Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0302

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0302: Có người giải ra Thủy Tinh Chủng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Xe của Dương Chí Cương được Lý Dương thuê lại. Với chiếc xe này thì hắn cũng không để ý trong lòng cho lắm.

Ngược lại, Lý Dương còn có một cảm giác thân thiết ở trong lòng. Hắn nhớ lại khi mình mới có bắt đầu học lái xe, anh trai Lý Thành đã cho Lý Dương mượn chiếc xe bánh mỳ để thực tập. Chiếc xe đầu tiên mà Lý Dương tập lái đó chính là chiếc xe loại này.

Tính cách và bộ dạng của Dương Chí Cương cũng không khác biệt lắm. Đây là một người rất thật thà. Sau khi Lý Dương thuê xe thì liền lập tức chở hắn đến Ruili và cũng không hỏi gì nhiều.

Chiếc xe vang lên âm thanh thật lớn. Lý Dương từ nhỏ đã sống cuộc sống bình dân nên không để ý. Còn Lưu Cương thì khỏi phải nói. Lúc còn trong quân ngũ thì tạp âm mà anh ta nghe được còn lớn hơn tiếng ồn của máy bay trực thăng. Tiếng ồn của chiếc xe này chỉ giống như mưa bụi mà thôi.

U.... u!

Lý Dương lấy ra chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại đang ở chế độ rung và Lý Dương cũng không có thay đổi lại. Đôi khi chế độ rung lại tiện hơn là dùng nhạc chuông.

Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, Lý Dương có chút sửng sốt. Là em họ của Hà Kiệt Ngô Độ gọi đến. Lần trước ăn cơm, Lý Dương và Ngô Độ đã trao đổi số điện thoại với nhau.

- Lý Dương, khi nào thì anh quay trở về Bắc Kinh?

Khi hắn mở máy nghe, bên kia đã truyền đến giọng nói vội vàng của Ngô Độ.

- Tôi vừa mới đến Vân Nam, chắc chưa quay về Bắc Kinh được đâu. Mà có chuyện gì à?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó thì giọng nói của Ngô Độ có vẻ nóng nảy:

- Vân Nam, vậy ra anh đi Ruili à? Sao anh không gọi tôi chứ?

Lý Dương vỗ mạnh đầu. Vị đại thiếu gia này đã từng nói qua với mình là y cũng muốn đến Ruili để tìm hiểu một chút. Sau khi quay về Minh Dương thì Lý Dương đã quên béng vụ này. Trong tiềm thức của Lý Dương thì Ngô Độ lúc ấy chỉ thuận miệng nói cho vui. Dù sao thì cũng mới tốt nghiệp, tinh lực còn tràn đầy nên thường hay muốn đi chỗ này chỗ nọ.

- Thành thật xin lỗi, tôi có việc đến Trùng Khánh rồi từ đó trực tiếp qua đây luôn, chứ không về Bắc Kinh. Cho nên không thể gọi cậu được.

Lý Dương nói có chút ngượng ngùng. Mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng là người thất hứa.

- Đừng nói nữa, ngày mai tôi sẽ đến đó. Lúc đó anh ở Ruili chờ tôi là được rồi.

Ngô Độ nói xong liền tắt điện thoại.

Lý Dương lắc đầu bất đắc dĩ, rồi tắt máy điện thoại. Dương Chí Cương luôn lái xe an toàn. Chiếc xe bánh mỳ này thoạt nhìn thì cũ nát nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Điểm này làm cho Lý Dương cảm thấy rất hài lòng.

Hai tiếng sau, bọn họ đến Ruili. Lưu Cường liền thuê một khách sạn. Bọn họ không tiếp tục đi nữa mà ở lại dùng cơm.

Khách sạn này không tồi, nhưng đáng tiếc là khách sạn đã muốn hết phòng nên bọn họ không thể thuê nhiều phòng cùng một lúc được.

- Không có việc gì, ông chủ. Tôi ngủ ở trên xe là được rồi.

Khi nghe không còn nhiều phòng, Dương Chí Cương có vẻ như không để ý nhiều, mở miệng cười, rồi chỉ ra bên ngoài ô tô.

- Không được, bây giờ ban ngày thì nóng ban đêm thì lạnh. Ngủ trên xe không tiện đâu. Chúng ta ra bên ngoài tìm xem còn khách sạn nào khác không.

Lý Dương lập tức lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy thích anh chàng lái xe chất phác này. Tiền thuê một ngàn một ngày tuy hơi cao nhưng có người lái xe an toàn cũng tốt. Với Lý Dương mà nói tiền ít tiền nhiều cũng không quan trọng. Quan trọng là an toàn và thoải mái.

- Vậy được rồi!

Dương Chí Cương cũng không phản đối. Lý Dương cũng không cho anh ta lái xe. Ba người liền rời khỏi khách sạn. Lần này Dương Chí Cương đi đằng sau Lý Dương và Lưu Cương, giống như người hầu hoặc vệ sĩ vậy.

