Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0193

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0193: Cuộc đấu giá Minh Tiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Tư Mã đại ca, khu Minh Tiêu ở đâu vậy?

Lý Dương đột nhiên quay đầu hỏi. Lý Dương thực ra không hề hứng thú gì với khu Minh Tiêu, mỗi ngày chỉ xuất hiện một nghìn khối đổ thạch, hơn nữa còn là bán theo hình thức đấu giá, chi bằng chọn nhiều nguyên thạch một chút.

Nhưng trước khi Thiệu Ngọc Cường rời khỏi đã kêu hắn đến khu Minh Tiêu xem sao, còn đưa ra lời mời với Lý Dương, đặc biệt còn nhắc tới khu Minh Tiêu cũng có thể xuất hiện Phỉ Thúy trong suốt, khiến Lý Dương sinh ra tò mò.

- Triển lãm đổ thạch của khu Minh Tiêu ở kia nhưng phải vào phòng bán đấu giá tiến hành bán đấu giá.

Tư Mã Lâm không được nghe câu chuyện giữa Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường, vô cùng tò mò nhìn Lý Dương. Tư Mã Lâm cũng không có hứng thú gì đặc biệt với khu Minh Tiêu, khu Minh Tiêu có một số đổ thạch có vẻ không tồi nhưng vẻ bên ngoài càng tốt thì người thích càng nhiều, muốn nắm trong tay thì cũng phải cần càng nhiều tiền, có lúc thậm chí còn phải bồi thường tiền.

- Quay lại đi, tôi muốn xem một chút!

Lý Dương gật đầu. Đổ thạch ở khu Minh Tiêu trong một phạm vi khu vực sẽ dễ tìm hiểu hơn nhiều, dựa vào năng lực của Lý Dương, chỉ cần khoảng cách không quá xa, quan sát trong vòng một tiếng đồng hồ, hơn nghìn khối đổ thạch tuyệt đối không thành vấn đề.

Tư Mã Lâm nói:

- Xem cũng được, khu Minh Tiêu trong hội Đại Công Bàn từ trước đều xuất hiện Phỉ Thúy hảo hạng, và giá mua lại vô cùng cao!

- Cũng có loại Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng?

Lý Dương đột nhiên hỏi.

Tư Mã Lâm hơi ngẩn người ra, lập tức gật đầu.

- Đã từng có. Năm ngoái đã xuất hiện khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng không tồi, rất lớn.

Lý Dương lại gật đầu. Thiệu Ngọc Cường không hề lừa hắn, khu Minh Tiêu chỉ cần đã từng xuất hiện Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng là đáng để hắn qua xem. Người khác cạnh tranh sợ bồi thường tiền, Lý Dương không hề sợ chút nào. Mỗi khối đổ thạch trong mắt hắn thật ra đều rất rõ ràng, nếu có thể xuất hiện thêm một khối Phỉ Thúy trong suốt nữa thì không chỉ Thiệu Ngọc Cường khó mà thắng hắn, mà còn có thể làm cho càng nhiều người để ý tới buổi đấu giá của Trịnh Khải Đạt.

- Lý lão đệ, cậu thấy hai khối cược thạch này thế nào?

Tư Mã Lâm đột nhiên chỉ hai khối nguyên thạch trên quầy hàng trước mặt hỏi Lý Dương. Hai khối nguyên thạch, một khối là nguyên thạch hoàn toàn, một khối là nửa nguyên thạch. Khối nửa nguyên thạch quét ra một mặt rất lớn, nhìn từ mặt đó thì không tồi, rất có khả năng có Phỉ Thúy cao cấp bên trong.

Lý Dương ngẩng đầu nhìn Tư Mã Lâm, trong lòng thầm thở dài. Hai khối đổ thạch mà Tư Mã Lâm nhìn trúng, có một khối là Lý Dương đã sớm phát hiện, chính là khối nửa nguyên thạch nhìn thấy mặt ngoài.

Còn về khối kia, Lý Dương không có ấn tượng gì, tuyệt đối không có triển vọng gì.

- Cũng được, nếu giá không cao có thể liều một phen!

Lý Dương suy nghĩ xong, cuối cùng chậm rãi nói. Vận may của Tư Mã Lâm hôm nay xem ra thật sự không tồi, vừa rồi nếu không có sự xuất hiện của Thiệu Ngọc Cường thì Lý Dương cũng sẽ mua lại hai khối nguyên thạch này.

- Được, ông chủ, hai khối nguyên thạch này bán thế nào?

Tư Mã Lâm lập tức gật đầu vui mừng. Về cơ bản, khối đổ thạch mà Lý Dương đã nói cũng được đó sẽ không làm bọn họ thất vọng.

- Bán nguyên thạch 60 nghìn tệ, nguyên thạch 50 nghìn tệ!

Người bán đổ thạch vội vàng trả lời. Nguyên thạch ở đó của y không được Lý Dương mua nhưng có thể được người bên cạnh Lý Dương mua cũng tốt rồi, chỉ cần một khối có triển vọng thì có thể đem lại danh tiếng lẫy lừng cho y.

- Hai khối tổng cộng 100 nghìn tệ, xem như là để lại hết số nguyên thạch cho tôi, thế nào?

Tư Mã Lâm lập tức trả giá, người bán hàng do dự một lúc, nhìn xem Lý Dương có biểu hiện gì không, cuối cùng mới gật đầu.

Tư Mã Lâm lấy 100 nghìn tệ mua hai khối đổ thạch, về giá cả thì cũng được. Trong khối nguyên thạch có mặt ngoài kia có một loại Kiền Thanh, bán ra hơn 200 nghìn tệ cũng không thành vấn đề.

