← Ch.0031 | Ch.0033 → |
-Không có lỗ là được, dù sao nó cũng là đồ cổ!
Lý Dương cười nói.
Biểu tình của Lý Xá Lý Dương hiểu, nếu nhìn bề ngoài thì thứ này quả thật không phải là đồ tốt, nhưng mà Lý Dương cũng không phải mua bức tượng này không, thứ hắn mua còn có bảo bối trong bụng bức tượng nửa.
-Khẳng định là đồ cổ!
Lí Xán cười nói, Ngô Hiểu Lỵ thì lắc đầu không nói gì thêm.
-Đồ cổ là được rồi!
Lý Dương lại ôm lấy bức tượng phật, hắn tiện tay lấy khăn tay ở bên cạnh lau chùi, tuy bức tượng cũng có những vệt sáng, nhưng rất nhiều vệt sáng đã bị bung ra, hơn nữa trạm chỗ quá thô ráp, người trong nghề chắc chắn sẽ không mua nó.
Đi ra ngoài, Lý Dương giơ bức tượng phật lên cao rồi cẩn thận quan sát, những người không hiểu chuyện đi ngang qua còn tưởng hắn là người trong nghề, quả thật là bộ dáng của hắn rất giống.
-Được rồi, đặt xuống đi, bức tượng điêu khắc thời dân quốc thì có gì đẹp chứ, hôm nào tôi dẫn anh tới chỗ ông ngoại tôi coi bức tượng phật thời Nam Bắc triều!
Ngô Hiểu Lỵ kêu một tiếng, bộ dáng của Lý Dương lúc này thật sự là rất đáng giận, không hiểu gì mà có mua bừa, nếu hôm nay mà không có mình thì hắn đã bị người ta lừa rồi, nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu Ngô Hiểu Lỵ không đi đến đây thì Lý Dương cũng không ở đây để mua bức tượng phật này.
"Ầm!"
Tượng phật trong tay Lý Dương đột nhiên rơi xuống, tiếng động mà nó phát ra làm những người xung quanh giật mình, vài người từ trong những cửa hàng xung quanh đi ra xem coi có việc gì, Lý Xán và Ngô Hiểu Lỵ cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lý Dương thì đang ngơ ngác nhìn bức tượng bị vỡ trên mặt đất.
-Anh thật làng, 800 đồng cứ vậy mà tan thành mây khói!
Bức tượng đã bị vỡ thành nhiều mảnh, loại tượng rẻ tiền thô ráp này quả thật là không có sự chắc chắn, hơn nữa nó đã trải qua nhiều năm như vậy, bây giờ bị rơi xuống mà không vỡ ra thì mới là lạ chứ.
-Tôi, sao tôi lại không cẩn thận như thế chứ?
Lý Dương nói, giả vờ hắn cũng đã làm, không thể làm quá mức được, nếu cứ tiếp tục giả vờ sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
-Đây là cái gì thế?
Đang định nhặt những mãnh vở lên rồi quét dọn, Lý Xán đột nhiên phát hiện bên trong có một cái hộp gỗ dài mười li, rộng 5 li.
Ngô Hiểu Lỵ cũng bị cái hộp gỗ này hấp dẫn, cô ngồi xổm xuống nhìn, bên trong cái hộp gổ này Lý Dương đã biết rõ từ trước, nó là một viên đá màu đỏ dài tám li, rộng ba li, mấy ngày nay Lý Dương luôn bổ sung tri thức về Phỉ Thúy nên những thứ có liên quan tới Phỉ Thúy Lý Dương cũng có nhìn qua một chút nên hắn biết đây chính là một khối Kê Huyết Thạch.
Từ trước khi mua bức tượng này thì Lý Dương đã biết được bên trong bức tượng có chứa một khối Kê Huyết Thạch, màu đỏ của khối đá này rất đậm, thuần khiết, bề mặt khối đá rất mượt mà, nhìn vào vô cùng diễm lệ. Đây là một khối Kê Huyết Thạch rất tốt.
-Hình như là thứ bên trong bức tượng, tôi cũng không biết nó là cái gì!
