← Ch.0556 | Ch.0558 → |
- Trần lão, tôi nhớ rõ chạm ngọc phải học từ nhỏ mới được, ông xem tôi lớn như thế này rồi, có thích hợp không?
Một hồi sau, Lý Dương mới cẩn thận nói, vẫn cho tới bây giờ, Lý Dương vẫn không dám tin nỗi.
Chạm ngọc là kỹ thuật sống động rườm rà, muốn học thành công không phải một ngày, muốn trở thành bậc thầy chạm ngọc nổi tiếng càng phải nỗ lực mấy chục năm, hơn nữa đao pháp chạm ngọc đòi hỏi rất nghiêm khắc, không học từ nhỏ thì không có căn bản, sau khi lớn muốn học chạm ngọc sẽ khó vô cùng.
Nói không chút khoa trương, lúc mười tám tuổi bắt đầu học chạm ngọc, so với bắt đầu lúc tám tuổi tinh lực hao phí gấp mười lần, càng không cần nói Lý Dương đã hai mươi lăm tuổi rồi, hắn lúc này quả thật không phải là thời cơ tốt học chạm ngọc, lúc này Lý Dương nghi ngờ thật, Trần lão có phải là cố ý trêu đùa Lý Dương không.
Trần lão không thèm để ý khoát tay, nhẹ giọng nói:- Không vấn đề gì, tuổi tác không phải là vấn đề, Khâu Xử Cơ tổ sư chạm ngọc Bắc Kinh cũng là sau khi thành đạo sĩ mới bắt đầu học đấy thôi.
Lý Dương lại ngây người ra lần nữa, Khâu Xửa Cơ mà Trần lão nói hắn biết, giáo chưởng giáo Toàn Chân, đạo hiệu Trường Xuân Tử, Khâu Xử Cơ không chỉ là bậc thầy của chạm ngọc, còn là nhà văn học vĩ đại, được hoàng thất Mông Cổ và đương thời tôn trọng.
Đến nay Bắc Kinh rất nhiều nhà giới chạm ngọc còn bài đặt bài vị của chính nhân ở Xuân Trường, thành tựu của Khấu Xử Cơ quả thật lớn phi thường.
Hơn nữa Khấu Xử Cơ là võ sĩ mười mấy năm tuổi đạo, sau mấy năm làm võ sĩ mới bắt đầu học chạm ngọc, tính theo thời gian lúc đó mà nói, lúc vị bậc thầy này học chạm ngọc và tuổi của Lý Dương bây giờ hơn kém nhau không bao nhiêu, cao hoặc thấp hơn mấy tuổi mà thôi.
Khấu Xử Cơ ở đây cũng không phải là một vị đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp, mà là một nhân vật truyền kỳ chân chính trong lịch sử.
- Trần lão, ông quá xem trọng tôi rồi!
Lý Dương khổ sở cười, đối với việc học chạm ngọc không hề phản đối, Lý Dương cũng muốn tự nhìn điêu khắc ra thứ mình cần, nhưng hắn lại sợ kết quả cuối cùng sẽ làm Trần lão thất vọng, đối với tình hình của mình Lý Dương hiểu rõ nhất.
Trần lão đột nhiên ngồi thẳng lên, sắc mặt có chút nghiêm túc, chầm chậm nói:- Lý Dương, nhiều năm nay ta thấy qua không ít người, không có ai có thiên phú hơn cậu, tin ta, ta nhìn người không sai đâu, nếu cậu muốn học, thành tựu tương lai còn cao hơn tôi, đồ giống tôi sẽ cho cậu làm, nhưng tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ.
Lời nới của Trần lão lại làm cho quản lý Trương cảm thấy thêm chóng mặt.
Lý Dương đổ thạch đã đạt tới thần đàn, trở thành người đệ nhất trong giới đổ thạch, bây giờ Trần lão lại nói hắn trong giới chạm ngọc lại có tiềm lực không ai có thể sánh bằng, thậm chí còn nói thành tựu sau này của Lý Dương còn có thể vượt qua Trần lão.
