← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Cách đó không xa, Sang Dala đang hoan hỉ tiến về phía Lý Dương. Đi đằng sau vẫn là bốn người vệ sĩ lần trước.
- Sang Dala, sao anh lại ở đây?
Lý Dương cũng vui mừng khi nhìn thấy Sang Dala. Hai người dù sao cũng đã cùng nhau trải qua một khoảnh khắc nguy hiểm.
- Cá cược Ruili có mối liên quan rất lớn với chúng tôi. Tôi đến nơi này cũng là để tìm hiểu một chút.
Sang Dala khi nói chuyện với Lý Dương lại nhìn qua Lưu Cương bên cạnh. Tiếp đó là Dương Chí Cương, Triệu Đức Trụ rồi đến ông chủ Mạnh.
Bốn người vệ sĩ đứng đằng sau Sang Dala đều mỉm cười với Lưu Cương. Từng trải qua khoảnh khắc cùng nhau đối phó với kẻ địch làm cho mối quan hệ giữa bọn họ kéo gần thêm không ít. Với thân thủ của Lưu Cương, bọn họ rất là bội phục.
- Tôi hiểu rồi!
Lý Dương lập tức cười gật dầu. Sang Dala là người của ngũ đại gia tộc. Điều này thì Lý Dương đã sớm biết qua. Nhưng Sang Dala không nói thì Lý Dương cũng không tiện hỏi.
- Ngày hôm qua tôi còn đang suy nghĩ xem là cậu có đến Ruili hay không. Lúc ấy tôi còn có một cảm giác, cậu khẳng định sẽ đến. Hơn nữa lại còn đến sớm. Haha, không ngờ là tôi đã đoán trúng. Cậu quả nhiên đã đến đây.
Nhìn thấy Lý Dương, Sang Dala có vẻ rất khoái trá. Hơn nữa, cũng rất nhiệt tình. Một số người xung quanh đã nhận ra Sang Dala nên nhỏ giọng bàn tán. Là một trong những người thừa kế của ngũ đại gia tộc, bất luận là Sang Dala ở Myanmar hay ở Ruili thì cũng làm cho người khác phải chú ý.
- Chuyện náo nhiệt như vậy, lại là một trong những sự kiện trọng đại của giới ngọc thạch, như thế nào tôi lại không đến chứ?
- Nếu cậu mà đến đây thì chắc chắn có người sẽ khóc mất.
Sang Dala nhún vai, vừa cười vừa nói.
Ông chủ Mạnh đứng một bên càng có vẻ kinh ngạc hơn. Sang Dala thì ông ta không biết nhưng có thể nhìn ra được đối phương hẳn là người có thân phận cao. Tuy rằng người này nói tiếng phổ thông cũng rất chuẩn nhưng nhìn không giống như người địa phương.
- Sang Dala, anh tin tưởng tôi đến vậy à?
Lý Dương lại cười. Ý tứ của Sang Dala hắn có thể hiểu được. Có mình ở đây thì phỏng chừng nhà cái có muốn kiếm ăn cũng không được nhiều lắm.
- Ngọc Thánh mà tôi không tin thì còn tin ai?
Sang Dala cười to một tiếng.
Sang Dala lại chỉ về phía bên cạnh:
- Lý Dương, đừng đứng chỗ này nữa. Bên kia có phòng ở của tôi. Chúng ta qua bên đó tán gẫu đi.
Sang Dala nói xong liền không cần Lý Dương phản ứng, kéo hắn về phía bên kia. Ông chủ Mạnh do dự một chút rồi cũng đi theo.
Ngô Độ đang ngồi hóng mát ở đằng xa cũng vội vàng cùng với Phùng Kiếm đi theo luôn. Lý Dương cũng không thể để gã ở lại một nơi hoang dã như thế này. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Phòng của Sang Dala tuy không tồi so với các căn phòng cũ nát ở đây, nhưng cũng xây dựng rất sơ sài. Nó được kết nối lại từ những thanh gỗ. Lý Dương không khỏi lo lắng nếu như xảy ra sự cố cháy.
Triệu Đức Trụ đã đem quá trình của cá cược Ruili giới thiệu qua cho Lý Dương. Lý Dương cũng biết cá cược Ruili tuy rằng chỉ diễn ra có ba ngày nhưng số người tham gia cũng không ít. Ở Nam Dương cũng không có đến số người tham gia đông như vậy. Cho nên cũng không được cho rằng là một trong bốn sự kiện trọng đại của giới đổ thạch.