Lí Xán lắc đầu, Ngô Hiểu Lỵ cầm lấy một mảnh vở của bức tượng lên xem xét, cô phát hiện phần bụng của bức tượng rỗng toét, không gian của nó vừa đủ chứa cái hộp gỗ này.
-Lão đại, cho anh!
Chờ cho Ngô Hiểu Lỵ xem xong Lý Xán liền lấy cái hộp gỗ đưa cho Lý Dương, trong giới đồ cổ có quy định riêng của nó, thứ này từ trong tượng phật rớt ra, tượng phật lại thuộc về Lý Dương nên cái hộp gỗ này cũng là của Lý Dương, trước khi được Lý Dương cho phép bọn họ không thể tùy tiện mở nó được.
-Mau nhìn thử xem bên tong có cái gì, nói không chừng là có bảo bối đó!
Ngô Hiểu Lỵ thúc giục, Lý Xán cũng tò mò nhìn Lý Dương, bên cạnh hắn còn có mấy người vừa mới đi tới, trong đó chủ tiệm có mà khách hàng cũng có, một cái hộp gổ rớt ra từ bức tượng, thứ này làm mọi người rất tò mò.
"Tốt!"
Lý Dương cười khẽ, bên trong có thứ gì hắn đã biết rõ, khi mở hộp ra chắc chắn sẽ làm cho mọi người nhảy dựng lên.
Kỳ thật, Lý Dương vốn muốn đem về rồi mới tìm một nơi không có ai yên lặng lấy cái hộp ra, nhưng mà thái độ của Ngô Hiểu Lỵ và Lý Xán vừa rồi làm hắn thay đổi ý định, hai người này rất khinh thường bức tượng phật này vậy thì cho bọn họ biết giá trị thật sự của bức tượng này để cho bọn họ lé mắt chơi.
Về phần có bị người khác hoài nghi hay không thì Lý Dương cũng đã suy nghĩ, không có ai biết bên trong bức tượng có một cái hộp, hơn nữa bức tương này lại nặng như vậy, Lý Dương lại là một người ngoài nghề nên ngoài ý muốn làm rớt cũng không phải là không thể, mọi người cùng lắm thì cũng chỉ nghĩ Lý Dương may mắn mà thôi.
Lý Dương cẩn thận mở chiếc hộp ra, thứ bên trong từ từ lộ ra.
Bên trong là một lớp giấy dầu mỏng bao bọc một tảng đá màu đỏ vô cùng bóng loáng.
Thứ bên trong chiếc hộp làm mọi người tò mò, chính vì tò mò nên có rất nhiều người bu tới, hiện tại xung quanh Lý Dương đã có hơn mười người.
Mở lớp vải dầu ra, viên Huyết Kê Thạch xuất hiện trước mặt mọi người, Ngô Hiểu Lỵ, Lý Xán và những người xung quanh đều kinh ngạc há to miệng nhìn, thứ này mọi người đều nhận ra.
Lý Dương cũng giả vờ kinh ngạc khi thấy Huyết Kê Thạch, lần giả vờ này của Lý Dương rất thành công, không hề có bất cứ người nào nghi ngờ hắn.
Bốn mặt khối đá đều đỏ như máu, hai mặt trên dưới trong suốt nhìn thấu đáy, khi cấm trên tay có càm giác rất tươi mát.
-Đây là?
Lý Xán mở to mắt nhìn, hấn ngẩn đầu nhìn xung quanh, cổ họng dùng sức nuốt nước miếng.
-Đây là Kê Huyết Thạch hóa đá từ xương thú, màu sắc của nó đỏ tươi, bốn mặt bên có 70% là màu đỏ, đây chính là trân phẩm khó thấy đó!
Một ngườ trung niên hơn bốn mươi tuổi đột nhiên cảm thán, mọi người xung quanh đều gật gật đầu, khối đá trước mặt này là một khối Thủy Tinh Đống Kê Huyết Thạch, màu đỏ của nó tràn đầy sức sống, rất ngưng tụ, bên trong còn pha thêm một chút màu trắng và màu vàng, khi đặt khối Kê Huyết Thạch này trên mặt đất thì chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ ở ngoài mà không thấy được một chút màu trắng và màu vàng bên trong, thế nhưng chỉ lớp màu đỏ bên ngoài cũng đã đủ diễm lệ rồi
Thủy Tinh Đống Kê Huyết Thạch là một trong những loại Kê Huyết Thạch có độ trong suốt cao nhất, loại Kê Huyết Thạch này không khác Phỉ Thúy nhiều lắm, trong những loại Kê Huyết Thạch thì ngoại trừ loại cực phẩm Kê Huyết Thạch toàn bộ đều đỏ có giá trị hàng tỉ ra thì nó là loại tốt nhất.
