Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0473

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0473: Đổ thạch trong khu mỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Gia tộc của Sang Dala tại thành phố Lão Mạt cảm có chung một đặc điểm, chuyên gia đến khu mỏ đổ quặng của mỗi gia tộc đều coi đây là nơi ở tạm thời, lần này Lý Dương đến cũng không phải là ngoại lệ.

Thành phố Lão Mạt Cảm là một trong những khu quặng Phỉ Thúy sớm nhất ở Miến Điện, cho đến nay phần lớn số quặng Phỉ Thúy nơi đây đều đã được khai thác xong, dần dần trở thành một khu quặng trung tâm.

Chỉ là khu trung tâm này cũng hơi cũ kĩ tí.

Nếu đem khu vực hoang sơ của Ngõa Thành khi Tư Mã Lâm và Lý Xán đi qua so sánh với nơi đây thì nó trở thành một đô thị phồn hoa. Thực ra một người đã từng nhìn thấy những vùng đất nghèo nàn như Tư Mã Lâm lúc đứng trước một nơi hỗn loạn như thế này cũng không khỏi phải ngỡ ngàng.

Nói là những căn nhà cỏ cũng hơi nâng bốc lên rồi đó, chúng được dựng lên bởi những cành cây thô ráp và cỏ mục, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần đẩy nhẹ cũng có thể làm cho chúng đổ xuống.

Những ngôi nhà như thế này còn có người già và trẻ em sống bên trong, họ đều là những người da ngăm đen, phía đằng xa có một số người đang hướng mắt nhìn về phía Lý Dương, sau đó thì việc ai người nấy làm.

- Lý tiên sinh, điều kiện ở đây đúng là không ra gì, mấy ngày tới ngài đành phải chịu khó vậy.

Sang Dala thở dài nói nhỏ với Lý Dương, phía sau bọn họ có một ngôi nhà hai tầng được xây bằng đá, và cũng là ngôi nhà tốt nhất ở đây.

Đây là nơi ở tạm thời của những chuyên gia trong gia tộc Sang Dala, và cũng là căn cứ trung tâm ở đây.

- Không sao, tôi chỉ là, chỉ là có chút lo lắng mà thôi.

Lý Dương cũng không biết nói thế nào, quay đầu nhìn về ngôi nhà hai tầng, hắn lại lắc đầu.

So với những ngôi nhà cỏ nhỏ bé kia thì căn nhà của hắn cũng thuộc dạng biệt thự rộng lớn rồi, ít nhất thì trong nhà còn có cửa, có điện để bảo vệ.

Tuy nhiên cũng chỉ đến thế thôi, muốn sống một cuộc sống thoải mái ở đây là điều không thể, Lý Dương hơi hối hận vì đưa Vương Giai Giai đi cùng.

Lý Dương quay lại nhìn Vương Giai Giai, hắn hơi đau lòng, không nhịn được liền nói:- Giai Giai, hay là lát nữa anh nói Sang Dala đưa em về lại, em cứ ở trang viên đợi anh, dù sao thì mấy ngày nữa anh cũng về mà.

- Không sao, ở đây cũng không tệ, em không phải là chưa sống qua những nơi như thế này.

Vương Giai Giai ngẩng dầu đưa cặp mắt dễ thương nhìn Lý Dương rồi cười nói. Cô cũng đã từng sống ở những nơi gian khổ như Tây Tạng, tuy ở đó không được như ở đây nhưng cũng không đến nỗi, những nơi như thế này cô vẫn có thể sống được.

- Anh nói thật đó, em xem ở đây...

Lý Dương vội nói, còn quay lại nhìn lần nữa, cuối cùng thì lắc đầu, đây là nơi nghèo khổ nhất mà hắn từng nhìn thấy.

- Thật đó, anh đi đâu thì em đi đó, anh yên tâm, em sẽ không làm vướng chân anh đâu.

Vương Giai Giai dựa nhẹ vào Lý Dương một cách ngọt ngào.

- Thôi được, nhưng nếu em không chịu được thì phải nói đó.

Nhìn Vương Giai Giai như vậy Lý Dương cũng đành chịu, môi trường ở đây rất tệ, nhưng căn cứ của gia tộc Sang Dala chắc cũng khá hơn một chút, ít nhất thì họ ở đó sẽ được an toàn.

- Lý tiên sinh, hoan nghênh ngài đến đây.

Từ xa một người trung niên khoảng 50 tuổi đi đến, sau lưng ông ta còn có thêm 7 8 người, người trung niên vừa nhìn Lý Dương đã cười rạng rỡ.

- Cao Bá?

Lý Dương hơi kinh ngạc, hắn còn quay lại nhìn Sang Dala, người hắn dẫn đến lại chính là Cao Bá, người phụ trách thị trường.

