← Ch.0198 | Ch.0200 → |
-120 vạn, tôi có thành ý lắm rồi đó
Người trung niên nói có chút xung khí, mắt nhìn chằm chằm vào Trác Oa, sắc mặt cô hơi thay đổi nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
-Giá thấp nhất là 150 vạn
-Cô, một chút thể diện cũng không cho sao?
Người trung niên trợn mắt, có thêm hai người bước đến sau lưng hắn, hằm hằm nhìn Trác Oa. Đại hội giao dịch có chế độ an ninh nghiêm ngặt, ở đây không chỉ bảo vệ những nhà chơi đổ thạch mà còn bảo vệ những nhà buôn nhỏ, mấy người này có vẻ rất hung dữ, nhưng vẫn chưa dám có bất kì hành động gì.
-Trác Oa, khối nguyên thạch kia bao nhiêu tiền vậy?
Lý Dương đưa tay chỉ khối Kim Ti chủng, đó là khối toàn nguyên thạch, vỏ mang màu trứng muối, giá chắc chắn là rất cao.
-Nếu anh Lý muốn mua, 25 vạn là được rồi
Trác Oa lập tức quay đầu lại cười nói, cô cũng thầm cảm ơn Lý Dương, Lý Dương hỏi giá cũng đồng nghĩa với việc giúp cô tránh khỏi ánh nhìn của tên hung tợn kia.
-25 vạn, cũng được, tôi lấy cái đó
Lý Dương cười, lấy 25 vạn tiền mặt từ Lưu Cương giao cho Trác Oa, hôm nay Lưu Cương còn phải đi cùng Trịnh Khải Đạt đến ngân hàng, Lý Dương cũng định nhờ anh ta rút một ít tiền.
-Cảm ơn anh Lý
Trác Oa nhận tiền xong đặt vào két bảo hiểm, bên cạnh cô còn có một cô gái cũng người Myanma nhỏ hơn cô một tí, cô ta đang cảnh giác nhìn mấy người xấu đang đứng trước mặt, tay cầm điện thoại, số cũng đã bấm sẵn, chỉ cần bọn họ giở trò là cô gọi ngay.
-Đừng khách sáo, 25 vạn quả thực cũng không đắt
Lý Dương lắc đầu, Lưu Cương đặt đổ thạch lên xe đẩy, hôm nay vừa bước vào quảng trường là hắn đã chạy đi tìm xe rồi, dựa vào kinh nghiệm hôm qua thì hắn biết hôm nay Lý Dương cũng sẽ mua về không ít đổ thạch, có xe đẩy sẽ thuận tiện hơn.
Khối toàn nguyên thạch này thực sự là đáng với giá đó, nếu là ở những quầy hàng khác có khi họ hô đến trên 30 vạn ấy chứ, nếu vào khu Minh Tiêu hoặc An Tiêu thì còn đắt hơn nữa.
-Đây là tờ chi phiếu 150 vạn, tôi sẽ mua khối nguyên thạch này
Lý Dương mua xong thì người trung niên đó cuối cùng cũng kí vào tờ chi phiếu rồi giao cho Trác Oa. Cái tên này nhìn có vẻ côn đồ nhưng cũng có chút hiểu biết về đổ thạch, hắn biết là khối nguyên thạch này nếu mang đến cửa hàng khác thì ít nhất cũng trên 200 vạn, chẳng qua vì đối phương là con giá nên hắn muốn dọa xem có giảm được chút nào không.
-Xin lỗi ông, ở đây chúng tôi chỉ nhận tiền mặt
Trác Oa lại lắc đầu, mặt người trung niên bỗng biến sắc, hắn nói lớn:
-Cô xem cho rõ đi, đây là chi phiếu, đến ngân hàng là có thể đổi tiền được, nó có khác gì tiền mặt đâu
-Xin lỗi ông, chúng tôi là người Myanma, chỉ cần tiền mặt thôi
Trác Oa lại lắc đầu nói.
-Các cô, thế này gọi là không muốn bán, là làm trái với quy định, tôi nói cho các cô biết, bây giờ tôi có thể đi kiện để cho các người không làm ăn được ở cái đất này nữa.
Người trung niên nghiêng người về phía trước hung dữ nói, hai người đang đứng sau lưng ông ta lại tiến thêm bước nữa, cô gái đứng bên cạnh Trác Oa cũng tái mặt.