Trên quầy hàng còn có một khối Phỉ Thúy phù dung, giá cả cao hơn, có thể lên tới 3 triệu tệ. Đợi sau khi Tư Mã Lâm mua xong, Lý Dương lập tức cũng mua khối Phỉ Thúy phù dung đó. Khối Phỉ Thúy này cũng là bán nguyên thạch sáng sủa, giá tiền rẻ hơn khối nguyên thạch của Tư Mã Lâm một chút, 450 nghìn tệ.

- Lý lão đệ, giải thạch đi!

Tư Mã Lâm trả tiền, vô cùng phấn khởi ôm lấy đổ thạch. Chuyến đến Bình Châu lần này y thật sự là rất đáng. Chỉ cần sau đó tiến thêm một bước thì Tư Mã Lâm chuyến này nhất định sẽ kiếm được tiền.

- Không được, anh cứ làm trước đi, tôi xem loanh quanh đã!

Lý Dương lắc lắc đầu. Sau khi đồng ý đánh cược cùng Thiệu Ngọc Cường, Lý Dương cũng có áp lực nhất định. Thanh niên ai cũng có sự háo thắng, Lý Dương cũng không muốn thua Thiệu Ngọc Cường.

4h, giờ bán đấu giá còn lâu lâu nữa. Lý Dương có lòng tin trong một giờ đồng hồ có thể xem hết số nguyên thạch trong một khu vực sau đó đi đến khu Minh Tiêu cũng chưa muộn. Nhân lúc người trong khu giao dịch tự do vẫn chưa nhiều, Lý Dương muốn xem nhiều một chút, đi loanh quanh một chút, mua thêm ít nguyên thạch nữa về.

- Vậy cũng được, đừng đi quá xa, hễ cần thì gọi điện liên lạc nhé!

Tư Mã Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Hai khối nguyên thạch này chỉ cần có tiền đồ, ít nhất cũng cần 45 phút gia công, đến lúc đó đi tìm Lý Dương cũng không muộn.

Lý Dương dẫn theo Ngô Hiểu Lỵ, chậm rãi đi về phía khu giao dịch tự do. Quảng trường này còn rộng hơn cả bên Nam Dương, nhưng quầy hàng không nhiều bằng Nam Dương, mỗi quầy hàng đa số bày hàng trăm khối nguyên thạch, vì vậy không có vẻ chật chội như ở bên kia.

Lúc gần 2h, Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương đã quay về, Lưu Cương còn mang về cho Lý Dương 1 triệu tiền mặt. Lý Dương lập tức lấy 20 nghìn tệ ra mua một khối đổ thạch mà hắn nhìn trúng ở một quầy hàng Myanmar. Trong này là khối Phỉ Thúy màu xanh táo không đến nỗi nào, ít nhất cũng đáng giá 4 triệu tệ.

Gần đến giờ bán đấu giá thì Lý Dương đã mua được mười khối đổ thạch, trong đó sáu khối là có thể gia công có tiền đồ, bốn khối thuần túy còn lại đều là để che dấu, tùy y mua mấy khối đổ thạch rẻ về.

Nhiều đổ thạch thế này, một mình Lý Dương chắc chắn không gia công hết, chỉ có thể tìm người giúp một tay. Ở Bình Châu Công Bàn là nơi có người chuyên gia công thạch, có gia công thạch chuyên nghiệp và máy gia công thạch phục vụ cho những người không biết làm. Chỉ có điều tiền phí không rẻ, đều thu phí theo giờ.

Thật sự không được, Lý Dương chỉ có thể tìm người đến làm giúp, thêm hai khối nguyên thạch nữa, Lý Dương đã đủ bận lắm rồi, có thêm tám khối Phỉ Thúy cần giải, trừ khi Lý Dương không đi khu Minh Tiêu nữa. Bây giờ bắt đầu giải thạch, lại gọi thêm bọn người Trịnh Khải Đạt đến giúp đỡ, thì mới có thể giải hết số Phỉ Thúy này trước khi đại hội giao dịch hôm nay kết thúc.

Trong tòa nhà làm việc của trung tâm quảng trường, trong một căn phòng thoải mái, đang mở điều hòa, Thiệu Ngọc Cường trợn tròn mắt.

Sau khi tách khỏi Lý Dương, y liền đến đến, từ đó nghỉ ngơi luôn.

Buổi sáng Thiệu Ngọc Cường thật sự luôn ở khu giao dịch tự do chọn nguyên thạch, khu Ám Tiêu cuối ngày mới ra giá, đi sớm đi muộn thì cũng như nhau. Khu Minh Tiêu mỗi ngày chỉ bán 1 nghìn khối đổ thạch, trong 1 nghìn khối này đáng lưu tâm cũng không nhiều, Thiệu Ngọc Cường tin rằng mình trong một giờ có thể xem hết số nguyên thạch này.

Thời gian còn lại, Thiệu Ngọc Cường đều ở khu giao dịch tự do. Chất lượng đổ thạch ở khu giao dịch tự do bình thường, nhưng số lượng lớn. Mỗi khu giao dịch tự do đều có thể có Phỉ Thúy tốt. Chọn đổ thạch ở đây khiến Thiệu Ngọc Cường có cảm giác tìm kiếm bảo bối.

Trên thực tế cũng như vậy. Buổi sáng Thiệu Ngọc Cường thật sự rất may măn, chọn được một khối nguyên thạch chắc chắn chín phần có thể xuất hiện Băng Chủng Phỉ Thúy, nhìn thấy khối nguyên thạch đó, Thiệu Ngọc Cường không hề do dự chụp lấy.

