Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0585

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0585: Đại thọ của Hà lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Hôm nay Lý Dương không cần đi đón Vương Giai Giai vì cô sẽ cùng cha mẹ mình cùng nhau đi tham dự buổi tiệc mừng thọ của Hà lão.

Lưu Cương cũng không có tới, hôm nay là đại thọ của Hà lão, mặc kệ thế nào thì Lưu Cương trên danh nghĩa vẫn là cảnh vệ viên của Hà lão, nếu lúc này không có bên cạnh Hà lão thì Lưu Cương sẽ không dễ báo cáo lại.

Huống chi hôm nay việc bảo đảm an toàn cho Hà lão càng phải cẩn thận hơn, mỗi cảnh vệ viên đều đã bề bộn nhiều việc, lúc này Lưu Cương củng phải trở lại giúp đở, hơn nữa Lý Dương không có chuyện gì, chỉ rời đi một lát thì cũng sẽ không ảnh hưởng.

Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán cách Ngọc Tuyền Sơn không xa, đại thọ của Hà lão được tổ chức rất long trọng, cả nơi này ngày hôm nay đã được bao trọn hói. Lý Dương không quá quen thuộc với quá trình chuẩn bị buổi tiệc, có điều hắn cũng có nghe nói qua là người lãnh đạo nhà nước cũng coi trọng buổi tiệc này, từng có nhân vật lãnh đạo quan trọng tự mình dặn dò phải tổ chức buổi tiệc này cho thật tốt

Lý Dương và người nhà tới có vẻ khá sớm, khi xe chạy tới cửa khách sạn, nhìn thấy những binh lính vũ trang đứng khắp nơi, Lý Thành nhịn không được rụt cổ lại.

Không phải là Lý Thành trong lòng cố quỷ mà là Lý Thành đã sống vài chục năm ở tầng dưới của xã hội, điều này đã tạo thành bản năng sợ hãi khi thấy được binh lính.

Đừng nói Lý Thành, Lý Dương lần đầu tới nhà Hà lão, thấy được những cãnh vệ viên cũng có cảm giác giống như Lý Thánh.

Ở cửa, Lý Dương lấy ra giấy thông hành, sau khi cẩn thận dối chiếu xong, những binh lính này mới cho bọn hắn vào, hơn nữa biểu hiện của bọn họ còn rất tôn kính. Những binh lính này đều biết người đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay đều không đơn giản, hơn nữa giấy thông hành này là tấm giấy được bộ quốc phòng trực tiếp cấp cho Lý Dương, chính vì vậy bọn họ mới biểu hiện ra sự tôn kính.

Lý Dương trở lại xe, nhìn biển báo giao thông một chút rồi bắt đầu láy xe đi.

Hôm nay khách mời có không ít, ngoại trừ vài người bạn tốt trong nước của Hà lão ra còn có rất nhiều bạn nước ngoài, cũng may là có một bộ phận người không có ở lại quá lâu, nếu không thì chỉ sợ tầng lầu này sẽ không thể chứa hết được.

Lý Dương và người nhà đã tới Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán, Lý Thành và Phương Thục Cầm đều trừng mắt nhìn 4 phía, trong mắt hai người chỉ đầy sự sùng bái và sợ hãi.

-Dương Dương, đây là nơi mà lãnh đạo tiếp đãi khách nước ngoài ư, sao nhìn không giống trong TV gì hết?

-Anh, anh cho rằng nơi này có bộ dáng thế nào chứ?

Lý Dương cười nói, cùng Hà lão ở chung một thời gian dài làm cho hắn có chút phai nhạt với giai tầng quyền quý. Hơn nữa tính ra thì hắn và Vương Giai Giai đã có thể xem là người nhà quan lại, có điều hai người không để ý mà thôi.

-Bộ dáng à, anh, anh cũng không biết phải nói sao nữa!

Lý Thành gãi gãi đầu rồi nhìn xung quanh một chút, gương mặt có chút co quắp và ngượng ngùng, Lý Dương thấy vậy cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lý Dương cười, những người khác cũng cười, bộ dáng hiện tại của Lý Thành giống như là hai lúa lên thành phố vậy, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, mọi người cười làm cho Lý Thành càng thêm đỏ mặt.

Có điều nụ cười này làm cho mọi người thích ứng hơn, Thuận Thuận còn không ngừng chạy đông chạy tây, tò mò sờ soạng những thứ xung quanh.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Dương đến Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán, vì vậy hoàn cảnh xung quanh hắn cũng không quen thuộc cho lắm, cũng may ven đường đều có biển báo cho nên đi hơn 10 phút bọn họ đã đến nơi tổ chức tiệc, khi tới nơi Lý Dương còn nhịn không được thở ra một hơi.

Lý Dương nghĩ mình đã tới sớm nhưng không ngờ người tới sớm hơn Lý Dương cũng không ít, Lý Dương liếc nhìn một chút liền thấy được trong số những người đã tới có cả Trần Vô Cực.

-Ba, anh, mọi người chờ một chút!

Lý Dương nói với người nhà một câu rồi vội vàng đi qua, Trần lão tới sớm như vậy khẳng định là để chờ Lý Dương đến rồi giao cho hắn món trang sức làm bằng cực phẩm Phỉ Thúy Chí Tôn Hoàng, đây chính là món quà mà Lý Dương đã chuẩn bị để tặng cho Hà lão.