- Cao Bá lần này sẽ là trợ thủ của ngài, tuy Cao Bá mấy năm gần đây phụ trách thị trường nhưng lúc còn trẻ lại ở khu quặng, vì vậy mà nơi đây không lạ lẫm gì đối với ông ấy.

Sang Dala liền giải thích, lần này tướng quân Thornton đã mời đội đổ quặng mạnh nhất đến để giúp Lý Dương, đến cả Cao Bá cũng bị ông ta mời đến.

Tuy nhiên nếu suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được, không có mạch khoáng cũng đồng nghĩa với việc không còn gia tộc, cứ ôm lấy thị trường thì làm được gì, trước mắt vấn đến lớn nhất đối với họ là đổ quặng, có được mạch khoáng mới mới có thể duy trì được sự sinh tồn của gia tộc.

- Lý tiên sinh, sau này tôi sẽ làm việc dưới quyền của ngài, ở đây nếu ngài gặp bất cứ vấn đề gì cứ tìm tôi.

Thái độ của Cao Bá rất thật, không có gì là tỏ ý không nghe lời cả, sau khi Trác Lão làm ông ta tỉnh ngộ, cộng thêm việc Lý Dương đã thực sự thắng Trác Lão về đổ thạch thì Cao Bá dần dần cảm thấy nể phục Lý Dương hơn, vì sự tồn tại của gia tộc, Cao Bá sẽ dốc hết sức để giúp đỡ Lý Dương.

Hơn nữa nếu Lý Dương thực sự tìm ra được mạch khoáng thì cũng có một phần công lao của ông ta, lần này ông ta chịu khổ cũng không có vấn đề gì.

Mấy người đi sau Cao Bá hiếu kỳ nhìn Lý Dương, bọn họ đều khoảng bốn năm mươi tuổi, cũng là thành viên trong đội đổ quặng.

Bọn họ có những học gia về địa chất, cũng có học gia sinh học và những nghiên cứu viên sơn thể, mạch khoáng Phỉ Thúy thường nằm rất sâu, cộng với những nhân tố phức tạp của khu mỏ, vì vậy những thành viên trong đội đổ quặng đều chiếm một vị trí quan trọng.

Thường thì họ sẽ đi phân tích khảo sát địa hình trước, xem có thể xuất hiện quặng không, sau đó loại bỏ những nơi là núi thuần chất. Nếu tìm ra được nơi có thể xuất hiện Phỉ Thúy, thì nơi đó sẽ là nơi trọng yếu, và sau đó là đến phần việc của Lý Dương.

Lý Dương cần phải thông qua những nơi có thể có quặng để tìm ra những nguyên thạch loại nhỏ, hoặc là đưa ra những phán đoán dựa vào nguyên thạch, ở đây có mạch Phỉ Thúy thật sự hay không, nếu có thì nó có giá trị khai thác hay không.

Phán đoán có hay không mạch khoáng và mạch khoáng bao nhiêu mới chính là công việc của Lý Dương, đây cũng là công việc quan trọng nhất, ở đây chủ yếu dựa vào kinh nghiệm có được của đại sư đổ quặng.

Mạch khoáng là do quặng Phỉ Thúy hợp thành, có thể tìm được bao nhiêu Phỉ Thúy tốt thì cần phải dựa vào phán đoán của đại sư đổ quặng.

Thực ra mạch khoáng cũng có rất nhiều điểm tương đồng với đổ thạch, nghiêm khắc mà nói thì một khu mạch khoáng chính là một khối đổ thạch lớn, điều khác là khối đổ thạch này vô cùng vô cùng lớn, lớn đến nỗi một người không bao giờ giải được.

Muốn xem bên trong khối đổ thạch khổng lồ này có Phỉ Thúy hay không thì không phải là điều mà những chuyên gia địa chất sinh vật kia có thể làm được, điều này chỉ có thể dựa vào những chuyên gia đổ thạch có năng lực phi thường.

Vì vậy mới nói đại sư đổ thạch lợi hại chính là chuyên gia đổ quặng lợi hại.

Tuy nhiên những thứ có thêm chữ "đổ" thì không ai là nắm được chính xác, chuyên gia đổ quặng tài giỏi nhất cũng vậy, cho dù là Phỉ Thúy Vương cũng có lúc sai sót, nhầm nơi không có mạch khoáng thành nơi có mạch khoáng Phỉ Thúy để tìm kiếm một cách vô ích.

Vị chuyên gia đổ quặng lần trước của gia tộc Sang Dala cũng vậy, ông ta phán đoán một nơi có thể khai thác được quặng Phỉ Thúy lớn, làm cho tướng quân Thornton sung sướng vô cùng liền dốc hết sức lực vào khai thác, cuối cùng chỉ khai thác được mạch khoáng kém chất lượng, làm mọi công sức tiền của đổ xuống sông xuống biển.

Đổ quặng mà thua lỗ thì tổn thất lớn hơn so với thua lỗ đổ thạch rất nhiều, mỗi lần đổ quặng thành công thì ít nhất cũng phải tiêu tốn trên trăm triệu đô la Mỹ.