Liên tục hỏi hai khách sạn và một nhà nghỉ đều không còn phòng trống. Điều này làm cho Lý Dương đau đầu. Hắn lại nghĩ đến ngày mai khi Ngô Độ đến đây, biết không còn phòng nghỉ khách sạn thì cậu ta sẽ phản ứng như thế nào. Chỉ sợ là nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi.

Đi hết mấy con phố nhưng vẫn không tìm được phòng trống. Ruili đổ bàn chỉ còn vài ngày là diễn ra. Những người từ bên ngoài vào Ruili vẫn còn rất nhiều. Cho dù không có tới thì cũng đã đặt phòng trước rồi. Lúc này thì làm sao còn phòng trống chứ.

- Ông chủ, không cần phải đi nữa. Tôi ngủ trên xe là được rồi.

Dương Chí Cương lại nói một câu. Kỳ thật thì anh ta cũng hiểu được, lúc này muốn tìm được phòng trống ở Ruili thì rất khó. Đáng tiếc là anh ta đi gấp nên không mang theo chăn. Nếu không thì ngủ trên xe một chút cũng không thành vấn đề.

- Chúng ta đến phía trước thêm một chút. Nếu không được thì chúng ta trở về.

Lý Dương thở dài. Đã đi qua mấy con phố nhưng cũng không uổng công. Ít nhất thì hắn cũng đã có những ấn tượng ban đầu ở Ruili.

Lúc còn ở Bình Châu, Lý Dương đã từng nghe nói qua. Ruili khắp nơi đều bán nguyên thạch. Sau khi đến Ruili, Lý Dương mới phát hiện rằng những thông tin vỉa hè đó quả thật không nên tin.

Đi suốt mấy con phố, những tiệm bán ngọc đúng là không ít. Nhưng cửa hàng thì lại quá ít ỏi. Hơn nữa những cửa hàng nguyên thạch đều làm ra đồ giả. Thoạt nhìn rất giống Lão Trường Khẩu nhưng thật sự toàn là đồ giả.

Nhưng ngẫm lại Lý Dương cũng có thể hiểu được. Ruili là một thành phố cảng lớn. Phỉ Thúy chính là vật phẩm nhập khẩu nhều nhất. Nhưng cũng còn những mặt hàng khác như chất đốt, quần áo, đồ dùng gia dụng, vật dụng hàng ngày... được nhập khẩu vào. Như thế nào lại cho rằng toàn bộ thành phố đều là đổ thạch.

Ruili không lớn, đi chừng thêm một lát là đã ra vùng ngoại thành.

Cửa hàng bán nguyên thạch đột nhiên nhiều ra. Vừa mới chuyển qua một con phố thì Lý Dương liền thấy ba cửa hàng. Càng đi về phía trước thì cửa hàng bán nguyên thạch lại càng nhiều.

Điều này làm cho Lý Dương rất ngạc nhiên. Hắn quay đầu lại nhìn rồi lại lắc đầu cười.

Người ta gọi Ruili là thành phố đổ thạch. Đương nhiên những cửa hàng bán nguyên thạch phải rất nhiều, tạo nên thành những con phố chuyên bán nguyên thạch. Nếu không có cửa hàng nguyên thạch thì mới là lạ.

Những cửa hàng này không giống như ở Nam Dương hay Bình Châu. Ở Nam Dương hay Bình Châu thì đa phần là các cửa hàng bán đồ bằng ngọc. Còn ở đây thì tất cả đều là đổ thạch.

Con phố tập trung rất nhiều cửa hàng. Nơi đây tập trung đủ loại nguyên thạch, chỉ có một số ít Phỉ Thúy. Còn về Phỉ Thúy thành phẩm thì rất ít.

Sau này Lý Dương mới biết được, đa phần Phỉ Thúy thành phẩm đều nằm ở khu du lịch bên kia. Bên kia các cửa hàng về ngọc rất nhiều. Bên này thì có thể nói là trung tâm của đổ thạch chuyên nghiệp và cũng là nơi bán sỉ nguyên thạch.

Trên đường đi cũng có một cái khách sạn. Lý Dương vào hỏi nhưng vẫn không còn phòng trống. Điều này làm cho Lý Dương có chút bất đắc dĩ.

Từ một khách sạn đi ra, Lý Dương liền phát hiện nơi gần đó có mấy cửa hàng bán nguyên thạch liền vội vàng bước đến. Một lát sau, càng có nhiều người từ trong một cửa hàng đi ra. Tất cả đều rất vội vàng, thậm chí còn có người chạy.

- Lại có người giải thạch tăng.

Dương Chí Cương đột nhiên nhếch miệng cười, trên mặt còn có chút hâm mộ.

Lý Dương giật mình, bật thốt lên:

- Làm sao mà anh biết được?