-Lý Dương, thứ này thật sự là lấy ra từ trong bức tượng phật ư?
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên hỏi một câu, với nhãn lực của cô, cô rất dễ dàng nhận ra khối đá này có chỗ bất phàm, nhưng mà cô không thể nào tin tưởng được một viên đá bảo bối như vậy lại được giấu trong một bức tượng phật thời quốc dân.
-Ta không biết, khi nãy không thấy rõ, lúc đó tôi đang đau lòng vì mất oan 800 mà thôi!
Lý Dương nhếch miệng cười cười, vẻ mặt của hắn làm cho tất cả mọi người tin tưởng hắn vừa rồi là không cẩn thận, chẳng qua giá trị của việc không cẩn thận không hề thấp, một bức tượng 800 đổi lấy một viên Huyết Kê Thạch.
Về phần cái hộp gỗ này có thuộc bức tượng hay không thì không ai nghi ngờ vì không có ai rãnh rỗi đi đặt một chiếc hộp đặt viên Huyết Kê Thạch quý giá như vậy dưới đất.
-Anh bạn này, tôi ra giá ba mươi vạn mua khối Huyết Kê Thạch này, thế nào!
Lý Dương vừa định cất khối Huyết Kê Thạch thì có một giọng nói từ phía sau vang lên, Lý Xán nhận ra đó là ông chủ bán con dấu ở bên cạnh, ánh mắt của hắn cực độc, có điều hắn ra giá có chút quá thấp.
-o0o-
*****
-Ba mươi vạn, nhìn cho kỹ vào, đây là khối Huyết Kê Thạch có hơn 70% đỏ đó, muốn nhân dịp nhà dột chôm của sao?
Lý Dương còn chưa nói gì thì Ngô Hiểu Lỵ đã xông ra không khách khí đáp trả, Lý Dương tuy nhận ra nó là Huyết Kê Thạch nhưng hắn lại không biết giá của nó, công ty An Thị chi nhánh ở Minh Dương không có tiêu thụ Huyết Kê Thạch nên hắn không thể biết giá, biết thứ này là Huyết Kê Thạch là do hắn siêng năng học tập mà thôi.
-Vị tiểu thư này nói đúng, ba mươi vạn thật sự quá thấp, khối đá này nếu đem đi đấu giá thì ít nhất cũng được trăm vạn!
Người trung niên nói làm cho Lý Dương sững sờ.
Khi Lý Dương phát hiện ra thứ giấu trong bức tượng phật hắn cũng không biết được rằng nó lại đáng giá như vậy, lúc ấy Lý Dương chỉ cảm thấy này khối Huyết Kê Thạch này không tồi, giá cũng khoảng mười vạn mà thôi.
Vừa rồi người kia nói giá ba mươi vạn hắn đã rất giật mình nhưng câu nói sau đó của Ngô Hiểu Lỵ càng làm hắn giật mình hơn, một khối đá nhỏ như thế này không ngờ lại có giá cao hơn cả Phỉ Thúy, khối Phỉ Thúy cao cấp lần trước Lý Dương bán cho Vương Hạo Dân còn to hơn khối này một chút, không ngờ giá của nó lại cao đến vậy.
-Cô cũng nói đó là bán đấu giá, trên thực tế thì nó không có giá như vậy!
Lúc trước hắn ra ba mươi vạn quả thật là muốn nhân dịp nhà dột hôi của, nếu không phải là ở đây nhiều người như vậy hơn nữa cũng có người biết đây là khối Kê Huyết Thạch thì hắn đã dùng giá một vạn để mua nó rồi.
-Người trẻ tuổi, tôi ra giá bảy mươi vạn, bán khối này cho tôi nhé!