-Chúng tôi, chúng tôi không có làm trái với quy định, những người ở đây, cho phép, cho phép chúng tôi lấy tiền mặt, lúc nãy anh Lý đây cũng đã trả bằng tiền mặt đó thôi.
Trác Oa ưỡn ngực nói, trong lòng cũng có chút sợ hãi, tuy nhiên mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người trung niên, tỏ vẻ cô không phải là người dễ bị bắt nạt.
-Anh ta là anh ta, tôi là tôi, đây là chi phiếu, cô phải nhận, không nhận là cự tuyệt bán, cô cầm lấy cho tôi
Người trung niên vứt tờ chi phiếu cho Trác Oa, rồi gọi hai người kia đến lấy đổ thạch, khối đổ thạch có thể kiếm được những mười mấy vạn. Lúc nãy hắn vừa nhìn thấy là đã muốn mua rồi, lúc này thì thời gian đâu mà đi rút tiền mặt về mua nữa, đi rút lỡ có người hớt tay trên thì sao.
-Không được, không phải là tiền mặt thì chúng tôi không bán
Trác Oa lập tức giữ lấy khối nguyên thạch, họ không thể dùng chi phiếu để rút tiền được, ở đây họ cũng không có ai thân thích, tìm người giúp thì lại không yên tâm, vì vậy đành phải lấy tiền mặt thôi.
-Tôi nói cho cô biết, sức chịu đựng của tôi có hạn, tiền trao cháo múc, ông trời cũng không cãi được, tôi đưa tiền thì cô phải giao hàng
Người trung niên chỉ vào mặt Trác Oa nói lớn, nhiều người cũng vây lại xem, nhìn thấy hình xăm trên người ông ta thì không ai dám nói năng gì cả. Mấy chủ cửa hàng khác lại có vẻ đắc ý nhìn Trác Oa, cùng ngành là oan gia, mấy người Myanma này bán đổ thạch với giá rẻ nên làm cho người ta thấy gai mắt.
-Ông, làm cái gì vậy?
Cô gái đứng bên cạnh vừa nói là đã biết người nước ngoài.
Lý Dương thở dài, Trác Oa là một cô gái tốt, hôm qua mua được Thủy Tinh chủng ở cửa hàng cô ta, giờ hắn cũng không thể giương mắt đứng nhìn người ta bị ăn hiếp được.
-Ông, bọn họ ở đây đúng là chỉ nhận tiền mặt, nếu ông muốn mua có thể đi rút tiền rồi quay lại, họ sẽ giữ lại đổ thạch cho ông
Lý Dương nhẹ nhàng nói, nghiêm túc mà nói thì người trung niên này cũng không phải là sai hoàn toàn, rất nhiều quầy hàng ở đây chấp nhận nhận chi phiếu, rất ít quầy hàng chỉ nhận tiền mặt.
-Cậu là ai? Cậu nói họ để lại là họ để sao, nếu tôi lấy tiền về mà hàng không còn nữa thì ai bồi thường thiệt hại cho tôi đây? Còn nữa, 150 vạn không phải nói rút là rút được, cậu có biết là tôi phải chạy qua mấy cái ngân hàng không? Ai sẽ bồi thường số thời gian bị lãng phí cho tôi đây?
Người trung niên nhìn Lý Dương từ trên xuống dưới, nếu không phải bên cạnh Lý Dương còn có vài người nữa thì hắn nói càng không khách khí rồi, nghe giọng là biết Lý Dương không phải là người bản địa, ăn mặc lại rất bình thường.
-Tôi có thể bảo đảm, họ sẽ giữ lại đổ thạch cho ông
Lý Dương chỉ vào khối nguyên thạch, mặt vẫn rất bình tĩnh, cô gái bên cạnh đã vội vã gọi điện thoại, cũng không hiểu là cô ta nói gì nữa.
Người trung niên mặt biến sắc, hằm hằm nhìn cô gái, hắn lập tức lệnh cho hai người bên cạnh đi cướp đổ thạch về. Mấy người xung quanh nhìn thấy nguyên thạch ai cũng gật đầu, chẳng trách mà hắn ta không chịu đi rút tiền về, nếu họ nhìn thấy nguyên thạch này chỉ sợ họ cũng mua cho được trước rồi mọi chuyện tính sau.
-Lưu Cương
Lý Dương quay đầu gọi một tiếng, Lưu Cương đã bước đến, một tay một người, hai tên kia chưa kịp ôm đổ thạch đã bị hắn đánh ngã dúi dụi.
