Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0219

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0219: Đỉnh phong quyết đấu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bây giờ, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt vui vẻ đứng bên Lý Dương.

Một khối Băng Chủng, một khối Phỉ Thúy hai màu, liên tiếp hai lần đổ lớn làm cho hai người vui sướng hẳn lên, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân cũng có chút ngưỡng mộ bọn họ.

Lý Dương cầm lên khối nguyên thạch thứ ba này, bọn họ đoán chắc chắn sẽ đổ tăng, còn có thể tăng lớn, có thể giải quyết cùng Phỉ Thúy tăng lớn nghĩ đã thấy hưng phấn vô cùng.

Mặt khác, Thiệu Ngọc Cường đang lẳng lặng dùng máy mài lau những thạch vụn còn thừa trên Phỉ Thúy.

Nói đến việc Thiệu Ngọc Cường liên tiếp giải ra hai khối Băng Chủng, còn có một ngọc Lục Bảo, thành tích như vậy đã là giỏi lắm rồi. Những người xung quanh bây giờ đều nhìn anh với vẻ đố kỵ, hận mình không giải ra được hai khối Băng Chủng kia.

- Tam công tử, hai khối này của anh ấy không bằng khối Ngọc Lục Bảo ban nãy của anh.

Lý Thanh cẩn thận bước lên trước nhận Phỉ Thúy trong tay Thiệu Ngọc Cường vừa giải ra, Thiệu Ngọc Cường thản nhiên nhìn anh, lại cúi đầu nhìn khối nguyên thạch cuối cùng còn thừa.

Thiệu Ngọc Cường hiểu ý của Lý Thanh, hắn muốn nói biểu hiện của anh hôm nay đã vượt qua Lý Dương, Kim Ti Chủng hai màu rất tuyệt nhưng nhưng giá trị của nó cũng chỉ tương đương với Phỉ Thúy thông thường. Băng Chủng Ngọc lục Bảo của Thiệu Ngọc Cường tuyệt đối mạnh hơn hai khối Lý Dương vừa giải ra, chỉ tính thành tích của ngày hôm nay thì hiện tại Thiệu Ngọc Cường là người chiến thắng.

Nhưng đây không phải là kết quả Thiệu Ngọc Cường muốn, cái Thiệu Ngọc Cường muốn là phải chiến thắng Lý Dương triệt để một lần.

Bây giờ Thiệu Ngọc Cường muốn chiến thắng triệt để Lý Dương chỉ còn hi vọng vào khối nguyên thạch cuối cùng này. Khối nguyên thạch dưới chân buộc phải giải ra Thủy Tinh chủng, phải giải ra Thủy Tinh chủng mới được, nếu không kết quả cuối cùng của hội giao dịch nguyên thạch lần này cũng giống như ở Nam Dương, còn bị Lý Dương làm cho ức chế.

- Không, tôi nhất định sẽ thắng.

Mắt Thiệu Ngọc Cường đột nhiên sáng lên khác thường, miệng hơi nhếch lên, vẻ tự tin trong nháy mắt đã phủ khắp cả người.

Không do dự chút nào Thiệu Ngọc Cường bắt lấy khối nguyên thạch cuối cùng dưới chân, bày ngay ngắn trước máy giải thạch.

Lý Thanh ngạc nhiên nhìn Thiệu Ngọc Cường trước mặt, anh cảm giác tam công tử dường như không giống với trước nữa rồi.

Đeo kính vào Thiệu Ngọc Cường không kẻ đường, trực tiếp hạ đao, những người xung quanh lại một lần nữa chỉ điểm, nếu không phải là Thiệu Ngọc Cường giải ra hai khối Phỉ Thúy Băng Chủng thì mọi người thậm chí có thể cho rằng anh là người mới vào nghề cái gì cũng không hiểu.

Mà lúc này trong tai của Thiệu Ngọc Cường không còn bất kỳ âm thanh hỗn tạp nào, trong mắt anh đã không còn bất kỳ thứ gì khác, tất cả chỉ còn lại khối nguyên thạch cuối cùng này.

.............

- Ngọc Cường, nhãn lực của con hiện tại chí ít cũng bằng nửa thực lực của ta nhưng cách ranh giới đỉnh cao còn xa, vẫn phải tiếp tục cố gắng.

Bên tai của Thiệu Ngọc Cường dường như vọng lại lời của sư phụ năm xưa, thế gian này, người mà Thiệu Ngọc Cường kính trọng nhất không phải là ông nội nắm bắt cả tập đoàn Thiệu thị mà là sư phụ của anh, vua Phỉ Thúy được vạn người tôn kính.

- Sư phụ, ranh giới đỉnh cao là cái gì?

Cầm dao cắt, cuộc đối thoại lúc đó cùng sư phụ dường như lại quay lại bên tai, tâm nguyện lớn nhất đời này của Thiệu Ngọc Cường là đạt đến đỉnh cao của sư phụ, thậm chí vượt cả sư phụ mà trước đó anh phải đạt đến ranh giới đỉnh cao mà sư phụ đã nói.

- Ranh giới đỉnh cao chỉ có thể được hiểu ngầm, không truyền miệng để xem may mắn của con hoặc trong mười năm có thể chạm tới ranh giới, đợi đến lúc đó con sẽ trở thành Phỉ Thúy Vương chân chính, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Dao cắt chầm chậm đặt vào khối thạch, lúc này trên mặt Thiệu Ngọc Cường lộ vẻ kiên định khác thường.

