Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0558

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0558: Tử Khí Đông Lai
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Sau khi bọn Lý Dương rời khỏi, người đó cũng không để ý, tiếp tục ngồi xổm xuống giới thiệu cái chén trên tay y cho người bên cạnh.

- Hà tiên sinh, ngài đừng để ý, đồ trong này không tốt, tôi cho ngài xem cái khác.

Sau khi đi được một đoạn, lão Điền lập tức mỉm cười nói với Hà Kiệt, biểu hiện trên mặt y không có gì thay đổi, trong mắt cũng ẩn chứa chút lo lắng, y là người giới thệu, chủ động nói trước món đồ đó không tốt, trong lòng cũng có chút không yên.

Cái chén đó, chính lão Điền cũng cảm thấy không tốt, khả năng là thật hầu như không có, tầm nhìn không tốt nhưng rất hiểu lòng người, bằng không cũng không làm nghề này.

Hơn nữa trong câu chuyện này lại có quá nhiều kẻ hở, lập tức làm cho lão Điền nhìn ra, lúc này mở miệng cố ý hỏi, Hà Kiệt lại là khách hàng quan trọng, người lão Điền giới thiệu với Lý Dương chính là người rất có thực lực, y luôn miệng dặn dò lão Điền không được có chút sơ xài.

- Không sao, tôi đi ra đằng trước!

Hà Kiệt lại không để ý như thế nào, y lại không cho rằng mình sẽ gặp được vận may lớn như vậy chính là gặp một món đồ lậu đáng giá mấy ngàn vạn.

Trong khoảng thời gian này Hà Kiệt cũng đi dạo qua không ít thị trường đồ cổ, nhãn lực không tăng nhiều thì ít, nhưng tâm thái lại trở nên bình thản rất nhiều, đây cũng xem là thu hoạch của y.

- Anh Kiệt, nếu không thì chúng ta chia nhau ra xem, nếu anh có món đồ gì cần không chắc thì gọi điện cho tôi, xem món đồ đó tốt như thế nào, trong lòng Lý Dương cũng có chút ngứa ngáy, nhịn không được đề nghị tách ra.

- Cũng tốt, cậu không được đi quá xa, có chuyện gì cũng phối hợp một chút, Hà Kiệt suy nghĩ một chút bèn gật đầu, cứ để Lý Dương đi theo sẽ không tìm được lạc thú của việc "sửa mái nhà dột", nhưng thật gặp món đồ tốt nào vẫn muốn bảo Lý Dương xem giúp một chút, không thể vì chuyện như vậy mà làm hỏng việc.

- Được, lão Điền dẫn anh của tôi đi xem từ từ, nhất định không được cầm nắm lung tung.

Lý Dương liền cười một cái, lại nói với lão Điền, lúc này mới kéo tay Vương Giai Giai bỏ đi, đối với lão Điền Lý Dương bây giờ cũng có chút yên tâm, người này không giống như kẻ lường gạt.

Hơn nữa Lý Dương cũng nghĩ rằng, nếu là người của bạn Hà Kiệt giới thiệu đến, người bạn này nhất định biết rõ Hà Kiệt, khả năng lừa gạt rất ít, đó cũng là nguyên nhân hắn yên tâm bỏ đi.

Lý Dương đang kéo Vương Giai Giai, đi về hướng sân bóng của sân ận động, cái sân vận động này không lớn, nhưng có rất nhiều thứ.

Sân bên này lớn hơn, người tụ tập cũng nhiều hơn, rất nhiều người cầm số thứ tự của mình đợi, số người mỗi lần vào sân bóng rổ để các chuyên gia giám định không nhiều, người khác đều ở bên ngoài cầm số thứ tự chờ, như vậy cũng sẽ không lộn xộn.

- Lý Dương, chúng ta xem đồ gia dụng bên đó như thế nào.

Vương Giai Giai đột nhiên giữ chặt Lý Dương, chỉ vào đám người cách đó không xa, đồ sưu tầm mà những người đó đang cầm đều là đồ gia dụng, tức thời phải đính hôn, bây giời Vương Giai Giai đối với những loại gia cụ này tương đối mẫn cảm, nếu có thể tìm mua được mấy cái Lý Dương thích thì cũng tốt.

Lúc đang cử hành hoạt động bảo giám, các loại đồ sưu tầm đều phân chia theo thành nhóm, vừa xem qua, tựa như phân loại chính xác, ví dụ như thích đồ sứ, thì đến đám người có đồ sứ, người cầm đồ sứ trên tay cũng phân thành mấy loại, có thanh hoa, màu xô, màu men vân vân.

