Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0452

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0452: Người cơ quan Lỗ Ban (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

.........

12 con rối đứng tựa vào nhau.

Con rối đứng bên ngoài không hề có chút dấu hiệu nào mà đã phân giải ra, đầu tiên là cánh tay rời khỏi thân thể, lập tức đầu, đùi, bụng toàn bộ chia làm rất nhiều bộ phẩn nhỏ, chỉ chốc lát sau toàn bộ con rối đã biến mất.

Mười hai con rối gỗ trong 2 phút đã biến thần một đống khối gỗ nhỏ, những khối gỗ nhỏ lại tiếp tục di động, một màng quỷ dị này làm cho mọi người xoa xoa mắt, bọn họ rất muốn biết là mình có nhìn lầm hay không.

Những khối gỗ di động một lần nữa tập trung lại.

Dưới hình ảnh lập thể, những sợi dây đen biến hóa nhiều hơn.

Mấy trăm nhánh dây đen không ngừng vặn vẹo xuyên qua, thế nhưng không có sợi nào chạm vào sợi khác, những chuyển động phức tạp như vậy đừng nói là thời Chiến Quốc, cho dù là thời hiện đại thì cũng không làm được.

-Ông trời ơi, đây là cái gì?

Ngô Độ sợ hãi kêu lên một tiếng, những khối gỗ từ từ tập trung lại thành một con rối gỗ mới, con rối gỗ này lớn hơn nhiều, ít nhất là lớn hơn gấp đôi những con trước đó.

Con rối mới này bên ngoài cũng không có nước sơn, trên người đều là những khối gỗ màu đen, những khối gỗ đen này tập turng lại làm cho người ta có cảm giác tang thương.

Con rối này nhìn giống như một ông lão, ông lão ngồi một nơi, trên người là một bộ quàn áo đen rách rưới, ánh mắt ông nhắm lại, nhìn giống như là một trí giả vậy.

Con rối mới đã tổ hợp hoàn tất, toàn bộ cái hộp đã hoàn toàn thay đổi.

-Transformers a.

Ngô Độ đột nhiên hô một tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Độ nhìn cũng rất thú vị.

-Transformers?

Hà Kiệt mỉm cườicâu hình dung này quả hật không tệ, có điều đây không phải là Transforners mà là con rối của Trung Quốc.

Biến hóa vẫn còn tiếp tụclúc này mọi người không còn khẩn trương và chấn động như vừa rồi, Ngô Độ nói đã kéo lực chú ý của mọi người đi. Transformers mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng là một loại biểu đạt chính xác, nếu con rối này mà được làm bằng kim loại thì nó quả thật là Tranformers.

Đương nhiên, đây là Transformers của Trung Quốc.

Khoảng 10 phút sau, mọi thứ mới yên tỉnh lại, những khối gỗ nhỏ đã biến thành những hoa văn kỳ lại.

Con rối kia đột nhiên nâng cánh tay lên, ánh mắt thì vẫn như cũ không có mở ra, cánh tay của nó vương ra chỉ về phía trước.

Nơi con rối chỉ có một cái ký tự, những từ này rất tinh tế, sắp hàng rất chỉnh tề, nhưng không ai hiểu chúng nói cái gì, rõ ràng đây là chữ cổ.

Nhìn thấy những chữ này, ánh mắt mọi người liền tập trung về phía Lý Dương.

-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không biết ý nghĩ của những chữ này.

Lý Dương bất đắc dĩ thở dài, chữ cổ hắn biết không nhiều lắm, đây là một loại chữ cổ không rọ ràng, hơn nữa còn đặc biệt phức tạp, loại chữ này Lý Dương căn bản chưa từng học qua.

-Anh cũng không biết, vậy phải làm sao bây giờ?

Ngô Độ hỏi một câu, Lý Dương không biết cổ tự thì không cần nói tới những người khác, bây giờ đã là 11 giờ, hiện giờ cũng không biết đi đâu để tra tư liệu nữa.

Loại chữ cổ thế này trên mạng căn bản là không hề có, muốn tìm hiểu nó là một việc rất khó khăn.

-Ngày mai đi, ngày mai hỏi ông một chút, những chữ này chắc là ông biết.

Lý Dương do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, nhắc tới Hà lão, Ngô Độ lập tức ngậm miệng lại, hiện tại Hà lão đang nghỉ ngơi, cho dù hắn tò mò hắn cũng không dám đi làm phiền ông lúc này.

-Tốt, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hà Kiệt là người đầu tiên đồng ý, trong lòng hắn việc này chỉ có thể nhờ Hà lão, hôm nay đã quá muộn, lúc này tuyệt đối không thể làm phiền ông.

-Ngày mai tôi cũng đi, tôi muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì.

Vương Phong cũng nói một câu.

Lúc này Vương Phong có vẽ rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ đồ chơi thần kỳ thế này, so với những thứ khác của Lý Dương thì thứ này thú vị hơn nhiều.

Cafe của mọi người sớm đã lạnh, có điều bọn họ đều không có lòng dạ nào uống café, tất cả đều thu thập đồ chuẩn bị rời khỏi.

Cầm bức tượng được đóng gói cẩn thận, Vương Phong độtnhiên cảm thấy hối hận, hắn hối hận lúc đó mình không cạnh tranh mua con rối.

Bức tượng này có giá 900 vạn, hơn nữa còn do Tôn tổng giúp đỡ mới có cái giá thấp như vậy, mà con rối gỗ của Lý Dương chỉ có 30 vạn, thế nhưng thứ này tốt hơn bức tượng của hắn nhiều, so với con rối gỗ này thì bức tượng trên tay hắn chẳng là gì cả.

Đi ra tiện cafe, còn chưa lên xe, Vương Phong đột nhiên quay đầu lại hỏi Lý Dương:-Bộ con rối này sau khi biết được hiệu quả thần kỳ của nó thì nó có thể bán được với giá bao nhiêu vậy Lý Dương?

Lời của Vương Phong làm mọi người dừng bước lại, Hà Kiệt và Ngô Độ cũng không ngoại lệ, hai người đều tò mò nhìn Lý Dương.

