← Ch.0263 | Ch.0265 → |
-Mấy thứ này không dáng giá hai trăm, với năng lực của ngài chẳng lẽ nhìn không ra?
Một lát sau, Ngưu Nhị nhịn không được hỏi, mấy thứ này đặt trong tiệm ngọc cho dù mười NDT một khối cũng chưa chắc có người mua, cho dù có thiếu ngọc đi nữa thì cũng không có ai muốn đi mua những thứ này.
Ngẫm lại cũng đúng, ai mà đi mua một khối bị sứt mẽ chứ?
-Linh Linh, em nhìn khối này xem!
Lý Dương cười thần bí, chin khối kia hắn tùy tiện để sang một bên, chỉ để lại khối ngọc thời Chiến Quốc mà thôi, đây mới thật sự là mục đích của hắn.
Việc làm của tên bán hàng ngày hôm nay có thể nói là phạm pháp, chẳng qua là không có ai muốn kiện cáo hắn cả, có kiện thì cũng chẵng có lợi ích gì.
Nếu là người khác thì Lý Dương cũng không làm ra cái trò này.
Nhưng với tên này thì không sao cả, cho hắn một chút giáo huấn cũng tốt, nghĩ mình là không khéo nên đem người khác ra đùa giỡn, cuối cùng người ngốc lại là chính hắn.
Ngưu Linh nhận khối ngọc cẩn thận nhìn một hồi rồi nói:
-Thầy Lý, em nhìn không ra!
Tên bán hàng cũng mở to mắt nhìn, hắn rất muốn đem những thứ mà Lý Dương vứt bỏ cầm lại, nhưng mà Lý Dương vẫn còn đang đứng trước mặt nên hắn do dự một hồi nhưng vẫn không có động tác gì.
-Quyển sách hôm nay em xem hiểu được bao nhiêu?
Lý Dương nhận khối ngọc rồi đặt trên lòng bàn tay rồi tùy ý hỏi một câu, Ngưu Linh suy nghĩ một chút rồi từ từ trả lời:
-Em xem qua một lần nhưng không hiểu nhiều lắm, hôm nay là lần xem thứ hai...
-Đã xem qua một lần, tốt, tôi hỏi em, ngọc bích là như thế nào?
-Ngọc bích bình thường hình tròn, dẹp, ở giữa có lỗ hỗng, thầy Lý, ý của ngài đây là ngọc bích?
Ngưu Linh suy nghĩ một chút rồi trả lời, Lý Dương mỉm cười gật đầu, lại nói tiếp:
-Em nói rất đúng, tôi hỏi em một câu, người cổ đại thường sử dụng ngọc bích như thế nào? Hoa văn chủ yếu có mấy loại?
Lý Dương không trả lời Ngưu Linh mà lại hỏi tiếp.
-Ngọc bích đa số dùng trong các nghi lễ, một số làm ngọc bội, phần còn lại thường dùng làm quà tặng hoặc là vật tuẫn tán, về phần hoa văn, bình thường đều là hình đám mây, chim chóc, cây coi61linh tinh, ngoài ra còn có hình một số động vật khác!
Ngưu Linh từ từ trả lời, Lý Dương vừa lòng gật gật đầu, trụ cột của cô bé này không tệ, tuy rằng chưa toàn diện nhưng đạt trình độ như thế cũng là đáng quý rồi.
Nửa năm trước Lý Dương còn không thể nào so với cô bé nữa.
-Em nói đúng, kỳ thật trong ngọc bích được coi trọng nhất chính là Tố Bích, Tố Bích có mặt sớm nhất là từ thời đồ đá mới, điển hình là những cổ ngọc được khai quật của thời văn hóa Lương Chử. Thời Thương cũng có Tô Bích, thời đó họ dùng Tố Bích để làm nhạc cụ, hiện tại thì không thấy nhiều lắm!
Lý Dương mĩm cười từ từ nói, Ngưu Linh thì dựng thẳng lỗ tay lên nghe Lý Dương nói, cô biết Lý Dương đang giảng giải cho mình nghe.
Tên tiểu tử kia cũng dựng lỗ tay lên nghe, trên mặt thì vẫn cười lạnh, hắn tự cho mình là thong minh nên cho rằng Lý Dương đang lừa gạt hắn, cho dù là Lý Dương nói thế nào đi nữa thì hắn cũng không tin.
-Những khối ngọc khắc hình thiên nhiên, cây cối thì có niên đại dài hơn một tí, chúng kéo dài tới thời Minh, tới thời Minh ngọc bích còn xuất hiện thêm một loại mới đó chính là loại có khắc hình hoa và chim chóc!
