Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0592

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0592: Lý Dương đính hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Hà Kiệt nói được thì làm được, vẫn ở suốt bên Lý Dương, ngay cả hai chị em Hà San San và Hà Hoan cũng ở lại theo.

Trong nhà náo nhiệt hơn một chút, làm cho hai vợ chồng Lý Quân Sơn cười suốt cả ngày.

Đặc biệt là Hà San San, miệng mồm ngon ngọt, hai ngày này Vương Giai Giai vốn không tiện ở bên này, kết quả vì quan hệ của Hà San San cứ kéo cô lại, còn bảo cô gọi vợ chồng Lý Quân Sơn là ba mẹ.

Lúc gọi ba mẹ, Vương Giai Giai đỏ mặt, nhưng hai người lại rất vui, xúc động không nói nên lời.

Thời gian hai ngày trôi qua nhanh, hôm ngày đính hôn, vừa hừng sáng Lý Dương được ba mẹ gọi dậy, thấy ba mẹ còn khẩn trương hơn mình, Lý Dương thật có chút dỡ khóc dỡ cười.

Không chỉ ba mẹ, Lý Thành và chị dâu cũng đang loay hoay trên ghế sô pha, tỏ ra rất nghiêm túc.

Không còn cách nào, từ lúc bọn họ biết được thân phận thật sự của ba mẹ Vương Giai Giai, đối với đính hôn lần này có chút hậu đãi, lại lo lắng, thông gia làm quan lớn như vậy, làm cho bọn họ dù sao cũng không dám tự tin lắm.

Lúc ra cửa, Hà Ái Linh dặn dò Lý Dương vài câu.

Những lời nói này Lý Dương nghe rất nhiều lần, Lý Dương đồng thời chấp nhận, trong lòng cũng có chút cảm động, ba mẹ mãi mãi là người quan tâm lo lắng cho mình nhất.

Có lẽ trong mắt ba mẹ, mình mãi mãi vẫn là đứa trẻ.

Từ biệt thự lái ra mấy chiếc xe, xe trong nhà có thể dùng đều dùng hết, mấy chiếc xe cùng chạy về hướng nhà hàng Điếu Ngư Đài, nghi thức đính hôn hôm nay được tổ chức ở đây.

Xe của bọn người Lý Dương đậu trước nhà hàng một hồi, đợi khi ông cụ, mới bắt đầu đi tiếp.

Lý Dương tổ chức đính hôn ở lầu năm, cách chỗ đó cũng không xa.

Phòng khách lầu năm được trang bị rất đẹp, Vương Giai Giai và mấy người nhà của cô còn đến sớm hơn Lý Dương, lúc này đã đứng chờ ở bên trong.

Hôm nay là đính hôn, người không nhiều như ngày kết hôn, nhưng người cũng không ít, người thân của Vương gia rất nhiều, thêm một số bằng hữu của Lý Dương và ông cụ, biệt thự của Vương gia không thể chứa được nhiều người như vậy, cuối cùng đành tổ chức ở lầu hạng sang của nhà hàng Điếu Ngư Đài.

- Bùm bùm!

Mấy người Lý Dương vẫn chưa tới, bọn người Hà Kiệt đã vội đốt pháo, đây là tập tục cũ của Bắc Kinh, lúc đính hôn bên đàn gái phải đốt pháo trước, bây giờ tất cả mọi người đều xem nhà hàng là nhà của đàn gái.

Pháo vẫn còn nổ vang, có tiếng gọi vào.

Bọn Lưu Cương, Triệu Khuê vội vàng từ trên xe lấy ra mấy cái hộp màu đỏ, cùng khiên cái hộp đó vào trong.

Trong những cái hộp đỏ này đều có sính lễ, đây cũng là tập tục cũ của Bắc Kinh.

Bên ngoài, mấy cấy hộp đỏ này trông rất bình thường, sau khi Lý Dương nghe nói có những tập tục này, lại nghĩ tới trong những món đồ cổ có mấy cái hộp gỗ đỏ lớn, thì bảo quản lý Tô đưa tới, vừa đúng với tình cảnh.

Bọn người Lý Dương vừa đến, trong phòng khách lập tức náo nhiệt lên.

