Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0497

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0497: Bán đấu giá chiến lợi phẩm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


- Các anh đã đến cả rồi ư?Lý Dương ngạc nhiên nhìn những người mới đến. Anh định sau bữa tối sẽ tiến hành bán đấu giá viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, không ngờ những người này lại đến nhanh như vậy. - Lý tiên sinh, mọi người đều rất nóng lòng nên muốn đến đây ngay. Ngài xem khi nào có thể bán đấu giá viên Phỉ Thúy kia được? Còn nữa, những người này đều là đồng nghiệp ở công ty châu báu, họ cũng muốn tham gia bán đấu giá, có gì nhờ ngài nâng đỡ giúp. Lâm Lang cười ha hả bước đến. Các đổng sự trưởng của các công ty châu báu đến đây khi chưa được sự đồng ý của Lý Dương đều đưa mắt nhìn Lâm Lang với ánh mắt biết ơn. Một câu nói này của Lâm Lang đã lôi kéo được không ít người đồng tình. - Nếu mọi người đã nóng lòng đến vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi. Nhưng trước khi bắt đầu, xin các vị chờ cho một chút, tôi sẽ nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị phòng. Lý Dương ngậm ngùi lắc đầu, những người này thật tích cực, hiện giờ chỉ còn cách bán viên Phỉ Thúy kia rồi tính tiếp. Những lời Lâm Lang vừa nói Lý Dương không hề phản đối. Người đến càng nhiều thì càng tốt cho anh. Một vài người cũng là đấu giá, mà vài chục người cũng là đấu giá. Lâm Lang cũng vì nắm rõ điều này nên mới nên mới nghĩ ra cách tìm người ủng hộ. Chỉ riêng việc có thể đưa một doanh nghiệp nhỏ vươn lên trở thành một doanh nghiệp Hoa kiều đứng đầu Canada đã cho thấy tài năng của Lâm Lang. Có điều, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy quả là có sức hấp dẫn rất lớn. Một số công ty châu báu sau khi nhận được tin, dù không quen biết Lý Dương cũng đến thử vận may, mong có thể mua được viên Phỉ Thúy quý giá kia. Ở đại hội giao dịch nguyên thạch cũng có Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, nhưng tính cạnh tranh ở đó rất khốc liệt và còn tiềm ẩn không ít mạo hiểm. Ngoài ra, những công ty danh tiếng và các đại thương gia đều đã để mắt đến những nguyên thạch ở đây. Những công ty châu báu không đủ thực lực sẽ không đủ khả năng cạnh tranh. Bởi vậy, khi Lý Dương sở hữu một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy có giá trị thì việc thu hút sự chú ý của nhiều người là điều hết sức bình thường. Sang Dala bước ra ngoài, anh là một trong những đổng sự của khách sạn, để anh chuẩn bị phòng giúp là thích hợp nhất. Giám đốc khách sạn vội chạy lại. Sau khi biết Sang Dala cần một phòng hội nghị nhỏ, ông lập tức điều người đi chuẩn bị. Hiệu suất làm việc ở đây tốt đến nỗi, sau chưa đầy 10 phút, phòng đã được chuẩn bị xong. Điều này một lần nữa khiến Lý Dương cảm nhận được tầm quan trọng của các mối quan hệ. Nếu không quen biết với Sang Dala mà có thể chuẩn bị xong phòng trong nửa tiếng đã là nhanh chứ đừng nói là chỉ 10 phút. Viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy này được gửi đến cho Lý Dương vào tối qua. Nhưng Triệu Khuê không hề làm việc này giúp anh, mà chính Sang Dala đã bảo người nhà mang tới. Điều này cho thấy Sang Dala rất tận tình. Phỉ Thúy được cất trong két bảo vệ. Lý Dương và mọi người vào thẳng phòng họp, còn Lưu Cương thì chạy về phòng Lý Dương lấy Phỉ Thúy. Lý Dương đã cùng Trác lão đánh cược tổng cộng 6 viên nguyên thạch và cược thắng tất cả. Do đó, tất cả các chiến lợi phẩm hiện đang nằm trong tay Lý Dương. Viên Phỉ Thúy tốt nhất đương nhiên là viên Kim Ti Hồng Băng Nhũ Chủng do chính Lý Dương tìm được. Phỉ Thúy Kim Ti Hồng quả thật vô cùng quý hiếm nên đã bị Lý Dương liệt vào danh mục hàng không bán, và vì thế nó sẽ không xuất hiện trong buổi bán đấu giá ngày hôm nay. Những người đứng đầu khách sạn đã chuẩn bị cho Lý Dương một phòng họp tầm trung có sức chứa lên tới hàng trăm người với đầy đủ lễ đài và chỗ ngồi cho các đại biểu. Lý Dương không lên bục chủ tọa, anh ngồi dưới với Lâm Lang và An Văn Quân. Lý Xán được Lý Dương đề nghị làm người chủ trì tạm thời cho buổi bán đấu giá. Tuy không phải là bậc thầy về việc này, nhưng Lý Xán đã làm việc ở công ty đấu giá trong một thời gian dài. Để anh chủ trì một cuộc bán đấu giá tư nhân như thế này là việc hoàn toàn trong tầm tay, vì nó không phức tạp như trong một cuộc bán đấu giá thực thụ. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, tiếng bàn luận rì rầm vang lên. Tuy nhiên, số lượng các công ty châu báu biết được tin này không nhiều, người đến cũng rất ít, tổng cộng chỉ có hơn 20 công ty, do đó, áp lực cạnh tranh ở đây kém hơn rất nhiều so với ở đại hội giao dịch nguyên thạch. Một số người liên tục ngoái đầu nhìn về phía cửa. 5 phút sau, Lưu Cương mang một chiếc hộp thiết kế tinh xảo bước vào. Nhìn thấy chiếc hộp, mọi người tỏ ra rất thất vọng, vậy là họ không có cơ hội được chiêm ngưỡng viên Phỉ Thúy ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tâm lý mọi người lúc này rất hồi hộp. Đại hội giao dịch nguyên thạch còn chưa bắt đầu mà đã có cơ hội được tham gia đấu giá một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy quý hiếm, đây tuy là một chuyện ngoài dự tính, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội hiếm hoi. Lý Xán đón lấy chiếc hộp từ tay Lưu Cương rồi bước lên bục chủ trì. Làm quản lý công ty đấu giá trong một thời gian dài, lại nhiều lần tổ chức đấu giá, Lý Xán không còn là một ông chủ tiệm đồ cổ như trước kia nữa, mà thay vào đó là một phong cách rất tự nhiên:- Thưa quý ông, quý bà, thưa các vị khách quý. Lý Xán bắt đầu hội nghị như thường lệ, tiếng vỗ tay vang lên. Chỉ có điều cái họ nhìn không phải là Lý Xán, mà là chiếc hộp tinh xảo trong tay anh. Lý Xán rất tinh ý, ngay sau khi mở đầu hội nghị, anh mở chiếc hộp trong tay và lấy ra một viên Phỉ Thúy nhỏ. Những người ngồi bên dưới sững sờ. Lâm Lang và An Văn Quân còn quay đầu lại nhìn Lý Dương. Viên nguyên thạch này thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể làm nổi một chiếc vòng đeo tay, điều đó không giống với những gì mà Lý Dương đã miêu tả. - Đó không phải là Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, mà là Phỉ Thúy Băng Chủng. Thiệu Ngọc Cường ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng. Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên viên Phỉ Thúy này là một viên Băng Chủng cao cấp, cũng là viên Phỉ Thúy thứ hai mà Cao bá tìm được trong quá trình Lý Dương đánh cược với Trác lão. Độ trong suốt của Phỉ Thúy Băng Chủng gần bằng với Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy. Lúc đầu Lý Xán không giới thiệu rõ nên mọi người đã hiểu nhầm rằng đây chính là viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy mà Lý Dương muốn đem ra bán đấu giá. Trước đó, Lý Dương cũng không nói rằng anh còn muốn đấu giá cả các viên Phỉ Thúy khác nữa. - Không sai, đây chính là một viên Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp màu lục lam. Chúng tôi sẽ không đưa ra giá mở đầu cho sản phẩm này, ai trả giá cao nhất sẽ được sở hữu nó, đơn vị tiền tệ quy định là nhân dân tệ. Điều kiện tham gia là phải có tiền mặt nhằm hạn chế tình trạng có người ra giá nhưng không thực hiện giao dịch. Lý Xán cười ha hả. Anh liếc mắt nhìn đại diện các công ty châu báu đang ngồi dưới. Đây là một cuộc bán đấu giá mang tính cá nhân, không có triển lãm thử, và cũng không có bất kỳ điều kiện thế chấp nào. Cho nên không ai dám bảo đảm sau khi đấu giá khách hàng sẽ trả tiền để thực hiện giao dịch. - Về điều này các vị có thể an tâm, nếu có người cố ý đấu giá nhưng không thực hiện giao dịch, chúng tôi sẽ liên kết để trừng phạt người đó. Lâm Lang nói lớn, sau đó anh quay lại nhìn người của các công ty châu báu. Mặc dù công ty của Lâm Lang nằm ở Canada, nhưng anh quen biết với tất cả những người trong ngành, cho nên chỉ mình anh mới dám nói những lời như vậy. - Đối với những người không giữ chữ tín thì phải bị trừng phạt. Thiệu Ngọc Cường lạnh lùng nói. Điều này đã thể hiện sự ủng hộ của Thiệu Ngọc Cường đối với Lý Dương. - Nếu đúng là có chuyện này, tập đoàn An Thị chúng tôi sẽ thông báo lên Hiệp hội châu báu để mọi người trong ngành cùng biết. An Văn Quân cũng lên tiếng. Hiệp hội châu báu được đề cập đến ở đây không phải là Hiệp hội châu báu Trung Quốc, mà là Hiệp hội châu báu thế giới. Nếu sự việc này được truyền ra, công ty nào không giữ chữ tín nhất định sẽ không thể làm ăn với bất kỳ công ty châu báu nào trong ngành nữa, và đây mới