Sang Dala đưa Lý Dương đến nơi ở tạm thời, Cao Bá giới thiệu mọi người trong đoàn với Lý Dương, nhóm người đó ai cũng hiếu kì nhìn hắn. Lý Dương đúng là quá trẻ, điều này hoàn toàn không giống với vị chuyên gia đổ quặng Động Triếp sáu bảy mươi tuổi.

Một chuyên gia hơn hai mươi tuổi thì người ta chưa thấy bao giờ.

Hoài nghi thì vẫn hoài nghi, nhưng không ai dám nói ra cả, ở khu mỏ này chuyên gia là người nắm quyền cao nhất.

Nơi ở tạm thời này khác một trời một vực với trang viên, nhưng cũng may là sạch sẽ, ở đây hằng ngày đều có người quét dọn, điều này làm Lý Dương rất hài lòng.

Mấy người Lý Dương đến khu mỏ vào buổi sáng, còn lâu mới đến giờ ăn trưa, sắp xếp phòng xong Lý Dương dẫn Vương Giai Giai và mấy người Lý Xán đi tham quan những nơi khác, hắn muốn xem thật kĩ vùng đất mỗi năm cho ra đời quặng Phỉ Thúy trên 10 tỉ nhân dân tệ này xem như thế nào.

Việc Lý Dương muốn làm thì Sang Dala cũng không dám phản đối, hắn liền dẫn năm sáu mươi binh lính vũ trang đi theo. Ở đây rất nghèo nàn, mà nghèo nàn thì thường hỗn loạn, cướp bốc đánh nhau xảy ra như cơm bữa, nếu có ảnh hưởng đến tính mạng thì cũng không mấy ai để ý.

- Lão đại, trước đây xem công trình hi vọng thấy những người dân ở vùng quê nghèo của chúng ta đã rất vất vả rồi, giờ đến đây thì, haiz.

Đi khoảng 10 phút, Lý Xán thở dài nói, Vương Giai Giai cũng tỏ thái độ đồng ý.

Những nơi họ đi qua đều là những khu lều cỏ đơn sơ nhỏ bé, ngoài tác dụng tránh nắng ra thì chẳng làm được gì cả.

Những người ở đây, phần lớn là người già và trẻ nhỏ thỉnh thoảng lại nhìn Lý Dương, sau đó thì tránh đường ra, bắt gặp ánh nhìn của họ ai cũng cảm thấy run run ở trong lòng.

Đó là những ánh mắt không còn chút hi vọng, linh hồn dường như đã chết.

- Môi trường ở khu mỏ rất tệ, những người làm ở đây cũng không phải là không có tiền, tiền họ làm ra nuôi sống cả gia đình không thành vấn đề, rất nhiều người kiếm được tiền xong liền bỏ đi, chủ yếu vẫn là do bị phong tỏa, những hàng hóa ở ngoài không thể vận chuyển vào được.

Sang Dala lại thở dài, nói đến đây thì hắn không muốn nói nữa, nguyên nhân cũng chính là do bọn họ.

Khu mỏ Miến Điện bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, không chỉ chính phủ phong tỏa mà vũ trang địa phương cũng phong tỏa không cho người nước ngoài vào, ai không có thẻ thông hành đều không được vào, nếu làm trái nhẹ thì bị đuổi đi, nặng thì bị đánh chết.

ở Miến Điện hầu như không có thu nhập thuế, 80% nguồn chi viện của chính phủ nhà nước và vũ trang địa phương là nhờ vào quặng Phỉ Thúy ở đây, cũng có thể nói, nơi đây là vận mệnh của họ, vì vậy họ sẽ bảo vệ nó đến cùng.

Mỗi thế lực đều nghiêm ngặt bảo vệ nơi đây, nhưng họ lại không xây dựng nó, đến chính phủ cũng như vậy. ở đây chỉ có một con đường đất gồ ghề đi ra ngoài, còn lại đều bị chính phủ và vũ trang đại phương chặn lại, những thương gia bình thường muốn vận chuyển hàng hóa vào trong bán không biết phải qua bao nhiêu cửa khâu xén cướp bốc.

Cho dù có người vận chuyển vào được thì giá bán cũng sẽ rất cao, làm cho người ta không mua nổi, về sau thì không có ai mang hàng vào bán nữa, và dần dần nơi này trở thành vùng đất cằn cỗi nghèo nàn thiếu thốn trầm trọng.

*****

Đi được không bao lâu thì bỗng nghe tiếng ồn ào phía trước, phía đường rẽ trước mặt có một quảng trường nằm trong một vùng đất trũng xuống, có rất nhiều người tụ tập ở đó.

- Đằng kia là gì vậy?

Lý Dương hỏi Cao Bá, những nơi mà họ đi qua đều không có sinh khí, nhưng nơi này lại nhộn nhịp khác lạ.

- Đây có lẽ là Ca lạp hội.

Cao Bá bước lên trước mấy bước rồi chau mày nói.

- Lý tiên sinh, Ca lạp hội là một tên gọi đặc trưng của vùng này, hiểu một cách đơn giản đây là một tụ điểm nhỏ, ở đây làm gì đều có thể.

Cao Bá lại giải thích, Lý Dương liền gật đầu, hắn cũng đã hiểu ra rồi, Ca Lạp hội cũng giống như là nơi người ta tìm kiếm sự nghỉ ngơi.

Lão Mạt Cảm không chỉ có người già và trẻ em, ở đây cũng có rất nhiều thanh niên, chỉ là một số thì ở trong mỏ, một số thì tập trung ở những chổ đông người, rất ít người ở nhà.

- Lão đại, hay là chúng ta đến đó xem đi.

Lý Xán hiếu kỳ nói, rất nhiều người đang tụ tập ở đó, cũng phải mấy trăm người, đây có lẽ là nơi tập trung đông người nhất mà họ từng nhìn thấy ở khu này.

- Sang Dala, ý anh sao?

Lý Dương không trả lời Lý Xán mà quay lại hỏi Sang Dala, tuy nhiên hắn cũng đang rất tò mò.

- Đến đó xem cũng được, nhưng mọi người không được tách nhau ra đó

Nhìn sắc mặt của Lý Dương, Sang Dala do dự một lát rồi đồng ý.

Nói trắng ra đây chỉ là một nơi tụ tập của những công nhân mỏ bình thường, nên sẽ không có gì nguy hiểm, mặc dù người đông nhưng bên cạnh hắn còn có mấy chục binh lính vũ trang nên cũng không phải lo lắng gì về vấn đề an toàn, Sang Dala cũng không muốn làm Lý Dương mất hứng nên đồng ý liền.

Quảng trường xem ra rất gần nhưng lúc đi thì lại rất xa, phải đi mười mấy phút mới đến.

Vừa đến nơi Vương Giai Giai hơi đỏ mặt, ở đây toàn là những nam thanh niên hai ba mươi tuổi, mà ai cũng ở trần, số ít thì cũng chỉ mặc mỗi áo lót.

Mấy người Lý Dương vừa đến, tiếng ồn ào bổng dưng nhỏ lại, rất nhiều người chú ý đến bọn họ.

Không biết vì sao nơi này lại xuất hiện một vùng đất trống như vậy, mặt đất hơi ẩm ướt, cộng thêm màu xanh của ngọn đồi bên cạnh làm cho nó trở nên râm mát, và dần dần trở thành một chổ để nghỉ ngơi.

Trung tâm quảng trường còn đặt rất nhiều những hòn đá to nhỏ, đá bình thường cũng có mà nguyên thạch cũng có, ở giữa còn có một máy giải đá cũ nhưng vẫn có thể sử dụng được.

Xem xong Sang Dala và Cao Bá gật đầu, còn Lý Dương và mấy người Tư Mã Lâm thì lại kinh ngạc.

Đây là một căn cứ đổ thạch nhỏ, Sang Dala và Cao Bá lâu rồi chưa đến đây, không ngờ giờ nó trở nên như vậy, tuy nhiên những nơi như thế này chưa chắc tồn tại được lâu dài, hôm nay có thể ở đây, nhưng ngày mai cũng có thể sẽ biến mất.

Cứ điểm đổ thạch có nghĩa là nơi đổ thạch của chính những công nhân trong mỏ.

Khu mỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây không có thứ gì để giải trí cả, vì vậy đổ thạch chính là thứ giải trí duy nhất mà họ có.

Những người công nhân ở đây đều có lý tưởng, ai cũng hi vọng tương lai sẽ trở thành một đại sư đổ thạch được mọi người kính trọng như vua Phỉ Thúy vậy, trước đây vua Phí Thúy và Trác lão cũng làm công nhân ở đây, điều này được truyền từ người này qua người kia.

Vì có điều kiện thuận lợi nên những công nhân này được tiếp xúc với đổ thạch rất dễ dàng, có rất nhiểu am hiểu về đổ thạch, một số người ham học hỏi lại thông minh cuối cùng cũng trở thành những chuyên gia đổ thạch nổi tiếng.

Cũng nhờ sự khích lệ của các bậc tiền bối mà mỗi người ở đây đều rất cố gắng, dần dần một vài khu đổ thạch bị thay đổi, quảng trường trước mặt là một trong số đó.

Một vài công nhân sau khi làm việc đã sưu tầm một số phế liệu mang về, đợi ngày nghỉ thì mang đến cứ điểm này.

Số phế liệu này phần lớn đều không còn giá trị, nếu còn thì sẽ không nằm trong tay bọn họ rồi, quản lý ở đây rất nghiêm khắc.