-Trần lão, ngài đã tới!

Lý Dương đi tới bên cạnh Trần Vô Cực rồi cung kính nói, trên mặt Trần Vô Cực có chút mỏi mệt, có điều trên mặt càng nhiều hơn là nụ cười sáng lạng.

-Cậu tới cũng không muộn, tôi cũng vừa mới tới, xem thử thứ tôi làm có vừa ý không nào!

Nhìn thấy Lý Dương, nụ cười của Trần Vô Cực càng tăng lên, lần chạm khắc này làm cho ông tốn không ít công sức, ông cũng chỉ mới tới Bắc Kinh tối ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay đã chạy tới vì sợ làm trể việc của Lý Dương.

-Cám ơn ngài!

Lý Dương nhận cái hộp, trên mặt đầy sự cảm kích.

-Cậu còn khách khí với tôi nữa à? Trước xem nó đi!

Trần Vô Cực cười nói một câu rồi chỉ về phía cái hộp ý bảo Lý Dương mở ra xem.

Lý Dương vội vàng cẩn thận mở cái hộp ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong thì đôi mắt Lý Dương sáng lên.

Khối Chí Tôn Hoàng kia của Lý Dương không tính là lớn, chỉ có thể điêu khắc thành vật trang trí nhỏ, bên trong cái hộp là hình thọ tinh bằng Phỉ Thúy nhỏ tinh xảo. Thọ tinh được điêu khắc rất có thần, chòm râu dài dưới cằm nhìn giống như đang lắc lư theo gió vậy.

Trên mặt Thọ tinh là nụ cười, nụ cười này nhìn vô cùng chân thật, người ngoài nhìn vào thì ngay lập tức cảm giác là bức tượng đang nhìn mình rồi mỉm cười vậy.

Trên tay bức tượng có một quả đào mừng thọ, thọ tinh nở nụ cười tay cầm quả đào giống như là đang tặng đào cho người xem, điều này làm cho người nhìn thấy bức tượng nhịn không được muốn vương tay ra nhận.

Trần Vô Cực bỏ thêm vào hai khối Thủy Tinh Chủng nhỏ phụ trợ với quả đào mừng tạo thành vài miếng là cây vừa lúc tạo thành tác dụng vẽ rồng thêm mắt làm cho bức tượng càng giống như thật hơn. Nếu không quả đào mừng thọ này quá nhỏ thì chỉ sợ có người nhìn thấy sẽ cầm lên cắn một cái rồi.

Sau khi nhìn thấy thứ này, trên mặt Lý Dương hiện ra sự kính nể, không hổ là đại sư chạm ngọc, khối Phỉ Thúy Chí Tôn Hoang2 này xem như là không có giao nhầm người.

Trần Vô Cực từ ái nhìn Lý Dương rồi nói:-Có một việc tôi phải nói với cậu một chút, tôi chỉ mới làm ra một chuỗi vòng cổ bằng Tử Nhãn Tình, những thứ khác còn phải chờ thêm vài ngày nữa!

-Cám ơn ngài, có chuỗi vòng cổ là đủ rồi!

Lý Dương chân thành nói, Tử Nhãn Tình hắn muốn tặng cho Vương Giai Giai, không có đủ bộ trong lễ đính hôn thì có chút tiếc nuối, nhưng khi kết hôn đã có đủ bộ thì cũng rất tốt.

-Cậu vào trước đi!

Trần Vô Cực cười nói, Lý Dương gật gật đầu rồi đi trở lại dàn xếp cho gia đình của mình, Lý Dương an bải bọn họ ở bên ngoài ngồi nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào trong chuẩn bị.

Thân phận của Lý Dương và họ không giống nhau, Lý Dương ở trong này cũng có thể coi là nữa chủ nhân.

-Lý Dương, ở bên này!

Vừa mới đi vào đại sảnh thì đã có người ngoắc tay gọi hắn, Hà Kiệt đang mặc một bộ Tây trang đứng một bên mĩm cười nhìn hắn.

Bên cạnh Hà Kiệt còn có một người trung niên khoảng 40 tuổi đang hiếu kỳ nhìn Lý Dương.

-Chú tư, đây là Lý Dương, người mà ông thương yêu nhất, ông đối với tên này còn tốt hơn đối với cháu!

Lý Dương vừa mới bước tới thì đã nghe Hà Kiệt nói một câu, ngữ khí còn mang theo chút ê ẩm làm cho Lý Dương sững sốt.

-Hừ, suốt ngày cháu chỉ biết gây sự, còn muốn ông cháu đối tốt với cháu nữa ư? Chú thấy Lý Dương ổn trọng hơn cháu nhiều!

Người trung niên lắc đầu cười nói, Hà Kiệt lập tức bĩu môi, có điều nụ cười trên mặt cũng không có biến mất, từ đó có thể thấy được hắn với người turng niên này cũng không để ý khi nói chuyện như vậy.

Lý Dương kinh ngạc nhìn bọn họ, trong đầu lập tức xuất hiện một cái tên.

Hà Chấn Đông, người con trai nhỏ nhất của Hà lão, hiện tại đang là thị trưởng, trong tấm hình chụp gia đình của Hà lão cũng có người này, có điều người trong ảnh và người thật có chút khác nhau nên Lý Dương không thể nhận ra ngay.

-Chào chú tư!

