Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0362

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0362: Hộp cơ quan trong nhà củ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Trước cửa trường học, vợ chồng Lý Quân Sơn lo lắng đứng chờ.

Hôm nay Lý Dương gọi điện nói sẽ dẫn bạn gái về nhà, đây là lần đầu tiên con trai mình dẫn bạn gái về nên cả nhà đều rất coi trọng.

-Đến rồi!

Từ xa xuất hiện thân chiếc xe Volvo, khi tới gần có thể nhìn thấy biển số xe, Lý Thành lập tức hét to một tiếng, xe tới dương nhiên là người cũng đã tới.

Nhà thì đang sửa lại nên lúc này hai vợ chồng lý Quân Sơn đều đang ở torng ký túc xá của trường học, lúc này đón tiếp bạn gái của Lý Dương ở đây bọn họ cũng cảm thấy có chút thất lễ, đặc biệt mẹ của Lý Dương.

Chiếc Volvo dừng lại ở cửa trường học, Lý Thành lập tức đi qua, vợ chồng Lý Quân Sơn đều ngửa đầu lên cố gắng nhìn.

Lý Dương và Vương Giai Giai xuống xe, Lưu Cương thì lái xe qua một bên đậu rồi mới đi tới chỗ này, lần này quay về Lật Thành Lưu Cương cũng đi theo.

-Anh!

Nhìn thấy Lý Thành, Lý Dương hưng phấn kêu một tiếng, Lý Thành kích động gật đầu, hắn không ngừng nhìn hai người Lý Dương và Vương Giai Giai.

-Ba, mẹ!

Sau khi chào hỏi anh mình, Lý Dương lập tức kéo Vương Giai Giai tới chỗ cha mẹ mình, sắc mặt Vương Giai Giai có chút đỏ lên, nhìn rất là đáng yêu.

-Cháu chào chú, chào dì!

Vương Giai Giai đỏ mặt khom người chào, sau khi chào xong tim Vương Giai Giai mất tự chủ đập nhanh hơn.

-Trở lại là tốt rồi, chúng ta vào torng nói chuyện!

Lý Quân Sơn cười nói một câu, Lý mẫu thì nhỏ giọng nói vài câu ý là nhà mới sửa chửa nên ở tạm chỗ này không cần để ý tới.

Vợ chồng Lý Quân Sơn rất nhiệt tình, Vương Giai Giai vừa rồi còn có vẻ có chút khẩn trương, sau khi nói chuyện vài câu thì sự khẩn trương cũng đã biến mất, Vương Giai Giai làm phóng viên nên năng lực thích ứng rất mạnh.

Huống chi cha mẹ Lý Dương quả thật là rất dễ gần, thái độ đối với Vương Giai Giai cũng rất tốt, từ từ, cô không còn cảm thấy khẩn trương nữa.

Trong nhà đã chuẩn bị xong bửa cơm trưa rất phong phú, tuy chỉ là nơi ở lâm thời nhưng mà vì đón tiếp Lý Dương và Vương Giai Giai nên cũng đã cẩn thận bố trí một phen, Lý Quân Sơn cũng không muốn để cho con dâu hiểu lầm.

Bửa cơm trưa ăn rất vui vẻ, Lý Thành và Phương Thục Cầm, đứa cháu nhỏ của hắn cũng ở đây, lần này có thể xem như là buổi liên hoan gia đình khó có của LÝ gia.

Sau khi ăn cơm xong, chị dâu của Lý Dương ké Vương Giai Giai đi xung quanh xem trường học, mặc kệ thế nào thì ngôi trường này cũng có 4 phần cổ phần của Lý Dương, nếu sau này Vương Giai Giai gả cho Lý Dương thì cũng xem như là một thành viên của gia đình, giới thiệu trước thì có sao.

-Dương Dương, Giai Giai rất không tệ, lớn lên đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn có công việc rất tốt, con không được bỏ qua đâu đó!

Vương Giai Giai vừa rời khỏi, Lý mẫu liền nói với Lý Dương một câu, Lý Quân Sơn cũng gật gật đầu, đối với lần đầu tiên gặp mặt này hai người rất vừa lòng với Vương Giai Giai.

-Ba, mẹ, hai người cứ yên tâm, con nhất định sẽ nắm chặt Giai Giai!