Nhưng đây đều là người sưu tầm tự tụ tập, không phải sự sắp xếp từ phía tổ chức, những thứ cùng loại có thể làm cho họ có chuyện để nói, đợi lúc kiểm định còn có thể học tập lẫn nhau, tham khảo lẫn nhau, thuận tiện xem bảo bối của người khác, tới lúc bán hoặc đổi đều được.

-Được!

Nghe Vương Giai Gia nói, Lý Dương liền gật đầu, đi xem gia cụ cổ điển cũng tốt, lần này từ Quảng Châu trở về còn bị ông nội khảo sát qua một lần gia cụ cổ điển, cũng may trong khoảng thời gian ngắn này chưa bao giờ lơ lỏng, Lý Dương hoàn toàn qua được, nhưng bây giờ nhất định không nhàn nhã như vậy.

Vương Giai Giai chỉ vào chỗ đông người, ít nhất có bốn năm chục người, đa phần đều mang ghế hoặc bàn trà linh tinh gì đó, cũng có một số gia cụ là bàn trang điểm, gia cụ lớn không nhiều.

Lý Dương nhìn lướt qua, có thể bị hắn nhận ra là giả thì phải cần nữa giờ, đối với cái này Lý Dương cũng không đặc biệt để ý, đồ cổ nhiều như vậy, cho dù có thể mỗi món đồ đang cầm trên tay của họ đều là thật, có thể có một nữa là thật thì đã may mắn lắm rồi.

- Tôi nói cho mọi người biết, cái ghế gập toàn thân này được làm từ gỗ tử đàn chính tông, các người thấy nhiều rồi, đây là bảo bối thời trung minh, ban đầu để có nó tôi tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực, chạy đi Sơn Đông mấy chuyến, các người xem hoa văn này, điêu khắc rất tinh mỹ, bọn Lý Dương cũng vừa tới gần.

Nghe thấy một người sưu tầm đồ cổ hơn bốn mươi tuổi đang khoe với mọi người về chiếc ghế gập của y, Lý Dương mới nhìn thoáng qua, thì lắc đầu.

Chiếc ghế gỗ này là một gia cụ cổ đại, thời cổ đại rất nổi tiếng, chúng tôi từng nghe nói qua, ông phải có mấy cái, cái ông nói chính là cái này, chiếc ghế gỗ thời cổ đại và có hình dáng giống như vậy, cũng có chút tôn quý.

Thông thường mà nói, những chiếc ghế gỗ lưu truyền từ thời cổ đại giá trị không thấp, chiếc ghế gỗ của người này xem ra là rất đẹp, đáng tiếc là đồ không thật Lý Dương đối với thứ này không hứng thú mấy, Vương Giai Giai ngược lại rất có hứng thú, công việc của cô ấy là ký giả, thích nghe những chuyện xa xưa.

- Mua đi anh, gỗ tử đàn đó, một chiếc ghế bằng gỗ tử đàn lớn như vậy, bao nhiêu tiền thế?

Có người đứng bên cạnh nói không tin, món đồ người này mang đến cũng là chiếc ghế nhưng lại là ghế bành làm từ gỗ lim thông thường, lớp sơn còn có rất nhiều chỗ bong tróc.

Lý Dương liếc nhìn chiếc ghế bành của y, lặng lẽ gật đầu, chiếc ghế bành này là thật, món đồ mộc mạt đơn sơ, là bằng gỗ lim, đáng tiếc đồ không tốt, lại chỉ có một chiếc, giá tiền sẽ không cao lắm, người có hứng thú mấy ngàn đồng thì có thể mua được một cái.

Chủ nhân của ghế gập, vừa nghe có người nghi ngờ lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:- Ông vẫn không tin, tôi nói cho ông biết, Nam Kinh có một nhà sưu tầm, vừa ra giá một trăm hai mươi vạn để mua chiêc ghế này của tôi tôi cũng không bán, lần này mang đến để các chuyên gia giám định xong, nhất định có thể lên truyền hình, tôi chính là mang nó đến để được lên truyền hình, sau này nổi tiếng rồi mới bán nó.

Lời nói của y làm cho mọi người xung quanh gật đầu, món đồ cổ này bây giờ đã nỗi tiếng, đồ có nổi tiếng giá trị mới càng cao, được chuyên gia kiểm định là đồ thật, được xuất hiện trên truyền hình, giá trị nhất định phải cao hơn một chút.

