Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0344

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0344: Một đôi Trường Sinh Bát thần kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


-Lão đại, anh đến khi nào vậy? Sao không gọi một tiếng để tôi đến đón

Bên ngoài thang máy, trước của công ty, Lý Xán nhanh chóng đi tới kích động nói với Lý Dương một câu. Nhìn thấy nhiều lãnh đạo công ty như thế cô gái kia không dám nói chuyện, sợ rằng sau đó cô cũng không có cơ hội nói.

-Tôi vừa mới tới, chiều nay định tới trung tâm triển lãm bàn bạc chút việc, thừa dịp hiện tại không có việc gì nên chạy tới

Lý Dương cười cười nhìn những người bạn trước mặt, trong lòng hắn có chút kích động.

-Lý lão đệ, nói vậy chiều cậu sẽ rời khỏi?

Trịnh Khải Đạt vội vàng hỏi một câu, Lý Dương xuất hiện nơi này làm hắn rất ngạc nhiên, vừa lúc có thể nhờ hắn xem xét một ít đồ cổ của công ty luôn.

Lý Dương tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có danh tiếng rất lớn, hơn nữa phía sau Lý Dương còn có Hà lão ủng hộ, chỉ cần Lý Dương xem xét thì có rất ít người không tin, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ lưu lại cái chén men kia.

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

-Buổi chiều định ra ngoài một chút, nhưng công việc cũng không có gì, chỉ một lát là có thể về

-Nói như vậy là cậu tạm thời không rời khỏi Trịnh Châu?

Hai mắt Tư Mã Lâm sáng lên, hắn vội vàng hỏi một câu. Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, Hà lão cho hắn đi tô chức một cuộc triển lãm Trường Sinh Bát, có tình huống gì Hà lão sẽ thong báo cho hắn, hắn không cần phải lo lắng.

-Lý lão đệ, thật sự là như vậy sao?

Trịnh Khải Đạt ngẩn người rồi vội kêu lên. Mọi nười xung quanh đều kinh ngạc liếc nhìn Trịnh Khải Đạt, ở công ty Trịnh Khải Đạt bình thường đều rất nghiêm túc, Lý Xán chưa từng thấy Trịnh Khải Đạt kích động như vậy bao giờ.

"Tôi tạm thời không định đi, có lẽ là sẽ ở đây vài ngày "

Lý Dương cũng có chút nghi hoặc, có điều vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Trường Sinh Bát ở lại Trịnh Châu nên Lý Dương không có khả năng rời khỏi, lần triển lảm này kéo dài 4 ngày, hơn nữa thời gian dàn trải ra cả tuần.

-Thật tốt quá

Trịnh Khải Đạt lại kêu lên, Lý Xán, Liễu Tuấn lại sững sốt, có điều mọi người đều lộ ra nụ cười, Lý Dương có thể ở lại lâu một ngày thì bọn họ có thể ở chung thêm 1 ngày, có gì mà mất hứng chứ.

.........

Nói chuyện vài câu Trịnh Khải Đạt lập tức dẫn Lý Dương vào công ty.

Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm đi ở hai bên, bọn họ để Lý Dương đi ở giữa, Lý Dương tò mò nhìn bốn phía rồi từ từ đi vào trong.

Ngô Hiểu Lỵ, Lý Xán, Liễu Tuấn và Chu Lỗi đều đi phía sau, lần này tất cả cao tầng công ty đều đã xuất hiện, hơn nữa còn nhiều ra một người.

Lý Dương sau khi đến nơi chỗ cuối cùng của phòng làm việc thì ở đại sảnh mọi người đều bắt đầu sôi động lên.

Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm khi ra ngoài bọn họ đều thấy được, ngay cả Lý Xán và Liễu Tuấn vội ra ngoài bọn họ cũng thấy.

Nhiều người như vậy vội chạy ra ngoài không ngờ chỉ để đón một người trẻ tuổi, hơn nữa từ bộ dáng của hắn thì bọn hắn dường như rất tôn trọng người thanh niên này.

Việc khác không nói chỉ nói tới thái độ của Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm thôi cũng đủ để bọn họ khiếp sợ rồi, bọn họ chưa từng thấy cả hai đổng sự của công ty ra đón cùng một người bao giờ.

Trong lúc nhất thời, mọi người càng thảo luận lớn hơn nữa.