Lý Dương cười ha hả gật đầu, Vương Giai Giai là người đầu tiên làm cho hắn động tâm, cũng là người duy nhất làm cho hắn vướng bận, không cần cha mẹ nói hắn cũng sẽ không buôn tha cho mối tình này.

-Có việc tiểu tử con phải biết, đừng thấy mình có chút thành tích rồi tự mãn, sau này khi ở cùng Vương Giai Giai phải chú ý mộ chút!

Lý Quân Sơn lại nói một câu, lúc nói sắc mặt còn rất nghiêm túc. Lý Quân Sơn thông qua Hà lão biết được thành tựu của con mình, trong nhà chỉ có Lý Quân Sơn là biết con mình đã trở thành tỉ phú rồi nếu không thì ông cũng không đồng ý việc xây lại nhà.

Nguyên nhân chính là vì ông biết tình huống của Lý Dương nên mới nghiêm túc nhắc nhở Lý Dương, ông sợ Lý Dương vì kiêu ngạo tự mãn, trước mặt bạn gái thể hiện sự ưu việt làm cho cảm tình không thể kéo dài được.

Từ sự phân phó của Lý Quân Sơn cho thấy ông rất là hài lòng với Vương Giai Giai, nếu không thì ông cũng sẽ không dặn dò như thế rồi.

Lý Dương sửng sốt một chút, rất nhanh hắn đã hiểu được ý của Lý Quân Sơn, sau khi hiểu được hắn liền gật đầu nói:

-Ba, yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không cho là đúng, kỳ thật điều kiện của Giai Giai còn tốt hơn con nhiều, chú của Giai Giai chính là thị trưởng Minh Dương chúng ta Vương Toàn Trung!

-Thị trưởng?

Lý Quân Sơn và Lý Thành đồng thời sợ hãi kêu một tiếng, Lý mẫu cũng sững sờ rồi quay đầu lại nìn bên ngoài, Vương Giai Giai đã đi theo chị dâu Lý Dương thăm quan trường học rồi.

-Dương Dương, đây là thật ư? Giai Giai thật là cháu gái của Vương thị trưởng ư?

Lý Quân Sơn ngổi thẳng dậy rồi nói một câu, là một giáo sư nên trên cơ bản ông cũng biết được vài thứ, biết thị trưởng đương nhiệm là chuyện đương nhiên.

-Thật sự, con đã từng ăn cơm ở chỗ ông ấy, cha mẹ của Vương Giai Giai cũng làm trong chính phủ, ngành nào thì con quên rồi, có điều dường như là chức vị cũng không nhỏ, Giai Giai đã nói qua một lần, có điều con đã quên rồi!

Lý Dương gật gật đầu, thân thế của Vương Giai Giai Lý Dương cũng không đặt biệt để ý, cho tới nay, Lý Dương đều cho rằng chính mình là một bình dân, hắn không hề nghĩ mình có chỗ nào cao, giỏi hơn người khác cả.

-Đều làm quan? Vậy bọn họ có ghét bỏ chúng ta không?

Lý mẫu nhíu mày, là mẹ nên bà phải suy nghĩ rất nhiều mặt cho Lý Dương, Lý Quân Sơn cũng có chút nhíu mày lại. Thời đại này tuy nói là tự do yêu đương, nhưng thật sự thành đôi thành cặp không có được bao nhiêu, cho dù là nhà nào thì vẫn còn còn mang quan niệm từ xưa tới nay.

-Mẹ nói cái gì vậy, chú của Giai Giai đối với con rất tốt, sẽ không ghét bỏ chúng ta!

Lý Dương lập tức nói một câu, Vương Toàn Trung quả thật đối với Lý Dương rất tốt, Lý Dương có một việc không có nói cho cha mẹ hắn là hắn từng cứu qua con của Vương thị trưởng, bởi vì hắn không muốn cha mẹ lo cho hắn, cho nên Lý Dương chưa bao giờ nhắc qua chuyện này.

-Không chê là tốt rồi, Giai Giai quả thật là một cô gái rất tốt!

Lý mẫu gật đầu, trên trên mặt thì có chút lo âu được mất, có điều từ điểm này có thể thấy bà cũng rất vừa lòng với Vương Giai Giai.

-Dương Dương, chuyện của người trẻ tuổi hai lão già này sẽ không nhúng tay vào, có điều con đã có bạn gái thì cũng nên ở chung rồi sớm kết hôn đi, chuyện của con ba mẹ sẽ không để ý nhưng mà con phải chú ý cho mình mới được!

Lý Quân Sơn nhẹ giọng nói một câu, Lý Dương yên lặng gật đầu.

-Lần này con trở về nhà không có chỗ cho hai đứa con, cha cũng không ép buộc con, có điều khi rãnh thì con nên về nhà ông con một chút, thanh minh năm nay con không có ở nhà, ngày giỗ ông con, con cũng không có ở đây, hiện tại con đã có bạn gái, ít gì thì cũng phải nói cho ông con biết một tiếng!

Lý Quân Sơn lại nói một câu.

Nhà ông Lý Dương rất lâu chưa về, trong trí nhớ của hắn, ông hắn là một ông lão hòa ái, tuy rằng trí nhớ về ông không nhiều lắm nhưng mỗi đoạn trí nhớ đều vô cùng vui vẻ.

-Ba, chiều con sẽ về nhà ông nói tin này cho ông biết!

Lý Dương gật gật đầu, Lý Quân Sơn nói vậy cũng làm cho hắn có chút nhớ lại. Tuy là trong nhà không có ai, nhưng vẫn còn căn phòng, ông hắn được an tán ở phần mộ tổ tiên, mấy năm nay hắn chưa về đốt cho ông hắn chút giấy tiền vàng mã nào nên lần này hắn muốn tranh thủ về thăm một chuyến.

-Cũng đừng có gấp như vậy, hỏi ý của Vương Giai Giai xem Giai Giai có đồng ý hay không đã!

Lý mẫu nói một câu, Lý Dương hiểu mẹ mình rất vừa lòng với người con dâu này, mỗi lần làm việc mẹ đều nghĩ tới suy nghĩ của Giai Giai chính là chứng minh.

-Mẹ yên tâm, Giai Giai khẳng định sẽ đồng ý!

Lý Dương cười ha hả lắc lắc đầu, Vương Giai Giai là loại nữ tính nhu thuận, Lý Dương tin tưởng chỉ cần nói ra nguyên nhân thì Vương Giai Giai nhất định sẽ cùng hắn về nhà.

Kết quả giống như Lý Dương đã đoán, khi Phương Thục Cầm và Vương Giai Giai trở lại, Lý Dương lập tức nói ra ý này, Vương Giai Giai không hề nghĩ ngợi liền đồng ý về nhà ông bà của Lý Dương với hắn, điều này làm cho vợ chồng Lý Quân Sơn càng thêm vừa lòng.

Ba giờ chiều, Lý Dương cáo biệt cha mẹ rồi mang Vương Giai Giai tới nhà ông hắn, Lý Thành cũng đi theo, nơi này Lý Thành hắn cũng đã lâu chưa về, lần này thuận tiện cũng trở về nhìn một chút.

Nhà ông Lý Dương nằm trong một thôn rất bình thường, thời cổ đại nơi này cũng là thị trấn của Lật Thành, hiện nay nó đã xuống cấp trở thành một ngôi trấn bình thường.

Sau khi thăm mộ xong, Lý Dương lại mang Vương Giai Giai trở về ngôi nhà cũ một chuyến, ngôi nhà này là nhà của ông hắn, đã mười mấy năm không có ai ở, lúc nhỏ Lý Dương còn thường xuyên vê đây nhưng từ khi đi học hắn chưa về nơi này lần nào.

-Trước kia anh sống ở đây, em xem bức tranh trên tường này, nó chính là bức tranh hồi đó anh vẽ!

Lý Dương chỉ vào một gian phòng trong nhà rồi cười nói, vài năm không quay về nơi này, Lý Dương rất là cảm khái.

-Nào có bức tranh a, đều là tro bụi cả mà?

Vương Giai Giai nhìn một chút rồi rụt cổ lại, trong phòng rất tối, vách tường đều là bụi đất, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn thấy bức tranh của Lý Dương được.

-Em chờ tí để anh quét dọn đã!

Lý Dương cười lắc lắc đầu, nguyện vọng khi còn nhỏ của Lý Dương là trở thành một họa sĩ cho thấy bức tranh này vẽ không tệ, hiện tại sẵn dịp về hắn cố ý khoe khoan với Vương Giai Giai một tí.

Đáng tiếc là nhà cũ đã lâu chưa tới nên Lý Dương muốn tìm cây chổi cũng tìm được, một lúc sau Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù tìm tòi khắp ngôi nhà, dùng năng lục đặc thù dù sao cũng còn tốt hơn là tìm kiếm không mục đích, dù sao thì năng lực đặc thù của hắn cũng có phạm vi 50 m, tìm kiếm cũng sẽ mau hơn.

Dưới hình ảnh lập thể, ngôi nhà củ hiện lên trong mắt Lý Dương, Lý Dương còn chưa tìm được cây chổi thì cả người đã sững sờ đứng đó.

-o0o-

*****

Nhà cũ của Lý Dương có kết cấu cổ, chính giữa có ba gian phòng, hai bên đều là là nhà liền kề, bên cạnh đó còn có mái che nắng.

Bởi vì mười mấy năm không có người ở nên trong nhà toàn là bụi bậm.

Nhìn như vậy nhưng thật ra Lý Quân Sơn thường xuyên đến nơi này quét dọn, những vật dụng trong nhà không hề có chút bụi bậm mạng nhện nào chính là công của ông, có điều ông cũng chỉ có thể làm được như thế.

Ngôi nhà này không nhỏ, diện tích còn lớn hơn ngôi nhà của hắn, bên cạnh ngôi nhà là một mảnh đất trống, hắn nhớ khi nhỏ nơi này là nơi bán đồ ăn vặt, hiện tại nơi này trống không không còn gì cả.

Lý Dương đột nhiên giật mình rồi đi nhanh tới căn phòng mà ông bà hắn lúc xưa ở.

Trong phòng ngủ có một cái giường kiểu củ, trên tường có dán giấy báo, phía dưới là một mảnh tường đã tróc ra.

Vừa rồi khi Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù để tìm cây chổi không ngờ làm cho hắn ngoài ý muốn phát hiện bên dưới có một cái hộp có 6 tầng màu vàng, tính ra thì cái hộp này đã có hơn 300 năm lịch sử.

Cái hộp này rất tinh xảo, bên trên là những ô vuông, mỗi ô vuông đều có một hình bất quy tắc.

Xung quanh cái hộp có vẽ hình tứ thánh thú phân biệt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn bức hình này nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa nó còn được dùng loại sơn tốt nhất để vẻ nên trải qua nhiều nam như vậy mà 4 bức hình vẫn còn sinh động như mới.

Trừ thứ này ra, chất liệu là cái hộp này còn rất thần bí, nó được làm bằng Kim Ti Nam Mộc thưởng đẳng. Lọa Kim Ti Nam Mộc này thời Minh Thanh chỉ có hoàng thất mới được dùng, đặc biệt là trong thời Thanh, lúc đó trong dân gian mà có người dùng Kim Ti Nam Mộc thì đó sẽ là tội lớn.

Đặc điểm lớn nhất của Kim Ti Nam Mộc là khó mục nát, thời Minh, Thanh, thành viên hoàng thất khi chôn cất thường dùng loại gỗ này làm quan tài vì thứ này cho dù chôn vài nghìn năm cũng không thể mục nát được.

Tiếp theo, Kim Ti Nam Mộc có mùi cây lim, nói cách khác chỉ cần không ngâm thứ này suốt trong nước thì có để vài nghìn năm cũng không sao.

Từ những năm cuối thời Minh, loại gỗ Kim Ti Nam Mộc này đã trở nên rất thưa thớt, tới thời nay, Kim Ti Nam Mộc đã trở thành vật báo, thứ có thể lưu truyền phần lớn đều nằm trong các viện bảo tàng, trong dân gian có cực ít người có được thứ này.

Lý Dương làm thế nào cũng không ngờ được về nhà ông bà một chuyến lại có thể tìm được thứ tốt như thế, có điều đây cũng không phải là nguyên nhân mà Lý Dương kinh ngạc nhất.

Bên trong cái hộp có một bản viết tay nhỏ, những trang giấy này cũng không có hư hao gì, đoán chừng là do Kim Ti Nam Mộc tạo nên, vật phảm đặt trong Kim Ti Nam Mộc luôn có thời gian bảo tồn lâu hơn bình thường.

Thứ làm cho Lý Dương kinh ngạc là những chữ trên quyển sổ viết tay này Lý Dương không hiểu chữ nào cả.

Tuy rằng xem không hiểu, nhưng Lý Dương cũng không xa lạ với loại văn tự này, những chữ này đều là tiếng Nhật. Tuy hắn không có học qua tiếng nhật nhưng dù sao thì hắn cũng đã thấy qua tiếng Nhật không ít lần trên TV.

-Lý Dương, sao đột nhiên lại đi vào đây?

Vương Giai Giai đi theo phía sau Lý Dương, lúc bước vào cô liền đánh giá bố cục căn phòng một chút rồi hỏi một câu.

-Đây là phòng mà ông bà bọn anh sống khi xưa, anh còn nhớ là khi còn nhỏ hai người bọn anh rất thích quấn lấy ông bà đòi kể chuyện xưa nghe

Lý Thành từ phía sau đi tới, trên mặt còn có chút cảm khái, nơi này Lý Thành có ấn tượng còn sâu hơn Lý Dương nhiều. Lý Dương từ khi lên tiểu học đã không có trở lại nơi này lần nào, mà Lý Thành trước khi lên 12 tuổi đều ở đây.

Lý Thành vừa nới vậy thì Vương Giai Giai không nói gì nữa, Lưu Cương đ vào cũng nhìn một chút rồi đi tới chỗ Lý Dương.

Phương Thục Cầm cũng đi đến, nơi này cô cũng không xa lạ gì, sau khi kết hôn cô đã từng cùng Lý Thành tới nơi này quét dọn một lần, một lần khác là tới nơi này lấy vài thứ.

Phương Thục Cầm đứng ở bên cạnh Vương Giai Giai, căn phòng này không lớn lắm nên nhiều người đi vào vậy có vẻ có chút chật chội.

Lý Dương đột nhiên đi tới chỗ cái giường, cái hộp kia được cất giấu ngay tại bên trong bức tường chỗ cái giường này, nhìn cái giường, Lý Dương rất khó tưởng tượng trong căn phòng này lại co cất giấu một món bảo bối như thế.

-"Dương Dương, cái giường này là đồ cổ ư? Anh nhớ ông từng nói là có cái giường này lúc kết hôn, dựa theo thời gian mà tính thì nó chỉ có sáu mươi năm thôi

Lý Thành cũng qua rồi nói một câu, cái giường này ngoại trừ van giường cứng rắn ra những chỗ khác đã có chút hư hao, nhiều năm như vậy rôi cho dù đồ có tốt hơn nữa thì cũng sẽ hư hao mà thôi. Hơn nữa này cái ván giường này cũng không phải là một bộ, Lý Dương dưới hình ảnh lập thể đã sớm phát hiện ván giường chỉ có một tầng màu vàng torng khi những chỗ khác có tới hai tầng.

Lý Dương vừa định lắc đầu thì torng lòng lại chợt có ý tưởng, hắn gật đầu nói:

-Em nhớ ông nói là mình có gia đình trước khi giải phóng, dựa theo thời gian mà tính thì cái giường này thuộc thời dân quốc, nếu tính một cách nghiêm khắc thì thứ này cũng có thể xem là đồ cổ

-Thời dân quốc, thật đúng là đồ cổ?

Lý Thành sửng sốt, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lý Dương, tron số bọn họ chỉ có Lý Dương là có hiểu biết về đồ cổ, hiện tại Lý Dương nói như vậy thì những người khác đều không có ý kiến gì.

-Anh, Lưu Cương, chúng ta mang cái giường này ra ngoài rửa sạch một chút đi

Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Thành, Lý Thành lập tức gật gật đầu, Vương Giai Giai và Phương Thục Cầm đều tạm thời lui ra ngoài, bên trong, ba người Lý Dương phải cố hết sức mới có thể mang cái giường này ra bên ngoài.

Phương Thục Cầm ở bên ngoài đã chủ động đi tìm nước và giẻ lau, trong nhà có một giếng nước có thể sử dụng, ngoài ra cũng có thể dùng nước máy.

Có điều ngôi nhà củ sớm đã cắt điện, hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn nước giếng là có thể sử dụng.

Cái giường lớn được lấy ra, Lý Thành sẵn tiện đem những món đồ gỗ trong nhà ra luôn, nếu đã đến thì làm vệ sinh tổng thể một lần, như vậy thì khi năm mới tới Lý Quân Sơn không cần tới đây làm việc vất vả nữa.

Có nước, Phương Thục Cầm đi chợ mua khăn mặt và chổi, lần này đến đây không ai định làm vệ sinh nên không có mang những thứ này.