là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. - Đúng, công ty nào không giữ chữ tín thì phải bị trừng phạt. - Xin Lý tiên sinh an tâm, công ty châu báu Kim Thúy chúng tôi đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra. - Công ty châu báu Hoa Liên chúng tôi cũng xin bảo đảm điều này. Lão tổng của các công ty châu báu khác cũng đồng loạt lên tiếng. Lý Xán lúc này đang đứng trên lễ đài mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Điều đáng sợ nhất của một cuộc bán đấu giá là có người trả giá rất cao nhưng lại không trả tiền để thực hiện giao dịch. Và nếu tình trạng này diễn ra, anh sẽ không biết phải ăn nói thế nào với Lý Dương. Làm việc ở công ty châu báu đã lâu, Lý Xán hiểu chuyện này rất rõ, nhất là khi đó không phải là những hiện tượng ngẫu nhiên. - Cuộc bán đấu giá chính thức bắt đầu với viên đầu tiên, Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp màu lục lam. Lý Xán giơ cao viên Phỉ Thúy bước xuống để mọi người chiêm ngưỡng thật kỹ, sau đó anh bước trở lại lễ đài để mở đầu cuộc bán đấu giá. - 380 ngàn. - 400 ngàn. - 410 ngàn. Lý Xán vừa dứt lời, mọi người bên dưới đã tranh nhau ra giá. Một cuộc bán đấu giá không có giá gốc không có nghĩa là có thể ra giá thấp, nếu không có thể sẽ bị tống cổ ra ngoài. Bất kể thế nào thì đây cũng là một viên Phỉ Thúy Băng Chủng. Tuy không thể làm được đồ trang sức, nhưng cũng có thể làm được một số mặt ngọc đáng giá. Cuộc bán đấu giá vừa mới bắt đầu nhưng mọi người đã tỏ ra rất phấn khích. - 450 ngàn. - 460 ngàn. Lần ra giá này là Thiệu Ngọc Cường, anh ngồi ở hàng ghế trước, không quay đầu lại, miệng lúc nào cũng nở một nụ cười lạnh lùng. - 480 ngàn. Thiệu Ngọc Cường vừa dứt lời, An Văn Quân cũng ra giá theo. Một số lão tổng của các công ty châu báu khác quay đầu nhìn nhau cười mếu máo. Tập đoàn An thị và Thiệu thị vốn không cùng đi trên một con đường, họ luôn tìm cách công kích lẫn nhau. Đây chính là việc khiến các công ty khác cảm thấy vui mừng. Nhưng trong các buổi bán đấu giá thì khác, hai tập đoàn này sẽ tìm cách làm loạn giá cả khiến những công ty khác không thể nào tham gia được. - 480 ngàn, còn có ai trả giá cao hơn không?Lý Xán hỏi lớn, mặt cười rất tươi. Nếu tập đoàn An thị mua viên Phỉ Thúy này thì sẽ không phải lo lắng vụ giao dịch không thành công, bởi tập đoàn An thị tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy với Lý Dương. - 500 ngàn. An Văn Quân kinh ngạc quay đầu nhìn, lần này người ra giá là Lâm Lang. An Văn Quân cúi xuống suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. - 500 ngàn, còn có ai trả giá cao hơn 500 ngàn không?Lý Xán lại một lần nữa hỏi lớn. Một vài lão tổng của các công ty châu báu ngồi phía sau do dự một lát, cuối cùng đành bỏ cuộc. 500 ngàn nói đúng ra là giá thị trường, nhưng dù sao thì đây cũng là một cái giá rất cao. Lúc này tâm trạng của mọi người đều đã dồn vào viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy nên không muốn vì một viên Băng Chủng nhỏ bé mà phải cạnh tranh quá gay gắt. Lý Dương cũng không chú ý lắm đến việc này, 500 ngàn tệ không phải là một cái giá thấp, và cũng không dễ dàng bán được cái giá này ở trong nước, còn nếu muốn đem sang Mianma thì phải làm một số thủ tục. Tất nhiên là nếu muốn, Lý Dương có thể bán lậu được viên Phỉ Thúy này sang Mianma thông qua Sang Dala, điều mà không ai dám chắc Lâm Lang có thể làm được hay không. - 500 ngàn lần một, ... 500 ngàn lần hai, ... 500 ngàn lần 3, ... Giao dịch thành công!Lý Xán hét to, trên tay anh không có búa để gõ, nhưng kết quả giao dịch thì không hề thay đổi. Viên Phỉ Thúy Băng Chủng đã được bán cho Lâm Lang với giá 500 ngàn NDT.