Ngoài ra, Thiệu Ngọc Cường còn mua ba khối nguyên thạch nữa, biểu hiện không tệ lắm. Có một khối bán nguyên thạch rất có khả năng sẽ xuất hiện Phỉ Thúy cao cấp băng hoặc trong suốt.

Thiệu Ngọc Cường vốn định gia công khối nguyên thạch có khả năng xuất hiện Phỉ Thúy nhưng sau khi nghe tin Lý Dương đã tìm ra Phỉ Thúy cao băng thì lập tức thay đổi chủ ý, đổi lấy khối nguyên thạch có đến 9 phần xuất hiện Phỉ Thúy. Khối nguyên thạch này không làm cho Thiệu Ngọc Cường thất vọng, thật sự đã xuất hiện Phỉ Thúy cao băng.

Tìm ra khối Phỉ Thúy cao băng này, Thiệu Ngọc Cường lập tức bắt đầu gia công khối nguyên thạch lúc trước. Thật ra Thiệu Ngọc Cường không nắm chắc khối nguyên thạch này sẽ xuất hiện Phỉ Thúy trong suốt lắm, chỉ nắm chắc 1, 2 phần mà thôi. Một, hai phần hi vọng này đã đủ để Thiệu Ngọc Cường đánh cược một lần.

Lần này, y đã thắng cược, loại Thủy Tinh Chủng, có đều là Phỉ Thúy trong suốt. Lúc đó Thiệu Ngọc Cường thật sự rất hưng phấn, cho rằng giữa mình và Lý Dương ở Bình Châu thì người thắng nhất định là mình, đến ông trời cũng giúp y.

Chỉ đáng tiếc, cảm giác hưng phấn chưa kéo dài đến 10 phút đã bị Lý Dương hung hăng dập tắt.

Gần như là cùng lúc, Lý Dương cũng tìm ra Phỉ Thúy trong suốt, hơn nữa còn là Ngọc Lục Bảo trong suốt. Trong nháy mắt lúc đó, Thiệu Ngọc Cường thật sự có cảm giác nản lòng, nhưng rất nhanh chóng liền khôi phục lại. Thiệu Ngọc Cường là người không chịu khuất phục, đã từng có trải qua thất bại, nên không sợ thất bại. Không thể không nói đây thật sự là tiến bộ của Thiệu Ngọc Cường.

Sau đó, lúc gặp phải Lý Dương, ý nghĩ đánh cược liền bất giác được nói ra khỏi miệng y. Nói là đánh cược chi bằng nói là lại thêm một lần đo tài đo sức giữa y và Lý Dương. Lần đọ sức này, Thiệu Ngọc Cường mang hết sức lực ra ứng chiến, nhất định phải thắng Lý Dương, dù cho Lý Dương đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

- Tam công tử, còn 5 phút nữa là đến giờ rồi!

Sau khi một người gõ cửa bước vào, nói nhỏ, Thiệu Ngọc Cường không nói gì, chỉ chỉnh lại trang phục, trong mắt lóe lên cảm giác vô cùng tự tin, bước nhanh ra khỏi căn phòng thoải mái đó.

Cuộc bán đấu giá Minh Tiêu buổi chiều cũng là một lần đọ sức, là cuộc đọ sức quy mô nhỏ giữa y và Lý Dương.

Ngoài khu Minh Tiêu, Lý Dương đang kinh ngạc đánh giá cửa lớn, nói rằng cửa lớn thật sự không rộng, cũng chỉ nhét vừa một chiếc xe con.

- Đây là khu triển lãm Minh Tiêu?

Lý Dương vô cùng kinh ngạc hỏi, cửa lớn trước mắt thật sự rất giống cổng trong một gia đình bình thường. Nếu không phải bên ngoài cổng còn có một số người bày quầy hàng bán lẽ thì Lý Dương vốn không tin đây là một khu triển lãm của đại hội giao dịch.

- Đây chính là khu triển lãm Minh Tiêu, khu triển lãm Minh Tiểu thực ra trước đây là kho hàng, sau này được sửa thành khu triển lãm. Ngoài quảng trường mà đại hội giao dịch chiếm dụng ra thì những nơi giao dịch trước đây không có quảng trường rộng.

Tư Mã Lâm gật gật đầu. Lý Dương muốn đi khu Minh Tiêu, không chỉ có Tư Mã Lâm đi cùng mà Vương Hạo Dân và Trịnh Khải Đạt cũng đi cùng.

- Thì ra là như vậy, vậy vào xem đi!

Lý Dương bất đắc dĩ gật gật đầu. Hắn biết rất ít về Bình Châu. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu, có chút tò mò cũng khó trách.

- Bây giờ không thể vào được, muốn vào khu Minh Tiêu chọn đổ thạch phải trả tiền mua thước đấu giá, đổ thạch Minh Tiêu sẽ tiến hành bán đấu giá trong một phòng lớn, không có thước đấu giá thì sẽ không được vào khu Minh Tiêu, cũng không thể vào phòng đấu giá được, khu Ám Tiêu thì lại không có hạn chế này!

Tư Mã Lâm lắc lắc đầu. Lý Dương lại ngây người ra nhìn y, cầm điện thoại nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ rồi! Lúc này Tư Mã Lâm mới cho hắn biết xem đổ thạch Minh Tiêu cần phải làm một số thủ tục, ai biết biệt làm thủ tục này mất bao lâu.

-o0o-

*****

- Vậy bây giờ đi làm thủ tục đi!

Lý Dương lập tức quay người, vị trí phòng đấu giá hắn cũng biết. Trung tâm quảng trường có một tòa nhà to, là tòa nhà làm việc của hiệp hội vàng bạc, tầng một có phòng khách lớn chính là trung tâm bán đấu giá.