- Sư phụ, thầy yên tâm, không cần đến mười năm, con đã có thể làm được.

Đến hôm nay Thiệu Ngọc Cường vẫn còn nhớ, khi anh nói những điều này thì trên mặt sư phụ đầy sự tự hào, anh là niềm tự hào của sư phụ mãi mãi là như thế.

- Con sẽ thắng, con nhất định sẽ thắng.

Thiệu Ngọc Cường hét lớn ở trong phòng, anh không chỉ đại diện cho anh mà còn đại diện cho vua Phỉ Thúy sư phụ của anh, anh phải để người trong thiên hạ đều biết được, đệ tử của vua Phỉ Thúy mới là người mạnh nhất thế giới này, anh mới là người đủ tư cách kế thừa danh hiệu này của vua Phỉ Thúy.

Thiệu Ngọc Cường hạ đao xuống "rè rè" một tiếng, khối ngọc dưới tay lập tức phân thành hai biến thành hai khối nguyên thạch nằm trên máy giải thạch.

Lý Thanh vội vàng đi lấy nước rửa sạch mặt cắt, , lần này Lý Thanh không hét lớn, nhát dao này của Thiệu Ngọc Cường không phải là ở giữa mà là ở bên cạnh, nhát dao này không lộ ra Phỉ Thúy.

Không chỉ không có Phỉ Thúy mà còn biểu hiện rất không đẹp, mặt cắt lộ ra lớp sương mù nhưng lại không phải là lớp sương mù trắng có khả năng lộ ra Phỉ Thúy, mà là lớp sương đen dễ bong vỏ nhất, người chơi thạch bình thường có thể nhìn thấy được loại sương đen này chắc chắn đã buồn lắm rồi.

- Tam công tử, không sao, có hai khối Băng Chủng kia quảng trường này không ai có thể vượt qua anh.

Lý Thanh nhẹ nhàng nói một cách cẩn thận, biểu hiện của Thiệu Ngọc Cường rất bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh anh càng sợ, ban nãy đã cắt một lần xuống rồi, lần cuối cùng này nếu xuống hoàn toàn thì Lý Thanh thực sự lo vị tam công tử kiêu ngạo này không thể thừa nhận kết quả này.

Thiệu Ngọc Cường không thèm nhìn Lý Thanh, cẩn thận bới ở trong đó nhìn sương mù đen của mặt cắt.

Lúc này, Thiệu Ngọc Cường không hề có bất cứ chút không vừa ý nào ngược lại trong lòng có chút kích động, cảm giác của anh đối với khối nguyên thạch khi trước đến bây giờ không chỉ không mất đi mà còn mãnh liệt hơn.

Nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sương mù đen làm cho rất nhiều người đau khổ, trong lòng Thiệu Ngọc Cường tính toán cẩn thận, tính xem hạ đao ở chỗ nào đẹp nhất.

- Tam công tử.

Dáng vẻ của Thiệu Ngọc Cường làm Lý Thanh càng lo lắng hơn, khối nguyên thạch như vậy đặt ở trước Thiệu Ngọc Cường rất có khả năng không cắt nữa, nếu đổi lại là người chơi thạch bình thường

Cho dù là ai cầm được khối nguyên thạch cũng sẽ cắt từ giữa, đến một người vừa xem hiểu ngay, ai cũng không thể cẩn thận bám vào đó nhìn, dáng vẻ của Thiệu Ngọc Cường bây giờ làm cho người ta có cảm giác rất ngốc nghếch.

Vuốt ve hơn năm phút đồng hồ Lý Thanh không thể chịu nổi nữa Thiệu Ngọc Cường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục hạ đao.

Lý Thanh nhẹ nhàng nhổ bãi nước bọt, bây giờ anh đang cầu nguyện cho Thiệu Ngọc Cường sớm cắt xong khối Phỉ Thúy này, nếu không không biết lát nữa Thiệu Ngọc Cường còn làm những động tác gì làm cho mọi người kinh ngạc nữa.

Ý của Lý Thanh là cắt xong khối nguyên liệu này mà không phải là giải xong, điều này chứng tỏ anh đã không nhìn tốt khối nguyên liệu này.

- Rầm.

Nhát dao kia của Lý Dương cũng cắt xong rồi, Trịnh Khải Đạt bước lên trước đầu tiên, sau khi rửa xong mặt cắt mọi người đều ngạc nhiên.

-Can Thanh Chủng.

Đây có thể nói là loại Phỉ Thúy rất thường thấy, giá trị không cao, làm thành cái vòng cũng chỉ mấy trăm một bộ, tốt một chút cũng không quá một nghìn đồng.

Khối nguyên thạch này cũng không lớn, bên trong cũng không toàn là Phỉ Thúy, từ độ to nhỏ của mặt cắt Phỉ Thúy nhiều nhất cũng chỉ có thể giải ra hai ba vạn đồng, nói chung là chắc chắn lỗ vốn.

- Lý lão đệ, không phải là bên trong còn ẩn chứa thứ gì đó tốt à?

Tư Mã Lâm đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt mấy người liền sáng lên, khả năng này cũng có, sản phẩm lam tinh linh hồi đó có thể chính là trong khối ngọc Băng Chủng giải ra.

- Anh Tư Mã, trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú, tôi không biết có hay không thứ gì ở trong.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục hạ đao, thái độ đương nhiên rất cẩn thận, giống như khi giải khối Băng Chủng và Phỉ Thúy hai màu.