Người trung niên thấy không kiếm lợi được nữa nên ra giá bảy mươi vạn rồi mỉm cười nhìn Lý Dương.
Ngô Hiểu Lỵ và Lý Xán đều không nói gì, giá bảy mươi vạn không cao cũng không thấp, khối đá này dù sao cũng quá nhỏ, nếu lớn hơn một chút thì giá ít nhất cũng trăm vạn.
Khối Kê Huyết Thạch này nếu đấu giá quả thật là có giá hơn trăm vạn, nhưng đấu giá thì phải tốn một mức phí lớn hơn nữa phải đợi một thời gian rất lâu mới có thể nhận được tiền, trong lúc bình thường thì giá bảy mươi vạn đã vừa phải.
Lý Dương nhìn thoáng qua Ngô Hiểu Lỵ, hắn lắc đầu cười:
-Vị tiên sinh này không cần ra giá nữa, lúc trước tôi đã nói bức tượng phật này dùng để làm quà chúc thọ, nếu không còn bức tượng phật thì dùng khối Kê Huyết Thạch này làm quà vậy!
Lời của Lý Dương làm mọi người ngớ ngẩn, đặc biệt là Ngô Hiểu Lỵ, đây cũng không phải là bức tượng phật trị giá 800 mà là khối huyết Kê Thạch trị giá 70 vạn, Lý Dương vậy mà không nói một lời liền đem tặng ngay, phong cách này quả thật rất giống nhà giàu mới nổi.
-Lý Dương, thứ này quá quý, ông ngoại tôi không thể nhận được!
Ngô Hiểu Lỵ nói có chút lắp bắp, trong giọng nói của cô còn mang theo một chút cảm động nữa, việc này cho dù là Lý Dương có nhiệt tình, thật tâm hay không thì cô cũng không để ý, hiện tại cô đang rất vui vẻ.
-Người trẻ tuổi, nếu muốn mua quà mừng thọ thì càng đơn giản, cậu bán khối đá này cho tôi, tôi giới thiệu cho cậu mua món quà khác, thế nào?
Người trung niên có chút sững sốt, ngay sau đó hắn liền mỉm cười nhìn Lý Dương rồi nói.
-Thật sự xin lỗi, nếu đã nói ra thì sao lại có thể nuốt lời được chứ, mọi người nói có phải không!
Lý Dương vẫn lắc đầu, tuy quaw mừng thọ bảy mươi vạn có chút quý trọng nhưng mà Ngô Hiểu Lỵ đã từng giúp đở Lý Dương nhiều lần, đặc biệt là chuyện trường học, cô đã giúp cho gia đình Lý Dương giảm bớt một trăm vạn tiền tổn thất nên tặng cho cô một món quà như thế thì cũng không có gì.
Có suy nghĩ như thế, quyết tâm của Lý Dương cầng thêm kiên định, vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng bây giờ Lý Dương muốn thật sự làm nó, huống chi Lý Dương chỉ dùng 800 để mua nó mà thôi, tặng đi thì cũng chẳng có gì.
-Tôi thêm mười vạn nữa, tám mươi vạn, tôi ra giá tám mươi vạn, cậu bán khối này cho tôi đi, tôi thật sự rất thích nó!
Người trung niên suy nghĩ một lát rồi nói, xung quanh đã hơn ba mươi người, người xung quanh phần lớn là nghe tin có một khối Huyết Kê Thạch xuất hiện nên tò mò tới xem, tin tức này đã truyền ra khắp nơi, đợi thêm một lát nữa chỉ sợ là người sẽ càng thêm đông.
-Lý Dương, anh bán nó đi, giá tám mươi vạn không thấp đâu, tôi cũng không thể dùng nó để tặng cho ông ngoại được, nó thật sự quá quý trọng, nếu anh muốn tặng quà thì một lát nữa chúng ta đi chọn món khác!
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên nói, Lý Xán nhìn Lý Dương, nơi này đã lâu rồi không có chuyện gì lớn xảy ra, ngày hôm nay lão đại của hắn lại ở đây làm lớn một hồi, nghĩ tới đây Lý Xán có chút kích động.