- Nếu nhanh chóng thì vẫn đến kịp

Tư Mã Lâm cũng gật gật đầu. Y chỉ làm qua thủ tục khu Minh Tiêu mỗi một lần, có điều không quá phức tạp, tiền giao dịch và thẻ hội viên sẽ nhanh chóng làm xong.

Mấy người Lý Dương vừa đi thì Thiệu Ngọc Cường dẫn theo người của mình đến khu Minh Tiêu, nhìn thấy Lý Dương vội vã rời khỏi, Thiệu Ngọc Cường lộ ra vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt.

Chỗ trả tiền của phòng bán đấu giá có hai cửa, trước mỗi cửa có 3, 4 người đứng, có rất nhiều giống Lý Dương, không biết đến gì đến quy tắc nhưng cũng lao vào làm thủ tục. Tư Mã Lâm biết một chút nhưng đã lâu y không tham gia hội bán đấu giá Minh Tiêu nên quên hết rồi.

Mỗi người thế chấp 100 nghìn tệ, nếu sau khi trả giá không đi nộp tiền thì số tiền cược 100 nghìn tệ này sẽ bị triết khấu. Ngoài ra số chứng minh thư của người đó sẽ bị liệt vào danh sách đen, còn về thẻ hội viên, tất nhiên sẽ bị gạch bỏ.

Giao tiền thế chấp chỉ có hai phương thức, một là thẻ tín dụng, hai là tiền mặt. Nhân viên làm việc ở đây cũng không thu chi phiếu, cũng may là đa số người làm thủ tục đều chọn phương thức thẻ tín dụng. Nếu giao tiền mặt thì e rằng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, vậy thì Lý Dương thật sự sẽ không kịp tham gia cuộc bán đấu giá Minh Tiêu hôm nay.

Lúc Tư Mã Lâm đi làm thủ tục, để tiết kiệm thời gian, y cầm một lúc tám thẻ hội viên đi làm thủ tục, tiền đặt cọc cũng chiết khấu hoàn toàn bằng thẻ của y, chỉ cần không có ác ý đấu giá, số tiền đặt cọc này cuối cùng sẽ được hoàn trả lại.

Sau khi làm xong thủ tục, mọi người vội vàng trở về khu Minh Tiêu.

Lúc trở về khu Minh Tiêu thì đã diễn ra được nửa tiếng, cũng tức là thời gian còn lại mà mấy người Lý Dương có thể quan sát đổ thạch chỉ còn nửa tiếng nữa.

- Đây, đây đều là đổ thạch Minh Tiêu?

Làm xong thủ tục, ngoài cửa không còn ai cản trở họ nữa, nhưng sau khi vào Lý Dương lập tức ngẩn người ra. Trong khu Minh Tiêu đầu tiên là một sân lớn, sâu trong sân còn có phòng chứa rất lớn. Bây giờ bất luận là trong sân hay trong các phòng chứa đều bày vô số nguyên thạch phong phú, đa dạng.

Khác với khu giao dịch tự do, đổ thạch ở đây không có ai có chuyên môn quản lý, chỉ có nhân viên tuần tra. Chỉ cần bạn không làm loạn trật tự thì có thể tự do xem đổ thạch ở đây.

Lý Dương tùy ý nhìn mấy khối nguyên thạch ở bên cạnh, phát hiện số hiệu trên chúng đều là trên 5000, ở tổng thể khu triển lãm này, chắc chắc không chỉ dừng lại ở số 1000 nguyên thạch đem ra bán đấu giá ngày hôm nay.

- Số nguyên thạch đánh số từ 1 đến 1000 đều ở trong đây. Nếu các vị muốn tham gia bán đấu giá ngày hôm nay mời vào bên trong.

Một nhân viên đi đến trước mấy người Lý Dương, nhẹ nhàng giải thích.

Lý Dương khẽ gật đầu, không khác với hắn đoán là mấy. Số đổ thạch khu triển lãm này chính là số đổ thạch Minh Tiêu có trong bẩy ngày, mỗi ngày bán đấu giá 1000 khối. Ở đây gần như là có 7 nghìn khối đổ thạch.

Lúc này người trong kho hàng nhiều vô kể, khoảng 1, 2 trăm người đang xem đổ thạch, còn có người cầm vở không ngừng ghi chép.

Trong đám người ở đây, Lý Dương vừa nhìn liền nhận ra Thiệu Ngọc Cường. Lúc này Thiệu Ngọc Cường đang ngồi xổm trên mặt đất xem một khối nguyên thạch.

- Số nguyên thạch đánh số từ 1 đến 1000 đều ở đây, mời các vị xem thong thả.

Sau khi người nhân viên tiếp đón họ xong, mỉm cười khom lưng rồi rời khỏi, sự phục vụ tiếp đón ở đây thật không tệ.

- Lần này làm thế nào để vào kho hàng đây, lần trước tôi chỉ nhớ ở trong sân!

Tư Mã Lâm chau mày. Lần trước y cũng chỉ tham gia buổi đấu giá minh Tiêu hôm đầu tiên, còn mấy ngày sau thì không có hứng thú gì. Đổ thạch đấu giá Minh Tiêu ít, sự cạnh tranh lớn, chi bằng chọn một khối nguyên thạch bình thường ở bên ngoài.

- Ai mà biết được, mỗi lần đều không giống nhau.