*****

Lâm Lang rút điện thoại gọi người chuyển khoản số tiền đấu giá sau đó mỉm cười bước lại đón lấy viên Phỉ Thúy từ tay Lý Xán. Phỉ Thúy không lớn, có thể cầm gọn trong lòng bàn tay. Lâm Lang lại rút ra một chiếc khăn tay cao cấp, cẩn thận bọc viên Phỉ Thúy lại rồi bỏ vào túi. Không ai trong số những người tham gia cuộc bán đấu giá hôm nay mang theo người để giữ đồ. - Lý tiên sinh, 500 ngàn sẽ được chuyển đến ngay. Sau khi quay về chỗ ngồi, Lâm Lang quay lại mỉm cười với Lý Dương. Lý Dương khẽ gật đầu cảm ơn. 500 ngàn không phải là một con số lớn, nó chỉ có thể mua được vài viên nguyên thạch tầm trung ở đại hội nguyên thạch Mianma. Nhưng bao nhiêu thì cũng là tiền, nhất là khi Lý Dương vốn không bao giờ để ý đến chuyện ít nhiều. Một năm trước, 500 ngàn vẫn còn là một con số quá xa vời với Lý Dương...- Lần bán đấu giá thứ hai là một số viên Phỉ Thúy nhỏ, mời mọi người xem cho kỹ. Sau khi viên đầu tiên được bán xong, Lý Xán lập tức bắt đầu đấu giá viên Phỉ Thúy thứ hai. Lần này là một số viên Phỉ Thúy Băng Chủng nhỏ lẻ. Lý Xán cầm Phỉ Thúy bước xuống đề mọi người nhìn thật kỹ, sau đó anh trở lại lễ đài. - Lần bán đấu giá thứ hai chính thức bắt đầu, mời mọi người ra giá. Lý Xán không chút vòng vo. Họ vẫn chưa ăn cơm, trong khi đi một ngày trời, bụng ai cũng đã đói. - 1 triệu 500 ngàn. Lần ra giá này là Thiệu Ngọc Cường. An Văn Quân kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ông vừa định ra giá thì đã bị người khác cướp lời trước. - 1 triệu 520 ngàn. - 1 triệu 530 ngàn. Lần đấu giá thứ hai cũng không có giá gốc, cũng không giới hạn số tiền mỗi lần ra giá nhưng mọi người đều tăng giá theo đơn vị chục ngàn. Với những viên Phỉ Thúy có giá hàng triệu tệ thì thật khó có thể mở miệng mà phát âm được từ hàng trăm. Huống hồ hiện giờ mới chỉ là màn mở đầu, Phỉ Thúy Pha Lê mới là cái họ quan tâm thật sự. - 1 triệu 600 ngàn. Sau vài lần cạnh tranh, giá của viên Phỉ Thúy đã được đẩy lên 1 triệu 600 ngàn. Đây là cái giá mà họ dự đoán căn cứ theo tình hình thị trường. Sau 1 triệu 600 ngàn, mọi người đều tỏ ra do dự. Tuy đây cũng là Phỉ Thúy Băng Chủng, nhưng giống như lần trước, những viên này quá nhỏ để làm đồ trang sức, trong khi màu sắc của nó cũng không lấy gì làm đặc biệt. Đó là lý do khiến nó không thể bán được giá cao như Phỉ Thúy Băng Chủng Tử La Lan. - 1 triệu 700 ngàn. Sau khi không còn ai ra giá, Thiệu Ngọc Cường đang ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên lên tiếng. Lão tổng của các công ty bảo ngọc nhìn nhau, lắc đầu. 1 triệu 700 ngàn, cộng thêm một số thủ tục sẽ lên tới 1 triệu 800 ngàn. Mọi người nghe xong cái giá này đều lắc đầu bỏ cuộc. - 1 triệu 750 ngàn. Lần ra giá này là An Văn Quân. Những người ngồi sau một lần nữa nhìn nhau, cuộc cạnh tranh giữa An thị và Thiệu thị cuối cùng cũng nổ ra. - 1 triệu 800 ngàn. Thiệu Ngọc Cường vẫn chưa chịu thua, tăng thêm 10 ngàn nữa. Đối với Thiệu Ngọc Cường, việc bán lậu nguyên thạch ra bên ngoài hoàn toàn là chuyện có thể, gia tộc Ku Ba cũng có bản lĩnh này, cá nhân Thiệu Ngọc Cường không bao giờ phải lo nghĩ về mớ giấy tờ thủ tục. An Văn Quân hơi chút do dự, An thị không có bản lĩnh như Thiệu thị. Nếu là trước kia thì họ cũng có thể làm được chuyện này thông qua gia tộc Sang Dala. Với mối quan hệ giữa họ và gia tộc Sang Dala, việc bán lậu một lượng nhỏ nguyên thạch có giá trị không phải là điều to tát. Đáng tiếc là hiện giờ gia tộc Sang Dala không còn tỏ ra thích thú với họ nữa. Kết giao được với Lý Dương là bọn họ đã có trong tay chuyên gia đổ thạch lợi hại nhất, giá trị lợi dụng của bảo ngọc An thị cũng vì thế giảm đi không ít. - 1 triệu 850 ngàn. Do dự một lát, An Văn Quân một lần nữa tăng thêm 50 ngàn trước khi Lý Xán kịp mở miệng kết luận. Lần ra giá này họ biết mình đã lỗ. - 1 triệu 900 ngàn. Thiệu Ngọc Cường tiếp tục tăng giá. Những người ngồi sau nhìn nhau ngơ ngác, vẻ mặt càng lúc càng khó coi. An thị và Thiệu thị vẫn đang cạnh tranh nhau. Nếu tình trạng này tiếp diễn đến lúc đấu giá viên Phỉ Thúy Pha Lê thì sợ rằng họ không còn cơ hội để sở hữu nó nữa. - 1 triệu 900 ngàn, còn ai ra giá nữa không?Lý Xán hỏi lớn. An Văn Quân nhìn kỹ lại những viên Phỉ Thúy Băng Chủng một lần nữa rồi lắc đầu chịu thua. - 1 triệu 900 ngàn lần một, 1 triệu 900 ngàn lần hai, 1 triệu 900 ngàn lần ba. Giao dịch thành công!Viên Phỉ Thúy thứ hai được Thiệu Ngọc Cường mua lại với giá 1 triệu 900 ngàn. Lúc này, mặt Thiệu Ngọc Cường vẫn mang một nụ cười lạnh lùng. Cũng như Lâm Lang, Thiệu Ngọc Cường rút điện thoại ra gọi điện bảo người chuyển khoản rồi mới nhận lấy Phỉ Thúy. Lần này An Văn Quân không cạnh tranh tới cùng với Thiệu Ngọc Cường, ông còn có chủ định khác. Nếu tiếp tục nghiến răng chịu lỗ để đẩy giá lên cao thì khó tránh khỏi việc Thiệu Ngọc Cường sẽ theo đến cùng, điều đó đồng nghĩa với việc họ phải bỏ ra nhiều tiền hơn. Trong