Đã biết thân phận của người trung niên này nên Lý Dương lập tức khom người chào, ngoài Hà Kiệt ra đây là nhân vật quan trọng trong gia đình Hà lão đầu tiên Lý Dương thấy được, Hà San San không tính, dù sao thì cô chỉ là cháu gái của Hà lão mà thôi.

-Tốt, không tồi, đám người anh cả còn đang vội, khi tới hết thì chúng ta cùng nhau chúc thọ ông!

Hà Chấn Đông vừa lòng cười cười, hắn chưa thấy qua Lý Dương, nhưng tên tuổi Lý Dương hắn đã nghe qua rất nhiều lần nên biết Lý Dương rất mai mắn, hơn nữa rất được Hà lão thương yêu.

Ngoài ra hắn còn biết Lý Dương là con rể Vương gia, tương dương với việc Hà gia và Vương gia trở thành thân thuộc.

Hà Chấn Đông cũng không khách khí với Lý Dương mà để cho Lý Dương cùng với con cháu trong nhà cùng nhau chúc thọ Hà lão tương đương với việc thừa nhận thân phận của hắn, coi hắn là một thành viên của Hà gia.

Sau khi Lý Dương tới, Hà Chấn Đông bận việc nên đã rời khỏi, có vài người khách quan trọng còn cần hắn tiếp đãi.

Hà Chấn Đông đi vội giúp cho Hà Kiệt và Lý Dương tìm được chút thanh nhàn, bọn họ cũng không có nhiều khách cần tiếp đãi cho lắm, cùng lắm chỉ là vài người bạn mà thôi.

-Vận may của cậu sao mà tốt thế chứ, tôi nghe nói cậu lại được bảo bối, có phải không?

Hà Kiệt kéo Lý Dương sang một bên rồi hỏi.

Hà Kiệt tới hôm nay mới biết được chuyện Lý Dương kiếm được món bảo bối trong lần hoạt động giám bảo trước đó, sự thần kỳ của Dạ Quang Bôi hắn cũng chưa được thấy, nhưng thứ có thể làm cho ông hắn khen không dứt miệng tuyệt đối không phải là vật bình thường, thứ này so với thứ mà hắn kiếm được thì tốt hơn nhiều.

-Còn không phải là nhờ phúc của Kiệt ca anh sao, nếu anh không mang tôi đến thì mấy thứ này làm sao tới tay được, anh yên tâm, sau khi xong việc tôi sẽ mời anh thử một lần!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, Hà Kiệt vừa lòng gật gật đầu, trong lòng hắn cũng có chút ghen tị, có điều khi Lý Dương nói ra câu này thì sự ghen tị của hắn cũng biến mất.

Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, không ngừng có người đặt quà mừng thọ lên bàn, hôm nay người tới đây đều có thân phận không tầm thường, không có ai sẽ đi tiền mặt cả, quà mừng thọ phần lớn đều là đồ cổ có giá trị.

Hà lão thích đồ cổ, trên phương diện đồ cổ ông cũng có tri thức rất cao, điểm này rất nhiều người đều biết.

Quà mừng của Lý Dương cũng không có đặt trên bàn, quà mừng của hắn đã giao cho Hà Kiệt để hắn tạm bảo quản, nếu khi mừng thọ cùng nhau đi thì quà mừng đặt chung một chỗ thì có sao.

Sau khi nhờ Hà Kiệt giữ dùm, Lý Dương liền rời khỏi đại sảnh, cha mẹ và anh chị dâu còn đang ở bên ngoài chờ hắn.

*****

-Lý lão đệ.

Vừa mới ra khỏi cửa, không xa đó đã có người vẫy tay gọi Lý Dương, Bạch Minh và Mao lão đứng đó, Bạch Minh vẫn còn đang giơ tay lên vẫy Lý Dương.

Hai người lần này nhận được lời mời đều rất vui, đại thọ của Hà Lão, lại không phải tất cả các chuyên gia có danh tiếng đều được mời, còn phải xem mối quan hệ của bọn họ. Tuy nhiên trong lòng 2 người cũng hiểu, nếu bọn họ không có chút quan hệ với Lý Dương, thì thiệp mời sẽ không bao giờ đến tay bọn họ, bọn họ cũng có danh tiếng, nhưng không thể sánh vớI bậc tiền bối được.

-2 người đến sớm vậy?

Lý Dương quay người đi về phía Bạch Minh, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy người nhà đang đứng ở dưới hiên nghỉ mát rồi mới yên tâm. Lễ đại thọ vẫn chưa bắt đầu, so với việc ở bên trong đợi thì ra ngoài ngồi hóng gió 1 chút còn tốt hơn, cảnh vật ở đây không thua kém gì ở công viên.

đặc biệt là những đứa trẻ, chúng rất hiếu động, bắt chúng ngồi yên trong đó nhất định sẽ là ngồi không yên.

-Đến sớm 1 chút cũng tốt, làm quen thêm với mấy người nữa, nghe nói hôm nay có triển lãm những đồ cậu sưu tầm được, có thật không?

những người hôm nay đến ngoài những người có chút quan hệ, những người khác có thể nói là những người quyền quý, cho dù có tiền, nhưng không có chút quan hệ nào thì đừng có mơ đến dự lễ đại thọ cảu Hà lão. Nếu vận may tốt, quen biết thêm vài người, sau này cũng rất có lợi, chuyên gia cũng là người, muốn có chút hoa màu, làm rất nhiều việc cũng cần phải ó chút quan hệ mới được.