Trần lão đã là bậc thầy cấp đỉnh của chạm ngọc, vượt qua Trần lão, đó chẳng phải là đệ nhất giới chạm ngọc sao?
Nghĩ tới tới đây quản lý Trương đã không dám nghĩ thêm, người đệ nhất giới đổ thạch và người đệ nhất giới chạm ngọc hợp trên cùng một người, chuyện này hình như chưa xảy ra bao giờ.
- Trần lão, tôi đồng ý, nhưng cũng đừng đặt nhiều hy vọng quá lớn ở tôi.
Lý Dương nhìn Lão Trần tràn đầy khát vọng, trong giây lát gật đầu, thấy Lý Dương gật đầu, trên mặt Trần lão lập tức lộ ra nụ cười rạng ngời.
- Ha ha, tốt, cậu yên tâm, tôi sẽ không tạo bất cứ áp lực gì cho cậu đâu, thời gian không còn sớm, các cậu đều đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong hãy nói.
Trần lão tỏ ra vô cùng phấn khởi, đứng dậy kéo Lý Dương vào phòng ăn, phòng ăn đó đã dọn xong bàn tiệc rất phong phú.
Buổi tối Trần lão ăn không ít, ông tuy lớn tuổi nhưng xương cốt còn tốt lắm, lượng cơm ăn cũng không nhỏ, trong mấy vị bậc thầy chạm ngọc, cũng là cơ thể Trần lão tốt nhất.
Hai ngày sau, Lý Dương rời khỏi Yết Dương, quản lý Trương một ngày trước đã về rồi, họ làm ăn ở Bình Châu có rất nhiều chuyện cần làm, không thể mãi ở đây cùng Lý Dương.
Kết quả chuyến đi này xảy ra ngoài dự kiến của Lý Dương, mời thành công Trần lão xuống núi giúp hắn điêu khắc lễ thọ, nhưng lại thêm điều kiện theo học chạm ngọc, kết quả như vậy Lý Dương cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.
Lúc rời khỏi, trên tay Lý Dương lại có thêm một quyến sổ tay công phu Thái Cực Quyền, đây là quyển sách đích thân Trần lão viết.
Công phu điêu khắc của Trần lão lấy Thái Cực công là nền tảng, người bình thường muốn học cũng rất khó, Trần lão bảo Lý Dương luyện tập Thái Cực công hai năm, sao đó mốt tiếp xúc với chạm ngọc, điều này cũng làm cho Lý Dương cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Nếu bây giờ mà học, Lý Dương đúng là sợ mình học không thành làm cho vị bậc thầu đức cao vọng trọng này thất vọng.
......
Sau khi trở về Bắc Kinh, cuộc sống của Lý Dương trở lại như trước, đại thọ của ông nội xác định cử hành ở Điếu Ngư Đài, chuyện đại thọ đều là các con cháu gái của ông nội thu xếp, không cần hắn bận tâm.
Trở về Bắc Kinh hai ngày, hai ngày này Lý Dương ngoài một chuyến đi Trung Bảo Hiệp, lấy thân phận xử lý chuyện bên ngoài, thì vẫn ở với Vương Giai Giai.
Ngày hai người đính hôn cũng đã xác định rồi, ngày thứ ba sau đại thọ ông nội, hai chuyện mừng cùng tổ chức một lượt, làm cho mọi người đều có thể cảm nhận được không khí vui vừng vô cùng náo nhiệt.
Ngày thứ ba Lý Dương trở về Bắc Kinh, đây là ngày cuối tuần, Lý Dương thức dậy trong căn biệt thự rất sớm thì ra cửa Ngọc Sơn Tuyền, đang đợi chờ lo lắng.
Trở về Bắc Kinh giống như trở về nhà, nên càng thêm vui sướng, đáng tiếc Vương Giai Giai sống chết cũng không muốn qua đêm ở căn biệt thự, trước khi chưa đính hôn người nhà của cô cũng không cho phép cô làm như vậy.
Kết quả mấy ngày sau trở về, Lý Dương vẫn trong trạng thái khao khát, hận ban ngày không thể dẫn Vương Giai Giai về nhà, hắn bây giờ rất nhớ những ngày tháng ở Myanmar.