Cho dù là Vương Giai Giai thì hai mắt cô cũng vụt sáng nhìn Lý Dương, thứ này Lý Dương đấu giá được, cho dù là không chính quy nhưng dù sao thì nó cũng là một hội đấu giá.

Ba mươi ba vạn là giá mà Lý Dương dùng để mua nó, có điều sau khi thấy hiệu quả thần kỳ của con rối này thì ai cũng biết nó có giá vượt xa con số 33 vạn, nhưng rốt cuộc có giá bao nhiêu thì không ai rõ cả.

Thứ này cho dù thần kỳ hơn nữa thì nó cũng được làm bằng gỗ, điểm này là nhân tố hạn chế giá trị của con rối.

-Tôi không rõ lắm, có điều tôi có thể nói một chút là thứ này tôi sẽ không bán đi, cho dù là có người ra giá trăm triệu, một tỷ thì tôi cũng không bán.

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

Thứ này sau khi biết được hiệu quả thần kỳ thì đã bị Lý Dương liệt vào danh sách hàng không bán như Trường Sinh Bát, Tiên Âm Bình rồi. Cho dù là thứ này không hề có lai lịch gì, tài liệu chế tạo vô cùng bình thường đi nữa thì sự phức tạp của cơ quan bên trong cũng đủ để nó sánh ngang với Trường Sinh Bát rồi.

Vật như vậy không thể dùng giá trị sử dụng để tính toán được, loại đồ vật thế này là hàng không bán, cho dù giết hắn hắn cũng không bán.

-Thứ này rốt cuộc có giá bao nhiêu tôi không biết, nhưng nếu Lý Dương bán thì giá cả tuyệt đối vượt xa con số 33 vạn, tôi đoán là nó có giá gấp trăm lần, thậm chí là nghìn lần.

Hà Kiệt trầm mặc một hồi rồi nói một câu.

-Gấp trăm lần, là 3300 vạn, ngàn lần là 330 triệu, ông trời ơi, Lý Dương, anh giàu to rồi.

Ngô Độ mới vừa nói xong đã bị Hà Kiệt kéo lên xe, những người đứng ở bên ngoài không nhịn được mĩm cười, sau khi hà Kiệt lên xe, Vương Phong cũng lên xe của mình, Vương Giai Giai thì vẫn như cũ đi theo Lý Dương.

Mấy chiếc xe theo thứ tự rời khỏi, Lý Dương mang Vương Giai Giai về nhà rồi đưa Triệu Khuê, Hải Đông trở về biệt thự, hắn và Lưu Cương thì đi tới biệt thự của Hà lão.

Ngôi biệt thự mới còn phải trang trí, có bọn người Triệu Vĩnh là được rồi, hắn không cần phải lo việc này.

Lần này Triệu Khuê và Hải Đông không có phản đối, bọn họ biết nhìn người, chiếc Hồng Kỳ mà Lý Dương đi rất an toàn, bọn họ không cần phải đi theo.

Hơn nữa, nơi Lý Dương muốn tới bọn họ không dược vào, đi về hội hợp với Triệu Vĩnh cũng tốt.

Trở lại biệt thự, Lý Dương trực tiếp đi tới phòng mình, Hà lão đã ngủ rồi, hiện giờ tốt nhất là không nên quấy rầy ông, Lý Dương đặt hộp đựng con rối lên bàn rồi mở máy tính tra tư liệu.

Giống như hắn đoán, trên mạng quả nhiên là tra không được bất cứ tin tức gì.

Ngày hôm sau Lý Dương dậy rất sớm, bảy giờ đã rời giường, bình thường thì Hà lão năm giờ rưỡi đã thức dậy, ông đã quen ngủ giấc ngắn và có thói quen dậy sớm rồi.

-Hai ngươi đều đến à?

Mới vừa xuống lầu, Lý Dương liền sững sốt, Hà Kiệt, Ngô Độ và Vương Phong đều ở trong phòng khách, tất cả đều đang ngồi nói chuyện với Hà lão.

-Chúng tôi vừa tới, ông không cho chúng tôi đi gọi cậu.

Hà Kiệt vội vàng nói một câu, đêm qua sau khi trở về nhà hắn và Ngô Độ phải thật lâu sau mới có thể ngủ được, hôm nay sáng sớm bọn họ đã chạy tới đây rồi.

-Lý Dương, chúng tôi vừa nói chuyện ngày hôm qua cho Hà lão, Hà lão nói ông cũng chưa từng nghe nói về nó, về phần ký tự trên đó thì phải xem kỹ mới biết được.

Ngô Độ lớn tiếng nói một câu, nói xong lại nhìn Hà lão, Hà lão mĩm cười gật gật đầu, Lý Dương vội vàng xoay người lên lầu đi lấy con rối xuống.

Chỉ chốc lát, Lý Dương đã mang bộ con rối xuống tới phòng khách, không biết từ khi nào con rối đã khôi phục lại bộ dáng trước khi đấu giá, Lý Dương có thể khẳng định là trước khi hắn ngủ nó vẫn chưa có khôi phục lại.

-Cậu làm cho nó khôi phục lại?

Nhìn thấy bộ dáng của con rối, Hà Kiệt nhịn không được hỏi một câu, hiện tại con rối có vẽ không có gì thu hút, mười hai con rối lặng lặng nằm trên cái khay, nước sơn trên chúng đã tróc gần hết, trên người chúng mang theo một phong cách cổ xưa, thế nhưng vẻ ngoài lại có vẽ rất bình thường.

-Không có, nó tự động khôi phục.

*****

-Con rối khôi phục lại cũng tốt, vừa lúc có thể cho ông xem biến hóa của nó.

Hà Kiệt đứng dậy nhường chỗ cho Lý Dương.

Hiện tại Hà lão cũng đang rất tò mò, lúc Lý Dương còn chưa xuống phòng khách thì ba người Hà Kiệt đã tang bốc 12 con rối này lên tận trời, nói cái gì mà so với Tranformers còn lợi hại hơn, điều này làm cho ông rất tò mò.

Lý Dương đặt 12 con rối xuống, mọi người liền tập trung nhìn chúng.

-Lý Dương, không bằng bắt đầu từ viên kim loại đầu tiên đi.

