Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0359

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0359: Không hỗ là Thiên hạ đệ nhất kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Lần này Lý Dương trở về còn mang theo thanh Công Chính kiếm và Trạm Lô kiếm trở về...

Nếu không bọn người Hà lão đi trước, Lý Dương lấy kiếm xong liền đuổi theo thì Tần lão đã xem thanh kiếm này trên xe rồi, hiện tại đã tới nơi nên Tần lão có chút gấp gáp.

Cô bé đi theo Lý Dương có chút bũi môi, cô biết ông mình là một người rất nóng tính.

-Tần lão, ngài đừng có gấp, thanh kiếm này rất sắc bén, chờ khi tới nhà rồi xem có được không?

Lý Dương vội vàng nói với Tần lão một câu, sự sắc bén của thanh kiếm này Lý Dương đã tự mình thử qua, nếu như Tần lão vì thanh kiếm này mà bị thương thì hắn có trách nhiệm rất lớn.

-Tốt, tốt, vào nhà nhìn!

Tần lão vội vàng gật gật đầu, Hà lão khẽ lắc đầu rồi bước vào nhà mình.

Hoàng viện trưởng cũng quay đầu lại cười cười, Bạch Minh và Mao lão lúc này đang đi bên người Lý Dương khi nghe thấy vậy cũng mỉm cười nhìn Tần lão.

Trên thực tế Bạch Minh và Mao lão cũng đang rất gấp, nhưng bọn họ cũng khoa trương giống như Tần lão.

Thanh Trạm Lô kiếm quả thật là rất sắc bén, Lý Dương cũng không cho rằng chiếc xe của mình cứng hơn cây gậy sắc bao nhiêu, ngay cả cây gậy sắc còn bị trực tiếp cắt làm đôi, nếu thanh kiếm này mà được xem xét trong xe không biết là sẽ có bao nhiêu cái cửa sổ mới sẽ xuất hiện nữa.

Vào nhà, Nghiêm lão và Liễu lão tò mò đánh giá một chút, nhà của Hà lão bọn họ cũng mới chỉ tới lần đầu thôi.

Tần lão cũng như vậy, có điều mọi tâm tư của Tần lão đều được đặt lên thanh kiếm nên cũng không để ý gì tới mọi thứ xung quanh.

Ngoại trừ Trạm Lô kiếm và Công Chính kiếm ra, những thanh cổ kiếm còn lại đều có ý nghĩa lịch sử, lúc trước Lý Dương mua số kiếm này cũng là vì nhìn trúng điểm này, nhưng không ngờ trong số những thanh kiếm này lại có hai thanh kiếm quý.

Có điều trong số những thanh kiếm này có hai thanh không thể sửa chữa lại mà chỉ có thể trưng bài trong nhà.

Hà lão cho người mang ghế đặt ngoài sân để cho mọi người ngồi, sau khi mang số kiếm vào trong, Lý Dương lấy ra hai thanh Công Chính Kiếm và Trạm Lô kiếm đặt riêng, số còn lại để cho Lưu Cương mang sang một bên.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên Trạm Lô kiếm, tuy rằng Công Chính kiếm không tệ nhưng đặt chung với Trạm Lô kiếm thì không ai để ý tới nó cả. Việc này giống như là món đồ sứ dân gian đặt chung với Trường Sinh Bát vậy, mọi người chỉ chú ý tới Trường Sinh Bát chứ không ai để ý tới đồ sứ dân gian cả.

-Lưu Cương, cậu lấy thanh kiếm này ra đi, cẩn thận một chút!

Trước mắt có nhiều lão tiền bối như vậy, Lý Dương không dám có chút không cẩn thận nào.

Lưu Cương gật gật đầu bước lên rút thanh kiếm ra, thân kiếm mới vừa lộ ra thì mọi người đã nhịn không được híp mắt lại.

Trong sân lúc này ánh sáng rất sung túc, khi Lưu Cương rất kiếm ra ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm làm cho mọi người không thể không híp mắt lại, nhưng mà mọi người đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương từ thân kiếm.

-Hảo kiếm!

Hà lão nhịn không được tán thưởng một tiếng, lúc này tất cả mọi người chậm rãi mở mắt, nhìn về phía thân kiếm không có chút màu sắt pha tạp lại phát ra một luồn khí lạnh, mọi người không tự chủ được có chút muốn né tránh.

-Trạm Lô kiếm, đây là Trạm Lô kiếm thật sự?