Trong mắt những người xung quanh cho dù là Ngô Hiểu Lỵ cũng không trọng sự khối Phỉ Thúy này như vậy nhưng Lý Dương khác, cách đây một năm Lý Dương vẫn là một người bình thường sống bon chen khắp nơi, hai ba vạn đồng là tích lũy mấy năm phấn đấu của Lý Dương lúc đó, là chi tiêu của toàn bộ gia đình trong một năm.

- Lý cố vấn, hay là khối thạch này để người khác giải đi.

An Văn Quân nói nhỏ một câu, An Văn Quân thấy để Lý Dương giải khối Phỉ Thúy Can Thanh Chủng này thì thật giống như người tài lớn mà dùng vào việc nhỏ, lãng phí thời gian.

- An trưởng phòng ngại khối Phỉ Thúy này giá trị thấp?

Lý Dương ngẩng đầu cười cười, An Văn Quân lập tức lắc đầu, trong lòng cô ấy thì cẩn thận như vậy nhưng không ngốc mà đi thừa nhận.

Thở dài một hơi, Lý Dương tiếp tục nói:

- An trưởng phòng, cô sinh ra trong gia đình giàu có, là cành vàng lá ngọc không thể biết được nỗi khổ của dân đen như chúng tôi, điều này là rất bình thường. Nhưng cô biết không tôi đã nỗ lực một năm không ăn không uống cũng chưa chắc mua được khối Phỉ Thúy như vậy, đối với rất nhiều người bình thường đây đã là một bảo vật rất quý giá rồi.

Nói xong Lý Dương nhìn An Văn Bình một cái, tiếp tục hạ đao cắt Phỉ Thúy, mấy ngày nay anh có thể hiểu được An Văn Bình đối với anh ngày càng khác, muốn nhân cơ hội này nhắc nhở cô một chút cũng tốt, sự khác biệt giữa hai người thực sự quá lớn, không hợp nhau.

- Đúng, Lý Cố vấn nói đúng.

An Văn Quân có chút ngại ngùng, túi tiền của cô có mấy chục vạn, thứ chỉ đáng hai ba vạn tiền trong mắt cô đương nhiên không thể là bảo vật ǵ, căn bản cô không có khái niệm này.

Lưu Cương đứng sau Lý Dương cũng lẳng lặng gật đầu, trong số những người này sinh ra trong một gia đình thực sự bình thường chỉ có anh và Lý Dương. Ngô Hiểu Lỵ cũng sinh ra trong gia đình có người làm quan từ nhỏ cũng không phải chịu khổ cực gì, mấy vị kia đều là thương nhân lớn e rằng sớm đã quen với cuộc sống xa hoa.

An Văn Bình cúi đầu xuống, Ngô Hiểu Lỵ có chút suy tư, ai cũng đều không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Dương giải khối thạch đó.

Lý Dương đang cắt thạch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thiệu Ngọc Cường bên phải đang giải thạch, ban nãy rõ ràng Thiệu Ngọc Cường cho anh có một cảm giác khác, một cảm giác không thể nói ra lời.

Cảm giác này chợt lóe lên đã biến mất, lắc lắc đầu, Lý Dương tiếp tục giải khối thạch trước mặt, Đậu Thanh Chủng mà mọi người không nhìn trúng đối với anh mà nói khối Phỉ Thúy này chỉ cần có giá trị thì phải làm một cách cẩn thận.

- Rầm.

Nhát dao cắt xong là của Thiệu Ngọc Cường, khối nguyên thạch vỏ ngoài có sương đen lại được cắt ra một miếng, mặt cắt lộ ra vẫn còn nhiều sương đen. Những người xem xung quanh đã bắt đầu tản đi nơi khác, cũng có người dừng ở chỗ Lý Dương một lúc sau đó tiếp tục đi tới nơi khác, Phỷ Thúy Đậu Thanh chủng của Lý Dương cũng không thu hút được nhiều người.

Thiệu Ngọc Cường lại leo lên khối nguyên thạch một lần nữa, cẩn thận xem khối sương đen này, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lý Thanh ngạc nhiên nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái, trên mặt lộ ra chút lo âu, hai nhát dao đều là sương đen rồi, tam công tử vẫn còn xem một cách cẩn thận, hay đầu óc thực sự có vấn đề?

*****

- Tam công tử, không còn sớm nữa, hay là chúng ta quay về trước đi?

Lý Thanh bước tới trước mặt Thiệu Ngọc Cường nói một cách cẩn thận, Thiệu Ngọc Cường quay đầu lại nhìn anh ta một cái, đột nhiên đầu lông mày nhíu lại cuối cùng thở dài nói:

- Lý Thanh cậu yên tâm, giải xong khối nguyên thạch này chúng ta về.

Thiệu Ngọc Cường định giáo huấn Lý Thanh một bài, trong khi anh đang tập trung không được làm phiền anh, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Lý Thanh Thiệu Ngọc Cường lại không nỡ, dù sao thì cậu ta cũng là có ý tốt.

- Thôi được, giải xong khối nguyên thạch này chúng ta về.

Lý Thanh gật đầu một cách gượng gạo, biểu lộ trên mặt không hề thay đổi.

Khối thạch như vậy vẫn còn muốn giải, cảm giác giống như tín đồ của đổ thạch không chịu thua, may mà những người biết thân phận của Thiệu Ngọc Cường không nhiều nếu không thì mất mặt to rồi.