Hà Kiệt đột nhiên nói một câu, lúc này Lý Dương đã mở chỗ cơ quan ra, lộ ra 4 viên kim loại bên trong, hết thảy mọi thứ đều giống hệt như những thứ mọi người thấy ngày hôm qua.

Lý Dương định kéo viên kim loại thứ 4, nghe Hà Kiệt nói vậy hắn liền chuyển sang kéo viên đầu tiên.

Viên kim loại rất nhỏ, phải dùng móng tay cại ra rồi mới có thể kéo, ngày hôm qua đã kéo 4 lần nên độ mạnh yếu hắn cũng đã biết được một chút.

Kéo viên kim loại, 12 con rối một lần nữa hoạt động.

Cho dù là ngày hôm qua đã thấy những động tác này, lần này nhìn lại mọi người vẫn còn phải than thở, con rối hoạt động vô cùng tự nhiên, có thể nói so với con rối trong phim hoạt hình còn tự nhiên hơn.

Mỗi một động tác nhìn giống như là động tác của đứa trẻ, duỗi người, lắc đầu đều vô củng đáng yêu.

Nếu như sơn trên người chúng không có bị tróc ra, khẳng định còn có thể nhìn đẹp mắt hơn nữa, với một màn thần kỳ này mọi người rất là cảm thán, mọi người không biết dùng từ nào để hình dung việc này nữa.

Trong phòng khách chỉ có Hà lão là lần đầu thấy chúng, lúc này ông trừng to mắt, trong mắt không ngừng lóe sáng, trên mặt cũng hiện ra sự kinh ngạc.

Nhựng động tác này cũng đã làm chấn động Hà lão.

-Hà gia gia, cháu nói đúng không, những con rối này quả thật là giống như những người tí hon mà.

Ngô Độ đắc ý nói một câu, Hà Kiệt thì chỉ cười cười, Ngô Độ vẫn có tính tình trẻ con, khi ở trước mặt người lớn thì hắn vẫn còn thích khoe khoan.

Đừng nói là Ngô Độ, cho dù là Hà Kiệt hắn cũng muốn khoe khoan việc này.

-Không tồi, thật sự là giống như người thật, rất không tồi.

Hà lão gật gật đầu, ông không có năng lực đặc thù như Lý Dương nên hiện tại ông còn đang đoán rốt cuộc là cái gì mà có thể tạo thành hiện tượng thần kỳ thế này, những thứ thần kỳ phần lớn đều có lai lịch, biết được nguyên nhân của nó thì sẽ giúp cho văn hóa cổ phát triển thêm một chút.

Một lát sau, động tác của con rối đã giảm đi rất nhiều, Lý Dương không đợi bọn chúng dừng lại mà đã kéo viên kim loại thứ hai.

Mười hai con rối lập tức đứng đối mặt nhau rồi bắt đầu đánh nhau, động tác của chúng vô cùng nhu hòa, nếu không phải này thấy tận mắt thì ông còn tưởng rằng mình đang xem TV nữa đó.

Cho dù là những con rối trên TV thì cũng không thể làm được nhựng động tác giống thật như thế này.

Chuyện những con rối này đánh quyền pháp võ thuật Lưu Cương đã báo cho Hà lão, ngoại trừ Hà lão ra những người còn lại không ai biết những quyền pháp này có ý nghĩa như thế nào, lúc này ông càng ngày càng kinh ngạc, trên mặt ông nở một nụ cười sáng lạng.

Mặc kệ này bộ con rối này có lai lịch như thế nào, nếu thứ này và lời Lưu Cương nói giống nhau thì đây chính là một món tài phú vô cùng quý báo. Võ thuật Trung Hoa đã có từ rất lâu, đặc biệt là vào thời Minh, Chu Nguyên Chương bắt đầu hạn ché võ thuật phát triễn, bang bố lệnh cấm võ, điều này đã góp phần quan trọng vào việc làm mai một võ thuật Trung Quốc.

Sau thời Minh là thời Mãn Thanh, thời này còn quá đáng hơn, bọn họ lo lắng người Hán quá mạnh mẽ sẽ tạo phản nên cơ hồ là toàn điện cấm võ, có điều với người Mãn thì lại không cấm.

Cho tới cuối thời Thanh, triều đình hủ bại lo lắng không được nhiều việc nên võ thuật mới khôi phục lại một chút, đáng tiếc là sau đó chính trị liên tục thay dổi, Trung Quốc lại bắt đầu bị xâm lăng, rất nhiều vọ học đã bị thất truyền, đến nay chỉ còn lại vài môn võ thuật được các thế gia võ thuật lưu lại mà thôi.

Thế cho nên hiện tại bộ đội đặc chủng chỉ có thể học trụ cột võ thuật của Thiếu Lâm, không phải là bọn họ không thể học những thứ khác mà là căn bản không có thứ khác để bọn họ học.

Quyền pháp này nếu là thật thì đây sẽ là một nguồn tài nguyên rất lớn cho quốc gia.

Hà lão trên phương diện đồ cổ có quyền uy tuyệt đối, nhưng trên mặt võ thuật thì ông còn kém xa, ít nhất thì ông cũng không có nhìn ra cái gì, thứ ông thấy chỉ là những con rối này đánh nhau rất thú vị mà thôi.

Lý Dương cũng không biết ý tưởng của Hà lão, chờ sau khi chúng đánh xong, hắn lại kéo viên kim loại thứ 3.

Sauk hi kéo viên kim loại này ra, 12 con rối lại làm những động tác kỳ lạ, có dự đoán của ngày hôm qua nên hôm nay mọi người rất bình tĩnh.

-Đây là động tác của thợ mộc.

Hà lão độtnhiên nói một câu, vừa rồi Hà Kiệt đã nói qua bộ động tác này, có điều bọn họ cũng không được rọ ràng cho lắm.

-Thợ mộc, đây thật sự là thợ mộc ư?

Hà Kiệt nói một câu, lúc này không có ai kinh ngạc nữa, bộ con rối này rất thần kỳ, thứ này tuyệt đối là do một đại sư đỉnh cấp chế tạo, những động tác của con rối vô cùng sống động cũng là chuyện tự nhiên.