- Vu vu
- Di động của Lý Dương đột nhiên reo lên, theo sau là giọng nói dễ nghe, tiếng chuông đó là Vương Giai Giai cài đặt cho hắn, đáng tiếc là tâm tình Lý Dương lúc này đang phiền não, cầm điện thoại ra không xem số của ai thì bấm nút nghe.
- Ai vậy?
-Cái thằng này, nói gì vậy, uống lộn thuốc hả, tôi là Hà Kiệt.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Hà Kiệt, không chừng lúc nhận điện thoại của Hà Kiệt hắn không biết là ai.
- Anh Hà Kiệt, tôi không nhìn số, lúc này anh tìm tôi có việc gì.
Lý Dương lập tức thay đổi ngữ khí, đang ở Bắc Kinh, ngoài ông nội ra anh ta là người giúp đỡ hắn nhiêu nhất, thái độ tất nhiên cũng phải khiêm tốn một chút.
- Cậu hôm nay có rảnh không, đi với tôi ra ngoài bàn chút chuyện.
Khẩu khí của Hà Kiệt tốt hơn nhiều, nói chậm rãi, ngày đại thọ của ông nội càng ngày càng gần, nên Hà Kiệt cũng không cần nóng vội như vậy, thuận theo tự nhiên, thực sự tìm không được lễ thọ tốt nhất y cũng hết cách, cũng may có một người bạn Lý Dương đưa mẫu điêu khắc, cuối cùng cũng không phải là không có chút thu hoạch.
- Hôm nay à, không thể để hôm khác à?
Bộ mặt Lý Dương càng tỏ ra thê thảm, hôm nay hắn tính toán rất kỹ, cho dù phải xảy ra chuyện gì cũng hoãn lại phải mang sự nhiệt tình về cho vợ.
- Không được, nhất định phải hôm nay!
Bên kia Hà Kiệt kiên định nói, Lý Dương đang nói điện thoại Vương Giai Giai bên này khoát tay đi tới, không còn cách nào nói:- Vậy thì được, anh đang ở đâu, tôi đón Vương Giai Gai rồi tới tìm anh.
0Cậu đừng tới tìm tôi, tôi sẽ tới tìm cậu, có phải cậu đang ở Ngọc Sơn Tuyền không?
Hà Kiệt đang ngồi ở văn phòng ngầng đầu nhìn đồng hồ, lập tức nói.
- Đúng, là ở đây, anh muốn tới nhưng phải nhanh một chút, tôi không thích chờ đợi lâu đâu.
Lý Dương đang nói điện thoại, mắt lại nhìn giai nhân cách đó không xa, Vương Giai Gia hôm nay mặc chiếc áo khoác ngoài màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đáng tiếc hôm nay lại không có cơ hội.
- Yên tâm đi, sẽ không để cậu chờ lâu đâu, tôi tắt máy trước, Hà Kiệt nói xong liền tắt máy, lấy chìa khóa xe rời khỏi văn phòng làm việc.
Không tới hai mươi phút, xa của Hà Kiệt đã ở trước cửa Ngọc Tuyền Sơn, kết quả lại bị Lý Dương ném một trận tức giận, Lý Dương nói y đến sớm, nên trễ thêm một chút, hắn đang cùng Vương Giai Giai đang bàn chuyện sau khi đính hôn nên sống chuyên như thế nào, Vương Giai Giai cũng bị động tâm theo hắn, nhưng Hà Kiệt lại đến không đúng lúc làm gãy ngang nữa chừng.
Nghe Lý Dương phàn nàn, Hà Kiệt nhất thời nổi đóa, lớn tiếng la quát:- Cái thằng này biết không hả, anh mày vì sớm một chút vội vàng lái xe vượt mấy cái đèn đỏ, chính là sợ cậu chờ lâu, cậu lại ngang nhiên trách anh mày tới quá sớm.
-Hà Kiệt anh đừng giận, tôi nói chơi, anh nói đi, hôm nay chúng ta đi đâu.