- Nơi này tôi đã đến rất nhiều lần. Trước kia thường xuyên có người giải thạch. Nếu như không phải giải ra ngọc tăng giá thì căn bản không có nhiều người xem đến vậy. Cho nên tôi có thể khẳng định nhất định là đã có người giải ra ngọc tăng giá.

Dương Chí Cương vừa nói xong đã dùng tay ngăn một người vừa mới băng ngang qua bọn họ, dùng ngôn ngữ địa phương hỏi vài câu.

Thứ ngôn ngữ địa phương này Lý Dương nghe không hiểu nên chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Nói vài câu, người kia lập tức đi ngay. Dương Chí Cương lúc này mới quay đầu lại nói với Lý Dương:

- Phía trước không xa, tại nhà của Triệu gia, có người đã giải ra được một khối thủy tinh. Những người này đều nghe bạn của mình gọi điện thoại thông báo nên mới vội vàng đến đây.

- Thủy Tinh Chủng?

Lý Dương sửng sốt một chút, há hốc miện ra, đột nhiên quay đầu lại nhìn theo hướng của những người này.

Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng chính là loại Phỉ Thúy cao cấp nhất. Những loại Phỉ Thúy bình thường đều không thể sánh bằng. Năm nay, ở Nam Dương, có rất nhiều các chuyên gia đổ thạch và thương nhân đổ thạch nhưng cũng chỉ có duy nhất Lý Dương là giải ra khối đó mà thôi.

Tại Bình Châu, nơi diễn ra việc trao đổi nguyên thạch nổi danh nhất trong cả nước, cũng chỉ có năm khối Thủy Tinh Chủng được giải ra. Đây có thể nói là thành tích tốt nhất từ trước đến nay.

Ai cũng không nghĩ đến, bọn họ vừa mới đến Ruili được một giờ thì đã nghe có người giải ra được Thủy Tinh Chủng. Giờ phút này Lý Dương cảm thấy rất chấn động.

Dương Chí Cương thì tính tình thật thà nhưng cũng không phải là người ngu dốt. Bởi vì anh ta đã từng phục vụ qua rất nhiều chuyên gia đổ thạch, nhìn bộ dạng của Lý Dương thì đã biết ý tưởng trong lòng hắn, liền cười ha hả hỏi:

- Ông chủ, tôi biết chỗ đó, có muốn đi tham quan không?

- Được, tôi cũng muốn xem qua.

Lý Dương lập tức gật đầu. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, chỉ sợ là chính hắn cũng chưa giải ra được. Cho nên Lý Dương cũng muốn đi xem qua một chút. Chỉ cần là người yêu thích đổ thạch, yêu thích Phỉ Thúy thì không bao giờ cự tuyệt lại được sự hấp dẫn của Thủy Tinh Chủng.

Lúc này Lý Dương mới hiểu được tại sao có nhiều người chạy đến như vậy. Nghe được tin tức có Thủy Tinh Chủng thì có người trụ lại được chắc không nhiều, trừ phi là người không yêu thích nó.

Nghe Lý Dương đồng ý, Lưu Chí Cương liền dẫn Lý Dương và Lưu Cương đi theo những người kia. Một lát sau, bọn họ nhìn thấy một cánh cửa sắt cũ. Lúc này cánh cửa sắt được mở ra. Bên trong có rất nhiều người, còn bên ngoài thì có không ít người đang tiến vào bên trong.

Phía trên của cánh cổng sắt còn có những dòng chữ màu đỏ thẫm" Cửa hàng giải thạch Triệu Thị"

- Triệu gia ở Ruili rất có danh. Trên đường chuyên đổ thạch tổng cộng có sáu cửa hàng, trong đó có hai cái thuộc nhà Triệu gia rồi.

Dương Chí Cương nhẹ giọng giới thiệu. Anh ta là lái xe, đồng thời cũng là hướng dẫn viên, có nghĩa vụ giải thích mọi việc cho Lý Dương. Đây cũng là công việc của anh ta. Trước kia đã làm qua rất nhiều lần nên cảm thấy rất quen thuộc.

- Sáu cửa hàng giải thạch?

Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức gật đầu. Con phố thoạt nhìn thì không lớn nhưng có đến sáu cửa hàng giải thạch. Xem quy mô của cửa hàng trước mắt này xem thì biết những cửa hàng còn lại sẽ không nhỏ. Rất khó tưởng tượng một nơi cũ nát như vậy lại có thể có được nhiều cửa hàng giải thạch đến như vậy.

Nhưng Lý Dương cũng không cần phải lo lắng suy nghĩ gì cả, Bọn họ chỉ cần tìm người đã giải ra được Thủy Tinh Chủng mà thôi. Bên dưới mái hiên che năng có ít nhất hai trăm người đang tụ tập, còn có rất nhiều người bên ngoài muốn hướng vào bên trong.

Tìm được nơi cần đến, bước chân Lý Dương lập tức nhanh hơn. Hiện tại người ở bên kia rất nhiều, nếu có đến thì cũng chưa chắc nhìn được người giải thạch bên trong.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)