Trương Vĩ nhẹ lắc lắc đầu. Y cũng giống như Tư Mã Lâm, không mấy hứng thú với Minh Tiêu, đều ám chỉ đã tham gia vài lần nhưng số lần tham gia không nhiều. Đối với bọn họ mà nói, có hứng thú nhất vẫn là đổ thạch trong khu tự do, mua luôn, gia công luôn. Đây cũng là phương thức mà đa số các nhà sưu tầm đồ cổ thích.

Mấy người còn xem xét xung quanh, Lý Dương đã ngồi xổm xuống, phát huy năng lực đặc biệt bao xung quanh những khối nguyên thạch trước mặt. Vẫn may một nghìn khối nguyên thạch nayf đều tập trung lại, muốn quan sát toàn bộ không cần phí công, thời gian còn lại cũng đủ dùng.

Lý Dương lần này tổng cộng xem được hơn 3 trăm khối nguyên thạch, trong đó phân nửa đều màu xanh, tỉ lệ này có thể nói là vô cùng hiếm thấy.

Nhưng sau đó không lâu, cặp mày của Lý Dương lại khẽ nhíu lại, trong hơn 3 trăm khối nguyên thạch có hơn 2 trăm khối là bán nguyên thạch. Tỉ lệ bán nguyên thạch ở đây khá cao, xấp xỉ 80% đổ thạch đều là bán nguyên thạch.

Xem đến đó, Lý Dương tự nhiên lắc lắc đầu, chẳng trách mấy người Tư Mã Lâm không hứng thú với khu đấu giá Minh Tiêu. Rất nhiều nguyên thạch đều xuất hiện phỉ thúy, nguyên thạch này có khả năng cạnh tranh cao, nhưng cuối cùng tiền có thể kiếm được rất ít, e rằng chỉ có những công ty đá quý chỉ chăm chú đến nguyên liệu mới hứng thú với loại này.

Hơn 300 khối nguyên thạch, một nửa màu xanh, nhưng có thể xuất hiện phỉ thúy e rằng chỉ có trên dưới 100 khối. Như vậy rồi còn phải xem phí đấu giá, trong trên dưới một trăm khối nguyên thạch có thể xuất hiện phỉ thúy, đáng giá chỉ có 8 khối. Tỉ lệ này đối với bên ngoài mà nói thì cũng khá cao.

Lý Dương lặng lẽ ghi nhớ số hiệu của 8 khối đổ thạch đó, rồi xoay người đi về phía trước, tiếp tục dùng năng lực đặc biệt bao phủ 300 khối nguyên thạch khác.

Lý Dương ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt sáng ngời. Trong hơn 400 khối đổ thạch có hai khối phỉ thúy băng không tệ, nhưng vừa nhìn thấy chúng thì Lý Dương liền lắc đầu cười khổ. Một khối có thể xuất hiện phỉ thúy, khối còn lại mặc dù chỉ thấy bề mặt nhưng có vẻ không tệ, bên trong còn hiện ra màu xanh nhạt. Hai khối nguyên thạch này chắc chắn đều trở thành đối tượng mà mọi người sẽ chú ý tranh giành, muốn hạ thấp giá hơn giá gốc cũng là điều không thể.

Ngoài hai khối đổ thạch này, cò còn 7 khối nguyên thạch nữa có vẻ không tồi. Lý Dương ghi nhớ lại toàn bộ số hiệu của những khối nguyên thạch này, sau đó đi đến trước một dãy nguyên thạch cuối cùng.

Còn hơn 300 khối nguyên thạch chưa xem, xem xong 300 khối này, Lý Dương nhìn chung có thể nắm bắt được diện mạo của cuộc bán đấu giá hôm nay.

Vừa rồi sử dụng năng lực đặc biệt, thân người Lý Dương hơi dừng lại một chút. Trong hơn 300 khối nguyên thạch bỗng nhiên lại có một khối phỉ thúy băng rất lớn. Khối phỉ thúy băng trong khối đổ thạch này ít nhất phải mấy chục kg, có thể nói là khối phỉ thúy băng lớn nhất mà Lý Dương từng gặp.

Điều hiếm thấy nhất ở khối phỉ thúy băng này là toàn bộ khối nguyên thạch đều giá trị, một khối nguyên thạch rất lớn, lớp bề ngoài có hình trứng muối, biểu hiện bên ngoài không tồi. Chỉ tiếc trên một lớp bề mặt có lông bờm lợn rất lớn, phá hủy mĩ quan của khối đổ thạch, bằng không đổ thạch như vậy đưa vào khu Minh Tiêu không thành vấn đề.

Lý Dương đứng dậy, thở dài nhẹ nhõm.

Tổng cộng có hơn 20 khối nguyên thạch không tồi, Lý Dương ghi nhớ lại đặc thù số hiệu của những khối đổ thạch này, sau đó lộ ra nét cười.

- Lý tiên sinh, nhanh như vậy cậu đã xem xong rồi sao?

Tiếng Thiệu Ngọc Cường đột nhiên vang lên từ phía sau Lý Dương, trong âm thanh đó có một chút nghi hoặc.

Lý Dương vội vàng quay người, mỉm cười lắc đầu:

- Không, chỉ xem đại khái thôi, đa phần đều là bán nguyên thạch, tùy tiện xem là được rồi!

- Nói cũng đúng, đa số đều là bán nguyên thạch, không đáng chú ý, có thể trực tiếp bỏ qua!

Thiệu Ngọc Cường mỉm cười gật đầu, nhưng sự nghi hoặc trong ánh mắt không hề mất đi.

Thiệu Ngọc Cường chỉ quan tâm trọng điểm, nhưng cho dù thế thì y cũng phải cần khoảng 1 tiếng đồng hồ mới có thể xem xong số đổ thạch trọng yếu ở đây. Lý Dương đến đây chưa được 15 phút, hơn nữa Lý Dương chỉ sờ qua mấy khối đổ thạch, phải nói rằng trong khoảng thời gian này, hắn đã xem thấu hết toàn bộ số đổ thạch này, Thiệu Ngọc Cường thế nào cũng không tin.

