Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0243

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0243: Cậu chính là Lý Dương?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


-Nếu không phải là nhìn nó mới như vậy, tôi cũng không dám kết luận đây là nhóm đồ sứ cuối cùng của thời Vạn Lịch

Hoàng lão nhẹ nhàng vuốt ve cái khạp, Mao lão, Bạch Minh và Triệu quản lí nhìn nhau, mỗi người đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chính Lý Dương cũng không biết Hoàng lão vì sao lại nói như vậy.

-Đây là một đặc điểm lớn nhất của đồ sứ, trước thời thanh cũng chỉ có nhóm đồ sứ này mới có đặc điểm như vậy, trước ngày hôm nay trên thế giới mọi người cho rằng chỉ còn lại có hai món, hiện tại đã xuất hiện món thứ ba

Cơ thể Triệu quản lí có chút run lên, Lý Dương thì hiện ra vẻ vô cùng vui mừng, Mao lão và Bạch Minh đều vô cùng khiếp sợ nhìn cái khạp trước mặt này.

Đồ gốm có đặc trưng kỳ lạ, hơn nữa toàn bộ thế giới chỉ có ba món, thứ này đại biểu cho cái gì? Mọi người đều biết rất rõ món đồ gốm như vậy sẽ có giá trị vô cùng cao.

Vật này lại là chính tông Vạn Lịch, hơn nữa còn là nhóm cuối cùng, giá trị của nó không thể nào đánh giá được.

-Hoàng lão, xin ngài chỉ dẫn

Lý Dương cung kính khom người hỏi, bây gờ mọi người đều rất tò mò về thứ này.

-Cậu có biết đồ sứ Vạn Lịch được nun như thế nào không?

Hoàng lão không trả lời mà hỏi ngược lại, Lý Dương cúi đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời:

-Trong thời kỳ Vạn Lịch, việc nun đồ sứ chưa bao giờ bị gián đoạn, đây là thời kỳ mà đại sư nun đồ sứ xuất hiện nhiều nhất, tiếp theo tới thời Minh và thời Thanh. Lúc đầu người thời đó sử dụng kỹ thuật Hồi Thanh, cho nên đồ sứ thời đó thường có màu Tím rất xin đẹp, kế thừa phong cách Gia Tĩnh

Dừng một chút, Lý Dương lại nói:

-Cuối thời Van Lịch, không hiểu vì sao người ta lại dùng Vô Danh Dị, đồ sứ thành phẩm thường có màu xanh và màu tro, thời kỳ này hoa văn hết sức dày đặc, bình lớn, khạp lớn, khay lớn có không ít, những thứ này bình thường đều có vết tiếp nối hơn nữa phần đáy không hề có men

-Tốt, không tệ, kể rất chi tiết, người trẻ tuổi mà có tri thức như vậy không có nhiêu đâu

Hoàng lão gật đầu tán thưởng một tiếng, lại nói tiếp:

-Cậu nói rất đúng, giai đoạn Vạn Lịch dùng cách Hồi Thanh, cuối thời kỳ dùng Vô Danh Dị cho nên phong cách rất khác lúc trước. Đám đồ sứ cuối cùng chính là dùng kỹ thuật Vô Danh Dị, nhưng mà lúc nun lại có chút sai sót cho nên đồ sứ nun ra rất sáng bóng cho nên tới thời hiện tại chúng nhìn vẫn còn rất mới

Hoàng lão vừa nói vậy mọi người đều đã hiểu được, xác thực mà nói, loại đồ sứ biến dị như thế này nói chính xác là hàng phế phẩm nhưng may là chất lượng của lô đồ sự này lại không tệ.

Vô Danh Dị là một loại thuốc Trung Y, ngoại trừ tác dụng làm thuốc, nó và Hồi Thanh có 1 tác dụng giống nhau đó là tạo màu cho đồ sứ.

Khi làm đồ sứ người nun thường khống chế rất nghiêm khắc tỉ lệ, nếu như tỉ lệ sai lầm thì lô đồ sứ này sẽ bị hỏng, người nun lô đồ sứ này tuy bị sai tỉ lệ nhưng chất lượng may mắn lại không tệ.

-Tôi hiểu, nhóm đồ sứ này người nun khi nun cũng đã phát hiện ra sai lầm, nhưng nhờ khống chế lửa tốt nên vẫn có thể tạo thành đồ sứ thành phẩm. Nhóm đồ sứ này tuy có vẽ sáng hơn bình thường nhưng thân mình của nó vẫn mang đầy đủ đặc tính của đồ gốm, cho nên chúng không có ảnh hưởng gì hơn nữa còn được lưu truyền tới tận thời nay

Lý Dương mãnh mẽ vỗ đầu, Mao lão, bạch Minh đều gật đầu.