Lý Dương mỉm cười gật đầu:- Đúng, tất cả những thứ tôi có được đều ở đây, tiếc là số lượng quá ít.

Bạch Minh lập tức tròn xoe mắt:-Cậu còn ngại ít, chỗ bão bối đó của anh, tôi có được 1 món thôi là đã đủ lắm rồi.

Mao lão cũng cười nhìn Lý Dương, vẻ mặt cũng không khác gì Bạch Minh, chỗ bảo bối ấy của Lý Dương, không phải là quốc bảo thần khí thì cũng là những món đồ hàng đầu, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy thèm thuồng.

-Anh đừng ở đây mà ngưỡng mộ nữa, đều là người mở bảo tàng riêng, dù sao cũng phải mạnh hơn chúng tôi rất nhiều chứ.

Lý Dương cười cười:-Bảo tàng tư nhân ấy cũng chỉ rất bình thường, cũng chỉ được gọi là nhà bảo tàng thôi.

Đồ của Lý Dương tốt đến đâu thì việc mở 1 viện bảo tàng thì vẫn còn quá sớm.

-Lý tiên sinh, thầy Bạch, thầy Mao.

Bạch Minh vẫn chưa kịp nhận ra thì đã bị 1 giọng nói cắt ngang, có 2 người từ phía xa đi đến, thầy Thái đang cầm 1 hộp quà tinh xảo, đang cùng với thầy Hướng của Cảnh Đức Trấn tiến lại, thầy Thái và thầy Hướng đều là những người được mời đến.

Lý Dương vội đi đến, ở đây hắn coi như đã là chủ nhà, tiếp đãi khách khứa là nhiệm vụ của hắn rồi. sau khi tán vài câu chuyện phiếm với mấy vị chuyên gia 1 lúc, Lý Dương liền đưa bọn họ tới đại sảnh lớn, thầy Thái và thầy Hướng đều rất hiếu kì về những món đồ Lý Dương sưu tầm được, còn đặc biệt hỏi thăm vài câu. Đáng tiếc là lần này đều là do Hà lão sắp đặt, Lý dương cũng không hề biết gì, cũng chỉ dám cười ha ha cho qua.

Mấy vị chuyên gia đều đem lễ vật của mình đặt lên bàn, Lý Dương chào hỏi xong liền đi ra ngoài. Khách đến hôm nay, những vị doanh nhân, nhân vật lớn tự nhiên sẽ có con cháu của Hà lão tự mình tiếp đón, tuy nhiên những bậc tiền bối chơi đồ cổ thì vẫn là Lý Dương phải đến tiếp, ai bảo Lý Dương là người thừa kế về khoản này của Hà lão chứ.

Vừa ra khỏi Lý Dương liền nhìn thấy Đường tổng của Vinh Bảo Trai và mấy vị tiền bối cùng nhau đến, cả Phương lão đã giúp Lý Dương phục hồi lại bức tranh cổ cũng trong số đó.

-Đường tổng, hoan nghênh, hoan nghênh ngài.

Lý Dương lại đi vào trong, tất cả mọi người đang bận việc gì cũng ngưng lại nhìn về phía hắn, sau cùng đều mỉm cười nhẹ gật đầu. Sau khi tiếp đoàn của Đường tổng, Lý Dương liền không ngừng nghỉ, những người nhận được lời mời không nhiều, cả trong ngoài nước khoảng năm sáu mươi người, nhưng bọn họ đến tản mác, nhiều nhất cũng là vài người cùng đến, khiến Lý Dương không rảnh rỗi chút nào.

Vừa mới nghỉ được một lát liền có mấy người từ đằng xa đi đến, sau khi nhìn rõ dáng người, Lý dương vội bước ra. Lương lão đến từ Xingapo, Khổng lão đến từ Thái Lan và con gái của ông- Khổng Huyên, ngoài ra còn có 2 vị lớn tuổi, Lý Dương không nhìn thấy họ đang đi đến.

-Lương lão, Khổng lão, các vị đã đến rồi ạ.

Lý Dương từ xa đã lên tiếng chào hỏi, Khổng lão xem ra hôm nay rất vui, trên mặt ông không có chút uể oải nào, nhưng trong ánh mắt Khổng Huyên hình như có chút thù địch với Lý Dương.

-Lão Sở, Lão Lý, tôi giới thiệu 1 chút, đây là đệ tử của Hà lão- Lý Dương, tiền đồ vô hạn a.

Lương lão mỉm cười gật đầu với Lý Dương, chỉ vào Lý Dương rồi nói với 2 vị lớn tuổI bên cạnh nói, 2 vị này đều gật đầu với Lý Dương.

Lý Dương vội bước lên phái trước chào hỏi, cho dù có quen biết hay không thì họ vẫn là tiền bối, nghe Lương lão xung hô thì có vẻ như quan hệ của bọn họ rất tốt, thân phận của Lương Lão thì lý Dương cũng đã quá rõ rồi, những người có quan hệ tốt với ông thì cũng không thể thua kém được.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, 1 vị tiền bối đức cao vọng trọng thì bên cạnh ông đa phần cũng phải là những người ngang hàng rồi.

-Chiếc gương Thụy Tú Bò Đào Văn Kính thời Đường tôi đã nói đến và cả chén Dạ Quang Bôi kia đều trong tay hắn

Lương lão nói thêm 1 câu nữa, nói xong câu này trên mặt Lương lão không khỏi có chút chua xót, ngưỡng mộ Lý Dương.