Suy nghĩ mất gần mười phút đồng hồ Thiệu Ngọc Cường mới hạ nhát đao thứ ba, thời gian mười phút này anh làm cho mọi người xung quanh vội vàng đi luôn, người xem bên Lý Dương so với bên này cũng không nhiều hơn là bao nhiêu, thấy Lý Dương cẩn thận giải Phỉ Thúy Đậu Thanh Chủng người xem đều đi tới chỗ khác để xem tăng lớn.

Một lúc bên cạnh Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường chỉ còn lại những người quen, cảm giác rất vắng vẻ, so với sự náo nhiệt khi giải khối Băng Chủng ban nãy như một trời một vực.

Chỉ cần năm sáu phút nhát dao của Thiệu Ngọc Cường đã cắt xong, thời gian nhìn còn lâu hơn thời gian cắt, mà lại là nhát dao thứ ba, điều này chưa từng gặp ở Thiệu Ngọc Cường.

Nhát dao này lại toàn là sương đen, lớp sương đen dày như vậy cũng là rất hiếm thấy rồi.

Lý Thanh buồn rười rượi lắc đầu, Thiệu Ngọc Cường biểu hiện rất kỳ quặc, mà khối thạch này cũng không chịu thua kém, hoặc là tăng hoặc sẽ xuống, sớm có kết quả không tốt lại cứ lộ ra toàn là sương đen làm người ta lo lắng.

KHối Phỉ Thúy Đậu Thanh của Lý Dương cũng đã giải xong rồi, lần này anh không đưa cho An Văn Quân mà để Lưu Cương cầm.

Khối Phỉ Thúy Can Thanh Chủng nhỏ này An Thị cũng không thèm để ý, bọn họ mỗi ngày đều giải ra rất nhiều rồi, khu giải thạch của An Thị ngày nào cũng có thể nhìn thấy Phỉ Thúy như vậy.

Mặc dù nói Phỉ Thúy giá trị thấp như vậy nhưng An Thị cũng vẫn thiếu, nhưng tuyệt đối không thiếu khối nhỏ như khối Lý Dương vừa giải ra, An Văn Quân định nói gì đó thấy Lý Dương trực tiếp đưa cho Lưu Cương lại thôi.

Trời đã tối lắm rồi, màn đêm cũng không tồi, nhiệt độ cũng rất thoái mái, trong quảng trường giải thạch náo nhiệt này lại không có cảm giác nóng mà còn có chút mát mẻ.

Uống mấy ngụm nước Lý Dương bày khối nguyên thạch cuối cùng, nhìn khối nguyên thạch này Lý Dương đột nhiên dịu dàng khác thường.

Cực phẩm Huyết Mỹ Nhân, lại là Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, Phỉ Thúy như vậy phải có cơ duyên bao nhiêu lâu mới có thể gặp được đây.

- An Trịnh, anh Tư Mã, tôi có cảm giác khối nguyên thạch này cho tôi một niềm vui bất ngờ, lại là vô cùng bất ngờ, chúng ta cùng nhau gắng sức.

Lý Dương đột nhiên nói to, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều ngạc nhiên, sau đó vội vàng gật đầu.

Hai người vốn sức mạnh không cao liền bị nhắc lên, Lý Dương không ngờ khối nguyên thạch này lại có giá cao như vậy, cho dù là Ngọc Lục Bảo Thủy Tinh Chủng trước kia anh cũng không bị kích động như vậy, toàn bộ những người xung quanh đều chú ý vào khối nguyên thạch này rồi.

- Có con cáy, có hoa tùng.

Trương Vĩ đột nhiên kêu lên một tiếng, ban nãy họ đều không xem cẩn thận khối nguyên thạch này, sau khi Lý Dương nói như vậy thì mới nhìn kỹ Trương Vĩ là người đầu tiên phát hiện ra trong số bọn họ.

- Có con cáy, có hoa tùng, thật đúng như vậy.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều trợn tròn mắt, ngay cả Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ cũng hưng phấn vô cùng, chị em An Văn Quân cũng rất nghi hoặc nhìn bọn họ, hai người chưa đi Nam Dương không biết được câu chuyện về cấp phẩm Lam Tinh Linh.

- Khối nguyên thạch này chắc chắn có Phỉ Thúy.

Trương Vĩ lại kêu lên một tiếng, từ sau khi giải ra khối Phỉ Thúy có vết trăn và cáy lại có hoa tùng lần trước đó anh rất chú ý đối với đặc trưng này, đây là lần thứ hai nhìn thấy khối thạch có biểu hiện như vậy.

- Đúng vậy, chắc chắn sẽ có Phỉ Thúy, chỉ có điều không biết có thể giải ra cấp phẩm Lam Tinh Linh không.

Tư Mã Lâm gật đầu, nếu nói người khác giải ra khối Phỉ Thúy có biểu hiện như vậy thì bọn họ không tin nhưng đổi lại Lý Dương thì khác, huống hồ Lý Dương còn tự nói ra miệng, khối nguyên thạch này rất có khả năng cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.

Sau khi bày ngay ngắn, biểu hiện của Lý Dương lần đầu tiên rất thận trọng, qua mấy phút mới vạch xong đường kẻ chính thức hạ đao.

Bên cạnh, Thiệu Ngọc Cường lại nhìn lớp sương đen mấy phút đồng hồ, lần này không lâu như lần trước nhưng cũng không ngắn, xem xong Thiệu Ngọc Cường không dùng máy cắt mà đổi thành máy mài.

Lý Thanh đột nhiên tỏ ra coi thường.