khi viên Phỉ Thúy này không hoàn toàn tinh thuần, muốn làm được trang sức phải chọn lựa thật cẩn thận, cách làm này có thể lỗ to. Một viên Phỉ Thúy như vậy không đáng để An thị phải quyết đấu với Thiệu Ngọc Cường. Sau lần này, Thiệu Ngọc Cường sẽ phải suy nghĩ thật kỹ trước khi cố tình đẩy giá lên cao để làm khó cho An thị, nếu không gậy ông đập lưng ông, người lỗ ngược lại sẽ chính là Thiệu thị. Lý Dương không hiểu được suy nghĩ của An Văn Quân, anh chỉ nở một nụ cười thản nhiên. Viên Phỉ Thúy này có thể bán được 1 triệu 900 ngàn quả là ngoài dự đoán của anh. Như vậy hai viên Phỉ Thúy này đã bán được 2 triệu 400 ngàn, cao hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của họ. - Lần bán đấu giá thứ ba là một viên Kim Ti Chủng Phỉ Thúy. Lý Xán lại lấy từ trong hộp ra một viên Phỉ Thúy. Những người ngồi bên dưới lại một lần nữa bàn tán xôn xao, họ vốn nghĩ chỉ có một viên Phỉ Thúy Pha Lê chứ không ngờ Lý Dương lại có nhiều Phỉ Thúy muốn bán đấu giá đến vậy, hết hai viên Băng Chủng lại xuất hiện thêm một viên Kim Ti Chủng. Đây đều là những viên Phỉ Thúy có giá trị, cộng thêm viên Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp Tử La Lan trước đó, quả là khả ngộ bất khả cầu (có thể nhìn thấy, nhưng không thể mua được). Nếu đây đều là những viên Phỉ Thúy mà Lý Dương lấy được từ Mianma thì thực lực của chàng trai này quả có chút đáng sợ, cậu ta mới đến Mianma có bao lâu đâu. - Lần đấu giá viên Kim Ti Chủng bắt đầu!Lý Xán quay lại lễ đài, nói lớn. Viên Kim Ti Chủng này là viên lớn nhất trong số các viên được mang ra bán đấu giá ngày hôm nay, nó đã được rất nhiều người để ý đến. Kim Ti Chủng thuộc hàng trung cao cấp, tuy giá hiện tại của nó tăng không nhanh, nhưng cũng tạo ra cơn sốt rất lớn. Đời sống nhân dân ngày càng được cải thiện, nhu cầu vật chất ngày càng cao. Phỉ Thúy là món đồ xa xỉ, tượng trưng cho thân phận cao quý, những người chạy theo nó tất nhiên không hề ít. Do đó, một viên Kim Ti Chủng thuộc hàng cao cấp nếu được chế tác thành đồ trang sức sẽ không lo ế hàng. Đối với các công ty bảo ngọc tầm trung, viên Phỉ Thúy này có vai trò rất lớn với. Thủy Tinh Chủng tuy có thể giúp giữ chân được những khách hàng cao cấp, nhưng nếu nguồn hàng cạn kiệt thì những khách hàng đó cũng sẽ nối gót bỏ đi, chi bằng mua một viên Kim Ti Chủng, chí ít thì sản lượng cũng nhiều, đảm bảo không bị cháy nguồn hàng. - 2 triệu. Lão tổng của một công ty châu báu ngồi ở hàng ghế đầu ra một cái giá cao. Hai triệu là giá thị trường của viên Phỉ Thúy này. Ông này vừa dứt lời đã khiến lão tổng của không ít công ty bảo ngọc sầm mặt lại. Vừa bắt đầu đã ra giá cao như vậy, chẳng phải là muốn ép những người khác phải bỏ cuộc sao? Người vừa ra giá quả thật là có suy nghĩ này, càng loại được nhiều người thì càng bớt lo. - 2 triệu 100 ngàn. Vẫn là Thiệu Ngọc Cường. Người lúc nãy vừa ra giá chết lặng, lắc đầu. Hắn hét giá 2 triệu đã khiến một số đồng nghiệp phải bỏ cuộc, nhưng điều đó không gây khó dễ được Thiệu Ngọc Cường. Với họ, muốn đem viên Phỉ Thúy này về nước phải tính thêm không ít phí thủ tục, nhưng Thiệu Ngọc Cường căn bản không phải lo lắng về những điều này. - 2 triệu 200 ngàn. An Văn Quân còn chưa ra giá, Lâm Lang đã nhanh miệng ra giá trước. An Văn Quân quay đầu nhìn Lâm Lang chằm chằm, không nói lời nào. Có người cạnh tranh với Thiệu Ngọc Cường mới là điều tuyệt vời nhất, cô càng đỡ phải đích thân ra mặt. Hiện công ty cô vẫn còn một lô hàng Kim Ti Chủng, lượng hàng này có được chủ yếu là nhờ Lý Dương chỉ điểm giúp khi còn ở đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu, nhưng đáng tiếc nhất là Kim Ti màu lục lam rất hiếm có. - 2 triệu 250 ngàn. Thiệu Ngọc Cường khẽ nhíu mày. - 2 triệu 300 ngàn. Lâm Lang tăng giá. Thiệu Ngọc Cường quay đầu nhìn Lâm Lang, anh cúi xuống suy nhĩ một lát, cuối cùng đành lắc đầu bỏ cuộc. - 2 triệu 300 ngàn, giao dịch thành công!Lý Xán phấn khích kết luận. Buổi bán đấu giá hôm nay không tệ, mỗi viên Phỉ Thúy đều được bán với giá cao hơn thị trường, nếu bán trực tiếp cho các công ty bảo ngọc khẳng định không thể có được cái giá này. Lâm Lang bấm điện thoại rồi mỉm cười nhận lấy Phỉ Thúy. Viên Phỉ Thúy lần này rất lớn, không thể cất vào túi được, Lâm Lang đành để bên