Tuy nhiên số nguyên liệu đó có thể dùng làm công cụ học tập cho họ, nó có kém thì cũng là nguyên liệu Phỉ Thúy thực sự, cho dù là bên trong không có gì đi nữa, chúng cũng là nguyên thạch được khai thác từ khu mỏ, chỉ là không cho ra Phỉ Thúy thôi.

Một vài người rãnh rỗi bắt đầu bình phẩm về chúng, vừa tăng tầm học vấn cho bản thân vừa giúp người khác học được thêm nhiều điều.

Đơn giản mà nói, đây là nơi mà mọi người cùng giúp nhau tiến bộ.

Lý Dương chợt bước lên phía trước, Lưu Cương và Triệu Khuê Hải Đông bước sát theo sau cảnh giác nhìn xung quanh, Sang Dala cũng vội vã cho mười lính đi theo Lý Dương.

Phía trước không xa có vài người đang nghiên cứu một khối nguyên thạch, nó có đường kính khoảng mười mấy milimet, bọn họ vốn bàn tán rất nhỏ nhưng khi thấy Lý Dương đến thì im luôn, chăm chăm nhìn hắn.

- Lý tiên sinh.

Cao Bá vội vã chạy đến nhìn Lý Dương.

Khối nguyên thạch trước mặt sắp được cắt ra làm hai, phía trong là các lớp đá trắng xám, bên ngoài cũng là một màu xám tầm thường, loại nguyên thạch này đối với những người không hiểu về đổ thạch thì chỉ cho là một cục đá bình thường mà thôi.

Trên thực tế thì công dụng của nguyên thạch này cũng giống như loại đá bình thường khác, chúng đều là những thứ không đáng tiền, không phải là đổ thạch chính hiệu. Đổ thạch của khu mỏ không thể bị những công nhân bình thường lấy đi, họ chỉ lấy được những loại nguyên thạch bình thường thôi, có người may mắn thì cũng chỉ lấy được vài nguyên thạch mà người ta không cần đến.

Cho dù là nhặt được nguyên thật thực sự thì chúng cũng không có giá trị, cũng giống như khối nguyên thạch mà Trác Lão chọn sau cùng vậy, đều chỉ là vật tặng kèm mà thôi.

- Tôi không sao, tôi chỉ muốn xem tí thôi.

Lý Dương cười lắc đầu, nhưng trong mắt hắn lại chứa đựng sự kinh ngạc.

Cao Bá mặc dù tò mò nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Dương như vậy ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu.

Có ba bốn người thanh niên đang đứng xung quanh nguyên thạch, nhìn người ăn mặc sang trọng như Lý Dương mà còn có cả binh lính đi theo thì ai cũng ngồi im lặng ở đó.

- Khối nguyên thạch này là của mọi người sao?

Lý Dương chỉ vào nguyên thạch được vật gì cắt ra làm đôi hỏi, vết cắt rõ ràng là không phải do máy cắt đá tạo ra, giống như là trong khi đào bới bị cắt ra vậy.

Mấy người thanh niên nhìn nhau vừa cảnh giác vừa lo lắng.

Cao Bá vội bước đến nói vài câu Miến Điện với họ, người đứng bên phải Lý Dương hình như khoảng 30 tuổi lúc đó mới hiểu liền nói, vừa nói vừa chỉ vào khối nguyên thạch, Lý Dương mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng lúc này cũng hiểu được là hắn đang biểu thị nguyên thạch đó là của hắn.

- Lý tiên sinh, anh ta nói cái này là do anh ta nhặt được tại một quặng phế liệu mấy ngày trước, anh ta nói đây là khối đổ thạch chính gốc, nhưng những người xung quanh nói không phải, anh ta đang chuẩn bị cá cược với họ.

Cao Bá quay lại nói với Lý Dương, ông ta rất giỏi tiếng Trung, có ông ta thì Lý Dương không còn phải lo lắng về ngôn ngữ nữa.

- Cao Bá, ông hỏi anh ta xem có muốn bán nguyên thạch này không?

Lý Dương gật đầu, lần này đến lượt Cao Bá kinh ngạc, ông cúi đầu quan sát nó cẩn thận, cuối cùng lại lắc đầu. Tuy nhiên ông vẫn đi hỏi người thanh niên đó giúp Lý Dương, lúc này Tư Mã Lâm cũng bước đến.

- Lý Dương, khối này chẳng có gì đặc biệt hết mà?

Tư Mã Lâm lật ngược khối nguyên thạch tỉ mỉ xem xét xong mới đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Dương, Cao Bá đang nói chuyện với người thanh niên đó cũng liếc trộm Lý Dương.

- Không, có đặc biệt, anh Tư Mã cứ để tôi mua xong là biết thôi.

Lý Dương cười nói.