Ở đây không sợ thiếu cái gì, chỉ sợ thiếu dân cờ bạc. Khác không nói, chỉ cần nhìn vào các công ty xổ số thì sẽ biết lợi nhuận đạt được như thế nào.
Ngoài ngành đó ra thì các ngành khác cũng không thiếu dân cờ bạc. Những người buôn lậu thuốc phiện thì bọn họ cũng ở đây để cờ bạc, để có thể hưởng thụ được sự giàu có. Có đánh bạc ở đây thì sẽ không bị bắt lại còn có thể ung dung tự tại.
Bên ngoài căn phòng gỗ thì thoạt nhìn không được tốt lắm nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Bên trong tuy không chỉ trang trí sang trọng mà còn đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa khi bước vào lại có cảm giác mát mẽ. Nhiệt độ không khí ở đây là tốt nhất.
- Sang Dala, anh thật là biết hưởng thụ đấy.
Liếc mắt nhìn bên trong, Lý Dương không khỏi hâm mộ nói một câu. Căn phòng ở này vượt xa sức tưởng tượng của Lý Dương. Ngoài diện tích hơi nhỏ một chút thì nó cũng tương đương phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao.
Mà điều quan trọng nhất là trong phòng còn có hai cô gái xinh đẹp đang chờ phục vụ bọn họ.
Vừa bước vào, thì cô nhân viên phục vụ đã mang cho mội người một ly trà lạnh ngon miệng. So với cái quán bên ngoài thì đồ uống ở đây ngon hơn nhiều.
- Bên ngoài không thể sánh bằng trong nhà. Nhà là nơi có thể làm cho mình thoải mái nhất.
Sang Dala tùy ý lắc đầu. Ông chủ Mạnh sau khi bước vào bên trong lại càng ngạc nhiên hơn.
Ông ta không phải lần đầu tiên đến tham gia vào cá cược Ruili. Nhưng ông biết rằng tại đây mà có một chỗ ở sang trọng như vậy thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu không phải là người quan trọng trong nước thì cũng là người của ngũ đại gia tộc ở Myanmar.
Ngoài những người đó ra thì những người khác cho dù là có tiền cũng không thể có một nơi ở tốt như thế này.
Những người trong nước mà được bố trí một chỗ ở như thế này thì cũng không nhiều. Cho nên Sang Dala nhất định là người của ngũ đại gia tộc ở Myanmar.
Ông chủ Mạnh đảo mắt liền có thể đoán được thân phận của Sang Dala. Dù sao thì ông cùng là người khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại có hơn một tỷ trong tay, thì vẫn được coi là có năng lực nhất định.
Lý Dương sờ sờ cái mũi, trên mặt hiện lên chút hâm mộ nói:
- Cũng là anh tốt nhất....
- Vì cái gì mà không cho chúng tôi vào, bạn của chúng tôi ở bên trong mà.
Lý Dương còn chưa kịp nói ra thì bên ngoài đã phát ra những tiếng ồn ào. Sang Dala cau mày. Sắc mặt Lý Dương đột nhiên thay đổi.
Lý Dương muốn bước ra ngoài. Người bên ngoài hô to chính là Ngô Độ. Vừa rồi Lý Dương quên gọi y nên Ngô Độ tự mình tìm đến đây.
- Thật là ngại quá. Bên ngoài là bạn của tôi.
Không đợi Sang Dala có phản ứng gì, Lý Dương liền vội vàng đứng lên, bước nhanh đến cửa. Lưu Cương cũng nhanh chóng theo sai. Ngô Độ dù sao cũng là hạng thiếu gia trong nước. Thật không thể để vấn đề gì xảy ra với y.
Trong phòng, Sang Dala cũng đứng lên đi theo Lý Dương. Đây là địa bàn của y, bất luận xảy ra việc gì thì y cũng là chủ. Lý Dương nếu đã muốn ra mặt thì y cũng không thể trốn một bên.
Ngay cửa ra vào có hai người vệ sĩ của Sang Dala đứng canh. Hai người này đang ngăn không cho Ngô Độ bước vào.
- Lý Dương, anh ra rồi à? Những người này không cho tôi vào.