Mài thạch còn lâu hơn cắt thạch, Lý Thanh bây giờ chắc không được về sớm nữa rồi, anh không hiểu sao Thiệu Ngọc Cường hôm nay lại có những hành động khác thường với khối nguyên thạch này như vậy.

Máy mài khởi động cùng với máy cắt của Lý Dương, Lý Thanh không phát hiện ra ánh mắt của Thiệu Ngọc Cường đang sáng lên.

Máy mài chuyển động nhanh hơn, tay của Thiệu Ngọc Cường có chút hơi run.

- Tam công tử, anh bận lâu như vậy hay là tôi giúp anh phần sau?

Lý Thanh suy nghĩ rất lâu quyết định bước lên trước nhắc nhở Thiệu Ngọc Cường, nếu Thiệu Ngọc Cường để anh giải thạch thì tốt quá, Lý Thanh chắc chắn sẽ trực tiếp cắt một dao thành hai đoạn sau đó cắt xuống rồi đi.

- Hừ, đừng nói nữa, nhìn đây này.

Thiệu Ngọc Cường không quay đầu lại nhưng giọng nói của anh làm cho Lý Thanh có cảm giác thực sự khác lạ, Lý Thanh quay ra lập tức ngây người ra ở đó.

- Xanh, xanh rồi, tam công tử, cuối cùng cũng lộ ra màu xanh rồi.

Lý Thanh nhảy lên kêu to, sương đen trước mặt đã lộ ra một chút màu xanh, phần màu xanh này rất thẳng nhưng lớp sương đen vẫn chưa được lau hết, cụ thể là xanh gì hiện tại vẫn chưa nói được.

Lý Thanh kêu to như vậy lại thu hút mấy người đến, sau khi thấy có người đến Lý Thanh lập tức đứng thẳng người lên tỏ ra rất nghiêm túc.

Trước khi đặt chỉ nhìn thấy thôi không thể nào đoán được màu xanh nên anh mới có những động tác khoa trương như vậy, lần này cũng là biểu hiện đổ thạch trước và sau có sự khác biệt khá lớn, lại bị Thiệu Ngọc Cường giày vò nên mới làm cho anh có những động tác khác thường như vậy nên khi có người đến anh lập tức đứng ngay người lên.

Trên mặt Lý Thanh còn có chút nóng rát, những người này chỉ nhìn thấy màu xanh lộ ra không biết bàn luận anh ta thế nào. Chỉ nhìn thấy màu xanh lộ ra đã kêu to Lý Thanh cảm giác biểu hiện ban nãy của mình giống như tên ngố chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, thật mất mặt.

Những người đến quả nhiên lắc đầu nhẹ, dưới lớp sương đen có màu xanh là rất hiếm thấy nhưng lại không phải là tăng lớn thậm chí có tăng hay không cũng không rõ, làm gì mà kêu to khuếch trương như vậy.

Thiệu Ngọc Cường không để ý đến biểu hiện của Lý Thanh, tay lau thạch vững vàng hơn, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.

- Rầm.

Nhát dao này Lý Dương cắt xong rồi, tốc độ của anh nhanh hơn Thiệu Ngọc Cường, nơi mà Lý Dương chọn không phải là ở giữa, mà là ở bên cạnh, cắt ra không mất sức.

Suy nghĩ của mấy người trong nháy mắt đều thay đổi, Lý Dương nói khối thạch này có "bất ngờ" làm bọn họ kỳ vọng rất nhiều.

Trịnh Khải Đạt rửa sạch mặt cắt, mọi người đều có chút thất vọng.

Lại không phải là không lộ ra Phỉ Thúy tốt mà là nhát dao này của Lý Dương không cắt ra Phỉ Thúy, đương nhiên là lộ ra lớp thạch, ngay cả sương trắng cũng không có.

- Không sao, Lý lão đệ, tiếp tục cắt.

Tư Mã Lâm lập tức nói một câu, những người xung quanh đều gật đầu theo, mọi người còn sợ nhát dao này sẽ ảnh hưởng đến Lý Dương, cho dù Lý Dương không nói kỳ vọng vào khối thạch này như vậy nhưng cũng sợ anh bị đả kích.

- Tạm thời không cắt nữa, mài xem thế nào.

Lý Dương lắc đầu, đưa lên máy mài, ấn tầng thạch xuống, thần sắc của mấy người này thay đổi rất kỳ lạ, nhưng cũng không bằng Lý Thanh ở bên Thiệu Ngọc Cường.

Mài thạch không phải là không có, có đều chỉ là mày lớp thạch ở bên trong, đối với mặt cắt như thế này bọn họ chưa hề gặp qua.

Trong lòng mấy người đều dâng lên một cảm giác: Lý Dương có phải đã bị đả kích rồi không?

Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường ít khi dùng máy mài nên cả hai bên đều chưa có kết quả, nhưng hai đương sự đều rất kích động.

Thiệu Ngọc Cường có một cảm giác thậm chí cảm giác rất mãnh liệt, khối nguyên thạch này tuyệt đối không để anh thất vọng, thông qua sự phân tích kỹ lưỡng vừa rồi khối này có năm tầng thạch đen dầy, có khả năng rất lớn sẽ lộ ra cực phẩm Phỉ Thúy.

-Xanh..