Vương Toàn Trung cũng cố ý chạy theo Minh Dương, cháu gái đính hôn, đối với họ mà nói vô cùng trọng đại.

Vương Toàn Trung hôm nay còn có thân phận khác, đó chính là người mai mối, Lý Dương và Vương Giai Giai là thông qua quen biết nhau ngoài ý muốn, sau này là do tự bọn họ nói chuyện yêu đương, dựa theo tập tục của của Bắc Kinh, đính hôn phải có người mai mối, Vương Toàn Trung là người Vương Giai Giai tới thăm Lý Dương, chỉ có thể đảm nhiệm trọng trách quan trọng này.

Lúc đính hôn là nghi thức rất quan trọng, dâng trà, dẫm lên ghế tròn, trao nhẫn, Đỗ Quý hôm nay cũng đến, Hà Kiệt còn có mấy người Vương Phong đang la hét ầm ĩ, quả thật phen này Lý Dương khổ thật rồi.

Vừa qua khỏi mười giờ sáng, những bạn hữu thân thiết được mời tới đều đã tới rồi, bạn Lý Dương không nhiều, lão gia Lật Thành cũng không mời ai, phần lớn là thân thích của Vương gia và bạn cũ của ông cụ.

- Lão đại, lão đại!

Lý Dương đang vui mừng vì hôm nay không cần đón tiếp khách giống như mấy ngày trước, xa xa có tiếng gọi truyền lại.

Đúng hơn là một tiếng hét, Trần Lỗi lớn giọng dù cách xa mấy dặm đường đều cũng có thể nghe được.

Trần Lỗi, Lý Xán còn có Liễu Tuấn đang chạy vội tới, phía sau bọn họ còn có hai người Trịnh Khải và Tư Mã Lâm.

Lý Dương đính hôn, bọn họ không thể không tới.

- Lão đại, chúng mừng anh!

Đi tới trước mặt Lý Dương, Lý Xán vui vẻ nói, hôm qua bọn họ đã tới Bắc Kinh rồi, chờ để chúc mừng Lý Dương.

- Lão đại, đây là quà mừng của chúng tôi, lễ ít tình nhiều, mong anh đừng để ý.

Liễu Tuấn cười ha hả đưa tới mấy cái hộp, so với lễ vật của các vị khách khác mà nói, ba cái của bọn họ không biết làm sao, điều kiện kinh tế để ở đó, muốn tặng lễ vật cũng không thể.

- Liễu Tuấn, anh xem tôi là người gì chứ, các anh có thể đến là tôi vui rồi.

Lý Dương cười lớn, kéo ba người này đi vào trong phòng khách, Lý Dương vốn bị nghi thức rườm rà làm cho bực bội, bạn bè bên cạnh hắn vốn không nhiều, nhìn thấy những người bạn cũ này hắn cảm thấy rất vui.

- Cậu Lý, chúc mừng

Tư Mã Lâm và Trịnh Khải cùng đi tới, lễ vật của hai người thì nặng rồi, Tư Mã Lâm tặng đôi kim đồng ngọc nữ thời hán giá trị phải mấy trăm vạn, đôi kim đồng ngọc nữ này Tư Mã Lâm vất vả lắm mới giành được từ hội chợ bán đấu giá, chính là vì để làm lễ vật tặng cho Lý Dương, nên phải vất vả một chuyến.

Lễ vật của Trịnh Khải cũng không tệ, là ngọc điêu khắc Tống Tử Quan Âm thời nhà Minh, ngọc điêu khắc này cũng là y vất vả lắm mới tìm có được.

Anh Tư Mã, anh Trịnh, trong này mời.

Lý Dương không khách khí với bọn họ, sau khi nhận lấy lễ vật thì dẫn họ vào phòng khách.

Vương Giai Gia cũng lại chào, Vương Giai Giai hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, tuy không phải là áo cưới, nhưng xem ra còn đẹp hơn áo cưới, cùng với vẻ đẹp của Vương Giai Giai, trong cô như một tiên nữ trên trời.

Đặc biệt là sợi dây chuyền Vương Giai Gia mang trên cổ, ngay cả Lương Phượng Anh mẹ của Vương Giai Giai nhìn thấy sợi dây không chịu nỗi cũng phải khen mấy câu, lúc nghe Vương Giai Giai nói chỉ có một sợi liền tỏ chút thất vọng.