Đài truyền hình tổ chức hoạt động lớn, ông vốn là đi góp vui 1 chút, nhân tiện xem thị trường sưu tầm trong nước, không ngờ rằng trong hoạt động này lại có xuất hiện bảo bối. nếu như sớm biết, ông đã không chỉ đi xem vậy thôi, ông sẽ không bỏ qua mà đi sớm 1 chút, xem xét cẩn thận, không chừng chiếc gương đời đường kia đã là của ông rồi.

-Tiểu tử, tuổi trẻ đầy hứa hẹn rồi, người kế tục của Hà lão, thật là khiến người ta ngưỡng mộ.

1 vị đứng cạnh Lương lão lên tiếng, vị này đầu đã bạc trắng, nhìn Lý Dương đánh giá, gật đầu nói.

-Lý Dương, vị này chính là Lý lão Lý Thành Quang ở Đài Loan sang, Lý lão ngoài việc là hội trưởng hiệp hội sưu tầm Đài Loan thì còn là viện trưởng viện bảo tàng Cố cung Đài Bắc.

vị đầu tóc bạc trắng nói xong, Lương lão mới giới thiệu với Lý Dương thân phận của vị này.

Nghe giới thiệu xong, Lý Dương thoáng ngạc nhiên, quả nhiên là nhân vật lớn, người cầm lái Cố cung ở Đài bắc, lại còn là hội trưởng hội sưu tầm, xếp vào hàng những vị tiền bối có danh tiếng lớn nhất ở khu vực Đài Loan rồi.

-Cháu chào Lý lão, đã rất nhiều lần nghe danh của người, hôm nay cuối cùng cháu đã được gặp rồi.

Lý Dương cúi đầu, cung kính chào hỏi, trong lòng Lý Dương quả thật là có tôn kính, nhưng những câu này cũng có chút gọi là nghĩ 1 đằng nới 1 nẻo. Lý Dương bước vào thế giới đổ cổ quả thật quá ngắn ngủi, hà lão từ trước đến nay lại chưa từng giới thiệu với hắn những người danh tiếng trong giới, hôm nay là lần đầu tiên hắn được biết đến.

-Tiểu Lý, cậu cũng đừng khiêm tốn, thành tích của cậu đã là quá rõ rồi, dù sao chúng ta cũng là người nhà, 500 năm trước là 1 nhà, họ Lý chúng ta có người đáng tự hào như vậy, tôi cũng rất vui mừng rồi.

Lý Thành Quang cười lắc lắc đầu nói.

Vị tiền bối người Đài Loan này rất biết nói chuyện, nghe xong lời của ông ta Lý Dương cũng có chút tự hào, mối quan hệ giữa 2 người vô hình dung xích thêm lại 1 chút.

đến cả Lương lão bên ccanhj cũng có chút cảm thán, Lý Thành Quang tạo dựng mối quan hệ tốt hơn ông nhiều.

- Tiểu tử, ta nghe nói hôm nay còn có buổi triển lãm dành riêng cho cậu, có phải vậy không?

vị lớn tuổi còn lại kia bỗng lên tiếng, Vừa rồi Lương lão có nhắc tên bọn họ, 1 người họ Sở, 1 người họ Lý, như vậy vị này chính là họ Sở rồi.

Tuy nhiên đây cũng là vấn đề khiến Lý Dương thấy rất bất đắc dĩ, những người hắn tiếp đón hôm nay có đến mấy người đưa ra cùng 1 câu hỏi, bọn họ dường như không phải đến vì mừng thọ Hà lão, mà là đến vì buổi triển lãm quy mô nhỏ của hắn.

-Tiền bối, hôm nay có triển lãm quay mô nhỏ, nhưng cháu sưu tầm chưa lâu, nên đồ vật không nhiều, khiến các vị chê cười rồi.

-Không nhiều, Đồ của cậu không nhiều, nhưng đều là những thần khí tất cả mọi người đều mơ ước, tôi tính giúp cậu nhé, Trường Sinh Bát, Tiên Âm Bình, bức tranh nước, Trạm Lô Kiếm, còn mấy thứ cậu vừa có được, vật báu gia truyền Dạ Quang Bôi, như vậy đã là bao nhiêu món rồi?

Vị lớn tuổi này bổng nói ra 1 tràng, nói đến Dạ Quang Bôi, môi Khổng lão vô tình có chút run lên.

Lý Dương cũng hơi có chút sững lại, vị tiền bối này nói rất thẳng, Dạ Quang Bôi kia cho là gia truyền của Khổng Lão, cũng là quốc bảo của Trung Quốc, hơn nữa cũng là bị thất truyền không biết bao nhiêu năm rồi, cũng không được tính là vật báu gia truyền gi nữa rồi.

Tuy nhiên vị lớn tuổi này lại nói là đồ của Khổng lão, rõ ràng là có ý đứng về phái Khổng lão, trong lòng Lý Dương cũng có chút không bằng lòng.

-Thần khí, chỉ có thể có trong tay những nguời có đức.

từ phía sau mấy vị Lương Lão Lý lão bỗng có tiếng nói, mọi người liền quay đầu lại, nhìn về người có bộ dâu dài đang bước đến.

