Truyện ngôn tình hay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0588

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0588: Triển lãm sưu tầm nhỏ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Là "Vĩnh Huy triều thần đồ" thật!

Lữ Sách không nhịn được đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh.

Trên khuôn mặt vị lão nhân râu ria dài này toát ra vẻ ngây dại, các chuyên gia chung quanh cũng mỉm cười nhìn hắn, không ai cảm thấy bất ngờ, cũng không ai nhạo báng hắn.

Lữ Sách không phải là người Trung Quốc, nhưng cũng là người rất nổi danh trong nghề, mọi người cũng không như Lý Dương xuất hiện rất muộn, rất nhiều người cũng biết hắn. Bình thường tính khí Lữ Sách rất quái lạ, thích người khác làm theo tư tưởng của hắn, nhưng thực lực của hắn cũng là quá rõ ràng, đặc biệt là về phương diện tranh vẽ cổ, đó cũng là nhân vật cấp đại sư.

Lứ Sách sưu tầm không ít tranh cổ họa, cũng có một vài bức giá trị tương đối cao, hơn nữa hắn còn là họa sỹ mệnh danh đại sư sưu tầm hiếm có, tranh của Lữ Sách, nét vẽ cũng không tồi.

Người quen Lữ Sách đều biết, Lữ Sách thích vẽ tranh nhân vật, người hắn thích nhất và sùng bái nhất chính là họa sỹ Đường triều – Diêm Lập Bản, Diêm Lập Bản ít có tác phẩm tâm phúc, bất kể là có phải là bút tích thật hay không, hắn cũng bắt chước vẽ theo, không sót bức nào.

Cho nên lúc này mọi người nhìn thấy hắn là người đầu tiên đi tới, cũng không có cảm giác bất ngờ.

- Tần lão, Phương lão, lại đi à?

Hoàng viện trưởng lại đứng lên, bức " Vĩnh Huy triều thần đồ" này hắn đã nhìn qua rồi, ban đầu trong số người làm giám định có hắn, lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, Hoàng viện trưởng cũng không khỏi sinh lòng ghen tỵ với Lý Dương, hận không thể đoạt lại tranh này từ trong tay Lý Dương được.

Bây giờ thời gian đã qua lâu, ý định này cũng phai nhạt.

- Các anh đi đi, ta không đi nữa, nghỉ một chút đã, tránh lát nữa còn có bảo bối tốt hơn lại không có sức lực đi xem!

Phương lão cười lắc đầu, trong lòng Lý Dương cười thầm, đây là Phương lão cố tỏ ra sỹ diện, bức họa kia có dấu ấn hắn giám định, lúc này còn chen chúc đi xem sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, không bằng để cơ hội sau.

Hơn nữa, bức họa này hắn quen thuộc nhất, chính là từ trong tay hắn hoàn thành việc phục chế.

- Phương lão nói rất đúng, ta cũng không đi, nghỉ trước đã!

Tần lão cười khổ lắc đầu, hắn cũng không phải là tỏ ra sỹ diện, tuổi của hắn tương đối lớn rồi, chạy tới chạy lui quả thật có chút khó chịu. Hắn nghe nói Lý Dương còn có mấy món bảo bối nữa, những bảo bối kia còn chưa lộ ra đây, chi bằng dành chút tinh lực lát nữa nhìn những bảo bối tốt hơn kia.

- Cũng được, lần này chúng ta nhường cơ hội cho người khác đi!

Hoàng viện trưởng có chút tiếc hận lắc đầu, tinh thần của hắn cũng rất sung mãn, nhưng là Tần lão và Phương lão đều không đi, hắn cũng không tiện chạy tới.

Bức cổ họa này Hoàng viện trưởng đã thấy qua, nhưng Điền hoàng thư trấn thì là lần đầu tiên nhìn thấy, nghe Lưu Cương nói qua, Hoàng viện trưởng thật đúng là muốn chạy qua nhìn một chút, sách Điền hoàng lưu truyền từ cổ đại bây giờ cũng không thấy nhiều.

Hoàng viện trưởng mấy người bọn họ không qua xem, Hoàng lão từ Hongkong đến cũng không khách khí, dẫn đầu những người đi tới cẩn thận thưởng thức hai món vật phẩm này.

Hai món vật phẩm này giá trị cũng không thấp, "Điền hoàng thư trấn" ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn, còn " Vĩnh Huy triều thần đồ" của Diêm Lập Bản căn bản là không có cách nào đánh giá giá cả, trên thị trường chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện bút tích thật của Diêm Lập Bản được bán đấu giá, nếu thật đem bán đấu giá, đoán chừng cũng có thể lên tới hơn ức.

Dù sao danh tiếng Diêm Lập Bản ai cũng biết, lại hiếm thấy tác phẩm, có lên đến giá cao ngất trời cũng không có bất kỳ vấn đề.

Lý Quân Sơn và Lý Thành lại nhìn nhau, nơi này cách cái bàn cũng tương đối gần, những tiếng nghị luận bọn họ cũng có thể nghe được.

Nghe được những người này đánh giá giá cả động một chút là mấy ngàn vạn, hơn ức, hai người hoàn toàn chết lặng đối với những con số này. Giờ khắc này Lý Quân Sơn coi như đã hiểu, con trai mình – Lý Dương đã hoàn toàn trưởng thành, hắn đã tạo ra một thành tích khiến cho bọn họ không dám tưởng tượng.

Bức cổ họa và Điền hoàng thư trấn được bày ra trong thời gian có chừng mười ba mười bốn phút, người thích tranh cũng tương đối nhiều, lại là bút tích thật của Diêm Lập Bản, rất nhiều người cũng muốn nhìn cẩn thận hơn.