- Chị dâu, đẹp thật đó!

Lý Xán, Liễu Tuấn còn có Trần Lỗi hơi ngẩn người ra, không trang điểm đậm, thế này làm cho cô có vẻ đẹp siêu thoát phàm trần, đừng nói là bọn họ, ngay cả lúc Lý Dương vừa tới gặp Vương Giai Giai cũng hơi ngây người một chút.

- Cám ơn mọi người đến chúc mừng, Vương Giai Giai cười nhẹ nói, lúc này ba người mới quay người lại.

So với ba người bọn họ, biểu hiện của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải biểu hiện tốt hơn một chút, hai người dù sao cũng là người từng trải, nhưng trong lòng có chút rung động, đối với Lý Dương càng hâm mộ mà thôi.

Sắp xếp xong cho mấy người bạn đến trước tiên, Lý Dương lại đi ra ngoài, bạn bè thân thích của Vương gia còn có bạn cũ của ông cụ cũng bắt đầu tới, lượng khách hôm nay tới không bằng hôm đại thọ, nhưng náo nhiệt cũng không kém.

- Cậu Lý, ha ha, chúc mừng!

Bạch Minh, lão Mao, lão sư Thái cũng dắt tay nhau tới, trên tay ba người này còn mang một hộp quà, thấy Lý Dương Bạch Minh liền cười lớn đi tới.

Trong lĩnh vực đồ cổ này, Lý Dương cũng có mấy người bạn được gọi là bằng hữu chân chính, đặc biệt là Bạch Minh, bọn họ giống như ngang hàng cùng lứa với nhau, không giống như là những bậc tiền bối của hắn, tuổi tác chó chút hơn kém nhau.

Lý Dương vội vàng đi tới, vòng tay nói cám ơn, dẫn mấy người Bạch Minh vào trong.

- Chú Lý, chú cũng biết đấy, anh Bạch của chú nghèo, nhưng chú đính hôn, anh sao có thể sơ xài, món bảo vật này giá trị không cao, nhưng cũng là chút tâm ý của anh.

Bạch Minh đưa hộp lễ vật tới, cười nói ha hả, lão Mão và lão sư Thái vội vàng đưa lễ vật cho Lý Dương.

- Anh Bạch tặng gì vậy, sao trông anh có vẻ không nỡ.

Lý Dương cười ha hả, mở cái hộp ra, bên trong lập tức hiện ra cái bát Thanh Hoa, nhìn thấy cái bát Thanh Hoa này, Lý Dương hơi sửng sốt.

Đó chính là một cái bát Gia Tĩnh thật sự, Lý Dương biết đây là cái bát mà Bạch Minh yêu thích nhất, cũng là một bảo vật quý giá nhất, đã từng đem ra khoe mấy lần với Lý Dương.

Bây giờ Bạch Minh đem cái bát mà y thích nhất tặng cho Lý Dương, tấm lòng này không cần phải nói.

- Anh không nỡ, không nỡ thì không mang đến cho tiểu tử mày rồi, Bạch Minh cười mắng một tiếng, trong mắt lão quả thật là có chút không nỡ, không quý món bảo bối mà lão yêu quý nhất mười mấy năm nay.

- Anh Bạch, đa tạ, Lý Dương nhìn Bạch Minh, nhẹ nhàng nói.

Lý Dương cảm nhận được tâm ý của Bạch Minh, không hề khách khí, nhận lấy lễ vật của đối phương đưa tới, Lý Dương rất hiểu Bạch Minh, lễ vật mà lão đưa nếu Lý Dương không nhận lão thà đập nát cũng không cầm về.

- Ha ha, em với anh còn khách khí gì chứ?, thật muốn cảm tạ, đem rượu thọ của ông cụ Hà ra, để chút tôi thử xem!

Bạch Minh khoát tay, đem tặng món bảo vật yêu thích nhất lão có chút không nỡ, nhưng lại càng thích người như Lý Dương, vật là chết, người là sống ai bảo Lý Dương đối với lão tốt nhất.

- Không thành vấn đề, rượu hôm nay không nhiều, nhưng hôm này nhất định để các anh uống thật thõa thích.