Phải biết rằng, thời gian quan sát cổ thạch và sự phán đoán cũng là biểu hiện chủ yếu về năng lực đổ thạch của cá nhân, người có tốc độ nhanh như vậy từ trước đến giờ chưa từng thấy, e rằng sư phụ của y cũng không thể làm được.

- Thực ra tôi chỉ xem qua loa thôi, không mất nhiều thời gian, muốn đánh cược phải xem rốt cuộc vận may thế nào

Lý Dương buông lỏng tay, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.

- Vận may của Lý tiên sinh luôn rất tốt, khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Thiệu Ngọc Cường mỉm cười gật gật đầu, Lý Dương công nhận hắn chưa xem xong hoàn toàn, thế này chỉ tàm tạm. Xem ra với Thiệu Ngọc Cường thì chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.

Nhưng nhớ lại nụ cười chắc chắn trên khuôn mặt Lý Dương vừa rồi, Thiệu Ngọc Cường trong đáy lòng ẩn chứa một khúc mắc.

- Các vị thân mến, cuộc đấu giá Minh Tiêu ngay sau đây sẽ được bắt đầu, xin các vị hay tranh thủ thời gian, 5 phút sau sẽ đóng cửa, mời các vị đến nơi bán đấu giá!

Một thanh niên mặc đồng phục chạy đến kho hàng hô lớn, một số người từ từ gật đầu, cuối cùng sau khi bỏ khối đổ thạch mình thích xuống thì đi ra ngoài. Không ít người lúc đi còn quay đầu lại nhìn khối đổ thạch sắp được đem ra bán đấu giá.

- Lý tiên sinh, mời!

Lúc này Thiệu Ngọc Cường ở đằng sau Lý Dương, Lý Dương muốn ra ngoài thì chỉ có thể đi cùng Thiệu Ngọc Cường, nhưng Thiệu Ngọc Cường lại nhường đường cho hắn, nhường Lý Dương đi trước.

Những người vừa rồi còn tất bật chọn đổ thạch lần lượt kinh ngạc nhìn hai người họ. Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường là hai người có tiếng nhất sáng nay, ở đây cũng có mấy người nhận ra bọn họ.

- Cám ơn, Thiệu công tử, mời!

Lý Dương không hề khách sáo quá, sau khi nói xong liền đi ra ngoài, bọn người Tư Mã Lâm đều ở bên ngoài chờ hắn, thời điểm này e rằng chưa ai chọn được nguyên thạch tốt.

- Lý Dương, cậu xem thế nào rồi? Haizz, đều tại chúng tôi không nhắc trước cậu việc làm thủ tục, làm lãng phí bao nhiêu thời gian!

Tư Mã Lâm thấy Lý Dương ra vội vàng nói. Lý Dương lại nhẹ lắc lắc đầu. Những khối đổ thạch này đều xếp cùng nhau, tức là đem lại cho hắn sự tiện lợi nhất, đối với hắn mà nói vốn không cần đến 1 tiếng đồng hồ, 10 phút là đủ rồi.

- Không sao, chúng ta đi thôi!

Những người bên trong đều đi ra ngoài, trong sân còn bày không ít đổ thạch, lúc ra ngoài, Lý Dương đột nhiên phát huy năng lực đặc biệt, vừa đi vừa quan sát nguyên thạch trong sân

Vừa hoạt động vừa sử dụng năng lực đặc biệt rất hao lực, hơn nữa năng lực đặc biệt chỉ sử dụng trong phạm vi 10m, nhưng chỉ quan sát đổ thạch trong sân thì không vấn đề. Từng khối nguyên thạch dần dần xuất hiện trong hình ảnh của Lý Dương, sau đó chầm chậm biến mất.

Đi đến giữa sân, Lý Dương đột nhiên ngẩn người, quay đầu kinh ngạc nhìn một khối nguyên thạch, lặng lẽ ghi nhớ số hiệu của nó rồi nhanh chóng đuổi theo Trịnh Khải Đạt ở phía trước.

-o0o-

*****

Trong đại sảnh đấu giá có không ít người, lúc Lý Dương đến thì phía trước đã không còn chỗ nên chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Thiệu Ngọc Cường đến còn trễ hơn Lý Dương, nhưng mà hắn lại đi lên phía trước, khi thấy Thiệu Ngọc Cường đến thì ngay lập tức có người nhường chỗ cho hắn, Lý Dương lắc đầu cười khổ một tiếng, công tử của gia tộc lớn có khác, làm cái gì cũng có người vì bọn họ phục vụ.

"Lý cố vấn, các người cũng muốn tham gia đấu giá hay sao?"

Phía sau Lý Dương đột nhiên truyền tới một giọng nói, hai chị em An Văn Quân không biết khi nào mà đã tới nơi này, phía sau bọn họ còn có Cao lão - chuyên gia đổ thạch của An Thị.

Người nói chuyện với Lý Dương là An Văn Quân, An Văn Bình thì do buổi chiều tới chậm không thể tìm thấy Lý Dương nên chỉ có thề đi theo chị mình đến đây.

"Buổi chiều buồn quá nên tới đây một chút"

Lý Dương gật đầu chào, người của công ty châu báu chú ý nhất chính là đổ thạch, tiếp theo đó mới là đấu giá. Nhưng mà bây giờ đấu giá xuất hiện không ít Phỉ Thúy tốt nên công ty châu báu cũng không hề xem nhẹ những buổi bán đấu giá thế này. Mỗi khi có tổ chức đấu giá thì người của công ty châu báu sẽ mang theo một chuyên gia đến.