Nhìn thấy Lý Dương, Ngô Độ liền nói một câu. Phùng Kiếm thì đang cảnh giác quan sát hai người vệ sĩ kia. Kinh nghiệm cho Phùng Kiếm biết hai người đó không đơn giản.
- Cậu không phải ngồi hóng mát sao? Sao lại chạy đến nơi này?
Lý Dương nhíu mày một chút. Hắn không hỏi hai người vệ sĩ kia, chỉ hỏi Ngô Độ trước.
- Không được vô lễ với bạn của Lý tiên sinh.
Ngô Độ còn chưa nói thì Sang Dala đã đứng ở cửa. Hơn nữa còn răn dạy hai người vệ sĩ kia. Hai người đó đều không nói gì, chỉ dùng thân mình ngăn Ngô Độ lại mà thôi. Bây giờ đều tránh qua một bên, không còn ý từ chối Ngô Độ.
- Cám ơn!
Ngô Độ kinh ngạc nhìn thoáng qua Sang Dala rồi cũng không khách khí đi thẳng vào bên trong. Sau khi vào trong, Ngô Độ sững sốt một chút rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.
- Thật ngại quá, đây là bạn của tôi.
Lý Dương mỉm cười nói với Sang Dala. Sang Dala cũng gật đầu, nhìn thoáng qua Phùng Kiếm ở phía sau Ngô Độ.
Là một người thừa kế của gia tộc, với Sang Dala mà nói điều quan trọng nhất là phải học được cách xem người hầu. Tên Ngô Độ này thì vừa mới tốt nghiệp, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đi theo sau gã thì lại khác. Phùng Kiếm nhìn không kém gì so với hai người vệ sĩ bên ngoài của y.
Hơn nữa, trên người Ngô Độ còn hiện lên nét kiêu ngạo, làm cho Sang Dala biết gã cũng không phải là người bình thường. Chỉ cần điểm này thôi thì Sang Dala không muốn để Ngô Độ khó xử.
Hơn nữa, Ngô Độ là theo Lý Dương đến đây. Sang Dala do dự một chút liền lập tức đồng ý cho Ngô Độ tiến vào. Sau khi điều tra rõ ràng thân phận của Lý Dương, Sang Dala tuyệt đối hiểu được Lý Dương va y có thân phận ngang nhau, thậm chí còn cao hơn so với thân phận của y.
Nhà gỗ cũng lớn, có Ngô Độ vào nữa cũng không sao. Phùng Kiếm và Dương Chí Cương đứng cùng nhau, cũng không ngồi xuống cùng Ngô Độ.
Ngô Độ cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lý Dương.
Ngô Độ bước vào xã hội không lâu nhưng không có nghĩa là cái gì y cũng không hiểu. Ở địa phương này mà lại có một nơi ở sang trọng đến như vậy thì không thể coi thường.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Sang Dala mỉm cười nhìn Ngô Độ, lúc này mới tiếp tục nói với Lý Dương:
- Lý Dương, tối nay tôi sẽ về bên Myanmar, chỉ sợ là vài ngày nữa mới qua đây được. Không biết là tôi có vinh hạnh mời cậu đến Myanmar làm khách không?
- Myanamar?
Lý Dương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua Sang Dala. Lý Dương cũng không nghĩ đến Sang Dala lại trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy.
Thanh danh của Ngọc thánh Lý Dương không chỉ có tiếng vang trong nước mà còn có rất nhiều người ở Myanamar biết đến hắn.
Đặc biệt là vùng đấy mỏ quặng ngọc, với cao thủ giải thạch thì rất có sự kính ngưỡng. Với thanh danh của Lý Dương thì tuy rằng bọn họ vẫn chưa biết lắm nhưng thành tựu của hắn thì lại rất tôn kính. Tại Bình Châu công bàn cũng có rất nhiều thương nhân nguyên thạch Mynamar đến tham dự. Bọn họ mang về những tin tức này khiến cho tất cả mọi người đều không hoài nghi.
- Ở Myanmar xin Lý tiên sinh cứ yên tâm. Nó cũng an toàn như trong nước của ngài mà thôi. Tôi xin lấy đầu mình để cam đoan.
Sang Dala gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Với Lý Dương mà nói, điều lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn. Lưu Cương thì nhíu mày lại. Ở trong nước dù có xảy ra chuyện gì thì y cũng còn có biện pháp, chứ ra ngoài rồi thì y không có khả năng khống chế. Cho nên y không muốn Lý Dương đồng ý.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |