Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0390

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0390: Nguyên thạch thật giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Với vẻ mặt cầu xin, gã mập chậm rãi nói với Lý Dương. Nói xong thì ánh mắt cũng gã cũng đã rươm rướm nước mắt, thiếu chút nữa là đã rơi lệ.

Lần trước gặp Lý Dương đến nay cũng chỉ có nửa năm. Tình hình của Mã mập gần đây đúng là không được tốt.

Trong nhà chẳng còn cái gì ngoài ngôi nhà cả. Sau khi buộc bán đi căn nhà, vợ của hắn mang theo đứa con nhỏ bỏ đi. Gã một thân một mình cũng không trụ lại được quê nhà, liền lưu lạc đến Bắc Kinh, kiếm ăn ở Phan Gia Viên.

Ngay từ đầu, Mã mập muốn ăn may mà phát tài. Nhưng gã không có nhãn lực, cũng chẳng có tài lực, chỉ có thể đi làm trợ thủ cho người ta, miễn cưỡng kiếm ăn sống qua ngày.

Sau ba tháng, khi đã quen thuộc với Phan Gia Viên, Mã mập cũng bắt đầu mang theo vài thứ bày lên vỉa hè để buôn bán. Thời gian đầu thì gã bán những thứ không giả nhưng cũng không thật. Hàng ngày kiếm chút tiền lời mà thôi.

Nhưng thật đáng tiếc là gã vẫn không từ bỏ việc ăn may. Khổ tâm buôn bán tích cóp được năm nghìn liền bị một gã đồng hành lừa mất. Cuối cùng chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà thôi.

Sau lần bị lừa này, gã Mã mập đã bắt đầu học cách lừa gạt người khác, không nghĩ đến việc mình đang vất cả câu một con cá, cá sắp cắn câu liền gặp Lý Dương. Chỉ có thể nói là số gã khổ mà thôi.

- Lý tiên sinh, những điều tôi nói hoàn toàn là sự thật. Ngài có thể hỏi thăm mà. Trước kia tôi chưa từng gạt người. Đây là lần đầu tiên. Tôi thề, đây là lần đầu tiên. Nếu tôi nói dối thì tôi vĩnh viễn không còn đất dung thân.

Nhìn thấy Lý Dương còn chưa tin, gã Mã mập vội giơ tay lên trời mà thề thốt. Những người chơi đồ cổ rất là mê tín, gã Mã mập lại hy vọng có thể ăn may một lần, tìm được món hời. Theo như những lời gã thề thì có thể thấy được là gã nói thật.

Lý Dương khẽ thở dài, lắc đầu.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Gã Mã mập tuy rằng rất đáng thương nhưng cũng rất đáng giận. Đặc biệt là bây giờ gã đang bắt đầu học thói lừa gạt người khác. Nếu như gã thành công vài lần thì phỏng chừng về sau gã còn không ý nghĩ may mắn có được món hời nào đó nữa mà bắt đầu chính thức gạt người luôn.

- Lý Dương!

Vương Giai Giai cũng nhìn qua Lý Dương. Lúc trước cô từng nghĩ người chơi đồ cổ đều là các chuyên gia giàu có.

Nhưng lúc này đây, cô cũng nhìn thấy giới đồ cổ còn có một mặt khác, có thể vì đồ cổ mà táng gia bại sản. Vương Giai Giai trong lòng dự tính đem chuyện của gã Mã mập viết thành một bài báo khi mà trong lúc này đây cô cũng cảm thấy thông cảm cho Mã mập.

- Nếu như anh biết hối cãi thì tôi sẽ giúp anh một lần. Tôi hy vọng là anh có thể nắm chắc.

Lý Dương khe khẽ thở dài. Gã Mã mập xem như là một người cố chấp. Nhưng cách thức và đường đi lại là một bi kịch.

Mặc kệ nói như thế nào thì bảo bối tốt nhất, danh tiếng nhất trên tay Lý Dương là Trường Sinh Bát cũng là từ Mã mập mà có. Hai người xem như là hữu duyên với nhau. Lý Dương thật sự không muốn nhìn thấy Mã mập ngày càng sa đọa.

- Ở Trịnh Châu tôi có mở một công ty. Đây là địa chỉ và số điện thoại ở công ty. Anh thu dọn hết những thứ của mình rồi đến đó. Tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc. Anh cứ cố gắng làm. Phát tài hay không thì tôi không dám cam đoan nhưng ổn định cuộc sống thì không thành vấn đề.

Lý Dương lấy giấy và bút ra, ghi địa chỉ công ty rồi đưa cho Mã mập. Hắn nghĩ đây là phương pháp trợ giúp tốt nhất hắn dành cho Mã mập. Hắn không thể giúp tiền thì chỉ có thể giúp Mã mập một cuộc sống ổn định mà thôi.

- Công ty bán đấu giá Lợi Đạt? Đây không phải là công ty bán đấu giá lớn nhất Trịnh Châu chúng ta sao?

Mã mập cúi đầu nhìn tờ giấy rồi lập tức kinh ngạc nhìn Lý Dương. Ngày khai trương công ty bán đấu giá Lợi Đạt rất rầm rộ. Báo chí đều có đưa tin. Gã ở Phan Gia Viên cũng có nghe nói qua.

- Anh cứ đến đó mà làm. Nếu anh vẫn không thay đổi thì về sau tôi có giúp anh cũng vô ích.

Lý Dương gật đầu. Việc sắp xếp cho Mã mập một công việc nhàn nhã ở công ty cũng không khó. Hiện nay công ty đã khai trương, công việc cũng tăng rất nhiều. Có rất nhiều vị trí đang cần người. Mã mập nếu thật sự muốn học kiến thức về đồ cổ thì ở công ty có rất nhiều cao thủ. Về sau có thành công hay không thì còn phải xem ở gã.

- Được, cảm ơn, cảm ơn Ngài, Lý tiên sinh. Ngày mai, không, tối nay tôi sẽ mua vé xe đến Trịnh Châu.

Trên mặt Mã mập lộ ra vẻ kích động. Ở Phan Gia Viên này không thoải mái bằng công ty bán đấu giá. Gã biết đây là cơ hội duy nhất mà cũng là cơ hội cuối cùng của gã.

- Giai Giai, chúng ta đi thôi.

Lý Dương thở dài. Lát nữa hắn sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Khải Đạt. Hơn nữa sẽ nói chuyện của Mã mập cho rõ ràng. Hắn từ trên tay người ta có được món Trường Sinh Bát trị giá hơn năm trăm triệu, một công việc thôi cũng chẳng đáng là gì. Ít nhất thì đây cũng là cơ hội của gã mập.

Khi ra ngoài, Vương Giai Giai còn quay đầu nhìn thoáng qua gã Mã mập đang vui sướng thu dọn đồ đạc. Còn có rất nhiều chuyện xảy ra trước đây đối với gã Mã mập. Lý Dương khẳng định biết. Nếu mình hỏi một chút thì nhất định sẽ có một tác phẩm văn học không tồi ra đời.

Trải qua chuyện này của Mã mập, Vương Giai Giai tiếp tục tham quan những gian hàng vỉa hè. Hai người nắm tay nhau bước đi còn Lưu Cương thì đi đằng sau, không để cho hai người kia biết có mình đi theo.

Qua hết con đường này chính là đến phố mua bán ngọc. Cửa hàng của ông chủ Ngưu là ở trong này.

Phố buôn bán ngọc ở đây cũng giống như những con phố buôn bán ngọc khác. Có rất nhiều cửa hàng và người lui tới cũng không ít.

Còn chưa bước vào bên trong thì Lý Dương đã nghe thấy tiếng của tiểu nha đầu Ngưu Linh đang ngồi ở quầy bên trong. Tiểu nha đầu này và bạn gái của lão ngũ Trần Lỗi trùng tên trùng họ nhưng tính tình hai người lại giống nhau.

Loáng thoáng Lý Dương còn nghe được từ sân sau truyền đến trận cãi vã. Trong tiếng cãi vã đó mơ hồ còn có tiếng của ông chủ Ngưu.

- Sao lại thế này?

Lý Dương hơi nhíu mày lại giật mình. Lý Dương quen biết rất nhiều những thương nhân buôn bán ngọc nhưng người mà Lý Dương có thể chân chính xem là bạn thì chỉ có ông chủ Ngưu và Ruili Triệu Đức Trụ. Đặc biệt là sự chiếu cố rất chu đáo của ông chủ Ngưu làm cho Lý Dương rất là cảm động.

Vương Giai Giai cũng nhìn Ngưu Linh, trong ánh mắt ánh lên một tia cảm tình.

Chuyện lúc xưa của tiểu nha đầu này Lý Dương cũng đã nói với cô. Rất khó có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ, không thích đi học, chỉ thích cả ngày nghiên cứu cổ mộ mà thôi.

Lý Dương đã nói với cô rằng rất nhiều những cổ ngọc đều là được lấy ra từ các ngôi mộ cổ được khai quật. Vương Giai Giai liền đem tất cả các cổ ngọc quy về một loại.

- A, Lý tiên sinh!

Nghe tiếng người nói chuyện, tiểu nha đầu Ngưu Linh liền cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Lý Dương đang đứng, lập tức ngẩn người ra. Qua một hồi mới tỉnh người lại.

- Chuyện gì xảy ra đằng sau thế?

Lý Dương lại hỏi một câu. Ở đằng sau vẫn còn nghe thấy những âm thanh cãi vã, giống như là của rất nhiều người.

- Đằng sau? Đằng sau có khách hàng đang chơi xấu. Ông ta ở đây mua một khối nguyên thạch của cửa hàng nhà em. Sau khi giải xong thì không có gì. Ông ta cứ cho rằng nguyên thạch của cửa hàng em là giả, khăng khăng đòi ba em trả lại tiền.

Nhìn ra đằng sau nói chuyện, mặt của cô bé hiện lên sự phẫn nộ. Nếu hiện tại có người trông cửa hàng thì chắc cô nàng đã chạy ra đằng sau yểm trợ cho ba của mình rồi.

- Giả?

Lý Dương hơi nhíu mày lại. Nguyên thạch không giống với bất cứ thứ gì khác. Thứ này tính đánh cuộc rất lớn. Nếu sau khi giải xong cũng có thể thu hồi lại được cả vốn lẫn lãi. Muốn nói có người chơi xấu thì cũng có thể lắm.

Nhưng nói nguyên thạch là giả thì cũng không dễ dàng. Việc buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên này cũng có liên hợp lại thành hội, sẽ không tùy ý cho khách hàng chơi xấu.

- Chúng ta vào xem đi.

Lý Dương suy nghĩ một chút, rồi nói với Vương Giai Giai. Con người của ông chủ Ngưu không phải là người xấu. Nếu thật sự có người chơi xấu thì Lý Dương nhất định sẽ hỗ trợ.

Lưu Cương bên ngoài cũng do dự một hồi, rồi cuối cùng cũng vào theo.

Trong sân đã có mười lăm, mười sáu người. Ông chủ Ngưu đang đứng trước máy giải thạch, chỉ tay vào khối nguyên thạch nói cái gì đó. Trước mặt ông ấy còn có bốn người. Bốn người này thỉnh thoảng còn xen vào một câu.

Những người xung quanh ông chủ Ngưu đa phần là người cùng ngành. Nghe nói ở đây đang xảy ra chuyện không hay nên tới xem. Có mấy người Lý Dương cảm thấy rất quen mặt, hẳn là đã gặp qua.

Nhìn khối nguyên thạch trên bàn, Lý Dương cũng có hơi chút sửng sốt. Khối nguyên thạch này được cắt thành hai nửa. Vẫn là một khối nguyên thạch có lớp da màu đen nhưng khi mở ra thì bên trong không còn là màu đen nữa mà đã biến thành màu trắng đục.

Loại màu trắng này không phải là màu trắng của bạch diêm sa hay là diêm lạp bàn. Nó giống như màu trắng của vôi. Khối nguyên thạch này có vẻ bề ngoài giống như các khối nguyên thạch thông thường. Lý Dương cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mà khách hàng lại dám nói ra khối nguyên thạch này là giả.

Khối nguyên thạch này rất giống như đồ giả. Những ông chủ buôn bán nguyên thạch chân chính không có loại nguyên thạch này.

- Tôi cam đoan khối nguyên thạch này là thật. Là tôi đích thân mua vào, nên không có khả năng là giả. Hơn nữa, nếu là giả thì không thể có lớp da bên ngoài như vậy. Vừa nhìn là đã biết nó có từ lâu rồi.

Ông chủ Ngưu vung tay, trên mặt lộ ra sự bất đắc dĩ. Những người xung quanh cũng có mấy người mở miệng nói đỡ giùm cho ông chủ Ngưu.

- Lý, Lý...!

Một ông chủ đột nhiên quay đầu, phát hiện Lý Dương đang đứng đằng sau. Ông chủ này đã từng gặp qua Lý Dương, khi vừa nhìn thấy liền ngẩn người ra, so với biểu hiện của cô bé Ngưu Linh thì còn không bằng.

Phải một lúc lâu ông ta mới há miệng thở dốc. Lý Dương nở nụ cười với ông ta, còn đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý bảo đừng nói gì cả.

- Chuyện này rất khó nói, hiện tại mượn tay người khác để làm điều này thật là cao minh. Ông nói cái này không phải là giả thì lớp bên trong nguyên thạch này ông giải thích như thế nào?

Trong bốn người, người tuổi lớn nhất khoảng năm mươi nói một câu. Những lời ông ta nói khiến cho ông chủ Ngưu phải lắc đầu cười khổ. Nếu có thể giải thích được thì những người này sẽ không dám nói nó là giả. Ông chủ Ngưu buôn bán ngọc thạch nhiều năm, đổ thạch cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều. Loại nguyên thạch có lớp bên trong biến dị như vậy thì đây là lần gặp đầu tiên.

- Vậy ông giải thích như thế nào với chúng tôi đây? Tôi nghĩ cũng không cần ông giải thích, trả tiền lại là được rồi.

Một người trong bốn người cũng lên tiếng nói một câu, yêu cầu trả lại tiền. Giá trị khối nguyên thạch này cũng không thấp. Bọn họ phải mất một trăm tám mươi ngàn để mua khối nguyên thạch này.

- Khối nguyên thạch này của tôi không phải là giả. Tôi không thể trả lại tiền cho các người.

Ông chủ Ngưu lắc đầu. Số tiền này không phải là ông không trả nổi nhưng nếu trả lại tiền thì chứng minh khối nguyên thạch của ông là giả. Thanh danh mà ông đã cố gắng duy trì sẽ biến mất. Từ đó về sau sẽ lan truyền việc ông bán nguyên thạch giả. Và không còn khách hàng nào dám mua hàng của ông.

- Ông chủ Ngưu nói cũng có lý. Khối nguyên thạch này nếu là giả thì sẽ không có kết quả như vậy. Đây có thể là khối nguyên thạch biến dị. Nếu không thì các người cứ tiếp tục giải, biết chừng đâu có thể giải ra ngọc tăng giá thì sao.

Một ông chủ khác đứng bên cạnh ông chủ Ngưu nhẹ giọng khuyên một câu. Nghe nói có người xấu nên bọn họ đều chạy đến. Nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến bọn họ khó có thể nói cái gì. Chuyện quái lạ như vầy bọn họ chưa từng thấy qua. Lúc này bọn họ chỉ có thể nói đỡ cho ông chủ Ngưu mà thôi. Đối với chuyện này, bọn họ cũng cảm thấy rất đau đầu.

-o0o-

*****

- Bộ tưởng chúng tôi ngốc à? Đây rõ ràng là nguyên thạch giả, còn bảo chúng tôi tiếp tục giải. Chờ giải xong rồi thì ông ta lúc đó lại càng không thừa nhận.

Gã đàn ông trung niên lập tức cười nhạo một tiếng. Khối nguyên thạch này đã gần như không có gì. Hiện tại khối nguyên thạch đã bị cắt thành một lớn một nhỏ. Mặt cắt đều là lớp màu trắng nham thạch vôi. Cho dù khối nguyên thạch này là thật thì phỏng chừng cũng không giải ra được Phỉ Thúy tốt.

Lúc này Lý Dương nhìn chằm chằm vào hai khối nguyên thạch bị cắt ra. Khối nguyên thạch này Lý Dương cũng cảm giác nó không phải là giả, chứ không phải là hắn chỉ tin vào lời nói của ông chủ Ngưu.

Tuy rằng có rất nhiều loại nguyên thạch Tân Trường Khẩu không đáng giá nhiều tiền nhưng không phải loại nào cũng giống như nhau. Loại nguyên thạch có lớp bên trong màu trắng này mật độ có vẻ lớn hơn, chứ không phải hoàn toàn là nguyên thạch Tân Trường Khẩu.

Tiếp theo đó chính là lớp da. Lớp da màu đen này là lớp da thuộc loại thượng đẳng. Có muốn tạo ra lớp da giả như thế này thật không có khả năng. Có những dấu vết hóa thạch không thể làm giả được.

Nhưng đối với khối nguyên thạch kỳ lạ như thế này thì đây là lần đầu tiên Lý Dương nhìn thấy. Ở Bình Châu hắn cũng đã thấy qua nhiều nguyên thạch nhưng chưa từng thấy cái nào giống cái này.

Hắn lặng lẽ thi triển năng lực đặc thù và hình ảnh lập thể lập tức xuất hiện.

Sau khi che chắn hết những vật xung quanh, chỉ còn lại hình ảnh hai khối nguyên thạch bị cắt ra. Đồng tử Lý Dương căng ra, ánh mắt tự nhiên mở to rất nhiều.

Khối nguyên thạch này chính là nguyên thạch ở Trường Khẩu nhưng lại là một nguyên thạch biến dị. Ai cũng sẽ không nghĩ đến sự biến dị bên trong lại nhiều như vậy.

- Các người có giải tiếp hay không, khó hiểu hay không thì cũng mặc kệ. Cái đó của tôi là thật. Tôi không thể trả tiền.

Ông chủ Ngưu bình tĩnh nói một câu. Tiền tài không thành vấn đề. Vấn đề chính là nguyên tắc làm ăn. Cho nên ông không thể nhượng bộ.

- Không nhượng bộ phải không. Thế thì ông đừng có hối hận. Em họ của tôi là người của cục Công thương. Bây giờ tôi gọi điện thoại đến cho nó. Cửa hàng của ông chờ bị niêm phong đi.

Một người trong số bốn người cũng hơi lớn tuổi một chút vừa nói vừa rút di động ra. Sắc mặt của ông chủ Ngưu cũng có chút thay đổi.

Việc này nếu đến tay cục công thương thì đối với ông cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại, ông chủ Ngưu cũng chưa có biện pháp nào tốt để giải quyết. Ông không có chứng cứ chứng minh khối nguyên thạch này không phải là giả, trừ phi là dùng đến kỹ thuật để kiểm tra.

Nhưng có dùng đến kỹ thuật để kiểm tra cũng chưa chắc đã tốt. Nguyên thạch Trường Khẩu là nguyên thạch đổ thạch. Nghiêm khắc mà nói thì chẳng phải hàng giả. Chẳng qua là không đáng giá mà thôi.

- Chờ một chút!

Lý Dương từ phía sau đột nhiên đi tới. Những người vây quanh máy giải thạch đều quay đầu nhìn lại. Ông chủ Ngưu nhìn thấy Lý Dương cũng sửng sốt một chút nhưng phản ứng của ông so với cô bé Ngưu Linh thì mau hơn.

- Lý tiên sinh, ngài đến đây lúc nào?

Ông chủ Ngưu rất là cung kính bước lên chào hỏi. Những người chung quanh đa phần đều đã gặp qua Lý Dương. Khi nhận ra Lý Dương thì sắc mặt bọn họ cũng đều tỏ ra cung kính. Lý Dương hiện tại có thể nói là người nổi tiếng nhất trong giới ngọc thạch.

Bốn người kia nhìn Lý Dương một cách khó hiểu, đặc biệt là cái gã trung niên hơn năm mươi tuổi kia. Sắc mặt thay đổi của các ông chủ ông ta đều nhìn thấy rõ.

Ông ta là một người rất khôn khéo, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được đám ông chủ ngày rất là cung kính chàng thanh niên này. Thậm chí có một số người trong ánh mắt còn toát ra sự sùng bái.

Điều này có thể nói, chàng thanh niên trước mắt này rất được mọi người tôn kính.

Một người chỉ mới hơn hai mươi tuổi lại có thể thuyết phục nhiều ông chủ kinh doanh ngọc như thế này thì gã đàn ông trung niên cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

- Chào mọi người, ông chủ Ngưu nói đúng đấy. Khối nguyên thạch này đích xác không phải là giả để lừa lấy tiền. Điều này tôi có thể cam đoan.

Lý Dương cười ha hả, nhìn bốn người kia nói một câu. Ông chủ Ngưu trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảm kích. Địa vị của Lý Dương có thể nói là so sánh với Phỉ Thúy Vương ở Vân Nam. Lời nói của hắn khẳng định là có sức thuyết phục.

Lý Dương nói như vậy cũng giống như đã làm chứng cho ông. Cũng khó trách ông chủ Ngưu nhìn Lý Dương cảm kích.

- Cậu là ai? Cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh đây không phải là nguyên thạch giả?

Gã đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi kia có chút cẩn thận nói. Bản thân ông ta cũng là một chuyên gia đổ thạch bí mật. Khối nguyên thạch này ông ta nhìn cũng không phải là giả. Nếu là giả thì ông ta sẽ không mua với giá đó đâu.

Nếu không phải là giải ra không có gì, đồng thời cắt ra tầng nguyên thạch có màu trắng kỳ dị như vầy thì ông ta sẽ không yêu cầu trả lại tiền.

Hình dáng của khối nguyên thạch lúc này chỉ là cái cớ cho ông ta lấy lại tiền mà thôi. Hơn nữa, ông ta cũng tin tưởng với biểu hiện như vầy thì ông ta tin rằng ông chủ Ngưu nhất định sẽ nhượng bộ. Với lại còn có thể làm cho ông chủ Ngưu bị tổn thất nhiều hơn nữa.

Nhưng ông ta đối với Lý Dương cũng có điểm cảnh giác. Biểu hiện của những người chung quanh đã nói cho ông ta biết. Chàng thanh niên trước mắt này tuyệt đối không đơn giản.

- Chứng cứ thì hiện tại tôi không có. Tôi chỉ muốn hỏi ông mua khối nguyên thạch này bao nhiêu tiền?

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn đương nhiên là có chứng cứ, chỉ là không nói ra thôi. Khối nguyên thạch này chưa chắc đã không có gì, biết đâu chừng trong đó lại cất giấu một bảo bối thì sao.

- Một trăm tám mươi ngàn.

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói ra giá cả. Từ biểu hiện bên ngoài của khối nguyên thạch thì cũng đáng giá một trăm tám mươi ngàn. Ở Vân Nam thì có thể ít có. Chứ ở Bắc Kinh thì cũng xem như là giá cả hợp lý.

- Được, tôi đưa cho ông một trăm tám mươi ngàn, khối nguyên thạch này ông tặng lại cho tôi nhé?

Lý Dương cười khẽ gật đầu. Lời nói của hắn làm cho mọi người xung quanh đều ngẩn cả người, đặc biệt là ông chủ Ngưu.

- Lý tiên sinh, ngài không cần làm vậy. Khối nguyên thạch này nếu là giả thì tôi sẽ đền tiền lại cho bọn họ.

Ông chủ Ngưu vội vàng tiến lên nói một câu. Vừa rồi, ông ta nghe Lý Dương vì mình mà lên tiếng thì cứ tưởng rằng khối nguyên thạch này không phải là giả là hoàn toàn chính xác. Ông không nghĩ rằng Lý Dương lại bỏ tiền ra mua lại nó.

Lúc này, ông chủ Ngưu trong lòng đã nghĩ rằng Lý Dương muốn giúp ông ấy. Hiện tại thì khối nguyên thạch này ai cũng không rõ, có người thứ ba mua nó quả là biện pháp tốt nhất. Những vị khách hàng này sẽ không nổi loạn lên đòi tiền nữa. Ông chủ Ngưu cũng không muốn vì khối nguyên thạch này mà sinh ra cãi cọ.

Ngoài ông chủ Ngưu thì các ông chủ khác cũng có chung suy nghĩ. Dù sao thì vừa rồi Lý Dương cũng đã nói, hắn không có chứng cứ gì chứng minh khối nguyên thạch này là thật.

Lúc này bọn họ nhìn ông chủ Ngưu một cách hâm mộ. Có thể làm cho Ngọc Thánh Lý Dương tự mình giúp đỡ thì xem là quá nể mặt rồi.

- Cậu nói là thật?

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi lại hỏi một câu. Lý Dương cười khẽ gật đầu.

Những lời này Lý Dương nói tuyệt đối là thật. Bên trong có bảo bối tốt như vậy thì nhất định không nhường cho bọn họ rồi. Nếu bọn họ không cần thì Lý Dương đương nhiên đồng ý tiếp nhận. Mua bán vẫn không lỗ mà còn có lời nữa mà.

- Lý tiên sinh, ngài không cần làm như vậy. Tôi sẽ đền tiền lại cho bọn họ.

Ông chủ Ngưu đột nhiên phất tay. Ông ta cho rằng Lý Dương muốn mua lại khối nguyên thạch chính là để giúp mình. Ông chủ Ngưu cảm thấy Lý Dương quả thật là một người rất tốt.

Ông chủ Ngưu cũng là người lương thiện. Bằng không thì sẽ không nhận nuôi Nhị Căn lâu như vậy. Cho nên, ông ta không thể để cho Lý Dương vì ông ta mà chịu tổn thất. Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta kém may mắn, khi nhập hàng lại mua phải một khối nguyên thạch như vậy.

- Không, ông chủ Ngưu. Ông hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi đã thích khối nguyên thạch này và tôi muốn mua nó.

Lý Dương lại lắc đầu. Khối nguyên thạch này hiện tại không ai nhìn ra. Đây chính là thời cơ tốt nhất để mua nó. Nếu không thì hắn không ra giá để mua lại nó đâu.

- Ngài thật sự muốn mua?

Ông chủ Ngưu kinh ngạc nhìn Lý Dương. Thái độ của Lý Dương không phải là đang giả vờ, cũng không giống như là vì muốn giúp ông ta mà mua khối nguyên thạch.

Lý Dương gật đầu, còn lấy ra tấm chi phiếu một trăm tám mươi ngàn. Tấm chi phiếu này không giả. Người đàn ông trung niên nhìn tấm chi phiếu rồi gật đầu, sau đó gọi điện thoại đến ngân hàng hỏi thăm một chút.

- Chi phiếu không thành vấn đề. Vậy khối nguyên thạch này là của cậu.

Người đàn ông trung niên thu hồi tấm chi phiếu. Kỳ thật thì trước khi nhận tấm chi phiếu thì ông ta còn có chút do dự. Ông ta thấy chàng thanh niên xem trọng khối nguyên thạch này thì ông suy nghĩ không biết có nên tạm thời không bán mà tiếp tục giải xem sao.

Nhưng nhìn thấy biểu hiện bên trong của khối nguyên thạch, thì người đàn ông trung niên không còn do dự nữa. Ông ta cũng có nhiều năm kinh nghiệm trong lãnh vực đổ thạch. Khối nguyên thạch như thế này ông ta chưa từng gặp qua. Nếu nói đến việc giải ra được tăng giá thì tỷ lệ thật sự là rất thấp. Hiện tại có thể thu lại được tiền vốn thì đã không sao rồi.

Hơn nữa, người đàn ông trung niên không dám cam đoan là việc này có phải là đối phương liên kết với nhau mà làm không, cố ý lừa gạt ông ta, khiến ông ta phải giải ra cái khối phế liệu này. Nói gì là một trăm tám mươi ngàn, một đồng cũng chưa chắc có.

- Cậu có phải hay không không hiểu về đổ thạch mà mua khối nguyên thạch này. Cậu và ông chủ này có mối quan hệ gì?

Người mà lúc trước đòi gọi cho người ở cục công thương không nhịn được hỏi Lý Dương một câu. Những người ông chủ xung quanh cũng trở nên mạnh mẽ lạ thường. Lý Dương nếu như không hiểu về đổ thạch thì sợ là không dám đánh cuộc như vậy.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)