Lưu Cương lần nữa đẩy xe đẩy rời đi khỏi phòng khách nhỏ, các đệ tử Hà gia cũng đang nhỏ giọng bàn tán, bọn họ cũng không hứng thú lắm đối với bức tranh này và sách Điền hoàng, những người này vẫn còn đang nghị luận về bát Trường Sinh, đặc biệt là tiểu nha đầu Hà Hoan kia, đèn bóng trăng cũng bị bỏ qua, trong đầu chỉ lóe lên hình ảnh bát Trường Sinh xinh đẹp.

Thời gian trôi qua cũng đã khoảng một giờ, Lý Dương đã bày được tám món vật phẩm, tám món này giá trị cũng chưa có cái nào thấp hơn ngàn vạn, còn quốc bảo như bát Trường Sinh, để cho tất cả mọi người rất cảm phục.

một số người nhìn Lý Dương ánh mắt bắt đầu có chút thay đổi, là một loại thần sắc phức tạp không nói ra được.

Tên của Lý Dương bọn họ đều nghe nói qua, chuyện nhiều lần thắng lớn và mua được nhiều đồ tốt bọn họ cũng biết, nhưng Lý Dương thực sự triển lãm đồ của hắn cho mọi người xem, mọi người mới cảm giác được sự rung động tận đáy lòng.

Những thứ đồ này, bất kỳ món nào đối với bọn họ mà nói đều có thể làm bảo bối gia truyền, cho dù là bên trong viện bảo tàng cũng tuyệt đối thần khí, mà những bảo bối này, tất cả đều là của một người trẻ tuổi.

Tám món vật phẩm sưu tầm, vậy thì tương đương với là tám lần mua được hàng tốt, còn là kiếm được trên ngàn vạn, thành tích như vậy nghĩ cho cùng cũng rất kinh khủng.

Phải nói rằng, còn có người còn coi Lý Dương như vãn bối, nhưng lúc này loại tâm thái này đã biến mất, những thành tích này của Lý Dương, hoàn toàn được những chuyên gia này công nhận, hoàn toàn có thể cùng ngồi ngang hàng với bọn họ, đây cũng là một mục đích khiến Hà lão gia làm triển lãm lần này.

Lưu Cương lại từ từ đi vào, tất cả mọi người thu hồi suy nghĩ trong lòng, ánh mắt mọi người lại tập trung ở xe đẩy của Lưu Cương.

Tất cả mọi người đang nghĩ, lần này Lưu Cương sẽ lại sẽ mang cho bọn họ một món thế nào đây, ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không ngoại lệ, dù sao Hoàng viện trưởng cũng chưa từng thấy hết tất cả đồ Lý Dương sưu tầm, tỷ như Điền hoàng thư trấn vừa ban nãy, cùng với cái ấm Tuyên Đức cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Lần này tấm vải phía trên xe đẩy mỏng hơn, phía dưới giống như là không có thứ gì.

Trong mắt rất nhiều người cũng lộ ra tia nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Lưu Cương.

Lưu Cương khẽ cười một tiếng, từ từ mở tấm vải ra, bảo bối phía dưới rốt cục cũng lộ ra.

- Ngiên thần long thần hổ!

Lần này người kêu lên thành tiếng chính là Tần lão, Tần lão còn trực tiếp đứng lên, đối với phương diện nghiên cổ này hắn quá quen thuộc, nghiên cổ này còn nằm trong tay hắn một thời gian, hơn nữa là chính hắn phục chế.

- Không sai, đây chính là nghiên cổ nổi tiếng thần long thần hổ mà anh Lý mua được ở Vinh Bảo Trai!

Lưu Cương khẽ gật đầu, bắp thịt trên mặt Đường tổng lại mất tự nhiên giần giật một cái, đèn bóng trăng là Lý Dương mua được, nghiên thần long thần hổ này cũng vậy, một người liên tục hai lần mua được đồ từ chỗ Vinh Bảo Trai bọn họ, còn là vật phẩm cao cấp nhất, để cho hắn không thể không buồn bực.

Chuyện hai lần này, cũng làm cho uy vọng của Vinh Bảo Trai hạ xuống thấp không ít, người khác sẽ không nghĩ chuyện mua được với bán đi là một, chỉ cần anh bán mất, vậy đã chứng minh chuyên gia của anh còn chưa đạt, để sót mất, uy tín tự nhiên sẽ bị hạ xuống.

- Hoàng viện trưởng, Phương lão, đi, đi xem một chút!

Tần lão lại quay đầu nói với hai vị lão nhân bên cạnh một câu, Hoàng viện trưởng và Phương lão cũng đứng lên, ba vị lão nhân cùng nhau đi tới.

Lưu Cương vội vàng nghênh đón, cười nói:

- Tần lão ngài tới thật đúng lúc, nghiên này còn chưa đầy mực, liền làm phiền ngài giúp cho!

Lưu Cương vẫn đi theo Lý Dương, cơ hồ tất cả mọi thứ Lý Dương có hắn cũng biết, nghiên cổ này cũng không ngoại lệ, rõ ràng hơn Tần lão từng trợ giúp cái nghiên này, lúc này mời Tần lão tới đổ mực, quả thật vô cùng thích hợp.

- Được, được, cảm ơn cậu, tiểu tử!

Tần lão đại cười lên tiếng, rất nhiều người cũng nghi ngờ và tò mò nhìn bên này, chỉ có Bạch Minh và Thái lão bọn họ biết hết thảy nguyên cớ.

Nghiên cổ này, cũng là bọn họ cùng nhau phát hiện ra sự ảo diệu trong đó, ngoài mặt thoạt nhìn là cái nghiên rất bình thường, một khi đổ đầy mực liền thể hiện ra bí ẩn trong đó. Lúc này cho dù Bạch Minh và Thái lão bọn họ đã từng thấy cái nghiên cổ này, cũng đều dướn cổ lên, ra sức nhìn vào bên trong.