cạnh. - Hôm nay chúng tôi sẽ bán tổng cộng 5 viên Phỉ Thúy, bây giờ sẽ là viên thứ 4. Lý Xán lấy ra viên Phù Dung Chủng của Trác lão. Viên Phù Dung này nhỏ hơn viên Kim Ti vừa nãy một chút, nhưng giá trị thì tương đương nhau. Nghe nói đây đã là viên gần cuối, mọi người trong phòng phấn chấn hẳn lên, sau viên này là đến viên Thủy Tinh Chủng rồi. Hôm nay, mọi người có mặt ở đây đều là vì nó!3 phút sau, viên Phỉ Thúy Phù Dung đã được bán với giá 2 triệu 400 ngàn tệ, lần này chủ sở hữu thuộc về Chu Phúc ở công ty bảo ngọc Chu Hoa, Hồng Kông. 2 triệu 400 ngàn, quả là một cái giá không dễ dàng. Nếu tính thêm giá thủ tục thì khẳng định người này không thể có lãi, nhưng sau một thời gian nữa thì không ai có thể dám chắc được điều gì. Đại hội giao dịch nguyên thạch sẽ cung cấp một nguồn hàng đầy đủ, nhưng sau giai đoạn đó, hiện tượng khan hiếm là điều khó tránh khỏi. Đó là lúc Phỉ Thúy thực sự lên giá. - Bây giờ sẽ là lúc chúng tôi bán viên Phỉ Thúy cuối cùng của ngày hôm nay: Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy!Lý Xán chầm chậm nhấc từ trong hộp ra một viên Thủy Tinh Chủng rồi nói lớn. Lần này, anh không cầm viên Phỉ Thúy bước xuống dưới nữa mà chỉ giơ cao lên để mọi người nhìn rõ hơn. Nhưng tất cả mọi người đều không có ý kiến phản đối. Với nhãn quang của họ, nếu không thể phát hiện ra giá trị thực sự của viên Phỉ Thúy này thì công ty bảo ngọc của họ đã phá sản từ lâu. - Chúng tôi xin tuyên bố chính thức tiến hành bán đấu giá viên Phỉ Thúy này. Giơ lên một lúc, Lý Xán đặt Phỉ Thúy lên bàn, dõng dạc nói, một câu nói mà rất nhiều người mong chờ.

*****

Lý Xán vừa dứt lời, mọi người bên dưới đều im lặng nhìn quanh. Lý Xán không hề vội vàng. Một thời gian dài làm ở công ty đấu giá đã tích lũy cho anh không ít kinh nghiệm. Những sản phẩm quan trọng mỗi khi bán đấu giá đều phải như vậy. Hiện chưa ai trong phòng dám ra giá trước, họ sợ rằng nếu mình lỡ lời thì sẽ không tiện cho việc cạnh tranh sau đó. - 30 triệu. Hơn 20 giây sau cái giá đầu tiên đã được đưa ra. 30 triệu tuy không lớn, nhưng với một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy thì đó quả là một khởi đầu hấp dẫn. Lý Dương ngoái đầu lại nhìn, người đầu tiên ra giá là Lâm Lang. - 30 triệu 500 ngàn. - 30 triệu 600 ngàn. - 30 triệu 800 ngàn. Chưa đầy 1 phút trôi qua, giá cả đã được đẩy lên liên tục, những người ra giá đa số đều là người của các công ty bảo ngọc ngồi ở hàng ghế sau. Con số được tăng thêm nằm trong khoảng từ 100 đến 200 ngàn, không ai dám tăng quá nhiều. Chỉ một lát sau, giá của viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đã được đẩy lên 31 triệu 500 ngàn. - 32 triệu. Lần này là Thiệu Ngọc Cường ra giá. Tuy Thiệu Ngọc Cường cũng chỉ tăng 500 ngàn tệ nhưng ai cũng hiểu rằng đây chưa phải là cái giá cuối cùng trong khả năng của nhà họ Thiệu, và con số đó sẽ còn tiếp tục tăng. - 33 triệu. An Văn Quân cuối cùng cũng lên tiếng, lần này cô tăng thêm hẳn 1 triệu. Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong tâm lý của rất nhiều ông chủ các công ty châu báu ngồi phía sau. Lâm Lang mỉm cười, giơ cao tay, khẽ nói:- 35 triệu. 35 triệu!Lâm Lang vừa ra giá đã tăng 2 triệu. Giá của viên Thủy Tinh Chủng được đẩy lên đỉnh điểm. Người của rất nhiều công ty châu báu đều lắc đầu chán nản. Con số 35 triệu đã là cái giá giới hạn của quá nửa số người có mặt trong phòng lúc này. Riêng Chu Phúc lại cảm thấy rất vui mừng. Ngay khi vừa bắt đầu đấu giá, anh đã cảm nhận được rằng có thể mình sẽ không thể mua được viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy này, vì thế vừa nãy đã mua viên Phù Dung với giá cao, tránh khỏi việc ra về tay trắng. Hiện giờ anh biết rằng quyết định của mình là đúng. Vừa bắt đầu mà giá đã lên cao như vậy thì không biết lát nữa con số đó sẽ được tăng lên đến mức nào. 35 triệu! An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường cũng đôi chút do dự...Cái giá này chưa thể khiến họ bị lỗ, nhưng tiền lãi không đáng bao nhiêu. Nếu tiếp tục tăng giá thì có thể viên Pha Lê này sẽ chỉ là một cục gạch không hơn không kém. - 35 triệu 500 ngàn. Một hồi cất nhắc, Thiệu Ngọc Cường cuối cùng cũng lên tiếng. Công ty của anh đang đứng trước thời khắc quan trọng, những viên nguyên thạch cao