Lý Dương vội vàng chuyển đề tài, cười khà khà, trên mặt Hà Kiệt cũng tỏ ra không biết làm sao, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn siết, mối quan hệ giữa y và Lý Dương ngày càng hòa hợp, bây giờ xem ra như hai anh em.
- Cậu đi theo rồi nói, tới đó cậu sẽ biết.
Hà Kiệt không còn giận Lý Dương, lên xe của mình lái xe chạy đi.
Lý Dương vội vàng kéo Vương Giai Giai lên xe, xe này là chiếc Land Rover y mới mua, lúc đi Myanmar mua, vẫn là bọn Triệu Khuê đưa về.
Chiếc đại hồng kỳ của ông nội Lý Dương không chưa lái, mấy ngày trước chuyện của mình cũng nhiều, thêm vào đó Lý Dương không có việc quan trong gì, chiếc đại hồng kỳ đành để ở bên ông nội.
Hai chiếc xe chạy như bay, phía sau còn có thêm một chiếc, Triệu Khuê và Hải Đông vẫn đi ở phía sau.
Nhìn thấy chiếc xe phía sau, Lý Dương đang cân nhắc nên đi mua thêm mấy chiếc khác, bây giờ trong nhà nhiều người, hai chiếc rõ ràng là không đủ, ba mẹ và anh trai cũng phải cần, họ ít nhất cũng phải một chiếc, tới lúc không có xe sẽ không thuận tiện.
Mười phút sau, Hà Kiệt chạy đến một cái sân vận động, xe đậu bên ngoài sân vẫn không ít, còn có rất nhiều người từ chỗ này đi vào, còn có những người cầm rất nhiều đồ trên tay.
- Anh Kiệt, tới đây làm gì? bây giờ anh có thể nói rồi chứ
Xuống xe, Lý Dương lập tức hỏi lại Hà Kiệt, thấy người xung quanh cầm hắn thấy lạ, đồ đang cầm rất nhiều là đồ cổ, ở đây nhìn thấy nhiều người cầm đồ cổ như vậy, cảm giác của Lý Dương thật sự có chút là lạ.
- CCTV săn tìm kho báo, chuyên mục hôm nay ở đây tổ chức hoạt động giám bảo, tôi muốn thử vận may, tới đây, Hà Kiệt mới nói ra mục đích của y.
Hoạt động bảo giám Cctv năm nay chuẩn bị không khác gì so với năm rồi, người đến bảo giám có hơn mấy ngàn người, chỉ chuyên gia thì mời mười mấy, ngoài giám định ra còn rất nhiều người sẽ bán bảo vật của mình, Hà Kiệt là đến đây tìm bảo vật.
*****
Ánh mắt Lý Dương sáng lên một chút, hoạt động giám ngọc ngày hắn nghe Bạch Minh nói qua, chuyên gia hiện trường miễn phí giám bảo, đồ tốt có thể đưa lên Ti Vi, mà hoạt động này, còn có thể làm cho dân chúng đem một lượng lớn bảo vật của mình đến làm kiểm định.
Đối với rất nhiều người có bảo vật mà nói, bọn họ bình thường muốn kiểm định xem nhưng một món đồ kiểm định giá tiền không thấp, hơn nữa còn tìm không có chuyên gia nổi tiếng, hoạt động do đài truyền hình tổ chức đối với bọn họ là thích hợp nhất, chuyên gia mời đến đều là những người nổi tiếng, rất nhiều người cũng đều muốn kiểm nghiệm như vậy, sớm biết ở đây có thì sẽ chuẩn bị sớm.
Ngoại trừ giám ngọc ra, còn có một số đồ sưu tầm được mang ra để đổi lấy mấy món bảo bối khác mà bọn họ thích, mua bán ở đây đơn giản nhất, có giám định của chuyên gia, giá ở đây cũng không tăng nhiều, ngọc bảo không có chuyên gia giám định, cũng có người biết mua, nhưng phải nghiên cứu kỹ, giá cả làm cho chủ hàng vừa lòng thì có thể giao dịch thành công.