Tần lão từ từ thêm nước, nhẹ nhàng mài đáy nghiên, chỉ chốc lát, hoa văn điêu khắc hình long hổ điêu trên nghiên bắt đầu động đậy.

Trong quá trình họat động chúng còn làm xuất hiện sương trắng nhàn nhạt, nhìn thấy điều này, ánh mắt mọi người cũng trợn to.

- Nghiên thần long thần hổ tôi đã nghe qua truyền thuyết này, không ngờ là có thật!

Lữ Sách ngơ ngác nhìn điều diễn ra trước mắt, hắn yêu thích tranh, bản thân cũng yêu thích vẽ, đối với tứ bảo văn phòng đương nhiên không xa lạ gì, cho dù chưa từng thấy qua nghiên mực thế này, cũng đã nghe nói qua câu chuyện và tin đồn về nó.

- Rồng bay lượn, hổ vờn, đây quả là kỳ cảnh, cũng chỉ có nghiên thần long thần hổ mới có thể làm được!

Lương lão thầm nói một câu, đây là món đồ sưu tầm thứ chín của Lý Dương, món này lần nữa mang đến cho mọi người sự rung động rõ rệt.

Người biết trong tay Lý Dương có nghiên thần long thần hổ không ít, chuyện này được truyền đi, trong nghề rất nhiều người biết, nhưng người chính tận mắt nhìn thấy nghiên thần long thần hổ cũng không nhiều, phần lớn thời gian nghiên cổ này được để trong nhà Lý Dương.

Lúc này người tận mắt thấy nghiên cổ, không khỏi trợn to hai mắt, những lão tiền bối này cho dù không biết vẽ, không viết thư pháp, bọn họ cũng đều tiếp xúc qua tứ bảo văn phòng, nghiên cổ thần kỳ như vậy, mỗi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Nghiên thần long thần hổ, thật danh bất hư truyền!

Hoàng viện trưởng cười khổ một tiếng, Lý Thành Quang cũng quay đầu nhìn hắn, hai người đều có cảm giác tương tự, bảo bối tốt như vậy, tại sao không phải là thuộc về bọn họ kia chứ?

Trên mặt Khổng lão và Lỗ Huyên cũng có chút khổ sở, bối thật tốt của Lý Dương đúng là nhiều, điều này làm cho Lỗ Huyên hơn ghen tỵ.

Lương lão, Lữ Sách và Sở Tính lão nhân ngoài vẻ khiếp sợ, còn có cảm giác may mắn, thật may là lần này tới đây, nếu không nhiều bảo bối thần kỳ như vậy sẽ không thấy được, lúc này bọn họ cũng có vẻ càng thêm tò mò về Lý Dương.

Tần lão mài mực một hồi, nhìn kỹ, lúc đó mới hài lòng trở về chỗ ngồi của mình.

Mực lắng rồi, kỳ cảnh thần long thần hổ cũng liền biến mất, Lưu Cương vội vàng tiếp tục mài, để cho kỳ cảnh lần nữa xuất hiện, để cho mọi người có thể tiếp tục quan sát.

Hoàng viện trưởng mới vừa vừa rời đi, Hoàng lão liền đi tới, bắt đầu cẩn thận nhìn nghiễn thần, cuối cùng nặng nề thở dài, mỉm cười nhìn Lý Dương, lúc này mới trở lại chỗ ngồi của mình. Tất cả các chuyên gia quan sát nghiên thần theo thứ tự, lúc trở về lại tràn đầy cảm khái, hôm nay tới đây quả không uổng, được mở rộng nhãn giới.

*****

Sự thần kỳ của nghiên cổ cũng hấp dẫn con em Hà gia, đáng tiếc bọn họ chỉ thuần túy là xem cho vui.

Nghiên thần long thần hổ được triển lãm trong mười lăm phút, tất cả mọi người tiến lên thưởng thức một hồi kỳ cảnh rồng bay hổ vờn, tất cả các chuyên gia cũng khen không dứt, không hổ là nghiễn thần trong truyền thuyết.

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Lưu Cương lần nữa đẩy xe đi.

Lúc này ánh mắt Hà Kiệt nhìn Lý Dương cũng có chút là lạ, thời gian hắn và Lý Dương ở chung một chỗ không tính là ngắn, cũng đã gặp Lý Dương mua đồ, nhưng hắn cũng không nghĩ tới trên tay Lý Dương còn có nhiều đồ tốt như vậy.

Bây giờ các chuyên gia nghị luận nhiều hơn, Tần lão rất hài lòng ngồi đó, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Lý Dương, trong nghiên thần này cũng có niềm kiêu ngạo của hắn, dù sao cũng là hắn phục chế lại hoàn chỉnh.

Lưu Cương lần nữa trở lại, lần này đẩy xe đẩy lớn hơn, các chuyên gia đang nói chuyện từ từ cũng ngừng lại, ánh mắt tất cả đều tập trung ở trên xe đẩy.

Nói món này lớn nhất cũng không quá đáng, lần này so với trước đó xe đẩy ít nhất phải lớn hơn gấp hai, phía trên đang đậy một tấm vải đỏ lớn hơn, phía dưới tấm vải đỏ còn hiện ra xuất một hình vật cứng, cũng không khác cái hộp thủy tinh lúc trước lắm.

Đi tới giữa, Lưu Cương nhìn bốn phía một cái, lúc này mới từ từ vạch trần tấm vải đỏ ra.

Kết quả phía dưới cũng giống như mọi người dự liệu, phía dưới tấm vải đỏ quả nhiên là một hộp thủy tinh lớn, phía dưới là mười hai bình nhỏ.

Tất cả mười hai bình đều là màu đen, lẳng lặng bày ra đó, thoạt nhìn rất tầm thường.