-Đúng vậy, thợ mộc, các cháu còn trẻ, chưa thấy qua thợ mộc thật sự, trước kia trong nhà có ngừi kết hôn đều mời thợ mộc về làm dụng cụ, chủ nhà lo cơm nước ăn uống, khi làm xong thì trả công cho thợ mộc.

Hà lão cười gật đầu, nói tiếp:-Khi đó không có nhiều đồ gia dụng để mua, thợ mộc lúc đó trở thành hàng hiếm, bọn họ áo cơm không lo, cuộc sống rất hạnh phúc, rất nhiều cô gái lúc đó đều thích gả cho thợ mộc, ít nhất thì cũng có cuộc sống ổn định không cằn lo ăn mặc.

Câu chuyện của Hà lão là chuyện rất lâu trước kia, hiện tại địa vị của thợ mộc rất thấp, máy móc hiện đại đã thay thế cho thợ mộc, thợ mộc hiện đại đã mất đi chén cơm của mình, trừ phi tay nghề đặc biệt tốt thì còn có thể nuôi gia đình sống tạm chứ thợ bình thường thì đều đã đổi nghề hết rồi.

Điểm ấy Lý Dương hiểu rất rõ vì một người chú của hắn đang làm ở một cửa hàng đồ gỗ, sau khi học nghề mộc tám năm, khi ra làm việc thì lại không được tốt như tưởng tượng mà chỉ có thể đi làm công kiếm sống qua ngày.

-Đây là hoạt động trọn vẹn của nghề mộc, rất tiêu chuẩn, các cháu xem không hiểu đâu, chỉ có thợ mộc chân chính mới có thể hiểu rõ nó mà thôi.

Hà lão khẽ thở dài, bộ con rối này hiện tại ông đã vô cùng tán thành, thứ này tuyệt đối là đỉnh cấp quốc bảo, Trung Quốc cổ đại còn có một tay nghề như thế này quả thật làm ông vô cùng kinh ngạc.

Nhiều năm trôi qua vật thất truyền rất nhiều, đây đều là tổn thất lớn của văn hóa Trung Quốc.

-Ông, cháu chuẩn bị kéo viên kim loại thứ 4, ông xem cẩn thận nhé.

Lý Dương cười ha hả nói một câu, sau khi kéo viên kim loại thứ 4 thì con rối sẽ biến hóa rất thần kỳ, Lý Dương nói vậy ba người Hà Kiệt đều rất đồng tình.

Lần này quả thật là phải xem cẩn thận, con rối có thể biến hình quả thật là độc nhất vô nhị a.

-Tốt, ông muốn xem một lần cái gì được gọi là 'Transformers'

Hà lão cười nói, chuyện 'Transformers' là Ngô Độ nói ra, Hà lão vừa nói vậy làm cho Ngô Độ xấu hổ cúi đầu xuống.

Kéo viên kim loại thứ 4, ba người Hà Kiệt đều ngồi thẳng dậy, ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn 12 con rối, biến háo thần kỳ ngày hôm qua bọn họ về nhà nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi nên lúc này 3 người đều chăm chú tìm hiểu.

Tiếng ma xát chói tai một lần nữa vang lên.

Dưới sự quan sát chăm chú của mọi người, 12 con rối bắt đầu đi về một phía, xếp hàng lại rồi bắt đầu tách rời.

Tiếng ma xát vẫn còn vang lên, trong số những người ở đây chỉ có một mình Lý Dương biết là những bộ phận này đang từ từ ráp lại, những người khác đều tò mò nhìn, bọn họ muốn biết âm thanh này phát ra như thế nào, cho dò là Hà lão thì cũng không ngoại lệ.

Một lát sau, con rối đầu tiên đã phân giải xong, tiếp theo tới con rối thứ 2, lúc chúng bị chia ra thành nhiều bộ phận nhỏ thì con mắt Hà Kiệt liền trừng lớn.

Ngày hôm qua bọn họ đã thấy qua một lần, có điều hôm nay thấy thêm một lần nữa nên bọn họ đã có nhiều hiểu biết hơn về việc này.

Hà lão cũng há to miệng không thể tin nổi, tin vỉa hè và tự mình chứng kiến là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, vừa rồi con rối cùng lắm chỉ làm ông kinh ngạc, nhưng biểu hiện của nó lúc này có thể nói đã làm ông rung động.

Mấy trăm nhánh dây màu đen không ngừng di chuyển, 12 con rối nhanh chóng biến mất, một con rối mới kết hợp nhanh chóng hiện ra, con rối mới này vẫn như cũ nhìn giống như một trí giả già nua.

Mặt ngoài chiếc khay vẫn không ngừng thay đổi, sau khi con rối mới xuất hiện, cái khai cũng đã tổ hợp lại gần xong, những chữ ngày hôm qua dần dần hiện ra trước mặt mọi người.

Mục đích lớn nhất của mọi người ngày hôm nay chính là phiên dịch những chữ cổ này nên sau khi chúng xuất hiện thì mọi người đều tập trung nhìn Hà lão

Xung quanh yên tĩnh lại, con rối rốt cuộc cũng giơ tay lên, sau đó chỉ về phía những cổ tự.

Lý Dương may cái khay tới trước mặt Hà lão để cho ông có thể nhìn rõ những cổ tự, làm cho hắn không ngờ là Hà lão vừa nhìn thấy những cổ tự này liền sững sờ.

.........

*****

-Ông, ông làm sao vậy?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, Hà lão rất ít khi bểu hiện giật mình như thế, cho dù là vừa rồi khi phân giải ông cũng chỉ có chút giật mình mà thôi, điều này cho thấy những chữ cổ này rất không bình thường.

-Ông không sao.

Hà lão lắc lắc đầu, thở đài một hơi rồi tiếp tục quan sát con rối.

Lý Dương và đám người Hà Kiệt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, sắc mặt của Hà lão như vậy cho thấy ông đã biết nội dung những chữ cổ này, chỉ cần ông biết thì rất nhanh bọn họ cũng sẽ biết nội dung những chữ này là gì.