-Nốt ruồi đen, tiểu Liên có đưa thong tin gì không?

Một người có mấy điểm đen trên mặt ngồi dựa vào ghế rồi hỏi một đồng sự.

-Còn không có, những người này tới thời gian quá ngáy, tôi nghi ngờ là bọn họ sẽ không xuống lầu

Người bên cạnh lắc lắc đầu, sức quan sát của người này không tệ, tính theo thời gian thì bọn người Lý Xán vẫn chưa vào tới cửa, nhiều lắm củng chỉ tới đại sảnh thôi, có điều bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.

Người có mấy điểm đen trên mặt có chút sững sốt, hắn vội vàng hỏi:

-Không xuống lầu? Vậy không phải tiểu Liên biết rõ tin tức sao, cậu mau đi hỏi một chút đi

-Tôi đã hỏi, nhưng mà tiểu Liên vẫn không có nhắn tin trả lời

Người trẻ tuổi cười khổ lắc lắc đầu, trên tay còn nắm cái di động, hắn đã nhắn 4 tin nhắn nhưng không có bất cứ tin trả lời nào.

Nếu không phải hắn biết quy định nơi này hắn đã gọi điện thoại qua hỏi rồi.

............

-Lý Dương, cậu ngồi đi

Mọi người trực tiếp đi tới văn phòng Trịnh Khải Đạt, toàn bộ công ty ngoại trừ phòng khách quý cũng chỉ có nơi này là có thể chứa được nhiều người như vậy, Tư Mã Lâm ở công ty có nhiệm vụ là chủ quản những quan hệ xã hội nên cũng có một phòng nhưng bình thường cũng không tới đó nhiều.

Nhưng mà đây chỉ là tương dối mà thôi, nếu so với Lý Dương thì Tư Mã Lâm xứng đáng được bằng khen chiến sĩ thi đua cần cù lao động rồi.

-Trịnh ca, nơi này không có người ngoài, có gì cứ nói đi?

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu rồi ngồi xuống. Đã lâu không có tới công ty, lần này đến nhìn một cái, mọi thứ vẫn không có thay đổi nhiều lắm.

Kỳ thật Lý Dương rất có cảm tình với công ty này, đây chính là công ty đầu tiên mà hắn có, ngoại trừ công ty này Lý Dương không hề có việc làm ăn nào khác. Đổ thạch có thể kiếm tiền, chiếm tiện nghi có thể có được những đồ vật quý báo, nhưng những thứ này đều không thể mang lại cảm giác thành tựu torng sự nghiệp, Lý Dương thường ngày ít đến công ty này nhưng hắn vẫn rất chú ý tới những hoạt động của công ty.

-Tốt, tất cả mọi người không cần khách khí, Lý lão đệ cậu có thể đến tôi thấy rất vui

Trịnh Khải Đạt cười một tiếng, những người khác đều gật gật đầu, những người có thể ở chỗ này đều là người có quan hệ khá thân thiết với Lý Dương, quan hệ của Chu Lỗi và Lý Dương là ít nhất nhưng cũng đã gặp qua vài lần.

Ngoại trừ bọn họ ra còn có một cặp mắt nóng cháy đang nhìn hắn, Lý Dương cuối cùng cũng không quay đầu sang nhìn về hướng đó.

-Trịnh ca, anh không muốn biết làn này tôi tới Trịnh Châu là để làm gì hay sao?

Lý Dương cười nói với Trịnh Khải Đạt một câu. Chuyện mang Trường Sinh Bát tới triển lãm vẫn chưa nói với bên ngoài, đám người Trịnh Khải Đạt mà biết mới gọi là chuyện ngoài ý muốn.

Đám người Trịnh Khải Đạt đều rất sững sốt, Ngô Hiểu Lỵ thì ngẩn người nhìn Lý Dương, Lý Dương chịu không nổi ánh mắt của cô nên quay đầu sang nơi khác.

-Lão đại, anh tới Trịnh Châu để làm gì, không phải là để kết hôn đó chứ?

Lý Xán nói một câu, nói xong mọi người đều nở nụ cười, Lý Dương thì cười khổ lắc đầu, sức tưởng tượng của Lý Xán quà thật là phong phú, cho dù là mình kết hôn thì cũng không thể nào lại đến Trịnh Châu kết hôn cả.