- Bình tiên âm!

Bạch Minh là người đầu tiên kêu lên, những cái bình này khi hắn đi cùng Lý Dương đi Minh Dương đã từng thấy qua, cũng một lần nghe qua âm nhạc thần kỳ của bình tiên âm, cho nên sau khi nhìn thấy không nhịn được kêu lên.

Nghe được ba chữ "bình tiên âm", rất nhiều chuyên gia cũng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về những cái bình trước mắt.

Cũng có rất nhiều người nghe qua bình tiên âm, những cái bình này còn từng được đài trung ương làm tiết mục, nhưng cũng không có nhiều người xem qua tiết mục này, hiệu ứng những cái bình này tạo ra trên ti vi và trên thực tế tận mắt thấy đơn giản là khác nhau trên trời dưới đất.

Lúc này phần lớn các chuyên gia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này.

- Bình tiên âm là cái gì?

Lỗ Huyên rất nghi ngờ hỏi cha hắn đang ở bên cạnh, trên mặt Khổng lão cũng có chút mờ mịt, bên cạnh bọn họ là Lương lão, Sở Tính lão nhân cũng giống như vậy, ánh mắt Lý Thành Quang gắt gao nhìn chằm chằm mười hai bình nhỏ kia.

Chuyện lạ về những chiếc bình này là đã từng phát sóng trên ti vi, đáng tiếc những chuyên gia tin cậy đó là thật cũng không nhiều, cũng không truyền lưu ra đến nước ngoài. Lý Thành Quang ở Đài Loan, chưa tính là người nước ngoài, cộng thêm hắn lo chuyện ở cố cung, đối với chuyện bình tiên âm ngược lại cũng hiểu một chút.

Lý Thành Quang còn cố ý đi tìm tiết mục kia, ở trong Cố Cung Đài Bắc, còn cất giữ một món trân quý là cái bình nhỏ, cái bình này gặp gió cũng có thể phát ra thanh âm dễ nghe, rất đáng tiếc không phải là tạo thành khúc nhạc.

Chính là bởi vì lẽ đó, Lý Thành Quang mới mười phân tin tưởng tiết mục đó là thật, đây là món đồ sứ có thể ca hát thật sự.

- Một đống bình có gì hay, đồ càng ngày càng khó coi, còn không bằng cái nghiên vừa rồi kia!

Bên cạnh cái bàn kia, Hà Hoan rất mất hứng thú bĩu môi, cuối cùng nằm bò lên trên bàn. Hà San San nhìn cô một cái, cười lắc đầu, ngược lại Hà Kiệt vẫn bừng bừng hăng hái nhìn những thứ này, hắn không giống như tiểu nha đầu này chỉ biết xem cho vui.

Sau khi những cái bình này được đẩy vào, hắn còn đặc biệt chú ý phản ứng những chuyên gia xung quanh, trong mắt những chuyên gia này cũng mang theo một sự chờ đợi, còn mạnh mẽ hơn so với nghiên thần long thần hổ vừa rồi.

Đồ có thể để cho nhiều chuyên gia như vậy cũng chờ đợi, có thể kém sao?

- Mười hai bình này trải qua giám định, được công nhận là đồ sứ nung từ sét đen thời kỳ Tống triều, những cái bình này có một tên gọi vô cùng dễ nghe, gọi là bình tiên âm!

Lưu Cương từ từ nói, vừa nói vừa mở hộp thủy tinh, ở cửa cách đó không xa có người thả một máy quạt gió cỡ lớn, nhưng gió thổi ra chính là gió nhẹ, không ảnh hưởng người bên trong phòng khách nhỏ.

Gió nhẹ thổi, âm thanh thần tiên vang lên, đầu tiên nghê mờ ảo vang vọng bên trong phòng khách nhỏ.

- Âm thanh gì? Nơi nào phát ra âm nhạc?

Hà Hoan đột nhiên ngồi thẳng người, đầu không ngừng chuyển động, nhìn chung quanh, muốn tìm ra nguồn gốc thanh âm.

- Tinh!

Đột nhiên một tiếng rất vang, để cho Hà Hoan sợ hết hồn, tiểu cô nương chợt đứng lên, lại lắc đầu xoay tròn, một lúc lâu sau, cô cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh.

Hà Kiệt, Hà San San lúc này lại sửng sờ ở đó, không dám tin tưởng nhìn những cái bình trước mặt.

Hai người bọn họ vẫn luôn chú ý những cái bình tiên âm trên xe đẩy của Lưu Cương. Không giống Hà Hoan thấy mất hứng, thanh âm vừa vang lên, bọn họ cũng biết những thanh âm này là từ trong những cái bình kia truyền tới.

Khúc hát Tướng quân lệnh từ từ được trình diễn, bài hát này có chút khác với khúc hát hiện đại, nhưng hào khí cũng không hề giảm bớt, đều làm cho người ta nghe mà thấy nhiệt huyết mênh mông.

Cuối cùng Hà Hoan cũng phát hiện có cái gì không đúng, từ từ quay đầu lại, ngây ngô nhìn những cái bình kia.

Cô vẫn tìm kiếm âm nhạc, lại chính là từ nơi này phát ra.

Bình tiên âm, lúc này Hà Hoan và Hà San San bọn họ cuối cùng đã hiểu tại sao những cái bình này lại có cái tên như vậy, tiên âm, âm thanh thần tiên, hình dung vô cùng gần sát, âm nhạc thật sự tuyệt vời giống như tiên âm vậy.

Tất cả các chuyên gia chung quanh đều yên lặng, lẳng lặng nghe bài hát tuyệt vời này.

Có vài chuyên gia còn nhắm mắt lại, tựa hồ dụng tâm cảm thụ, dụng tâm lắng nghe.