Đồng thời mọi người càng thêm tò mò, việc Hà lão vừa nhìn thấy những chữ này đã giật mình mọi người đều có thể thấ được, mọi người càng thêm hiếu kỳ về những chữ này.

Chữ trên khay có rất nhiều, có thể nói là rậm rạp chi chít, sau khi xem xong Hà lão thở ra một hơi dài.

-Ông, nó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, đám người Hà Kiệt cũng mở to mắt nhìn ông.

-Đây là vật thời Chiến Quốc, chữ này là một loại cổ tự thật xưa trước kia, thứ này gặp nhiều ở thời Chiến Quốc, tới thời Tần Hán thì đã ít thấy.

Hà lão quay đầu lại nhìn Lý Dương, trong mắt còn mang theo một cỗ từ ái, thứ này không giống như vẽ ngoài không chút bắt mắt nào của nó, đây là một thứ rất có lai lịch.

-Hà gia gia, những chữ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì thế?

Ngô Độ vội vàng hỏi một câu, hắn cũng rất hứng thú với nội dung của những chữ cổ này.

Lý Dương vốn định hỏi lai lịch của chữ cổ này, nhưng nghe Ngô Độ hỏi thế nên đành thôi, mấy thứ này một lát nữa tham khảo Hà lão cũng được, chỉ cần thứ hắn muốn học thì Hà lão sẽ dạy cho hắn.

-Đây là những thứ chính tác giả viết lên, coi như là một cái tự truyện đi, đây là bộ con rối được làm lúc tác giả về già, đây là ý tưởng lúc đó của người này.

Hà lão giơ tay lên chỉ về phía con rối rồi nhỏ giọng nói, lúc nói những việc này ông còn có chút cảm khái, trên mặt mang theo sự tôn kính.

-Tự truyện, ông, là tự truyện của ai thế?

Lý Dương lại hỏi một câu.

Hà lão rất ít khi có biểu hiện như vậy, thái độ của ông lúc này càng làm cho Lý Dương hiếu kỳ, hắn ước gì mình có thể biết được ngay nội dung những từ này.

-Họ Công Thâu-Công Thâu Tử.

Hà lão thản nhiên nói.

-Công Thâu Tử?

Hà Kiệt, Vương Phong, Ngô Độ đều có chút mê mang, tên này thực xa lạ, bọn họ chưa từng nghe qua, thế nhưng Lý Dương sau khi nghe tên này thì liền sững người, ba người Hà Kiệt không biết Công Thâu Tử là ai nhưng Lý Dương biết rất rõ.

Dĩ nhiên là hắn, khó trách thứ này lại thần kỳ như vậy, Lý Dương không ngờ thứ hắn đấu giá được lại là tác phẩm cuối cùng của người này, sau khi ngẩn người, Lý Dương càng thêm hưng phấn.

-Lý Dương, Công Thâu Tử là ai?

Hà Kiệt thấy Lý Dương có chút hưng phân liền hỏi một câu, sắc mặt của Lý Dương nói cho hắn biết Lý Dương biết người này là ai.

Sau khi ổn định tâm trạng lại, Lý Dương mới chậm rãi nói:-Công Thâu Tử có tên gọi khác là Công Thâu Ban, thời Xuân Thu Chiến Quốc hắn là người nước Lỗ, hắn sinh ra và lớn lên trong thời kỳ chiến quốc, lúc ấy hắn là công tượng nổi tiếng nhất, bởi vì hắn là người nước Lỗ nên người đời sau gọi hắn là Lỗ Ban.

-Lỗ Ban.

Ngô Độ đột nhiên hét lên một tiếng.

Lần này mọi người đều kinh ngạc, Công Thâu Tử bọn họ không biết là ai nhưng Lỗ Ban thì bọn họ biết.

Đây chính là ông tổ của nghề thợ mộc, một thế hệ tông sư a, đến nay những công trình kiến trúc lớn về đồ cổ đều lấy tên có liên quan tới Lỗ Ban chính là biểu hiện tốt nhất về ông.

Mọi người nhìn thoáng qua con rối gỗ, trong mắt xuất hiện một tia cực nóng.

Tác phẩm của Lỗ Ban, hơn nữa còn là tác phẩm lúc về già, còn là một tác phẩm cuối cùng...Thứ này không cần nói tới hiệu quả thần kỳ của nó, chỉ cần tính tới việc nó có liên quan tới danh nhân thôi thì cũng đủ để cho giá trị của thứ này tăng lên một mức giá rất lớn rồi.

Cho dù là Hà kiệt thì hiện giờ hắn cũng không thể nào đánh giá thứ này được. Hắn biết thứ này mà được truyền ra ngoài thì sẽ là thứ mà tất cả thợ mộc cùng bái.

Về phần thứ này có phải do Lỗ Ban làm hay không thì bọn họ không chút nghi ngờ, con rối thần kỳ thế này cũng chỉ có Lỗ Ban mới có thể làm được mà thôi, hiện tại cho dù người khác nói thứ này không phải do Lổ Ban làm thì bọn họ cũng không tin.

-Ông, Lỗ Ban viết cái gì thế?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu, đám người Hà Kiệt đều tập trung nhìn Hà lão, bọn họ đều muốn biết tự truyện mà Lỗ Ban viết rốt cuộc là gì.

Lỗ Ban chính là một nhân vật truyền kỳ, tương truyền Lỗ Ban chính là tượng thần, không có gì mà ông không làm được.

Chim gỗ ông làm có thể bay trên trời 3 ngày mà không rơi, xe ngựa ông làm có thể tự chạy, ông làm trâu gỗ thì nó có thể tự mình cày ruộng, làm thành bức tượng thần tiên thì nó có thể làm cho trời đổ mưa.

Trong truyền thuyết, Lỗ Ban vì làm ra một món đồ thần kỳ mà hại chết cha mẹ, xe ngựa hắn làm chạy rất nha, kết quả là mẹ hông tự mình lên thử, sau khi xe ngựa chạy đi thì không bao giờ trở về.

Những thứ này đều là truyền thuyết, độ tin cậy không cao, có điều thành tựu về nghề mộc của ông không ai có thể phủ nhận, ông chính là một thế hệ tong sư, cho tới nay không ai có thể so được với ông.