Bởi vì có đặc điểm này, rất nhiều có bảo vật và người của công ty bán đấu giá đều muốn tham gia hoạt động như vậy, dần dần hoạt động này trở thành chợ nhỏ, thế này không chừng người của đài truyền hình cũng không ngờ tới.
- Đi thôi!
Hà Kiệt thấy người xung quanh ra vào không ngừng, nói với Lý Dương một câu, hoạt động giám bảo này, cũng là hy vọng cuối cùng để hắn "sửa mái nhà dột"
Lý Dương nhìn mọi người xung quanh rất ngạc nhiên, giám bảo như thế này chỉ nghe Bạch Minh nói qua, từ trước đến giờ vẫn chưa gặp qua.
- Hà tiên sinh, ngài đến rồi!
Vừa vào sân vận động không bao xa, thì một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến đón, người đàn ông tướng mạo rất bình thường, xem ra cũng khá thật thà, người như vậy đứng trong đám đông này hắn hoàn toàn không chú ý tới.
Hà Kiệt gật đầu, lại chỉ vào Lý Dương nói:- lão Điền, đây là em của tôi, chúng tôi hôm nay có thu hoạch hay không là xem vào ông cả.
- Hà tiên sinh yên tâm, tôi bảo đảm lần này sẽ làm ngài vừa lòng!
Lão Điền liền cười ngây ngô gật đầu, Lý Dương đang ở bên cạnh có chút nghi ngờ, Hà Kiệt không giải thích hắn cũng không hỏi, hoạt động này là hắn lần đầu tiên tham gia, xem nhiều nói ít, tránh để làm trò cười cho thiên hạ.
- Tốt, chúng ta đi vào đi!
Hà Kiệt móc một điếu thuốc đưa cho ông Điền, ông Điền vẫn cười ngây ngô, sau khi nhận điếu thuốc cũng không khách khí, nhét thẳng vào túi.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, Vương Giai Giai nhìn xung quanh vẫn còn rất ngạc nhiên, cô ấy bây giờ không đi làm, nhưng công việc của cô ấy là phóng viên đối với nhiều tin tức mới đều rất mẫn cảm, đây rõ ràng là tư liệu sống rất tốt.
- Người này là do một người bạn giới thiệu, đối với hoạt động này rất quen thuộc, ông ta biết món đồ của những người này là bán ở bên ngoài, đồ của những người này là không muốn bán, có thể tránh được một chút lừa đảo, cuối cùng những món đồ giao dịch thành công, trả cho ông ta phía trung gian rồi đi.
Hà Kiệt lại thì thầm nói với Lý Dương.
Hà Kiệt vừa nói thế này Lý Dương liền hiểu qua, ở Phan Gia Viên có ngọc lưu ly, đều có nhiều người như vậy, môi trường chỗ này đối với bọn họ vô cùng quen thuộc, có khách lạ tới bọn họ lại đến gần, người khác muốn gì bọn họ đều có thể giới thiệu qua, nều người khách giao dịch thành công, các ông chủ đồ cổ phải trả cho bọn họ một ít lợi nhuận nhất định gọi là đả tỉnh nhân.
Lợi nhuận được cho thông thường mà nói đều là một phần mười của giá cả giao dịch, phần lợi nhuận này có khi còn nhiều hơn giá món đồ cổ lúc chào giá.
Ông Điền trước mắt là một đả tỉnh nhân, mượn ưu thế là quen thuộc chỗ này, giúp những người chưa từng tham gia hoạt động này tiết kiệm thời gian, cũng có thể giúp đỡ những người thật sự muốn đào bảo, tìm mua chút đồ để được hưởng thù lao.
Hoạt động giám bảo hoạt động lúc chín giờ sáng, bây giờ là khoảng tám giờ năm mươi phút, các chuyên gia của đài truyền hình vẫn chưa xuất hiện, nhưng sân vận động đã đến không ít người, rất nhiều người trước mặt có một cái thùng hoặc một cái hộp, chính xác là ôm hai cái bình sứ.