cấp kiểu này nếu nhiều được một viên thì thêm được một phần hy vọng. Thiệu Ngọc Cường không cam tâm bỏ cuộc dễ dàng đến vậy. - 36 triệu. Không chần chừ, An Văn Quân lên tiếng theo. Ánh mắt Thiệu Ngọc Cường thoáng một tia giận dữ, nhưng anh không mất đi lý trí. Thiệu thị và An thị đang thủy hỏa bất dung, việc An thị cố sức để họ không đạt được viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy cao cấp này là điều hoàn toàn có thể lý giải. - 37 triệu. Lại là Lâm Lang. An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường kinh ngạc nhìn Lâm Lang. Lý Dương cũng ngạc nhiên không kém. 37 triệu nếu tính thêm cả các loại phí thủ tục thì con số lời lãi sẽ còn chẳng bao nhiêu, thậm chí còn có thể lỗ ít nhiều. Công ty bảo ngọc của Lâm Lang ở Canada không thể có sức cạnh tranh lớn như trong nước, và như vậy hoàn toàn không đáng để tốn nước bọt cho một món lỗ. Ngay cả Lý Dương cũng không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Lang lúc này. - 38 triệu. Thiệu Ngọc Cường nghiến răng tăng thêm 1 triệu. Với số tiền 38 triệu, cho dù bán lậu ra nước ngoài cũng không thể lời lãi bao nhiêu, tất cả chỉ vì viên nguyên thạch này. - 39 triệu. Vẫn là Lâm Lang, anh quay sang Thiệu Ngọc Cường cười nhạt, dường như muốn nói rằng nhất định phải có cho được viên Phỉ Thúy này. Tất cả những người ngồi phía sau đều bỏ cuộc sau khi nghe đến con số 38 triệu. Họ hiểu rằng, sự có mặt của họ trong buổi bán đấu giá ngày hôm nay chỉ nhằm mục đích làm nền cho bọn Lâm Lang. Thậm chí họ còn thua kém cả Chu Phúc, ít ra thì anh ta cũng mua được một viên Phỉ Thúy có giá trị. Điều này càng khiến họ lo lắng thêm về đại hội giao dịch nguyên thạch sắp tới. Nếu lúc đó mức độ cạnh tranh ở đại hội giao dịch nguyên thạch vẫn kịch liệt như trong cuộc bán đấu giá này thì họ sẽ chẳng thu hoạch được bất kỳ thứ gì. - 40 triệu. Hai phút trôi qua, vào lúc Lý Xán định lên tiếng kết luận thì Thiệu Ngọc Cường đã tung ra một giá mới. Con số 40 triệu khẳng định sẽ khiến Thiệu Ngọc Cường không những không kiếm được đồng lãi nào, mà còn phải phụ thêm phí nhân công. Có điều nếu đợi thêm một thời gian nữa thì rất khó nói, nếu giá cả thị trường tiếp tục tăng thì Thiệu Ngọc Cường có thể lời lãi được đôi chút. - 41 triệu. Thiệu Ngọc Cường vừa dứt lời thì Lâm Lang lại tạo ra một bước đột phá mới. Thiệu Ngọc Cường quay lại nhìn Lâm Lang, trong khi suy nghĩ trong đầu chuyển động không ngừng. Thiệu Ngọc Cường không thể ngờ được rằng quả thật Lâm Lang muốn có cho được viên Phỉ Thúy này, càng không thể ngờ được rằng Lâm Lang còn muốn giúp Lý Dương đẩy giá lên thật cao. Nhưng Thiệu Ngọc Cường biết rằng Lý Dương và Lâm Lang có quen biết nhau, thậm chí là quan hệ thân thiết, điều này thì chính mắt anh đã nhìn thấy. An Văn Quân cũng có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Viên Phỉ Thúy này không lớn, chỉ cần nó không rơi vào tay Thiệu thị thì An thị cũng có thể bỏ qua. Còn nếu nó rơi vào tay Lâm Lang thì càng tốt, bởi công ty của Lâm Lang nằm ở Canada và một số chi nhánh ở Châu Mỹ nên không hề ảnh hưởng gì tới công việc làm ăn của An thị. - 41 triệu, còn có ai trả giá cao hơn không?Lý Xán hỏi lớn, vẻ mặt rất vui. Số Phỉ Thúy hôm nay qua tay anh đã bán được tổng cộng hơn 48 triệu tệ, tương đương với một lần giao dịch của một cuộc đấu giá tầm trung, thậm chí là còn hơn thế. - Tôi xin tuyên bố, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy ngày hôm nay chính thức được bán với giá 41 triệu. Lý Xán dõng dạc tuyên bố. 41 triệu, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy cuối cùng đã thuộc về Lâm Lang. Lâm Lang đứng dậy giơ tay chào tất cả mọi người trong phòng, sau đó mới gọi người chuyển tiền vào tài khoản của Lý Dương. Công tác chuyển tiền tiến hành rất thuận lợi, tiền Lâm Lang chuyển đến là đồngRO, đúng theo yêu cầu của Lý Dương. Mọi người đều hiểu rằng Lý Dương có tham vọng không nhỏ trong đại hội nguyên thạch sắp tới. Việc bán những Phỉ Thúy ngày hôm nay là để khi đại hội giao dịch nguyên thạch chính thức diễn ra, Lý Dương sẽ tham gia đấu giá để đem về nhiều nguyên thạch hơn nữa. - Chúc mừng ngài, Lý tiên sinh. Chuyển khoản và nhận Phỉ Thúy xong, Lâm Lang chìa tay chúc mừng Lý Dương. Lý Xán cũng đưa luôn chiếc hộp đựng được thiết