Cười cười, Lý Dương lại nói tiếp:
-Toàn bộ ngọc bích hình phong cảnh và hình cây cối xuất hiện nhiều nhất là ở thời Chiến Quốc, có không ít những tinh phẩm được truyền lưu tới tận bây giờ, kỳ thật từ thời kỳ Chiến Quốc loại ngọc bích này cũng rất quý, đa số đều dùng làm ngọc bội hoặc là tặng phẩm!
Lý Dương nhẹ nhàng chà xát khối ngọc một cái, rồi đưa tới trước mặt Ngưu Linh, hỏi:
-Linh Linh, em nhìn ở đây xem, khối ngọc bích này và những bức ảnh trong quyển sách có gì khác nhau?
-Chiến quốc ngọc bích...
Ngưu Linh nghi hoặc nhận lấy khối ngọc, trong đầu bắt đầu nhớ lại quyển sách vừa mới xem, trên đó quả thật có giới thiệu về ngọc bích, cũng may là cô vừa mới xem qua nên một ít trọng điểm cô vẫn còn nhớ.
Nhớ lại một hồi, Ngưu Linh vuốt ve khối ngọc rồi chậm rãi nói:
-Chiến quốc ngọc bích có đặc điểm là những lỗ hổng xếp thành hàng hình thành hình cây cối với ngụ ý là có thể dưỡng sinh!
Ngưu Linh càng nói, trên mặt càng thêm sợ hãi, khối ngọc bích trên tay cô không phải là không có đặc điểm này.
-Ngọc bích thượng đẳng thời Chiến Quốc thường dùng Thanh Ngọc làm vật liệu, khi vuốt ve thì rất có xúc cảm, hoa văn thì xếp thành ba lớp một thô hai tinh tế, mặt khác những cái lỗ được khắc khá nhỏ...
Nói tới đây, Ngưu Linh không nói nữa, những đặc tính này đã thể hiện hết trên khối ngọc, Ngưu Linh ngây người nhìn Lý Dương, ý của Lý Dương bây giờ cô còn không hiểu nữa thì cô nên chết đi cho rồi.
-Nói rất không tệ, xem ra em thật sự dụng tâm học tập, khối ngọc bích trên tay em chính là một khối ngọc bích chính tông thời Chiến Quốc, chỉ tiếc là bảo tồn không tốt cho lắm, có chút mài mòn, nhưng mà nếu có thể mày dũa vài năm thì có thể phục hổi lại như cũ!
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, tên bán hàng không ngờ còn khinh thường nói:
-Tức cười, còn nói là ngọc bích thời Chiến Quốc, những thứ này của tôi chính là ngọc bích thời Xuân Thu, so với ngọc bích thời Chiến Quốc còn tốt hơn!
Giọng của tên bán hàng không lớn nhưng Lý Dương và Ngưu Linh đều có thể nghe được, Ngưu Linh tức giận đi tới trước mặt tên bán hàng.
-Nói cái gì, thầy Lý nói đây là ngọc bích thời Chiến Quốc thì nó là ngọc bích thời Chiến Quốc!
-Đi, đi, các người nói đúng, các người không mua bán thì tránh ra đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của tôi, còn nữa, những thứ các người không cần thì tôi sẽ thu về, một lát nữa đừng tới đòi tôi đấy!
Tên bán hàng không kiên nhẫn nói, cánh tay còn chỉ về phía những khối ngọc Lý Dương vứt bỏ.
-Nghĩ hay nhỉ, cho dù đập nát tôi cũng không cho anh, còn trẻ mà đã là gian thương rồi, sau này lớn lên nói không chừng còn hại nước hại dân nữa!
Ngưu Linh quệt miệng nói rồi bước lên nhặt những khối ngọc mà Lý Dương vứt bỏ, tên kia cũng không để ý mà tiếp tục việc mua bán của mình.
-Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi thôi!
Lý Dương lắc lắc đầu, tên này tính cảnh giác rất cao, nhưng mà hắn không tin cũng tốt, nếu hắn phát hiện ra nói không chừng hắn sẽ ăn không vô mấy hôm mất.
-Lý Dương, Lý lão đệ?
Mới đi không được hai bước thì đột nhiên có hai người kêu hắn, một người trong đó còn hưng phấn kêu to, hai người này hắn cũng không xa lạ gì, họ là Mao lão và Bạch Minh mà hắn đã gặp ở HongKong, Lý Dương không ngờ lại gặp được họ ở đây.
-Thầy Bạch, Mao lão, sao hai người lại ở đây?
Mao lão và Bạch Minh đã đi tới trước mặt Lý Dương, hai người đều có vẻ có chút cao hứng, Lý Dương cho bọn hắn ấn tượng rất sâu, không ngờ ở đây bọn họ lại có thể gặp nhau.