Cao Bá lúc này cũng quay đầu lại nói với Lý Dương:- Lý tiên sinh, lúc đầu anh ta không muốn bán, anh ta nói đây là khối đổ thạch có thể cho ra Phỉ Thúy, nhưng nếu ngài muốn mua thì anh ta sẽ để lại cho ngài với giá 100 đô la Mỹ.

Nghĩ một lúc Cao Bá lại nói tiếp:- Lý tiên sinh, tôi nghĩ khối này đừng nói là một trăm, đến 1 đô cũng không đáng, trên núi có rất nhiều phế liệu như thế này, ông muốn thì lúc nào tôi cũng có thể mang về cho ông một đống.

Cao Bá là trợ thủ của Lý Dương, bất kể là việc công hay việc tư cũng đều phải suy nghĩ cho hắn, ông ta không biết mục dích của Lý Dương là gì, ông ta nói vậy cũng là lo Lý Dương bị thiệt thôi.

Coi khối nguyên thạch này thành khối phế liệu cũng đủ để thấy Cao Bá suy nghĩ như thế nào.

- Không sao, tôi sẽ mua nó, Cao Bá, tôi không mang đô la theo, ông có thể tạm thời trả giúp tôi được không?

Lý Dương cười, Cao Bá bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra tờ chi phiếu trăm đô, đô la rất phổ biến ở nhiều nơi của Miến Điện, Cao Bá mỗi lần ra ngoài thường mang theo một ít.

Chủ nhân của nguyên thạch ngẩn người ra một lúc, rồi vội vã cầm chi phiếu từ tay Cao Bá, hắn còn cảnh giác nhìn xung quanh, khuôn mặt có vẻ xúc động.

Một trăm đô đối với người công nhân bình thường mà nói không phải là con số nhỏ, đây giống như là một món tiền bất ngờ vậy, sau khi nhìn xung quanh xong hắn chợt đi nhanh ra ngoài, chỉ lúc sau đã biến mất.

Những người khác đều nhìn anh ta ngưỡng mộ, và họ cũng đưa ánh mắt nóng rực nhìn Lý Dương.

*****

Chỉ một lúc sau liền có vài người muốn chen đến chổ Lý Dương, ai cũng cầm trên tay khối nguyên thạch của mình.

Những người này đều bị binh lính xung quanh Lý Dương cản ra xa, mười bính lính đứng bao vây quanh mấy người Lý Dương cầm súng nhìn xung quanh.

Tư Mã Lâm đứng dậy kinh ngạc nhìn nhóm người. Còn Lưu Cương và Triệu Khuê thì cẩn thận cầm lấy súng của mình, nhóm người này muốn bạo động thì họ sẽ đánh chết không nương tay.

- Cao Bá, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lý Dương vội hỏi, Sang Dala đã dẫn thêm nhiều binh lính nữa đến, sau khi bọn họ đều chĩa súng vào nhóm người thì nhóm người đó mới im lặng xuống một chút.

- Lý tiên sinh, bọn họ muốn giới thiệu nguyên thạch của mình với ngài, nói là nguyên thạch của họ đều có thể cho ra Phỉ Thúy, hi vọng ngài có thể mua chúng.

Cao Bá chầm chậm bước đến, lúc nãy nhóm người này xông đến thì Lý Dương đang được binh lính bảo vệ còn ông ta thì ở phía ngoài, hơn nữa nhóm người đó đều biết Lý Dương không hiểu tiếng của họ vì vậy liền tìm Cao Bá để nói.

Cao Bá trước đây đã từng làm việc tại khu mỏ, ông hiểu được nỗi vất vả của những người ở đây, vì vậy ông giải thích với họ rất nhẹ nhàng.

Chỉ tiếc là rất nhiều người đều muốn có được trăm đô giống người lúc nãy, biến Lý Dương thành công tử con nhà giàu coi tiền như cỏ rác, hi vọng Lý Dương có thể mua nguyên thạch của họ với giá cao, kết quả là gây ra tình trạng hỗn loạn như thế này đây.

Cũng may là binh lính đông nên chưa có chuyện gì xảy ra.

Lý Dương gật đầu đứng dậy nói:- Cao Bá, chúng tôi quay về trước, ông cử hai người đi theo người lúc nãy, lát nữa có thể sẽ còn tìm anh ta.

Nơi này người đông quá, không thể giải nguyên thạch ở đây được, những người này đã sai khi coi Lý Dương là Khải Tử, nếu không phải vì khối nguyên thạch đó có thể mang về giá trị lớn cho hắn thì chắc gì hắn đã bỏ ra trăm đô để mua.

- Lý tiên sinh, một trăm đô cũng không phải là nhiều lắm.

Cao Bá chau mày, ông ta tưởng là Lý Dương nghĩ mình bị hớ muốn đòi tiền lại.

- Tiền, vấn đề không phải là tiền, chỉ là tôi muốn tìm anh ta thôi.