-Tiểu Xán, cậu còn chưa kết hôn thì cần gì nói tới tôi? Lân này tôi đến là để tổ chức một hội triển lãm

-Hội triển lãm?

Lý Dương vừa dứt lời mọi người lại một lần nữa sửng sốt, đặc biệt là Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, hai người còn nhìn nhau một chút, mấy ngày trước hội triển lãm đồ sứ thời Càng Long bọn họ cũng từng xem qua, lần đó lại có một món đồ phảng chế có mặt làm cho công ty còn chưa chính thức thành lập của bọn họ cũng bị thiệt hại.

-Hội triển lãm, là hội triển lãm Trường Sinh Bát, vừa lúc những món đồ sứ thời Càng Long cũng triển lãm ở đây nên tôi mang Trường SInh Bát tới phối hợp với những món đồ sứ này để cho mọi người biết một chút về quốc bảo đứng đầu cả nước

-Trường Sinh Bát à, cậu mang theo Trường Sinh Bát tới đây à

Trịnh Khải Đạt sửng sốt rồi vội vàng hỏi, chuyện Trường Sinh Bát của Lý Dương từ sớm đã truyền khắp cả nước, nếu không phải không có thời gian, Lý Dương lại không ở nhà, Trịnh Khải Đạt đã sớm chạy tới xem sự thần kỳ của nó rồi

-Đúng vậy, có mang đến

Lý Dương cười một tiếng, Trường Sinh Bát đang nằm trên tay Lưu Cương, hắn sở dĩ tới công ty trước là để cho những người bạn của mình biết rõ sự thần kỳ của cái chén này. Trường Sinh Bát là vật sưu tầm tốt nhất của hắn, từ ý nghĩa lịch sử, hiện tượng thần kỳ và những thứ khác thì 12 cái chai biết ca hát cũng không thể nào so được với nó.

-Trường Sinh Bát ở đâu, mau lấy ra cho chúng tôi nhìn một chút nào

Trịnh Khải Đạt vội vàng nói một câu, ánh mắt còn không ngừng quét trên người Lý Dương nhưng phát hiện trên người Lý Dương căn bản là không có chỗ để cất cái chén này.

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn nhìn Lưu Cương một chút, Lưu Cương hiểu ý lấy xuống một cái túi màu đen đặt trên bàn. Từ bên trong có một cái hộp nhựa, mở hộp nhựa ra, bên trong có một cái chén nhỏ.

Hòm nhựa có mức chịu chấn động rất tốt, chỉ cần không phải có người cố ý cầm búa lớn đập nó thì nó sẽ không bị hư hao gì.

-Đây là Trường Sinh Bát?

Trịnh Khải Đạt có chút sững sốt rồi ngay lập tức đi tới chỗ Lý Dương tò mò nhìn cái chén trước mặt.

Nhìn từ bên ngoài thì nó chỉ là một cái chén không tệ, rất khó tưởng tượng đây là thứ làm cho viện bảo tàng Cố Cung Đài Bắc và Bắc Kinh mắt hết mặt mũi, hơn nữa chính vì nó mà có người trực tiếp ra giá 500 triệu để mua.

-Trường Sinh Bát, là thứ có thể chiếu ra ánh sáng có thể khiêu vũ hay sao?

Tư Mã Lâm ngơ ngác nói một câu, nếu không phải có Lý Dương hắn cũng không biết Trường Sinh Bát là cái gì nữa, Trường Sinh Bát tuy đã có tin tức lan truyền ra khắp nơi nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới đồ cổ, đây cũng là vì mặt mũi nên những chuyên gia Cố Cung phải bất đắc dĩ làm như vậy.

-Tư Mã ca, ở chỗ này có cái chậu không, lấy cho tôi cái chậu đi rồi mọi người sẽ biết

-o0o-

*****

Lý Dương cười khẽ một tiếng, chổ thần kỳ của Trường Sinh Bát không phải là khi rót nước đầy chén mà là bỏ nó vào một cái chậu đầy nước, rất khó có thể tưởng tượng một món đồ sứ có thể làm ra một hiện tượng thần kỳ như vậy.