Lý Dương sớm đã nói qua với Bạch Minh rồi, bộ đồ sứ bọn họ kiểm định ở đài truyền hình Hà Nam định giá là tám mươi vạn, mọi người đến Bắc Kinh thì ra giá ba trăm vạn, còn đừng nói, cuối cùng không bán.

- Nếu lên truyền hình thật, ông định bán bao nhiêu, người bên cạnh lại hỏi, mọi người đều rất ngưỡng mộ nhìn người này, tương đối mà nói, trong đám người này đồ của người khác mang tới, đều không đẹp, giá trị càng không cần phải nói.

- Ít nhất cũng ba trăm vạn, người đó càng tỏ vẻ thần bí, xunh quanh có người gật đầu, cũng có người lắc đầu.

- Chẳng trách một trăm hai mươi vạn y cũng không bán, có thể bán ba trăm vạn, một trăm hai mươi vạn tôi cũng không bán!

Người đàn ông vừa nãy hỏi y định bán bao nhiêu nói rất là ghen tị, tiếng nói tận đáy lòng của mọi người trong câu nói này.

Quả thật người hôm nay đến đều muốn bảo bối của mình có thể lên truyền hình, vừa lên truyền hình, hơn nữa bảo bối được chuyên gia giám định nói là thật, giá cả có thể là tăng gấp bội, có thể phát tài to.

-Lý Dương, món đồ thật này đáng giá vậy sao?

Vương Giai Gia nhìn cái ghế gập được bài ở đó rất hiếu kỳ, hỏi nhỏ Lý Dương một câu, chiếc ghế cổ đại lại gọi là hồ sàng, chiếc ghế gỗ này vừa đủ để ngồi.

- Anh không biết, dù ba trăm vạn anh nhất định không mua, cái chữ vạn đó làm anh phải suy nghĩ thêm một chút!

Lý Dương lắc đầu, nói nhỏ, chiếc ghế gập này quả thật là giả, người có trình độ nhất định có thể nhật ra, đưa đến tay chuyên gia chỉ cần hai câu thì có thể vạch trần nó ra, còn có người ra giá một trăm hai mươi vạn.

Một trăm hai mươi vạn mua chiếc ghế như vậy, y không bán mới là đồ ngốc, thông qua đều này có thể nhận ra, trình độ của đám người này rất hạn chế, không có nhà sưu tầm chân chính, chỉ có thể gọi là người cất giữ đồ sưu tầm.

- Ba trăm đồng, anh nói đây là giả?

Vương Giai Giai kinh ngạc nói, cô vừa nói ra Lý Dương liền có cảm giác không ổn, quả nhiên người đàn ông trung niên đang khoe khoan chiếc ghế lập tức đi đến đứng chặn đầu, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Vương Giai Giai cũng không biết mình phạm sai lầm gì, thè lưỡi không nói nữa.

Lý Dương cười khổ một cái, Vương Giai Giai dù sao cũng không phải là người trong nghề, đối với những quy định cơ bản cũng không thuần thục, có những chuyện chỉ có thể nói nhỏ với nhau không thể nói rõ ra bên ngoài.

-Cô này, cô nói giả là ý gì?

Người đàn ông tiến về phía trước hai bước, chậm rãi hỏi, người xung quanh cũng không còn nói chuyện nữa, tất cả đều nhìn Lý Dương và Vương Giai.

- Không, tôi không có ý khác!

Vương Giai Giai khẽ lắc đầu, nói xong thì không nói nữa, cô ấy là bởi vì chính mình cũng thấy món đồ này là thật, cho nên nịn không nổi mới hỏi Lý Dương, không ngờ rằng hoàn toàn không giống với tưởng tưởng của mình.

Nhưng cô ấy vẫn tin Lý Dương, nếu Lý Dương nói món đồ này là không thật, vậy thì nhất định là giả.

- Không có ý khác?, không có ý khác thì cô có thể nói đồ của tôi là giả, hôm nay cô nhất định phải giải thích rõ chuyện này với tôi.

Người đàn ông đó nói rất nghiêm túc, Vương Giai Giai cau mày, cuối cùng nhẹ giọng nói:- Thật ngại, vừa nãy tôi nói sai rồi, tôi không hiểu những thứ này.