Nào sợ ít người biết bình tiên âm, lúc này thần thái cũng đều giống nhau, đồ sứ phát ra bài hát, ngàn năm khó nghe được!

- Họ ... liệu bọn họ có đặt cái mấyphts nhạc gì đó bên trong hay không, đang phát ra âm nhạc đó?

Lỗ Huyên kéo kéo cánh tay Khổng lão, từ từ nói một câu, bên cạnh cô, Lương lão, Lý lão đồng thời xoay đầu lại, nhìn Lỗ Huyên một cái sắc lạnh, hai vị lão nhân bình thời rất hòa nhã, đột nhiên nhìn mình như vậy, để cho Lỗ Huyên cũng sợ hết hồn.

- Chớ nói lung tung!

Ánh mắt Khổng lão càng thêm bén nhọn so với bọn họ, thấp giọng khiển trách, Sở TÍNH lão nhân nhìn bên này một chút, cuối cùng lắc đầu.

Lỗ Huyên nhìn cha còn có chút nóng nảy và sợ hãi, trong giây lát hiểu sai lầm của mình, hiểu rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên trắng bệch.

Cô rất ghen tỵ với Lý Dương, không tin Lý Dương có đồ tốt như vậy mới theo bản năng nói ra như vậy, nhưng nói như vậy, cũng tương đương cô đang chất vấn Hà lão, chất vấn vị lão tiền bối đức cao vọng trọng này lấy hư làm giả, cố ý lừa gạt bọn họ.

Lời này bị người khác hiểu lầm, vậy cũng rất phiền toái, có thể sẽ lập tức bị mời đi ra ngoài, vậy sau này phụ nữ bọn họ cũng không cần lăn lộn trong nghề này, chuyện này đủ để cho bọn họ không mặt mũi nào đi giao thiệp với người khác.

Chuyện như vậy thật là có thể xảy ra, mới vừa rồi khi chúc thọ, trong đại sảnh đã có một ví dụ điển hình rồi.

Có những lời, là không thể nói lung tung, đặc biệt là quan hệ bọn họ với Hà lão và Lý Dương bây giờ, những lời này càng không thể nói lung tung.

Cũng may giọng Lỗ Huyên nhỏ, những người khác không nghe được, Lương lão với Sở Tính lão nhân và Khổng lão quan hệ tương đối tốt, nếu không hôm nay thật đúng là sẽ có phiền toái.

Tướng Quân Lệnh lẳng lặng trình diễn một lần, ở lần thứ hai, Lưu Cương mới thản nhiên nói:

- Bộ bình tiên âm này, lai lịch cũng vô cùng thú vị, là anh Lý tình cờ phát hiện ở một quán cơm ở trấn Cảnh Đức trong lúc ăn cơm, lúc ấy những cái bình này được cất ở bên trong hai cái lò, hai cái lò đó nổi tiếng với tên gọi "biết hát", sau khi anh Lý phát hiện trong đó có gì đó không đúng, liền thươnglượng cùng ông chủ quán đổi lấy hai cái lò này, cuối cùng để cho bình tiên âm bên trong phải lộ diện.

- Có vẻ như tình cờ, nhưng thật ra là tất nhiên!

Nghe lời của Lưu Cương, Thái lão đồng tình nói một câu, còn tràn đầy cảm khái.

Sự kiện này là hắn thấy bái phục Lý Dương nhất, may mắn của Lý Dương nhìn như là vô tình tới, thật ra thì cũng là có duyên cớ. Hai cái lò này trước kia đã được đài truyền hình làm phóng sự, cả thị trấn Cảnh Đức rất nhiều người cũng biết về đồ sứ biết hát, đáng tiếc căn bản không ai coi trọng nó, cũng không ai suy nghĩ những nhân tố khác, càng không có ai phát hiện bảo bối bên trong.

Lý Dương rất cẩn thận, chuyện gì cũng theo đuổi đến cùng, cho nên cuối cùng phát hiện ra bình tiên âm.

Dĩ nhiên, nếu Thái lão biết Lý Dương có năng lực đặc thù chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng điểm này Thái lão vĩnh viễn cũng không thể biết.

Trong lòng Thái lão suy nghĩ gì Lý Dương cũng không biết, Lưu Cương vẫn còn đang tiếp tục nói:

- Bây giờ các vị tiền bối có thể tiến lên đây nhìn, bất quá xin mọi người không chạm tới những cái bình này, bản thân bình cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt nhất là âm nhạc nghe cảm động này!

Lưu Cương nói vừa dứt, thì có mấy vị chuyên gia đi tới.

Một lọat chuyên gia tiến lên, cuối cùng cảm thán rời đi, sau cùng Hà Kiệt bọn họ cũng đi tới, Hà Hoan còn không nhịn được muốn cầm một cái bình lên xem một chút.

Cuối cùng Hà Hoan cũng nhịn được, cô tính tình hiếu động không giả, nhưng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Bình tiên âm trình diễn thời gian khoảng hai mươi phút, bài hát luân hồi diễn bốn lần.

Tất cả người nghe bài hát, tâm trạng kích động cũng được ổn định lại, tâm trạng cũng chậm chậm trở nên bình thản, mấy món trước đó của Lý Dương mang rung động bất ngờ cũng chậm chậm biến mất, bây giờ cũng có thể mang một tâm lý bình thường nhất mà thưởng thức.

Biến hóa này mỗi người cũng phát hiện được, nhưng người biết đây là thần hiệu của bình tiên âm cũng không nhiều.

Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, tâm trạng Lỗ Huyên vẫn không hề bình tĩnh được, vẫn luôn nhìn những cái bình này rất đố kỵ.

Đây là triển lãm mười món vật phẩm của Lý Dương, mười món này có thể nói giá trị cũng vô cùng cao, bình tiên âm, Bát Trường Sinh, nghiên thần long thần hổ và cả đèn bóng trăng, cũng là những món bảo vật làm cho người ta thấy mà không thể không muốn.