Tần lão đã muốn đứng lên, đám người Hoàng viện trưởng cũng không ngoại lệ, ngoại trừ Vương Giai Giai và Lưu Cương ra mọi người chỉ mới thấy thanh kiếm này lần đầu, biểu hiện như thế cũng bình thường thôi.

-Hảo kiếm a, thanh kiếm tràn đầy sự tôn quý nhưng không mất đi sự thanh lịch, không hổ là Trạm Lô kiếm, không hổ là thiên hạ đệ nhất kiếm!

Hoàng viện trưởng nhanh chóng đi tới, ông chỉ mới nhìn qua video nên không có sự run động như lúc này, Liễu lão, Nghiêm lão thì đang ngơ ngác đứng trước mặt nhìn thanh kiếm trên tay Lưu Cương.

Ngay cả Hà lão cũng đã đi tới, động tác của mọi người làm cho Lưu Cương có chút khẩn trương.

Người còn ngồi ở chỗ cũ chỉ có cô bé đi với Tần lão, lúc này này cô bé cũng đang kinh ngạc ngẩn người nhìn thanh kiếm.

-Lưu Cương, để cho mọi người nhìn thân kiếm, nhất định phải cẩn thận!

Lý Dương nhỏ giọng nói một câu, Lưu Cương lập tức gật gật đầu rồi từ từ rút thanh kiếm ra, lúc rút kiếm ra mọi người đều thấy được hai từ cổ Trạm Lô trên thân kiếm.

-Nó, nó di động?

Bạch Minh mở to hai mắt nhìn rồi ngây ngốc hỏi Lý Dương một câu, sắc mặt của hắn giống như là gặp quỷ vậy.

-Đúng vậy, lúc ở thành đồ cổ Trịnh Châu có một ông chủ họ Từ nói nhà hắn có cất chứa một quyển bút ký thiếu hụt của Nhạc Phi, trên đó có miêu tả Trạm Lô kiếm có linh, cho dù thế nào thì tên kiếm cũng luôn đối mặt với người!

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, thân kiếm có thể dựa vào việc phản xạ ánh sáng mặt trời làm cho hai chữ trên thân kiếm di động Lý Dương đã phát hiện, nhưng mà việc này đám người Bạch Minh không biết, Lý Dương cũng không định đi giải thích.

Sau khi nghe xong lời Lưu Cương, Lưu Cương từ từ lật thanh kiếm lại, quả nhiên, hai từ trên thân kiếm cũng từ từ chuyển động.

Một lát sau, hai từ Trạm Lô một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

-Đây, đây...

Tần lão ngơ ngác giơ tay lên chỉ chỉ thanh kiếm, Lưu Cương bị dọa lập tức lui lại vài bước, nếu ngón tay động vào rất có thể sẽ bị thương, Lưu Cương biết rất rõ sự sắc bén của thanh kiếm này nên hắn không dám để cho ngón tay của Tần lão chạm vào.

Liễu lão và Nghiêm lão ngơ ngác, tuy rằng bọn họ không có giơ tay lên nhưng biểu hiện còn khoa trương hơn cả Tần lão.

Bạch Minh, Mao lão cũng không tốt hơn bao nhiêu, bô dáng của thanh kiếm vốn đã đủ để làm cho bọn họ khiếp sợ, không ngờ thanh kiếm còn có một màn thần kỳ thế này, lúc này torng lòng mọi người đề có cùng một ý tưởng, đó chính là câu nói vừa rồi của Hoàng viện trưởng: thanh kiếm này không hỗ là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Hoàng viện trưởng cũng có chút ngẩn người, có điều biểu hiện của ông tốt hơn mọi người một ít, ít nhất thì ông có xem qua video nên biết được đặc điểm này.

Hà lão ngây người một chút rồi ngay lập tức khôi phục bình tỉnh lại nhưng mà trong mắt thì vẫn kinh ngạc như trước, từ phản ứng của mỗi người có thể thấy được tố chất tâm lý của từng người, rõ ràng là Hà lão đã tốt hơn một bậc.

Cô bế phía sau đứng ngồi không yên, cô đi tới trước mặt Tần lão nắm cánh tay ông rồi mở to mắt nhìn thanh cổ kiếm trước mặt

"-Thanh kiếm này quả thật là Trạm Lô kiếm, tôi ở Cố Cung đã thấy qua sự miêu tả về nó!

Một lát sau, Hoàng viện trưởng mới thở dài một hơi, ánh mắt lại có chút phức tạp, cho dù là Trường Sinh Bát, đồ sứ biết hát hay là thanh Trạm Lô kiếm trước mắt này đều là quốc bảo cao cấp nhất, vì cái gì mà Cố Cung không có món nào, Lý Dương lại có hết chúng.