Lý Dương cũng cười, lần này đến lượt bọn Bạch Minh hơi sửng sốt, sau đó lại tỏ ra kinh ngạc vui mừng, từ lúc uống ly rượu mấy hôm trước, giờ uống rượu khác thật không có mùi vị gì, cho dù là rượu ngon hơn cũng không được.

Bạch Minh cũng chỉ là tùy tiện nói ra, không ngờ hôm nay có rượu đó thật, hơn nữa hình như Lý Dương có rất nhiều, lần này thật là chuyện vui bất ngờ.

Chào hỏi bọn người Bạch Minh xong, Lý Dương lại đi ra ngoài, viện trưởng Hoàng và lão Liễu còn có mấy vị tiền bối của cố cung cũng tới, họ là bạn cũ của ông cụ, Lý Dương là học trò của ông cụ, lần này đính hôn cũng nên đến chúc mừng.

Sau đó, Trần Vô Cực một mình đi tới, Lý Dương không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra đón vị lão nhân này, lão nhân đang nhìn Lý Dương, lại cười sáng lạn.

- Lý tiên sinh, chúc mừng.

Lý Dương vừa ra, lại thấy một người quen, Sang Dala đang dẫn theo hai người nhìn Lý Dương cười, Sang Dala đến cửa của lầu năm này lúc nào Lý Dương cũng không biết, phỏng chừng là mới tới lúc đang nói chuyện với Trần Vô Cực.

- Cảm ơn, xa thế này, không tới cũng được mà!

Lý Dương đính hôn, có mời Sang Dala, nhưng hắn không hề nghĩ Sang Dala nhất định tới, dù sao bên Myanmar đang có nhiều việc như vậy, việc khai thác mạch khoáng đang trong giai đoạn quan trọng.

*****

- Lý tiên sinh, cậu đính hôn tôi có thể không tới sao?

Sang Dala cười một tiếng, nhưng trong lòng có chút tiếc hận, hắn trước sau chưa thể khiến Lý Dương coi mình là bằng hữu chân chính, nếu là bằng hữu Lý Dương chắc chắn sẽ không khách khí cùng hắn như vậy, thái độ của Lý Dương đối với bằng hữu Sang Dala biết rõ.

- Cám ơn, Sang Dun tướng quân có khỏe không?

Lý Dương khẽ cười hỏi một câu, hắn và Sang Dala chỉ có thể nói là kết hợp ích lợi, không coi là bằng hữu chân chính. Nhưng Sang Dala đối với hắn quả thật không tệ, tại giao dịch Phỉ Thúy Myanmar đã giúp hắn không ít, hơn nữa là khách ở xa tới, bất luận nói như thế nào Lý Dương cũng phải tiếp đãi tốt hơn.

- Chú ấy rất khỏe, lần này tôi tới chú còn cố ý nhắc nhở tôi, bảo tôi nhất định thay mặt chú chúc mừng cậu, lần này chúng tôi đưa tới ba món quà tặng cho cậu, chú tôi nói, chờ đến đám cưới của cậu, chú sẽ đích thân tới đây, đến lúc đó còn có một món quà lớn tặng cho cậu!

Sang Dala vừa nói vừa bảo người sau lưng lấy ra hai cái rương tinh sảo, hai cái rương đều không nhỏ, Sang Dala ngồi xuống trước một cái.

- Phật tháp lưu kim Bắc Tống!

Cái rương thứ nhất vừa mở ra, Lý Dương liền kinh ngạc kêu một tiếng, trước mắt lộ ra chính là cửa của phật tháp, phật tháp rất lớn, chất cũng rất tốt, tuyệt đối thuộc về tinh phẩm.

- Đúng, ở Myanmar thịnh hành Phật giáo, đây là một phần lễ vật năm xưa Trung Quốc tặng cho Myanmar, đã từng thuộc về hoàng thất, sau lại rơi vào tay của chú tôi, lần này vừa đúng mượn hoa hiến phật, để cho nó trở về Trung Quốc!

Sang Dala cười nói, lễ vật này cũng không nhẹ, phật tháp Bắc Tống chất tốt như vậy ở quốc nội cũng không thấy nhiều, huống chi còn lớn như vậy, phần lễ vật này, giá trị cũng phải trên ngàn vạn, so với quà Bạch Minh, Trịnh Khải Đạt bọn họ tặng cũng đắt hơn nhiều.