Người này thoắt cái đã đi đến, Lý Dương không hề quen ông ta, ông ta lại đến có 1 mình, vì vậy không chủ động đến chào hỏi.

-Lữ Đồng Tân, tôi hình như không có liên quan gì đến ông, ý của ông là gì đây?

nét mặt Khổng lão bỗng trầm xuống.

-Tiểu tử, cậu chắc là Lý Dương, rất được, tôi là Lữ Sách.

Người râu dài không đếm xỉa gì Khổng lão, cười ha ha nói với Lý Dương, sắc mặt của Khổng lão lại càng khó coi hơn, vị họ Sở đứng bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.

-Chào ngài, tiền bối.

Lý Dương vội gật đầu đáp lễ, lúc này thì hắn đã hiểu, người này chắc chắn là người trong nghề, nếu không ông ta sẽ không có mặt ở đây, hơn nữa cũng không nói những lời này.

Lý Dương không biết vì sao Khổng lão gọi ông ta là Lữ Đồng Tân, nhưng những lời vị này nói rất hợp với ya Lý Dương, rõ ràng là có ý phản đối ý vị họ Sở kia.

-Ông!

Khổng lão trừng mắt nhìn, trên mặt vị Lý lão hiện lên 1 nụ cười khổ. Những người chơi đồ cổ không thể hiện ra ngoài vẻ hòa hợp, những chuyên gia như bọn họ đều coi những đối thủ như kẻ thù, vị họ Lữ và Khổng lão, Sở lão không phải là những người chung đường.

-Được rồi, không tranh cãi nữa, hôm nay là đại thọ của Hà lão, chúng ta vào chúc thọ trước đã.

Lương lão vội hòa giải, 2 vị kia trừng mắt nhìn Lữ Sách rồi đều không nói gì thêm nữa.

*****

Khổng lão hừ lạnh 1 tiếng, quay đầu đi không thèm nói thêm nữa, Lý Thành Quang đến kéo Sở lão đi về phía trước.

Nhìn 5 người già cộng lại gần 400 tuổi này Lý Dương cười thầm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã phần nào hiểu được về mấy vị tiền bối này.

Lương lão tính tình khá tốt, cơ nghiệp lớn, là nguời có uy danh khá lớn trong số mấy người này. Lý Thành Quang là người chèo chống cố cung Đài Loan, lại còn là hội trưởng, thuộc loại người khôn khéo, qua lời nói chuyện với Lý Dương khi nãy cũng có thể nhìn ra được.

Còn Khổng lão, có lẽ là người khá thâm sâu, vị họ Sở kia thì dường như có chút cậy lớn tuổi mà lên mặt, vị Lữ sách đến sau kia thì có vẻ có chút đáng yêu rồi, cũng rất thoải mái.

-Các vị tiền bối, mời vào bên trong

Lý Dương khom nguời cười nói, vị họ Sở và họ Lữ kia Lý Dương vẫn chưa được biết rõ thân phận, tuy nhiên cũng đoán được họ không phải chuyên gia trong nước, những chuyên gia trong nước Lý dương phần lớn đều đã biết rồi.

Hơn nữa bọn họ đến cùng nhau, Lý Dương có thể cơ bản phán đoán được.

Mấy người đều không nói gì, Lý Dương đưa bọn họ vào trong đại sảnh, Hà Kiệt lại đưa bọn họ vào gặp Hà lão, đây đều là khác từ nước ngoài đến, phải đưa đến gặp lão gia đã rồi mới sắp xếp nghỉ ngơi sau.

-Lý Dương, Lữ lão sao lại đi cùng nhóm Khổng lão rồi nhỉ?

Lý Dương đang định đi ra ngoài thì Chu lão, Liễu lão ở trong đại sảnh tò mò gọi Lý Dương lại hỏi.

Lý Dương nhìn xung quanh, cũng có khoảng 6, 7 nhóm chuyên gia đến rồi, hắm tỉ mỉ thuật lại chuyện khi nãy cho mấy người Chu lão nghe, nhân tiện hỏi luôn 2 vị kia là thần thánh phương nào đến.

-Khó mà trách được, Sở lão đúng thật, tự nhiên lại đi nói đỡ cho Khổng lão, haiz!!

Chu lão thở dài nhưng trên mặt lại rất tươi cười, nhóm Liễu lão thì cười ha hả.

Lý Dương vội vàng hỏi vài câu, cuối cùng cũng biết lai lịch của vị họ Lữ và họ Sở kia.

Người họ Sở là Sở Thiên, là an hem kết nghĩa với Khổng lão, vốn đều ở trong nước, nhau cùng nhau liều ra nước ngoài, tuy nhiên ông ta định tư tại Malaisia.

Vị Lữ sách kia cũng là một người khá tài giỏi, ông ta mang trong mình nửa dòng máu người Hoa, cũng như Khổng lão từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài. Lữ Sách là người Việt Nam, còn là bậc thầy người Việt Nam sùng sưu tầm đồ cổ nhất, tuy nhiên ông định cư tại Philippin, ở 2 nước này ông đều có uy tín rất lớn.

Trước kia Lữ Sách khi giúp người khác giám định rất hay nói thẳng, còn khuyên người ta đừng có sưu tầm đồ 1 cách mù quáng, nhiều lúc làm cho người khác thấy phản cảm. Những lúc đó ông thường nói vài câu cửa miệng:

-Chó cắn Lữ Đồng Tâm, không biết người tốt người xấu dần dần mọi người gọi luôn ông là Lữ Đồng Tâm, cũng chính là cái tên khi nay Khổng lão gọi.