Lỗ Ban có rất nhiều phát minh, dụng cụ của thợ mộc bây giờ đều là thứ mà Lỗ Ban trước kia phát minh ra như là dùi, thước, bào, sạn, ống mực, ...Những thứ này lưu truyền tới tận bây giờ và được rất nhiều người sử dụng.

Trừ những thứ này ra ông còn phát minh ra rất nhiều nông cụ phục vụ cho nghề nông.

Lỗ Ban còn phát minh ra chìa khóa và ổ khóa, sau khi khóa lại thì chỉ có chìa khóa mới có thể mở ra, như vậy có thể thay thế cho người trông coi, tiết kiệm được rất nhiều công sức, hiện đại có đủ loại khóa với đủ hình thức, nhưng chúng chỉ là vật được cải tiến từ ổ khóa của Lỗ Ban mà thôi.

Mặt khác, Lỗ Ban cũng có rất nhiều phát minh trên phương diện binh khí, ông cũng am hiểu điêu khắc, trước kia ông từng điêu khắc bức Cửu Châu Đồ trên một tảng đá, đây là tấm bản dô được khắc trên đá đầu tiên của Trung Quốc.

Những thứ này đều không phải là truyền thuyết, đây đều là những thường thức cơ bản, tư liệu lịch sử có ghi lại những điều này, danh tiếng của Lỗ Ban rất lớn, phát minh cũng rất nhiều, nhưng tài nghệ thần kỳ của ông không ai biết được, hiện tại có bộ con rối này của Lý Dương thì người đời đã có thể biết được tài nghệ thật sự của ông.

-Thứ này Lỗ Ban chế tạo năm 63 tuổi, ông vốn định làm để tự mình sử dụng, có điều khi làm thì ông cảm thấy mình đã lớn tuổi, đại nạn cũng sắp tới nên đã đem tâm đắc cả đời ghi lại, hy vọng học trò của ông có thể truyền lưu xuống.

Hà lão khẽ thở dài, Lỗ Ban tuyệt đối là một nhân vật vĩ đại, tự truyện của ông cơ hồ không hề nhắc tới một chút côn lao nào của bản thân, tất cả đều chỉ nói tới việc phát minh của ông xuất hiện như thế nào, lúc đó ông có ý tưởng gì, làm sao để có thể cải tiến chúng.

Đoạn cuối cùng Lỗ Ban mới nói năm đó ông đã lớn tuổi, làm xong bộ con rối này đoán chừng ông đã không còn sức làm bất cứ thứ gì khác, bộ con rối này đoán chừng sẽ là tác phẩm phong đao của ông.

Người cơ quan (Cơ Quan Khôi Lỗi Nhân) chính là tên chính thức của thứ này.

Nghe Hà lão nói xong, đám người Hà Kiệt đều thở dài một hơi, bọn họ rất cảm thán đồng thời kính nể tài hoa của Lỗ Ban.

Bộ con rối này là do Lỗ Ban dùng kỹ thuật cơ quan làm ra, cảm giác của hắn trước đó không sai, thứ này quả thật là có liên quan tới cơ quan.

Bộ con rối phức tạp thế này không ngờ chỉ do một người làm, Lỗ Ban có danh hiệu tượng thần, ông tổ của nghề mộc quả nhiên không sai.

-Tin đồn mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng không nhất định đều là giả, việc chim gỗ biết bay tôi không tin, nhưng xe ngựa tự động chạy thì tôi tin là thật.

Vương Phong thở dài một hơi rồi nói, Hà Kiệt và Ngô Độ đều đồng ý gật gật đầu, có thể làm cho vật bay lên thì quá huyền ảo, nhưng làm cho một vật tự động hoạt đông thì không phải không thể, con rối trước mặt này chính là bằng chứng tốt nhất.

-Những con rối này có thể làm ra nhiều động tác như vậy, thế thì cái gì giúp chúng làm được?

Ngô Độ chỉ vào con rối gỗ rồi hỏi một câu.

Hà lão cau mày, Hà Kiệt và Vương Phong đều nhíu mày mờ mịt.

Vấn đề này thật đúng là không ai biết, thứ này cũng không dùng điện để cung cấp động lực. Cho dù là dùng dây kéo tạo năng lượng thì cũng không thể nào hoạt động được lâu như thế, hơn nữa còn làm ra những động tác khác nhau như thế này.

-Vấn để động lực sau này nghiên cứu, thứ này đặt ở đây, trước sau gì thì cũng biết được mà thôi.

Hà lão nhỏ giọng nói một câu, ông cũng không biết thứ này hoạt động như thế nào, vấn đề này sợ là chỉ có Lý Dương mới biết được một chút.

Cơ quan bên trong rất phức tạp, nó giống như là cờ domino được sắp sẵn vậy, chỉ cần cái đầu tiên hoạt động thì nhưng vật nhỏ bên trong sẽ chuyển động theo.

Đương nhiên, chuyện này hắn không thể nói ra, chuyện hắn có năng lực đặc thù không thể để cho bất cứ ai biết được.

......

*****

Vấn đề động lực được ném sang một bên.

Sau khi biết được con rối này là do Lỗ Ban chết tạo, mọi người đều có vẽ rất hưng phấn, trong lịch sữ Trung Quốc, người được xem là tông sư không nhiều, nhưng Lỗ Ban khẳng định là một tông sư được mọi người công nhận và biết đến.

Từ bộ con rối này xem ra Lỗ Ban đã đạt tới trình độ đỉnh cao, không hổ là thiên hạ tổ sư nghề mộc, là một thế hệ tông sư được mọi người kính ngưỡng.

Hiện tại tính ra, vật phẩm của tông sư trên tay Lý Dương có không ít, hai món thần khí của tông sư đúc kiếm Âu Dã Tử rơi vào tay hắn. Bức tranh trong nước của Thi họa tông sư Ngô Đạo Tử cũng là của hắn, tính luôn thứ này thì hắn đã có 3 món.

Hơn nữa, thứ Lý Dương cất chứa đều là tác phẩm tinh phẩm của các tông sư, điều này còn trân quý hơn.