Các chuyên gia giám bảo đang ở trong sân bóng rổ tiến hành giám định, số người đi vào sân bóng rổ hạn chế nhiều người vào, đều ở bên ngoài nói chuyện, rất nhiều giao dịch hiện trường cũng là tiến hành ở đây.
Những người có bảo vật sưu tầm đều vui vẻ trò chuyện với người xung quanh, bất kể bọn họ quen hay không quen đồ vật trên tay là dụng cụ tốt nhất liên kết bọn họ lại với nhau.
- Hà tiên sinh, đồ của những người đó là để bán, đồ sứ của bọn họ là rất tốt, nếu ngài có hứng thú có thể đi xem thử!, đi một chút, ông Điền đột nhiên chỉ về mấy người ở góc tường nói nhỏ, ông Điền sáu giờ sáng đã tới đây rồi, mỗi một người đến bọn họ đều âm thầm chú ý, vì chính là để có thể phục vụ tốt nhất.
Huống hồ lần này người giới thiệu của y nói, vị cố chủ này thể lượng không nhỏ, nhất định phải hầu hạ cho tốt, chẳng trách y không giám lơ là trách nhiệm.
Đồ sứ!
Hà Kiệt hơi sáng mắt, ông nội chính là thích nhất đồ sứ, trình độ đồ sứ cũng rất cao, cao phảng mười mấy năm trước và cao phảng bây giờ, có thể công lao phá án của ông nội là cao nhất.
- Đồng hương, xem xem cái chén của anh như thế nào?
Ông Điền thấy vẻ mặt của Hà Kiệt, liền hiểu rõ suy nghĩ của y, mỉm cười đi đến người gần nhất, nhẹ giọng nói.
- Được, để ta xem, cái chén này là Thành Hóa, giá trị liên thành!
Hình dạng người này hơn ba mươi tuổi, nghe lão Điền nói liền cười, nói rất tự hào.
Y vừa nói xong, Lý Dương liền lắc đầu cười, trên mặt còn có vẻ trêu đùa, làm cho Vương Giai Giai và Lưu Cương bên cạnh cũng không hiểu tại sao.
- Anh cười gì vậy?
Vương Giai Giai không nhịn được hỏi.
- Không có gì, người này cũng là một cái chày gỗ, bị đè áp thì không hiểu được, đồ của y là thật!
Lúc Lý Dương nhỏ giọng trả lời Hà Kiệt và ông Điền đều đi tới, Lý Dương cũng không chú ý, mà đứng xa xa nhìn, Vương Giai càng thêm hiếu kỳ.
- Ông làm sao biết y cũng không hiểu được, y nói lúc nãy là Thành Hóa, đấu, thái trên thực tế, đấu là từ song âm, nên gọi là đậu y ngay cả tên cũng không biết, có phải là chày gỗ không, món đồ sau có thể là thật, Lý Dường cười ha hả, đấu thái luôn miệng đọc là đậu, đây là thức cơ bản đời thường, người biết chuyện sẽ không mắc sai lầm như vậy, cũng chỉ là không hiểu những thứ đó, hoặc có thể là giả mới tức cười như vậy.
- Hi hi, Vương Giai Giai đứng bên cạnh cũng bật cười theo, nghe Lý Dương nói như vậy, bọn họ cũng xem thường cái chén người đó cầm trên tay, ngay cả tên người đó cũng không biết rõ, món đồ đó có thật là tốt không?
- Đi, chúng ta đi xem.
Sau khi cười xong, Lý Dương lại nói nhỏ, kỳ thực từ rất xa nhìn thấy, cái chén người đó cầm trên tay là không phải thật, đi lại gần thì càng rõ, chế phẩm này rất kém.
Giá trị Thành Hóa rất cao, truyền lại đời sau cũng rất ít, cái chén này vốn thuộc Thành Hóa, là một loại vô cùng quý giá, màu sắc rất đẹp, rất được người lúc đó ưa chuộng.
Cũng có một số ý kiến nói rằng nó có lúc bắt đầu niên hiệu Tuyên Đức, nhưng thời Tuyên Đức chén tồn tại tương đối ít, mấy chuyện này đến nay vẫn còn tranh luận rất nhiều, trước mắt bảo vật biết nhiều nhất vẫn là Thành Hóa.