Mấy năm trước, Lữ sách và Khổng lão, còn cả Sở Thiên bọn họ đều không quá đối phó nhau, nhưng cũng là oan gia, vì vậy nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến Chu lão mới thấy ngạc nhiên.

Đây đều là những chuyện cũ năm xưa, Lý Dương không biết cũng đúng, biết thân phận bọn họ rồi Lý Dương cũng thầm tặc lưỡi. Những người này cho dù là tốt xấu thế nào thì bọn họ cũng là những bậc thầy đỉnh cao về sưu tầm đồ cổ của Đông Nam Á, bọn họ có thể tự mình đến chúc mừng Hà lão, cũng có thể thấy được tầm ảnh hưởng của Hà lão rồi.

Nói chuyện 1 lúc rồi Lý Dương mới từ từ đi ra, còn có 1 vài chuyên gia chưa đến, vẫn cần hắn ra tiếp đón.

Vừa mới đứng 1 lúc Lý Dương lại bước lên, có 7, 8 người từ xa bước đến, những người này đều không nhiều tuổi, nhưng cũng không trẻ, đều khoảng 50 tuổi.

-Lâm tiên sinh, ông cũng đến rồi.

Lý Dương đứng ở xa cười ha hả chào hỏi trước, trong đám người đang đi đến, người đi đầu là Lâm Lang, hắn bây giờ ngày càng thích hợp với thân phận là chủ nhân.

-Lý tiên sinh, chúc mừng đại thọ Hà lão, chúc mừng!

Lâm Lang cũng ha hả nắm tay thành quyền, những người bên cạnh hắn cũng chào hỏi Lý Dương, khi những nguời này nhìn Lý Dương trong ánh mắt còn có chút rất hiếu kì.

Những người này lễ độ hơn so với vị Sở lão kia, Lý Dương nói chuyện với bọn họ 1 lúc rồi nhanh chóng đưa bọn họ vào bên trong.

Sau khi đưa vào, Lý dương có chút cảm thán, những người hôm nay đến không đơn giản chút nào. Những người đi cùng Lâm lang đều là những đại biểu hoa kiều, cũng là những nhân vật quan trọng, những người này ở Bắc Mĩ hay Nam Mĩ thì đều là những người danh vọng rất lớn, có thể xem như là 1 cuộc hội họp giới sưu tầm đồ cổ.

Sau khi tiễn bước Lâm Lang, Lý Dương lại gặp 1 người quen, Hoàng Lão từ Hông Kông cũng đến đây, ông ta còn mang theo 2 thanh niên.

Lý Dương không dám có chút chậm trễ, vội vàng đến tiếp đón. Hoàng lão nhìn Lý Dương, trên mặt tỏ ra vẻ khoái chí tươi cười, ấn tượng của Hoàng lão với Lý Dương rất tốt.

Sau khi Hoàng Lão đến, những người cần Lý Dương tiếp đón vẫn còn thiếu rất nhiều, Hà Chấn Đông và Hà Kiệt lúc này lại rất bận rộn, rất nhiều bạn thân của họ lúc này cùng đến.

Lý Dương nhìn đồng hồ, cũng sắp 10 h rồi, theo kế hoạch thì 10h Hà lão xuất hiện, sau đó sẽ là người chủ trì, lễ mừng thọ đã chính thức bắt đầu.

Lý Dương lại đi ra ngoài, đưa ba mẹ và anh trai vào đạI sảnh, ba mẹ và anh trai hắn cũng có chút quà mừng thọ Hà lão. Tuy nhiên chỉ là món quà bình thường, Lý Dương cũng không hỏi, giúp mọi người đăng kí tại bàn nhận quà tặng.

Đưa ba mẹ hắn tìm chỗ ngồi xong, Lý Dương vội đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, bên ngoài lại có thêm vài vị chuyên gia đến.

Tần lão đến từ Trùng Khánh và mấy vị tiền bối khoảng 80 tuổi cũng đã đến, mấy vị tiền bối này ra ngoài cũng không thuận tiện lắm, lần này đến tham dự lễ mừng thọ của Hà lão cũng là rất khó khăn, cũng có thể thấy được sự coi trọng của bọn họ.

Đúng 10h, Hà lão mặc chiếc áo màu đỏ đường hoàng, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ cùng với mấy vị lớn tuổi bước ra, tất cả mọi người trọng đại sảnh đều vội vàng đứng dậy.

Phía bên phải Hà lão là Hoàng viện trưởng của Cố cung, bên trái là 1 vị mà Lý Dương không biết.

Khi nãy trong lòng Lý Dương còn có chút buồn bực sao lại không thấy Hoàng Viện trưởng, hóa ra ông ấy đã đến lâu rồi, còn ở cạnh Hà lão suốt.

Hà lão đi đến vị trí trung tâm, cả đại sảnh khi nãy còn huyên náo, nhanh chóng biến thành yên lặng.

-Cám ơn mọi người hôm nay dù bận trăm công nghìn việc...

Hà lão nhìn mọi người cười chậm rãi nói. Lời ông nói rất bình thản, nhưng cũng rất uy nghiêm, Lý Dương dường như được biết đến 1 mặt khác của Hà lão, lúc bình thường ở nhà Hà lão đối với hắn đều rất ôn hòa.