Cả bút tích thật của Diêm Lập Bản kia, ấm chánh tông Tuyên Đức, tất cả đều là thứ bọn họ mong muốn, cho tới bây giờ chưa có được món nào xứng tầm, trong lòng Lỗ Huyên muốn mắng to ông trời không có mắt, đồ tốt thế nào cứ để về tay Lý Dương cả.

Lưu Cương lần nữa rời đi, hai phút sau lần nữa xuất hiện ở trong đại sảnh.

Lần này xe đẩy nhỏ trở lại, tấm vải đỏ chỉ che lấp một phần, phần lớn chuyên gia bây giờ cũng đã bình tĩnh, lại tò mò nhìn xe đẩy trước mặt, không ai nói chuyện gì.

Lưu Cương cũng không để cho mọi người chờ lâu, rất nhanh mở tấm vải đỏ.

Phía dưới tấm vải đỏ, là hai cái giá đỡ nho nhỏ, bày trên đó là hai cây kiếm cổ, hai cây kiếm cổ cũng không có vỏ kiếm, cùng nhau hiện ra trước mắt mọi người.

Hai cây thần binh tuyệt thế rốt cục hiện ra trước mặt mọi người.

Thần kiếm Trạm Lô, thần kiếm Ngư Tràng!

*****

Thần kiếm Trạm Lô, thần kiếm Ngư Tràng.

Hai cây thần binh vừa xuất hiện, căn phòng mấy trăm mét vuông phảng phất phát tán một không khí lạnh lẽo, mấy người vốn đang nói chuyện, cũng ngậm miệng lại.

Hai cây kiếm, một thanh sắc bén lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, một thanh khác nhìn như bình thường, nhưng mỗi khi nhìn qua, đều làm cho người ta có cảm giác kinh hãi khiếp đảm.

- Tại sao những hai cây thần kiếm, không phải là chỉ có Kiếm Trạm Lô sao!

Hoàng viện trưởng từ từ đứng lên, ánh mắt còn trừng thật to, thần kiếm Ngư Tràng bởi vì cùng phát hiện ra Thiên Tùng Vân Kiếm, đến nay cũng chưa công bố ra ngoài.

Lưu Cương cười cười, chỉ chỉ Kiếm Trạm Lô:

- Thần Kiếm Trạm Lô, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ kiếm, đứng thứ 2 trong thập đại danh kiếm trong lịch sử Trung quốc cổ đại, anh Lý mua được ử Trịnh Châu.

Lưu Cương rất tâm đắc cầm Kiếm Trạm Lô lên, trên xe đẩy còn có một hòn đá bốn cạnh, Lưu Cương cắt tựa như cắt đậu phụ.

Chỉ có tiếng va chạm nhỏ nhẹ hòn đá trực tiếp bị cắt thành hai nửa, cũng may sức khống chế của Lưu Cương tốt, nếu không xe đẩy phía dưới có thể có thể bị hắn cắt ra.

- Sắc bén quá vậy!

Tất cả những người nhìn thấy màn này cũng cũng hít một hơi khí lạnh, cho dù Hoàng viện trưởng, Tần lão và Bạch Minh đã thấy một lần, tất cả bọn họ đều phản ứng giống nhau.

- Đặc điểm lớn nhất của Kiếm Trạm Lô chính là vô cùng sắc bén, Âu Dã Tử tông sư không hổ là người thầy đúc kiếm nổi danh nhất trong lịch sử, hắn để lại cho chúng ta một thứ vô cùng quý báu!

Lưu Cương từ từ thu hồi Kiếm Trạm Lô, rất cảm thán nói một câu, đi theo lão gia tử và Lưu Cương thời gian dài như vậy, Lưu Cương cũng lây một chút, đối với loại văn hóa cổ đại huy hoàng này tự nhiên rất sùng bái.

Kiếm Trạm Lô bị đặt xuống, chỉ là một màn biểu diễn, sẽ khiến cho bất luận kẻ nào cũng không dám tiếp tục nhìn kiếm này.

Rất nhiều người trong lòng đều có một ý niệm như này: cắt tảng đá mà bén như vậy, cắt trên da thịt người vậy sẽ là cái gì?

Hà Kiệt cũng ngơ ngác nhìn Kiếm Trạm Lô trước mặt, Ngư Tràng Kiếm, Thiên Tùng Vân kiếm hắn đều thấy qua, bất quá so về độ sắc bén, hai cây kiếm này đều không thể so cùng Kiếm Trạm Lô, Kiếm Trạm Lô này mới thật sự là thần kiếm sắc bén nhất.

- San San, đó là tảng đá thật sao? Nhất định không phải là làm từ đậu phụ đấy chứ?

Nha đầu Hà Hoan nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, lôi kéo cánh tay Hà San San mà hỏi, một kiếm này Lưu Cương cắt quá dễ dàng, đừng nói cô, ngay cả là những chuyên gia kia cũng có người hoài nghi tương tự.

- Nhất định là đá, ngươi cho rằng lão gia lạiđi đùa à?

Hà San San ra sức gật đầu, với sự sắc bén của thanh kiếm nầy cô cũng rất giật mình, thần kiếm sắc bén như thế, không sao miêu tả hết.

Kih mọi người đang nhìn chăm chú, Lưu Cương lại cầm lên một thanh kiếm khác:

- Thần kiếm Ngư Tràng, anh Lý tình cờ có được, cũng là một thanh kiếm trong thập đại danh kiếm Trung Quốc do Âu Dã Tử tông sư làm và rất đắc ý, kiếm Ngư Tràng không giống Kiếm Trạm Lô ánh sáng tỏa ra bốn phía, kiếm Ngư Tràng là thần kiếm ẩn trong bóng tối!