- Không được, ta không chấp nhận xin lỗi của cô, hoặc là các người lập tức đi khỏi chỗ này hoặc là cô nói rõ lý do món đồ này giả.

Người đàn ông đó không chịu buông tha, ngữ khí ngày càng tăng lên, Vương Giai Giai hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn hơi biến sắc.

Vương Giai Giai đã nói xin lỗi rồi, vốn không phải là chuyện đặc biệt lớn gì, huống hồ Vương Giai Giai không trực tiếp nói ra món đồ đó là giả, phản ứng của người đàn ông này quả thật có chút quá khích, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác khó gần.

*****

- Nếu chúng ta nói lý do?

Vương Giai Giai vừa định nói, Lý Dương đột nhiên kéo cô ra về phía sau mình. Muốn sưu tầm chính là tâm tính phải ôn hòa, người này lại không được như vậy, người như thế muốn sưu tầm những đồ thật là rất khó, chẳng trách sở hữu đồ dởm lại còn mạnh miệng.

- Tốt lắm, tôi nghe lý do của anh.

Người đàn ông chế nhạo, nhìn thẳng vào Lý Dương, việc này hắn cũng muốn làm tới, hắn muốn xem hai người trẻ tuổi này có năng lực gì, nhân cơ hội này tuyên dương bảo bối hắn có, như vậy mới mới đưa ra giá bán cao.

- Lý do của tôi rất đơn giản, gỗ tử đàn mặc dù rất quý và đắt nhưng nó rất giòn và dễ vỡ, với sức nặng của cơ thể thì loại gỗ đó không phù hợp để làm ghế gập, ghế gập chịu được lực nhờ hai điểm giao nhau, do đó dùng gỗ tử đàn làm ghế gập chắc chắn khi có người ngồi sẽ bị sụp ngay.

Lý Dương mỉm cười nói, anh nhìn mọi người, mọi người xung quanh nhìn anh có chút mơ hồ.

Cây tử đàn giòn, đặc tính này nhiều người biết đến nhưng thực sự chưa bao giờ nghe nói gỗ tử đàn không thể làm ghế gập, với lời nói đó của Lý Dương họ đều bán tín bán nghi.

Nhiều người cúi đầu suy nghĩ, dường như họ đã chú ý đến lời nói của Lý Dương.

Như vậy những loại gỗ giòn quả thật không thích hợp làm ghế gập, bình thường ghế dựa còn không khác biệt lắm còn có bốn chân làm trụ, Hoàng Mộc Lê làm ghế gập đều bị sụp khi có người ngồi, càng không cần phải nói cây tử đàn, cây tử đàn so với gỗ Hoàng Mộc Lê quá nặng, thêm nữa lại giòn hơn.

- Thật nực cười, anh nói gỗ tử đàn không thể làm ghế gập? Lý do không thuyết phục, hãy đưa ra chứng cứ rồi nói.

Người đàn ông cười to, sau khi nghe Lý Dương giải thích ông ta càng có thái độ khinh thường hơn. - Anh đừng vội, đương nhiên là có chứng cứ.

Lý Dương không hề để ý tới thái độ của người đàn ông kia, anh ghé tai Lưu Cương nói nhỏ, Lưu Cương gật đầu liên tục và liền rời khỏi.

Sau khi Lưu Cương đi, trên khuôn mặt của Lý Dương không có gì thay đổi, vẫn rất tươi cười.

Vương Giai Giai đứng bên cạnh Lý Dương, cô đối với Lý Dương tuyệt đối tin tưởng, Lý Dương nói có chứng cứ thì chắc chắn là có.

- Tôi muốn xem xem anh đang làm cái trò gì, nói cho anh hay, nếu không có chứng cứ, anh phải khấu đầu xin lỗi.

Người đàn ông nhìn Lý Dương nói một câu nghiêm nghị, sắc mặt Vương Giai Giai đột nhiên cau lại, cô đang rất giận, cô đã giải thích nhưng người đàn ông này cứ muốn lấn tới, hiện tại còn muốn cho Lý Dương dập đầu nhận lỗi nữa.

- Không thành vấn đề, nếu tôi đưa ra bằng chứng tôi không cần ông khấu đầu, chỉ cần ông hô to vài tiếng là ông đã sai.

Lý Dương liếc mắt nhìn người đàn ông và chậm rãi nói. Người đàn ông này thật kiêu căng ngạo mạn, người như vậy nên cho họ một bài học, khiến cho họ tỉnh ngộ ra.