"Lý cố vấn, vị trí của mọi người không tốt, có muốn đi cùng chúng tôi lên phía trên hai không?"

An Văn Quân nói, Lý Dương do dự một chút rồi quay đầu lại nhìn, Tư Mã Lâm đều đi theo hắn, không thể để bọn họ ở lại một mình được.

Suy nghĩ xong Lý Dương lắc đầu nói: "Không được, tôi cùng bạn mình cùng một chỗ tốt hơn"

"Vậy được rồi, hy vọng Lý cố vấn sẽ đổ ra một ít Phỉ Thúy tốt"

An Văn Quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Dương xuất hiện ở chỗ này làm cho cô có một dự cảm không tốt. Năng lực của Lý Dương cô biết rất rõ, có Lý Dương ở đây thì An Thị hôm nay muốn có thu hoạch tốt nhất là rất khó.

An Văn Quân mang theo Cao lão đi tới phía trước, giống như Thiệu Ngọc Cường, khi An Văn Quân tới thì cũng có người nhường chỗ cho họ, An Văn Bình không có đi theo An Văn Quân mà tiếp tục ngồi lại chỗ Lý Dương, việc này là cho Ngô Hiểu Lỵ rất không vui.

Mới vừa ngồi xuống không lâu thì bên ngoài lại có vài người trẻ tuổi đi vào, phía sau họ còn có bốn bảo tiêu lực lưỡng, vừa nhìn là biết bọn này là đám con cháu nhà giàu ra đường khoe của rồi.

Người trẻ tuổi này đi tới hàng ghế đầu tiên, khi đến thì cũng có người nhường chỗ cho hắn, bốn tên bảo tiêu kia cũng không có đi tới ngồi mà đứng một bên lối đi nhỏ chuẩn bị ứng phó mọi tình huống.

Lý Dương cẩn thận nhìn toàn bộ đại sảnh đấu giá, đại sảnh không nhỏ, chỗ ngồi có sáu bảy trăm cái, bên trên còn có một cái đài phát biểu.

Sau khi đám người Lý Dương ngồi xuống thì phía sau không ngừng có người đi vào, rất nhanh toàn bộ đại sảnh đã ngồi đầy, những người đi sau không có chổ ngồi chỉ có thể đứng, việc này làm cho Lý Dương rất kinh ngạc.

"Tư Mã ca, không phải anh nói là có rất nhiều người không thích nhà bán đấu giá Minh Tiêu hay sao, vậy thì tại sao nơi này lại co nhiều người như vậy?" Lý Dương lặng lẽ hỏi Tư Mã Lâm một câu.

"Lý lão đệ à, người tới chưa chắc đã đấu giá, hơn nữa người bình thường không coi trọng không có nghĩa là công ty đấu giá không coi trọng, những công ty châu báu có quy mô lớn đa số đều tham gia lần đấu giá này, bọn họ không phải tới một mình mà mang theo nhiều người tới, trong số này người đấu giá không tới một nữa đâu"

Tư Mã Lâm nhỏ giọng giải thích, Lý Dương gật đầu tỏ ý hiểu, khuôn mặt thì có chút giật mình, biểu hiện của hắn giống Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ, hắn thuần túy tới đây góp vui thôi.

Cho dù là là Tư Mã Lâm thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ tham gia đấu giá, bọn họ đến đây thuần túy là vì Lý Dương, nếu không phải Lý Dương vào đây thì không đời nào bọn họ đi vào.

Trên đài chủ tịch đột nhiên phát ra một tiếng vang, khu đài đột nhiên sáng lên nhưng phía trên vẫn chưa có ai xuất hiện.

Mọi người xung quanh nhanh chóng nắm chặt thanh báo giá trên tay, sau đó ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm lên khu đài phía trên, có một ít người quá mức tò mò nên nhìn dáo dác xung quanh.

"Lý lão đệ, đây là của cậu "

Tư Mã Lâm giao thanh báo giá cho mọi người, ngay cả Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương cũng có một cái, hai người mê man nhìn khắp nơi xung quanh.

"Một hồi trên đài chủ tịch sẽ hiện ra một số khối nguyên thạch được đánh số và báo giá, nếu cậu thích khối nào thì trả giá, nữa giờ sau ai ra giá cao nhất thì số đổ thạch được đánh số đó sẽ thuộc về người đó"

Tư Mã Lâm kiên nhẫn giải thích cho Lý Dương, Tư Mã Lâm đã tham gia một lần nên cũng hiểu được một chút quy định ở đây, không giống như Lý Dương lần đầu tới cái gì cũng không biết.

"Lý ca, nếu có khối nhìn trúng thì đừng vội ra giá, đợi tới gần cuối thì mới ra giá, nếu ra giá quá sớm thì người khác sẽ coi trọng nó, nêu để người khác chú ý thì chưa chắc anh mua được đâu"

An Văn Bình bổ sung thêm một câu, Lý Dương gật gật đầu, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được một chút về hội đấu giá Minh Tiêu.

Quy định của hội bán đấu giá Minh Tiêu không giống như của những hội đấu giá bình thường khác, hội đấu giá bình thường thì mỗi lần chỉ bán một món, bán xong món này thì mới tiếp tục bán món khác. Hội bán đấu giá Minh Tiêu thì đặt tất cả những thứ bán đấu giá ra cùng một lúc, mọi người cùng nhau ra giá, trong thời gian quy định ai ra giá cao nhất thì sẽ thuộc về người đó.