Giờ khắc này, Hoàng viện trưởng đang rất ghen tị với Lý Dương.

-Thần khí, đây tuyệt đối là thần khí!

Liễu lão nhẹ nhàng lắc đầu, ông cũng vô cùng cảm thán với thanh kiếm này, lúc này ông cảm thấy may mắn vì mình không ở lại Trịnh Châu chủ trì việc triển lãm. Nếu như ở lại Trịnh Châu mặc dù có thể thấy được Trường Sinh Bát nhưng Trạm Lô kiếm không biết ông khi nào mới có thể thấy được nữa.

-Lý Dương, không phải là cháu nói thanh kiếm này vô cùng sắc bén sao, biểu diễn một chút cho mọi người xem đi?

Hà lão lại nói một câu, Lý Dương gật gật đầu rồi đi xung quanh tìm một chút, cuối cùng khi thấy trong sân có một khối đá nên liền ôm nó tới.

Tảng đá này không lớn, chỉ hơn mười kg, hình trứng, bên trên có một khe nứt, vừa vạn có thể dùng khe nứt này để thử kiếm.

Đạt được chỉ thị của Lý Dương, Lưu Cương lập tức chém xuống ngay khe nứt, Tần lão và Liễu lão nhịn không được muốn lên tiếng, bọn họ lo lắng thanh kiếm này sẽ bị tổn thương.

"Xẹt!"

Một âm thanh rất nhẹ vang lên, Lưu Cương rất nhanh trực tiếp cắt đôi khối đá. Thanh kiếm này cắt đá giống như là cắt đậu hủ vậy, nền Gani đâm mộ cái là xuyên, cây gậy sắt còn chém cái là lìa huống chi là một khối đá bình thường.

Sau khi thân kiếm xẹt qua, tảng đá không có biến hóa gì làm cho Lý Dương kinh ngạc.

Lưu Cương cũng có chút sững sốt nhìn thanh Trạm Lô kiếm trên tay, đây là lần đầu tiên hắn thử kiếm, cầm kiếm chém có cảm thụ khác hẳn dùng mắt nhìn, vừa rồi khi thân kiếm xẹt qua hắn rõ ràng có cảm giác được một chút ngăn trở.

Chẳng qua loại ngăn trở này rất nhẹ, thời gian cũng rất ngắn nên Lưu Cương còn chưa kịp cảm nhận được gì.

-Có chuyện gì thế

Bạch Minh nhịn không được hỏi một câu, hắn tiến tới ngồi chồm hổm xuống dùng tay chạm vào một góc khối đá, ai cũng không ngờ ngón tay vừa chạm vào thì khối đá đã bị tách thành hai.

"Hít!"

Ngoại trừ Lý Dương và Vương Giai Giai, mọi người đều hít vào một hơi, cho dù là Hà lão cũng không ngoại lệ, bọn họ không ngờ là thanh kiếm lại sắc bén như vậy.

Khối đá này không lớn, chỉ dầy hơn 30 li, đao quân dụng cũng rất sắc bén, nó cũng có thể cắt đôi khối đá này, nhưng mà giống như khối đá này bị cắt mà không để lại chút dấu vết nào là không thể, hơn nửa cũng không thể nào nhẹ nhàng bân quơ không chút tiếng động như thế này.

-Lưu Cương!

Lý Dương lại gọi Lưu Cương một tiếng, Lưu Cương hiểu ý gật gật đầu, mũi kiếm đâm thẳng xuống khối đá.

-Đừng!

Tần lão vội rống lớn một tiếng, nhưng mà còn chưa rống xong thanh kiếm đã đâm xuyên qua khối đá cắm xuống mặt đất.

Lưu Cương vội vàng rút kiếm ra, trên tảng đá lập tức xuất hiện một cái khe nhỏ dài, Lý Dương ôm khối đá lên, cái khe này đã xuyên qua khối đá.

Ngoại trừ khối đá, trên mặt đất còn có một cái khe, Tần lão không chú ý việc này mà vội vàng tới chỗ Lưu Cương cẩn thận nhìn mũi kiếm.

Mũi kiếm thẳng tắp không hề có chút dấu hiệu gấp khúc như ông tưởng tưởng, Tần lão lại ngây dại, sắc mặt không dám tin nhìn khối đá bị thanh Trạm Lô kiếm đâm xuyên qua, cả người cứng ngắc như một tảng đá.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)