Lý Dương sửng người một chút rồi lập tức cười lớn, hắn hiểu ý của Cao Bá, đừng nói là một trăm đô, ngay cả một triệu đô khi hắn đã bỏ ra rồi thì cũng không có ý định lấy lại, Cao Bá cũng hơi xem thường hắn rồi.

- Vậy được, tôi sẽ cử người đi theo anh ta.

Cao Bá gật đầu rồi bước ra ngoài, khối nguyên thạch kia sẽ có người giúp Lý Dương xử lý nên không cần hắn phải bận tâm.

Đi dạo một lúc, cũng đã mua được khối nguyên thạch nhìn chả ra gì, sự hiếu kỳ của người ta giờ đây lại tập trung vào khối nguyên thạch Lý Dương vừa mới mua.

Đặc biệt là những người trong đoàn đổ quặng, ai cũng đưa cặp mắt khó hiểu nhìn Lý Dương.

Đường về không xa, chỉ một lúc sau là đã đến cứ điểm, vừa đến nơi Lý Dương liền cho người chuyển khối nguyên thạch vào nhà kho ở tầng một.

Nhà kho này có chứa rất nhiều công cụ, đều là những đồ dùng hàng ngày của đoàn đổ quặng, còn có một máy giải đá nữa.

Chiếc máy giải đá này thuộc loại bán tự động nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với chiếc máy giải lúc nãy ở quảng trường, chiếc máy đó Lý Dương còn lo không biết nó có chạy nỗi không.

- Lý Dương, không phải cậu muốn giải nó đó chứ?

Tư Mã Lâm bước đến kinh ngạc hỏi, mọi người đều mong chờ câu trả lời của Lý Dương, Lý Dương mua nó mọi người đã thấy ngạc nhiên rồi, bây giờ lại còn muốn giải ra nữa.

- Vì sao không, giải xong rồi hãy nói, biết đâu lại xuất hiện Phỉ Thúy thật.

Lý Dương cười ha ha nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tư Mã Lâm rồi nói tiếp:- Anh Tư Mã, cũng lâu rồi chúng ta chưa giải thạch, lại đây giúp tôi một tay đi.

- Giúp một tay? Được thôi.

Tư Mã Lâm nghe xong liền gật đầu, Lý Dương thực sự muốn giải khối nguyên thạch này.

- Lý tiên sunh, tôi đến giúp ngài.

Cao Bá liền đứng dậy, Lưu Cương định đi tới thì dừng lại, có người giúp rồi thì không cần đến hắn nữa, bây giờ nhiệm vụ lớn nhất của hắn là bảo vệ Lý Dương.

- Cũng được, cảm ơn Cao Bá.

Lý Dương đến trước máy giải thạch, Cao Bá bước đến khởi động máy giải, số người còn lại trong đoàn xúm đến xem.

Sang Dala cũng bước đến, phía cửa đã có binh lính đứng bảo vệ, trong kho đều là người của bọn họ.

- Lão đại, phía trong thực sự có Phỉ Thúy sao?

Lý Xán bỗng chạy đến, hiếu kỳ nhìn khối nguyên thạch từ trên xuống dưới, hắn cũng hiểu sơ sơ về chơi đồ cổ nhưng không hiểu về đổ thạch lắm.

- Cũng chưa chắc, tôi chỉ muốn giải ra xem thế nào thôi.

Lý Dương lắc đầu cười, tình hình bên trong nguyên thạch hắn biết rất rõ, nhưng bây giờ không phải lúc để nói ra, nếu nói ra thì dù có Lưu Cương bảo vệ hắn cũng khó lòng mà ra khỏi khu mỏ này.

- Lão đại, nếu anh nói có thì chắc chắn là có rồi.

Lý Xán bỗng gật đầu, Tư Mã Lâm cũng kinh ngạc gật đầu theo.

Gần đây Tư Mã Lâm không thường xuyên đi cùng Lý Dương, suýt nữa thì làm mất niềm tin tuyệt đối dành cho hắn. Lý Xán vừa mới nói làm Tư Mã Lâm nhớ lại lúc ở Bình Châu, bất kể là khối đổ thạch nào Lý Dương cũng chưa từng làm Tư Mã Lâm thất vọng, lúc đó Lý Dương chọn khối nào là họ đều tin khối đó trúng lớn.

Nghĩ đến đây Tư Mã Lâm liền đứng thẳng người dậy, giúp Lý Dương cố định nguyên thạch trên máy giải.

Khối nguyên thạch này cũng không nhỏ nhưng cũng không to lắm, chỗ dài nhất là hơn 30 milimet, Lý Dương cắt trực tiếp vào giữa khối.

- Chit chit

Căn phòng nhỏ làm cho tiếng máy cắt vang to hơn, Vương Giai Giai không chịu được liền chau mày, nhưng cô vẫn đứng hơi dựa về phía Lý Dương.

Những người khác trong đoàn chuyên gia đổ quặng đều không nói gì, im lặng nhìn lớp cắt đang dần lộ ra, một lớp bùn hỗn hợp màu trắng ngà đang hiện lên.