- Được thôi, một lời đã định, tôi chờ chứng cứ của anh.

Người đàn ông kiêu ngạo hét lên, hắn vẫn tin rằng Lý Dương không thể có được chứng cứ, lý do rất đơn giản, Lý Dương còn quá trẻ tuổi nên bản thân sẽ không làm cho người ta cảm thấy phục được.

Năm phút sau Lưu Cương trở lại, trên tay cầm một cái cốc và một chai, nhìn những thứ trên tay Lưu Cương, Vương Giai Giai đã đoán ra.

- Lý ca, đồ vật này đã được mua đến đây, anh xem được không?

Lưu Cương đưa cho Lý Dương rồi đứng ra phía sau anh, mọi người đều nhìn thấy rõ, Lưu Cương mang đến một chai rượu, rượu này ở Bắc Kinh rất dễ dàng mua được.

Mặt khác những vật này đều là thủy tinh trong suốt, Lý Dương cầm hai vật trực tiếp tiến tới trước mặt người đàn ông.

-Tử Khí Đông Lai, chúng ta thế nào lại không nghĩ đến nhỉ.

Trong đám đông đột nhiên có người la lên, người này khoảng 40 tuổi, nét mặt rất hứng khởi.

Nhiều người quay lại nhìn anh ta, có một số người còn bị giật mình.

- Tôi hiểu rồi, dùng rượu làm thí nghiệm, thực sự là ý tưởng hay, nếu ghế dựa này không phải làm từ gỗ cây tử đàn, nó chắc chắn là giả.

Lại có một người nữa hét to một tiếng, người này nói với những người đang mơ hồ kia vài câu, chỉ chốc chốc lát, mọi người đã to nhỏ bàn tán.

Lý Dương gật đầu mỉm cười, thí nghiệm của anh gọi là Tử Khí Đông Lai, một thí nghiệm nhỏ để chứng minh gỗ cây tử đàn, cũng không phải là cái gì bí mật. Cho dù trình độ những người này rất bình thường, nhưng cũng có thể hiểu nhìn thấy tay Lý Dương cầm rượu và chén là biết anh muốn làm gì.

Có người hiểu được chẳng phải rất tốt sao, không phải nhiều lời giải thích.

- Nếu ghế gập này hoàn toàn được làm bằng gỗ cây tử đàn, cạo một ít gỗ vụn ở chân ghế dựa kia không thành vấn đề đúng không?

Lý Dương mang theo một con dao gọt hoa quả nhẹ nhàng hỏi một câu, người đàn ông đó có chút do dự, mọi người xung quanh im lặng lắng nghe, rất mơ hồ không rõ là có ý gì.

- Cạo một chút chân ghế dựa không việc gì cả, cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ ghế, cho anh ta làm đi, thí nghiệm lần này để chứng minh thật giả.

Có người lên tiếng ủng hộ Lý Dương, mọi người đều hứng thú muốn biết kết quả ra sao, đặc biệt là khi nghe nói tới Tử Khí Đông Lai.

Cái gọi là Tử Khí Đông Lai thực ra chính là thí nghiệm chứng minh có phải gỗ tử đàn hay không, có mấy người biết chẳng qua ngay từ đầu không hề nghĩ đến.

Cấu trúc gỗ tử đàn có chút khác biệt, sẽ phản ứng với một số chất, đặc biệt phản ứng mạnh với cồn, Lý Dương mua rượu làm thí nghiệm cũng chưa hẳn đúng, nhưng mà rượu có nồng độ cao cũng gần tương đương cồn, có thể làm thí nghiệm Tử Khí Đông Lai.

Rất nhiều người xung quanh biết rằng đó là một thí nghiệm, đều rất nóng lòng chờ đợi kết quả, người đàn ông cau mày, ông ta rất muốn hỏi điều gì đó nhưng lại thôi.

- Thế nào vậy, không dám sao?

Lý Dương thấy ông ta không phản ứng lập tức hỏi lại.

- Đúng vậy, không dám cho tiến hành thí nghiệm để chứng minh cho thấy những lời vừa rồi ông nói coi như gạt người.

- Cho làm thí nghiệm đi, có người trả cho ông mức giá đến 1, 2 triệu cơ mà, ông sợ gì nào?

- Thí nghiệm nhanh đi, còn chưa thấy cái gì gọi là Tử Khí Đông Lai đâu.

Mọi người xung quanh không ngừng lên tiếng, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, không phải ông ta không còn tin vào mình mà chính không khí xung quanh khiến ông cảm thấy lạnh.