Những bảo vật này không những biều hiện sự tài giỏi của những tông sư mà còn là thứ điểm tô tốt nhất cho văn hóa lịch sử Trung Quốc, mỗi lần thưởng thức những thứ này, Lý Dương đều rất cảm thán.

-Mọi người trưa nay không cần về, ở lại nơi này ăn cơm, chỗ ông có rượu, đám trẻ tuổi các cậu cùng nhau vui vẻ một tí đi.

Hà lão tháo kính mắt xuống rồi cười nói một câu, lời của Hà lão Hà Kiệt không dám phản đối, Vương Phong và Ngô Độ suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.

Nơi này không có người ngoài, Ngô Độ là em họ Hà Kiệt, Vương phong là anh vợ Lý Dương, mọi người xem ra đều là người một nhà.

Hà Kiệt suy nghĩ, một hồi có thể uống rượu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hợp lại chuốc rượu Lý Dương, nhất định phải xem Lý Dương là đồng lõa rồi chuốc rượu Vương Phong và Ngô Độ, không thể cùng Vương Phong và Ngô Độ chuốc rượu Lý Dương được, đây chính là hành vi vô cùng ngu xuẩn.

-Lý Dương, cháu mau mang thứ này lên phòng sách đi.

Hà lão vội vàng nói với Lý Dương một câu, Lý Dương hơi hơi sửng sốt, vội vàng gật gật đầu.

-Tiểu Kiệt, mọi người đợi một lát, ông có việc cần nói với Lý Dương.

Hà lão đứng lên, mọi người cũng đồng thời đứng lên.

Hà lão cần nói chuyện riêng với Lý Dương làm cho hà Kiệt cảm thấy rất hâm mộ, có điều hắn cũng hiểu được ông tìm Lý Dương là do có liên quan tới người cơ quan này, nếu trước đó thứ này có lai lịch như thế thì hắn cũng đã cạnh tranh rồi.

Ba mươi ba vạn a, đừng nói chỉ có bao nhiêu đó, cho dù là 300 vạn, 3000 vạn thì bọn họ cũng không chút do dự ra giá, đáng tiếc là trên đời không có bán thuốc hối hận, thời gian cũng không thể đảo ngược lại được, han181 chỉ có thể nhìn thứ này rơi vào tay Lý Dương mà thôi.

-Các người thấy đó, ông thật là quá sủng ái hắn.

Thấy Lý Dương và Hà lão biến mất, Vương Phong đột nhiên ê ẩm nói một câu. Ông cụ Vương gia qua đời mấy năm trước làm cho Vương gia có chút ảnh hưởng, có điều gia đình còn có bậc cha chú, Vương gia cũng là gia đình thâm niên nên địa vị không có gì thay đổi.

Có điều so với Hà gia thì lại không đủ, đây chính là biểu hiện mà ông cụ của Hà gia còn sống mang lại.

Lần này cha của Hà Kiệt nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa, nhiệm kỳ sau rất có thể ông sẽ chiếm được một vị trí quan trọng.

Đối với chuyện chính trị Vương phong nghĩ nhiều hơn, hắn và Ngô Độ không giống nhau, hắn dù sao cũng là người torng giới chính trị, việc cần lo lắng tất nhiên cũng nhiều hơn.

Lần này em hắn và Lý Dương đến với nhau, Lý Dương tuy không phải là người Hà gia nhưng Hà lão rất thương yêu hắn, Hà gia cũng đối xữ rất tốt với hắn, như vậy thì nhà hắn và Hà gia sẽ có mối quan hệ chặc chẽ hơn, nghiêm khắc mà nói, cuộc hôn nhân của Lý Dương và Vương Giai Giai đã biến thành cuộc hôn nhân chính trị.

Có điểm khác chính là cuộc hôn nhân này hai người đều thích, không ai phản đối cả.

Đây cũng có thể xem như là một loại phúc phần à nha.

.........

-Lý Dương, biết ông gọi cháu lên đây có việc gì không?

Hai người ngồi xuống sofa trong phòng sách, Hà lão liền cười hỏi Lý Dương một câu, chuyện Lý Dương đi đến đâu cũng có thể gặp được thứ tốt làm cho Hà lão rất cảm thán.

"-Ông muốn mượn người cơ quan này?

Lý Dương suy nghĩ một chút rồi từ từ nói, Hà lão từng vài lần mượn đồ của hắn mang đi nghiên cứu, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ, nếu có thể nghiên cứu thành công cấu tạo của thứ này, hơn nữa có thể bắt chước theo thì đây cũng xem như là một việc tốt. Có điều hắn cũng không tin ai có thể bắt chước được thứ phức tạp như thế này.

Hà lão gật đầu, nhỏ giọng nói:-Người cơ quan này quả thật ông muốn mượn, nhưng ông còn có một việc khác muốn nói, chuổi động tác thứ hai của những con rối này rất có thể là một loại võ thuật cổ.

Chuyện người cơ quan của Lý Dương đánh ra quyền pháp hắn có quyền được biết, thứ này nếu sau khi nghiệm chứng là chính xác thì nó sẽ là cơ mật quốc gia, không được truyền ra ngoài.

Hà lão rất tin tưởng lời nói của Lưu Cương, tính cách của hắn ông cũng biết rất rõ, không có nắm chắc thì hắn nhất định sẽ không nói lung tung, nếu hắn đã nói vậy thì thứ này nhất định là một loại võ thuật tinh thâm.

-Võ thuật?

Lý Dương mở to mắt, hắn còn tưởng rằng Hà lão thuần túy là mượn vật, không ngờ ông lại nói cho hắn một chuyện không tưởng như thế.

-Đúng, tình huống cụ thể cháu có thể hỏi Lưu Cương nhưng chuyện này không thể nói cho đám người Hà Kiệt biết được.

Hà lảo cười nói, đây mới là nguyên nhân ông muốn nói chuyện riêng với Lý Dương, chứ nếu chỉ muốn mang thứ này đi kiểm tra thì cũng không cần lừa gạt đám người Hà Kiệt.

Loại chuyện này người biết càng ít càng tốt.