-Hiểu Lỵ, cô đã giúp tôi nhiều như thế, nói thật, tôi thiệt tình muốn cảm ơn cô, mặc kệ khối Huyết JKe6 Thạch này có giá bao nhiêu cũng được, nó là một chút tâm ý của tôi, nó cũng chỉ như bức tượng phật không đáng giá kia mà thôi!
Lý Dương lại lắc đầu rồi nhỏ giọng nói với Ngô Hiểu Lỵ, ánh mắt hắn tràn đầy chân thành làm cho Ngô Hiểu Lỵ ngơ ngác nhìn Lý Dương mà không nói thêm được gì.
-Tốt, nói rất tốt, cậu có tình có nghĩa quả thật là rất tốt, nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép buộc cậu nữa, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cậu đổi ý, hoặc là khối Huyết Kê Thạch này không dùng để tặng nữa thì cậu cứ điện cho tôi, tôi sẽ dùng giá tám mươi vạn để mua nó!
Người trung niên kia đột nhiên gật dầu rồi vừa nói vừa lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Dương, hắn tràn đầy tán thưởng nhìn Lý Dương.
-Chủ tịch tập đoàn Khải Đạt của Minh Dương, Trịnh Khải Đạt?
Lý Dương nhìn thoáng qua danh thiếp rồi kinh ngạc ngẩn đầu nhìn người trung niên, Lý Dương còn nhớ rõ lần trước Trương Vĩ đã từng nhắc tới hắn, hiệp hội ngọc thạch Minh Dương có bốn chủ sự quản lý công việc, trừ Cố lão, Tư Mã Lâm và Vương Hạo Dân thì người còn lại là Trịnh Khải Đạt.
Trịnh Khải Đạt gật gật đầu, hắn một lần nữa tiếc hận nhìn Huyết Kê Thạch trên tay Lý Dương rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
-Chờ đã, Trịnh tiên sinh, ngài biết Trương tổng của Thúy Ngọc Hiên không?
Lý Dương vội vàng gợi Trịnh Khải Đạt lại.
-Thúy Ngọc Hiên, Trương Vĩ?
Trịnh Khải Đạt ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương.
-Đúng vậy!
Lý Dương gật gật đầu.
-Đương nhiên là quen, chúng tôi là bạn củ, câu là?
Trịnh Khải Đạt xoay người lại nhìn Lý Dương.
-Tôi gọi là Lý Dương, lúc ở Thúy Ngọc Hiên tôi từng nghe Trương tổng nhắc tới ngài!
Lý Dương cười nói, hắn lúc này có chín phần nắm chắc người này là quản sự còn lại mà lần trước hắn chưa gặp-Trịnh Khải Đạt.
-Lý Dương, Lý Dương, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là Lý Dương- người ở Thanh Đảo đổ thạch ba lần thắng lớn hai lần, sau đó lại ở Thúy Ngọc Hiên đổ ra một viên cao cấp Băng Chủng Phỉ Thúy!
Trịnh Khải Đạt cười nói, sau đó hắn nhiệt tình bước lên bắt tay Lý Dương.
Những người xung quanh đều có chút hồ đồ, đặc biệt là Ngô Hiểu Lỵ, chuyện của hắn ở Thanh Đảo cô cũng biết, Thúy Ngọc Hiên cô cũng từng đi qua vài lần, nhưng mà cô cũng không biết Lý Dương từng ở đó đổ ra một khối cao cấp Băng Chủng.
-Thật không ngờ là hai ta lại có thể gặp nhau ở đây, ngày hôm qua Tư Mã còn nói nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cậu cho tôi làm quen nữa, lần trước cậu đổ ra khối cao cấp Băng Chủng đã giúp cho hiệp hội Phỉ Thúy Minh Dương tăng thêm không ít thể diện đó!
Trịnh Khải Đạt có vẻ rất cao hứng, Tư Mã Lâm quả thật là đã từng nhắc tới Lý Dương, hơn nữa còn đánh giá rất cao Lý Dương, lúc đó Trịnh Khải Đạt còn cho rằng Tư Mã Lâm có chút khoa trương, hiện tại xem ra Tư Mã Lâm không chỉ không khoa trương mà còn nói có chút thấp nữa.
-o0o-
← Ch. 0031 | Ch. 0033 → |