Lý Thanh đột nhiên lại kêu lên, lần này cón có vẽ kích động hơn so với vừa rồi, một tầng đá dày rốt cuộc đã bị Thiệu Ngọc Cường cắt xuống, một phần Phỉ Thúy màu xanh đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Thiệu Ngọc Cường ngừng lại ngơ ngác nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

-Xanh, ra màu xanh rồi, màu xanh không có một tia tạp chất nào cả, nó, chính là Đế Vương Lục.

-Tam, Tam công tử, là Đế Vương Lục

Lý Thanh trực tiếp đi tới trước mặt Thiệu Ngọc Cường rồi kích động kêu lên, giọng của hắn không nhỏ, hơn nữa ba chữ Đế Vương Lục cũng quá nặng nên bên Lý Dương cũng có thể nghe được.

Sắc mặt Vương Hạo Dân và Trương Vĩ đều có chút biến đổi, Vương Hạo Dân lại nhất chân đi ra ngoài, Trương Vĩ do dự một chút, hắn nỏi nhỏ vào tay Tư Mã Lâm rồi chạy theo Vương Hạo Dân.

Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt nhìn nhau, hai người đều lắc lắc đầu, khi nghe được ba chữ Đế Vương Lục bọn họ cũng có chút tò mò nhưng mà bây giờ đang giúp Lý Dương giải thạch nên hô không thể đi được.

Sắc mặt An Văn Quân và An Văn Bình đều có chút biến đổi, hai người ngẩn đầu lên nhìn về phía Thiệu Ngọc Cường, với biểu hiện của Lý Thanh, Thiệu Ngọc Cường rất có khả năng là đã giải ra Đế Vương Lục.

Đế Vương Lục bình thường cũng không quý, cũng không phải quá khó khăn gặp, Phỉ Thúy quan trọng nhất là Chủng, chỉ cần không phải Băng Chủng hay Thủy Tinh Chủng thì An Văn Quân không cần lo lắng. Có điều trong lòng An Văn Quân có chút chua sót, vì cái gì Phỉ Thúy tốt đều bị Thiệu Ngọc Cường lấy được, hôm nay Thiệu Ngọc Cường đã giải ra được hai khối Băng Chủng rồi

*****

Thiệu Ngọc Cường ngừng một phút đồng hồ rồi lại tiếp tục công việc.

Đế Vương Lục bình thường không thể nào thỏa mãn Thiệu Ngọc Cường được, chỉ có thứ này thì hắn không thể nào thắng được Lý Dương, chỉ có giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục thì hắn mới là người chiến thắng.

Thủy Tinh Chủng Đế Vương lục là loại Phỉ Thúy đỉnh cấp trong những loại Phỉ Thúy màuxanh, Thiệu Ngọc Cường tin tưởng chỉ có khối Phỉ Thúy như vậy mới xứng đáng trở thành Ngọc Vương.

Củng chỉ có loại Phỉ Thúy đó mới có thể hoàn toàn đè ép khối Thủy Tinh Chủng Ngọc Lục Bảo của Lý Dương.

Lúc này tuy chưa có giải ra khối Đế Vương Lục nào nhưng hắn vẫn tràn đầy tin tưởng, hắn tin rằng khối Phỉ Thúy bên trong sẽ là khối mà hắn đang chờ đợi.

Đá mài rất nhanh ma sát với khối nguyên thạch, mọi người xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, cũng may là khoảng cách giữa Lý Dương và Thiệu Ngọc Cườn cũng gần nên Trương Vĩ và Vương Hạo Dân rất thuận lợi đi qua lại giữa hai nơi.

-Thật sự là Đế Vương Lục, tên này thật may mắn, ông trời ạ

Vương Hạo Dân nhỏ giọng nói với Trương Vĩ một câu, trên mặt còn lộ ra sự bất đắc dĩ.

-Chỉ là Đế Vương Lục thì cũng không sợ, vấn đề là nó nhìn rất giống như là Thủy Tinh Chủng

Trương Vĩ cau mày, màu sắc rất rõ ràng, có điều chất lượng thì chưa rõ lắm, nhưng theo biểu hiện thì nó cũng không kém Thủy Tinh Chủng rồi.

"Két "

Máy mài đột nhiên ngừng lại, mọi người xung quanh có chút sững sốt, Lý Thanh run rẫy tẩy sạch mặt vết cắt và lấy những khối đá vụng ra ngoài.

Bề mặt vết mài này rất nhỏ, chỉ khoảng nữa bàn tay người lớn, nhưng mà bên trong đã lộ ra Phỉ Thúy trong suốt rất mê người.

-Thủy Tinh Chủng

Lý Thanh đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi rống lên, sau khi hắn hô xong mọi người cũng bắt đầu hô theo. Bọn họ bị Cực Phẩm Đê Vương Lục thu hút tới, ai cũng không ngờ là mình lại có thể chứng kiến Phỉ Thúy cấp chí tôn xuất hiện, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, đỉnh cấp trong đỉnh cấp, tuyệt đối là vua của Phỉ Thúy.

-Thật sự là Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, trời ạ, di động, mau, lấy di động ra, tôi muốn chụp một tấm hình

-Tôi không có nhìn nhầm chứ, ở chỗ này có thể giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục?

-Mau, mau cấp gọi điện cho bọn lão Tam, nói bên này có người giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, bảo bọn họ tới đây xem

Mọi người bắt đầu hưng phấn kêu lên, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân thì ngơ ngác nhìn khối nguyên thạch.

-Thật đúng là Thủy Tinh Chủng, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, xem ra ông trời không phải không giúp hắn mà là rất giúp hắn

Trương Vĩ nói, Vương Hạo Dân gật gật đầu, ánh mắt của hắn thì gắt gao nhìn khối nguyên thạch.