Lúc trước Lý Dương luôn suy nghĩ không biết tại sao mà chỉ trong nữa giờ nhà đấu giá Minh Tiêu lại có thể bán ra hơn nghìn khối nguyên thạch, hiện tại xem ra nếu dùng cách này thì đừng nói là một nghìn khối, cho dù là một vạn cũng có thể bán được, điều kiện tất nhiên là phải có người mua.

"Bắt đầu rồi "

Tư Mã Lâm đột nhiên cúi đầu nói nhỏ một tiếng, Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn, bên trên khu đài những vật phẩm đấu giá đánh số từ 1 tới 200, phía sau nó có ghi những con số khác nhau, bốn chữ số có, năm chữ số có, thậm chí là sáu và bảy chữ số cũng có, trên cơ bản là không có cái nào giống cái nào.

Trong những vật phẩm bán đấu giá thì năm số và sáu số chiếm đa số, bảy chữ số có bốn cái, bốn chữ số là ít nhất, chỉ có ba cái. Bốn chữ số đại diện cho đơn vị nghìn nguyên, trong hội đấu giá Minh Tiêu thì vật phẩm giá trị tính bằng đơn vị nghìn nguyên là rất thưa thớt, bảy chữ số với đơn vị trăm vạn cũng rất ít.

Sau khi nghe Tư Mã Lâm và An Văn Bình giải thích, Lý Dương cũng không sốt ruột báo giá, hắn nhìn trúng khối số 605, đây là một khối Băng Chủng rất lớn, đây là thứ hắn bắt buộc phải có, những khối khác buông tha cũng không có vấn đề gì.

Bảng báo giá một phút thay đổi một lần, trải qua năm lần thay đổi, hầu hết những khối nguyên thạch đều đã có người báo giá.

Khối nguyên thạch số 605 mà Lý Dương chú ý chỉ có giá mười lăm vạn, bề ngoài của khối đá này quả thật là đã lừa gạt không ít người, ngay cả chủ nhân của khối nguyên thạch này cũng không thấy no có gì đặc biệt.

Giá không cao, biểu hiện bên ngoài cũng không tốt nên không có ai chú ý tới nó, việc này làm Lý Dương thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, những con số trên màng hình liên tục thay đổi, mọi người đã bắt đầu ra giá tranh giành khối nguyên thạch mà mình để ý, lúc này hội đấu giá đã diễn ra hơn mười phút, Lý Dương ngẫn đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện không ai tiếp tục trả giá nữa.

Có không ít người quan sát xung quanh giống như Lý Dương, sau khi không phát hiện ra ai là người cạnh tranh với mình nên bọn họ quay người lại chăm chú nhìn màng hình, những con số trên màng hình một lần nữa thay đổi. Trên màng hình khối nguyên thạh đứng thứ nhất là khối số 366, Lý Dương nhớ là khối nguyên thạch này bên trong có một khối Băng Chủng.

Khối số 366 đang có giá 280 vạn, lại có một người báo giá làm giá của nó tăng lên 281 vạn.

"Thiệu Ngọc Cường, cậu để ý khối nào? Có dám nói cho tôi biết không?"

Ở hàng ghế đầu đột nhiên có một người cười to nói, ngay sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn.

"Sang Dala, cho dù tôi nói cho anh biết thì anh tranh lại tôi sao?"

Giọng nói thản nhiên của Thiệu Ngọc Cường vang lên, Lý Dương lúc này mới chú tới, người vừa nói chuyện không ngờ là người trẻ tuổi mang theo bốn tên bảo tiêu, nghe ngữ khí thì dường như hắn và Thiệu Ngọc Cường không hợp nhau.

Hơn nữa, tên của người trẻ tuổi này cũng rất kỳ quái, Sang Dala, nghe rất giống tên của người nước ngoài.

"Giành lại hay không không quan trọng, nghe nói anh sau khi về nước đã thua một người trẻ tuổi gọi là Lý Dương phải không?"

Người thanh niên kia cười nói, Lý Dương kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn, người này không ngờ lại kéo hắn vào câu chuyện, hắn nhớ là mình chưa từng gặp người này bao giờ.

"Hừ "

Thiệu Ngọc Cường hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang không thèm nhìn người thanh niên này nữa, người thanh niên nở nụ cười, tiếc là do quá xa nên Lý Dương không thể thấy được sắc mặt của người này.

Một lát sau, bảng báo giá tiếp tục thay đổi, khối đứng đầu không phải là khối số 366 nữa

Khối đứng đầu bây giờ là khối số 605 mà Lý Dương nhìn trúng, việc này làm hắn hoảng sợ nên vội vàng nhìn xung quanh.

Nhìn một hồi nhưng không có phát hiện gì, Lý Dương chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nữa ngồi xuống, cũng may là khối số 605 đã bị khối khác vượt qua, hơn nữa cũng không còn ai báo giá.

Nhìn biến hóa của bảng báo giá, trong đầu Lý Dương đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, hắn vội vàng tới gần bọn người Tư Mã Lâm.

"Tư Mã ca, có giấy bút không, tôi viết cho mỗi người một dãy số, mọi người căn cứ theo giá này mà cạnh tranh, chỉ cần không vượt qua giá mà tôi đưa thì hãy mua nó"

Nếu đến cuối cùng mới có kết quả thì Lý Dương cũng không cần nhìn chằm chằm vào, những khối mà Lý Dương ghi có hơn hay mươi khối sẽ tăng giá, những khối còn lại đều không có gì, nhưng mà việc này cũng không quan trọng, thứ Lý Dương cần là dời đi sự chú ý của người khác để bọn họ không chú ý tới mục đích của mình là được.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)