Sang Dala hơi chau mày, hắn cũng đứng sau lưng Lý Dương không nói gì cả.

Ở khu mỏ, Sang Dala phải tôn trọng và để Lý Dương nắm quyền tuyệt đối, nếu không thì Lý Dương cũng không thể điều hành đoàn đổ quặng được, trong đoàn nếu không biết phối hợp với nhau thì không bao giờ tìm ra được mạch khoáng.

Cũng vì vậy mà sau khi Lý Dương đến đây Sang Dala đều phối hợp với hắn, bất kể hắn nói gì làm gì Sang Dala cũng đồng ý.

Chỉ là hắn thấy khó hiểu khi Lý Dương mua và muốn giải khối nguyên thạch này. Trình độ đổ thạch của Sang Dala thua xa Lý Dương nhưng hắn cũng là một cao thủ ở Miến Điện, nếu không có thực lực nhất định thì lúc trước đã không có tư cách gọi nhịp với Thiệu Ngọc Cường rồi.

Khối nguyên thạch này Sang Dala và Cao Bá đều có cùng một suy nghĩ, nó là phế liệu bị vứt đi không hề có chút giá trị, Lý Dương rãnh rỗi mua về đã không nói làm gì, giờ lại còn giải ra trước mặt mọi người nữa.

Nếu không giải ra được Phỉ Thúy thì cái chức danh chuyên giai cao cấp của Lý Dương sẽ bị đả kích.

Nếu là một chuyên gia bình thường thì không sao, ai cũng có lúc sai sót, nhưng Lý Dương tuổi đời còn trẻ vì vậy rất nhiều người nghi ngờ khả năng của hắn, lần này nếu giải không trúng thì sẽ ảnh hưởng đến hắn rất nhiều.

Ít nhất thì công sức mà Sang Dala bỏ ra đành đổ xuống sông hết.

Còn Lý Dương có giải ra được Phỉ Thúy từ nguyên thạch này hay không thì Sang Dala không dám chắc, Sang Dala tin vào năng lực của Lý Dương, nhưng dù sao cũng cần phải có đổ thạch mới có cơ hội giải trúng, khối nguyên thạch trước mắt đối với Sang Dala chẳng qua chỉ là tẳng đá bình thường mà thôi.

Giải được Phỉ Thúy từ một tảng đá bình thường là điều không tưởng, đại sư có lợi hại đến mấy cũng không làm được.

- Có màu xanh.

Sau mười mấy phút, có người bỗng reo lên một tiếng, Sang Dala đang nghĩ nếu giải không ra thì nên bảo vệ hình tượng của Lý Dương như thế nào đây, nghe tiếng reo liền ngẩng đầu lên vội vã nhìn máy giải đá.

Khối nguyên thạch đã được cắt 3/4, vẫn chưa cắt xong, trên màu trắng ngà lúc nãy thực sự đã có xuất hiện màu xanh dù hơi nhạt.

- Thật sự là đã có màu xanh.

Sang Dala sững người lại dụi dụi mắt, những suy nghĩ lúc nãy giờ đã không cánh mà bay.

Lúc cắt đá thì không thể xem được tình hình bên trong, nhưng có thể căn cứ vào lớp đá để phán đoán xem có màu xanh không, bây giờ màu xanh xuất hiện rất ít, chỉ có một vệt nhỏ, nhưng ai cũng biết một tảng đá hoàn toàn không có màu xanh thì không thể cho xuất hiện vệt màu xanh như vậy được.

Điều này cũng giống như mực màu đen vậy, người ta có làm thế nào cũng không viết ra được chữ màu trắng. Màu xanh xuất hiện rất ít xong rồi biến mất, tuy nhiên điều này cũng đủ để làm cho mọi người kinh hãi, điều này chứng tỏ đây thực sự là nguyên thạch Phỉ Thúy, là một đổ thạch thực sự chứ không phải là một tảng đá bình thường như mọi người vẫn nghĩ.

- Khối nguyên thạch này không phải là sẽ có Phỉ Thúy chứ?

Sang Dala nghĩ thầm trong bụng, cũng đang có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn, bây giờ Sang Dala đang xem tảng đá lúc nãy là đổ thạch chính gốc.

Màu xanh xuất hiện làm tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, một vài người còn nhìn trộm Lý Dương, Lý Dương giờ trở nên rất thần bí.

- Rầm

Nhát dao này 20 phút mới cắt xong, cuối cùng cũng đã hoàn thành, nguyên thạch chưa bị cắt ra thì người ta đã xúm lại xem rồi, họ muốn biết sản phẩm cuối cùng sẽ là cái gì.

Ào

Cao Bá dội nước rửa sạch mặt cắt, Tư Mã Lâm bước đến dùng khăn lau sạch toàn bộ, ai cũng đều sững sờ đứng ngây người ra đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)