Thời gian Hà lão nói không lâu, sau đó thì người dẫn chương trình của khách sạn bước lên nói mấy câu khiến cho cả đại sảnh đang yên lặng lại ồn ào trở lại.

-Đi theo tôi.

Lý Dương đang ngồi cùng mấy người Liễu lão thì đột nhiên có người vỗ vỗ vai, Lý Dương quay đầu lại nhìn thì mói biết là Hà Kiệt, Hà KIệt còn đang trừng mắt nhìn hắn.

-được

Lý Dương lập tức đứng dậy, đi cùng Hà Kiệt.

Lý Dương biết, thời điểm đi chúc thọ đã đến, người lớn mừng thọ, những người chúc thọ đầu tiên phải là người thân trong nhà, Hà Kiệt gọi hắn là muốn hắn cùng đi.

Hà Kiệt đưa Lý Dương đến 1 phòng ở cạnh đại sảnh, bên trong đã có mấy người đứng đó, ngoại trừ Hà San San và Hà Chấn Đông thì Lý Dương đều không quen.

Những người này tuy hắn đều không biết, nhưng lại có 1 cảm giác rất thân thuộc, trong album ảnh của Hà lão đều có hình của bọn họ.

Người đứng chính giữa có vẻ như khoảng 50 tuổi, nhìn rất uy nghiêm là ba của Hà Kiệt, là người chèo chống trong Hà tộc Hà Chấn Giang, đồng thời cũng là người có cấp bậc cao nhất trong gia tộc họ Hà.

Đứng ở bên cạnh Hà Chấn Giang, là 1 người đàn ông hơi béo, nhìn rất going hà Chấn Giang, nhìn cũng rất uy nghiêm.

Người này chắc là người con trai thứ 2 họ Hà, là quan lớn ở biên giới, Hà trường Giang.

2 người sau cùng, là người nhìn rất nhân hậu, ăn vận Tây phục bình thường, khoảng 40 tuổi, Hà San San đứng cạnh ông ta, đó hẳn là người con trai thứ 3, là người duy nhất ở lại quân đội, vẫn là quân hàm Thiếu Tướng, nhưng không dẫn quân mà chỉ học lên, tên Hà Trú Hoa.

Đứng bên cạnh Hà Chấn Hoa là Hà Chấn Đông, bên cạnh còn có 2 người phụ nữ, 1 người nhìn rất quý phái, 1 người nhìn rất khôn khéo, 2 người này đều là con gái của Hà lão.

Ngoài bọn họ ra, còn có 1 vài thanh niên, những người này đầu rất hiếu kì nhìn Lý Dương.

Trong lòng Lý Dương cũng có chút cảm thán, thời gian hắn ở cùng Hà lão lâu như vậy, lần đầu tiên gặp người nhà Hà lão, nếu không phải là mừng thọ, thì có lẽ đến cả ăn tết cùng không đông đủ thế này.

Những người này đều có địa vị cao, tuy nhiên quyền lợi lớn cũng có nghĩa là trách nhiệm cũng lớn, bọn họ cả nhày đều rất bận.

Lý dương nhận ra hết mọi người cũng không đến 10 giây, trong mắt của mọi người hắn chỉ là người đến đứng 1 lúc mà thôi.

Hà Chấn Giang là người gật đầu trước với Lý Dương, nói:-Chúng ta đều đến đông đủ rồi, 1 lất sau mang quà của mọi người đến, ai có thể làm cho lão gia vui nhất, sau cùng tôi có thưởng, nếu ai làm cho lão gia hôm nay tức giận, thì đừng trách tôi không khách khí.

Những lời của ông ta khiến mọi người đều nở nụ cười, không khí vốn có chút nghiêm túc giờ liền thoải mái lên nhiều, Lý Dương cũng không nghĩ tới, người này nhìn rất uy nghiêm, nhưng lại cũng rất hài hước.

Hà Chấn Giang cũng cườI, hôm nay là đại thọ của lão gia, không phải là chuyện gì khác, mặt mũi buồn tẻ đến đây thì sẽ làm cho nguời mất hứng, để không khí vui vẻ lên 1 chút thì cũng đơn giản.

-Ba, ba yên tâm đi, ông mà nhìn thấy món quà của con nhất định sẽ rất vui, tuyệt đối không làm người thất vọng.

Hà Kiệt đắc ý nói, vụ hắn trúng hời cũng không nói với Hà Chấn Giang, xem như giành cho cả nhà 1 điều bất ngờ.

-Nói vậy thì quà của con là tốt nhất?

Hà Chấn Giang nhìn Hà Kiệt, đột nhiên hỏi.

Hà Kiệt không cần nghĩ ngợi trả lời:-Đương nhiên rồi.

-Tốt lắm, nếu quà của con không phải là tốt nhất, sau khi trở về ta sẽ tước bỏ đơn vị của con, không cần phải đi đâu nữa.

Hà Chấn Giang thản nhiên nói, Hà Kiệt đắc ý cười nháy mắt, Hà Chấn Giang cũng không để ý đến Hà Kiệt mà bước nhanh ra ngoài. Lão nhị nhìn Hà Kiệt cười cười, đi theo Hà Chấn Giang, mọi người cứ theo thân phận mình mà lần lượt đi ra ngoài, mặt Hà Kiệt liền cứ thế biến thành quả mướp đắng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)