Lưu Cương lại từ từ nói, trên xe đẩy còn có một chậu nước, Lưu Cương trực tiếp bỏ thanh kiếm nhọn vào chậu nước, chỉ chốc lát cả thân kiếm liền tỏa ra một màu đỏ nhạt.

Rất nhiều người còn có vẻ không giải thích được, không hiểu Lưu Cương tại sao đem thần kiếm như vậy bỏ vào trong nước.

Khi tất cả mọi người đang suy đoán, nước từ thanh kiếm Ngư Tràng bắt đầu từ từ chảy ra phía ngoài, nước chảy xuống tựa hồ cũng mang theo chút màu đỏ nhạt, không phải là nước trong như trước đó.

- Này, đây là cái gì?

Hoàng viện trưởng nói, Kiếm Trạm Lô hắn đã nhìn thấy, nhưng kiếm Ngư Tràng thì cũng là lần đầu tiên, cho tới bây giờ hắn cũng không có nhận được tin tức gì, cũng không biết thần kiếm Ngư Tràng cũng rơi vào trong tay Lý Dương.

Ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không biết, những người khác càng không cần phải nói.

Người thực sự thấy kiếm Ngư Tràng cũng chỉ có lão gia, Lý Dương, Lưu Cương và Hà Kiệt tất cả bốn người.

- Thanh kiếm chém giết!

Cách đó không xa Lương lão bật lên một câu, hắn vừa gọi như vậy, tất cả mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Bọn họ đều không ngốc, người ngốc cũng không thể có được thành tựu cao đến vậy.

Nhìn như động tác khuấy nước, giống như là món đồ chơi, nhưng trong đó ẩn chứa điều kinh khủng cũng là khó có thể tưởng tượng, lúc này khi mọi người nhìn dòng nước chảy xuống màu đỏ nhạt, đều có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Thanh kiếm nầy, phải giết bao nhiêu người, làm chảy máu của bao nhiêu người mới có thể làm được như vậy? Đi qua nước trong cũng có thể nhuộm đỏ.

Thanh kiếm chém giết, đây mới thực là kiếm chém giết, lúc này cảm giác mà thanh Ngư Tràng mang cho mọi người còn sâu sắc hơn cả Trạm Lô.

Thanh Trạm Lô đại biểu chính là nhân đạo, mà Ngư Tràng lại là đại biểu của sát khí.

Một chậu nước, từ từ cũng dời đi đến khác trống không đích chậu bên trong, Lưu Cương lúc này mới đem Kiếm Ngư Trường lần nữa để xuống.

- Các vị tiền bối, thật ngại, hai cây thần kiếm này quá mức sắc bén, không có cách bảo vệ thích hợp nên cũng không tiện để cho mọi người quan sát khoảng cách gần, xin hãy tha lỗi!

Lưu Cương nhẹ giọng nói, rất nhiều người còn cũng gật đầu theo, kiếm trạm lô sắc bén như vậy, đến gần nó sợ rằng cũng sẽ thấy sợ, Ngư Tràng nhìn không sắc bén bằng Trạm Lô, nhưng sát khí của nó làm cho người ta cũng không dám đến gần, lúc này thật đúng là không ai tiến lên nhìn.

Lưu Cương từ từ đem hai cây thần kiếm đẩy đi ra ngoài, đây là món mà thời gian triển lãm ngắn nhất, cũng là duy nhất một lần không ai tiến lên thưởng thức khoảng cách gần.

Nhưng rung động mà hai cây thần kiếm này lưu lại cũng là không ít, cái này cùng với những vật phẩm sưu tầm ưu nhã nghe cảm động vừa rồi quả thật bất đồng, mỗi người đều cảm nhận được sự bén nhọn của hai cây kiếm này.

Hai cây kiếm bén nhọn, cũng đại biểu sự sắc bén của Lý Dương, mỗi người cũng đều nhớ đến địa vị của Lý Dương, tương lai trong giới sưu tầm, Lý Dương tuyệt đối có một vị trí, hơn nữa còn là vị trí rất cao, thậm chí sẽ là nhân vật quan trọng.

Mỗi người đều không tự nhiên ngồi thẳng người, đầu cũng trở nên yên lặng hơn.

Trong lòng Khổng lão khẽ thở dài một cái, đời này hắn chắc chắn là sẽ không dám tranh giành với Lý Dương.

Lúc này Lỗ Huyên lại chăm chú nhìn chằm chằm cửa chính, không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng trong mắt của cô cũng không có bất kỳ sợ hãi gì, chỉ có tia ghen tỵ thật sâu.

- Ba, cốc dạ quang của chúng ta nên xuất hiện rồi nhỉ?

Lỗ Huyên đột nhiên hỏi một câu, Khổng lão kinh ngạc nhìn cô, không nhịn được gật đầu theo.

Đúng vậy, cốc dạ quang cũng nên xuất hiện, còn có nhiều bảo bối tốt như vậy, còn nữa thì, vậy cũng thật là không còn thiên lý nữa, tại sao nhiều đồ tốt như vậy cũng đều chạy đến trong tay Lý Dương được chứ?

- Cốc dạ quang cũng sắp rồi, nhưng còn có một món đồ chưa thấy xuất hiện!

Lương lão nhàn nhạt nói, còn nhìn Lỗ Huyên một cái.

Với sự khôn khéo của Lương lão, tự nhiên nghe được sự ghen tỵ trong lời nói của Lỗ Huyên, đáng tiếc lúc này hắn không cách nào nhắc nhở được, sau hai lần Lỗ Huyên bị lừa gạt về tình cảm, có một số việc liền thấy cực đoan một chút.

- Thứ gì?

Lỗ Huyên quay đầu lại, lập tức hỏi.