Vương Giai Giai cũng đi theo hỗ trợ, năm người rất nhanh đã quét dọn sạch sẽ ngôi nhà. Sau khi quét dọn sạch sẽ xong Vương Giai Giai cuối cùng cũng đã thấy được bức tranh của Lý Dương, tuy màu sắc của bức tranh đã rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra nội dung bên trong.

Với tài vẽ của Lý Dương cô rất kinh ngạc, bức tranh này vừa nhìn là biết được vẽ lúc nhỏ, bức tranh này tuy nét vẻ còn thô sơ nhưng đã rất cụ thể rõ ràng, từ đây có thể thấy được Lý Dương rất có tài vẽ tranh

Nếu như Lý Dương tiếp tục học vẽ rất có thể Lý Dương đã trở thành họa sĩ, có điều nếu như vậy thì chỉ sợ hai người đã không có cơ hội gặp nhau rồi.

Hơn một giờ sau mọi việc đã làm xong, mọi người cùng nhau ngồi nghỉ trên cái giường.

-Giai Giai, cám ơn em

Lý Dương nới với Vương Giai Giai một câu, lúc nói chuyện còn mang theo một tia xin lỗi, đoán chừng là từ nhỏ tới giờ Vương Giai Giai chưa bao giờ làm việc nặng như vậy, hôm nay làm việc tới nổi mặt cô nhìn giống chú hề rồi.

-Sao khách khí với em như vậy? Việc này không hề giống anh chút nào

Vương Giai Giai nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lý Thành bên cạnh cũng cười cười một tiếng, hiện giờ hắn rất vừa lòng với cô em dâu này. Gần một ngày thời gian, Vương Giai Giai đã chinh phục cả nhà Lý Dương, nếu Lý Dương mà không nắm chặt lấy Vương Giai Gia thì đoán chừng người nhà hắn là người đầu tiên không buôn tha hắn.

-Lý ca, đây là cái gì?

Lưu Cương đột nhiên hỏi một câu, nơi hắn ngồi chính là chỗ giấu cái hộp, cái giường đã được xê dịch nên hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được bên trong bức tường có cái gì đó.

Lý Dương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Cương rồi cúi đầu nhìn một chút sau đó kéo chiếc giường ra, trước đó hắn đã định lấy cái hộp ra nhưng không ngờ Lưu Cương lại giúp hắn trước.

-Vách này có chút kỳ lạ

Lý Thành cau mày, bọn họ vừa nói như vậy, Phương Thục Cầm và Vương Giai Giai đều nhích lại gần.

-Hình như đây là bức tường kép

Lần này người nói chuyện là Lý Dương, khi nói xong hắn còn nhìn xuống phía dưới.

-Tường kép, chính là nơi giấu bảo bối như trên TV ư?

Phương Thục Cầm vội vàng hỏi một câu, trên mặt còn mang theo nồng đậm hiếu kỳ.

-Có lẽ vậy, Lưu Cương, cậu thử xem coi có thể mở nó ra không

Lý Dương gật gật đầu, trong lòng thì âm thầm bội phục sức tưởng tưởng của chị dâu, có điều lần này chị dâu hắn đã nói đúng, bên trong thứ này quả thật là có cất giấu bảo bối, hơn nữa còn là một món bảo bối rất tốt.

-Em xem TV nhiều quá rồi, anh nghĩ nơi này là chỗ ông giấu sổ tiết kiệm của mình thôi, hiện tại mấy thứ này chắc cũng đã mục nát rồi, làm gì mà có bảo bối chứ

Lý Thành lắc lắc đầu rồi nới với Phương Thục Cầm một câu, vừa mới nói xong thì hắn liền há to miệng ra, sắc mặt không thể tin được nhìn xuống dưới.

Sau khi cại một lúc, cái hộp gỗ bên trong cuối cùng cũng xuất hiện.

-Thật, thật sự có bảo bối?

Lý Thành nói chuyện có chút nói lắp, Lý Dương thì từ từ lấy cái hộp ra, thứ này không khác gì thứ mà hắn thấy torng hình ảnh lập thể, đây là một cái hộp bằng Kim Ti Nam Mộc rất tốt, chỉ là không có chỗ để mở nó ra mà chỉ có những khối hình vuông với những hoa văn không quy tắc mà thôi.

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)