Thành Hóa thật sự vốn tồn tại không nhiều, tinh phẩm càng ít, điều kiện đốt chế đấu màu vô cùng nghiêm khắc, độ ẩm khống chế không thể có chút qua loa sơ sài, sản lượng ra lúc đó cũng không nhiều, đừng nói là bây giờ.
Trong đấu màu Thành Hóa, chén hang, chén tam thu, chén hình cây nho và chén hình hoa điểu, tất cả đều là tinh phẩm, chén đấu màu triều đại thành hóa là nổi danh nhất, đời sau phỏng chế tự nhiên sẽ có nhiều chế phẩm.
Trước mặt người này cầm chính là cái chén, hoa văn rất đẹp, nhưng màu sắc không hay lắm với màu sắc này cảm nhận được đó không phải là Thành Hóa chân chính, cái chén thế này nếu đem ra cho chuyên gia kiểm định, chuyên gia cũng sẽ không nói gì với y mà chỉ liếc mắt một cái để y mang đi ra ngoài.
- Vị ông chủ này, cái chén của tôi là tổ truyền, lúc đó có một đôi, đáng tiếc cái kia đã bị anh tôi lấy đi rồi, anh tôi lấy chiếc đó đi là để bán, bán được rất nhiều tiền, bây giờ đang ở nhà cao cửa rộng, chiếc đó của anh ấy là thật, chiếc của tôi tất nhiên là không thể giả, lúc Lý Dương đến, người đàn ông đó đang nhỏ mật vào ta Hà Kiệt, Lý Dương hơi chút nhăn mày, người này nếu không phải là lừa gạt, thời gian của cái chén này cũng không tới ba năm, không thể có tổ truyền.
Điều mà Lý Dương đang suy nghĩ chính là lão Điền, người giới thiệu và người khác liên kết lừa gạt thì phiền phức, vậy thì hôm nay Hà Kiệt đừng mong nhìn thấy được món đồ tốt thật.
Lý Dương chú ý tới, chân mày của ông Điền cũng nhăn lại, Hà Kiệt vẫn không nói, ông Điền dành mở trước.
- Cậu nói anh cậu cái chén này bán rất nhiều tiền, tại sao tôi không cậu không đem cái chén này bán cho một người giống như vậy, món đồ này phải một đôi thì rất quý, cậu bán cho họ để thu được giá cao hơn, lời nói của ông Điền nhất thời làm cho Lý Dương nghi hoặc rất nhiều, chân mày Hà Kiệt cũng ngưng tụ lại một chỗ, đối với câu chuyện này y không quan tâm, bản thân y là muốn mua để "sửa mái nhà dột", nhiều tiền mua món đồ tốt thì không cần tới chỗ này.
- Tôi, người đó không biết tôi, tôi cũng không tìm được họ, cầm cái chén đó sửng sờ một chút, lúc này mới trả lời vội vàng.
Lão Điền không nói, quay đầu nhìn Hà Kiệt, trách nhiệm của ông ta đã làm xong rồi, bản thân ông là giúp Hà Kiệt chọn đồ, lúc này nói như vậy cũng không có gì trái với luật lệ.
- Lý Dương, cậu thấy thế nào?
Hà Kiệt không trả lời quay đầu nhìn Lý Dương, mặt này Lý Dương mới hiểu rõ nhất.
- Đi thôi, anh Kiệt, chúng ta tới trong đó xem xem, Lý Dương cười, Hà Kiệt liền đi theo Lý Dương ra ngoài, nếu Lý Dương không nói, món đồ đó nhất định có vấn đề, Hà Kiệt nhất thời phấn khởi.
- Anh Kiệt, cái chén này nếu thật như lời anh nói, trên hội đấu giá ít nhất cũng phải ba bốn ngàn vạn, khả năng ở đây gặp hàng thật không lớn, đi ra một đoạn, Lý Dương mới cười nói với Lý Dương.
← Ch. 0556 | Ch. 0558 → |