-Lý lão đệ, cậu xem cậu kìa, cậu không biết nhà của tôi ở Bắc Kinh hay sao? Mao lão tuy là người Thượng Hải nhưng cũng có nhà ở Bắc Kinh, nhưng mà cậu kìa, cậu không ở lại Minh Dương học tập Hà lão, sao lại chạy tới đây?
Bạch Minh nhíu mày đầu, lớn tiếng nói, Ngưu Linh thì đã trừng to mắt nhìn bọn họ. Mao lão là người thường xuyên xuất hiện trên TV, Bạch Minh tuy không xuất hiện nhiều như Mao lão nhưng cũng đã từng xuất hiện nhiều lần trong tiết mục Hoa Dự Thu Tàng, chỉ cần người thích sưu tầm thì đều biết tới bọn họ.
-Tôi đến đây để tham gia hội giao lưu hôm nay vừa tới Bắc Kinh, không có chuyện gì nên đi dạo xung quanh, vừa rồi tôi và em gái vừa mới kiếm được một món lời!"
Lý Dương cười nói, Bạch Minh nhìn nhìn Ngưu Linh rồi chậm rãi gật gật đầu:
-Cô bé rất linh hoạt, còn đang đi học phải không, tôi sớm đã nói Lý lão đệ sẽ tham gia hội giao lưu, với thực lực hắn cũng đủ tiêu chuẩn rồi. Đúng rồi, Lý lão đệ, cậu kiếm được cái gì, lấy ra cho chúng tôi nhìn một chút!
Bạch Minh liếc nhìn Ngưu Linh một cái rồi không chú ý tới cô nữa, Ngưu Linh bị lời nói này của Bạch Minh làm cho đỏ mặt cúi đầu, cô đã nghĩ học, không còn đến trường nữa rồi.
-Chính là cái này!
Lý Dương lấy khối ngọc bích thời chiến quốc cho Bạch Minh xem, Mao lão và Bạch Minh nhanh chóng tập trung nhìn khối ngọc này.
Tên bán hàng bên cạnh thì nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn không biết Lý Dương, nhưng hắn biết Mao lão, hắn cũng xem qua rất nhiều kì Hoa Dự Thu Tàng nên hắn rất sung bái Mao lão, nếu không phải Mao lão đang đứng cùng một chỗ với Lý Dương thì chỉ sợ hắn đã sớm chạy lên chào hỏi.
-Ngọc Bích Chiến Quốc, đáng tiếc là không bảo quản tốt, nếu có người mày dũa khoảng mười năm thì sẽ trở lại như xưa!
Hai mắt Bạch Minh sang lên, Mao lão cũng gật gật đầu, Ngưu Linh thì đắc ý quay đầu lại nhìn tên bán hàng, tên này khẳng định là có thể nghe được lời vừa rồi.
-Có chút đáng tiếc, nhưng mà nếu khối ngọc này ở trên tay Lý lão đệ vài năm thì giá trị sẽ khác ngay!
Mao lão từ từ nói, tên bán hàng đã hoàn toàn ngây dại, hắn không tin Lý Dương, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Mao lão, Mao lão nói đây là ngọc bích thời Chiến Quốc thì khẳng định nó là ngọc bích thời Chiến Quốc.
Nghĩ tới việc mình đem khối ngọc bích thời Chiến Quốc xem thành rác rưởi bán đi, hắn có cảm giác tim mình đang nhỏ máu, đặc biệt là ánh mắt khiêu khích của Ngưu Linh càng làm cho hắn thêm khó chịu, ngọc bích thời Chiến Quốc, giá trị bao nhiêu tiền a.
-Tôi làm gì có nhiều thời gian như vậy, lúc về tôi sẽ đưa cho công ty đấu giá để bọn họ bán cho người có duyên là tốt rồi!
Lý Dương lắc lắc đầu, cho dù là mài ngọc thì hắn cũng sẽ không sử dụng ngọc thời Chiến Quốc. Hơn nữa khối ngọc này Lý Dương cũng không định thu giữ, ngọc bích như thế này phải mài một thời gian mới có giá trị, bán ra ngoài để cho người có nhiệt tình với cổ ngọc đem lại huy hoàng cho nó là tốt nhất.
-Cũng đúng, cậu mua khối này bao nhiêu tiền?
Bạch Minh gật gật đầu rồi hỏi, Lý Dương giơ hai ngón tay lên, tên bán hàng nhìn động tác của Lý Dương mà hai mắt có chút đỏ lên.
-Hai vạn a, thật sự là kiếm được một chút!
Bạch Minh lại nói.
-Không phải, là 200...
Lý Dương cười khẽ lắc đầu, Bạch Minh và Mao lão đều có chút sững sốt, sau đó cùng nhau cười khổ một tiếng, hai trăm mua một món mấy chục vạn, đây là kiếm một chút sao?
← Ch. 0263 | Ch. 0265 → |