Vạn Lịch và Thái Xương khi đó đều đã chết, Thiên Khải dùng nhóm đồ sứ này để tưởng niệm cha và ông hắn nên hắn cũng không có truy cứu khi nó bị lỗi. Huống hồ no cũng không được xem là có khuyết điểm, lúc đó chúng nhìn rất là đẹp mắt hơn nữa cho dù là biết rõ là có vấn đề hắn cũng không có thời gian để sửa chữa.

Cứ như vậy, nan đề cuối cùng cũng được giải quyết, vấn đề là ở khâu nun gốm, nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn là đồ gốm Quan Diêu

Hoàng lão cũng vui vẻ nói:

-Cậu thực thông minh, đoán rất đúng, nhóm đồ sứ này Thiên Khải không thích nên từ đó về sau hắn không sử dụng cách này nữa.

Thở dài, Hoàng lão tiếp tục nói:

-Từ khi đó những người thợ nun không còn làm theo cách đó nữa nhưng những món đồ gốm kia rất sáng bóng, rất dễ bảo quản, để một thời gian mà chúng nó vẫn như mới nên những người thợ nun gốm đó nảy ra ý định một lần nữa nun chúng. Nhưng đáng tiếc là cho dù bọn họ thử thế nào đi nữa thì bọn họ cũng chỉ kết thúc bằng thất bại, từ đó tới nay chưa từng có ai có thể làm ra những món đồ gốm sáng bóng như thế

-Thì ra là như vậy

Mao lão thì thào nói một câu, khó trách Hoàng lão lại nói nó là một món đồ sứ đặc biệt, toàn bộ thời kỳ Minh Thanh cũng chỉ có một nhóm đồ sứ này, hơn nữa màu sắc còn không thể phục chế, nó không phải đặc biệt thì là cái gì.

Một trong những món đồ sứ cuối cùng thời Vạn Lịch, lại là một thứ đặc biệt, giá của nó khẳng định là rất cao, hai mươi lăm vạn mua được nó quả thật là đã kiếm được món hời.

-Hoàng lão, ngài xem thứ này có giá thế nào?

Triệu quản lí bước lên cẩn thận hỏi, thứ hắn quan tâm nhất vẫn là giá trị, lúc này lòng hắn đang nhỏ máu, một kiện Quan Diêu thật sự đặt trước mặt vậy mà lại không biết, hơn nữa còn đưa nó cho người khác nữa.

-Nếu dựa theo giá cả bây giờ mà nói thì nó có giá hơn năm nghìn vạn, nhưng mà đây là quốc bảo, giá trị không thể dùng tiền để quyết định được

Chỉ mới nghe câu đầu tiên thì hai mắt Triệu quản lý tối sầm lại, năm nghìn vạn, còn là ít nhất, một món bảo vật có giá năm nghìn vạn vậy mà lại bị hắn làm mất.

Mà Lý Dương, thoạt nhìn là một người trẻ tuổi không ngờ lại có vận khí tốt như vậy, hai mươi lăm vạn mua một vật, trong chớp mắt nó đã tăng giá gấp trăm lần, Triệu quản lí đột nhiên nổi lên lòng ghen tị.

Bạch Minh và Mao lão cũng đang ngây dại, trước đó bọn họ cũng đã đoán được thứ này có giá trên trời nhưng khi biết giá của nó bọn họ vẫn không nhịn được giật mình.

Năm nghìn vạn a, hai người đều có tiền nhưng không có ai nhiều tiền như vậy, Lý Dương là một người hơn hai mươi tuổi không ngờ ngay lập tức còn giàu hơn họ, việc này làm cho bọn họ có chút ê ẩm

Cũng may là hai người đã gặp qua nhiều chuyện nên cũng nhanh chóng ổn định trở lại, nhưng mà hối hận thì không thể nào tránh khỏi.

Vừa rồi, bọn họ cũng muốn mua cái khạp, nhưng mà bọn họ không có nắm chắc hơn nữa cũng có chút kiêng kỵ nên cuối cũng cũng không mua nó làm cho một món bảo bối chạy trón khỏi tay bọn họ.

Hai mắt Trần Vi sáng lên, cô không phải có ý gì khác mà chỉ muốn có được tư liệu sống trước mặt này, nếu có thể mời Lý Dương tới tham dự tiết mục của cô thì người xem có thể tăng lên không ít.

Cạnh tranh trong giới truyền hình luôn rất gay gắt, Trần Vi có thể lúc nào cũng nghĩ tới công tác cho thấy cô là một người chủ trì rất xứng chức.

