn thấy khối Phỉ Thúy đang được lấy ra là họ đã mãn nguyện rồi.
Cách này nhanh chóng được rất nhiều người học tập, mọi người lần lượt mượn người làm tường, những người đến một mình lần lượt vội vàng bỏ tiền thuê người nâng mình lên, nhưng đáng tiếc xung quanh đều là những người sưu tầm ngọc thạch, người quan tâm đến số tiền nhỏ của họ không nhiều, rất ít người có thể giúp.
Xung quanh càng lúc càng chen chúc nhau, vẫn may Lý Dương không phải lần đầu gặp tình huống này, sớm đã có thích ứng, xung quanh có hỗn loạn thế nào cũng không ảnh hưởng đến tốc độ xử lý ngọc của hắn.
Cắt đôi lớp vỏ ngoài cùng sáng loáng, trên bề mặt cả khối Phỉ Thúy chỉ còn lại mép khối còn chút vết cắt. Mọi người xung quanh ai cũng sốt ruột xem khối Phỉ Thúy này. Nếu mắt con người mà giống như miệng có thể nuốt đồ vật thì khối Phỉ Thúy này e rằng đã sớm bị họ dùng ánh mắt nuốt chửng rồi.
Lý Dương nhìn với vẻ hài lòng, Lý Dương sau khi dùng cách của Triệu Dân, mặc dù có làm mất chút Phỉ Thúy nhưng còn tốt hơn nhiều so với trước.
- Cố vấn Lý, chúc mừng anh, loại Ngọc Lục Bảo này là vật quý báu vô cùng hiếm thấy trên thị trường Myanma.
Sau khi cắt xong toàn bộ khối Phỉ Thúy, An Văn Quân là người đầu tiên bước lên trước chúc mừng, trong mắt không ngừng sáng lên. Khối Phỉ Thúy này nếu có thể rơi vào tay An Thị thì cho dù không thể ngay lập tức thay đổi cục diện trước mắt thì cũng có thể đánh một đòn mạnh cho Thiệu Thị, tin rằng khách hàng cao cấp đến đâu biết tin An Thị có loại Phỉ Thúy này cũng phải đến thăm.
- Đúng vậy, loại Thủy Tinh Chủng Ngọc Lục Bảo rất hiếm thấy!
Lý Dương cũng bùi ngùi gật đầu. Khối Phỉ Thúy này suýt chút nữa tuột khỏi tay hắn, bây giờ coi như đã thoát khỏi nguy hiểm nằm trong tay hắn rồi.
- Cậu định đem khối Phỉ Thúy này ra bán hay giữ lại cho riêng mình?
An Văn Quân cẩn thận hỏi, mắt không ngừng nhìn Lý Dương, lão Cao, An Văn Bình cũng nhìn chằm chằm Lý Dương, khối Phỉ Thúy này đối với An Thị vô cùng hữu ích, bọn họ sợ rằng Lý Dương không muốn bán nó mà để lại cho riêng mình.
Lý Dương trầm ngâm một hồi, cuối cùng ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Vẫn để Trịnh đại ca bán đấu giá đi!
An Văn Quân lập tự yên lòng, chỉ cần Lý Dương đồng ý bán là tốt rồi, An Thị lần này không sợ thiệt thòi, có bằng được khối Phỉ Thúy.
Lý Thanh đứng một bên mắt xoay trong vài vòng, lặng lẽ rời khỏi.
Lý Dương đồng ý bán đấu giá, điều này có nghĩa bên Thiệu Thị cũng có cơ hội có được khối Phỉ Thúy này. Trong cuộc bán đấu giá thì người đưa ra giá cao hơn sẽ có được, Lý Dương mặc dù là cố vấn ngọc thạch của An Thị nhưng không phải Phỉ Thúy của hắn chỉ có thể bán cho An Thị.
Tin tức này y nhất định phải nhanh chóng chuyển đến công ty, để công ty sớm làm chuẩn bị, nói không chừng bọn họ còn có cơ hội có được khối ngọc lục bảo trong suốt này, cho An Thị một đòn đau.
Vui nhất vẫn là Trịnh Khải Đạt, có vật bảo bối này, y không tin là có công tin vàng bạc châu báu nào có thể vắng mặt, cho dù y không thông báo, những công ty này đều sẽ chủ động đến tìm y với tư cách tham gia đấu giá.
- Lý lão đệ, khối Phỉ Thúy này chúng ta cất đi đã, đã trưa rồi, nên đi ăn cơm thôi!
Trịnh Khải Đạt cười hì hì, Kim Ti Chủng, Phù Dung, Thủy Tinh Chủng của Lý Dương, cao cấp Băng Chủng của Tư Mã Lâm, đại hội giao dịch bắt đầu mới nửa ngày bọn họ đã nhập được bốn loại Phỉ Thúy cao cấp, hơn nữa còn có cả ngọc lục bảo, bảo vật thượng hạng, đối với thành tích đạt được lần này, Trịnh Khải Đạt có một niềm vui không thể diễn tả nổi.