- Ngô Đạo Tử, Thủy Trung Họa

Lương lão từ từ nói một câu, Lưu Cương lại đẩy xe từ bên ngoài đi tới, đây là món thứ mười hai trong triển lãm hôm nay của Lý Dương.

Vật phẩm Lý Dương sưu tầm, mỗi món một đặc sắc, một món so một món khó được, lần này xe đẩy vừa tiến đến, mọi người cũng không nhịn được ngồi thẳng người, ngay cả mấy con em Hà gia cũng không ngoại lệ.

- Ngô Đạo Tử, Thủy Trung Họa.

Lỗ Huyên lẳng lặng nhìn Lương lão, chuyện bức vẽ này của Lý Dương đã sớm truyền ra trong giới sưu tầm trong nước, đáng tiếc thời gian cũng không lâu, cô cũng chưa nghe nói qua, còn không biết trên tay Lý Dương có một món sưu tầm tốt như vậy.

Lần này sau khi xe đẩy đẩy tới đây, không ai muốn suy đoán rốt cuộc phía dưới che đậy là bảo bối gì nữa, mọi người có chăng, chỉ là tò mò.

Tò mò món này sẽ là bảo bối gì, có phải lại sẽ xuất hiện món quốc bảo thần khí hay không, để cho mọi người mở rộng nhãn giới ra.

Lưu Cương không có để cho mọi người hiếu kỳ bao lâu, rất nhanh mở tấm vải đỏ.

Lần này xuất hiện, đồng dạng là hai món đồ, một hộp gỗ kỳ quái, còn có một khối mười hai tượng đá.

- Ba, cái hộp này không phải là từ nhà cũ của mình tìm được đó sao?

Nhìn thấy cái hộp gỗ này, Lý Thành hơi sửng sốt, lại vội vàng nói với Lý Quân Sơn bên cạnh, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn Lý Dương.

- Đúng, chính là từ nhà cũ của chúng ta tìm được đó, đây cũng là món bảo bối!

Lý Dương gật đầu cười, cái hộp này giá trị hoặc giả không cao, nhưng lợi ích nó mang cho Lý Dương cũng rất to lớn, không có nó, Lý Dương lại không thể có được thần kiếm Ngư Tràng, cùng với Thiên Tùng Vân Kiếm.

- Thì ra là nhà chúng ta cũng có bảo bối!

Lý Thành hắc hắc cười một tiếng, rất là kiêu ngạo vì bảo bối nhà mình xuất hiện ở nơi này, thật ra thì mới vừa rồi bảo bối được triển lãm cũng là của Lý Dương, nhưng những bảo bối này quá thần kỳ, khiến cho trong lòng Lý Thành không có bất kỳ suy tưởng, căn bản không dám nghĩ tới sẽ là đồ của nhà mình.

Bây giờ nhìn thấy cái hộp này, bởi vì đó không phải lần đầu tiên thấy, cho nên có một loại cảm nhận thân thiết.

- Chỗ của chúng tôi bảo bối nhiều!

Lý Dương cũng cười cười, bên kia Lưu Cương đã bắt đầu giới thiệu:

- Đây là cha của anh Lý tìm được bốn hộp máy chụp hình vô cùng phức tạp, số lượng được lưu truyền cũng không nhiều, nghiêm khắc mà nói chính là bảo bối tổ truyền nhà họ Lý.

Lời của Lưu Cương để cho nụ cười trên miệng Lý Thành lớn hơn, trên mặt Lý Quân Sơn cũng có chút kích động, đây chính là món hàng thật giá trị, bảo bối lưu truyền trong nhà mình.

Rất nhiều người nghe nói qua về hộp chụp hình, cũng có một số người thấy tận mắt, tất cả mọi người yên lặng gật đầu, Lưu Cương đem hộp chụp hình đó cầm lên rồi lại đặt ở đó, sau đó lại cầm lên mười hai tượng đá kia.

Khóe miệng đường tổng còn mang theo một nụ cười, hắn không ngờ tượng đá Lý Dương mua ở Vinh Bảo Trai cũng lấy ra triển lãm, so sánh với những vật phẩm trước đó, mấy bức tượng đá này quả thật không thế nào sánh bằng, chắc là vật phẩm Lý Dương sưu tầm được không nhiều lắm, cố ý lấy cho đủ số.

Cho dù như thế, trong lòng Đường tổng cũng có một chút kiêu ngạo, đây là đồ bọn họ bán ở Vinh Bảo Trai, cùng những bảo bối kia đặt chung mộtt chỗ, chẳng phải cũng muốn nói đồ của Vinh Bảo Trai tốt hay sao.

- Bức tuợng mười hai sinh tiếu này, là anh Lý mua được ở Vinh Bảo Trai, hộp chụp hình đã rất hiếm thấy, thạch điêu thì càng hiếm thấy hơn, trước mắt chúng ta biết, đây là thạch điêu duy nhất.

Nụ cừoi trên mặt Đường tổng từ từ cứng ngắc ở đó, từ từ đứng lên, không dám tin tưởng nhìn bức tượng trên tay Lưu Cương.

- Chờ ... chờ một chút, cậu nói, đây là tượng thạch điêu của máy chụp hình?

Đường tổng nhìn chằm chằm mắt mở to, không nhịn được hỏi một câu, Lưu Cương mỉm cười gật đầu, tay trên tượng đá bắt đầu chuyển động:

- Đây chính là thạch điêu của máy chụp hình, tương đương với một hộp máy chụp hình, nhưng bởi vì nguyên nhân lập thể, mức độ phức tạp cũng là vô cùng cao!

Lưu Cương vừa nói vừa theo phương pháp mà trước đó Lý Dương dạy cho hắn thay đổi vị trí mười hai sinh tiếu, nhìn tượng đá không ngừng biến đổi, ánh mắt Đường tổng lần nữa trợn to hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1111)