- Hai món khác cũng là đặc sản của Myanmar chúng ta!

Sang Dala lại mở ra hai cái rương khác, bên trong có một con phượng quan trạm trổ từ hồng bảo thạch rất lớn, xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp! Một món khác còn lại là vòng tay vàng, trên vòng có điêu khắc tinh xảo hình rồng, thoạt nhìn cũng rất quý.

Hai món lễ vật này giá trị cũng không thấp, không bằng phật tháp Bắc Tống, nhưng hai món này lại mang đặc sắc điển hình Myanmar. Lý Dương cố ý mở ra năng lực đặc thù quan sát một chút, mặt ngoài hai món đồ này đều có nhiều tầng sáng, cũng là đồ cổ mấy trăm năm trước.

Trên mặt Lý Dương lộ ra chút do dự, hắn và Sang Dun tướng quân đích giao tình có hạn, chỉ có thể coi như là quan hệ hợp tác, Sang Dun tướng quân đưa tặng lễ vật quý giá như vậy, cũng không biết là còn có mục đích khác hay không.

- Cậu yên tâm, chú tôi nói, so với việc cậu giúp chúng ta cược được ngôi mỏ cỡ lớn kia, số lễ vật này chưa đủ thể hiện lòng thành đâu!

Sang Dala là người thông minh, thấy thần sắc Lý Dương thay đổi, cũng biết hắn nghĩ cái gì, vội vàng giải thích một câu.

- Vậy cũng tốt, trở về anh hãy giúp tôi đa tạ ý tốt của Sang Dun tướng quân, những lễ vật này tôi xin nhận!

Lý Dương mỉm cười gật đầu, mời Sang Dala vào đại sảnh.

Lời của Sang Dala đánh động Lý Dương, nghiêm khắc mà nói, những lễ vật này so sánh với việc hắn giúp cho Sang Dun tướng quân thì rất nhỏ, Sang Dun tướng quân tặng lễ trọng, cũng chỉ là muốn giao hảo quan hệ song phương, muốn sau này còn có thể nhờ Lý Dương giúp một tay đánh cuộc mỏ.

Lý Dương là đại sư cược mỏ như vậy, đáng để bọn họ đối đãi như thế.

Đã như vậy, Lý Dương cũng không cần phải cự tuyệt ý tốt của Sang Dun tướng quân. Hai món đồ trang sức cổ của Myanmar thì không nói, nhưng phật tháp thật đúng là khiến cho Lý Dương thèm muốn, cộng thêm đây cũng là bảo bối của Trung Quốc, Lý Dương cũng không cần khách khí.

Vào đại sảnh, Lý Dương lại do dự một chút, cuối cùng dẫn Sang Dala tới bàn Tư Mã Lâm bọn họ đang ngồi.

Tư Mã lâm, Lý Xán và Sang Dala ở Myanmar quan hệ khá tốt, Trịnh Khải Đạt cũng biết Sang Dala, ngồi ở đây ít nhất cũng toàn là người quen, không giống những chỗ khác hầu như là người không quen biết.

Sau khi chào hỏi Sang Dala xong, Lý Dương lại bước nhanh rời đại sảnh.

Nhìn bóng lưng Lý Dương, trong lòng Sang Dala cũng có một loại cảm giác lạ.

Lần này tới Bắc Kinh, Sang Dun tướng quân vốn là muốn tự mình đến, cuối cùng bởi vì những chuyện khác trì hoãn lại, khiến cho Sang Dala phải thay hắn tới đây.

Hôm nay danh tiếng của Lý Dương ở Myanmar đã như mặt trời ban trưa, tin tức hắn đánh cược được khu mỏ thật lớn cuối cùng vẫn không thể che đậy, vẫn bị những người của tam đại gia tộc khác biết.

Khi tin tức vừa truyền đi, Sang Dun tướng quân hơi căng thẳng một chút, lại phái thêm không ít binh lính, hơn nữa giao nạp cho chính phủ thêm nhiều tiền hơn.