- Được thôi!
Lý Dương có chút tiếc nuối nhìn hai khối cược thạch chưa được làm xong, bên trong còn có hai khối phù dung, nếu thêm giờ có thể làm xong, đáng tiếc lúc này mọi người đều không có tâm trạng tiếp tục làm việc, Lý Dương cũng không tiện vì một mình mình mà bắt người mọi người phải đợi theo.
- Cố vấn Lý, trưa nay để An Thị chúng tôi sắp xếp đi! Anh đến Bình Châu nhiều ngày như vậy mà chúng tôi vẫn chưa mở tiệc chiêu đãi anh chu đáo!
An Văn Quân đột nhiên nói, cười híp mắt nhìn Lý Dương, An Văn Bình vội vàng đứng một bên gật đầu, nói theo:
- Đúng vậy, để chúng tôi mời các anh đi! Đảm bảo dẫn các anh đi thưởng thức những món ngon nhất!
- Trưởng phòng An, bữa tiệc lần này không được rồi, lần sau đi! Mấy người bạn chúng tôi muốn vui vẻ tán gẫu với nhau.
Lý Dương không nói gì. Tư Mã Lâm nhận được ám hiệu của Trịnh Khải Đạt lên trước nói. Trịnh Khải Đạt sợ lúc ăn cơm, An Thị sẽ đưa ra yêu cầu mua khối Phỉ Thúy này với Lý Dương, ngộ nhỡ Lý Dương đồng ý cuộc giao dịch này thì sẽ mất đi vũ khí mạnh. Huống hồ chỉ trong tình huống tranh giành mới có thể nâng cao giá của khối Phỉ Thúy này, đem ra đấu giá là thích hợp nhất.
- Vậy lần sau vậy, lần này thật ngại quá!
Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tư Mã Lâm đã nói vậy, bất luận hôm nay thế nào bọn họ đều không thể đi cùng người bên An Thị.
- Vậy được rồi, nhưng cố vấn Lý đã đồng ý thì trong thời gian ở Bình Châu nhất định phải cho chúng tôi một cơ hội đó!
An Văn Quân khẽ cười lắc đầu, trên mặt không có vẻ gì biến đổi.
- Vậy được rồi, tạm biệt, chúng tôi đi trước!
Trịnh Khải Đạt vội vàng kéo theo Lý Dương, chen ra khỏi đám đông, Phỉ Thúy vẫn ở trên tay Tư Mã Lâm. Cầm theo ngọc lục bảo trong suốt, Tư Mã Lâm có cảm giác mê muội. Đây chẳng phải là Phỉ Thúy mấy triệu, mấy chục triệu, có khi còn lên tới trăm triệu?
Lưu Cương ôm hai khối cược thạch còn lại, vội vàng chạy theo sau. An Văn Quân nhìn bóng dáng họ rời khỏi, nụ cười trên mặt dần tắt ngấm.
An Văn Bình lên trước ôm lấy cánh tay An Văn Quân, An Văn Quân đích thực có ý định lén mua lại khối Phỉ Thúy này nhưng đáng tiếc đã bị Tư Mã Lâm phá hỏng.
An Văn Quân đột nhiên khẽ thở dài, nói xa xôi:
- Tôi vỗn dĩ đã xem trọng Lý Dương, nhưng thật không ngờ vẫn chưa đủ độ, không nên xem nhẹ những người bên cạnh hắn, sau nay những người bạn có quan hệ tốt với Lý Dương cũng phải liệt vào danh sách quan trọng.
An Văn Quân sau khi nói xong, chậm rãi rời khỏi, lão Cao ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười đau khổ.
Công ty đối với Lý Dương đã đủ tốt lắm rồi, bây giờ An Văn Quân đột nhiên lại nói vẫn chưa đủ, nhưng nghĩ ngẫm lại, năng lực của Lý Dương cùng với những khối Phỉ Thúy cao cấp liên tiếp không ngừng đích thực đáng để công ty đối đãi hắn như vậy.
Những người sưu tập cược thạch khu giao dịch tự do Công Bàn càng ngày càng ít. Những chủ quầy lần lượt bắt đầu gọi cơm hộp. Bọn họ buổi trưa không rời khỏi quầy hàng của mình, ăn xong bữa trưa liền có người sưu tầm cược thạch lập tức đến.
Việc Lý Dương và Triệu Cường Dương tìm ra Phỉ Thúy trong suốt đã trở thành chủ đề để toàn bộ người quận Công Bàn bàn luận. Phỉ Thúy trong suốt ở quận Ám Tiêu rất hiếm thấy, có thể trong một buổi sáng tìm ra hai khối Phỉ Thúy ở khu giao dịch tự do, tin rằng buối chiều người đến mua cược thạch ở khu giao dịch tự do sẽ càng nhiều.
Còn cửa tiệm bán hết sạch số pháo đều cũng vội vàng đi nhập thêm hàng. Những số pháo đó giúp họ kiếm được không ít.
-o0o-
← Ch. 0190 | Ch. 0192 → |