-Có, có, tôi lập tức mang đến

Chu Lỗi vội vàng lên tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, chậu và nước công ty không thiếu, nhưng mà văn phòng này thì không có. Muốn nói người quen thuộc công ty này nhất thì chính là Chu Lỗi, ngay cả Trịnh Khải Đạt cũng không thể nào so được với hắn, trong công ty hắn là người vất vả nhất cũng là người hiểu rõ công ty nhất nên vừa nghe Lý Dương nói vậy hắn liền đứng dậy đi ra ngoài lấy.

Chu Lỗi đi ra ngoài không tới 5 phút đồng hồ đã mang theo một cái chậu đựng nước tới.

Chậu rất lớn, hơn nữa tính thêm nước ở trong cũng đã nặng hơn 10 kg, vì tránh cho nước ở trong chậu rơi ra ngoài nên Chu Lỗi đi rất cẩn thận, ngay cả như vậy cũng không thể tránh dược việc có một ít nước chảy ra ngoài.

-Đặt trên bàn là được

Lý Dương đứng lên nhận lấy cái chậu, cái bàn này là một cái bàn cổ, mặc dù không bằng mấy món trong nhà hắn nhưng cũng là một món đồ cổ không tệ. Thấy Lý Dương đặt một thứ nặng như vậy lên bàn Trịnh Khải Đạt cười khổ không thôi.

Còn chưa cười khổ xong, Trịnh Khải Đạt đã bị một màng trước mắt làm sững sốt.

Đạt cái chậu lên bàn, Lý Dương không có động tác nào dư thừa, ngay lập tức hắn bỏ Trường Sinh Bát vào chậu, sau khi Trường Sinh Bát chìm xuống đáy chậu, một màn thần kỳ lại lần nữa xuất hiện.

Đóa hoa sen bắt đầu nở rộ, ở giữa cái chén có một bong người xuất hiện không ngừng khiêu vũ, cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Ngay cả ngô Hiểu Lỵ vẫn luôn chú ý tới Lý Dương có chút liếc mắt nhìn cái chén thôi cũng bị khiếp sợ, cô đã nghe tới Trường Sinh Bát rất nhiều lần nhưng không ngờ hiệu quả của nó lại rung động tới như vậy.

Lúc này, cho dù là người không có hiểu biết về đồ cổ như Chu Lỗi cũng có cảm giác rất rung động.

Bên ngoài bốn đóa hoa sen cũng đã nở rộ, từ đó phát ra tám cột sáng phối hợp với cột sáng trung tâm nhìn giống như tiên nữ đang khiêu vũ làm cho mọi người rung động một cách không thể diễn tả nổi.

-Đây, đây là Trường Sinh Bát sao?

Khoảng 3 phút sau, Chu Lỗi nói một câu, nói xong hắn còn nuốt nước miếng một cái, hiệu quả thần kỳ trước mặt này hắn chưa từng thấy bao giờ, hắn không ngờ đồ cổ lại có thể làm ra hiện tượng rung động tới như thế.

Lời của Chu Lỗi làm cho mọi người tỉnh táo lại, Trịnh Khải Đạt không ngừng nhìn cảnh tượng trước mặt rồi hỏi Lý Dương một câu:

-Lý lão đệ, thật không ngờ Trường Sinh Bát lại thần kỳ tới như vậy, đồn đãi không hề giả chút nào, thậm chí còn có chút xem nhẹ nó, cái Trường Sinh Bát này của cậu quả thật là thần kỳ

Đóa hoa sen trong chén nhìn không khác nào là đóa sen thật, nó làm cho người ta không nhịn được muốn kiểm tra thử xem nó là thật hay giả.

-Thật sự không ngờ lại có thứ thần kỳ như vậy

Tư Mã Lâm cũng là liên tục gật đầu, hai mắt còn gắt gao nhìn cái chậu, nói chính xác hơn là nhìn hiệu quả của Trường Sinh Bát, kỳ cảnh như thế này nếu không nhìn thêm một chút thì chưa chắc sau này có thể nhìn thấy được.

-Nhìn thấy hiệu quả như thế này nếu nhìn sang những món đồ cổ khác chỉ sợ cũng không có lòng dạ nào để ý tới thứ khác

Liễu Tuấn cười khổ lắc đầu, ánh mắt còn gắt gao nhìn Trường Sinh Bát trong chậu. Lý Xán cũng gật gật đầu, nhìn món đồ tốt như vậy lại có thêm hiệu quả thần kỳ rồi nhìn thứ khác sẽ chẳng thấy nó có chỗ nào tốt cả.