Chính phủ Myanmar cũng không để ý tới đối với việc tự mình khai thác Phỉ Thúy, nhưng vô luận tiến hành khai thác ngôi mỏ kia thì cũng phải giao nạp phí mỏ, ngay cả năm đại gia tộc cũng không ngoại lệ, không giao nộp phí khai thác mỏ, nếu có những người khác nộp, chính phủ sẽ xuất binh trợ giúp người khác đoạt lại khu quặng mỏ đó.

Ở Myanmar, thực lực cường đại nhất dù sao vẫn là chính phủ.

Nộp tiền, lấy được cam kết của chính phủ rồi, lòng Sang Dun tướng quân mới an ổn chút, tam đại gia tộc khác thực lực không kém, nếu là bọn họ thật sự muốn có, mạnh mẽ tiến công cướp đoạt mỏ thì gia tộc Sang Dun thật đúng là gặp phải một khó khăn.

Có chính phủ ủng hộ thì lại khác, hai nhà bọn họ cộng thêm quân của chính phủ, thực lực tuyệt đối vượt qua tam đại gia tộc do Koba tướng quân cầm đầu.

Bây giờ Myanmar tạm thời giữ trạng thái bình thản, trong tình huống này, tác dụng của Lý Dương càng trọng yếu. Sang Dala tới trước còn nghe nói, Koba tướng quân tìm biện pháp tiếp xúc Lý Dương, cũng nhờ Lý Dương tới giúp bọn hắn đánh cuộc mỏ một lần, chỉ cần Lý Dương có thể cược xuất mỏ, bọn họ không để Lý Dương xuất một đồng tiền, cũng có thể cho Lý Dương một phần ba cổ phần.

Tam gia bọn họ liên hiệp khai thác, còn phải chia cho Lý Dương, thành ý có thể nói vô cùng lớn.

Cho nên lần này mượn cơ hội Lý Dương đính hôn, Sang Dala vội vàng lại chạy tới đặt quan hệ với Lý Dương sâu hơn, dự phòng vạn nhất.

An Thị hôm nay cũng có người tới, không phải là An Văn Quân, mà là trợ lý của An Văn Quân – Trương Ưng.

Nhìn thấy Trương Ưng khiến cho Lý Dương thật cao hứng, hai người còn hàn huyên một hồi lâu, vị cấp trên cũ này bây giờ có vẻ rất tốt, so ra thì mập hơn ngày ở Minh Dương một chút.

Từ miệng Trương Ưng, Lý Dương mới biết, An Văn Quân vốn định đích thân đến, nhưng bên Myanmar kia Sang Dun tướng quân đột nhiên triệu khai hội nghị dự bán Phỉ Thúy, không thể làm gì khác hơn là đi Myanmar trước. Sang Dun tướng quân dùng phương thức dự bán, bán đi một nhóm nguyên liệu hạng trung, lập tức có thể thu về một phần tiền bạc, càng thêm bảo đảm cho quặng mỏ.

Thương thảo dự bán nguyên liệu rồi, thì đồng nghĩa với buộc chặt ích lợi cùng Sang Dun tướng quân, Koba tướng quân thật muốn động vào, thì áp lực cũng không chỉ một chút.

Từ điểm đó mà nói, Sang Dun tướng quân cũng là một người vô cùng thông minh.

Sau khi sắp xếp cho Trương Ưng xong, Lý Dương lại nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn, hôm nay Lâm Lang cũng tới.

Lý Dương đính hôn không mời Lâm Lang, nhưng hắn nghe nói Lý Dương đính hôn liền chủ động tới, còn mang đến quà tặng phong phú. Trong lòng Lý Dương tính toán một chút, hôm nay chỉ thu quà tặng giá trị đã lên đến trăm triệu, ngoài bằng hữu của Lý Dương ra, Hà lão gia cũng mang đến một chút lễ vật giá trị không rẻ.

Đưa Lâm Lang đi vào ngồi cùng Hoàng viện trưởng bọn họ, cuối cùng Lý Dương cũng được ngừng một hồi, lễ đính hôn hắn mời cũng không nhiều người, chỉ lên tiếng đối với bằng hữu thân cận, ngay cả thiếp mời cũng không phát.

Thời gian từ từ trôi qua, lập tức đến mười một giờ, nghi thức truyền thống trước khi đính hôn liền kết thúc, bây giờ lại bắt đầu tiến hành đính hôn kiểu tây phương.