-Cậu, thế này là ý gì vậy?
Người trung niên cũng phát hoảng nhìn Lý Dương và Lưu Cương, không biết Lưu Cương đã ra tay như thế nào mà hai người kia hết đường đứng dậy làm hắn cũng thấy ngạc nhiên. Lúc này thì người trung niên cũng đã biết, hai người này vốn đi theo em trai của hắn, bình thường chúng đánh lại hai ba người không thành vấn đề, không ngờ lần này chưa kịp trả đòn đã lăn quay xuống đất rồi.
-Tôi đã đảm bảo là đổ thạch này sẽ giữ lại cho ông, ông còn muốn cái gì nữa?
Lý Dương lạnh lùng nói, Lưu Cương ra tay cũng có chừng mực, hai người đó chỉ ngã đau một chút thôi, không bị thương tích gì, nếu họ bị thương thì mấy người Lý Dương cũng gặp phiền phức với bên phòng quản lý.
-Cậu, cậu là ai, cậu dựa vào cái gì mà đảm bảo?
Người trung niên đã có phần dịu giọng hơn, hắn vẫn muốn cao giọng chất vấn Lý Dương, nhưng khi nói ra thì lại không được như ý muốn, ai cũng có thể nhận ra đươc điều này.
-Trác Oa, cô nói với ông ta là cô có giữ lại hay không?
Lý Dương không thèm để ý đến người trung niên đó, quay đầu nhìn Trác Oa, đổ thạch cũng không phải là của hắn, người quyết định vẫn là Trác Oa, lúc nãy hắn nói như vậy cũng chỉ nhằm giảm bớt mâu thuẫn thôi, tuy nhiên hắn nghĩ cô cũng sẽ làm như vậy.
-Được, tôi sẽ giữ cho ông đến 12h trưa
Trác Oa lập tức gật đầu, đến 12h thì hắn ta cũng chạy được mấy ngân hàng rồi, có thể rút tiền mặt về được rồi, ngân hàng ở Bình Châu này mỗi lần cũng có thể rút được rất nhiều tiền.
-Ông xem có được không?
Lý Dương quay đầu lại nhìn người trung niên, mặt hắn co vẻ do dự, hắn nhìn khối đổ thạch, rồi lại nhìn sang Lý Dương.
-Tôi thì thấy rất không tốt
Giọng nói phát ra từ sau lưng Lý Dương, hắn và Lưu Cương vội quay đầu lại, cả Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt nữa.
Lý Dương nhìn thấy Sang Dala dẫn thêm bốn người bảo vệ đi tới, tiếng Trung của anh ta rất tốt, mới nghe không nghĩ anh ta là người nước ngoài.
Cô gái nhìn thấy Sang Dala liền chạy đến líu ríu nói một hồi, Lý Dương cũng không hiểu là đang nói gì nữa, cô vừa nói vừa nhìn người trung niên kia.
Nghe xong, Sang Dala quay lại nói với mấy người bảo vệ vài câu, nói xong ba bảo bệ lập tức tiến lên phía trước bắt người trung niên và hai đàn em của hắn trói lại, rồi dẫn họ về hướng tòa nhà trung tâm.
-Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?
Người trung niên hoảng hốt hét lớn, chỉ tiếc là ông ta có hét to hơn nữa cũng không ai dám đến hỏi han, chỉ một lúc bọn họ đã được dẫn đi xa.
Đợi bọn họ đi xong, Sang Dala bỗng quay lại nghiêng người chào Lý Dương rồi cười nói:
-Anh Lý, cảm ơn vì sự giúp đỡ lúc nãy, Du Ma đã kể cho tôi nghe hết rồi.
Lý Dương kinh ngạc hỏi:
-Anh biết tôi?
Sang Dala cười, giơ tờ báo đang cầm trên tay lên:
-Hôm qua tôi cũng ở khu giải thạch, cũng đã được chiêm ngưỡng tài năng của anh, giờ ở đây số người biết tên anh e rằng không phải là ít
Sang Dala vừa nói xong, mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán, hôm nay họ cũng có đọc báo, cho dù hôm qua không có mặt ở hiện trường thì họ cũng được nghe người khác kể lại, cái tên Lý Dương giờ ai ai cũng biết, chỉ là người ta không ngờ người thanh niên trước mặt lại chính là hắn.
-o0o-
← Ch. 0198 | Ch. 0200 → |