Trương Vĩ cũng giống như vậy, đỉnh cấp Phỉ Thúy như thế này không phải muốn là có thể thấy được, có thể nhìn them bao lâu thì đỡ bấy lâu.

Bên phía Lý Dương, lúc Lý Thanh hô lên thì An Văn Quân đã bắt đầu sốt ruột, trên mặt do dự một chút cuối cùng cô vẫn xinh lỗi Lý Dương rồi chạy qua bên đó. Cô phải tự mình xem coi việc này có thật hay không, nếu Thiệu Thị thật sự giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục thì sẽ cướp đi thật nhiều khách hàng của An Thị.

Không có khả năng từng khách hàng đều muốn mua Phỉ Thúy, nhưng Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục thì lại khác, nó quả thật rất cớ sức hấp dẫn, đây chính là ưu thế của đỉnh cấp Phỉ Thúy.

Đồng thời An Văn Quân cũng hiểu được bây giờ mà không đi thì một lát nữa sẽ không đi được, từ xa có thể thấy đang có rất nhiều người chạy về phía này, giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục quả là một chuyện làm kinh động tất cả mọi người.

Thiệu Ngọc Cường lúc này đang đứng thẳng, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn, khối nguyên thạch cuối cùng này không làm hắn thất vọng.

Giờ khắc này, hắn thậm chí còn cảm giác được vui sướng của sự chiến thắng.

Buông đá mài, Thiệu Ngọc Cường một lần nữa mở máy giải thạch lên, Phỉ Thúy đã lộ diện thì việc cắt sẽ không còn khó khăn nữa.

An Văn Quân rốt cục cũng tiến vào, thứ đầu tiên mà cô thấy chính là một ánh sáng rực rở phát ra từ viên Phỉ Thúy xinh đẹp diễm lệ không ai dám khinh nhờn.

An Văn Quân và Vương Hạo Dân đều gống nhau, mọi người đều ngơ ngác nhìn viên Phỉ Thúy, có khác thì chỉ là An Văn Quân cảm thấy cay đắng trong lòng, Thiệu Thị có thêm viên Phỉ Thúy này thì việc chèn ép An Thị càng tăng mạnh hơn. Một viên đỉnh cấp Phỉ Thúy như thế này vài năm gần đây An Thị cũng chỉ có một khối, nhưng đã sớm dung hết, một thời gian nữa khẳng định sẽ có một lượng khách hàng nhất định bị Thiệu Thị kéo đi.

"Ai "

Thở dài một hơi, An Văn Quân lại đi ra, không phải là cô không muốn xem viên Phỉ Thúy này xuất hiện, nếu không phải nó có từ trong tay Thiệu Ngọc Cường thì cô chắc chắn sẽ ở lại xem tới cùng, nhưng mà nó lại xuất phát từ trên tay của địch nhân, cô không thể yên lặng nhìn nó như vậy.

An Văn Quân buồn bả quay trở lại, chỉ nhìn vẽ mặt của cô thôi thì mọi người đã biết đáp án.

Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt nhìn nhau, hai người thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc, hai người lại lo lắng nhìn Lý Dương, Thiệu Ngọc Cường thật sự đã giải ra đỉnh cấp Thủy Tinh Chủng, việc này đồng nghĩa với tỉ lệ thắng của hắn rất lớn, không biết Lý Duong cảm thấy ra sao nữa.

-Mọi người nhìn cái gì? Trịnh đại ca, vẫy nước

Lý Dương đột nhiên nói một tiếng, Trịnh Khải Đạt ngơ ngác nhìn Lý Dương, hắn nói có chút lộn xộn:

-Lý, Lý lão đệ, hắn, hắn thật sự giải ra Thủy Tinh Chủng rất tốt, cậu không lo lắng gì sao?

-Tôi biết, hắn quả là một đối thủ đáng kính trọng, có điều chúng ta chưa có thua, không phải là vẫn còn 1 khối nguyên thạch hay sao?

Lý Dương ngẩng đầu, yên lặng nhìn liếc về phía xa một cái, không hổ là học trò của Phỉ Thúy vương, không hổ là Thiệu Ngọc Cường, không ngờ ở tình trạng thế này hắn vẫn có thể giải ra đỉnh cấp Phỉ Thúy, nếu không phải hắn phát hiện ra một khối cực phẩm Phỉ Thúy trong khu Ám Tiêu thì lần này hắn thật sự sẽ thua.

-Không phải Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục thôi sao, có cái gì mà ngạc nhiên

Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên nói một câu, ánh mắt mọi người ngay lập tức tập trung về phía cô.

Đây chính là Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, là loại Phỉ Thúy đỉnh cấp vậy mà trong miệng Ngô Hiểu Lỵ nó lại biến thành một thứ rất bình thường, nếu không phải đã biết thân phận Ngô Hiểu Lỵ thì mọi người đã cho cô là khôn biết gì rồi.

Ngô Hiểu Lỵ bị bọn họ nói như vậy nên có chút không tự nhiên, cô vô ý thứ đi tới gần Lý Dương rồi lớn tiếng nói:

-Lý Dương, anh cho mọi người xem Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục chẳng là cái gì đi

Mọi người đều ngẩn ngơ, tất cả đều không tự chủ nhìn Lý Dương.

Sắc mặt An Văn Quân đột nhiên biến đổi, cô há miệng gian nan hỏi:

-Lý cố vấn, ngài, có phải ngài cũng có thể giải ra một viên như vậy hay không?