Đại sảnh càng thêm náo nhiệt, Hà Kiệt, Vương Phong còn có Ngô Độ lần nữa hoạt động, sau lại là Lý Xán, Trần Lỗi và Liễu Tuấn cũng đều đi vào, cùng nhau ồn ào khiến cho Lý Dương khổ sở, thấy dáng vẻ chật vật của Lý Dương, tất cả mọi người đều cười lớn.

Lúc này cần nhất chính là náo nhiệt, không có một người nào đi để ý tới ánh mắt cầu cứu của Lý Dương, ngay cả lão gia cũng không ngoại lệ.

Thấy mấy người trẻ tuổi náo nhiệt ở đó, Bạch Minh cũng ngứa ngáy, cuối cùng lại thở dài, hắn đành thừa nhận mình già, cũng là người hơn bốn mươi sắp năm mươi, so với Lý Dương bọn họ tuổi tác vẫn chênh lệch rất lớn.

Cho tới trưa sự náo nhiệt cuối cùng đã qua, Lý Dương bây giờ đang hận nghiến răng, trong lòng âm thầm tính toán, đến lúc mấy tên này đính hôn, không báo thù không thể được.

Trong lòng Lý Dương còn có chút băn khoăn, đính hôn đã thế này, khi kết hôn chẳng phải là thảm hại hơn sao, nhất định phải thương lượng một chút với mấy cái người hư này, sau này khi mình kết hôn cần phải hạ thủ lưu tình.

Bận rộn cho tới trưa, lễ đính hôn cuối cùng đã kết thúc, nhìn khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của Vương Giai Giai, trong lòng Lý Dương lại có chút nóng lên.

Lý Dương suy nghĩ hôm nay trở về có nên thương lượng một chút với Vương Giai Giai hay không, muốn hôm nay cô liền dời đến nhà mới ở, dù sao ván đã đóng thuyền, nàng đã là của mình, chạy cũng chạy không thoát, dứt khoát là ở chung được.

Dĩ nhiên, hết thảy cũng phải được người nhà nàng cho phép, hôm nay đính hôn, Lý Dương đã rất chu đáo, cũng biểu hiện đối với cha mẹ Vương Giai Giai đâu ra đấy, để cho Vương Toàn Minh rất là hài lòng.

Đính hôn, con gái cũng sắp được gả đi, trong lòng Lương Phượng Anh lại dâng lên một sự luyến tiếc, chỉ sợ là bất kỳ cha mẹ nào cũng sẽ có tình cảm này.

Để cho Lương Phượng Anh rất vui mừng chính là Lý Dương người hiểu biết, ít nhất sau này sẽ không có phải lo lắng và phiền toái như vậy.

Hơn nữa Lý Dương rất biết kiếm tiền, ăn mặc dụng độ sau này không phải lo, con gái có thể được vui vẻ cả đời là tốt rồi.

Buổi chiều Hà Kiệt không cùng Lý Dương trở về, Hà San San và Hà Hoan ngược lại vẫn ở lại Lý gia, còn nguyên nhân Hà San San vẫn không chịu đi có phải chỉ vì nơi đó điều kiện thật tốt hay không, Lý Dương cũng không phải không biết.

- Rè rè rè ...

Buổi chiều thật vất vả mới được ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu điện thoại di động liền rung lên, Lý Dương rất chán nản cầm điện thoại di động lên, cũng không nhìn số, trực tiếp nhấn nút trả lời.

- Người nào vậy?

- Lý tiên sinh, chào cậu, tôi là Đàm Quốc Hoa ở phố cổ Thiên Nhai, cậu còn nhớ không?

Bên kia điện thoại lập tức truyền đến thanh âm tha thiết, Lý Dương hơi sửng sốt một chút, cơn buồn ngủ cũng giảm bớt rất nhiều.

- Đàm tổng?

Đối với nhân vật Đàm Quốc Hoa này Lý Dương thật là có chút ấn tượng, lần trước công ty cử hành buổi đấu giá với đồ cổ Thiên Nhai vô cùng thuận lợi, Thiên Nhai thật sự rất phối hợp, hơn nữa còn lên kế hoạch năm sau có một buổi đấu giá nữa, bây giờ Thiên Nhai đã là khách hàng lớn cố định của công ty bán đấu giá rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)