-Lão đại, hiện tại tôi đã biết vì cái gì có người ra giá 500 triệu để mua cái chén này, nếu tôi có đồ tốt thế này đừng nói là 500 triệu, cho dù là một tỷ chưa chắc tôi đã bán, đây chính là thần khí của Trung Quốc đó

Lý Xán cảm khái nói một câu, những người khác không nói gì, nhưng từ sắc mặt của bọn họ cũng thấy được họ đồng ý với cách nói của Lý Dương.

Lý Dương lắc lắc đầu rồi nhìn Lưu Cương gật đầu.

Lưu Cương cười khẽ một tiếng rồi lấy ra một hộp nhựa khác, nhìn thấy hộp nhựa này ánh mắt mọi người có chút trừng lớn.

Cái hộp này nhìn y hệt cái hộp đựng Trường Sinh Bát.

Mở hộp ra, một cái Trường Sinh Bát giống y hệt cái chén kia được lấy ra, lần này không cần Lý Dương phân phó, Lưu Cương đã bõ cái Trường Sinh Bát còn lại vào chậu.

Cái chén này đặt bên cạh cái chén còn lại, cũng may chậu đủ lớn, hai cái chén đặt cùng nhau nước cũng không có tràn ra.

Thật ra có chút nước tràn ra ngoài nhưng bây giờ không ai chú ý tới nó.

Ngoại trừ Lý Dương và Lưu Cương ra hiện nay mọi người đều đang há rộng miệng.

Hai cái Trường Sinh Bát đặt cùng nhau có hiệu quả không đơn giản là một cộng một bằng hai, mọi người khi thấy một màng này đều thấy cực kỳ rung động

Hai cái chén sau khi đặt cùng nhau hình ảnh hoa sen trên mặt nước không phải là bốn đóa mà là 9 đóa, ngoại trừ 4 đóa hoa xoay xung quanh mỗi cái chén ra còn có thêm một đóa hoa sen lớn ở giữa hai cái chén.

Chín đóa hoa sen đã biến cái chậu thành một biển hoa.

Nói là biển hoa thì có chút khoa trương nhưng trong chậu chỉ có những đóa hoa sen mà thôi, hơn nữa vì bị những đóa hoa sen này che đậy nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái chén bên trong thôi.

Lúc này có chút khác với lúc chỉ đặt một cái chén, lúc này hoa sen nhìn càng thêm xinh đẹp, lúc trước cái chén tỏa ra một luồng ánh sáng rất thần thánh nhưng lại không phải là thật sự.

Sau khi hai cái chén đặt cùng nhau, ánh sáng của đóa hoa sen yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng nó lại có thêm một chút màu đỏ.

Chín đóa hoa sen dường như có thêm một chút màu hồng, những lá sen bên cạnh phát ra một chút màu xanh làm cho cái chậu nước trước mặt này càng thêm giống một hồ sen.

Giữa hồ sen còn có thêm hai cộ sáng khác nhau đang khiêu vũ.

Hiện tại hai cột sáng này nhìn không khác gì hai cô gái cổ đại đang khiêu vũ, hai vị tiên tử đang đứng trên những đóa hoa sen không ngừng khiêu vũ làm cho mọi người có cảm giác không thể khinh nhờn.

Đặc biệt là hai cột sáng nối tiếp phối hợp lẫn nhau làm cho người ta có cảm giác rất kỳ lại, nếu không phải bọn họ biết mình đang nhìn cái chậu chỉ sợ bọn họ đều nghĩ mình đang trong tiên cảnh rồi.

-Thần khí, không hổ là thần khí, rất thần kỳ

Năm sáu phút sau, Liễu Tuấn đột nhiên sợ hãi kêu lên, nhiều người như vậy không ngờ người tỉnh táo đầu tiên lại là Liễu Tuấn, việc này làm cho Lý Dương kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Hai cái Trường Sinh Bát khác nhau đặt cùng một chỗ là thí nghiệm mà lần trước Lý Dương từ Bắc Kinh về đã thử, Lý Dương và Hà lão khi thấy một màn thần kỳ này đều sợ ngây người hơn ba phút. Sách sử không ghi lại nhiều về Trường Sinh Bát nên bọn họ cũng không biết khi để hai cái chén cùng nhau sẽ có kết quả gì.