Hoàng lão lại lắc lắc đầu rồi nhìn Triệu quản lí nói:

-Tiểu Triệu, nghe nói các người mới mua một khối "Mã Thượng Phong Hầu", có thể cho tôi nhìn một chút không?

-Hoàng lão, ngài muốn nhìn thì cứ cho người phân phó một tiếng tôi sẽ cho người mang tới tận nhà, ngài cần gì phải tự mình đi tới như thế này

Triệu quản lí lập tức gật đầu, hắn đè nén sự đố kỵ và tiếc nuối xuống rồi cung kính mời Hoàng lão sang khu nghỉ ngơi rồi xoay người đi lấy khối "Mã Thượng Phong Hầu"

Mã Thượng Phong Hầu là một khối ngọc thời Đường, hình điêu khắc là một con ngựa, trên người con ngựa còn có một con khỉ, khỉ trên lưng ngựa đại biểu cho Mã Thượng, ngụ ý là nếu có nó thì có thể thăng quan tiến chức.

Loại ngọc này thời cổ đại chỉ có quan to mới có, ở thời cổ đại nó chỉ là một thứ tốt nhưng tới thời hiện đại thì nó lại là một tinh phẩm khó có

Chỉ chốc lát, Triệu quản lí mang theo một cái hòm trở lại, Hoàng lão đeo kính mắt vào cẩn thận quan sát khối ngọc.

Bạch Minh, Mao lão vẫn còn bên cạnh Lý Dương, sau khi nhìn cái bình một lát ông thở ra một hơi dài.

-Tiểu Lý, thật không ngờ cậu còn trẻ mà đã lợi hại như thế, không biết thầy của cậu là ai?

Lúc này tâm trạng của Mao lão cũng đã ổn định lại, vòng luẩn quẩn torng giới đồ cổ như thế này không chỉ mới xảy ra một hai lần, việc này ông cũng đã từng gặp mấy lần, nếu nhìn người khác có đồ tốt đều đỏ mắt thì tốt nhất là không nên tham gia vào giới đồ cổ nữa, nếu không thì trước sau gì cũng có chuyện.

Bạch Minh cũng từ từ bình tĩnh lại, lúc này hắn cũng đang nhìn chằm chằm Lý Dương.

Trước đó Mao lão và hắn đều có đánh giá rất cao về Lý Dương, không ngờ đánh giá của họ vẫn còn thấp, thứ khác không nói, chỉ cần nói tới việc Lý Dương có thể nhận ra những thứ này có từ thời Vạn Lịch cũng đã biểu hiện ra hắn mạnh hơn bon họ rất nhiều rồi.

Lý Dương còn trẻ mà đã có trình độ như vậy bọn họ khẳng định là từ nhỏ đã đi theo danh sư học tập, hơn nữa còn là người rất có thiên phú mới có được thành tưu như bây giờ.

Cho nên, Mao lão và Bạch Minh mới có hứng thú với Lý Dương, bọn họ muốn biết ai có thể dạy ra một học trò giỏi như thế này.

Do dự một chút, Lý Dương quyết định nói thật, hắn còn muốn giúp hà lão mua Nguyên Thanh Hoa, tới lúc đó cũng không lừa gạt được, nhưng mà chuyện trước khi mua được Nguyên Thanh Hoa hắn tuyệt đối không thể nói ra, lúc đó nhiều người biết thì cũng không hay ho gì.

-Kỳ thật tôi mới theo học không lâu, Hà lão là thầy của tôi, ông đã dạy cho tôi không ít thứ

Mắt hai người mạnh mẽ mở to, trong giới đồ cổ người được gọi là Hà lão không nhiều, người thật sự có danh tiếng thì chỉ có một, hai người trong nháy mắt nghĩ tới một chuyện ồn ào gần đây.

Hai người đều nhìn Lý Dương rồi cùng một lúc hét lên:

-Cậu chính là Lý Dương?

Trần Vi có chút không hiểu, không phải là bọn họ đã sớm biết tên của Lý Dương rồi sao, cần gì phải có phản ứng lớn như vậy, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh càng mơ hồ, chuyện Lý Dương là học trò của Hà lão bọn họ đã sớm biết, nhưng bọn họ không hiểu sao hai người lại có phản ứng như vậy.

Thật ra Lưu Cương biết ý của hai người bọn họ, chuyện như thế này hắn cũng không phải là gặp lần đầu.

-Tôi là Lý Dương

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hiểu ý của hai người, rất nhiều người đều nghe qua tên Lý Dương, nhưng mà khi gặp được hắn thì có rất người đem Lý Dương được mọi người đồn đãi và người trước mặt xem là một.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, ai cũng không ngờ Lý Dương lại còn trẻ như vậy, trông giống như là một người vừa mới tốt nghiệp, sao có thể là một vị chuyên gia được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)