-Tốt, việc này cháu để ông lo, đồ vật này cháu đặt chỗ ông, ông, chuyện chữ khắc trên đó là sao?

Lý Dương suy nghĩ một chút liền gật đầu, nếu thật sự là võ thuật thì càng tốt, dù sao mấy thứ này hắn không hiểu, để cho người có hiểu biết đi nghiên cứu là tốt nhất, có Hà lão ở đây thì thứ này khẳng định không chạy đi đâu được.

-Biết ngay là cháu sẽ hỏi mà, cháu chờ chút.

Hà lão cười to một tiếng rồi nói, ông đứng dậy đi về phía giá sách, lấy ra một quyển sách cổ rồi đặt trước mặt Lý Dương.

Bộ sách này nhìn rất cũ, dày hơn 10 cm, bên trong đều là chữ phồn thể. Đây là một bộ giới thiệu chữ thời Chiến Quốc, bên trong giới thiệu thứ này khá cụ thể, phần lớn bên trong đều có thuyết minh, thứ này có thể xem là một từ điển cổ.

-Thứ này là cổ văn, chẳng lẽ nó không có từ giản thể sao ông?

Mở ra nhìn vài tờ, Lý Dương liền bất lực ngẩn đầu lên đáng thương nhìn Hà lão, nói.

"-Cháu cho đây là cái gì, còn phải có giản thể cho cháu? Đừng nghĩ tới việc muốn được nhẹ nhàng, mấy quyển sách này cháu mang về xem, chờ khi cháu từ Myanmar về ông sẽ kiểm tra cháu.

Hà lão trừng mắt nhìn hắn, Lý Dương lập tức dại ra, họa là từ miệng mà ra, một câu oán giận nho nhỏ như vậy không ngờ làm cho Hà lão nghĩ hắn muốn nhẹ nhàng, có điều quả thật là hắn muốn như thế thật.

Mang quyển sách tới phòng ngủ của mình, Lý Dương cháng chường đi xuống lầu, hắn có trí nhớ siêu cường, nhưng năng lực tự hỏi tự tìm đáp án thì cũng không có tăng lên được bao nhiêu. Những cổ văn này lại rất khó hiểu, đọc còn cố hết sức chứ nói chi là hiểu rõ chúng, muốn đem thứ này hiểu rõ đoán chừng hắn còn phải tốn một phen công sức.

-Lý Dương, sao vậy?

Thấy bộ dáng của Lý Dương, Hà Kiệt kỳ quái hỏi một câu, Lý Dương đi theo Hà lão lên trên còn rất vui vẻ, nhưng khi xuống thì lại trở nên rất cháng chường, hắn không biết tại sao lại có thay đổi nhanh như vậy nên hiếu kỳ hỏi một câu.

-Không có gì, chẳng qua là có một đống bài tập mà thôi.

Lý Dương nhún vai, Hà Kiệt, Vương Phong, Ngô Độ đều có chút sững sốt, sau đó bọn họ cùng nhau vụng trộm cười, sự hâm mộ đã biến mất hết, thay vào đó đều là bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cơm trưa rất phong phú, rượu Hà lão cất giữ rất nhiều, hơn nữa còn là đồ tốt.

Mọi người bắt đầu uống rượu, trên mặt Hà Kiệt nở một nụ cười kỳ quái, kết quả cuối cùng Vương Phong được mang vào phòng nghỉ, buổi chiều hắn không về được vì Hà Kiệt và Ngô Độ cùng nhau hãm hại hắn một phen.

Sau khi an bài Vương Phong xong, Lý Dương quay trở lại biệt thự một chuyến, đám người Triệu Vĩnh vẫn còn chờ hắn bên kia.

Tinh thần của đám người Triệu Vĩnh không tệ, công việc của bọn họ đã bắt đầu, nơi này tuy không phải quân đội nhưng bọn họ vẫn tự làm cho mình có áp lực như bên trong quân đội.

Rời khỏi biệt thự, Lý Dương đi tới chỗ Sang Dala, chuyện đi Myanmar đã xác định, ngày mốt sẽ khởi hành.

Cuối cùng, Lý Dương đến chỗ Vương Giai Giai.

Một ngày không gặp Lý Dương nên khi hắn xuống xe cô liền chạy tới, Lý Dương ngưởi được một mùi thơm ngát tỏa ra từ người cô.

Mùi này cũng không phải mùi trang điểm mà là mùi cơ thể của con gái, loại mì này có lực hấp dẫn nguyên thủy nhất, không lâu sau, Lý Dương đã xích lại gần cô rồi bắt đầu tác quái, phần dưới hạ thể của hắn bắt đầu đứng lên.

-Anh lại làm mấy chuyện xấu.

Sắc mặt Vương Giai Giai có chút đỏ lên.

Loại chuyện này không phải mới chỉ lần đầu, trước đó Lý Dương đã từng nhiều lần tác quái với cô rồi.

-Đại tiểu thư của anh, đây đâu phải là tác quái, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, chẳng lẽ khi học đại học em không có học về thứ này...

Lý Dương đau khỏ nói, trên mặt còn có chút ủy khuất.

-Được rồi, nói cho anh một tin tức tốt, ba em đã đồng ý cho em đi với anh rồi.

Vương Giai Giai càng thêm đỏ mặt, cô vội vàng kéo Lý Dương lên xe, bọn họ vừa rối đứng bên ngoài cửa vào Ngọc Tuyền Sơn, nơi này có không ít cảnh vệ, đứng nơi này nói chuyện thì không tiện cho lắm.

-Đồng ý, không có khả năng.

Lý Dương ngây người rồi lập tức kêu lên, cha Vương Giai Giai cho cô đi Myanmar với hắn, Lý Dương không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật.

-Nếu anh không tin thì bây giờ chúng ta về hỏi thử.

Vương Giai Giai lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn Lý Dương, Lý Dương lập tức lắc lắc đầu:-Không cần, sao anh không tin em chứ, có điều em phải biết rõ một chuyện là lần này đi Myanmar không phải là đi chơi.

Vương Toàn Minh là một người nghiêm túc, hơn nữa còn lả lãnh đạo, Lý Dương không dám đi hỏi cha vợ chuyển cỏn con này.

...............

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)