-Đúng vậy, Lý lão đệ, không phải là cậu vụng trộm giải thạch đó chứ? Đã giải ra đỉnh cấp Phỉ Thúy như vậy mà còn giấu chúng tôi?

Trịnh Khải Đạt vội vàng hỏi một câu, mọi người đều ép hỏi nên Lý Dương không thể nào tiếp tục giải thạch được.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Dương lấy ra một sợi dây chuyền từ trên cổ, mặt dây chuyền Quan Âm lộ ra làm cho mọi người dều mở to mắt.

Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, thật sự là nó.

An Văn Quân ngạc nhiên đồng thời có chút thất vọng, cô còn tưởng rằng Lý Dương thật sự có một khối Phỉ Thúy nguyên liệu chứ không ngờ nó lại là đồ trang sức, vật trang sức không giúp gì nhiều cho bọn họ, cô cũng không thể thu mua thứ này từ tay Lý Dương được.

-Lý lão đệ, cậu a, cậu có thứ này từ khi nào, sao không nói cho chúng tôi biết, cậu giữ bí mật thật là kính đó

Tư Mã Lâm nhận lấy sợi dây chuyền của Lý Dương nhìn một chút, Trịnh Khải Đạt cũng có chút sững sốt, hắn vội vàng liếc nhìn nó một cái, đáng tiếc Tư Mã Lâm không cho hắn nhìn.

- Tôi ngẫu nhiên giải ra nó từ năm trước, là Hà lão gúp tôi tìm người điêu khắc nó

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hiện tại hắn đã hiểu được một khối Phỉ Thúy như thế này đối với một người ham mê Phỉ Thúy mà nói có sức hấp dẫn như thế nào.

Tư Mã Lâm sau khi nhận lấy sợi dây chuyền thì không tiếp tục hỗ trợ nữa mà đứng tránh qua một bên nhìn, Trịnh Khải Đạt cũng đi theo, bên máy giải thạch chỉ còn một mình Lý Dương.

Lưu Cương từ từ đi lên hỗ trợ, Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn bất đắc dĩ lắc đầu rồi tiếp tục giải thạch.

-Lý cố vấn, ngài nói là khối Phỉ Thúy này là ngài tự mình giải ra rồi nhờ người điêu khắc?

Hai mắt An Văn Quân sáng lên, cô đột nhiên hỏi, lúc hỏi co còn đầy kỳ vọng nhìn hắn, mặt dây chuyền này quá nhỏ khó trách cô lại có ý nghĩ khác.

-Quả thật là của tôi giải ra, tôi cũng chỉ giải ra một khối nhỏ đủ để điêu khắc một mặt dây chuyền và một cặp nhẫn, cặp nhẫn thì tôi định dung khi kết hôn

Lý Dương hiểu ý của An Văn Quân, cũng biết hiện tại Thiệu Ngọc Cường giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương lục rất kích thích cô, có điều hiện tại hắn lại không có cách nào giúp cô cả.

Nhìn khối nguyên thạch trong tay, Lý Dương có chút do dự, sau đó lại lắc đầu, khối nguyên thạch này hắn không thể dung để giúp đỡ An Thị được, một viên đỉnh cấp Phỉ Thúy như vậy thì không ai có thể từ bỏ được, huống chi Huyết Mỹ Nhân cũng không thể dùng như thế.

"Rầm "

Thiệu Ngọc Cường cắt xong một đao, lần này lại lộ ra một chút Phỉ Thúy bên trong, lúc này bên máy giải thạch của Thiệu Ngọc Cường đã chật kín người, có vái người thậm chí còn không them qua nhìn chỗ Lý Dương nữa.

Những người trước đó rời đi đều rất hối hận, mói chỉ nhìn một chút biểu hiện mà đã bỏ đi, ai cũng không ngờ là sẽ giải ra Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục. Nếu biết sớm có kết quả này thì bọn họ đã khọng rời khỏi, một cơ hội chứng kiến viên đỉnh cấp Phỉ Thúy ra đời lại bị bọn họ đánh mất.

-Tam công tử, tôi gọi điện thoại cho công ty để báo cho chủ tịch tin tức tốt này

Lý Thanh gắt gao đứng bên người Thiệu Ngọc Cường, mấy tên bảo tiêu cũng nhìn bốn phá, Thiệu Ngọc Cường lộ ra một tia do dự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Để cho ông nọi biết sớm một chút cũng tốt, có thể để cho ông vui mừng cũng tốt, hơn nữa nơi này là quảng trường ngoài trời, có them người của công ty tới cũng tốt.

Được Thiệu Ngọc Cường đồng ý, Lý Thanh lập tức gọi điện thoại, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân lại là một trận ghen tị.

Bên phía Lý Dương, người giúp đỡ hắn đã biến thành Lưu Cương, Tư Mã Lâm Trịnh Khải Đạt từ sau khi nhận được sợi dây chuyền của Lý Dương đều tpa65 trung nhìn nó, nói cìa gì cũng không trở lại.

-Đây là cái gì?

Mới vừa vẫy nước xong Lưu Cương đột nhiên hô lên, hơn nữa còn chỉ tay vào khối nguyên thạch, Lý Dương vội vàng ngừng tay lại, khối nguyên thạch này có một tầng vụ, bên trong nó chính là Phỉ Thúy, xuyên qua tầng vụ mỏng manh này đã có thể thấy màu đỏ từ bên trong

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)