Một màng thần kỳ này là do Lý Dương tự mình phát hiện, lần này đến triển lãm Lý Dương đem tới một đôi để cho mọi người có thể quan sát sự thần kỳ của nó một cách toàn diện.

Thấy một màn thần kỳ này mà Liễu Tuấn có thể tỉnh tóa sớm như vậy chứng minh biểu hiện, thiên phú của hắn còn tốt hơn cả của Trịnh Khải Đạt nếu không thì cũng không thể nào tỉnh táo lại sớm nhất.

-Đời này có thể nhìn thấy bảo bối thần kỳ như vậy tôi chết cũng không tiếc

Trịnh Khải Đạt đột nhiên thở dài một hơi, sau khi Liễu Tuấn nói vậy hắn cũng đã tỉnh táo lại, nhìn một cặp bảo bối trước mặt Trịnh Khải Đạt có cảm giác muốn khóc.

Loại cảm giác này, Ngô Hiểu Lỵ cũng có, Tư Mã Lâm và Chu Lỗi lại không thể cảm nhận được.

Đây là cảm giác của người thật sự ham mê đồ cổ, yêu thích văn hóa cổ mới có, đặc biệt là cảm giác khi thấy được một màn thần kỳ của một cặp bảo bối mang lại càng thêm mãnh liệt.

-Trịnh ca, anh đừng nói nghiêm trọng như vậy, thứ này tôi định triển lãm ở Trịnh Châu vài ngày, mấy ngày này tôi sẽ ở Trịnh Châu

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, trong lòng có một chút đắc ý, hắn không trực tiếp đi trung tâm triển lãm mà tới công ty ngoại trừ muốn cho mọi người thấy hai món bảo bối này còn có chút ý muốn khoe khoang nữa.

Cho dù là Lý Dương không nghĩ vậy thì hắn cũng sẽ làm theo ý thức bản năng, đây là một nhân tố không thể phủ nhận được.

Lý Dương dù sao cũng còn rất trẻ, người trẻ tuổi ai mà không muốn cho người khác biết thành tựu của mình, đặc biệt là khi tài năng được bài ra trước mặt những người bạn như thế này thì ai nhịn được chứ.

-Lý lão đệ, cậu muốn đem hai cái chén này đi triển lãm? Nói cách khác mấy ngày này cậu sẽ rảnh?

Hia mắt Tư Mã Lâm sáng lên, chỗ thần kỳ của Trường Sinh Bát hắn cũng thấy được nhưng hắn cũng không liên tưởng nhiều như Trịnh Khải Đạt, khi nghe Lý Dương nói vậy ý tưởng đầu tiên của hắn là nhờ Lý Dương giám định vật phẩm cho công ty.

Nếu mấy ngày nay Lý Dương đều ở Trịnh Châu chẳng phải là có thể nhờ Lý Dương xem xét những món đồ cổ chuẩn bị đấu giá sao? Nói như vậy thì có Lý Dương xem qua những món đồ cổ nên những món đồ này có thể thuận lợi đấu giá, có một khởi đầu tốt đẹp không phải là vấn đề nữa.

-Tư Mã ca, chỉ cần không phải có chuyện ngoài ý muốn thì tôi sẽ ở lại Trịnh Châu vài ngày

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, Trịnh Khải Đạt cũng cảm thấy vui vẻ.

-Thật tốt quá, Lý lão đệ, khi cậu có thời gian thì đến xem xét mấy thứ trong phòng lưu trữ một chút, gần đây công ty thu được không ít đồ tốt chuẩn bị đấu giá, có cậu giám định thì càng tốt. Tôi và lão Trịnh lần này định đấu giá 25 món, nó được tổ chức cùng một ngày với lễ khai trương luôn

Tư Mã Lâm cười ha hả nhìn Lý Dương, Lý Xán, Liễu Tuấn và Chu Lỗi đều có chút sững sốt, mọi người đều ghi nhớ ngày khai trương này, ngày khai trương bọn họ biết sắp tới nhưng vẫn chưa biết cụ thể là ngày nào, trước đó, cho dù là Tư Mã Lâm hay là Trịnh Khải Đạt đều không nói tới một ngày cụ thể nào.

Nếu không phải vì tìm một số món đồ cổ tốt để cử hành đấu giá cùng một ngày với ngày khai trương công ty thì lễ khai trương đã cử hành từ lâu rồi.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)