kế tinh xảo cho Lâm Lang. Trong 5 viên Phỉ Thúy đem bán đấu giá ngày hôm nay thì mình Lâm Lang đã sở hữu 3 viên, bao gồm cả viên Pha Lê này. - Cảm ơn lời chúc của Lâm tiên sinh, lần sau nếu còn nguyên thạch tốt, tôi sẽ tiếp tục mang ra bán đấu giá. Lý Dương mỉm cười bắt tay Lâm Lang thật chặt. Mọi việc thuận lợi hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh cũng thấy bản thân mình kiêu ngạo hơn dự đoán. Nếu tính cả viên Băng Xung Tử La Lan ngày hôm qua thì họ tổng cộng đã kiếm được hơn 90 triệu tệ. Anh thoáng ngậm ngùi khi nhận ra rằng, quả thật đổ thạch là mỏ vàng giúp anh giàu lên nhanh chóng. Hơn 90 triệu, một con số mà nếu chỉ dựa vào cổ phần từ công ty đấu giá thì phải mất nhiều năm mới có được. - Là ngài nói đấy nhé, lần sau nếu có nguyên thạch tốt nhất định phải thông báo cho tôi một tiếng đấy. Lâm Lang cười lớn, vẻ mặt rất vui mừng. - Thưa các vị, giờ đã đến bữa tối, hay là chúng ta cùng ăn cơm, hôm nay tôi mời, các vị thấy sao?Lý Dương quay lại nhìn tất cả mọi người. Ông chủ các công ty châu báu đang định ra về, nghe thấy Lý Dương nói vậy bèn quay lại nhìn nhau, họ quả thật không thể từ chối lời mời của Lý Dương được. - Cũng được, vậy thì phải cám ơn Lý tiên sinh nhiều rồi. Chu Phúc lên tiếng trước tiên. Lý Dương có thể coi là chuyên gia đổ thạch mà mọi người mơ ước được kết giao. Ngày thường họ có muốn mời cũng không thể mời được anh, nay anh lại chủ động lên tiếng, nếu từ chối thì thực sự đúng là kẻ ngốc. Thiệu Ngọc Cường cũng ở lại, điều này khiến những người của An thị lo lắng không yên. Thực lực và tầm ảnh hưởng của Lý Dương càng lớn thì càng có lợi cho An thị, nhưng điều đó chỉ đúng ở một mức độ nào đó, nếu vượt qua tầm kiếm soát thì thật không hay chút nào. Điển hình nhất là hiện Lý Dương đã đơn độc thiết lập mối quan hệ với gia tộc Sang Dala. Hơn nữa, gia tộc Sang Dala lại chủ động trong việc lôi kéo Lý Dương. Điều này khiến An thị không thể kiểm soát được Lý Dương nữa. Nếu một ngày nào đó Lý Dương hợp tác với các công ty bảo ngọc khác thì đó quả thật là một tổn thất lớn cho An thị. An Văn Quân nghĩ thầm. Sau khi quay về nhất định phải họp các thành viên hội đồng quản trị để đưa ra kiến nghị. Muốn lôi kéo được Lý Dương thì phải đưa ra một cái giá hợp lý. Việc gia tộc Sang Dala dùng 1/3 cổ phần mỏ khoáng để làm điều kiện hợp tác cho thấy các nhân vật chủ chốt của các công ty này coi trọng Lý Dương đến mức nào. Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, Lý Dương cũng đã uống khá nhiều rượu. Ông chủ các công ty châu báu đều đến chúc rượu Lý Dương. Anh tiếp rượu tất cả mọi người, tửu lượng của anh khiến mọi người rất khâm phục. Anh đã uống tổng cộng hai cân rượu trắng nhưng vẻ mặt chỉ hơi đỏ một chút. Rượu quả là công cụ hữu hiệu để xóa bỏ khoảng cách giữa các mối quan hệ. Sau bữa cơm, Lý Dương đã quen được rất nhiều ông chủ của các công ty bảo ngọc. Đây đều là các công ty bảo ngọc của đại lục và Hồng Kông, ngoài ra còn có hai công ty của Đài Loan. Việc Lý Dương mời họ ăn tối là có ý đồ riêng. Sở dĩ anh chọn cách bán những viên Phỉ Thúy tìm được để thu hồi vốn là nhằm mục đích tạo mối quan hệ với người của các công ty bảo ngọc. Chỉ có họ mới có đủ thời gian và tiền bạc để mua và để tiêu hóa hết những viên Phỉ Thúy mà Lý Dương tìm được. Sau khi tạm biệt mọi người, Lý Dương và Vương Giai Giai về phòng ngủ. Sau khi làm quen được với những người trong giới đổ thạch, lúc nào Lý Dương và Vương Giai Giai cũng ở cùng nhau. Bọn Lưu Cương trong lòng đều hiểu rõ hai người đang làm gì, nhưng không ai nói ra nửa lời. Điều khiến Lý Dương buồn rầu chính là Vương Giai Giai vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy là tối nay anh vẫn không thể hưởng thụ niềm hạnh phúc « vợ chồng ». Những người đàn ông sau khi trải qua những chuyện như vậy thì giống như mèo thèm ăn cá, cảm giác lúc nào cũng dấm dứt trong lòng. Một đêm không lời. Mãi đến 8 giờ hôm sau Lý Dương mới dậy. Tư Mã Lâm và Lý Xán đã đến trung tâm bảo ngọc. Lý Dương đã xem qua những nguyên thạch ở trung tâm này, những đặc trưng và số hiệu anh cũng nhớ hết, không cần thiết phải đi xem thêm nữa, anh giành thời gian để đưa Vương Giai Giai đến tháp Yangon ngắm cảnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)