- Được, anh làm đi, cùng lắm chỉ xước phía dưới ghế, không sao cả. Người đàn ông khẽ cắn môi gật đầu rất nhanh.

- Không thành vấn đề.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, cái ghế này không cần dùng đến biện pháp đặc biệt cũng biết là giả, huống hồ lại dùng thí nghiệm để kiểm chứng.

Này hoàn toàn không phải gỗ tử đàn, mà được làm bằng một loại gỗ giả, gian lận không phải là sự thông minh.

Lý Dương nhấc chiếc ghế dựa, khi cầm đến ghế anh đã cảm nhận thấy sức nặng của ghế đã không đúng, Lý Dương dùng dao cạo nhẹ phần chân ghế lấy một ít gỗ vụn, không có gì ảnh hưởng đến mỹ quan của toàn bộ ghế.

Người đàn ông vội vàng ngồi xuống nhìn, thấy không có gì khác thường mới thấy nhẹ nhàng, ông ta sợ Lý Dương mượn lý do này để làm hỏng ghế dựa, nếu không phải có sự tác động của mọi người xung quanh thì ông sẽ không đồng ý cho Lý Dương làm vậy.

Mọi người đều vây quanh lại, số lượng người không nhiều lắm đứng xung quanh khoảng hai ba vòng vẫn có thể quan sát được tình huống.

Mọi người vây quanh khiến không ít người dân cũng xúm lại tò mò xem, nghe nói về vụ tranh chấp và phải làm thí nghiệm, ai cúng có hứng quan tâm, Lý Dương không hề để ý đến điều đó, đều trải qua việc tiếp xúc với đám đông rồi nên việc này không ảnh hưởng gì đến tâm lý của anh.

Bình rượu được mở ra, Lý Dương đổ rượu vào cốc rồi cho ít gỗ vụn vừa cạo vào, ngay lập tức những người xung quanh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc.

Một phút rồi hai phút trôi qua thấy không thấy gì khác lạ, mọi người dần có chút thất vọng.

Ba phút sau, gỗ vụn chảy ra một chút màu đỏ, màu đỏ bị pha loãng với rượu và gỗ vụn dường như trắng hơn.

- Thật đúng là giả hả, rõ ràng bị nhuộm màu.

Lý Dương còn chưa nói gì, bên ngoài đã có người lớn tiếng, người này có lẽ đã từng gặp qua Tử Khí Đông Lai, nhưng màu sắc xuất hiện ở thí nghiệm này không rõ ràng như thế.

- Thật sự là giả nhưng tiếc rằng không nhìn thấy Tử Khí Đông Lai

Có người lắc đầu tiếc nuối, người này không được nhìn thấy Tử Khí Đông Lai của gỗ tử đàn.

- Không phải, cái đó không chứng minh được điều gì, thí nghiệm này không chính xác, tôi không tin.

Người đàn ông trừng mắt, lớn tiếng nói.

Lý Dương lạnh lùng nhìn ông ta nói:- Ông không tin, tôi còn có thể đưa ra bằng chứng tốt hơn, cho ông thấy chân chính Tử Khí Đông Lai.

Lý Dương nói xong quay về phía một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, trên tay người phụ nữ đang cầm một hộp trang điểm, trước đó Lý Dương đã để ý hộp trang điểm này chính là gỗ cây tử đàn, tiếc là mặt ngoài có phần bị xước nếu không sẽ có giá trị rất cao.

- Chị, hộp trang điểm của chị chính được làm từ gỗ tử đàn, chị có thể cho tôi cạo một ít gỗ để thí nghiệm cho mọi người xem được không?

Lý Dương tiến tới chỗ người phụ nữ cười nói, lấy một ít gỗ vụn của hộp trang điểm cơ bản không ảnh hưởng gì.

Người phụ nữ ngập ngừng, nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của những người xung quanh cuối cùng cũng gật đầu nói:- Không vấn đề gì, anh cạo đi.

Cô cũng không biết Tử Khí Đông Lai là thế nào, cũng nghe người khác nói hộp trang điểm này được làm từ gỗ cây tử đàn, lần này tới đây cũng muốn nhờ các chuyên gia đánh giá thật giả, nếu bây giờ biết được kết quả cũng tốt. Hơn nữa cô cũng cảm thấy tin Lý Dương, có lẽ trên mặt anh thể hiện sự tự tin rõ ràng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)